[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 147: Tôi Không Thích Ăn Đồ Ngọt
Vy Vy
16/10/2024
Những ngày sau đó sức khỏe của Vương Nguyên ngày một ổn định hơn. Vương Tuấn Khải lâu lâu sẽ đi làm, những lúc không đi làm thì thường xuyên ở nhà cùng cậu. Như hôm nay cũng vậy đang nằm ở sofa ăn dâu tây thì anh đi đến đề lên người cậu mà hồn. Dâu tây vừa cắn vào miệng cũng bị anh đoạt đi không thương tiếc.
"Anh sao lại như vậy chứ? Mấy ngày anh ở nhà đều ức hiếp em như vậy." Vương Nguyên bất mãng nói.
Vương Tuấn Khải quả là quá đáng, sáng thì luôn hôn cậu theo cách đó mà ăn đồ ăn trong miệng cậu, tối thì đòi
hoi cau den tan nua dem.
"Ăn như vậy thì ngon hơn, hơn nữa ức hiếp em anh rất vui. Ha ha." Vương Tuấn Khải yêu chiều hồn lên môi cậu nói.
"Còn ức hiếp em nữa em khóc cho anh xem." Vương Nguyên nhìn anh nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu giật giật khóe môi, thôi thì như thế đủ rồi, không nên chọc cho bảo bối khóc.
Hai người đang ôm nhau ở sofa thì Đinh Trân Lam mang theo bánh ngọt vào. Bà để bánh ngọt lên bàn nói.
"Bánh ngọt ta mới làm hai đứa ăn thử đi."
"Tôi không thích ăn đồ ngọt." Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam nhíu mày nói.
"Không thích đồ ngọt vậy thì về sau ta sẽ làm những món khác." Đinh Trân Lam ngượng ngùng nói.
Bà bỏ bê Vương Tuấn Khải nhìu năm không chăm sóc, đền cả anh thích cái gì anh ghét cái gì bà cũng đều không biết. À, mà anh che đậy cũng rất kĩ đến cả Vương Gia đều chẳng có ai biết, ngay cả Đinh Trình Hâm hay lui tới cũng không biết cơ mà.
"Anh thật là xấu tính, cô cũng đã làm rồi anh ăn thử một chút đi." Vương Nguyên bóp bóp ngót tay anh nói.
Vương Tuấn Khải không trả lời cậu, anh cũng không muốn nói chuyện nhiều với Đinh Trân Lam nên đành buông cậu ra mà nằm lên đùi cậu.
"Sao lại như này? Anh không muốn nói chuyện nữa à?" Vương Nguyên vuốt vuốt mái tóc của anh hỏi.
"Ừm, em nói chuyện đi anh nằm nghỉ một lát." Vương Tuấn Khải nói rồi úp mặt vào bụng cậu, bàn tay đặt phía sau lưng cậu mò vào bên trong áo cậu vuốt ve da thịt cậu.
Vương Nguyên bị anh đụng chạm khẽ rùng mình, nhưng vì Đinh Trân Lam đang còn ở đây nên đành ngoan ngoãn ngồi im mặc anh làm càn.
"Cô đừng để ý lời Khải nói, anh ấy bình thường là vậy đó." Vương Nguyên nhìn Đinh Trân Lam nói.
Vừa nói dứt câu liên bị Vương Tuấn Khải nhéo cho một cái rõ đau khiến cậu nhăn mặt. Đinh Trân Lam nhìn biểu hiện của cậu thì khó hiểu hỏi.
"Con làm sao vậy, không khỏe sao?"
"Con không sao cô đừng lo." Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải đáng ghét, càng ngày càng khó dỗ rồi thì phải. Đang lúc có người mà còn động tay động chân với cậu. Đụng chạm thân thể như này cậu làm sao chịu nỗi?
"Vậy thì cô không làm phiền nữa nhé, lần sau lại đem đồ ăn đến tẩm bổ cho hai đứa." Đinh Trân Lam nhìn cậu khẽ cười rồi cũng đi về.
Sau khi Đinh Trân Lam đi Vương Nguyên liền bắt cái tay đang làm loạn của anh trong người mình ra.
"Anh rõ đáng ghét, em rõ ràng là ứng phó giúp anh anh còn dám giở trò với em." Vương Nguyên đẩy mặt
Vương Tuấn Khải ra nói.
"Đành chịu thôi, mị lực của em lớn quá." Vương Tuấn Khải cười nói.
Vương Nguyên bỉu môi, Vương Tuấn Khải cũng ngồi dậy ôm cậu ngồi vào lòng mình mà hôn xuống môi cậu.
"Um...em muốn ăn bánh ngọt trên bàn, lấy cho em." Vương Nguyên đẩy đẩy anh ra nói.
Vương Tuấn Khải nghe cậu muốn ăn bánh ngọt cũng đành lấy cho cậu ăn. Tay anh rảnh rỗi lại không chịu yên phận mà thò vào trong áo cậu di chuyển lên ngực cậu xoa nắn.
"Um... làm gì vậy?" Vương Nguyên rùng mình nhìn anh hỏi.
"Em ăn đi mặc kệ anh." Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi cậu nói.
Vương Nguyên nhìn anh trừng mắt, đến cả ăn uống cũng không tha cho cậu. Vương Nguyên ăn một miếng bánh thì đút anh ăn một miềng, Vương Tuẩn Khải vì không từ chối được nên cũng đành mở miệng ra ăn vào, nếu không ăn cậu sẽ không cho anh động chạm cậu đầu.
Ăn xong hết bánh ngọt rồi mà Vương Tuấn Khải vẫn chưa chịu ngưng nền cậu cũng đành mặc kệ, để anh muốn làm gì thì làm còn mình thì dựa vào lòng ngực anh xem tivi.
Vương Tuấn Khải chơi chán rồi lại nối hứng đè cậu xuống ghế mà làm khiến cậu giật mình.
"Khải làm gì vậy? Có người nhìn thấy thì sao?" Vương Nguyên đẩy mặt anh ra nói.
"Ai mà nhìn thấy? Em lo xa rồi." Vương Tuấn Khải gỡ tay cậu ra nói.
Vương Nguyên còn đang muốn nói gì đó thì đã bị môi anh chặn lại, mặc cậu kháng cự cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng vươn lưỡi vào trong miệng cậu mà cùng cậu giao hợp.
Vương Nguyên nhìn anh cũng bất lực, nếu anh thật sự muốn cậu thì cậu chạy đằng trời cũng không thoát nỗi.
Hôn cậu một lúc thì Vương Tuấn Khải cũng tắt tivi đi mà bế cậu lên phòng. Chuyện cậu ghét người khác nhìn thấy thân thể cậu anh đầu có quên hơn nữa anh cũng không muốn. Cùng cậu ở dưới nhà ôm hôn thì có thể chứ nhiều hơn thì phải lên phòng thôi.
Vương Tuấn Khải thả cậu xuống giường, Vương Nguyên nhìn anh ham muốn mình như vậy cũng đành ngoan ngoãn cùng anh phối hợp. Dù sao thì những lúc cậu muốn anh đều đáp ứng cậu, huống hồ chi cùng anh làm ra loại chuyện này cậu cũng có phần sung sướng, chỉ có điều xong việc toàn là cậu lãnh hậu quả
"Anh sao lại như vậy chứ? Mấy ngày anh ở nhà đều ức hiếp em như vậy." Vương Nguyên bất mãng nói.
Vương Tuấn Khải quả là quá đáng, sáng thì luôn hôn cậu theo cách đó mà ăn đồ ăn trong miệng cậu, tối thì đòi
hoi cau den tan nua dem.
"Ăn như vậy thì ngon hơn, hơn nữa ức hiếp em anh rất vui. Ha ha." Vương Tuấn Khải yêu chiều hồn lên môi cậu nói.
"Còn ức hiếp em nữa em khóc cho anh xem." Vương Nguyên nhìn anh nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu giật giật khóe môi, thôi thì như thế đủ rồi, không nên chọc cho bảo bối khóc.
Hai người đang ôm nhau ở sofa thì Đinh Trân Lam mang theo bánh ngọt vào. Bà để bánh ngọt lên bàn nói.
"Bánh ngọt ta mới làm hai đứa ăn thử đi."
"Tôi không thích ăn đồ ngọt." Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam nhíu mày nói.
"Không thích đồ ngọt vậy thì về sau ta sẽ làm những món khác." Đinh Trân Lam ngượng ngùng nói.
Bà bỏ bê Vương Tuấn Khải nhìu năm không chăm sóc, đền cả anh thích cái gì anh ghét cái gì bà cũng đều không biết. À, mà anh che đậy cũng rất kĩ đến cả Vương Gia đều chẳng có ai biết, ngay cả Đinh Trình Hâm hay lui tới cũng không biết cơ mà.
"Anh thật là xấu tính, cô cũng đã làm rồi anh ăn thử một chút đi." Vương Nguyên bóp bóp ngót tay anh nói.
Vương Tuấn Khải không trả lời cậu, anh cũng không muốn nói chuyện nhiều với Đinh Trân Lam nên đành buông cậu ra mà nằm lên đùi cậu.
"Sao lại như này? Anh không muốn nói chuyện nữa à?" Vương Nguyên vuốt vuốt mái tóc của anh hỏi.
"Ừm, em nói chuyện đi anh nằm nghỉ một lát." Vương Tuấn Khải nói rồi úp mặt vào bụng cậu, bàn tay đặt phía sau lưng cậu mò vào bên trong áo cậu vuốt ve da thịt cậu.
Vương Nguyên bị anh đụng chạm khẽ rùng mình, nhưng vì Đinh Trân Lam đang còn ở đây nên đành ngoan ngoãn ngồi im mặc anh làm càn.
"Cô đừng để ý lời Khải nói, anh ấy bình thường là vậy đó." Vương Nguyên nhìn Đinh Trân Lam nói.
Vừa nói dứt câu liên bị Vương Tuấn Khải nhéo cho một cái rõ đau khiến cậu nhăn mặt. Đinh Trân Lam nhìn biểu hiện của cậu thì khó hiểu hỏi.
"Con làm sao vậy, không khỏe sao?"
"Con không sao cô đừng lo." Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải đáng ghét, càng ngày càng khó dỗ rồi thì phải. Đang lúc có người mà còn động tay động chân với cậu. Đụng chạm thân thể như này cậu làm sao chịu nỗi?
"Vậy thì cô không làm phiền nữa nhé, lần sau lại đem đồ ăn đến tẩm bổ cho hai đứa." Đinh Trân Lam nhìn cậu khẽ cười rồi cũng đi về.
Sau khi Đinh Trân Lam đi Vương Nguyên liền bắt cái tay đang làm loạn của anh trong người mình ra.
"Anh rõ đáng ghét, em rõ ràng là ứng phó giúp anh anh còn dám giở trò với em." Vương Nguyên đẩy mặt
Vương Tuấn Khải ra nói.
"Đành chịu thôi, mị lực của em lớn quá." Vương Tuấn Khải cười nói.
Vương Nguyên bỉu môi, Vương Tuấn Khải cũng ngồi dậy ôm cậu ngồi vào lòng mình mà hôn xuống môi cậu.
"Um...em muốn ăn bánh ngọt trên bàn, lấy cho em." Vương Nguyên đẩy đẩy anh ra nói.
Vương Tuấn Khải nghe cậu muốn ăn bánh ngọt cũng đành lấy cho cậu ăn. Tay anh rảnh rỗi lại không chịu yên phận mà thò vào trong áo cậu di chuyển lên ngực cậu xoa nắn.
"Um... làm gì vậy?" Vương Nguyên rùng mình nhìn anh hỏi.
"Em ăn đi mặc kệ anh." Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi cậu nói.
Vương Nguyên nhìn anh trừng mắt, đến cả ăn uống cũng không tha cho cậu. Vương Nguyên ăn một miếng bánh thì đút anh ăn một miềng, Vương Tuẩn Khải vì không từ chối được nên cũng đành mở miệng ra ăn vào, nếu không ăn cậu sẽ không cho anh động chạm cậu đầu.
Ăn xong hết bánh ngọt rồi mà Vương Tuấn Khải vẫn chưa chịu ngưng nền cậu cũng đành mặc kệ, để anh muốn làm gì thì làm còn mình thì dựa vào lòng ngực anh xem tivi.
Vương Tuấn Khải chơi chán rồi lại nối hứng đè cậu xuống ghế mà làm khiến cậu giật mình.
"Khải làm gì vậy? Có người nhìn thấy thì sao?" Vương Nguyên đẩy mặt anh ra nói.
"Ai mà nhìn thấy? Em lo xa rồi." Vương Tuấn Khải gỡ tay cậu ra nói.
Vương Nguyên còn đang muốn nói gì đó thì đã bị môi anh chặn lại, mặc cậu kháng cự cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng vươn lưỡi vào trong miệng cậu mà cùng cậu giao hợp.
Vương Nguyên nhìn anh cũng bất lực, nếu anh thật sự muốn cậu thì cậu chạy đằng trời cũng không thoát nỗi.
Hôn cậu một lúc thì Vương Tuấn Khải cũng tắt tivi đi mà bế cậu lên phòng. Chuyện cậu ghét người khác nhìn thấy thân thể cậu anh đầu có quên hơn nữa anh cũng không muốn. Cùng cậu ở dưới nhà ôm hôn thì có thể chứ nhiều hơn thì phải lên phòng thôi.
Vương Tuấn Khải thả cậu xuống giường, Vương Nguyên nhìn anh ham muốn mình như vậy cũng đành ngoan ngoãn cùng anh phối hợp. Dù sao thì những lúc cậu muốn anh đều đáp ứng cậu, huống hồ chi cùng anh làm ra loại chuyện này cậu cũng có phần sung sướng, chỉ có điều xong việc toàn là cậu lãnh hậu quả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.