Khải Hoàn Ca

Quyển 2 - Chương 22

Mộng Điệp Ký

20/02/2016

Bạch ưng lượn một vòng trên bầu trời quân doanh, sau đó bay vút về phía sân huấn luyện, hót một tiếng báo hiệu rồi nhẹ nhàng xà xuống đậu lên cánh tay Mặc Kì Túc. Hắn theo thói quen bắt lấy ống kim loại buộc một bên chân chim ưng, nhưng chưa kịp mở thư ra, bỗng chốc ngẩn người, nắm chặt ống đồng, giao việc lại cho thủ hạ đi bên cạnh, lên ngựa lao về phía lều chủ soái, đặt lệnh giới nghiêm.

Một người một chim bên trong lều lớn, có tiếng Mặc Kì Túc thì thào lẩm bẩm, lại có tiếng ưng gáy gri gri gấp gáp hỗn loạn, toàn bộ thân binh bao vây xung quanh lều, nghiêm túc thủ vệ không để ai lại gần. Không ai hay biết trong lều trại diễn ra điều gì, chỉ biết ngay sau đó, chim ưng lại lần nữa bay vút ra ngoài, lao nhanh về hướng kinh thành.

Nguyên châu vẫn bình yên như ngày nào, chỉ là gần đây, có vài tu hội của thanh thiếu niên có chút danh tiếng của Nguyên Châu, nhỏ như tụ hội tại trấn Quảng Đức, lớn như tụ hội tại Châu thành Nguyên Châu, mĩ danh giao lưu học hỏi, đều do Minh thiếu nổi danh Nguyên Châu tổ chức, người này là chủ nhân Đạm Hương lâu rất được đám văn nhân nhã sĩ yêu thích, nghe nói là đệ tử yêu của Hạo Nhiên cư sĩ, được danh sĩ Nguyên châu xưng là Mục Triết công tử.

Lúc này, vị Mục Triết công tử trong lời đồn đang cung kính ngâm trà cho hai vị lão giả ngồi đánh cờ với nhau, khí tức hai này đều nhàn nhã thanh thản, vừa bàn luận một ít chuyện thú vị trong cuộc sống, vừa chậm rãi đặt quân cờ bằng ngọc thượng phẩm xuống bàn cờ. Vị lão giả trông có dáng vẻ văn nhân nhấp một ngụm trà vừa được đưa tới, vẻ mặt hài lòng gật đầu với thiếu niên ngồi bên cạnh.

“Không tồi, kỹ thuật của con càng ngày càng tốt, có điều...”.

Nói tới đây, đầu mày ông khẽ nhăn, hình thành một chữ ‘xuyên’ mờ nhạt.

“Tâm cảnh con gần đây có vẻ bị dao động, là có chuyện buồn phiền không giải quyết được?”.

Vị công tử ngồi đó tú khí xinh đẹp, ánh mắt anh khí sáng ngời càng tôn lên đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, không những không mâu thuẫn lẫn nhau mà còn hài hào một cách kì lạ. Hắn không nói gì, ánh mắt do dự, hơi rũ mi mắt xuống.

Lão giả còn lại khí chất hòa ái, đôi mắt thương sinh nhìn người trẻ tuổi một cách trìu mến, giọng nói trầm trầm ấm áp vang lên.

“Có chuyện gì không thể nói với các gia gia? Hành động thời gian gần đây của con khiến chúng ta hơi lo lắng, con muốn làm chuyện gì, gia gia cũng có thể giúp con?”.

“Con...”. Hắn hơi ngẩng đầu, hết nhìn người nọ, lại nhìn người kia, ngập ngừng không nói.

“Là có liên quan đến kinh thành? Sau khi con trở về từ đó ta đã thấy kì lạ, con trước kia không phải nha đầu an tĩnh như vậy?”.

Người này không ai khác chính là Hà Khải Ca, nàng bị câu hỏi của gia gia chọc cho bật cười. Nàng thực sự thay đổi sao, nàng không hề chú ý tới điều này.

“Vậy con cần như trước đây suốt ngày mang theo Tiểu Ngao ra đường chạy khắp nơi mới tính là bình thường hay sao?”.



Câu này của nàng chọc hai gia gia đều phì cười. Triệu gia gia vẫn cố chấp với vấn đề của mình, kiên quyết không để cho nàng đánh trống lảng.

“Vậy con có thể nói chứ, gần đây tâm trạng con rất bất ổn, hành vi cử chỉ rất không bình thường, lại còn rầm rộ tổ chức tụ hội gì đó, điều này khiến ta lo lắng”.

Qua bao nhiêu năm mới có được tôn nữ hợp ý lại có tính tình giống thê tử, ông giành rất nhiều tình thương cho con bé, mong nó cả đời vô lo vô nghĩ, luôn làm điều mình thích, đừng bao giờ đi lên vết xe đổ của thê tử.

Da mặt nàng không đủ dày để cung khai việc mình đang cố trốn tránh Mặc Kì Túc, chỉ nói bóng nói gió, lấy một việc che dấu một việc, thẳng thắn khai báo đang tuyển chọn hôn phu tương lai.

“Nha đầu, rất khá, không hổ là tôn nữ quý báu của hai lão già chúng ta, đằng nào cũng phải gả đi, tất nhiên phải gả cho người tốt nhất, nhắm sẵn vài người từ bây giờ, kiểm tra đào tạo ba bốn năm, ưng ý là có thể gả cho được rồi. Rất có phong phạm của ta năm đó”.

Ông vẫn luôn lo lắng hôn sự tương lai của tôn nữ, nay thấy nàng độc lập lại có tính toán như vậy, tán thưởng không thôi. Hai vị lão gia đều yêu thương cháu gái vô cùng, nuông chiều nàng vô pháp vô thiên, thâm tâm luôn muốn nàng gả cho người tốt nhất.

“Xem ra chúng ta không phải lo lắng nữa, mắt nhìn người của nha đầu cũng không nói chơi, con cũng không thể uổng danh xưng Mục Triết công tử của mình đâu đấy, chọn được người thì báo cho hai lão già chúng ta một tiếng, ta muốn sai người điều tra gốc gác, tính tình, tài năng, nhân phẩm của bọn hắn...Nào, chúng ta tiếp tục hạ cờ”.

Lôi kéo vị đối diện tiếp tục ván cờ dang dở. Khải Ca ngồi bên khẽ cười, lòng cuộn trào ấm áp, hai gia gia luôn tin tưởng nàng, duy trì nàng hết mức, đây là thân nhân của nàng.

Người thì cũng có chọn được vài người, tướng mạo nhân phẩm gia cảnh đều tốt, thậm chí trong đó có hai công tử của thư hương thế gia, gia quy nghiêm cẩn, không cho nạp thiếp, trừ khi thê tử qua cửa 10 năm mà không con. Nàng cũng tương đối ưng ý. Nhưng nếu quyết định được người, liền lập tức đính hôn, cũng không thể chờ ba bốn năm, nếu không sẽ không kịp. Đến lúc đó nàng nhờ Triệu gia gia ra mặt đề cập hôn sự, Mặc Kì Túc sau này biết được cũng sẽ phải nể mặt mũi gia gia mà không làm ầm ĩ.

Mọi việc đều được tiến hành trong bí mật, người nàng cũng đã chọn được, là một trong hai vị công tử thư hương thế gia kia, người thật nàng cũng lấy thân phận Mục Triết công tử gặp mặt giao lưu, dựa trên tiêu chuẩn nàng đã đề ra, cũng tính là hài lòng. Nàng gặp mặt Triệu gia gia, nhờ gia gia ra mặt, lúc đầu người không đồng ý, nói nàng còn nhỏ, không gấp, có thể tương lai sẽ có người tốt hơn.

Nhưng sao nàng có thể không gấp được, cố chấp muốn người giúp đỡ, nàng không thể nói rõ lí do, nhưng mong người tin tưởng nàng. Bị quấn lấy làm phiền liên tục 3 ngày, Triệu Trị đại nhân giơ cờ trắng đầu hàng, chấp nhận thỉnh cầu của nàng. Nhưng người yêu cầu nàng phải cho ông thời gian chuẩn bị mọi chuyện, hứa trong một tháng sẽ mang hôn sự định xuống, ông đã không ra tay thì thôi, ra tay thì phải nắm chắc hoàn thành tốt đẹp.

Khải Ca không thể làm gì khác, ưng thuận. Triệu gia gia tuy đáp ứng, nhưng lại thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, hừ, tiểu tử họ Tô, tiện nghi cho ngươi. Triệu Trị đại nhân ở bốn phía xung quanh moi móc sự tích tổ tông 18 đời Tô gia Nguyên Châu, sau khi xem xét kĩ càng thì cũng tương đối hài lòng với vị tôn nữ tế tương lai này, quyết định chọn một ngày đẹp, gửi bái thiếp tới nhà.

Có điều đường dây tin tức của Triệu đại nhân có vẻ không được bảo mật cho lắm, ngay khi bái thiếp của hắn gửi cho Tô gia, tin tức này đã vào tai một vị tôn thần đang cấp tốc di chuyển về Nguyên Châu, khi hắn vừa vào tới biên giới Nguyên châu, đã hay tin có một người nào đó, muốn chạy trốn khỏi hắn, đang khẩn cấp muốn lấy chồng nơi quê nhà rồi.

Việc này nàng cũng nhờ gia gia báo cáo cho cha nương, cha và nương có vẻ rất buồn, hôn sự của nữ nhi mà đến giờ phút quyết định mình mới được hay biết, sao có thể vui vẻ cho được. Nhưng nàng phải bảo mật, nếu không sẽ đều thành công dã tràng hết, chỉ có thể xin lỗi cha mẹ, cũng may đại ca giúp đỡ nàng an ủi họ, đại ca cùng Tô Trăn cũng có quen biết, hiểu được trong Nguyên châu này hắn có thể tính là nữ tế hàng đầu rồi. Cũng có gia gia ra mặt, thay nàng nhận hết tất cả, nói người là do ông và Triệu Trị nhìn trúng, sẽ không ủy khuất tôn nữ, lúc này cha nương mới xuôi lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khải Hoàn Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook