[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 121: Tuấn Khải, Con Là Người Của Hắc Bang?
Vy Vy
05/10/2024
Sau khi giải quyết xong Kiều Lục Hi, Vương Tuấn Khải mới quay lại nhìn người của Vương Gia.
"Chuyện đôi chân đã giải quyết xong, bây giờ thì đến mọi người đi thôi." Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam và Jon Wang lạnh nhạt nói.
"Còn nói vậy là ý gì?" Đinh Trân Lam nhìn Vương Tuấn Khải nhíu này nói.
"Wang Phu Nhân, thuốc giải của Hoa Hồng Sắc đã có chưa? Còn có hôm qua Phu Nhân gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam lạnh lùng hỏi.
"Thuốc giải bọn ta vẫn đang nghiên cứu, Tuấn Khải, Trình Hâm và Tiểu Lâm đều đã mất rồi cả gia tộc cũng chỉ còn lại mình con xem như mẹ cầu xin con được không, quay về đây mẹ có thể bảo vệ con." Đinh Trân Lam nhìn
Vương Tuấn Khải ánh mắt cầu xin nói.
"Wang Phu Nhân chữ mẹ này của bà tôi nhận không nỗi. Còn có, bao nhiêu năm qua tôi sống trong toan tính của các người đã đủ lắm rồi. Muốn tôi tha lỗi cho các người mà quay về đây thì bà đừng mong." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Tuấn Khải, con là người của Hắc Bang?" Vương Tần im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên nhìn Vương Tuấn Khải lên tiếng.
Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Vương Tần khẽ cười một tiếng.
"Con không phải người của Hắc Bang. Chỉ là bọn họ xem trọng Nguyên Nguyên nên mới nghe lệnh của con thôi." Vương Tuấn Khải nói.
"Không, con chắc chắn là người của Hắc Bang." Vương Tần lắc đầu nói.
Ông nhìn ra được cách Vương Tuấn Khải ra lệnh cho người khác có tố chất của lãnh đạo, hơn nữa anh là do một tay ông nuôi lớn, ông có thể không biết được sao?
"Ha ha ông nội ơi con bị ông nhìn ra rồi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Tần cười nói.
"Vậy nên cái chết của Trình Hâm và Vương Lâm là do con?" Jon Wang nhìn Vương Tuấn Khải nhíu mày nói.
"Ông Jon ông hiểu lầm rồi. Anh Vương không hề nhúng tay vào việc này. Anh Nguyên là bảo bối của Lão Đại Karry nên khi các người cấy Hoa Hồng Sắc vào người anh ấy thì Lão Đại đã nỗi giận đến nỗi muốn giết hết cả nhà các người cơ. Là do anh Nguyên ngăn cản Lão Đại nếu không thì không chỉ như thế này đâu." Mã Gia Kỳ lạnh nhạt nói.
Nghe Mã Gia Kỳ nói xong thì cả Vương Gia đều im lặng, Vương Nguyên vậy mà lại đứng ra cầu xin giúp họ? Trong không khí im lặng bao bộc thì điện thoại của Vương Tuấn Khải reo lên, Vương Tuấn Khải cũng bắt máy.
"Chuyện gì vậy?"
(Anh mau quay về Nguyệt Thự đi, anh dâu đang phát sốt miệng còn không ngừng gọi tên anh đây này.]
"Sao lại như vậy?"
(Là do tác dụng của thuốc, bây giờ anh về đi qua buổi chiều anh ấy hạ sốt sẽ không sao nữa.)
"Bây giờ anh lập tức về ngay."
Vương Tuấn Khải nói xong thì gác máy, anh nhìn Mã Gia Kỳ và Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Giải quyết chuyện ở Vương Tộc đi, anh về đây Nguyên Nguyên phát sốt rồi còn đang hôn mê."
"Được, anh về trước đi chuyện còn lại tụi em sẽ giải quyết." Mã Gia Kỳ gật đầu nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Sau khi Vương Tuấn Khải đi thì Mã Gia Kỳ mới nhìn mấy người ở Vương Gia nói.
"Muốn anh Tuấn Khải tha thứ cho các người thì hãy tìm đến anh Nguyên mà cầu xin anh ấy giúp các người.
Hắc Bang và anh Nguyên không làm gì có lỗi với các người cả, tất cả mọi việc đều do các người mà ra đừng để cho mọi chuyện đi quá xa."
Dịch Dương Thiên Tỉ đứng bên cạnh Mã Gia Kỳ nghe Mã Gia Kỳ nói thì nhếch môi cười. Lại còn dám ở sau lưng anh Tuấn Khải mở ra lối thoát thân cho Vương Gia đúng là chán sống.
"Đi thôi, nhiều chuyện quá Lão Đại sẽ lấy đầu chú em đấy." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
Mã Gia Kỳ nhếch môi cười rồi cũng cùng Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi. Cánh cửa thoát thân Mã Gia Kỳ đã giúp họ thông rồi, có qua được hay không thì phải xem bọn họ rồi.
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa lái xe vừa nhìn Mã Gia Kỳ cười nói.
"Là muốn giúp Đinh Trình Hâm hàn gắn tình cảm lại à?"
"Cũng không hẳn, dù sao thì cả nhà họ đều muốn như vậy mà. Chỉ có điều tâm tư của anh Tuấn Khải quá sâu xa nên em đành đánh liều thôi." Mã Gia Kỳ cười lắc đầu nói.
Quả thật từ khi Đinh Trình Hâm biết được sự thật về thân thế mình đã rất phiền lòng. Mã Gia Kỳ làm thế cũng vì khiến Đinh Trình Hâm có thể nhẹ lòng một chút. Còn về Vương Tuấn Khải, Mã Gia Kỳ thật sự không biết Vương Tuấn Khải có hận bọn họ hay không.
Vì chuyện Vương Nguyên trúng độc mà Vương Tuấn Khải chỉ trong một phút mà muốn đánh vào Đinh Gia và Tổ
Chứ X để bắt bọn họ trả giá vì dám cấy Hoa Hồng Sắc vào người cậu. Lúc đó Mã Gia Kỳ thật sự nhìn thấy lửa giận trong mắt Vương Tuấn Khải. Nhưng lúc nãy Mã Gia Kỳ không thấy lửa giận trong mắt Vương Tuấn Khải mà thấy được ý cười, cũng chẳng hiểu nỗi vì sao nữa.
"Tâm tư anh ấy sâu nặng đâu phải chuyện ngày một ngày hai mà chúng ta biết. Nhưng mà nếu là Nguyên Nguyên anh tin chắc cậu ấy cũng sẽ giúp đỡ thôi." Dịch Dương Thiên Tỉ cười nói.
Mã Gia Kỳ gật đầu không trả lời tiếp tục. Quả thật nếu là Vương Nguyên thì Vương Nguyên sẽ giúp đỡ bọn họ thôi, dù sao thì Vương Nguyên cũng muốn thấy gia đình họ đoàn tụ mà.
"Chuyện đôi chân đã giải quyết xong, bây giờ thì đến mọi người đi thôi." Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam và Jon Wang lạnh nhạt nói.
"Còn nói vậy là ý gì?" Đinh Trân Lam nhìn Vương Tuấn Khải nhíu này nói.
"Wang Phu Nhân, thuốc giải của Hoa Hồng Sắc đã có chưa? Còn có hôm qua Phu Nhân gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải nhìn Đinh Trân Lam lạnh lùng hỏi.
"Thuốc giải bọn ta vẫn đang nghiên cứu, Tuấn Khải, Trình Hâm và Tiểu Lâm đều đã mất rồi cả gia tộc cũng chỉ còn lại mình con xem như mẹ cầu xin con được không, quay về đây mẹ có thể bảo vệ con." Đinh Trân Lam nhìn
Vương Tuấn Khải ánh mắt cầu xin nói.
"Wang Phu Nhân chữ mẹ này của bà tôi nhận không nỗi. Còn có, bao nhiêu năm qua tôi sống trong toan tính của các người đã đủ lắm rồi. Muốn tôi tha lỗi cho các người mà quay về đây thì bà đừng mong." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Tuấn Khải, con là người của Hắc Bang?" Vương Tần im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên nhìn Vương Tuấn Khải lên tiếng.
Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Vương Tần khẽ cười một tiếng.
"Con không phải người của Hắc Bang. Chỉ là bọn họ xem trọng Nguyên Nguyên nên mới nghe lệnh của con thôi." Vương Tuấn Khải nói.
"Không, con chắc chắn là người của Hắc Bang." Vương Tần lắc đầu nói.
Ông nhìn ra được cách Vương Tuấn Khải ra lệnh cho người khác có tố chất của lãnh đạo, hơn nữa anh là do một tay ông nuôi lớn, ông có thể không biết được sao?
"Ha ha ông nội ơi con bị ông nhìn ra rồi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Tần cười nói.
"Vậy nên cái chết của Trình Hâm và Vương Lâm là do con?" Jon Wang nhìn Vương Tuấn Khải nhíu mày nói.
"Ông Jon ông hiểu lầm rồi. Anh Vương không hề nhúng tay vào việc này. Anh Nguyên là bảo bối của Lão Đại Karry nên khi các người cấy Hoa Hồng Sắc vào người anh ấy thì Lão Đại đã nỗi giận đến nỗi muốn giết hết cả nhà các người cơ. Là do anh Nguyên ngăn cản Lão Đại nếu không thì không chỉ như thế này đâu." Mã Gia Kỳ lạnh nhạt nói.
Nghe Mã Gia Kỳ nói xong thì cả Vương Gia đều im lặng, Vương Nguyên vậy mà lại đứng ra cầu xin giúp họ? Trong không khí im lặng bao bộc thì điện thoại của Vương Tuấn Khải reo lên, Vương Tuấn Khải cũng bắt máy.
"Chuyện gì vậy?"
(Anh mau quay về Nguyệt Thự đi, anh dâu đang phát sốt miệng còn không ngừng gọi tên anh đây này.]
"Sao lại như vậy?"
(Là do tác dụng của thuốc, bây giờ anh về đi qua buổi chiều anh ấy hạ sốt sẽ không sao nữa.)
"Bây giờ anh lập tức về ngay."
Vương Tuấn Khải nói xong thì gác máy, anh nhìn Mã Gia Kỳ và Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
"Giải quyết chuyện ở Vương Tộc đi, anh về đây Nguyên Nguyên phát sốt rồi còn đang hôn mê."
"Được, anh về trước đi chuyện còn lại tụi em sẽ giải quyết." Mã Gia Kỳ gật đầu nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Sau khi Vương Tuấn Khải đi thì Mã Gia Kỳ mới nhìn mấy người ở Vương Gia nói.
"Muốn anh Tuấn Khải tha thứ cho các người thì hãy tìm đến anh Nguyên mà cầu xin anh ấy giúp các người.
Hắc Bang và anh Nguyên không làm gì có lỗi với các người cả, tất cả mọi việc đều do các người mà ra đừng để cho mọi chuyện đi quá xa."
Dịch Dương Thiên Tỉ đứng bên cạnh Mã Gia Kỳ nghe Mã Gia Kỳ nói thì nhếch môi cười. Lại còn dám ở sau lưng anh Tuấn Khải mở ra lối thoát thân cho Vương Gia đúng là chán sống.
"Đi thôi, nhiều chuyện quá Lão Đại sẽ lấy đầu chú em đấy." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
Mã Gia Kỳ nhếch môi cười rồi cũng cùng Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi. Cánh cửa thoát thân Mã Gia Kỳ đã giúp họ thông rồi, có qua được hay không thì phải xem bọn họ rồi.
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa lái xe vừa nhìn Mã Gia Kỳ cười nói.
"Là muốn giúp Đinh Trình Hâm hàn gắn tình cảm lại à?"
"Cũng không hẳn, dù sao thì cả nhà họ đều muốn như vậy mà. Chỉ có điều tâm tư của anh Tuấn Khải quá sâu xa nên em đành đánh liều thôi." Mã Gia Kỳ cười lắc đầu nói.
Quả thật từ khi Đinh Trình Hâm biết được sự thật về thân thế mình đã rất phiền lòng. Mã Gia Kỳ làm thế cũng vì khiến Đinh Trình Hâm có thể nhẹ lòng một chút. Còn về Vương Tuấn Khải, Mã Gia Kỳ thật sự không biết Vương Tuấn Khải có hận bọn họ hay không.
Vì chuyện Vương Nguyên trúng độc mà Vương Tuấn Khải chỉ trong một phút mà muốn đánh vào Đinh Gia và Tổ
Chứ X để bắt bọn họ trả giá vì dám cấy Hoa Hồng Sắc vào người cậu. Lúc đó Mã Gia Kỳ thật sự nhìn thấy lửa giận trong mắt Vương Tuấn Khải. Nhưng lúc nãy Mã Gia Kỳ không thấy lửa giận trong mắt Vương Tuấn Khải mà thấy được ý cười, cũng chẳng hiểu nỗi vì sao nữa.
"Tâm tư anh ấy sâu nặng đâu phải chuyện ngày một ngày hai mà chúng ta biết. Nhưng mà nếu là Nguyên Nguyên anh tin chắc cậu ấy cũng sẽ giúp đỡ thôi." Dịch Dương Thiên Tỉ cười nói.
Mã Gia Kỳ gật đầu không trả lời tiếp tục. Quả thật nếu là Vương Nguyên thì Vương Nguyên sẽ giúp đỡ bọn họ thôi, dù sao thì Vương Nguyên cũng muốn thấy gia đình họ đoàn tụ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.