[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 26: Vậy Em Không Khách Sáo Đâu
Vy Vy
02/07/2024
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Vương Tuấn Khải bế theo Vương Nguyên đang ngủ trong lòng ngồi lên xe quay trở về Vương Gia.
“Chạy xe chậm một chút đừng làm em ấy thức giấc.” Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong vừa lái xe vừa nói.
“Chuyện của Vương Lâm tôi sẽ giải quyết. Còn về Nhạc Quân, Vong Phi cậu xử lý đi. Động đến em ấy, cậu ta là đang thách thức tôi?”
“Tôi sẽ giải quyết thưa Thiếu Gia.” Vong Phi nói.
Vương Tuấn Khải im lặng không đáp lời, anh nhìn đứa nhỏ đang ngủ trong vòng tay của mình thì mỉm cười. Anh hôn lên trán cậu một cái, chỉ vì chuyện của anh mà bảo bối lại bị Vương Lâm mắng thành loại người ghê tởm. Nếu không phải sợ kết hoạch bị bại lộ anh đã sớm cho Vương Lâm một đấm vì dám sỉ nhục bảo bối của anh rồi.
Xe của Vương Tuấn Khải về đến Vương Gia đã là nửa đêm, người ở trong Vương Gia đều đã ngủ hết cả rồi. Xe vừa mới tiến vào hậu viện đã thấy Vương Lâm đứng trước cửa.
“Thiếu Gia, Đại Thiếu Gia đang ở trước cửa.” Vũ Phong nói.
“Mặc kệ anh ta, lái xe vào trong đi.” Vương Tuấn Khải nói.
Vũ Phong lái xe vào bên trong, như thường lệ Vũ Phong để một chiếc xe lăn xuống trước rồi mới đỡ Vương Tuấn Khải ngồi lên. Tình huống này trực tiếp làm cho Vương Lâm ngu luôn, Vương Tuấn Khải làm sao lại ở trên xe đi xuống.
“Vương Lâm, anh giờ này đứng đây làm gì?”
“Tuấn Khải, không phải em không đi dự tiệc sao?” Vương Lâm hỏi.
“Tôi có đi, hơn nữa tôi còn biết anh mắng Nguyên Nguyên. Mà cũng nói cho anh biết người đeo mặt nạ đó là bạn tôi, là tôi nói cậu ta cùng Nguyên Nguyên diễn kịch. Anh cũng biết chân tôi không tiện, đem theo đôi chân này ra đường cùng em ấy tôi mới không làm.”
Vương Lâm nhìn Vương Tuấn Khải, rồi lại nhìn xuống đôi chân của Vương Tuấn Khải một cái. Quả thật, đôi chân này chính là nút thắt lớn nhất trong lòng Vương Tuấn Khải. Nghĩ cũng đúng thôi, Vương Tuấn Khải làm vậy là không muốn Vương Nguyên phải mất mặt.
“Là anh nông cạn rồi, xin lỗi.” Vương Lâm nói rồi cũng rời đi.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Lâm đi khuất rồi mới quan sát xung quanh một lượt, xác định đã không còn ai nữa mới đứng lên ôm Vương Nguyên từ trong xe ra đi thẳng vào trong nhà.
Vương Tuấn Khải đặt cậu lên giường, anh thay quần áo cho cậu xong rồi mới lên giường ôm cậu đi ngủ.
7 giờ sáng, Vương Tuấn Khải thức giấc trước Vương Nguyên. Anh nhẹ nhàng rời giường, như thường lệ anh vệ sinh cá nhân xong sẽ ngồi xe lăn xuống nhà. Vương Tuấn Khải vừa xuống nhà đã thấy Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ ngồi ở phòng khách.
“Sớm như vậy hai đứa đến chỗ anh làm gì?” Vương Tuấn Khải nhìn hai người Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ hỏi.
“À thì chuyện hôm qua Gia Kỳ nói cho em biết rồi. Còn có, sao anh lại không nói trước cho em biết từ đầu mà lại giấu em?” Đinh Trình Hâm sờ sờ mũi nói.
“Cho em biết? Với tính cách của em có mà phá hỏng chuyện tốt của anh thì có.” Vương Tuấn Khải trừng mắt nói.
“Anh Tuấn Khải chuyện ở bên Mỹ đã hoàn thành.” Mã Gia Kỳ nói.
“Làm rất tốt, đã đến rồi thì đợi một lúc Nguyên Nguyên thức giấc rồi cùng bọn anh dùng cơm đi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Vậy em không khách sáo đâu.” Mã Gia Kỳ cười nói.
Lúc này, ở ngoài Vương Tần cùng Vương Lâm đi vào. Đinh Trình Hâm nhìn thấy hai người cũng lên tiếng.
“Ông nội, anh…hai.”
Vương Tần gật đầu, ông cùng Vương Lâm đến sofa ngồi xuống.
“Tuấn Khải, tối nay con dẫn người sang nhà chính dùng cơm gia đình đi. Cha và dì Kiều của con điều muốn gặp mặt Nguyên Nguyên.” Vương Tần nói.
“Con đã nói rồi phải hỏi xem ý kiến của em ấy, nếu em ấy không sang thì ông cũng đừng có ép con. Đừng để những chuyện lúc trước lại xảy ra.” Vương Tuấn Khải khó chịu nói.
Mã Gia Kỳ ngồi kế bên Đinh Trình Hâm liếc mắt nhìn về phía Vương Tần cùng với Vương Lâm một cái rồi cũng dời ánh mắt nhìn sang Vương Tuấn Khải.
“Anh Tuấn Khải, em không làm phiền chuyện nhà anh em ra vườn hái một ít hoa quả.” Mã Gia Kỳ nói.
“Đi đi, hái giúp anh một ít dâu tây và kiwi.” Vương Tuấn Khải nói.
Mã Gia Kỳ gật đầu rồi cũng rời đi trước, kế hoạch của Vương Tuấn Khải đối phó với người của Vương Gia, Mã Gia Kỳ không tham gia vào nên không cần phải ngồi lại nghe mấy chuyện nhàm chán đó.
Sau khi Mã Gia Kỳ rời đi, Vương Tần mới thở dài nói.
“Tuấn Khải, làm thế nào con mới chịu sang bên đó đây?”
“Ông nội không phải là con không muốn sang, hơn nữa sức khỏe của Nguyên Nguyên không tốt, ông để con hỏi ý của em ấy trước đã.” Vương Tuấn Khải nói.
“Ông nội, không phải chuyện anh ba có người yêu còn chưa có ai biết sao? Cha và dì Kiều họ làm sao biết được chứ?” Đinh Trình Hâm khó hiểu hỏi.
“Là ta nói, dù sao tối nay bên phía nhà họ Triệu cũng đến. Chúng ta cùng nhau dùng bữa tối sẵn đó thì ta sẽ xem xét chuyện hôn sự của hai nhà.” Vương Tần nói.
Vương Tuấn Khải nhướn mày, thảo nào hai ngày nay cứ một hai muốn anh phải đem Vương Nguyên sang nhà chính dùng cơm gia đình hóa ra là đều có chủ đích cả. Chỉ tại hôm qua sinh nhật của Dịch Dương Thiên Tỉ nên anh mới không đem người đi thôi, hôm nay lại tìm đến xem ra kế hoạch của anh cũng phải tiến hành bước tiếp theo rồi.
“Chạy xe chậm một chút đừng làm em ấy thức giấc.” Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong vừa lái xe vừa nói.
“Chuyện của Vương Lâm tôi sẽ giải quyết. Còn về Nhạc Quân, Vong Phi cậu xử lý đi. Động đến em ấy, cậu ta là đang thách thức tôi?”
“Tôi sẽ giải quyết thưa Thiếu Gia.” Vong Phi nói.
Vương Tuấn Khải im lặng không đáp lời, anh nhìn đứa nhỏ đang ngủ trong vòng tay của mình thì mỉm cười. Anh hôn lên trán cậu một cái, chỉ vì chuyện của anh mà bảo bối lại bị Vương Lâm mắng thành loại người ghê tởm. Nếu không phải sợ kết hoạch bị bại lộ anh đã sớm cho Vương Lâm một đấm vì dám sỉ nhục bảo bối của anh rồi.
Xe của Vương Tuấn Khải về đến Vương Gia đã là nửa đêm, người ở trong Vương Gia đều đã ngủ hết cả rồi. Xe vừa mới tiến vào hậu viện đã thấy Vương Lâm đứng trước cửa.
“Thiếu Gia, Đại Thiếu Gia đang ở trước cửa.” Vũ Phong nói.
“Mặc kệ anh ta, lái xe vào trong đi.” Vương Tuấn Khải nói.
Vũ Phong lái xe vào bên trong, như thường lệ Vũ Phong để một chiếc xe lăn xuống trước rồi mới đỡ Vương Tuấn Khải ngồi lên. Tình huống này trực tiếp làm cho Vương Lâm ngu luôn, Vương Tuấn Khải làm sao lại ở trên xe đi xuống.
“Vương Lâm, anh giờ này đứng đây làm gì?”
“Tuấn Khải, không phải em không đi dự tiệc sao?” Vương Lâm hỏi.
“Tôi có đi, hơn nữa tôi còn biết anh mắng Nguyên Nguyên. Mà cũng nói cho anh biết người đeo mặt nạ đó là bạn tôi, là tôi nói cậu ta cùng Nguyên Nguyên diễn kịch. Anh cũng biết chân tôi không tiện, đem theo đôi chân này ra đường cùng em ấy tôi mới không làm.”
Vương Lâm nhìn Vương Tuấn Khải, rồi lại nhìn xuống đôi chân của Vương Tuấn Khải một cái. Quả thật, đôi chân này chính là nút thắt lớn nhất trong lòng Vương Tuấn Khải. Nghĩ cũng đúng thôi, Vương Tuấn Khải làm vậy là không muốn Vương Nguyên phải mất mặt.
“Là anh nông cạn rồi, xin lỗi.” Vương Lâm nói rồi cũng rời đi.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Lâm đi khuất rồi mới quan sát xung quanh một lượt, xác định đã không còn ai nữa mới đứng lên ôm Vương Nguyên từ trong xe ra đi thẳng vào trong nhà.
Vương Tuấn Khải đặt cậu lên giường, anh thay quần áo cho cậu xong rồi mới lên giường ôm cậu đi ngủ.
7 giờ sáng, Vương Tuấn Khải thức giấc trước Vương Nguyên. Anh nhẹ nhàng rời giường, như thường lệ anh vệ sinh cá nhân xong sẽ ngồi xe lăn xuống nhà. Vương Tuấn Khải vừa xuống nhà đã thấy Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ ngồi ở phòng khách.
“Sớm như vậy hai đứa đến chỗ anh làm gì?” Vương Tuấn Khải nhìn hai người Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ hỏi.
“À thì chuyện hôm qua Gia Kỳ nói cho em biết rồi. Còn có, sao anh lại không nói trước cho em biết từ đầu mà lại giấu em?” Đinh Trình Hâm sờ sờ mũi nói.
“Cho em biết? Với tính cách của em có mà phá hỏng chuyện tốt của anh thì có.” Vương Tuấn Khải trừng mắt nói.
“Anh Tuấn Khải chuyện ở bên Mỹ đã hoàn thành.” Mã Gia Kỳ nói.
“Làm rất tốt, đã đến rồi thì đợi một lúc Nguyên Nguyên thức giấc rồi cùng bọn anh dùng cơm đi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Vậy em không khách sáo đâu.” Mã Gia Kỳ cười nói.
Lúc này, ở ngoài Vương Tần cùng Vương Lâm đi vào. Đinh Trình Hâm nhìn thấy hai người cũng lên tiếng.
“Ông nội, anh…hai.”
Vương Tần gật đầu, ông cùng Vương Lâm đến sofa ngồi xuống.
“Tuấn Khải, tối nay con dẫn người sang nhà chính dùng cơm gia đình đi. Cha và dì Kiều của con điều muốn gặp mặt Nguyên Nguyên.” Vương Tần nói.
“Con đã nói rồi phải hỏi xem ý kiến của em ấy, nếu em ấy không sang thì ông cũng đừng có ép con. Đừng để những chuyện lúc trước lại xảy ra.” Vương Tuấn Khải khó chịu nói.
Mã Gia Kỳ ngồi kế bên Đinh Trình Hâm liếc mắt nhìn về phía Vương Tần cùng với Vương Lâm một cái rồi cũng dời ánh mắt nhìn sang Vương Tuấn Khải.
“Anh Tuấn Khải, em không làm phiền chuyện nhà anh em ra vườn hái một ít hoa quả.” Mã Gia Kỳ nói.
“Đi đi, hái giúp anh một ít dâu tây và kiwi.” Vương Tuấn Khải nói.
Mã Gia Kỳ gật đầu rồi cũng rời đi trước, kế hoạch của Vương Tuấn Khải đối phó với người của Vương Gia, Mã Gia Kỳ không tham gia vào nên không cần phải ngồi lại nghe mấy chuyện nhàm chán đó.
Sau khi Mã Gia Kỳ rời đi, Vương Tần mới thở dài nói.
“Tuấn Khải, làm thế nào con mới chịu sang bên đó đây?”
“Ông nội không phải là con không muốn sang, hơn nữa sức khỏe của Nguyên Nguyên không tốt, ông để con hỏi ý của em ấy trước đã.” Vương Tuấn Khải nói.
“Ông nội, không phải chuyện anh ba có người yêu còn chưa có ai biết sao? Cha và dì Kiều họ làm sao biết được chứ?” Đinh Trình Hâm khó hiểu hỏi.
“Là ta nói, dù sao tối nay bên phía nhà họ Triệu cũng đến. Chúng ta cùng nhau dùng bữa tối sẵn đó thì ta sẽ xem xét chuyện hôn sự của hai nhà.” Vương Tần nói.
Vương Tuấn Khải nhướn mày, thảo nào hai ngày nay cứ một hai muốn anh phải đem Vương Nguyên sang nhà chính dùng cơm gia đình hóa ra là đều có chủ đích cả. Chỉ tại hôm qua sinh nhật của Dịch Dương Thiên Tỉ nên anh mới không đem người đi thôi, hôm nay lại tìm đến xem ra kế hoạch của anh cũng phải tiến hành bước tiếp theo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.