Quyển 1 - Chương 4
Mộng Điệp Ký
27/11/2015
Đại ca Thiên Ân bắt
đầu phải đi học đường, tiền giấy mực, tiền học phí... cũng làm đại gia
đình tiết kiệm hơn bình thường. Đã lâu lắm rồi hôm nay cha Tiểu Khải Ca
mới dành tiền lẻ mua cho nàng một xâu hồ lô đường. Nàng cũng không phải
thích mấy đồ ăn ngọt ngấy này lắm, nhưng rất vui vì cha quan tâm nàng
như vậy.
Tiểu Khải Ca ngồi trên tảng đá gần đầu thôn, dưới gốc cây hòe già, cầm xâu mứt quả đang phân vân không biết nên xuống răng từ chỗ nào. Bỗng cô nhóc nhìn thấy một đứa bé gái nhìn chăm chú vào tay nàng, len lén nuốt nước miếng. Nàng biết nàng ta, là cháu gái Trương đồ tể trong thôn, hơn nàng 3 tuổi .
“Ngươi thích à”.
Gật gật, nhìn chằm chằm, lại nuốt nước miếng.
“Ngươi có thứ gì đáng giá mang ra đây, chúng ta đổi”.
Vẫn nhìn chằm chằm, rụt rè hỏi.
“Thứ gì là đáng giá, ta...ta chỉ có dây cột tóc màu đỏ này thôi”.
“Vậy...ngươi về xin gia gia ngươi mấy khúc xương ống đem đổi cho ta được không”.
Thời này không ai thích xương ống, vì đã lọc hết thịt không còn gì để ăn. Bán rẻ như cho cũng không ai thèm mua. Nàng mới dám đòi đồ như vậy.
“Ngươi...nói thật, chờ...chờ ta chút xíu thôi”.
Nói rồi con bé chạy viu đi mất. Nàng xoa cằm, hơi suy tư.
“Tiểu Ngao, ta như vậy có tính là lừa gạt tiểu hài tử không nhỉ?”.
“Hiện giờ chủ nhân người cũng đang là tiểu hài tử mà”.
Không bao lâu, con nhóc kia đã quay lại, ôm theo một cái giỏ trúc.
“Hôm nay không ai mua xương này cả, gia gia cho ta hết, cho ngươi”.
Khệ nệ đặt giỏ trúc lên tảng đá, nó tiếp tục nhìn không chớp mắt vào tay nàng. Tiểu Khải Ca híp mắt cười sung sướng nhìn xương ống đầy một giỏ trúc, vươn tay đưa mứt quả cho con nhóc kia.
“Ngươi tên là gì?”.
“Ta tên Hoa Đào”.
“Hoa Đào tỷ, ta tên là Khải Ca, mọi người gọi ta là Tiểu Ca Nhi, ngươi giúp buộc giỏ trúc lên cổ Tiểu Ngao của ta được không”.
“Được thôi”.
Nàng đưa mứt quả cho Tiểu Khải Ca cầm giúp, nhanh nhẹn lồng quai giỏ qua đầu con chó lớn kia. Con chó này nàng biết, đánh khắp Hà gia thôn không có đối thủ, luôn đi theo sau mông muội muội nhà Hà lão y sư, tuy hung dữ nhưng rất nghe lời muội muội này, vậy nên không thằng nhóc nào dám trêu chọc vào muội ấy. Làm xong, nàng nhận lại xâu mứt quả từ tay tiểu muội muội.
“Đa tạ tỷ tỷ, lần sau ta có đồ ăn có thể tìm tỷ đổi xương nữa được không?”.
“Được a, nhớ tìm ta nha”.
Cô bé vui vẻ gật đầu thật mạnh, mà không biết nhóc con đối diện còn đang vui sướng hơn nàng nhiều.
“Được, tạm biệt tỷ tỷ”.
Nàng tạm biệt tỷ tỷ nhà Trương gia, quay mông một người một chó chầm chậm đi về nhà.
“Tiểu Ngao, ngươi có thích gặm xương không, để phần cho ngươi một cục xương nha”.
“Chủ nhân, người lấy mứt quả đổi xương cho ta gặm hả”.
“Ngươi mơ đi, xương này hầm canh rất tốt a...ngươi chỉ là ăn ké thôi hiểu chưa”.
“Ta thấy chủ nhân chiếm tiện nghi của người ta thì có”.
“Người ta không thèm nhưng ta cần mà. Trao đổi ngang giá thôi”.
Nàng vừa dứt lời, âm thanh của hệ thống vâng lên báo nhiệm vụ hoàn thành.
“Quái, ta có làm gì đâu nhỉ”.
“Là nhiệm vụ thương nhân, chủ nhân, có phải người đổi đồ với tiểu hài tử kia nên hoàn thành nhiệm vụ không”.
“Thế thì thông báo phải có lúc chúng ta đổi đồ xong chứ”.
“A, có thể tại người vừa nói là trao đổi ngang giá đó, hình thức nguyên thủy của thương nghiệp không phải là từ trao đổi vật ngang giá phát triển lên sao”.
“Nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành như vậy à”
“Đây là hệ thống toàn năng liên minh vũ trụ mà, người không thể dùng lối suy nghĩ thông thường để lý giải nó được”.
“Không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, xem phần thưởng nào”.
Hệ thống nhiệm vụ thương nhân, nhiệm vụ sơ cấp số 1, hoàn thành. Phần thưởng:
Ngân lượng: 10
Tiền đồng: 1000
Tích điểm: 10
Hảo cảm với thương nhất: nhất tinh.
Nhiệm vụ trung cấp cấp 1: Buôn bán lời 100 lượng bạc.
“Hảo cảm thương nhân là cái gì”.
“Là thương nhân thích trao đổi, làm ăn với người hơn người bình thường”.
Về đến sân nhà, nhìn thấy gia gia đang thích ý ngồi trên ghế dựa đọc sách thuốc, nàng vui vẻ reo lên:
“Gia gia, gia gia...giúp con bỏ cái giỏ xuống...”.
Hà gia gia vui vẻ nhìn cháu gái nhỏ, bỏ sách thuốc xuống đến giúp đỡ lấy cái giỏ treo trên cổ con chó lớn bên cạnh xuống.
“Sao ta cảm thấy càng ngày Tiểu Ngao của cháu càng không giống chó nhỉ...trông cứ như một con hùng sư vậy...Xương này ở đâu ra vậy”.
“Hì hì..chắc nó giống cha nó đó...gia gia, xương này con dùng kẹo hồ lô cha mua cho đổi với cháu gái Trương đồ tể đó, rất lời phải không, cái này hầm canh với củ từ thì cả nhà đều được ăn ngon rồi, không phải người nói ăn xương bổ xương sao, con sẽ lớn rất nhanh, kiếm tiền về cho gia gia, người không phải đi các thôn rất xa rất xa xem bệnh kiếm tiền nữa”.
“Tôn nữ của ta còn nhỏ mà đã giỏi như vậy, sau này lão già ta có thể hưởng phúc rồi”.
Gia gia ha ha cười vui vẻ xoa xoa mái tóc tôn nữ, không biết lời nói bâng quơ của mình vài năm sau sẽ ứng nghiệm.
Tiểu Khải Ca ngồi trên tảng đá gần đầu thôn, dưới gốc cây hòe già, cầm xâu mứt quả đang phân vân không biết nên xuống răng từ chỗ nào. Bỗng cô nhóc nhìn thấy một đứa bé gái nhìn chăm chú vào tay nàng, len lén nuốt nước miếng. Nàng biết nàng ta, là cháu gái Trương đồ tể trong thôn, hơn nàng 3 tuổi .
“Ngươi thích à”.
Gật gật, nhìn chằm chằm, lại nuốt nước miếng.
“Ngươi có thứ gì đáng giá mang ra đây, chúng ta đổi”.
Vẫn nhìn chằm chằm, rụt rè hỏi.
“Thứ gì là đáng giá, ta...ta chỉ có dây cột tóc màu đỏ này thôi”.
“Vậy...ngươi về xin gia gia ngươi mấy khúc xương ống đem đổi cho ta được không”.
Thời này không ai thích xương ống, vì đã lọc hết thịt không còn gì để ăn. Bán rẻ như cho cũng không ai thèm mua. Nàng mới dám đòi đồ như vậy.
“Ngươi...nói thật, chờ...chờ ta chút xíu thôi”.
Nói rồi con bé chạy viu đi mất. Nàng xoa cằm, hơi suy tư.
“Tiểu Ngao, ta như vậy có tính là lừa gạt tiểu hài tử không nhỉ?”.
“Hiện giờ chủ nhân người cũng đang là tiểu hài tử mà”.
Không bao lâu, con nhóc kia đã quay lại, ôm theo một cái giỏ trúc.
“Hôm nay không ai mua xương này cả, gia gia cho ta hết, cho ngươi”.
Khệ nệ đặt giỏ trúc lên tảng đá, nó tiếp tục nhìn không chớp mắt vào tay nàng. Tiểu Khải Ca híp mắt cười sung sướng nhìn xương ống đầy một giỏ trúc, vươn tay đưa mứt quả cho con nhóc kia.
“Ngươi tên là gì?”.
“Ta tên Hoa Đào”.
“Hoa Đào tỷ, ta tên là Khải Ca, mọi người gọi ta là Tiểu Ca Nhi, ngươi giúp buộc giỏ trúc lên cổ Tiểu Ngao của ta được không”.
“Được thôi”.
Nàng đưa mứt quả cho Tiểu Khải Ca cầm giúp, nhanh nhẹn lồng quai giỏ qua đầu con chó lớn kia. Con chó này nàng biết, đánh khắp Hà gia thôn không có đối thủ, luôn đi theo sau mông muội muội nhà Hà lão y sư, tuy hung dữ nhưng rất nghe lời muội muội này, vậy nên không thằng nhóc nào dám trêu chọc vào muội ấy. Làm xong, nàng nhận lại xâu mứt quả từ tay tiểu muội muội.
“Đa tạ tỷ tỷ, lần sau ta có đồ ăn có thể tìm tỷ đổi xương nữa được không?”.
“Được a, nhớ tìm ta nha”.
Cô bé vui vẻ gật đầu thật mạnh, mà không biết nhóc con đối diện còn đang vui sướng hơn nàng nhiều.
“Được, tạm biệt tỷ tỷ”.
Nàng tạm biệt tỷ tỷ nhà Trương gia, quay mông một người một chó chầm chậm đi về nhà.
“Tiểu Ngao, ngươi có thích gặm xương không, để phần cho ngươi một cục xương nha”.
“Chủ nhân, người lấy mứt quả đổi xương cho ta gặm hả”.
“Ngươi mơ đi, xương này hầm canh rất tốt a...ngươi chỉ là ăn ké thôi hiểu chưa”.
“Ta thấy chủ nhân chiếm tiện nghi của người ta thì có”.
“Người ta không thèm nhưng ta cần mà. Trao đổi ngang giá thôi”.
Nàng vừa dứt lời, âm thanh của hệ thống vâng lên báo nhiệm vụ hoàn thành.
“Quái, ta có làm gì đâu nhỉ”.
“Là nhiệm vụ thương nhân, chủ nhân, có phải người đổi đồ với tiểu hài tử kia nên hoàn thành nhiệm vụ không”.
“Thế thì thông báo phải có lúc chúng ta đổi đồ xong chứ”.
“A, có thể tại người vừa nói là trao đổi ngang giá đó, hình thức nguyên thủy của thương nghiệp không phải là từ trao đổi vật ngang giá phát triển lên sao”.
“Nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành như vậy à”
“Đây là hệ thống toàn năng liên minh vũ trụ mà, người không thể dùng lối suy nghĩ thông thường để lý giải nó được”.
“Không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, xem phần thưởng nào”.
Hệ thống nhiệm vụ thương nhân, nhiệm vụ sơ cấp số 1, hoàn thành. Phần thưởng:
Ngân lượng: 10
Tiền đồng: 1000
Tích điểm: 10
Hảo cảm với thương nhất: nhất tinh.
Nhiệm vụ trung cấp cấp 1: Buôn bán lời 100 lượng bạc.
“Hảo cảm thương nhân là cái gì”.
“Là thương nhân thích trao đổi, làm ăn với người hơn người bình thường”.
Về đến sân nhà, nhìn thấy gia gia đang thích ý ngồi trên ghế dựa đọc sách thuốc, nàng vui vẻ reo lên:
“Gia gia, gia gia...giúp con bỏ cái giỏ xuống...”.
Hà gia gia vui vẻ nhìn cháu gái nhỏ, bỏ sách thuốc xuống đến giúp đỡ lấy cái giỏ treo trên cổ con chó lớn bên cạnh xuống.
“Sao ta cảm thấy càng ngày Tiểu Ngao của cháu càng không giống chó nhỉ...trông cứ như một con hùng sư vậy...Xương này ở đâu ra vậy”.
“Hì hì..chắc nó giống cha nó đó...gia gia, xương này con dùng kẹo hồ lô cha mua cho đổi với cháu gái Trương đồ tể đó, rất lời phải không, cái này hầm canh với củ từ thì cả nhà đều được ăn ngon rồi, không phải người nói ăn xương bổ xương sao, con sẽ lớn rất nhanh, kiếm tiền về cho gia gia, người không phải đi các thôn rất xa rất xa xem bệnh kiếm tiền nữa”.
“Tôn nữ của ta còn nhỏ mà đã giỏi như vậy, sau này lão già ta có thể hưởng phúc rồi”.
Gia gia ha ha cười vui vẻ xoa xoa mái tóc tôn nữ, không biết lời nói bâng quơ của mình vài năm sau sẽ ứng nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.