Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con
Chương 23
Dĩ Tiêu
07/04/2024
Hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy được thật nổ tung, Nguyễn Ý Tri liếc qua Bùi Ngâm Phong bên cạnh, nếu không phải hắn nhắc tới, mình thật sự đã quên còn có một đám nhị đại hoa tuyệt thế như vậy.
Bùi Ngâm Phong trực tiếp khiếp sợ:
- Vì cuộc sống? Kháo! Trước kia.. anh thật nghèo sao?
Ánh mắt Nguyễn Ý Tri sâu kín:
- Ai nói không phải đây, cần phải nuôi sống chính mình đâu.
- Ha? Người nhà anh đâu? Bọn hắn mặc kệ anh sao?
Ngữ khí Nguyễn Ý Tri thản nhiên:
- A? Tôi không có người thân, là cô nhi.
Bùi Ngâm Phong:
- !
Hắn thật đáng chết a, vì sao phải hỏi ra vấn đề này.
Vẻ mặt đối phương không sao cả, nhưng Bùi Ngâm Phong lại cảm thấy cực kỳ áy náy.
Hắn nhất định chỉ ra vẻ kiên cường.
Ánh mắt Bùi Ngâm Phong tràn đầy vẻ chán nản.
- Thật.. thật xin lỗi, tôi không nên hỏi vấn đề này.
Nguyễn Ý Tri lắc đầu:
- Không sao, tôi sớm đã thành thói quen.
Nhất thời Bùi Ngâm Phong không biết nên nói gì, tuy trước kia hắn cũng có một đoạn ngày khó khăn gian khổ, nhưng từ sau khi bị tìm trở về luôn trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Mà đối phương thì khổ cực từ nhỏ tới lớn.
Bùi Ngâm Phong do dự, nhất thời không biết nên nói gì, hắn có chút sợ lời của mình trong lơ đãng lại làm thương tổn người khác.
Nguyễn Ý Tri cảm giác có chút buồn cười:
- Anh sợ như vậy làm gì, tôi cũng không phải mới biết được mình là cô nhi, nhanh đem diễn cảm của anh thu lại, tôi không dễ dàng bị thương tổn như vậy.
Dù sao.. đã không sao cả.
Có đôi khi Nguyễn Ý Tri còn có thể nghĩ, ít nhiều nhờ kinh nghiệm của mình, cho nên mới luyện thành một trái tim cường đại cùng tâm tình mặc kệ gặp chuyện gì đều phải cố gắng sống sót.
Nếu không phải lòng người khó dò, hiện tại hắn vẫn còn là nhân loại, có lẽ sẽ tiến nhập nhân loại căn cứ, có lẽ sẽ thức tỉnh dị năng.
Nhưng hiện tại những điều này cũng không còn quan hệ, thân phận tang thi nhất định không còn cho hắn cơ hội để lựa chọn.
Giống như từ khi bắt đầu được sinh ra đều luôn luôn không có cơ hội lựa chọn.
Nguyễn Ý Tri hốt hoảng một chút, lại rất nhanh hoàn hồn.
Bỏ đi, hiện tại nghĩ những việc này cũng không có tác dụng, hắn chỉ cần làm tốt việc mình nên làm là được.
Nhưng sắc mặt Bùi Ngâm Phong ngày càng áy náy, Nguyễn Ý Tri nhìn thoáng qua cũng bỏ mặc hắn.
Dọc theo đường đi chỉ còn âm nhạc vang lên, hiện tại bài hát thành thật chậm rãi, ngoài ý muốn hòa hợp với không khí lúc này.
Nội tâm Nguyễn Ý Tri dần dần bình tĩnh, chuyên tâm lái xe.
Tiểu thiên hổ nằm trên ghế, trận gió thổi vào người làm hắn thật thoải mái, quơ quơ đuôi, nhất thời không khí thật nhẹ nhõm.
Đột nhiên cái đuôi của tiểu thiên hổ cứng lại.
- Ngao..
Hắn phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Nguyễn Ý Tri cơ hồ lập tức nghe ra hàm ý trong tiếng kêu này, hắn nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện trên không trung cách đó không xa có một điểm đen đang dùng tốc độ cực nhanh hướng bên này bay tới.
Tốc độ của xe thế nhưng lại không nhanh bằng tốc độ của sinh vật bất minh kia!
Nguyễn Ý Tri âm thầm kinh hãi, trong lòng dâng lên dự cảm không hay, thứ này chỉ sợ hướng về bọn họ mà tới.
- Bùi Ngâm Phong! Nhanh chóng hoàn hồn, gặp nguy hiểm!
Bùi Ngâm Phong giật mình hồi thần:
- Ở đâu? Nguy hiểm ở nơi nào?
- Mặt sau, nhìn lên trời!
Bùi Ngâm Phong theo bản năng quay đầu lại nhìn lên trên, một bóng đen chợt xâm nhập tầm mắt.
- Kháo! Đó là cái gì a a a!
- Anh không phải muốn bay sao? Vật kia nhất định có thể cho anh bay lên.
Nguyễn Ý Tri giật giật khóe môi, trêu ghẹo một câu, nhưng trong mắt hoàn toàn không có vẻ gì là nhẹ nhàng.
Bùi Ngâm Phong nhìn qua như muốn khóc:
- Không không không, tôi không muốn bay, tôi một chút cũng không muốn, vẫn là mặt đất kiên định hơn a.
Nguyễn Ý Tri cười nhẹ, vẻ mặt buộc chặt, trong lòng cũng có chút khẩn trương, nhìn sinh vật biến dị kia tuyệt đối không dễ chọc, thậm chí còn mạnh hơn con nai cùng dây mây biến dị mà bọn họ gặp được trước đó.
Mà bên bọn họ chỉ có một chiến lực là tiểu thiên hổ, thấy thế nào đều thật hung hiểm.
Tiểu thiên hổ hoàn toàn không sợ hãi, đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, toàn thân buộc chặt lên, hoa văn trên người còn hơi phát quang.
Nguyễn Ý Tri cũng chưa từng gặp qua trạng thái như vậy của tiểu thiên hổ, nhất thời có chút ngạc nhiên.
- Đứa con thật soái!
Tiểu thiên hổ:
- ..
Ngài lo lái xe đi!
Tiếp thu ánh mắt của hắn Nguyễn Ý Tri khẽ cười, liền nhấn ga.
- Nắm chặt!
Tốc độ xe trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, nhưng vật trên không trung cũng bắt đầu tăng tốc, lao thẳng xuống chỗ xe đang cấp tốc lao nhanh!
Khoảng cách càng ngày càng gần, trái tim Bùi Ngâm Phong đều muốn nhảy ra ngoài.
- Nó nó nó.. nó đã tới!
Đồ vật kia chớp mắt đã tới phía trên xe, hiện giờ chỉ cách bọn họ khoảng 5m độ cao.
Đó là một con chim khổng lồ bộ dáng đáng sợ, cũng đã không còn nhìn ra được là loài chim gì, toàn thân lông vũ màu đen, móng vuốt vô cùng sắc bén.
Bùi Ngâm Phong cơ hồ đều ngửi được mùi máu tươi từ trên người nó truyền tới.
Nỗi sợ hãi nháy mắt dâng lên tới đỉnh.
Ngay sau đó con chim vỗ cánh đột nhiên lao xuống!
Nguyễn Ý Tri dù lái xe nhưng ánh mắt luôn chú ý con chim biến dị, khi nó làm ra tư thế công kích thì hắn lập tức có phản ứng.
Bùi Ngâm Phong hoảng sợ nhắm nghiền mắt lại.
Nếu nhất định không trốn thoát tử vong, hắn hi vọng mình có thể bị chết nhanh một chút, đừng giống như dây mây biến dị dây dưa tra tấn hắn trước khi giết chết hắn.
Oanh!
Bên tai truyền tới tiếng nổ lớn, thanh âm bên phải thật chói tai, Bùi Ngâm Phong mở bừng mắt, phát hiện công kích của con chim rơi xuống bên phải sát bên xe, mặt đất nhất thời nứt ra một lỗ hổng.
Bởi vì thời khắc mấu chốt Nguyễn Ý Tri điên cuồng bẻ tay lái, vì thế mới hiểm hiểm tránh thoát công kích của nó.
- Tể!
Nguyễn Ý Tri khẩn cấp kêu tiểu thiên hổ.
Tiểu thiên hổ lập tức bắn ra ba đạo phong nhận hướng con chim xoay quanh vọt lên.
Tốc độ cực nhanh, khoảng cách lại gần, con chim căn bản không chỗ trốn, một kích này sẽ trúng!
Nguyễn Ý Tri rất nhanh làm ra phán đoán, đồng thời động tác trên tay nhanh ra tàn ảnh.
Hắn cấp tốc chuyển biến làm cho lốp xe phát ra thanh âm ma xát kịch liệt, xe bởi vì quán tính trôi đi muốn bay ra ngoài.
Bùi Ngâm Phong hoảng sợ gắt gao siết chặt tay vịn, trái tim kinh hoàng, cảm giác thở cũng trở nên khó khăn.
Cứu, hắn sắp bị súy bay!
Vẻ mặt Nguyễn Ý Tri vẫn trấn tĩnh, tùy ý cho xe xoay một vòng tròn, lại rơi xuống đất, liền khởi động xe bay nhanh rời khỏi phạm vi công kích của con chim.
Chỉ dùng năm giây thời gian.
Đợi xe tiếp tục chạy, hắn nhìn vào kính chiếu hậu, đồng tử co rụt lại.
Con chim lại không bị phong nhận bắn trúng!
Nguyễn Ý Tri nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện tiểu thiên hổ ngang nhiên không chút e sợ chắn ngang trước mặt chim khổng lồ, con chim bị ngăn lại chăm chú nhìn tiểu thiên hổ.
Kháo, con chim này cũng thức tỉnh năng lực đặc thù.
Thật khó làm.
Nguyễn Ý Tri siết chặt tay lái, bình tĩnh suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Nhưng con chim một giây sau lại vọt lên.
Trái tim Nguyễn Ý Tri co rụt lại.
Hắn cơ hồ muốn lập tức đem tiểu thiên hổ thu hồi, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, một giây sau đem tốc độ xe tăng lên tới cực hạn, đảo mắt liền chạy ra thật xa.
Con chim thấy con mồi muốn rời khỏi liền nghĩ muốn đuổi theo, nhưng vừa có động tác thì nó phát hiện không ổn nhanh chóng bay ngược, phong nhận xẹt qua sát cổ họng, gọt sạch tảng lớn lông chim của nó.
Bùi Ngâm Phong trực tiếp khiếp sợ:
- Vì cuộc sống? Kháo! Trước kia.. anh thật nghèo sao?
Ánh mắt Nguyễn Ý Tri sâu kín:
- Ai nói không phải đây, cần phải nuôi sống chính mình đâu.
- Ha? Người nhà anh đâu? Bọn hắn mặc kệ anh sao?
Ngữ khí Nguyễn Ý Tri thản nhiên:
- A? Tôi không có người thân, là cô nhi.
Bùi Ngâm Phong:
- !
Hắn thật đáng chết a, vì sao phải hỏi ra vấn đề này.
Vẻ mặt đối phương không sao cả, nhưng Bùi Ngâm Phong lại cảm thấy cực kỳ áy náy.
Hắn nhất định chỉ ra vẻ kiên cường.
Ánh mắt Bùi Ngâm Phong tràn đầy vẻ chán nản.
- Thật.. thật xin lỗi, tôi không nên hỏi vấn đề này.
Nguyễn Ý Tri lắc đầu:
- Không sao, tôi sớm đã thành thói quen.
Nhất thời Bùi Ngâm Phong không biết nên nói gì, tuy trước kia hắn cũng có một đoạn ngày khó khăn gian khổ, nhưng từ sau khi bị tìm trở về luôn trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Mà đối phương thì khổ cực từ nhỏ tới lớn.
Bùi Ngâm Phong do dự, nhất thời không biết nên nói gì, hắn có chút sợ lời của mình trong lơ đãng lại làm thương tổn người khác.
Nguyễn Ý Tri cảm giác có chút buồn cười:
- Anh sợ như vậy làm gì, tôi cũng không phải mới biết được mình là cô nhi, nhanh đem diễn cảm của anh thu lại, tôi không dễ dàng bị thương tổn như vậy.
Dù sao.. đã không sao cả.
Có đôi khi Nguyễn Ý Tri còn có thể nghĩ, ít nhiều nhờ kinh nghiệm của mình, cho nên mới luyện thành một trái tim cường đại cùng tâm tình mặc kệ gặp chuyện gì đều phải cố gắng sống sót.
Nếu không phải lòng người khó dò, hiện tại hắn vẫn còn là nhân loại, có lẽ sẽ tiến nhập nhân loại căn cứ, có lẽ sẽ thức tỉnh dị năng.
Nhưng hiện tại những điều này cũng không còn quan hệ, thân phận tang thi nhất định không còn cho hắn cơ hội để lựa chọn.
Giống như từ khi bắt đầu được sinh ra đều luôn luôn không có cơ hội lựa chọn.
Nguyễn Ý Tri hốt hoảng một chút, lại rất nhanh hoàn hồn.
Bỏ đi, hiện tại nghĩ những việc này cũng không có tác dụng, hắn chỉ cần làm tốt việc mình nên làm là được.
Nhưng sắc mặt Bùi Ngâm Phong ngày càng áy náy, Nguyễn Ý Tri nhìn thoáng qua cũng bỏ mặc hắn.
Dọc theo đường đi chỉ còn âm nhạc vang lên, hiện tại bài hát thành thật chậm rãi, ngoài ý muốn hòa hợp với không khí lúc này.
Nội tâm Nguyễn Ý Tri dần dần bình tĩnh, chuyên tâm lái xe.
Tiểu thiên hổ nằm trên ghế, trận gió thổi vào người làm hắn thật thoải mái, quơ quơ đuôi, nhất thời không khí thật nhẹ nhõm.
Đột nhiên cái đuôi của tiểu thiên hổ cứng lại.
- Ngao..
Hắn phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Nguyễn Ý Tri cơ hồ lập tức nghe ra hàm ý trong tiếng kêu này, hắn nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện trên không trung cách đó không xa có một điểm đen đang dùng tốc độ cực nhanh hướng bên này bay tới.
Tốc độ của xe thế nhưng lại không nhanh bằng tốc độ của sinh vật bất minh kia!
Nguyễn Ý Tri âm thầm kinh hãi, trong lòng dâng lên dự cảm không hay, thứ này chỉ sợ hướng về bọn họ mà tới.
- Bùi Ngâm Phong! Nhanh chóng hoàn hồn, gặp nguy hiểm!
Bùi Ngâm Phong giật mình hồi thần:
- Ở đâu? Nguy hiểm ở nơi nào?
- Mặt sau, nhìn lên trời!
Bùi Ngâm Phong theo bản năng quay đầu lại nhìn lên trên, một bóng đen chợt xâm nhập tầm mắt.
- Kháo! Đó là cái gì a a a!
- Anh không phải muốn bay sao? Vật kia nhất định có thể cho anh bay lên.
Nguyễn Ý Tri giật giật khóe môi, trêu ghẹo một câu, nhưng trong mắt hoàn toàn không có vẻ gì là nhẹ nhàng.
Bùi Ngâm Phong nhìn qua như muốn khóc:
- Không không không, tôi không muốn bay, tôi một chút cũng không muốn, vẫn là mặt đất kiên định hơn a.
Nguyễn Ý Tri cười nhẹ, vẻ mặt buộc chặt, trong lòng cũng có chút khẩn trương, nhìn sinh vật biến dị kia tuyệt đối không dễ chọc, thậm chí còn mạnh hơn con nai cùng dây mây biến dị mà bọn họ gặp được trước đó.
Mà bên bọn họ chỉ có một chiến lực là tiểu thiên hổ, thấy thế nào đều thật hung hiểm.
Tiểu thiên hổ hoàn toàn không sợ hãi, đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, toàn thân buộc chặt lên, hoa văn trên người còn hơi phát quang.
Nguyễn Ý Tri cũng chưa từng gặp qua trạng thái như vậy của tiểu thiên hổ, nhất thời có chút ngạc nhiên.
- Đứa con thật soái!
Tiểu thiên hổ:
- ..
Ngài lo lái xe đi!
Tiếp thu ánh mắt của hắn Nguyễn Ý Tri khẽ cười, liền nhấn ga.
- Nắm chặt!
Tốc độ xe trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, nhưng vật trên không trung cũng bắt đầu tăng tốc, lao thẳng xuống chỗ xe đang cấp tốc lao nhanh!
Khoảng cách càng ngày càng gần, trái tim Bùi Ngâm Phong đều muốn nhảy ra ngoài.
- Nó nó nó.. nó đã tới!
Đồ vật kia chớp mắt đã tới phía trên xe, hiện giờ chỉ cách bọn họ khoảng 5m độ cao.
Đó là một con chim khổng lồ bộ dáng đáng sợ, cũng đã không còn nhìn ra được là loài chim gì, toàn thân lông vũ màu đen, móng vuốt vô cùng sắc bén.
Bùi Ngâm Phong cơ hồ đều ngửi được mùi máu tươi từ trên người nó truyền tới.
Nỗi sợ hãi nháy mắt dâng lên tới đỉnh.
Ngay sau đó con chim vỗ cánh đột nhiên lao xuống!
Nguyễn Ý Tri dù lái xe nhưng ánh mắt luôn chú ý con chim biến dị, khi nó làm ra tư thế công kích thì hắn lập tức có phản ứng.
Bùi Ngâm Phong hoảng sợ nhắm nghiền mắt lại.
Nếu nhất định không trốn thoát tử vong, hắn hi vọng mình có thể bị chết nhanh một chút, đừng giống như dây mây biến dị dây dưa tra tấn hắn trước khi giết chết hắn.
Oanh!
Bên tai truyền tới tiếng nổ lớn, thanh âm bên phải thật chói tai, Bùi Ngâm Phong mở bừng mắt, phát hiện công kích của con chim rơi xuống bên phải sát bên xe, mặt đất nhất thời nứt ra một lỗ hổng.
Bởi vì thời khắc mấu chốt Nguyễn Ý Tri điên cuồng bẻ tay lái, vì thế mới hiểm hiểm tránh thoát công kích của nó.
- Tể!
Nguyễn Ý Tri khẩn cấp kêu tiểu thiên hổ.
Tiểu thiên hổ lập tức bắn ra ba đạo phong nhận hướng con chim xoay quanh vọt lên.
Tốc độ cực nhanh, khoảng cách lại gần, con chim căn bản không chỗ trốn, một kích này sẽ trúng!
Nguyễn Ý Tri rất nhanh làm ra phán đoán, đồng thời động tác trên tay nhanh ra tàn ảnh.
Hắn cấp tốc chuyển biến làm cho lốp xe phát ra thanh âm ma xát kịch liệt, xe bởi vì quán tính trôi đi muốn bay ra ngoài.
Bùi Ngâm Phong hoảng sợ gắt gao siết chặt tay vịn, trái tim kinh hoàng, cảm giác thở cũng trở nên khó khăn.
Cứu, hắn sắp bị súy bay!
Vẻ mặt Nguyễn Ý Tri vẫn trấn tĩnh, tùy ý cho xe xoay một vòng tròn, lại rơi xuống đất, liền khởi động xe bay nhanh rời khỏi phạm vi công kích của con chim.
Chỉ dùng năm giây thời gian.
Đợi xe tiếp tục chạy, hắn nhìn vào kính chiếu hậu, đồng tử co rụt lại.
Con chim lại không bị phong nhận bắn trúng!
Nguyễn Ý Tri nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện tiểu thiên hổ ngang nhiên không chút e sợ chắn ngang trước mặt chim khổng lồ, con chim bị ngăn lại chăm chú nhìn tiểu thiên hổ.
Kháo, con chim này cũng thức tỉnh năng lực đặc thù.
Thật khó làm.
Nguyễn Ý Tri siết chặt tay lái, bình tĩnh suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Nhưng con chim một giây sau lại vọt lên.
Trái tim Nguyễn Ý Tri co rụt lại.
Hắn cơ hồ muốn lập tức đem tiểu thiên hổ thu hồi, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, một giây sau đem tốc độ xe tăng lên tới cực hạn, đảo mắt liền chạy ra thật xa.
Con chim thấy con mồi muốn rời khỏi liền nghĩ muốn đuổi theo, nhưng vừa có động tác thì nó phát hiện không ổn nhanh chóng bay ngược, phong nhận xẹt qua sát cổ họng, gọt sạch tảng lớn lông chim của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.