Chương 140: Mới Nắm Tay, Hôn Hôn
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Trình Diệu Khôn đi ăn cùng Đỗ Khải xong mới trở về.
Dù sao anh cũng không có hứng thú với những thú vui giải trí của cậu ấy.
Thay vì ngồi uống rượu hát hò chơi gái, quay về nhà nghỉ nằm nhắn tin cho Hà Lộ còn thoải mái hơn đúng không?
Không ngờ khi về tới nhà nghỉ, Trình Diệu Khôn bước vào sân liền thấy Hà Lộ cùng mẹ đang ngồi trong lều gỗ, dưới bàn đang đốt nhang muỗi, có vẻ đã cháy được một đoạn rồi…
“Tiểu Trình, cậu về rồi.”
Mẹ Hà cười nhìn Trình Diệu Khôn rồi vẫy tay lại, Hà Lộ hơi rụt vai, hơi hơi nhìn anh, bộ dạng sợ hãi.
Trình Diệu Khôn thấy vậy trong lòng cũng đoán ra được điều gì, anh bình tĩnh cười đi đến chỗ mẹ Hà.
“Chị Lưu, chuyện gì vậy?”
“À, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu ngồi xuống đi.”
Trình Diệu Khôn gật đầu, trực tiếp ngồi cạnh Hà Lộ.
Hà Lộ đang ngồi trên ghế liền cứng người lại, giả vờ ngồi dịch sang bên kia…
“Chị Lưu nói đi.” Anh lấy ra điếu thuốc.
“À, hôm qua cậu đưa Tiểu Muội đi chơi đúng không?”
“Đúng vậy, tối hôm qua dẫn em ấy đi dạo phố, hôm nay đi thắp hương trong chùa, gần đây có một ngôi chùa nổi tiếng với cầu ước nguyện đúng không?” Trình Diệu Khôn dứt khoát thừa nhận, rút một điếu thuốc cầm trong tay nhưng không châm lửa.
Mẹ Hà hơi bĩu môi không nói gì, mà Hà Lộ ngồi bên cạnh nắm chặt tay lại, hoảng hốt vô cùng.
Ngoại trừ buổi tối cô hay trốn khỏi phòng thì những buổi khác đều bị mẹ phát hiện rồi.
Thấy Trình Diệu Khôn thẳng thắn thừa nhận như vậy, cô sợ việc bọn họ đã ngủ cùng nhau bị bại lộ…
“Cậu với Tiểu Muội bắt đầu khi nào?”
“À… Cũng không thể nói là bắt đầu được, lúc em ấy bị bệnh thì trong mấy ngày đó được em đưa đi học, cũng vì vậy mà cả hai bắt đầu thân thiết hơn.”
Mẹ Hà nhướng mày: “Đã thân thiết tới đâu rồi?”
Hà Lộ nắm chặt tay, lo lắng nuốt nước bọt.
Cô đáng thương nhìn Trình Diệu Khôn, hy vọng anh hiểu được ý nghĩ của cô, cuối cùng Hà Lộ quay đầu nhìn về phía mẹ Hà.
“Mới nắm tay, hôn hôn.”
Mặt Hà Lộ nóng lên, nhưng trong lòng cũng thở phào một cái.
Mẹ Hà hít sâu một ngụm: “Tiểu Trình, tối qua chúng ta cũng đã nói chuyện, chị biết ý tứ của chú rất rõ ràng.”
“Em hiểu, nhưng em chỉ đưa em ấy ra ngoài đi chơi vào cuối tuần, cũng dặn dò phải chăm chỉ học tập…” Trình Diệu Khôn nói, quay đầu nhìn về phía Hà Lộ, “Đúng không Tiểu Muội.”
Bị gọi tên, Hà Lộ vội vàng ngẩng đầu: “Đúng! Không sai! Đúng vậy!”
Mẹ Hà liếc nhìn cô, Hà Lộ lại ủ rũ cúi đầu xuống.
“Thật tình, nếu hai đứa quen nhau nhưng không được ảnh hưởng tới học tập, mẹ sẽ không phản đối, nhưng cái gì cũng nên tiết chế lại.”
“Em hiểu…” Trình Diệu Khôn gật đầu.
“Còn nữa, chị chỉ có mình Hà Lộ là con gái…” Mẹ Hà nói đến đây dừng một chút mới tiếp tục, “Có chuyện này phải cùng cậu nói rõ ràng.”
“Chị Lưu nói đi.”
“Chị không muốn con bé ở xa mình quá…” Hà Lộ nghe vậy, hốc mắt có chút hồng.
“Chị Lưu, em cũng có việc muốn nói với chị. Chiều nay em có tìm Đỗ Khải nói chuyện, có hỏi cậu ấy ở đây thì nên làm nghề gì phù hợp nhất.”
Mẹ Hà ngẩn người, sửng sốt nhìn Trình Diệu Khôn.
Trình Diệu Khôn cười cười: “Hôm qua cũng đã nói với chị rồi, chỗ cũ của em vẫn con hai căn nhà, em đang tính bán nó, sau đó về đây mua một căn nhà để kinh doanh.”
“Cậu, cậu nói thật sao?” Mẹ Hà không tin nổi nhìn anh.
Dù sao anh cũng không có hứng thú với những thú vui giải trí của cậu ấy.
Thay vì ngồi uống rượu hát hò chơi gái, quay về nhà nghỉ nằm nhắn tin cho Hà Lộ còn thoải mái hơn đúng không?
Không ngờ khi về tới nhà nghỉ, Trình Diệu Khôn bước vào sân liền thấy Hà Lộ cùng mẹ đang ngồi trong lều gỗ, dưới bàn đang đốt nhang muỗi, có vẻ đã cháy được một đoạn rồi…
“Tiểu Trình, cậu về rồi.”
Mẹ Hà cười nhìn Trình Diệu Khôn rồi vẫy tay lại, Hà Lộ hơi rụt vai, hơi hơi nhìn anh, bộ dạng sợ hãi.
Trình Diệu Khôn thấy vậy trong lòng cũng đoán ra được điều gì, anh bình tĩnh cười đi đến chỗ mẹ Hà.
“Chị Lưu, chuyện gì vậy?”
“À, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu ngồi xuống đi.”
Trình Diệu Khôn gật đầu, trực tiếp ngồi cạnh Hà Lộ.
Hà Lộ đang ngồi trên ghế liền cứng người lại, giả vờ ngồi dịch sang bên kia…
“Chị Lưu nói đi.” Anh lấy ra điếu thuốc.
“À, hôm qua cậu đưa Tiểu Muội đi chơi đúng không?”
“Đúng vậy, tối hôm qua dẫn em ấy đi dạo phố, hôm nay đi thắp hương trong chùa, gần đây có một ngôi chùa nổi tiếng với cầu ước nguyện đúng không?” Trình Diệu Khôn dứt khoát thừa nhận, rút một điếu thuốc cầm trong tay nhưng không châm lửa.
Mẹ Hà hơi bĩu môi không nói gì, mà Hà Lộ ngồi bên cạnh nắm chặt tay lại, hoảng hốt vô cùng.
Ngoại trừ buổi tối cô hay trốn khỏi phòng thì những buổi khác đều bị mẹ phát hiện rồi.
Thấy Trình Diệu Khôn thẳng thắn thừa nhận như vậy, cô sợ việc bọn họ đã ngủ cùng nhau bị bại lộ…
“Cậu với Tiểu Muội bắt đầu khi nào?”
“À… Cũng không thể nói là bắt đầu được, lúc em ấy bị bệnh thì trong mấy ngày đó được em đưa đi học, cũng vì vậy mà cả hai bắt đầu thân thiết hơn.”
Mẹ Hà nhướng mày: “Đã thân thiết tới đâu rồi?”
Hà Lộ nắm chặt tay, lo lắng nuốt nước bọt.
Cô đáng thương nhìn Trình Diệu Khôn, hy vọng anh hiểu được ý nghĩ của cô, cuối cùng Hà Lộ quay đầu nhìn về phía mẹ Hà.
“Mới nắm tay, hôn hôn.”
Mặt Hà Lộ nóng lên, nhưng trong lòng cũng thở phào một cái.
Mẹ Hà hít sâu một ngụm: “Tiểu Trình, tối qua chúng ta cũng đã nói chuyện, chị biết ý tứ của chú rất rõ ràng.”
“Em hiểu, nhưng em chỉ đưa em ấy ra ngoài đi chơi vào cuối tuần, cũng dặn dò phải chăm chỉ học tập…” Trình Diệu Khôn nói, quay đầu nhìn về phía Hà Lộ, “Đúng không Tiểu Muội.”
Bị gọi tên, Hà Lộ vội vàng ngẩng đầu: “Đúng! Không sai! Đúng vậy!”
Mẹ Hà liếc nhìn cô, Hà Lộ lại ủ rũ cúi đầu xuống.
“Thật tình, nếu hai đứa quen nhau nhưng không được ảnh hưởng tới học tập, mẹ sẽ không phản đối, nhưng cái gì cũng nên tiết chế lại.”
“Em hiểu…” Trình Diệu Khôn gật đầu.
“Còn nữa, chị chỉ có mình Hà Lộ là con gái…” Mẹ Hà nói đến đây dừng một chút mới tiếp tục, “Có chuyện này phải cùng cậu nói rõ ràng.”
“Chị Lưu nói đi.”
“Chị không muốn con bé ở xa mình quá…” Hà Lộ nghe vậy, hốc mắt có chút hồng.
“Chị Lưu, em cũng có việc muốn nói với chị. Chiều nay em có tìm Đỗ Khải nói chuyện, có hỏi cậu ấy ở đây thì nên làm nghề gì phù hợp nhất.”
Mẹ Hà ngẩn người, sửng sốt nhìn Trình Diệu Khôn.
Trình Diệu Khôn cười cười: “Hôm qua cũng đã nói với chị rồi, chỗ cũ của em vẫn con hai căn nhà, em đang tính bán nó, sau đó về đây mua một căn nhà để kinh doanh.”
“Cậu, cậu nói thật sao?” Mẹ Hà không tin nổi nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.