[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 90: Tôi Sẽ Tự Mình Đưa Em Ấy Về Nhà
Vy Vy
03/09/2024
ở Trung Tâm
Đầu giờ chiều, Mã Gia Kỳ đưa Đinh Trình Hâm đi mua sắm ở Trung Tâm Thương Mại xong thì cả hai cùng nhau ra về. Mã Gia Kỳ liếc mắt nhìn đám người theo đuôi ở phía sau thì nhếch môi cười khinh bỉ. Mã Gia Kỳ quét mắt một lượt, thấy Dịch Dương Thiên Tỉ ở gần đó thì cũng chẳng quan tâm mà cùng với Đinh Trình Hâm ra xe đi về.
Một tiếng đoàn vang lên, Đinh Trình Hâm bên cạnh Mã Gia Kỳ liền trợn mắt mà ôm ngực trái ngã xuống. Máu từ trong tay Đinh Trình Hâm ồ ạt trào ra, Mã Gia Kỳ lo lắng dùng tay mình che ngực Đinh Trình Hâm lại.
"Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện." Mã Gia Kỳ lo lắng nói.
Mã Gia Kỳ bế Đinh Trình Hâm bỏ vào xe dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện. Đám người theo dõi hai người cũng đuổi sát theo phía sau.
Đến bệnh viện, Đinh Trình Hâm được đẩy vào phòng cấp cứu. Mã Gia Kỳ lo lắng không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, cầu mong cho Đinh Trình Hâm không sao.
Sau mấy tiếng phẫu thuật, bác sĩ từ trong đi ra nhìn Mã Gia Kỳ thở dài lắc đầu nói.
"Xin nén đau thương, vết đạn bắn ngay tim hơn nữa động mạch chủ cũng bị thương nghiêm trọng, bệnh nhân đã không qua khỏi trong quá trình phẫu thuật.
Mã Gia Kỳ nghe bác sĩ nói thế liền tức giận mà nắm lấy cổ áo của bác sĩ quát lón.
"Khốn kiếp, ông là đang lừa tôi đúng không? em ấy không thể chết như thế"
"Mã Tổng, đây là sự thật chúng tôi đã cố gắng hết sức." Bác sĩ gạt tay Mã Gia Kỳ ra nói.
Mã Gia Kỳ bị bác sĩ kia gạt tay ra liền ngã khụy xuống đất mà khóc, tay cũng không ngừng đấm vào nền gạch đến khi Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ, người của Đinh Gia và Vương Gia đến.
Dịch Dương Thiên Tỉ giữ Mã Gia Kỳ lại không để Mã Gia Kỳ tự làm mình bị thương.
"Gia Kỳ, bình tĩnh một chút." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Em không muốn, đây không phải sự thật. Anh Tuấn Khải đây không phải sự thật mà." Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải, ánh mắt ngập tràn nước mắt cầu xin anh nói đây không phải sự thật.
"Gia Kỳ, chấp nhận đi em. Chúng ta vào trong gặp mặt Trình Hâm lần cuối đi." Vương Tuấn Khải nói.
Mọi người vào bên trong phòng cấp cứu, nhìn thi thể của Đinh Trình Hâm trắng bệt trên bàn mổ liền không kìm được nước mắt. Đinh Huệ Lạc nhìn thấy đó là Đinh Trình Hâm thật thì khẽ rùng mình, Đinh Trình Hâm vậy mà thật sự chết rồi.
Đinh Huệ Lạc liếc mắt nhìn Vương Nguyên đang được Vương Tuấn Khải bao bọc trong lòng thì nhíu mày, nếu tính đúng thời gian thì ngày hôm nay chính là ngày Vương Nguyên phát độc. Nhưng sao nhìn Vương Nguyên cử như không bị chất độc ảnh hưởng vậy.
Trong lúc Đinh Huệ Lạc còn đang suy nghĩ thì Vương Nguyên đã đưa tay ra phía sau lưng xoa xoa lưng rồi nhỏ giọng nói với Vương Tuấn Khải.
"Xoa lưng cho em, có chút ê."
Vương Tuấn Khải gật đầu, bàn tay đang đặt ở sau lưng cậu cũng nhẹ nhàng xoa cho cậu đỡ đau nhứt.
Đinh Huệ Lạc nhìn Vương Tuấn Khải xoa lưng cho Vương Nguyên cũng thoáng giật mình, vậy là Vương Nguyên thật sự phát độc.
"Các người về hết đi, tôi sẽ tự mình đưa em ấy về nhà" Mã Gia Kỳ lạnh nhạt nói sau đó liền ôm theo xác của Đinh Trình Hâm rời khỏi bệnh viện.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ nhất mày rồi cũng đi đưa Vương Nguyên cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ra ngoài.
Đến bãi đổ xe, Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên vào trong xe ngồi trước còn anh và Dịch Dương Thiên Tỉ thì đứng ở ngoài đợi Vương Lâm ra ngoài.
Vương Lâm đi vào bãi đổ xe, thấy Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ đều đang đứng gần xe mình thì nhíu mày đi đến.
"Lại chuyện gì đây? Định đánh thuốc mê rồi bắt cóc anh như lần trước à?" Vương Lâm cười cười nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Vương Lâm tôi có chuyện cần nói với anh, lái xe theo tôi" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói rồi không đợi Vương Lâm đồng ý đã ngồi vào xe rồi lái xe đi.
Dịch Dương Thiên Tỉ thấy anh lái xe đi rồi cũng nhanh chóng lên xe bám theo anh. Vương Lâm cũng không ngoại lệ, vừa thấy xe của Dịch Dương Thiên Tỉ lái đi thì cũng ngồi vào xe khởi động xe mà bám theo.
Ba chiếc siêu xe nối nhau chạy trên đường, ra khỏi trung tâm thành phố gần 1 kilomet cũng dừng lại. Vương Tuấn Khải lái xe chạy vào bên trong Nguyệt Thư, hai chiếc xe ở phía sau cũng nhanh chóng lái theo vào.
Vương Tuấn Khải ra khỏi xe, anh đỡ Vương Nguyên ra ngoài rồi mới liếc nhìn Vương Lâm nói.
"Vào trong đi rồi nói."
Vương Lâm gật đầu đi theo ba người Vương Tuấn khải vào bên trong. Bên trong nhà Lý Thiên Trạch đang giúp Mã Gia Kỳ băng bó lại vết thương ở tay, còn có một Đinh Trình Hâm bằng xương bằng thịt còn sống sờ sờ ngồi bên cạnh Mã Gia Kỳ lo lắng nắm chặt cánh tay không bị thương của Mã Gia Kỳ làm Vương Lâm kinh ngạc. Không phải lúc nãy Vương Lâm đã thấy thi thể của Đinh Trình Hâm ở trong bệnh viện sao, sao bây giờ lại thế này?
Vương Lâm nhìn cục diện trước mắt, khẽ nuốt một ngụm nước bọt mà lắp bắp nói.
"Chuyện....chuyện này là sao thế?"
Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng giọng điệu của Vương Lâm thì khẽ khinh bỉ, chắc là bị bọn họ dọa sợ không ít đi.
"Ngồi xuống trước đi đã" Vương Tuấn Khải nói.
Vương Lâm nhìn Vương Tuấn Khải gật đầu rồi cũng dè dặn ngồi xuống.
Đầu giờ chiều, Mã Gia Kỳ đưa Đinh Trình Hâm đi mua sắm ở Trung Tâm Thương Mại xong thì cả hai cùng nhau ra về. Mã Gia Kỳ liếc mắt nhìn đám người theo đuôi ở phía sau thì nhếch môi cười khinh bỉ. Mã Gia Kỳ quét mắt một lượt, thấy Dịch Dương Thiên Tỉ ở gần đó thì cũng chẳng quan tâm mà cùng với Đinh Trình Hâm ra xe đi về.
Một tiếng đoàn vang lên, Đinh Trình Hâm bên cạnh Mã Gia Kỳ liền trợn mắt mà ôm ngực trái ngã xuống. Máu từ trong tay Đinh Trình Hâm ồ ạt trào ra, Mã Gia Kỳ lo lắng dùng tay mình che ngực Đinh Trình Hâm lại.
"Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện." Mã Gia Kỳ lo lắng nói.
Mã Gia Kỳ bế Đinh Trình Hâm bỏ vào xe dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện. Đám người theo dõi hai người cũng đuổi sát theo phía sau.
Đến bệnh viện, Đinh Trình Hâm được đẩy vào phòng cấp cứu. Mã Gia Kỳ lo lắng không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, cầu mong cho Đinh Trình Hâm không sao.
Sau mấy tiếng phẫu thuật, bác sĩ từ trong đi ra nhìn Mã Gia Kỳ thở dài lắc đầu nói.
"Xin nén đau thương, vết đạn bắn ngay tim hơn nữa động mạch chủ cũng bị thương nghiêm trọng, bệnh nhân đã không qua khỏi trong quá trình phẫu thuật.
Mã Gia Kỳ nghe bác sĩ nói thế liền tức giận mà nắm lấy cổ áo của bác sĩ quát lón.
"Khốn kiếp, ông là đang lừa tôi đúng không? em ấy không thể chết như thế"
"Mã Tổng, đây là sự thật chúng tôi đã cố gắng hết sức." Bác sĩ gạt tay Mã Gia Kỳ ra nói.
Mã Gia Kỳ bị bác sĩ kia gạt tay ra liền ngã khụy xuống đất mà khóc, tay cũng không ngừng đấm vào nền gạch đến khi Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ, người của Đinh Gia và Vương Gia đến.
Dịch Dương Thiên Tỉ giữ Mã Gia Kỳ lại không để Mã Gia Kỳ tự làm mình bị thương.
"Gia Kỳ, bình tĩnh một chút." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Em không muốn, đây không phải sự thật. Anh Tuấn Khải đây không phải sự thật mà." Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải, ánh mắt ngập tràn nước mắt cầu xin anh nói đây không phải sự thật.
"Gia Kỳ, chấp nhận đi em. Chúng ta vào trong gặp mặt Trình Hâm lần cuối đi." Vương Tuấn Khải nói.
Mọi người vào bên trong phòng cấp cứu, nhìn thi thể của Đinh Trình Hâm trắng bệt trên bàn mổ liền không kìm được nước mắt. Đinh Huệ Lạc nhìn thấy đó là Đinh Trình Hâm thật thì khẽ rùng mình, Đinh Trình Hâm vậy mà thật sự chết rồi.
Đinh Huệ Lạc liếc mắt nhìn Vương Nguyên đang được Vương Tuấn Khải bao bọc trong lòng thì nhíu mày, nếu tính đúng thời gian thì ngày hôm nay chính là ngày Vương Nguyên phát độc. Nhưng sao nhìn Vương Nguyên cử như không bị chất độc ảnh hưởng vậy.
Trong lúc Đinh Huệ Lạc còn đang suy nghĩ thì Vương Nguyên đã đưa tay ra phía sau lưng xoa xoa lưng rồi nhỏ giọng nói với Vương Tuấn Khải.
"Xoa lưng cho em, có chút ê."
Vương Tuấn Khải gật đầu, bàn tay đang đặt ở sau lưng cậu cũng nhẹ nhàng xoa cho cậu đỡ đau nhứt.
Đinh Huệ Lạc nhìn Vương Tuấn Khải xoa lưng cho Vương Nguyên cũng thoáng giật mình, vậy là Vương Nguyên thật sự phát độc.
"Các người về hết đi, tôi sẽ tự mình đưa em ấy về nhà" Mã Gia Kỳ lạnh nhạt nói sau đó liền ôm theo xác của Đinh Trình Hâm rời khỏi bệnh viện.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ nhất mày rồi cũng đi đưa Vương Nguyên cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ra ngoài.
Đến bãi đổ xe, Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên vào trong xe ngồi trước còn anh và Dịch Dương Thiên Tỉ thì đứng ở ngoài đợi Vương Lâm ra ngoài.
Vương Lâm đi vào bãi đổ xe, thấy Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ đều đang đứng gần xe mình thì nhíu mày đi đến.
"Lại chuyện gì đây? Định đánh thuốc mê rồi bắt cóc anh như lần trước à?" Vương Lâm cười cười nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Vương Lâm tôi có chuyện cần nói với anh, lái xe theo tôi" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói rồi không đợi Vương Lâm đồng ý đã ngồi vào xe rồi lái xe đi.
Dịch Dương Thiên Tỉ thấy anh lái xe đi rồi cũng nhanh chóng lên xe bám theo anh. Vương Lâm cũng không ngoại lệ, vừa thấy xe của Dịch Dương Thiên Tỉ lái đi thì cũng ngồi vào xe khởi động xe mà bám theo.
Ba chiếc siêu xe nối nhau chạy trên đường, ra khỏi trung tâm thành phố gần 1 kilomet cũng dừng lại. Vương Tuấn Khải lái xe chạy vào bên trong Nguyệt Thư, hai chiếc xe ở phía sau cũng nhanh chóng lái theo vào.
Vương Tuấn Khải ra khỏi xe, anh đỡ Vương Nguyên ra ngoài rồi mới liếc nhìn Vương Lâm nói.
"Vào trong đi rồi nói."
Vương Lâm gật đầu đi theo ba người Vương Tuấn khải vào bên trong. Bên trong nhà Lý Thiên Trạch đang giúp Mã Gia Kỳ băng bó lại vết thương ở tay, còn có một Đinh Trình Hâm bằng xương bằng thịt còn sống sờ sờ ngồi bên cạnh Mã Gia Kỳ lo lắng nắm chặt cánh tay không bị thương của Mã Gia Kỳ làm Vương Lâm kinh ngạc. Không phải lúc nãy Vương Lâm đã thấy thi thể của Đinh Trình Hâm ở trong bệnh viện sao, sao bây giờ lại thế này?
Vương Lâm nhìn cục diện trước mắt, khẽ nuốt một ngụm nước bọt mà lắp bắp nói.
"Chuyện....chuyện này là sao thế?"
Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng giọng điệu của Vương Lâm thì khẽ khinh bỉ, chắc là bị bọn họ dọa sợ không ít đi.
"Ngồi xuống trước đi đã" Vương Tuấn Khải nói.
Vương Lâm nhìn Vương Tuấn Khải gật đầu rồi cũng dè dặn ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.