[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 138: Hai Anh Đều Là Những Người Ngu Ngốc
Vy Vy
15/10/2024
Tin tức Vương Nguyên bị ám sát rất nhanh đã đến tai mọi người, mọi người nghe tin cũng lo lắng chạy đến. Vương Duệ đến nơi muốn hỏi tình hình của Vương Nguyên nhưng đã bị Mã Gia Kỳ ngăn lại.
Hiện giờ hai mắt Vương Tuấn Khải đỏ ngầu, máu ở tay cũng đã đông lại, một luồng khí hung ác từ người anh phát ra làm mọi người đều không rét mà rung. Đã 7 tiếng trôi qua rồi, hiện giờ anh vẫn chưa nhìn thấy được Vương Nguyên.
Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua làm mọi người đều thấp thỏm không yên, đến cả Vương Tuấn Khải cũng sắp không trụ được nữa mà phát điên lên rôi.
30 phút nữa trôi qua, cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra Ngao Tử Dật cũng đi
ra.
"Em ấy như thế nào?" Vương Tuấn Khải nhìn Ngao Tử Dật gấp gáp hỏi.
"Tạm thời đã cứu sống được nhưng còn phải theo dõi. Vết đạn ngay tim chỉ cách 2 cm, hiện tại còn phải truyền máu và theo dõi tình hình. Nếu như trong 3 ngày tới không có vấn đề gì xảy ra thì ít nhất 7 đến 15 ngày anh ấy mới có thể tỉnh lại." Ngao Tử Dật mệt mỏi nói.
"Anh vào bên trong có được không?" Vương Tuấn Khải hỏi.
Ngao Tử Dật gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng chạy vào bên trong. Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên sắc mặt trắng bệch không có chút khí sắc nào nằm trên giường tay còn đang truyền máu thì đau lòng. Lý Thiên Trạch vốn muốn an ủi anh vài câu nhưng thấy vậy cũng lặng lẽ rời đi để anh ở với cậu.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh giường cậu, anh đưa tay muốn nắm lấy tay cậu lại phát hiện tay mình đang dính máu thì lại thôi. Cậu không thích máu, cũng không thích anh bị thương nên đành đi xử lý vết thương trước đã.
"Đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay với em." Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu một cái rồi quay người đi ra.
Vương Tuấn Khải ra ngoài, thấy Lý Thiên Trạch đang đứng nói chuyện với mấy người Mã Gia Kỳ thì đi đến.
"Trạch, xử lý vết thương giúp anh." Vương Tuấn Khải nói.
Lý Thiên Trạch nghe anh nói thì có chút giật mình nhưng cũng gật đầu rồi cũng cùng anh đi vào bên trong xử lý vết thương cho anh.
"Cái đó, anh Tuấn Khải bên trong có nhà tắm anh có thể tắm rửa người anh toàn máu" Lý Thiên Trạch vừa xử lý vết thương cho anh vừa nói.
"Ừ, trông chừng Nguyên Nguyên đừng để em ấy xảy ra chuyện gì." Vương Tuấn Khải gật đầu nói.
"Vâng, em biết rồi. Anh cũng nên chú ý đến thân thể, anh mà xảy ra chuyện gì thì anh dâu sẽ lo lắng." Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuấn Khải gật nhẹ đầu, nhưng anh không nói gì về mình cả mà chỉ nói Lý Thiên Trạch chú ý vào Vương Nguyên là được.
Thật ra không cần Vương Tuấn Khải nói thì Lý Thiên Trạch cũng không dám lơ là. Vương Nguyên chính là bùa cứu mạng của bọn họ nếu cậu xảy ra chuyện gì Vương Tuấn Khải sẽ xử chết bọn họ.
Xử lý vết thương xong Vương Tuấn Khải cũng đi tắm rửa. Sau khi tắm xong mới ra ngoài với Vương Nguyên.
"Bé cưng, , đừng bao giờ hù dọa anh như thế này nữa được không? Còn một lần nào nữa anh sẽ chết mất, cái cảm giác này anh thật sự không chịu nỗi" Vương Tuấn Khải hôn lên tay cậu nói.
Lần cậu bị cấy Hoa Hồng Sắc anh thật sự đã phát điên lên mà muốn giết hết những người gây hại cho cậu mặc kệ có là ai. Cũng may cậu kịp thời tỉnh dậy ngăn anh lại anh mới không có ra tay. Lần này còn nguy hiểm hơn lần trước, nếu viên đạn đó lấy đi mạng sống của cậu thì Vương Tuấn Khải chắc chắn sẽ phát điên lên mà giết hết tất cả mọi người.
Vương Tuấn Khải luyên thuyên một lúc thì ngất đi. Một phần là do anh bị thương, một phần là do Lý Thiên Trạch đã rút máu của anh truyền cho cậu nên anh mới không chịu nỗi mà ngất đi.
Ngao Tử Dật và Mã Gia Kỳ thấy Vương Tuấn Khải ngất thì cũng đỡ anh lên giường bệnh bên cạnh nghỉ ngơi. Ngao Tử Dật nhìn hai cái giường bệnh trong phòng thí nghiệm của mình đều có người nằm thì khẽ lắc đầu.
"Lần đầu tiên chỗ của em chứa đến 2 bệnh nhân." Ngao Tử Dật nói.
"Đành chịu thôi, chăm sóc hai anh ấy đi anh quay về Nguyệt Thự chuẩn bị thức ăn đưa đến cho anh Tuấn Khải." Mã Gia Kỳ nói rồi cũng rời đi.
Ngao Tử Dật nhìn thấy Mã Gia Kỳ rời đi thì cũng chẳng nói gì mà nhìn sang Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Hai anh đều là những người ngu ngốc." Ngao Tử Dật nói.
Nhớ lại lúc phẫu thuật, Vương Nguyên vốn dĩ tim đã ngừng đập rồi ý chí muốn sống sót cũng đã chẳng còn rồi nhưng vì một câu nói của Lý Thiên Trạch mà sống trở lại.
"Anh dâu, anh mà chết đi thì Vương Tuấn Khải sẽ giết chết bọn em mà chết theo anh đó. Tên đó còn đang tự mình làm mình bị thương ở ngoài kia kìa, anh mà bỏ cuộc thì tên đó sẽ chết cho anh xem." Lý Thiên Trạch vừa kích tim cho cậu vừa nói.
Chỉ là Ngao Tử Dật không ngờ tới chỉ vì câu nói đó của Lý Thiên Trạch mà ý chí sống của Vương Nguyên dâng lên, tim cũng đập lại mà còn đập mạnh mẽ hơn lúc trước. Lúc ấy cũng chẳng biết Vương Nguyên mang theo cái ý nghĩ gì mà đột nhiên ý chí lại dữ dội như vậy nữa.
Ngao Tử Dật hồi tưởng xong thì cũng đến bàn làm việc lấy Tuyết Liên đợt trước Vương Tuấn Khải đem về rồi bắt đầu điều chế thuốc cho anh và cậu.
Hiện giờ hai mắt Vương Tuấn Khải đỏ ngầu, máu ở tay cũng đã đông lại, một luồng khí hung ác từ người anh phát ra làm mọi người đều không rét mà rung. Đã 7 tiếng trôi qua rồi, hiện giờ anh vẫn chưa nhìn thấy được Vương Nguyên.
Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua làm mọi người đều thấp thỏm không yên, đến cả Vương Tuấn Khải cũng sắp không trụ được nữa mà phát điên lên rôi.
30 phút nữa trôi qua, cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra Ngao Tử Dật cũng đi
ra.
"Em ấy như thế nào?" Vương Tuấn Khải nhìn Ngao Tử Dật gấp gáp hỏi.
"Tạm thời đã cứu sống được nhưng còn phải theo dõi. Vết đạn ngay tim chỉ cách 2 cm, hiện tại còn phải truyền máu và theo dõi tình hình. Nếu như trong 3 ngày tới không có vấn đề gì xảy ra thì ít nhất 7 đến 15 ngày anh ấy mới có thể tỉnh lại." Ngao Tử Dật mệt mỏi nói.
"Anh vào bên trong có được không?" Vương Tuấn Khải hỏi.
Ngao Tử Dật gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng chạy vào bên trong. Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên sắc mặt trắng bệch không có chút khí sắc nào nằm trên giường tay còn đang truyền máu thì đau lòng. Lý Thiên Trạch vốn muốn an ủi anh vài câu nhưng thấy vậy cũng lặng lẽ rời đi để anh ở với cậu.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh giường cậu, anh đưa tay muốn nắm lấy tay cậu lại phát hiện tay mình đang dính máu thì lại thôi. Cậu không thích máu, cũng không thích anh bị thương nên đành đi xử lý vết thương trước đã.
"Đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay với em." Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu một cái rồi quay người đi ra.
Vương Tuấn Khải ra ngoài, thấy Lý Thiên Trạch đang đứng nói chuyện với mấy người Mã Gia Kỳ thì đi đến.
"Trạch, xử lý vết thương giúp anh." Vương Tuấn Khải nói.
Lý Thiên Trạch nghe anh nói thì có chút giật mình nhưng cũng gật đầu rồi cũng cùng anh đi vào bên trong xử lý vết thương cho anh.
"Cái đó, anh Tuấn Khải bên trong có nhà tắm anh có thể tắm rửa người anh toàn máu" Lý Thiên Trạch vừa xử lý vết thương cho anh vừa nói.
"Ừ, trông chừng Nguyên Nguyên đừng để em ấy xảy ra chuyện gì." Vương Tuấn Khải gật đầu nói.
"Vâng, em biết rồi. Anh cũng nên chú ý đến thân thể, anh mà xảy ra chuyện gì thì anh dâu sẽ lo lắng." Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuấn Khải gật nhẹ đầu, nhưng anh không nói gì về mình cả mà chỉ nói Lý Thiên Trạch chú ý vào Vương Nguyên là được.
Thật ra không cần Vương Tuấn Khải nói thì Lý Thiên Trạch cũng không dám lơ là. Vương Nguyên chính là bùa cứu mạng của bọn họ nếu cậu xảy ra chuyện gì Vương Tuấn Khải sẽ xử chết bọn họ.
Xử lý vết thương xong Vương Tuấn Khải cũng đi tắm rửa. Sau khi tắm xong mới ra ngoài với Vương Nguyên.
"Bé cưng, , đừng bao giờ hù dọa anh như thế này nữa được không? Còn một lần nào nữa anh sẽ chết mất, cái cảm giác này anh thật sự không chịu nỗi" Vương Tuấn Khải hôn lên tay cậu nói.
Lần cậu bị cấy Hoa Hồng Sắc anh thật sự đã phát điên lên mà muốn giết hết những người gây hại cho cậu mặc kệ có là ai. Cũng may cậu kịp thời tỉnh dậy ngăn anh lại anh mới không có ra tay. Lần này còn nguy hiểm hơn lần trước, nếu viên đạn đó lấy đi mạng sống của cậu thì Vương Tuấn Khải chắc chắn sẽ phát điên lên mà giết hết tất cả mọi người.
Vương Tuấn Khải luyên thuyên một lúc thì ngất đi. Một phần là do anh bị thương, một phần là do Lý Thiên Trạch đã rút máu của anh truyền cho cậu nên anh mới không chịu nỗi mà ngất đi.
Ngao Tử Dật và Mã Gia Kỳ thấy Vương Tuấn Khải ngất thì cũng đỡ anh lên giường bệnh bên cạnh nghỉ ngơi. Ngao Tử Dật nhìn hai cái giường bệnh trong phòng thí nghiệm của mình đều có người nằm thì khẽ lắc đầu.
"Lần đầu tiên chỗ của em chứa đến 2 bệnh nhân." Ngao Tử Dật nói.
"Đành chịu thôi, chăm sóc hai anh ấy đi anh quay về Nguyệt Thự chuẩn bị thức ăn đưa đến cho anh Tuấn Khải." Mã Gia Kỳ nói rồi cũng rời đi.
Ngao Tử Dật nhìn thấy Mã Gia Kỳ rời đi thì cũng chẳng nói gì mà nhìn sang Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Hai anh đều là những người ngu ngốc." Ngao Tử Dật nói.
Nhớ lại lúc phẫu thuật, Vương Nguyên vốn dĩ tim đã ngừng đập rồi ý chí muốn sống sót cũng đã chẳng còn rồi nhưng vì một câu nói của Lý Thiên Trạch mà sống trở lại.
"Anh dâu, anh mà chết đi thì Vương Tuấn Khải sẽ giết chết bọn em mà chết theo anh đó. Tên đó còn đang tự mình làm mình bị thương ở ngoài kia kìa, anh mà bỏ cuộc thì tên đó sẽ chết cho anh xem." Lý Thiên Trạch vừa kích tim cho cậu vừa nói.
Chỉ là Ngao Tử Dật không ngờ tới chỉ vì câu nói đó của Lý Thiên Trạch mà ý chí sống của Vương Nguyên dâng lên, tim cũng đập lại mà còn đập mạnh mẽ hơn lúc trước. Lúc ấy cũng chẳng biết Vương Nguyên mang theo cái ý nghĩ gì mà đột nhiên ý chí lại dữ dội như vậy nữa.
Ngao Tử Dật hồi tưởng xong thì cũng đến bàn làm việc lấy Tuyết Liên đợt trước Vương Tuấn Khải đem về rồi bắt đầu điều chế thuốc cho anh và cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.