[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 123: Đừng Nghịch Ngợm Cấn Thận Anh Đánh Em
Vy Vy
05/10/2024
Sau vụ việc ở Vương Gia mấy người trong Vương Gia không ai là không nổ lực tìm gặp Vương Nguyên cả, chỉ tiếc là hôm nay Vương Nguyên mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê 3 ngày.
Vương Nguyên nằm trên giường nheo mắt tỉnh giấc, trước mắt cậu toàn là màu đen liền có chút sợ hãi mà quơ quơ tay tìm Vương Tuấn Khải.
"Khải.....anh đâu rồi?" Vương Nguyên quơ quơ tay gọi anh
Vương Tuấn Khải ngồi ở cạnh giường, nghe cậu gọi anh cũng vội nắm lấy tay cậu.
"Anh đây, có cảm nhận được không?"
Vương Nguyên nhìn về hướng phát ra âm thanh của anh khe khẽ gật đầu.
"Tối quá, em có chút sợ." Vương Nguyên bám chặt lấy tay của Vương Tuấn Khải nói.
"Không sao anh ở đây, nào anh giúp em đi vệ sinh trước sau đó mới xuống nhà dùng bữa có chịu không?"
Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu nói.
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng đỡ cậu đi.
"Cẩn thận, phía trước chính là cửa." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên gật đầu, cậu dùng tay trái quơ quơ trước mặt một lúc, vừa chạm được cánh cửa ra vào phòng tâm thì liền bám lấy nó mà đi đến.
Vào trong phòng tắm, Vương Tuấn Khải giúp cậu vệ sinh cá nhân xong thì bế thẳng cậu xuống nhà luôn tránh việc cậu vấp ngã khi đi cầu thang.
"Em có thể đi mà." Vương Nguyên nằm trên vai Vương Tuấn Khải nói.
"Anh biết, nhưng anh sợ em ngã. Sau này việc đi đứng của em đều giao cho anh đi. Em muốn đi đâu anh liền bế em đi." Vương Tuấn Khải nói.
"Không cần mà anh còn phải đi làm bữa. Yên tâm, em tự lo được, chỉ cần anh đem theo em thôi em sẽ không làm phiền anh chịu không?" Vương Nguyên dụi đầu trên vai Vương Tuấn Khải nhõng nhẽo nói.
"Đều cho em theo cả, nếu để em ở nhà một mình xảy ra chuyện gì thì ai đền bảo bối cho anh?" Vương Tuấn Khải yêu chiều hôn lên má cậu nói.
"Anh là đồ dẽo miệng." Vương Nguyên cười nói.
Vương Tuấn Khải bế cậu xuống nhà ăn, anh đặt cậu lên ghế rồi xoa đầu cậu nói.
"Hôm nay ăn cháo thập cẩm, anh đút em ăn nhé?"
Vương Nguyên gật đầu để Vương Tuấn Khải đút cậu ăn. Vương Tuấn Khải đút cháu cho cậu ăn xong thì lấy thuốc bổ cho cậu uống.
"Xong rồi, em muốn ra vườn không anh đưa em đi." Vương Tuấn Khải vừa lau miệng giúp cậu vừa nói.
Vương Nguyên gật đầu.
"Vậy anh đem em ra vườn đi cho thoải mái." Vương Nguyên cười nói.
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên ra vườn cho cậu ngồi lên ghế, Vong Phi và Vũ Phong cũng đi đến.
"Thiếu Gia công ty mở cuộc họp cổ đông cần ngài đến." Vũ Phong nói.
"Không đi, tôi phải ở nhà chăm sóc bé cưng." Vương Tuấn Khải nói.
"Khải, không cần như vậy mà. Anh đi đi để Vũ Phong bảo vệ em là được rồi." Vương Nguyên lắc lắc tay Vương Tuấn Khải nói.
"Không đi, đừng nghịch ngợm cẩn thận anh đánh em." Vương Tuấn Khải gõ nhẹ lên trán cậu nói.
"Aaa, anh đừng làm khó họ mà. Nào em thật sự không sao mà anh đi làm đi." Vương Nguyên xoa xoa trán nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cứ năn nỉ anh đi làm thì cũng hết cách với cậu, chỉ biết dặn dò cậu mấy câu rồi mới chịu đi làm.
"Ở nhà đừng đi loạn, có việc gì thì nói Vũ Phong giúp em rõ chưa?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu nói.
Vương Nguyên gật gật đầu nói.
"Em biết rồi, sẽ ngoan ngoãn mà."
"Phong, chăm sóc em ấy cho tốt. Tôi trở về mà thấy em ấy có vết thương nào tôi liền lột da cậu." Vương Tuấn Khải nhìn Vũ Phong trừng mắt đe dọa.
"Tôi sẽ bảo vệ tốt cho Cậu Chủ, Thiếu Gia yên tâm" Vũ Phong cúi đầu nói.
Vương Tuấn Khải lúc này mới chịu cùng Vong Phi rời đi. Vương Tuấn Khải vừa đi không lâu thì Vương Nguyên cũng nằm xuống ghế, cậu nhắm mắt nhưng miệng thì nói.
"Phong, cậu có việc gì sao? Sao lại làm trái ý Khải mà gọi anh ấy đi họp?"
"Cậu Chủ, sao cậu lại biết?" Vũ Phong thoáng kinh ngạc nhìn về phía Vương Nguyên nói.
"Chuyện họp cổ đông cậu và Vong Phi tự mình giải quyết được mà cần gì tới Khải đâu. Hơn cả, nếu không có tôi ở đây nói anh ấy đi thì các cậu làm gì nói cho anh ấy đi được?" Vương Nguyên khẽ cười nói.
"Không giấu được Cậu Chủ, là Thiên Tỉ và Gia Kỳ nói với tôi như thế thưa Cậu Chủ. Còn về lý do họ nói một lát họ đến sẽ giải thích với cậu ạ." Vũ Phong nói.
"Ừ, cậu dặn dò Quản Gia đem một ít hoa quả và nước ép lên giúp tôi. Tôi không tiện rồi, trong chờ vào cậu."
Vương Nguyên nói.
"Tôi không dám đi xa cậu đâu Cậu Chủ. Tôi nói người làm gần đây đi thông báo cho cậu nhé?" Vũ Phong nói.
"Ữ, cậu không cần để ý lời của Khải quá đâu."
"Cậu Chủ tôi không có để ý lời của Thiếu Gia đâu."
"Vậy sao lại không dám đi xa tôi thế?"
"Cậu Chủ tôi bảo vệ cậu từ nhỏ, cậu sợ bóng tối khi ở một mình cũng đâu phải tôi không biết. Tôi sợ để cậu ở một mình cậu sẽ bị tâm lý nên tôi không dám."
Vương Nguyên nghe xong thì khẽ cười, xém chút thì quên mất Vũ Phong là vệ sĩ thân cận của cậu từ khi còn nhỏ.
"Ữ tôi quên mất chuyện này, tôi nghĩ ngơi một chút khi nào hoa quả và nước ép đem lên thì cậu gọi tôi thức dậy dùng."
"Vâng."
Vũ Phong đáp lời Vương Nguyên rồi cũng dặn dò người làm gần đó đi thông báo cho Quản Gia chuẩn bị hoa quả và nước ép mang đến cho Vương Nguyên.
Vương Nguyên nằm trên giường nheo mắt tỉnh giấc, trước mắt cậu toàn là màu đen liền có chút sợ hãi mà quơ quơ tay tìm Vương Tuấn Khải.
"Khải.....anh đâu rồi?" Vương Nguyên quơ quơ tay gọi anh
Vương Tuấn Khải ngồi ở cạnh giường, nghe cậu gọi anh cũng vội nắm lấy tay cậu.
"Anh đây, có cảm nhận được không?"
Vương Nguyên nhìn về hướng phát ra âm thanh của anh khe khẽ gật đầu.
"Tối quá, em có chút sợ." Vương Nguyên bám chặt lấy tay của Vương Tuấn Khải nói.
"Không sao anh ở đây, nào anh giúp em đi vệ sinh trước sau đó mới xuống nhà dùng bữa có chịu không?"
Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu nói.
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng đỡ cậu đi.
"Cẩn thận, phía trước chính là cửa." Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên gật đầu, cậu dùng tay trái quơ quơ trước mặt một lúc, vừa chạm được cánh cửa ra vào phòng tâm thì liền bám lấy nó mà đi đến.
Vào trong phòng tắm, Vương Tuấn Khải giúp cậu vệ sinh cá nhân xong thì bế thẳng cậu xuống nhà luôn tránh việc cậu vấp ngã khi đi cầu thang.
"Em có thể đi mà." Vương Nguyên nằm trên vai Vương Tuấn Khải nói.
"Anh biết, nhưng anh sợ em ngã. Sau này việc đi đứng của em đều giao cho anh đi. Em muốn đi đâu anh liền bế em đi." Vương Tuấn Khải nói.
"Không cần mà anh còn phải đi làm bữa. Yên tâm, em tự lo được, chỉ cần anh đem theo em thôi em sẽ không làm phiền anh chịu không?" Vương Nguyên dụi đầu trên vai Vương Tuấn Khải nhõng nhẽo nói.
"Đều cho em theo cả, nếu để em ở nhà một mình xảy ra chuyện gì thì ai đền bảo bối cho anh?" Vương Tuấn Khải yêu chiều hôn lên má cậu nói.
"Anh là đồ dẽo miệng." Vương Nguyên cười nói.
Vương Tuấn Khải bế cậu xuống nhà ăn, anh đặt cậu lên ghế rồi xoa đầu cậu nói.
"Hôm nay ăn cháo thập cẩm, anh đút em ăn nhé?"
Vương Nguyên gật đầu để Vương Tuấn Khải đút cậu ăn. Vương Tuấn Khải đút cháu cho cậu ăn xong thì lấy thuốc bổ cho cậu uống.
"Xong rồi, em muốn ra vườn không anh đưa em đi." Vương Tuấn Khải vừa lau miệng giúp cậu vừa nói.
Vương Nguyên gật đầu.
"Vậy anh đem em ra vườn đi cho thoải mái." Vương Nguyên cười nói.
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên ra vườn cho cậu ngồi lên ghế, Vong Phi và Vũ Phong cũng đi đến.
"Thiếu Gia công ty mở cuộc họp cổ đông cần ngài đến." Vũ Phong nói.
"Không đi, tôi phải ở nhà chăm sóc bé cưng." Vương Tuấn Khải nói.
"Khải, không cần như vậy mà. Anh đi đi để Vũ Phong bảo vệ em là được rồi." Vương Nguyên lắc lắc tay Vương Tuấn Khải nói.
"Không đi, đừng nghịch ngợm cẩn thận anh đánh em." Vương Tuấn Khải gõ nhẹ lên trán cậu nói.
"Aaa, anh đừng làm khó họ mà. Nào em thật sự không sao mà anh đi làm đi." Vương Nguyên xoa xoa trán nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cứ năn nỉ anh đi làm thì cũng hết cách với cậu, chỉ biết dặn dò cậu mấy câu rồi mới chịu đi làm.
"Ở nhà đừng đi loạn, có việc gì thì nói Vũ Phong giúp em rõ chưa?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu nói.
Vương Nguyên gật gật đầu nói.
"Em biết rồi, sẽ ngoan ngoãn mà."
"Phong, chăm sóc em ấy cho tốt. Tôi trở về mà thấy em ấy có vết thương nào tôi liền lột da cậu." Vương Tuấn Khải nhìn Vũ Phong trừng mắt đe dọa.
"Tôi sẽ bảo vệ tốt cho Cậu Chủ, Thiếu Gia yên tâm" Vũ Phong cúi đầu nói.
Vương Tuấn Khải lúc này mới chịu cùng Vong Phi rời đi. Vương Tuấn Khải vừa đi không lâu thì Vương Nguyên cũng nằm xuống ghế, cậu nhắm mắt nhưng miệng thì nói.
"Phong, cậu có việc gì sao? Sao lại làm trái ý Khải mà gọi anh ấy đi họp?"
"Cậu Chủ, sao cậu lại biết?" Vũ Phong thoáng kinh ngạc nhìn về phía Vương Nguyên nói.
"Chuyện họp cổ đông cậu và Vong Phi tự mình giải quyết được mà cần gì tới Khải đâu. Hơn cả, nếu không có tôi ở đây nói anh ấy đi thì các cậu làm gì nói cho anh ấy đi được?" Vương Nguyên khẽ cười nói.
"Không giấu được Cậu Chủ, là Thiên Tỉ và Gia Kỳ nói với tôi như thế thưa Cậu Chủ. Còn về lý do họ nói một lát họ đến sẽ giải thích với cậu ạ." Vũ Phong nói.
"Ừ, cậu dặn dò Quản Gia đem một ít hoa quả và nước ép lên giúp tôi. Tôi không tiện rồi, trong chờ vào cậu."
Vương Nguyên nói.
"Tôi không dám đi xa cậu đâu Cậu Chủ. Tôi nói người làm gần đây đi thông báo cho cậu nhé?" Vũ Phong nói.
"Ữ, cậu không cần để ý lời của Khải quá đâu."
"Cậu Chủ tôi không có để ý lời của Thiếu Gia đâu."
"Vậy sao lại không dám đi xa tôi thế?"
"Cậu Chủ tôi bảo vệ cậu từ nhỏ, cậu sợ bóng tối khi ở một mình cũng đâu phải tôi không biết. Tôi sợ để cậu ở một mình cậu sẽ bị tâm lý nên tôi không dám."
Vương Nguyên nghe xong thì khẽ cười, xém chút thì quên mất Vũ Phong là vệ sĩ thân cận của cậu từ khi còn nhỏ.
"Ữ tôi quên mất chuyện này, tôi nghĩ ngơi một chút khi nào hoa quả và nước ép đem lên thì cậu gọi tôi thức dậy dùng."
"Vâng."
Vũ Phong đáp lời Vương Nguyên rồi cũng dặn dò người làm gần đó đi thông báo cho Quản Gia chuẩn bị hoa quả và nước ép mang đến cho Vương Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.