[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 17: Tìm Kiếm Sự Thật (2)

Vy Vy

02/07/2024

Sau khi Dịch Dương Thiên Tỉ ra ngoài Vương Nguyên cũng ở sau lưng Vương Tuấn Khải chui ra. Cậu ngáp dài một cái rồi nằm xuống sofa đặt đầu lên đùi Vương Tuấn Khải, mặt úp vào bụng anh đi ngủ.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một cái, anh khẽ cười xoa nhẹ đầu cậu hỏi.

“Buồn ngủ rồi à?”

“Vâng, anh cứ làm việc đi của anh đi khi nào xong rồi thì gọi em dậy.” Vương Nguyên nói.

“Ừm ngủ đi.”

Vương Nguyên không đáp lời thêm, cậu ngoan ngoãn nằm yên mà đi ngủ.

Được một lúc, Dịch Dương Thiên Tỉ quay lại, vừa ngồi xuống sofa liền nói.

“Anh Tuấn Khải, anh đợi một chút Văn Gia, Cảnh Nguyên và cả Thiên Trạch đều sẽ đem những tài liệu cần thiết đến. Còn về chuyện huyết thống của Vương Gia, anh đợi một chút Thiên Trạch đến sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng.”

“Được, anh không vội đợi mấy đứa nó đến rồi chúng ta tiếp tục bàn về việc này. Còn việc của An Gia thế nào rồi? Lựu đạn mini của Hắc Bang dùng tốt chứ?” Vương Tuấn Khải nói.

“Dùng rất tốt, hai sòng bài lớn mới xây đó của An Gia chưa đầy một phút đã thành một bãi phế liệu rồi ha ha.” Vương Duệ nói.

“Nhỏ tiếng một chút để em ấy ngủ.” Vương Tuấn Khải nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới nhìn xuống đùi Vương Tuấn Khải, thấy Vương Nguyên đang nằm ngủ thì khẽ cười nói.



“Anh và cậu ấy là từ khi nào ở bên nhau vậy? Em và cậu ấy thân như vậy mà đến tận bây giờ mới biết được.”

Vương Tuấn Khải nghe Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi thì nhìn xuống Vương Nguyên khẽ cười nói.

“Anh và em ấy ở bên nhau hơn 3 năm rồi. Nếu năm đó không có đứa nhóc này thì anh bây giờ chắc là không còn đi đứng được nữa rồi.”

Nhớ lại năm đó, Vương Nguyên cùng Vương Duệ đến thăm anh. Lúc đó anh không hề để ý đến chuyện gì nữa cả nhưng vừa gặp nhóc con này đã khiến anh rung động, hơn nữa cậu còn chỉ tay vào hai chân anh nói.

“Anh hai nhìn kìa, chân của anh ấy có thể cử động kìa.”

Lúc đó cả Vương Duệ và Vương Tuấn Khải đều ngạc nhiên vô cùng mà nhìn vào chân Vương Tuấn Khải. Quả thật chân anh thật sự có chuyển động nhè nhẹ. Sau đó, Vương Tuấn Khải không dùng thuốc trị liệu của bệnh viện nữa, chân dần dần có cảm giác đau nhức.

Vương Tuấn Khải cuối cùng thì nghe được cuộc nói chuyện của hai y tế mới biết được là có người cố ý tiêm thuốc khiến chân anh không đi được mà còn bị hoại tử. Cũng may dưới trướng của anh có một bác sĩ giỏi như Lý Thiên Trạch, chỉ trong 1 năm đã chữa khỏi chân cho anh.

Vương Duệ nhìn Vương Tuấn Khải dịu dàng cười si ngốc thì cũng lên tiếng kéo anh về.

“Phải rồi ha nhắc đến mới nhớ, năm đó hình như em thấy có một người phụ nữ cứ lén nhìn anh ở ngoài cửa phòng bệnh. Em đến thăm anh thì người phụ nữ đó đều nhanh chóng chạy đi. Lúc đó em cũng không để ý đến, bây giờ nhớ lại thì có chút khả nghi nhỉ.”

“Là Kiều Lục Hi sao?” Vương Tuấn Khải hỏi.

“Không phải, em nhớ người phụ nữ đó một bên mặt bị đã bị hủy dung rồi, vết thương rất lớn.” Vương Duệ nói.



“Hủy dung sao? Nhưng anh làm gì có quen người nào như thế chứ?” Vương Tuấn Khải khó hiểu hỏi.

Hai người Vương Duệ và Dịch Dương Thiên Tỉ cũng bó tay. Năm đó, Vương Tuấn Khải bị thương bọn họ tuy là thường xuyên đến thăm anh như chung quy vẫn là rất bận đi không có nhiều thời gian để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Hơn nữa, năm đó Vương Tuấn Khải mặc kệ sống chết ai hỏi gì cũng không nói, ai nói gì cũng không nghe thì còn biết được cái quái gì. Nếu năm đó không phải nhờ Vương Nguyên ngày ngày đến thăm anh chăm sóc anh thì Vương Tuấn Khải còn lâu mới có thể được như bây giờ.

Mấy người Vương Tuấn Khải trầm tư một lúc thì bên ngoài ba người Diêu Cảnh Nguyên, Tống Văn Gia, Lý Thiên Trạch đi vào. Vương Tuấn Khải thấy ba người họ đi vào cũng bảo họ tự mình tìm đại chỗ nào ngồi đi rồi mới bắt đầu bàn luận.

“Thiên Trạch bản xét nghiệm ADN kia là như thế nào? Tại sao huyết thống của anh lại không cùng huyết thống với cha anh?” Vương Tuấn Khải hỏi.

“Gì? Sao lại không cùng huyết thống? Ủa khoan đã, em đã làm xét nghiệm ADN của anh và cha anh đâu mà cùng với không cùng huyết thống?” Lý Thiên Trạch nói.

Vương Tuấn Khải nhìn Lý Thiên Trạch nhíu mày, anh lấy tờ ADN ra đưa cho Lý Thiên Trạch xem. Rõ ràng trên giấy viết tên của anh và cha anh mà.

“Em xem.” Vương Tuấn Khải nói.

Lý Thiên Trạch nhận lấy tờ giấy xét nghiệm ADN kia xem qua, sau khi xem xong thì nói.

“Có lẽ là em điền bị nhầm tên, em không có làm xét nghiệm ADN của anh và cha anh. Em nhớ rõ ràng em làm xét nghiệm ADN của Vương Lâm và Kiều Lục Hi. Nhưng em nhớ rõ ràng em cũng không có điền nhầm, chắc chắn có người đã động tay động chân vào.”

“Vậy thì về sao cẩn thận một chút, thiết nghĩ có người không muốn chúng ta điều tra thêm về Vương Gia.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

“Thật sự là có người âm thầm ngăn chúng ta điều tra. Hơn nữa tường lửa của Vương Gia Diệu Văn trước giờ xâm nhập không có vấn đề gì cả, hôm nay chỉ vừa mới vào thì đã bị đánh bay ra ngoài.” Tống Văn Gia nói.

Vương Tuấn Khải nghe Tống Văn Gia nói thì nhíu mày, rốt cuộc là người nào đang âm thầm giở trò ngăn cản anh điều tra tiếp tục? Rốt cuộc thì Vương Gia này đang ẩn chứa bí mật gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook