Chương 4: Xin Lỗi, Tay Bị Chuột Rút…
Vô Tội Quốc Độ
27/04/2023
“Tiền đặt cọc là 300, thêm tiền phòng nữa thì tổng cộng là 1000. Nếu anh nếu không ở đủ ngày thì sẽ hoàn lại tiền.”
“Tôi có thể xài thẻ không?”
“Được ạ.”
Hà Lộ cũng đã viết xong thủ tục đăng ký, trả lại chứng minh lên quầy, rồi lấy máy quẹt thẻ ra.
Trình Diệu Khôn lấy thẻ ngân hàng từ ví da ra, anh kê khuỷu tay gác lên quầy chờ đợi.
Máy quẹt thẻ của nhà Hà Lộ có hơi cũ, khởi động máy rất lâu, một hồi sau màn hình vẫn chưa sáng lên. Hà Lộ cạn lời, cô lén nhìn lên người đàn ông đứng trước quầy.
Cô thoáng nhìn qua, trông thấy cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp của người đàn ông dưới tay áo, cô hãi hùng khiếp vía, nhanh chóng dời tầm mắt về chiếc máy quẹt thẻ, cũng không dám nhìn loạn lung tung nữa.
Mẹ ơi, cánh tay này mà bẻ cổ mình một cái là đi đời nhà ma liền đó…
Trong nhà nghỉ chẳng còn khách nào khác, chỉ có cô và mẹ ở đây, Hà Lộ càng nghĩ càng sợ hãi.
Trình Diệu Khôn thấy cô nhìn chằm chằm vào máy quẹt thẻ một hồi, không nhịn nổi nữa liền hỏi: “Không được à?”
Hà Lộ lấy lại tinh thần, thấy màn hình sáng lên, cô nhanh chóng nhập số tiền vào máy rồi đáp: “Được rồi ạ.”
Trình Diệu Khôn không nói gì, đưa thẻ ra.
Hà Lộ nhận thẻ, ngón tay anh vô tình đụng phải ngón trỏ của cô, đôi mắt Hà Lộ khẽ nâng lên như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về.
‘Bang-‘, máy quẹt thẻ rớt xuống quầy, tay Trần Diệu Khôn vẫn đang ở giữa không trung, anh mím môi hạ tay xuống. Anh cũng không nhìn thẳng, như có như không thở dài một tiếng.
Mặt Hà Lộ đỏ như bị đốt, cô thà trực tiếp chạy vào phòng bếp, nói với mẹ để mình xào rau cho.
Nhưng cô không thể, Hà Lộ căng da đầu nhặt máy quẹt thẻ lên nhìn nhìn. Thấy không có vấn đề gì nữa mới đưa ra.
“Xin lỗi ạ, tay em vừa bị chuột rút…”
Trình Diệu Khôn rất muốn trả lời Hà Lộ.
Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ như lửa của cô, thậm chí hốc mắt còn có chút hồng, nghĩ lại hay là thôi đi, lỡ cô khóc lên, người ta nghĩ anh bắt nạt cô mất.
Anh lấy máy quẹt thẻ, nhập mật khẩu và bấm xác nhận, hóa đơn biên nhận được in ra.
Hà Lộ vội vàng xé ra rồi đưa cho anh ký tên, sau đó lấy ra biên lai.
Cô chỉ dám cầm một góc của tờ biên lai.
Trình Diệu Khôn nhận lấy, trong lúc cất chứng minh và thẻ, anh hỏi: “Có xuất hóa đơn không?”
Cơ thể Hà Lộ cứng đờ, cô từ từ ngẩng đầu lên: “Cái đó… Thật ra phí phòng còn có thể giảm thêm 10 đồng nữa.”
Trần Diệu Khôn cố nhịn cười gật đầu: “Cảm ơn.”
***
Hà Lộ ủ rũ đi vào bếp, mẹ Hà đang nấu canh.
Thấy cô đi vào liền nói: “Sao rồi? Có ở không?”
“Có ạ.”
“Mấy ngày?”
“Dạ một tuần.”
Sau một khoảng thời gian mới có khách, mẹ Hà cười tươi: “Lấy chén dĩa ra đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Hà Lộ nhìn nụ cười của mẹ, cô mím môi nói: “Sao mẹ không nói con mẹ để giá phòng phía sau là 120 đồng?”
Nụ cười mẹ Hà cứng đờ: “Con có ý gì?”
Hà Lộ rụt vai lại: “Con, con nói giá bình thường với người ta…”
“À…” Mẹ Hà bắt đầu tắt nụ cười, “Bình thường không phải để 120 đồng sao?”
“Bây giờ đã là sau ngày 1 tháng 5, là mùa ế khách đó.”
“Con báo giá bao nhiêu?”
“90 đồng ạ.”
“90 đồng?! Mẹ Hà kêu lớn.
“Tôi có thể xài thẻ không?”
“Được ạ.”
Hà Lộ cũng đã viết xong thủ tục đăng ký, trả lại chứng minh lên quầy, rồi lấy máy quẹt thẻ ra.
Trình Diệu Khôn lấy thẻ ngân hàng từ ví da ra, anh kê khuỷu tay gác lên quầy chờ đợi.
Máy quẹt thẻ của nhà Hà Lộ có hơi cũ, khởi động máy rất lâu, một hồi sau màn hình vẫn chưa sáng lên. Hà Lộ cạn lời, cô lén nhìn lên người đàn ông đứng trước quầy.
Cô thoáng nhìn qua, trông thấy cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp của người đàn ông dưới tay áo, cô hãi hùng khiếp vía, nhanh chóng dời tầm mắt về chiếc máy quẹt thẻ, cũng không dám nhìn loạn lung tung nữa.
Mẹ ơi, cánh tay này mà bẻ cổ mình một cái là đi đời nhà ma liền đó…
Trong nhà nghỉ chẳng còn khách nào khác, chỉ có cô và mẹ ở đây, Hà Lộ càng nghĩ càng sợ hãi.
Trình Diệu Khôn thấy cô nhìn chằm chằm vào máy quẹt thẻ một hồi, không nhịn nổi nữa liền hỏi: “Không được à?”
Hà Lộ lấy lại tinh thần, thấy màn hình sáng lên, cô nhanh chóng nhập số tiền vào máy rồi đáp: “Được rồi ạ.”
Trình Diệu Khôn không nói gì, đưa thẻ ra.
Hà Lộ nhận thẻ, ngón tay anh vô tình đụng phải ngón trỏ của cô, đôi mắt Hà Lộ khẽ nâng lên như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về.
‘Bang-‘, máy quẹt thẻ rớt xuống quầy, tay Trần Diệu Khôn vẫn đang ở giữa không trung, anh mím môi hạ tay xuống. Anh cũng không nhìn thẳng, như có như không thở dài một tiếng.
Mặt Hà Lộ đỏ như bị đốt, cô thà trực tiếp chạy vào phòng bếp, nói với mẹ để mình xào rau cho.
Nhưng cô không thể, Hà Lộ căng da đầu nhặt máy quẹt thẻ lên nhìn nhìn. Thấy không có vấn đề gì nữa mới đưa ra.
“Xin lỗi ạ, tay em vừa bị chuột rút…”
Trình Diệu Khôn rất muốn trả lời Hà Lộ.
Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ như lửa của cô, thậm chí hốc mắt còn có chút hồng, nghĩ lại hay là thôi đi, lỡ cô khóc lên, người ta nghĩ anh bắt nạt cô mất.
Anh lấy máy quẹt thẻ, nhập mật khẩu và bấm xác nhận, hóa đơn biên nhận được in ra.
Hà Lộ vội vàng xé ra rồi đưa cho anh ký tên, sau đó lấy ra biên lai.
Cô chỉ dám cầm một góc của tờ biên lai.
Trình Diệu Khôn nhận lấy, trong lúc cất chứng minh và thẻ, anh hỏi: “Có xuất hóa đơn không?”
Cơ thể Hà Lộ cứng đờ, cô từ từ ngẩng đầu lên: “Cái đó… Thật ra phí phòng còn có thể giảm thêm 10 đồng nữa.”
Trần Diệu Khôn cố nhịn cười gật đầu: “Cảm ơn.”
***
Hà Lộ ủ rũ đi vào bếp, mẹ Hà đang nấu canh.
Thấy cô đi vào liền nói: “Sao rồi? Có ở không?”
“Có ạ.”
“Mấy ngày?”
“Dạ một tuần.”
Sau một khoảng thời gian mới có khách, mẹ Hà cười tươi: “Lấy chén dĩa ra đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Hà Lộ nhìn nụ cười của mẹ, cô mím môi nói: “Sao mẹ không nói con mẹ để giá phòng phía sau là 120 đồng?”
Nụ cười mẹ Hà cứng đờ: “Con có ý gì?”
Hà Lộ rụt vai lại: “Con, con nói giá bình thường với người ta…”
“À…” Mẹ Hà bắt đầu tắt nụ cười, “Bình thường không phải để 120 đồng sao?”
“Bây giờ đã là sau ngày 1 tháng 5, là mùa ế khách đó.”
“Con báo giá bao nhiêu?”
“90 đồng ạ.”
“90 đồng?! Mẹ Hà kêu lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.