Khai Cục Lưu Đày, Ta Ở Ác Nhân Cốc Làm Đoàn Sủng
Chương 28:
Âm Mạn
17/10/2024
Vừa mới đây, nhờ sự xuất hiện của Điềm Bảo, mọi thứ trong nhà họ Tô bắt đầu khởi sắc, có chút hy vọng le lói. Cả nhà đã đầy khát khao, mong chờ đầu xuân năm tới, đồng lòng vượt qua khó khăn, chỉ cầu một cuộc sống bình yên, không cần giàu sang phú quý.
Nhưng mùa xuân chưa kịp đến, thì công văn lưu đày đã ập xuống, định đoạt vận mệnh nửa đời sau của họ.
Lưu đày ư!
Bị gán tội danh, từ nay về sau họ là kẻ mang tội tịch, phải sống cuộc đời đầy nhục nhã nơi đất khách, không thể trở về quê nhà, dù chết cũng không được lá rụng về cội! Con cháu đời sau của họ cũng chỉ có thể chịu kiếp lưu đày, sống đời vô căn vô cội như lục bình trôi dạt.
Tất cả hy vọng, tất cả mộng tưởng giờ chỉ còn là màn đêm đen tối vô tận, tràn đầy tuyệt vọng.
Tô lão phụ bước vào nhà chính, đôi mắt đỏ ngầu, hằn đầy mạch máu, bà nghiến răng, không kìm nén nổi cơn giận đang dâng trào. Bà bước đến, vung tay đập mạnh lên lưng Tô lão hán, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt nhăn nheo, vừa đánh vừa gầm lên trong nỗi đau:
"Ngươi nói xem, cái loại thân thích gì thế hả? Hả? Là cái loại thân thích gì? Khi thăng quan tiến chức thì ta không được hưởng chút vinh quang nào! Giờ xảy ra chuyện lại bắt ta gánh họa! Nhà cao cửa rộng Tô gia bọn họ có phải xem thường chúng ta nghèo hèn không? Sao không đoạn tuyệt quan hệ từ sớm đi! Họ chẳng khác gì loài đỉa hút máu, mà còn hút cả mạng người! Họ muốn giết cả nhà ta sao! Ông trời ơi, chúng ta nhà họ Tô phải sống sao đây!"
Tô lão hán ngồi lặng im, mặt mày xám xịt, mặc cho vợ đấm đánh, bởi lẽ mọi chuyện đã đến mức không thể thay đổi được nữa. Họ chỉ còn cách nhận lấy số phận.
Ba đứa nhỏ, Tô An, Tô Văn, Tô Võ, sợ hãi đến tái xanh mặt mày, run rẩy nép chặt vào lòng cha mẹ.
"Cha, nương, lưu đày là gì? Chúng ta có chết không?" Tô An, đứa lớn nhất, nép sát vào lòng cha, đôi tay nhỏ nắm chặt vạt áo, giọng nói đầy sợ hãi.
Tô Văn và Tô Võ còn nhỏ hơn, chỉ biết khóc òa, nước mắt chảy ròng ròng không ngừng.
Tô Đại ôm chặt các con, mắt đỏ hoe, hàm răng cắn chặt, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời. Tô Nhị và gia đình hắn cũng ngồi co ro, ánh mắt đầy hoảng loạn, không biết phải làm gì.
Cuối cùng, vẫn là Tô lão phụ lấy lại bình tĩnh trước. Bà dùng tay lau nước mắt, cố gắng hít thở sâu, rồi nhẹ nhàng bế tiểu Điềm Bảo lên, nói cứng rắn:
"Công văn đã xuống, khóc lóc cũng vô ích! Chỉ cần còn một hơi thở, ta phải sống! Lão Đại, Lão Nhị, mau đi trấn nha lãnh lưu tịch! Nguyệt Lan, Đại Hương, thu dọn những thứ quan trọng! Hôm nay ta phải xuất phát, nếu không khi triều đình truy cứu, chúng ta sẽ bị tội nặng thêm!"
Nói đến đây, thần sắc của bà trở nên lạnh lùng và cương quyết hơn, ánh mắt quét qua mọi người trong nhà.
"Bên ngoài kẻ nào nói bậy, nghe một chút thì bỏ ngoài tai, đừng để ý. Điềm Bảo họ Tô, là người nhà họ Tô chúng ta!"
Tô lão phụ giận dữ quát: “Ai dám tin những chuyện ma quỷ đó, đừng trách ta sau này tính sổ!”
“Nương, ngài đừng lo, chúng con hiểu mà!” Tô Đại đáp lại, giọng đầy quyết tâm.
“Hừ, lão bà tử này không tin vào tà! Cái gì mà tai tinh chứ, nếu Điềm Bảo là tai tinh, thì mọi tai vạ để ta, lão bà này, gánh hết!”
Câu nói ấy như một cơn chấn động đánh thẳng vào lòng mọi người.
Tất cả già trẻ nhà họ Tô đều đồng thanh đáp lại mạnh mẽ: “Cùng nhau gánh!”
Lưu Nguyệt Lan, nước mắt đẫm lệ, nhìn bà bà đầy cảm kích. Trong lòng nàng lúc này, nỗi khổ đau dần được thay thế bằng lòng biết ơn. Chỉ cần còn bà bà, thì gia đình này còn có người đứng ra chống đỡ. Dù có đi đến nơi đâu, ở bất cứ hoàn cảnh nào, gia đình vẫn sẽ không tan rã!
Ngay khoảnh khắc đó, Lưu Nguyệt Lan bỗng cảm thấy, lưu đày thì sao chứ? Chẳng phải là điều gì quá khủng khiếp không thể vượt qua!
Điềm Bảo tuy còn nhỏ, nhưng cũng cảm nhận được sự bàng hoàng và áp lực trong gia đình. Thế nhưng nàng chưa thể đồng cảm, bởi nàng vẫn chưa hiểu được mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Với nàng, mọi thứ chỉ đơn giản là gia đình đưa nàng đến một nơi khác để tiếp tục sống. Có thể sống, hoặc có thể chết. Cả hai kết cục đều không có gì đáng lo ngại. Thậm chí, nếu có thể chết, đó lại là điều nàng mong mỏi.
Nhưng mùa xuân chưa kịp đến, thì công văn lưu đày đã ập xuống, định đoạt vận mệnh nửa đời sau của họ.
Lưu đày ư!
Bị gán tội danh, từ nay về sau họ là kẻ mang tội tịch, phải sống cuộc đời đầy nhục nhã nơi đất khách, không thể trở về quê nhà, dù chết cũng không được lá rụng về cội! Con cháu đời sau của họ cũng chỉ có thể chịu kiếp lưu đày, sống đời vô căn vô cội như lục bình trôi dạt.
Tất cả hy vọng, tất cả mộng tưởng giờ chỉ còn là màn đêm đen tối vô tận, tràn đầy tuyệt vọng.
Tô lão phụ bước vào nhà chính, đôi mắt đỏ ngầu, hằn đầy mạch máu, bà nghiến răng, không kìm nén nổi cơn giận đang dâng trào. Bà bước đến, vung tay đập mạnh lên lưng Tô lão hán, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt nhăn nheo, vừa đánh vừa gầm lên trong nỗi đau:
"Ngươi nói xem, cái loại thân thích gì thế hả? Hả? Là cái loại thân thích gì? Khi thăng quan tiến chức thì ta không được hưởng chút vinh quang nào! Giờ xảy ra chuyện lại bắt ta gánh họa! Nhà cao cửa rộng Tô gia bọn họ có phải xem thường chúng ta nghèo hèn không? Sao không đoạn tuyệt quan hệ từ sớm đi! Họ chẳng khác gì loài đỉa hút máu, mà còn hút cả mạng người! Họ muốn giết cả nhà ta sao! Ông trời ơi, chúng ta nhà họ Tô phải sống sao đây!"
Tô lão hán ngồi lặng im, mặt mày xám xịt, mặc cho vợ đấm đánh, bởi lẽ mọi chuyện đã đến mức không thể thay đổi được nữa. Họ chỉ còn cách nhận lấy số phận.
Ba đứa nhỏ, Tô An, Tô Văn, Tô Võ, sợ hãi đến tái xanh mặt mày, run rẩy nép chặt vào lòng cha mẹ.
"Cha, nương, lưu đày là gì? Chúng ta có chết không?" Tô An, đứa lớn nhất, nép sát vào lòng cha, đôi tay nhỏ nắm chặt vạt áo, giọng nói đầy sợ hãi.
Tô Văn và Tô Võ còn nhỏ hơn, chỉ biết khóc òa, nước mắt chảy ròng ròng không ngừng.
Tô Đại ôm chặt các con, mắt đỏ hoe, hàm răng cắn chặt, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời. Tô Nhị và gia đình hắn cũng ngồi co ro, ánh mắt đầy hoảng loạn, không biết phải làm gì.
Cuối cùng, vẫn là Tô lão phụ lấy lại bình tĩnh trước. Bà dùng tay lau nước mắt, cố gắng hít thở sâu, rồi nhẹ nhàng bế tiểu Điềm Bảo lên, nói cứng rắn:
"Công văn đã xuống, khóc lóc cũng vô ích! Chỉ cần còn một hơi thở, ta phải sống! Lão Đại, Lão Nhị, mau đi trấn nha lãnh lưu tịch! Nguyệt Lan, Đại Hương, thu dọn những thứ quan trọng! Hôm nay ta phải xuất phát, nếu không khi triều đình truy cứu, chúng ta sẽ bị tội nặng thêm!"
Nói đến đây, thần sắc của bà trở nên lạnh lùng và cương quyết hơn, ánh mắt quét qua mọi người trong nhà.
"Bên ngoài kẻ nào nói bậy, nghe một chút thì bỏ ngoài tai, đừng để ý. Điềm Bảo họ Tô, là người nhà họ Tô chúng ta!"
Tô lão phụ giận dữ quát: “Ai dám tin những chuyện ma quỷ đó, đừng trách ta sau này tính sổ!”
“Nương, ngài đừng lo, chúng con hiểu mà!” Tô Đại đáp lại, giọng đầy quyết tâm.
“Hừ, lão bà tử này không tin vào tà! Cái gì mà tai tinh chứ, nếu Điềm Bảo là tai tinh, thì mọi tai vạ để ta, lão bà này, gánh hết!”
Câu nói ấy như một cơn chấn động đánh thẳng vào lòng mọi người.
Tất cả già trẻ nhà họ Tô đều đồng thanh đáp lại mạnh mẽ: “Cùng nhau gánh!”
Lưu Nguyệt Lan, nước mắt đẫm lệ, nhìn bà bà đầy cảm kích. Trong lòng nàng lúc này, nỗi khổ đau dần được thay thế bằng lòng biết ơn. Chỉ cần còn bà bà, thì gia đình này còn có người đứng ra chống đỡ. Dù có đi đến nơi đâu, ở bất cứ hoàn cảnh nào, gia đình vẫn sẽ không tan rã!
Ngay khoảnh khắc đó, Lưu Nguyệt Lan bỗng cảm thấy, lưu đày thì sao chứ? Chẳng phải là điều gì quá khủng khiếp không thể vượt qua!
Điềm Bảo tuy còn nhỏ, nhưng cũng cảm nhận được sự bàng hoàng và áp lực trong gia đình. Thế nhưng nàng chưa thể đồng cảm, bởi nàng vẫn chưa hiểu được mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Với nàng, mọi thứ chỉ đơn giản là gia đình đưa nàng đến một nơi khác để tiếp tục sống. Có thể sống, hoặc có thể chết. Cả hai kết cục đều không có gì đáng lo ngại. Thậm chí, nếu có thể chết, đó lại là điều nàng mong mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.