Quyển 1 - Chương 12: Chương 12
Mộng Điệp Ký
27/11/2015
Khi hai ông cháu tới
nhà La thúc, nàng đã nhìn thấy tiểu tử Thanh Phong, thằng nhóc lần trước bị Tiểu Ngao của nàng đè trên mặt đất cũng đang có mặt ở đó. Nhìn thấy
nàng, hăn hưng phấn lao đến, nhưng khi thấy Tiểu Ngao liền đứng khựng
lại, rụt rè không dám đến gần, nhưng ánh mắt vẫn tỏa sáng hết nhìn nàng
lại quay sang nhìn Tiểu Ngao.
“Tiểu Khải Ca, thì ra tiểu hung thú của ngươi thật sự săn được nai hả...quá hung mãnh rồi...”.
Thằng nhóc này sau khi về nhà, vẫn mơ tưởng đến Tiểu Ngao vô địch không có đối thủ của Hà gia thôn, lại nhớ tới miêu tả hung dữ của đường ca, quyết định tự mình đặt cho nó một cái tên – “ tiểu hung thú”.
“Ngươi tới đây làm gì...”.
“Ta tới đưa tiền a. Không phải ngươi muốn vay tiền sao, Đại Sơn thúc nói nhà ngươi muốn mua nhà thiếu tiền liền vay cha ta giúp nhà ngươi a. Ta mang tiền tới”.
“Vậy ngươi mang con nai này về đi, sau này con mồi Tiểu Ngao săn được sẽ đưa cho ngươi dần để trừ nợ được không”.
Bên này hai đứa trẻ đang ngươi một câu, ta một câu thì người lớn bên kia đã nói chuyện xong rồi. La đại thúc Đại Sơn giới thiệu với gia gia của Tiểu Khải ca Thanh Phong, là nhi tử của ông chủ cửa hàng lâm sản lớn nhất trấn Quảng Đức, người đã cho nhà bọn họ vay tiền.
“Cha ta nói ngươi cần gấp, không cần đi vay thêm ở đâu nữa,cho ngươi vay 100 lượng không cần tính lãi, nhưng hi vọng ngươi sau này chuyển nhà lên trấn trên rồi vẫn có thể định kỳ bán một số con mồi cho nhà chúng ta, có được không...”.
“Tốt, chắc chắn ta sẽ làm được”.
Gia gia Tiểu Khải Ca nhờ Thanh phong chuyển lời cảm ơn tới cha hắn, cũng viết khế ước vay tiền cho hắn. Gia gia ôm bọc ngân lượng trong lòng, tâm trạng lúc này không biết dùng từ gì để miêu tả. Vừa vui vẻ vì sắp mua được nhà mới, vừa buồn bã vì cả nhà phải nhờ đến giúp đỡ của tiểu hài tử, lại vừa tự hào vì hài từ nhà mình thật có khả năng a.
Trên đường về, Tiểu Khải Ca lại suy nghĩ đến điều khác, lo lắng vẩn vơ hỏi gia gia mình.
“Gia gia, liệu Tiểu Ngao của con có phải hơi nổi bật không? Liệu đi trấn trên có bị mấy người giàu có, cường hào ác bá bắt mất không...”
Càng nghĩ nàng càng lo sợ, bây giờ nàng chưa có khả năng để bảo vệ mọi thứ mình quan tâm. Nghĩ đến cảnh có thể Tiểu Ngao bị bắt đi mà mình không thể làm gì, nước mắt khẽ đong đầy trong hốc mắt, càng nghĩ càng thương tâm. Gia gia nàng cũng nghĩ đến việc này, nhưng nỗi lo của ông lớn hơn. Trấn Quảng Đức vì gần núi Đăng Phong thuộc Vạn Tượng sơn mạch, trong đó hằng hà sản vật, thiên tài địa bảo quý giá, nên cũng là trấn lớn nhất huyện Thượng Nguyên chỉ sau huyện thành Duệ Văn. Lượng người qua lại rất đông, trong đó không thiếu những nhân vật lai lịch lớn. Ông cũng nghĩ tới Tiểu Ngao nhìn không có chỗ nào giống một con chó hết, mà giống một con mãnh thú, thể hình lớn, lại có bộ lông đỏ kỳ lạ, rất dễ lọt vào tầm mắt của người quyền quý.
“Con nghĩ ra rồi, gia gia, người tìm cây thuốc nhuộm lông cho nó được không, nhuộm làm sao cho xấu xấu bẩn bẩn chút, vậy sẽ không ai quan tâm nữa. Hi hi, người thấy được không, Tiểu Ngao, ngươi thấy được không”.
Vui vẻ vì ý tưởng mới của mình, nàng cười hớn hở, đôi mắt to tròn khẽ híp lại. Tiểu Ngao cũng hơi lo sợ, nhỡ mình bị bắt đi thì làm thế nào, bị nhốt vào lồng, bị xích cổ, bị đánh bằng roi... Hu hu. Thật đáng sợ. Dù rất yêu quý bộ lông đỏ oai vệ của mình, nhưng nó đành nghiến răng gật đầu. Tiểu chủ nhân, người phải phát triển nhanh lên a. Không thể để Tiểu Ngao trông xấu xấu bẩn bẩn quá lâu nhé.
“Uh, không tồi, ta sẽ lên núi tìm vài loại cây có màu nhuộm lại bộ lông cho Tiểu Ngao, vậy không cần phải lo lắng rồi”.
Hai ông cháu hết lo lắng, vui vẻ ôm một số bạc lớn đi về nhà. Ngày hôm sau, Tiểu Khải Ca như ý muốn được theo gia gia lên trấn trên xem nhà mới. Nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ mua hạ nhân của mình ở nhưng lại tiêu hết tiền rồi. Hu hu, đến bao giờ nàng mới giàu lên được đây.
Nhà được rao bán là một tiểu viện khá lớn, Bước từ cổng vào có 2 dãy phòng nhỏ hai bên có lẽ là phòng của hạ nhân, tiếp đến bước vào sân lớn là 3 dãy nhà chính nối nhau có kết cấu hình chữ phương ( gần giống chữ U nằm ngang), có hành lang nhỏ đi qua hai bên dãy phòng đối diện cổng, ra sau là một mảnh vườn lớn và một ao sen nhỏ. Ao sen mùa này chưa có hoa nhưng khi hè đến nhất định sẽ rất đẹp. Ven rìa vườn lớn có vài cây ngân hạnh lâu năm, một cây hồ đào to lớn có treo một cái bàn đu dây, Góc vườn gần tường có một cây quế, hai cây hạnh đào, phía vườn gần sao sen có một giàn nho lớn, bên dưới là một bộ bàn ghế đá xanh điêu khắc ngư trùng, giữa vườn có vài luống cải trắng,rau diếp, hành lá và một đám củ cải, cà rốt.
Tiểu Khải Ca rất ưng ý căn nhà này. Nàng đã nghĩ đến cảnh nàng và đại ca ngồi luyện chữ dưới giàn nho, bên cạnh là gia gia đang đọc sách thuốc, vườn có thể trồng rau ăn, cũng có thể trồng vài cây thuốc hay dùng của gia gia. Mùa hè sẽ có hương sen thơm ngát lan khắp cả sân nhà, ngồi trên đu dây đong đưa chân nhỏ. Quá tuyệt vời.
Đôi mắt nàng mở lớn long lanh nhìn gia gia, ao ước, chờ đợi, hy vọng. Dường như cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của nàng, gia gia trao đổi với đại bá và cha thêm hai câu rồi quyết định mua. Chờ gia gia cùng chủ nhà cũ đi làm khế ước, nàng túm lấy ống quần cha nàng giật nhẹ.
“Sao vậy, Tiểu Ca nhi có thích nơi này không”.
Cha cười vui vẻ, cúi xuống ôm nàng lên trên tay, nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ cọ lên mũi nàng. Nàng ôm cổ cha, nói nhỏ vào tai.
“Nhà rộng như vậy, con có thể có một phòng riêng không?”.
“Hì, Tiểu Ca nhi của cha không muốn ngủ cùng cha mẹ sao?”.
Tiểu Khải Ca suýt nữa thì buột miệng nói ta không muốn cản trở cha mẹ sinh tiểu đệ đệ, đành giả vờ tỏ ra hưng phấn khoa tay múa chân.
“Con muốn một cái giường thật lớn để ngủ một mình, thích lăn thế nào thì lăn”.
“Tốt, cha sẽ nhờ người đóng cho Ca nhi một chiếc giường thật lớn, khắc thật nhiều heo nhỏ có được không”.
Biết cha đang trêu đùa mình, nàng vẫn không thể tin trợn tròn mắt nhìn cha.
“Con muốn khắc hình Tiểu Ngao”.
Nàng quả quyết nói, không thể để cha khắc mấy hình vớ vẩn lên giường của nàng được.
Thấy con gái nhỏ trợn mắt nhìn mình, Thụy Vân cười phá lên vui vẻ, lại dùng tay xoa xoa đầu nhỏ của con gái. Nàng không thèm chấp nhặt với cha, hưng phấn miêu tả cảnh tượng nàng nghĩ tới sau khi chuyển tới ngôi nhà mới.
“Tiểu Khải Ca, thì ra tiểu hung thú của ngươi thật sự săn được nai hả...quá hung mãnh rồi...”.
Thằng nhóc này sau khi về nhà, vẫn mơ tưởng đến Tiểu Ngao vô địch không có đối thủ của Hà gia thôn, lại nhớ tới miêu tả hung dữ của đường ca, quyết định tự mình đặt cho nó một cái tên – “ tiểu hung thú”.
“Ngươi tới đây làm gì...”.
“Ta tới đưa tiền a. Không phải ngươi muốn vay tiền sao, Đại Sơn thúc nói nhà ngươi muốn mua nhà thiếu tiền liền vay cha ta giúp nhà ngươi a. Ta mang tiền tới”.
“Vậy ngươi mang con nai này về đi, sau này con mồi Tiểu Ngao săn được sẽ đưa cho ngươi dần để trừ nợ được không”.
Bên này hai đứa trẻ đang ngươi một câu, ta một câu thì người lớn bên kia đã nói chuyện xong rồi. La đại thúc Đại Sơn giới thiệu với gia gia của Tiểu Khải ca Thanh Phong, là nhi tử của ông chủ cửa hàng lâm sản lớn nhất trấn Quảng Đức, người đã cho nhà bọn họ vay tiền.
“Cha ta nói ngươi cần gấp, không cần đi vay thêm ở đâu nữa,cho ngươi vay 100 lượng không cần tính lãi, nhưng hi vọng ngươi sau này chuyển nhà lên trấn trên rồi vẫn có thể định kỳ bán một số con mồi cho nhà chúng ta, có được không...”.
“Tốt, chắc chắn ta sẽ làm được”.
Gia gia Tiểu Khải Ca nhờ Thanh phong chuyển lời cảm ơn tới cha hắn, cũng viết khế ước vay tiền cho hắn. Gia gia ôm bọc ngân lượng trong lòng, tâm trạng lúc này không biết dùng từ gì để miêu tả. Vừa vui vẻ vì sắp mua được nhà mới, vừa buồn bã vì cả nhà phải nhờ đến giúp đỡ của tiểu hài tử, lại vừa tự hào vì hài từ nhà mình thật có khả năng a.
Trên đường về, Tiểu Khải Ca lại suy nghĩ đến điều khác, lo lắng vẩn vơ hỏi gia gia mình.
“Gia gia, liệu Tiểu Ngao của con có phải hơi nổi bật không? Liệu đi trấn trên có bị mấy người giàu có, cường hào ác bá bắt mất không...”
Càng nghĩ nàng càng lo sợ, bây giờ nàng chưa có khả năng để bảo vệ mọi thứ mình quan tâm. Nghĩ đến cảnh có thể Tiểu Ngao bị bắt đi mà mình không thể làm gì, nước mắt khẽ đong đầy trong hốc mắt, càng nghĩ càng thương tâm. Gia gia nàng cũng nghĩ đến việc này, nhưng nỗi lo của ông lớn hơn. Trấn Quảng Đức vì gần núi Đăng Phong thuộc Vạn Tượng sơn mạch, trong đó hằng hà sản vật, thiên tài địa bảo quý giá, nên cũng là trấn lớn nhất huyện Thượng Nguyên chỉ sau huyện thành Duệ Văn. Lượng người qua lại rất đông, trong đó không thiếu những nhân vật lai lịch lớn. Ông cũng nghĩ tới Tiểu Ngao nhìn không có chỗ nào giống một con chó hết, mà giống một con mãnh thú, thể hình lớn, lại có bộ lông đỏ kỳ lạ, rất dễ lọt vào tầm mắt của người quyền quý.
“Con nghĩ ra rồi, gia gia, người tìm cây thuốc nhuộm lông cho nó được không, nhuộm làm sao cho xấu xấu bẩn bẩn chút, vậy sẽ không ai quan tâm nữa. Hi hi, người thấy được không, Tiểu Ngao, ngươi thấy được không”.
Vui vẻ vì ý tưởng mới của mình, nàng cười hớn hở, đôi mắt to tròn khẽ híp lại. Tiểu Ngao cũng hơi lo sợ, nhỡ mình bị bắt đi thì làm thế nào, bị nhốt vào lồng, bị xích cổ, bị đánh bằng roi... Hu hu. Thật đáng sợ. Dù rất yêu quý bộ lông đỏ oai vệ của mình, nhưng nó đành nghiến răng gật đầu. Tiểu chủ nhân, người phải phát triển nhanh lên a. Không thể để Tiểu Ngao trông xấu xấu bẩn bẩn quá lâu nhé.
“Uh, không tồi, ta sẽ lên núi tìm vài loại cây có màu nhuộm lại bộ lông cho Tiểu Ngao, vậy không cần phải lo lắng rồi”.
Hai ông cháu hết lo lắng, vui vẻ ôm một số bạc lớn đi về nhà. Ngày hôm sau, Tiểu Khải Ca như ý muốn được theo gia gia lên trấn trên xem nhà mới. Nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ mua hạ nhân của mình ở nhưng lại tiêu hết tiền rồi. Hu hu, đến bao giờ nàng mới giàu lên được đây.
Nhà được rao bán là một tiểu viện khá lớn, Bước từ cổng vào có 2 dãy phòng nhỏ hai bên có lẽ là phòng của hạ nhân, tiếp đến bước vào sân lớn là 3 dãy nhà chính nối nhau có kết cấu hình chữ phương ( gần giống chữ U nằm ngang), có hành lang nhỏ đi qua hai bên dãy phòng đối diện cổng, ra sau là một mảnh vườn lớn và một ao sen nhỏ. Ao sen mùa này chưa có hoa nhưng khi hè đến nhất định sẽ rất đẹp. Ven rìa vườn lớn có vài cây ngân hạnh lâu năm, một cây hồ đào to lớn có treo một cái bàn đu dây, Góc vườn gần tường có một cây quế, hai cây hạnh đào, phía vườn gần sao sen có một giàn nho lớn, bên dưới là một bộ bàn ghế đá xanh điêu khắc ngư trùng, giữa vườn có vài luống cải trắng,rau diếp, hành lá và một đám củ cải, cà rốt.
Tiểu Khải Ca rất ưng ý căn nhà này. Nàng đã nghĩ đến cảnh nàng và đại ca ngồi luyện chữ dưới giàn nho, bên cạnh là gia gia đang đọc sách thuốc, vườn có thể trồng rau ăn, cũng có thể trồng vài cây thuốc hay dùng của gia gia. Mùa hè sẽ có hương sen thơm ngát lan khắp cả sân nhà, ngồi trên đu dây đong đưa chân nhỏ. Quá tuyệt vời.
Đôi mắt nàng mở lớn long lanh nhìn gia gia, ao ước, chờ đợi, hy vọng. Dường như cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của nàng, gia gia trao đổi với đại bá và cha thêm hai câu rồi quyết định mua. Chờ gia gia cùng chủ nhà cũ đi làm khế ước, nàng túm lấy ống quần cha nàng giật nhẹ.
“Sao vậy, Tiểu Ca nhi có thích nơi này không”.
Cha cười vui vẻ, cúi xuống ôm nàng lên trên tay, nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ cọ lên mũi nàng. Nàng ôm cổ cha, nói nhỏ vào tai.
“Nhà rộng như vậy, con có thể có một phòng riêng không?”.
“Hì, Tiểu Ca nhi của cha không muốn ngủ cùng cha mẹ sao?”.
Tiểu Khải Ca suýt nữa thì buột miệng nói ta không muốn cản trở cha mẹ sinh tiểu đệ đệ, đành giả vờ tỏ ra hưng phấn khoa tay múa chân.
“Con muốn một cái giường thật lớn để ngủ một mình, thích lăn thế nào thì lăn”.
“Tốt, cha sẽ nhờ người đóng cho Ca nhi một chiếc giường thật lớn, khắc thật nhiều heo nhỏ có được không”.
Biết cha đang trêu đùa mình, nàng vẫn không thể tin trợn tròn mắt nhìn cha.
“Con muốn khắc hình Tiểu Ngao”.
Nàng quả quyết nói, không thể để cha khắc mấy hình vớ vẩn lên giường của nàng được.
Thấy con gái nhỏ trợn mắt nhìn mình, Thụy Vân cười phá lên vui vẻ, lại dùng tay xoa xoa đầu nhỏ của con gái. Nàng không thèm chấp nhặt với cha, hưng phấn miêu tả cảnh tượng nàng nghĩ tới sau khi chuyển tới ngôi nhà mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.