Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con
Chương 28
Dĩ Tiêu
08/04/2024
Sau cuối thời cơ hồ không còn đạo đức, tùy ý là có thể nhìn thấy bản tính ích kỷ của nhân loại, Bùi Ngâm Phong đến trước, cho dù hắn cầm đi toàn bộ thực vật cũng sẽ không có ai nói gì, nhưng hắn không làm như vậy.
Ân.. chứng thật là một nhân loại kỳ quái.
Tiểu thiên hổ thu hồi trảo trảo.
Hành trình này xem như thắng lợi trở về, Bùi Ngâm Phong dẫn theo mấy bao thực phẩm vừa định đi ra, khóe mắt chợt liếc qua quầy thu ngân, động tác khựng lại.
Nghĩ nghĩ, Bùi Ngâm Phong buông đồ vật xuống đất, đi qua chỗ quầy thu ngân.
Thu hoạch phong phú, nhưng toàn bộ chỉ là thực vật dành cho mình, hình như không tốt lắm đâu? Vì thế Bùi Ngâm Phong thầm nghĩ kiếm chút đồ vật mang về cho Nguyễn Ý Tri.
Nguyễn Ý Tri thích tiền, quầy thu ngân của tiểu siêu thị biến thành mục tiêu của Bùi Ngâm Phong.
Là khu phục vụ cỡ lớn, quầy thu ngân nói thế nào cũng không thiếu tiền đi.
Nghĩ tới bộ dáng vui mừng của Nguyễn Ý Tri, Bùi Ngâm Phong ưỡn ngực, hôm nay hắn phải lấy được tủ tiền này!
Nhưng ngay lúc Bùi Ngâm Phong đi hướng quầy thu ngân thì một đạo hắc ảnh dùng tốc độ cực nhanh vọt ra, Bùi Ngâm Phong hoàn toàn không kịp phản ứng liền phát hiện mình bị đánh ngã xuống đất.
Lực đạo của đạo hắc ảnh kia không nhỏ, Bùi Ngâm Phong bị ngã đau đến nhe răng trợn mắt, thật vất vả mới hồi phục lại, vội vàng nhìn qua, đồng tử như động đất.
- Kháo! Đây là vật gì!
Thứ này miễn cưỡng có thể nhìn ra là hình người, nhưng tứ chi lại mọc lên lông lá thật rậm rạp, xem hình thái giống như là tứ chi của động vật, càng làm cho hắn khiếp sợ chính là đầu của thứ này liệt thành hai nửa, không có mắt, chỉ có hai chỗ gồ lên như là lỗ mũi, hơn nữa hai nửa đầu đều có miệng, bên trong là răng nanh rậm rạp.
Bùi Ngâm Phong nhìn thấy đầu hoa mắt choáng, da gà nổi đầy người.
A a a a a a a đây là đồ vật xấu xí gì vậy chứ! Xấu chết hắn!
Nội tâm Bùi Ngâm Phong điên cuồng gào thét.
Tiểu thiên hổ nhanh chóng kịp phản ứng, phát ra một tiếng gầm nhẹ, lúc này muốn bắn ra phong nhận.
- Cút ngay a a a!
Bùi Ngâm Phong tràn ngập kháng cự rống một tiếng.
- Phanh!
Tiểu thiên hổ ngẩn ngơ.
Bùi Ngâm Phong cũng ngẩn ngơ, bởi vì theo thanh âm của hắn hạ xuống, quái vật trên người hắn lập tức bị bay ngược ra sau, phanh một tiếng đánh lên kệ hàng, hung hăng đập lên tường.
Nguyễn Ý Tri nghe được thanh âm, lập tức rút ống dẫn xăng, rất nhanh chạy tới.
- Chuyện gì.. ân?
Bước chân Nguyễn Ý Tri khựng lại, biểu tình khẩn trương biến thành khiếp sợ.
Theo sau cau mày buột miệng nói ra một câu:
- Đây là quái vật gì vậy?
Lúc này hắn mới chú ý Bùi Ngâm Phong vẻ mặt dại ra té dưới đất, nhất thời nhíu chặt mày.
- Anh bị cắn trúng?
Bùi Ngâm Phong ngơ ngác lắc đầu:
- Không..
Tiểu thiên hổ nháy mắt hoàn hồn, nhanh chóng bắn ra ba đạo phong nhận, đem hai cái đầu dị dạng cùng một cánh tay của quái vật chặt đứt.
Quái vật dị dạng nổ tung ngã xuống đất, không động đậy được nữa.
Lúc này Nguyễn Ý Tri mới cẩn thận kiểm tra Bùi Ngâm Phong, phát hiện hắn quả thật không có vết thương mới thở ra một hơi.
- Không có bị cắn tổn thương, đứng lên đi.
Bùi Ngâm Phong như ở trong mộng mới tỉnh, lăn lông lốc đứng lên, ngón tay chỉ vào quái vật, không thể tin che miệng, phút chốt quay đầu nhìn con quái vật kia.
- Tôi tôi tôi tôi..
Nguyễn Ý Tri:
- ?
Vì sao lại biến thành nói lắp?
Bùi Ngâm Phong nuốt một chút, khiếp sợ nói:
- Hình như tôi có dị năng!
Nguyễn Ý Tri:
- ?
Mãi tới khi ngồi lên xe, Bùi Ngâm Phong vẫn còn hốt hoảng, trong đầu nhớ lại một màn quái vật bị bay ngược vừa rồi, lực đánh vào thật sự quá lớn, hiện tại hắn vẫn còn thất thần.
Mẹ ơi, hắn thức tỉnh dị năng sao? Hắn có tiền đồ!
Đầu óc ngất ngất, hắn hoàn toàn không có cảm giác chân thực, Nguyễn Ý Tri kêu gì làm đó, giống như một con rối.
Kỳ thật Nguyễn Ý Tri cũng kinh ngạc, lẽ ra chứng kiến quái vật kia liền cả kinh, nghe xong Bùi Ngâm Phong kể lại chuyện mới xảy ra, Nguyễn Ý Tri cảm giác nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tên khờ này quả thật đã thức tỉnh dị năng.
Về phần dị năng là gì, Nguyễn Ý Tri nhất thời cũng không biết, nhưng Bùi Ngâm Phong thức tỉnh dị năng cũng là một chuyện tốt, ít nhất còn có năng lực tự bảo vệ mình.
Càng làm Nguyễn Ý Tri để ý chính là quái vật kia, hoàn toàn khác với tang thi, cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút ghê tởm.
Lúc đó Nguyễn Ý Tri còn đi kiểm tra một chút, phát hiện tứ chi của quái vật đúng là tứ chi của động vật, có dấu vết khâu lại với thân thể, không rõ ràng, nếu không phải hắn cẩn thận quan sát cũng không thể phát hiện. Về phần hai cái đầu dị dạng bị chặt rụng rốt cục có phải là nhân loại hay không thì không biết, mà thân thể thì đúng là thuộc về nhân loại.
Cho nên quái vật kia là được khâu lại, tuyệt đối không phải tự nhiên, mà là có người chế tạo!
Rốt cục là ai làm chuyện như vậy? Nguyễn Ý Tri nhất thời cảm thấy ghê tởm.
Hắn nhìn hai cái đầu dị dạng, trong óc không có tinh hạch, nói cách khác thứ này cũng không phải là sinh vật biến dị.
Vậy thứ đồ chơi này rốt cục là cái gì?
Nguyễn Ý Tri nhất thời cảm thấy mờ mịt, nhớ kỹ đặc thù này sau đó mới kéo Bùi Ngâm Phong lên xe.
Nguyễn Ý Tri ngẩn người chốc lát lập tức khởi động xe rời khỏi khu phục vụ.
- Lão đại, bọn họ giống như gặp phải cái gì.
Hướng Linh Kỳ nói.
Phong Dị thoáng trầm tư:
- Đi xem.
Hướng Linh Kỳ nhấn ga, đem xe chạy nhanh vào trong khu phục vụ.
Ba người đi vào tiểu siêu thị, vừa vào cửa liền phát hiện dấu vết từng chiến đấu qua, giương mắt liền nhìn thấy quái vật ngã bên tường.
- Kháo! Thứ này tại sao lại ở đây? Phong đội, đây không phải là vật thí nghiệm của Thần Tích sao?
Nguyên Tiểu Thiên vừa nhìn liền kinh ngạc.
Hướng Linh Kỳ bước qua xem, theo sau vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Quả thật, giống như đúc vật thí nghiệm mà chúng ta từng gặp qua, là thủ bút của Thần Tích không sai.
Nguyên Tiểu Thiên sửng sốt:
- Nói cách khác Thần Tích đang ở gần đây?
Ánh mắt Phong Dị tối sầm:
- Trước theo sau, trên đường nói lại.
Hai người lập tức gật đầu, nhanh chóng lên xe đuổi theo.
- Tôi cảm thấy được kế tiếp chúng ta có thể sẽ gặp đám người điên.
Nguyên Tiểu Thiên thì thào nói.
Sắc mặt Phong Dị đông lạnh, lâm vào trầm tư.
Nguyên Tiểu Thiên còn muốn nói gì, lại bị ánh mắt của Hướng Linh Kỳ ngăn cấm.
Lão đại đang tự hỏi vấn đề, cậu câm miệng trước đi!
Nguyễn Tiểu Thiên làm động tác kéo khóa kéo, tỏ vẻ chính mình câm miệng.
Bên trong xe nhất thời an tĩnh lại.
Bên kia Bùi Ngâm Phong cũng hoàn hồn, liền vui mừng rống một tiếng:
- Tôi, sẽ không phải là đứa con của thiên mệnh đi!
Nguyễn Ý Tri hỏi:
- Tại sao nói như vậy?
Bùi Ngâm Phong thần thái sáng láng:
- Tôi thế nhưng đã thức tỉnh dị năng đâu!
Nguyễn Ý Tri gật đầu:
- Quả thật, nhưng người khác cũng có thức tỉnh dị năng.
Bùi Ngâm Phong khựng lại:
- Người khác cũng có?
Nguyễn Ý Tri ngoài ý muốn:
- Anh không biết?
Bùi Ngâm Phong mờ mịt:
- Không biết a, tôi một mực ở trong nhà không có đi ra ngoài, sau khi phát sốt lại luôn hỗn loạn, ngăn cách thật lâu.
Vậy cũng không kỳ quái.
Nguyễn Ý Tri nói:
- Quả thật còn có những người khác thức tỉnh dị năng, có thể là biến dị, cũng có thể là tiến hóa.. nhưng cũng có người không thức tỉnh, anh có thể thức tỉnh dị năng thật may mắn.
Bùi Ngâm Phong hơi có chút bị đả kích:
- Còn tưởng chỉ có một mình tôi thức tỉnh dị năng, tôi còn suy nghĩ nếu thật là như vậy, tôi chẳng phải là có thể trở thành anh hùng cứu vớt thế giới sao, nguyên lai không chỉ riêng một mình tôi, vậy thì cũng không có gì.
Hắn dựa ra sau ghế:
- Việc cứu vớt thế giới hãy để cho người khác làm đi.
Nguyễn Ý Tri không nhịn được bật cười.
Phú bốn đời chẳng những khờ ngốc, còn có chút trung nhị bệnh đâu.
Cũng may kế tiếp cũng không gặp gỡ gì khác, lúc này Bùi Ngâm Phong lại khôi phục bản chất phế vật, răng rắc cắn khoai tây chiên, còn đút cho tiểu thiên hổ.
Ban đầu tiểu thiên hổ không ăn, nhưng khi Nguyễn Ý Tri nhìn sang thì một người một hổ đang chia nhau từng mảnh ăn ngon lành vui vẻ.
Có thể thấy được tiểu thiên hổ cũng ưa thích.
- !
- 997, tiểu thiên hổ ăn thực vật của nhân loại thật sự không thành vấn đề sao?
- Yên tâm đi ký chủ, tạp bài không yếu ớt như vậy.
Được rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đại khái khoảng 6h chiều sẽ đến Biên Lâm thị, lúc đó trời còn chưa tối, còn có thời gian đi tới nhà Bùi Ngâm Phong.
Ân.. chứng thật là một nhân loại kỳ quái.
Tiểu thiên hổ thu hồi trảo trảo.
Hành trình này xem như thắng lợi trở về, Bùi Ngâm Phong dẫn theo mấy bao thực phẩm vừa định đi ra, khóe mắt chợt liếc qua quầy thu ngân, động tác khựng lại.
Nghĩ nghĩ, Bùi Ngâm Phong buông đồ vật xuống đất, đi qua chỗ quầy thu ngân.
Thu hoạch phong phú, nhưng toàn bộ chỉ là thực vật dành cho mình, hình như không tốt lắm đâu? Vì thế Bùi Ngâm Phong thầm nghĩ kiếm chút đồ vật mang về cho Nguyễn Ý Tri.
Nguyễn Ý Tri thích tiền, quầy thu ngân của tiểu siêu thị biến thành mục tiêu của Bùi Ngâm Phong.
Là khu phục vụ cỡ lớn, quầy thu ngân nói thế nào cũng không thiếu tiền đi.
Nghĩ tới bộ dáng vui mừng của Nguyễn Ý Tri, Bùi Ngâm Phong ưỡn ngực, hôm nay hắn phải lấy được tủ tiền này!
Nhưng ngay lúc Bùi Ngâm Phong đi hướng quầy thu ngân thì một đạo hắc ảnh dùng tốc độ cực nhanh vọt ra, Bùi Ngâm Phong hoàn toàn không kịp phản ứng liền phát hiện mình bị đánh ngã xuống đất.
Lực đạo của đạo hắc ảnh kia không nhỏ, Bùi Ngâm Phong bị ngã đau đến nhe răng trợn mắt, thật vất vả mới hồi phục lại, vội vàng nhìn qua, đồng tử như động đất.
- Kháo! Đây là vật gì!
Thứ này miễn cưỡng có thể nhìn ra là hình người, nhưng tứ chi lại mọc lên lông lá thật rậm rạp, xem hình thái giống như là tứ chi của động vật, càng làm cho hắn khiếp sợ chính là đầu của thứ này liệt thành hai nửa, không có mắt, chỉ có hai chỗ gồ lên như là lỗ mũi, hơn nữa hai nửa đầu đều có miệng, bên trong là răng nanh rậm rạp.
Bùi Ngâm Phong nhìn thấy đầu hoa mắt choáng, da gà nổi đầy người.
A a a a a a a đây là đồ vật xấu xí gì vậy chứ! Xấu chết hắn!
Nội tâm Bùi Ngâm Phong điên cuồng gào thét.
Tiểu thiên hổ nhanh chóng kịp phản ứng, phát ra một tiếng gầm nhẹ, lúc này muốn bắn ra phong nhận.
- Cút ngay a a a!
Bùi Ngâm Phong tràn ngập kháng cự rống một tiếng.
- Phanh!
Tiểu thiên hổ ngẩn ngơ.
Bùi Ngâm Phong cũng ngẩn ngơ, bởi vì theo thanh âm của hắn hạ xuống, quái vật trên người hắn lập tức bị bay ngược ra sau, phanh một tiếng đánh lên kệ hàng, hung hăng đập lên tường.
Nguyễn Ý Tri nghe được thanh âm, lập tức rút ống dẫn xăng, rất nhanh chạy tới.
- Chuyện gì.. ân?
Bước chân Nguyễn Ý Tri khựng lại, biểu tình khẩn trương biến thành khiếp sợ.
Theo sau cau mày buột miệng nói ra một câu:
- Đây là quái vật gì vậy?
Lúc này hắn mới chú ý Bùi Ngâm Phong vẻ mặt dại ra té dưới đất, nhất thời nhíu chặt mày.
- Anh bị cắn trúng?
Bùi Ngâm Phong ngơ ngác lắc đầu:
- Không..
Tiểu thiên hổ nháy mắt hoàn hồn, nhanh chóng bắn ra ba đạo phong nhận, đem hai cái đầu dị dạng cùng một cánh tay của quái vật chặt đứt.
Quái vật dị dạng nổ tung ngã xuống đất, không động đậy được nữa.
Lúc này Nguyễn Ý Tri mới cẩn thận kiểm tra Bùi Ngâm Phong, phát hiện hắn quả thật không có vết thương mới thở ra một hơi.
- Không có bị cắn tổn thương, đứng lên đi.
Bùi Ngâm Phong như ở trong mộng mới tỉnh, lăn lông lốc đứng lên, ngón tay chỉ vào quái vật, không thể tin che miệng, phút chốt quay đầu nhìn con quái vật kia.
- Tôi tôi tôi tôi..
Nguyễn Ý Tri:
- ?
Vì sao lại biến thành nói lắp?
Bùi Ngâm Phong nuốt một chút, khiếp sợ nói:
- Hình như tôi có dị năng!
Nguyễn Ý Tri:
- ?
Mãi tới khi ngồi lên xe, Bùi Ngâm Phong vẫn còn hốt hoảng, trong đầu nhớ lại một màn quái vật bị bay ngược vừa rồi, lực đánh vào thật sự quá lớn, hiện tại hắn vẫn còn thất thần.
Mẹ ơi, hắn thức tỉnh dị năng sao? Hắn có tiền đồ!
Đầu óc ngất ngất, hắn hoàn toàn không có cảm giác chân thực, Nguyễn Ý Tri kêu gì làm đó, giống như một con rối.
Kỳ thật Nguyễn Ý Tri cũng kinh ngạc, lẽ ra chứng kiến quái vật kia liền cả kinh, nghe xong Bùi Ngâm Phong kể lại chuyện mới xảy ra, Nguyễn Ý Tri cảm giác nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tên khờ này quả thật đã thức tỉnh dị năng.
Về phần dị năng là gì, Nguyễn Ý Tri nhất thời cũng không biết, nhưng Bùi Ngâm Phong thức tỉnh dị năng cũng là một chuyện tốt, ít nhất còn có năng lực tự bảo vệ mình.
Càng làm Nguyễn Ý Tri để ý chính là quái vật kia, hoàn toàn khác với tang thi, cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút ghê tởm.
Lúc đó Nguyễn Ý Tri còn đi kiểm tra một chút, phát hiện tứ chi của quái vật đúng là tứ chi của động vật, có dấu vết khâu lại với thân thể, không rõ ràng, nếu không phải hắn cẩn thận quan sát cũng không thể phát hiện. Về phần hai cái đầu dị dạng bị chặt rụng rốt cục có phải là nhân loại hay không thì không biết, mà thân thể thì đúng là thuộc về nhân loại.
Cho nên quái vật kia là được khâu lại, tuyệt đối không phải tự nhiên, mà là có người chế tạo!
Rốt cục là ai làm chuyện như vậy? Nguyễn Ý Tri nhất thời cảm thấy ghê tởm.
Hắn nhìn hai cái đầu dị dạng, trong óc không có tinh hạch, nói cách khác thứ này cũng không phải là sinh vật biến dị.
Vậy thứ đồ chơi này rốt cục là cái gì?
Nguyễn Ý Tri nhất thời cảm thấy mờ mịt, nhớ kỹ đặc thù này sau đó mới kéo Bùi Ngâm Phong lên xe.
Nguyễn Ý Tri ngẩn người chốc lát lập tức khởi động xe rời khỏi khu phục vụ.
- Lão đại, bọn họ giống như gặp phải cái gì.
Hướng Linh Kỳ nói.
Phong Dị thoáng trầm tư:
- Đi xem.
Hướng Linh Kỳ nhấn ga, đem xe chạy nhanh vào trong khu phục vụ.
Ba người đi vào tiểu siêu thị, vừa vào cửa liền phát hiện dấu vết từng chiến đấu qua, giương mắt liền nhìn thấy quái vật ngã bên tường.
- Kháo! Thứ này tại sao lại ở đây? Phong đội, đây không phải là vật thí nghiệm của Thần Tích sao?
Nguyên Tiểu Thiên vừa nhìn liền kinh ngạc.
Hướng Linh Kỳ bước qua xem, theo sau vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Quả thật, giống như đúc vật thí nghiệm mà chúng ta từng gặp qua, là thủ bút của Thần Tích không sai.
Nguyên Tiểu Thiên sửng sốt:
- Nói cách khác Thần Tích đang ở gần đây?
Ánh mắt Phong Dị tối sầm:
- Trước theo sau, trên đường nói lại.
Hai người lập tức gật đầu, nhanh chóng lên xe đuổi theo.
- Tôi cảm thấy được kế tiếp chúng ta có thể sẽ gặp đám người điên.
Nguyên Tiểu Thiên thì thào nói.
Sắc mặt Phong Dị đông lạnh, lâm vào trầm tư.
Nguyên Tiểu Thiên còn muốn nói gì, lại bị ánh mắt của Hướng Linh Kỳ ngăn cấm.
Lão đại đang tự hỏi vấn đề, cậu câm miệng trước đi!
Nguyễn Tiểu Thiên làm động tác kéo khóa kéo, tỏ vẻ chính mình câm miệng.
Bên trong xe nhất thời an tĩnh lại.
Bên kia Bùi Ngâm Phong cũng hoàn hồn, liền vui mừng rống một tiếng:
- Tôi, sẽ không phải là đứa con của thiên mệnh đi!
Nguyễn Ý Tri hỏi:
- Tại sao nói như vậy?
Bùi Ngâm Phong thần thái sáng láng:
- Tôi thế nhưng đã thức tỉnh dị năng đâu!
Nguyễn Ý Tri gật đầu:
- Quả thật, nhưng người khác cũng có thức tỉnh dị năng.
Bùi Ngâm Phong khựng lại:
- Người khác cũng có?
Nguyễn Ý Tri ngoài ý muốn:
- Anh không biết?
Bùi Ngâm Phong mờ mịt:
- Không biết a, tôi một mực ở trong nhà không có đi ra ngoài, sau khi phát sốt lại luôn hỗn loạn, ngăn cách thật lâu.
Vậy cũng không kỳ quái.
Nguyễn Ý Tri nói:
- Quả thật còn có những người khác thức tỉnh dị năng, có thể là biến dị, cũng có thể là tiến hóa.. nhưng cũng có người không thức tỉnh, anh có thể thức tỉnh dị năng thật may mắn.
Bùi Ngâm Phong hơi có chút bị đả kích:
- Còn tưởng chỉ có một mình tôi thức tỉnh dị năng, tôi còn suy nghĩ nếu thật là như vậy, tôi chẳng phải là có thể trở thành anh hùng cứu vớt thế giới sao, nguyên lai không chỉ riêng một mình tôi, vậy thì cũng không có gì.
Hắn dựa ra sau ghế:
- Việc cứu vớt thế giới hãy để cho người khác làm đi.
Nguyễn Ý Tri không nhịn được bật cười.
Phú bốn đời chẳng những khờ ngốc, còn có chút trung nhị bệnh đâu.
Cũng may kế tiếp cũng không gặp gỡ gì khác, lúc này Bùi Ngâm Phong lại khôi phục bản chất phế vật, răng rắc cắn khoai tây chiên, còn đút cho tiểu thiên hổ.
Ban đầu tiểu thiên hổ không ăn, nhưng khi Nguyễn Ý Tri nhìn sang thì một người một hổ đang chia nhau từng mảnh ăn ngon lành vui vẻ.
Có thể thấy được tiểu thiên hổ cũng ưa thích.
- !
- 997, tiểu thiên hổ ăn thực vật của nhân loại thật sự không thành vấn đề sao?
- Yên tâm đi ký chủ, tạp bài không yếu ớt như vậy.
Được rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đại khái khoảng 6h chiều sẽ đến Biên Lâm thị, lúc đó trời còn chưa tối, còn có thời gian đi tới nhà Bùi Ngâm Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.