Chương 108: Nhịn Không Được Muốn Làm Cô!
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Hà Lộ gõ hai cái, không có ai trả lời. Cô ngẩng đầu lên, định gõ thêm lần nữa thì cửa mở.
Trình Diệu Khôn nắm tay cầm đứng trong phòng, nửa trên trần trụi, bên dưới chỉ mặc quần lót, trên vai còn đang vắt khăn lông, tóc ướt nhẹp, quả nhiên là mới tắm xong.
Hà Lộ căng thẳng, vội vàng cúi đầu: “Đồ ăn xong rồi, anh ra ăn cơm đi.”
Trình Diệu Khôn không nói gì, tầm mắt lia xuống cánh tay trắng nõn cùng đầu vai đang lấp ló sau tay váy ngắn. Nửa thân dưới váy được trang trí theo phong cách dân tộc nơi đây, màu đỏ sặc sỡ, cuối cùng là mắt cá chân mảnh khảnh.
Cô còn chưa kịp thay giày, chỉ mang dép lê, lộ ra các ngón chân nho nhỏ đang cuộn lại bên trong, vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt anh nóng lên, Hà Lộ biết anh đang nhìn cái gì.
Tim cô đập nhanh, chân nhỏ nhịn không được rụt rụt ra sau…
“A.” Trình Diệu Khôn cười nhẹ, “Em lo cái gì?”
“Em, em không có…”
“Còn nói không, lỗ tai đỏ lan đến cằm đến ngực rồi kìa.”
“…”
Trình Diệu Khôn đưa tầm mắt lên người cô.
Áo khoác ngoài màu trắng có hàng cúc đỏ đồng điệu với màu váy. Hai bên viền áo ôm lấy vòng eo gầy làm cô trông càng nhỏ nhắn, mọi thứ kết hợp khiến cho bộ ngực cô thêm đẫy đà.
Quần áo làm bằng vải dệt cotton, có hơi mỏng. Mái tóc ướt khiến cho bộ đồ cô dễ dàng bị xuyên thấu, anh nhìn thấy chính là bộ nội y mình đưa…
Ánh mắt Trình Diệu Khôn tối sầm, cự vật giữa hai chân bỗng chốc bành trướng tạo thành một khối to trong quần lót.
Mẹ nó! Cửa còn chưa bước ra đã không nhịn được muốn làm cô!
Trình Diệu Khôn nắm chặt tay cầm, cố nén cảm giác muốn kéo cô vào: “Em ra trước đi, anh đi thay quần áo.”
“Vâng.”
Cổ Hà Lộ nổi một tầng đỏ ửng, cô vội vàng xoay mặt rồi đi mất.
Nóng quá nóng quá! Rõ ràng tóc còn đang ướt như vậy mà cả người như nóng muốn chảy nước rồi.
Tuy là váy xẻ tà, nhưng không quá dài. Hà Lộ không dám bước quá nhanh, nhưng tốc độ không chậm.
Trình Diệu Khôn nghiêng đầu nhìn bộ dáng của cô, đôi chân tinh tế như ẩn như hiện lấp ló dưới làn váy, trong ngực anh bừng lên ngọn lửa nóng cháy.
Qua khúc ngoặt, Hà Lộ mới bước chậm lại.
Cô lấy tay che ngực, miệng thở hổn hển. Dù bản thân chưa làm gì nhưng bị ánh nhìn của anh khiến cô bồn chồn…
Lúc ăn cơm, Hà Lộ nói với mẹ Hà buổi tối hẹn bạn đi dạo phố.
Mẹ Hà ừ một tiếng, nói cô đừng về quá muộn.
Sau đó Trình Diệu Khôn cũng nói buổi tối anh cũng ra ngoài gặp Đỗ Khải, thuận tiện đưa cô đi.
Mẹ Hà cong môi cười cười, nói lời cảm ơn, nhưng khi cúi đầu xuống gắp đồ ăn, suy nghĩ bà phức tạp.
Từ khi Tiểu Muội bị bệnh, Trình Diệu Khôn rất tích cực đưa đón con bé đi học.
Bà có chút nghi ngờ, có khi nào cậu ta có ý tứ gì với Tiểu Muội nhà mình…
Hà Lộ rửa chén xong đi theo Trình Diệu Khôn ra cửa. Đồng hồ đã chỉ 7 giờ 40, sắc trời tối đen.
Trình Diệu Khôn chạy xe ra đến bờ ruộng, rẽ vào một con đường vắng rồi dừng lại.
Hà Lộ sửng sốt, định hỏi sao vậy. Trình Diệu Khôn liền kéo cánh tay cô bế cả cơ thể nhỏ nhắn lên đùi mình.
Hà Lộ hít hà một hơi, tay anh nâng chân cô lên, đồng thời cũng kéo váy ra.
Trình Diệu Khôn nắm tay cầm đứng trong phòng, nửa trên trần trụi, bên dưới chỉ mặc quần lót, trên vai còn đang vắt khăn lông, tóc ướt nhẹp, quả nhiên là mới tắm xong.
Hà Lộ căng thẳng, vội vàng cúi đầu: “Đồ ăn xong rồi, anh ra ăn cơm đi.”
Trình Diệu Khôn không nói gì, tầm mắt lia xuống cánh tay trắng nõn cùng đầu vai đang lấp ló sau tay váy ngắn. Nửa thân dưới váy được trang trí theo phong cách dân tộc nơi đây, màu đỏ sặc sỡ, cuối cùng là mắt cá chân mảnh khảnh.
Cô còn chưa kịp thay giày, chỉ mang dép lê, lộ ra các ngón chân nho nhỏ đang cuộn lại bên trong, vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt anh nóng lên, Hà Lộ biết anh đang nhìn cái gì.
Tim cô đập nhanh, chân nhỏ nhịn không được rụt rụt ra sau…
“A.” Trình Diệu Khôn cười nhẹ, “Em lo cái gì?”
“Em, em không có…”
“Còn nói không, lỗ tai đỏ lan đến cằm đến ngực rồi kìa.”
“…”
Trình Diệu Khôn đưa tầm mắt lên người cô.
Áo khoác ngoài màu trắng có hàng cúc đỏ đồng điệu với màu váy. Hai bên viền áo ôm lấy vòng eo gầy làm cô trông càng nhỏ nhắn, mọi thứ kết hợp khiến cho bộ ngực cô thêm đẫy đà.
Quần áo làm bằng vải dệt cotton, có hơi mỏng. Mái tóc ướt khiến cho bộ đồ cô dễ dàng bị xuyên thấu, anh nhìn thấy chính là bộ nội y mình đưa…
Ánh mắt Trình Diệu Khôn tối sầm, cự vật giữa hai chân bỗng chốc bành trướng tạo thành một khối to trong quần lót.
Mẹ nó! Cửa còn chưa bước ra đã không nhịn được muốn làm cô!
Trình Diệu Khôn nắm chặt tay cầm, cố nén cảm giác muốn kéo cô vào: “Em ra trước đi, anh đi thay quần áo.”
“Vâng.”
Cổ Hà Lộ nổi một tầng đỏ ửng, cô vội vàng xoay mặt rồi đi mất.
Nóng quá nóng quá! Rõ ràng tóc còn đang ướt như vậy mà cả người như nóng muốn chảy nước rồi.
Tuy là váy xẻ tà, nhưng không quá dài. Hà Lộ không dám bước quá nhanh, nhưng tốc độ không chậm.
Trình Diệu Khôn nghiêng đầu nhìn bộ dáng của cô, đôi chân tinh tế như ẩn như hiện lấp ló dưới làn váy, trong ngực anh bừng lên ngọn lửa nóng cháy.
Qua khúc ngoặt, Hà Lộ mới bước chậm lại.
Cô lấy tay che ngực, miệng thở hổn hển. Dù bản thân chưa làm gì nhưng bị ánh nhìn của anh khiến cô bồn chồn…
Lúc ăn cơm, Hà Lộ nói với mẹ Hà buổi tối hẹn bạn đi dạo phố.
Mẹ Hà ừ một tiếng, nói cô đừng về quá muộn.
Sau đó Trình Diệu Khôn cũng nói buổi tối anh cũng ra ngoài gặp Đỗ Khải, thuận tiện đưa cô đi.
Mẹ Hà cong môi cười cười, nói lời cảm ơn, nhưng khi cúi đầu xuống gắp đồ ăn, suy nghĩ bà phức tạp.
Từ khi Tiểu Muội bị bệnh, Trình Diệu Khôn rất tích cực đưa đón con bé đi học.
Bà có chút nghi ngờ, có khi nào cậu ta có ý tứ gì với Tiểu Muội nhà mình…
Hà Lộ rửa chén xong đi theo Trình Diệu Khôn ra cửa. Đồng hồ đã chỉ 7 giờ 40, sắc trời tối đen.
Trình Diệu Khôn chạy xe ra đến bờ ruộng, rẽ vào một con đường vắng rồi dừng lại.
Hà Lộ sửng sốt, định hỏi sao vậy. Trình Diệu Khôn liền kéo cánh tay cô bế cả cơ thể nhỏ nhắn lên đùi mình.
Hà Lộ hít hà một hơi, tay anh nâng chân cô lên, đồng thời cũng kéo váy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.