[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 117: Mù Tạm Thời?
Vy Vy
22/09/2024
Vương Tuấn Khải làm xong việc về đến Nguyệt Thư đã là 18 giờ hơn. Vương Tuấn Khải vào nhà không thấy Vương Nguyên liền đi ra vườn tìm cậu, quả nhiên đứa nhỏ kia vẫn còn ngủ say sưa ở ngoài vườn.
Vương Tuấn Khải bước đến bế Vương Nguyên lên đi vào nhà. Vào đến bên trong nhà Vương Nguyên cũng bắt đầu động đậy rồi thức giấc.
"Ưm...sao anh lại ở đây? Không phải anh nói anh đi làm sao?" Vương Nguyên gục mặt vào lòng Vương Tuấn Khải mơ mơ màng màng hỏi.
"Trời đã tối rồi, em cũng phải thức giấc rồi." Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên nói.
"Ưm...giúp em rửa mặt đi"
Vương Tuấn Khải nghe vậy cũng hết cách với cậu mà bế cậu lên phòng rửa mặt rồi lau mặt cho cậu. Vương Nguyên lúc này mới tỉnh hẳn, cậu gục đầu lên vai Vương Tuấn Khải nói.
"Khải ơi.....em mệt quá, cảm thấy đau nhứt cả người"
"Vậy thì dùng bữa tối xong anh giúp em xoa bóp được không?" Vương Tuấn Khải xoa xoa eo cậu nói.
"Được, bây giờ em muốn nằm thêm chút nữa. Khi nào dùng cơm thì hẳn gọi em có được không?"
"Được, vậy thì em nằm thêm một chút đi. Anh đi tắm đã"
Vương Tuấn khải đỡ cậu nằm xuống giường cẩn thận rồi cũng lấy đồ đi tắm. Vương Nguyên vừa nằm xuống liền chợp mắt, cậu cảm thấy khó chịu trong người chỉ muốn ngủ thôi.
Đến lúc Vương Tuấn Khải tắm ra thì Vương Nguyên đã ngủ rồi. Anh nhìn
Vương Nguyên cảm thấy có chỗ không đúng liền bước đến kiểm tra thân nhiệt cho cậu, quả nhiên nóng lên rồi.
Vương Tuấn Khải lấy điện thoại gọi đến cho Ngao Tử Dật.
[Anh Tuấn Khải, anh có việc gì sao?]
"Đến Nguyệt Thự đi, Nguyên Nguyên hình như bệnh rồi."
[À, đợi thêm một lúc nữa đi em và Trạch đến sẽ tiêm thuốc giải cho anh dâu luôn.
"Vậy cũng được, nhớ đến sớm một chút."
[Vâng.]
Vương Tuấn Khải nhìn điện thoại đã tắt đi thì cũng tùy tiện ném lên bàn rồi vào trong lấy nước ấm và khăn đến giúp Vương Nguyên lau người thay quần áo. Sau khi xong xuôi mọi việc, Vương Tuấn Khải cũng xuống lầu dặn dò quản gia nấu cháo cho Vương Nguyên.
"Nấu một ít cháu thịt bầm đi, nhớ phải cho cả rau củ và cà rốt vào đấy" Vương Tuấn Khải nhìn Quản Gia dặn dò.
"Tôi làm ngay đây thưa Thiếu Gia." Quản Gia cung kính nói.
"Ừ, nước ép thì thay bằng sữa đi, sau khi xong thì đem lên phòng tôi" Vương
Tuấn Khải nói.
"Vâng Thiếu Gia" Quản Gia cúi đầu đáp một tiếng rồi cũng đi chuẩn bị cháo và sữa theo lời dặn dò của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải dặn dò xong thì cũng quay người đi lên phòng, dù sao thì
Vương Nguyên cũng đang bị bệnh anh vẫn là nên ở bên cạnh cậu trông chừng cậu vẫn nên.
Vương Tuấn Khải ngồi ở trong phòng nghe tiếng gõ cửa thì cũng đi đến mở cửa ra. Quản Gia tay bưng khay thức ăn vừa thấy anh mở cửa liền nói.
"Thiếu Gia thức ăn ngài dặn dò."
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh đưa tay nhận lấy khay thức ăn rồi cũng đóng cửa lại. Vương Tuấn Khải bưng khay thức ăn tiến đến giường, anh đặt thức ăn lên bàn rồi nhẹ nhàng đánh thức Vương Nguyên.
"Bảo bối, dậy thôi em phải dùng bữa. Dùng bữa xong thì ngủ tiếp"
Vương Nguyên mệt mỏi tỉnh lại, Vương Tuấn Khải để cậu ngồi dựa vào lòng ngực : mình rồi bắt đầu đút thức ăn cho cậu. Sau 30 phút hơn thì Vương Nguyên cũng đã ăn cháo và uống sữa xong, Vương Tuấn Khải cũng không làm gì cậu thêm nữa, anh cẩn thận lau miệng cho cậu rồi đặt cậu nằm lại xuống giường.
Vương Tuấn Khải đem khay đồ ăn Vương Nguyên đã dùng xong xuống nhà đưa cho người làm thì thấy Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch đến.
"Lên phòng đi, kiểm tra cẩn thận cho em ấy đừng để có chuyện gì sai sót" Vương Tuấn Khải nói.
Ngao Tử Dật gật đầu rồi cùng Lý Thiên Trạch bà Vương Tuấn Khải lên lầu kiểm tra sức khỏe cho Vương Nguyên.
Ngao Tử Dật kiểm tra cho Vương Nguyên cẩn thận hết một lượt thì nhìn N
Vương Tuấn Khải nói.
"Thuốc giải tụi em đã thành công, nhưng anh Tuấn Khải em phải nói trước về việc thuốc giải, nếu anh đồng ý em sẽ bắt đầu tiêm thuốc." Ngao Tử Dật nói.
"Nói đi." Vương Tuấn Khải nói.
"Sau khi tiêm thuốc trong 1 tháng để loại bỏ Hoa Hồng Sắc thì hai mắt của anh dâu sẽ mù tạm thời, nếu anh đồng ý em sẽ bắt đầu tiêm thuốc." Ngao Tử Dật nói.
"Mù tạm thời? Vậy thì khi nào em ấy mới có thể nhìn thấy lại?" Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi.
"Sau một tháng, chất độc được loại bỏ hết anh ấy sẽ nhìn thấy" Ngao Tử Dật
nói.
"Khoan hãy tiêm thuốc giải, giải quyết bệnh hiện tại của em ấy trước đi. Về việc tiêm thuốc giải đợi ngày mai anh nói rõ tình hình với em ấy trước đã rồi hẳn tiêm sau." Vương Tuấn Khải nói.
"Vậy cũng được, Trạch em tiêm một mũi thuốc hạ sốt cho anh dâu đi" Ngao Tử Dật nói.
Lý Thiên Trạch gật đầu, rồi cũng tiêm thuốc hạ sốt cho Vương Nguyên.
"Em tiêm thuốc rồi ngày mai anh ấy sẽ khỏe lại thôi." Lý Thiên Trạch nhìn Vương Tuấn Khải nói.
"Được rồi hai đứa về trước đi. Đợi ngày mai anh nói chuyện với em ấy xong thì sẽ gọi cho hai đứa đến đây tiêm thuốc." Vương Tuấn Khải nói.
Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch nhìn Vương Tuấn Khải một cái rồi cũng rời đi. Vương Tuấn Khải nhìn họ rời đi rồi cũng không quản nhiều nữa mà nằm xuống bên cạnh Vương Nguyên ôm cậu vào lòng đi ngủ. Thật không biết được nếu cậu biết muốn giải độc thì phải chịu cảnh mù lòa trong vòng một tháng thì sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Vương Tuấn Khải bước đến bế Vương Nguyên lên đi vào nhà. Vào đến bên trong nhà Vương Nguyên cũng bắt đầu động đậy rồi thức giấc.
"Ưm...sao anh lại ở đây? Không phải anh nói anh đi làm sao?" Vương Nguyên gục mặt vào lòng Vương Tuấn Khải mơ mơ màng màng hỏi.
"Trời đã tối rồi, em cũng phải thức giấc rồi." Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên nói.
"Ưm...giúp em rửa mặt đi"
Vương Tuấn Khải nghe vậy cũng hết cách với cậu mà bế cậu lên phòng rửa mặt rồi lau mặt cho cậu. Vương Nguyên lúc này mới tỉnh hẳn, cậu gục đầu lên vai Vương Tuấn Khải nói.
"Khải ơi.....em mệt quá, cảm thấy đau nhứt cả người"
"Vậy thì dùng bữa tối xong anh giúp em xoa bóp được không?" Vương Tuấn Khải xoa xoa eo cậu nói.
"Được, bây giờ em muốn nằm thêm chút nữa. Khi nào dùng cơm thì hẳn gọi em có được không?"
"Được, vậy thì em nằm thêm một chút đi. Anh đi tắm đã"
Vương Tuấn khải đỡ cậu nằm xuống giường cẩn thận rồi cũng lấy đồ đi tắm. Vương Nguyên vừa nằm xuống liền chợp mắt, cậu cảm thấy khó chịu trong người chỉ muốn ngủ thôi.
Đến lúc Vương Tuấn Khải tắm ra thì Vương Nguyên đã ngủ rồi. Anh nhìn
Vương Nguyên cảm thấy có chỗ không đúng liền bước đến kiểm tra thân nhiệt cho cậu, quả nhiên nóng lên rồi.
Vương Tuấn Khải lấy điện thoại gọi đến cho Ngao Tử Dật.
[Anh Tuấn Khải, anh có việc gì sao?]
"Đến Nguyệt Thự đi, Nguyên Nguyên hình như bệnh rồi."
[À, đợi thêm một lúc nữa đi em và Trạch đến sẽ tiêm thuốc giải cho anh dâu luôn.
"Vậy cũng được, nhớ đến sớm một chút."
[Vâng.]
Vương Tuấn Khải nhìn điện thoại đã tắt đi thì cũng tùy tiện ném lên bàn rồi vào trong lấy nước ấm và khăn đến giúp Vương Nguyên lau người thay quần áo. Sau khi xong xuôi mọi việc, Vương Tuấn Khải cũng xuống lầu dặn dò quản gia nấu cháo cho Vương Nguyên.
"Nấu một ít cháu thịt bầm đi, nhớ phải cho cả rau củ và cà rốt vào đấy" Vương Tuấn Khải nhìn Quản Gia dặn dò.
"Tôi làm ngay đây thưa Thiếu Gia." Quản Gia cung kính nói.
"Ừ, nước ép thì thay bằng sữa đi, sau khi xong thì đem lên phòng tôi" Vương
Tuấn Khải nói.
"Vâng Thiếu Gia" Quản Gia cúi đầu đáp một tiếng rồi cũng đi chuẩn bị cháo và sữa theo lời dặn dò của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải dặn dò xong thì cũng quay người đi lên phòng, dù sao thì
Vương Nguyên cũng đang bị bệnh anh vẫn là nên ở bên cạnh cậu trông chừng cậu vẫn nên.
Vương Tuấn Khải ngồi ở trong phòng nghe tiếng gõ cửa thì cũng đi đến mở cửa ra. Quản Gia tay bưng khay thức ăn vừa thấy anh mở cửa liền nói.
"Thiếu Gia thức ăn ngài dặn dò."
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh đưa tay nhận lấy khay thức ăn rồi cũng đóng cửa lại. Vương Tuấn Khải bưng khay thức ăn tiến đến giường, anh đặt thức ăn lên bàn rồi nhẹ nhàng đánh thức Vương Nguyên.
"Bảo bối, dậy thôi em phải dùng bữa. Dùng bữa xong thì ngủ tiếp"
Vương Nguyên mệt mỏi tỉnh lại, Vương Tuấn Khải để cậu ngồi dựa vào lòng ngực : mình rồi bắt đầu đút thức ăn cho cậu. Sau 30 phút hơn thì Vương Nguyên cũng đã ăn cháo và uống sữa xong, Vương Tuấn Khải cũng không làm gì cậu thêm nữa, anh cẩn thận lau miệng cho cậu rồi đặt cậu nằm lại xuống giường.
Vương Tuấn Khải đem khay đồ ăn Vương Nguyên đã dùng xong xuống nhà đưa cho người làm thì thấy Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch đến.
"Lên phòng đi, kiểm tra cẩn thận cho em ấy đừng để có chuyện gì sai sót" Vương Tuấn Khải nói.
Ngao Tử Dật gật đầu rồi cùng Lý Thiên Trạch bà Vương Tuấn Khải lên lầu kiểm tra sức khỏe cho Vương Nguyên.
Ngao Tử Dật kiểm tra cho Vương Nguyên cẩn thận hết một lượt thì nhìn N
Vương Tuấn Khải nói.
"Thuốc giải tụi em đã thành công, nhưng anh Tuấn Khải em phải nói trước về việc thuốc giải, nếu anh đồng ý em sẽ bắt đầu tiêm thuốc." Ngao Tử Dật nói.
"Nói đi." Vương Tuấn Khải nói.
"Sau khi tiêm thuốc trong 1 tháng để loại bỏ Hoa Hồng Sắc thì hai mắt của anh dâu sẽ mù tạm thời, nếu anh đồng ý em sẽ bắt đầu tiêm thuốc." Ngao Tử Dật nói.
"Mù tạm thời? Vậy thì khi nào em ấy mới có thể nhìn thấy lại?" Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi.
"Sau một tháng, chất độc được loại bỏ hết anh ấy sẽ nhìn thấy" Ngao Tử Dật
nói.
"Khoan hãy tiêm thuốc giải, giải quyết bệnh hiện tại của em ấy trước đi. Về việc tiêm thuốc giải đợi ngày mai anh nói rõ tình hình với em ấy trước đã rồi hẳn tiêm sau." Vương Tuấn Khải nói.
"Vậy cũng được, Trạch em tiêm một mũi thuốc hạ sốt cho anh dâu đi" Ngao Tử Dật nói.
Lý Thiên Trạch gật đầu, rồi cũng tiêm thuốc hạ sốt cho Vương Nguyên.
"Em tiêm thuốc rồi ngày mai anh ấy sẽ khỏe lại thôi." Lý Thiên Trạch nhìn Vương Tuấn Khải nói.
"Được rồi hai đứa về trước đi. Đợi ngày mai anh nói chuyện với em ấy xong thì sẽ gọi cho hai đứa đến đây tiêm thuốc." Vương Tuấn Khải nói.
Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch nhìn Vương Tuấn Khải một cái rồi cũng rời đi. Vương Tuấn Khải nhìn họ rời đi rồi cũng không quản nhiều nữa mà nằm xuống bên cạnh Vương Nguyên ôm cậu vào lòng đi ngủ. Thật không biết được nếu cậu biết muốn giải độc thì phải chịu cảnh mù lòa trong vòng một tháng thì sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.