[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm
Chương 5: Vừa Thức Đã Tìm Anh Rồi
Vy Vy
02/07/2024
Vong Phi theo lời Vương Tuấn Khải quay lại Trung Tâm Thương Mại của Tống Thị xử lý nhân viên phục vụ vừa rồi. Nhưng Vong Phi vừa đến liền bị một thiếu niên chặn đường. Người ngày cao gầy, ngũ quan sắc sảo, da trắng, thanh tú vô cùng.
“Vong Phi, cậu đến chỗ tôi có phải xử lý vụ việc vừa rồi?” Thiếu niên kia nói.
“Tống Thiếu, ngài cũng biết rồi thì đừng làm khó tôi.”
“Tôi biết, nhưng người vừa nãy cùng lắm chỉ có thể đuổi việc thôi. Hơn nữa, tôi cũng sẽ bồi thường cho người bị thương lúc nãy tiền thuốc có được không?” Tống Văn Gia nói.
“Tống Thiếu, cậu gọi điện trực tiếp nói với Thiếu Gia đi. Chuyện này tôi không dám tự quyết định.”
Tống Văn Gia nghe hai chữ Thiếu Gia mà Vong Phi nói ra thì khẽ nhíu mày, người lúc nãy rốt cuộc là ai mà được Vương Tuấn Khải che chở như vậy?
“Tôi sẽ gọi cho anh ấy cậu đợi một chút.”
Vong Phi gật đầu, Tống Văn Gia cũng lấy điện thoại ra gọi đến số của Vương Tuấn Khải, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nói của anh từ trong điện thoại phát ra.
[Chuyện gì?]
“Anh Tuấn Khải, chuyện lúc nãy của Vong Phi chúng ta không làm lớn có được không? Bên em sẽ đứng ra bồi thường tiền cho người bị thương kia.”
[Lý do?]
“Anh ta không phải cố ý đâu chỉ là bất cẩn, hơn nữa cả gia đình anh ta đều rất nghèo khổ nếu như anh ta bị giải quyết thì con của anh ta và vợ của anh ta sẽ chết mất.”
[Đưa điện thoại cho Vong Phi.]
“Vâng.”
Tống Văn Gia đáp lời liền đưa điện thoại cho Vong Phi nói.
“Anh Tuấn Khải muốn nói chuyện với cậu.”
Vong Phi nhận điện thoại từ tay Tống Văn Gia đưa lên tai nghe.
“Thiếu Gia tôi đây.”
[Không cần xử lý anh ta, nói với Tống Văn Gia tiền bồi thường không cần chi trả. Còn nữa, nói với Tống Văn Gia nếu thật sự muốn bồi thường thì kêu nó thiết kế cho tôi một khẩu súng mới trong một tuần phải có.]
“Vâng tôi hiểu rồi Thiếu Gia.”
Điện thoại ngắt kết nối, Vong Phi cũng trả lại điện thoại cho Tống Văn Gia, âm thanh cũng giảm lại mà nói cho đủ một mình Tống Văn Gia nghe.
“Tống Thiếu, Thiếu Gia nói sẽ không trách phạt cậu ta nữa, tiền bồi thường cũng sẽ không lấy. Nhưng thay vào đó Tống Thiếu trong vòng một tuần phải nộp cho Thiếu Gia một bản vẽ thiết kế súng mới.”
Tống Văn Gia lấy lại điện thoại mà giật giật khóe môi, Vương Tuấn Khải đúng là tâm cơ mà. Nhưng mà thôi không sao, dù sao thì mấy chuyện đó vốn là chuyện của Tống Văn Gia mà, không sớm thì muộn cũng phải có thôi.
“Được rồi tôi đã biết.” Tống Văn Gia thở dài nói.
“Vậy tôi đi trước không làm phiền Tống Thiếu nữa.” Vong Phi nói xong liền rời đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Vương Tuấn Khải giao, Vong Phi cũng chạy đến Vương Gia báo cáo tình hính với Vương Tuấn Khải.
“Thiếu Gia việc ngài giao tôi đã hoàn thành.”
“Ừm, nếu không có gì nữa thì cậu đi nghỉ ngơi đi.” Vương Tuấn Khải ngồi trên sofa nói.
Vong Phi nghe xong cũng rời đi, hiện tại ở Vương Gia bất tiện nên Vương Tuấn Khải cũng chẳng thể làm gì ngoài việc xem tivi hay đọc báo gì gì đó nên căn bảo mấy người Vong Phi về đây đều rất rảnh rổi.
18 giờ Vương Nguyên trở người thức giấc, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đã thấy mình nằm ở trong phòng ngủ thì khó hiểu. Cậu nhớ lúc cậu ngủ là nằm trên đùi của Vương Tuấn Khải ở dưới sofa chứ không phải là ở trên phòng. Mà thôi, chắc là do Vương Tuấn Khải ôm cậu lên chứ còn ai vào đây nữa.
Vương Nguyên rời giường, cậu vệ sinh xong xuôi hết thì ra khỏi phòng tìm Vương Tuấn Khải, dù sao thì chỗ này của anh 2 năm qua cậu vẫn thường xuyên được anh đưa đến sống chung với anh đó thôi.
“Khải ơi, anh đâu rồi Khải ơi.”
Vương Tuấn Khải ở thư phòng nghe tiếng cậu gọi mình thì liếc sang Vũ Phong một cái.
“Đưa em ấy lên đây đừng để em ấy đi loạn.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong nói rồi liền theo lệnh của Vương Tuấn Khải rời khỏi thư phòng xuống bên dưới nhà đưa Vương Nguyên lên trên.
Vũ Phong xuống dưới sảnh, thấy Vương Nguyên vẫn còn đang loay hoay tìm Vương Tuấn Khải thì đi đến nói.
“Cậu Chủ, Thiếu Gia ở thư phòng tôi đưa cậu lên đó gặp Thiếu Gia.”
“Được.” Vương Nguyên gật đầu nói.
Vũ Phong đưa Vương Nguyên lên thư phòng, Vương Nguyên vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền chạy đến chỗ của anh ôm lấy anh. Vương Tuấn Khải cũng ôm lấy Vương Nguyên rồi nhìn hai người Vũ Phong và Vong Phi nói.
“Hai cậu ra ngoài đi.”
Vũ Phong và Vong Phi nhận được lệnh của Vương Tuấn Khải cũng lui ra ngoài.
Lúc này, Vương Tuấn Khải mới nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nguyên hỏi.
“Vừa thức dậy đã đi tìm anh rồi? Sao vậy?”
“Không có sao hết, chỉ là em muốn ôm anh thôi.” Vương Nguyên nói.
“Bảo bối, em lúc nào cũng phải dính lấy anh như thế này mới được à? Hay là tối nay anh thưởng cho em nhé?” Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi cậu nói.
“Anh thật không đứng đắng, chẳng phải tối hôm qua vừa cùng anh xong sao?” Vương Nguyên ngại ngùng nhỏ giọng nói.
Vương Tuấn Khải nhìn người trong lòng đã ngại đến đỏ cả mặt thì khẽ cười.
“Được rồi không chọc ghẹo em nữa. Cùng anh xuống dùng bữa trước đã, sau khi dùng bữa xong em phải đi tắm để còn bôi thuốc rõ chưa?”
“Vâng, em biết rồi.” Vương Nguyên gật đầu nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy thì cũng hôn lên má cậu một cái rồi cùng cậu xuống nhà dùng bữa, và đương nhiên là Vũ Phong đẩy anh đi còn cậu thì đi bên cạnh xe lăn của anh rồi.
“Vong Phi, cậu đến chỗ tôi có phải xử lý vụ việc vừa rồi?” Thiếu niên kia nói.
“Tống Thiếu, ngài cũng biết rồi thì đừng làm khó tôi.”
“Tôi biết, nhưng người vừa nãy cùng lắm chỉ có thể đuổi việc thôi. Hơn nữa, tôi cũng sẽ bồi thường cho người bị thương lúc nãy tiền thuốc có được không?” Tống Văn Gia nói.
“Tống Thiếu, cậu gọi điện trực tiếp nói với Thiếu Gia đi. Chuyện này tôi không dám tự quyết định.”
Tống Văn Gia nghe hai chữ Thiếu Gia mà Vong Phi nói ra thì khẽ nhíu mày, người lúc nãy rốt cuộc là ai mà được Vương Tuấn Khải che chở như vậy?
“Tôi sẽ gọi cho anh ấy cậu đợi một chút.”
Vong Phi gật đầu, Tống Văn Gia cũng lấy điện thoại ra gọi đến số của Vương Tuấn Khải, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nói của anh từ trong điện thoại phát ra.
[Chuyện gì?]
“Anh Tuấn Khải, chuyện lúc nãy của Vong Phi chúng ta không làm lớn có được không? Bên em sẽ đứng ra bồi thường tiền cho người bị thương kia.”
[Lý do?]
“Anh ta không phải cố ý đâu chỉ là bất cẩn, hơn nữa cả gia đình anh ta đều rất nghèo khổ nếu như anh ta bị giải quyết thì con của anh ta và vợ của anh ta sẽ chết mất.”
[Đưa điện thoại cho Vong Phi.]
“Vâng.”
Tống Văn Gia đáp lời liền đưa điện thoại cho Vong Phi nói.
“Anh Tuấn Khải muốn nói chuyện với cậu.”
Vong Phi nhận điện thoại từ tay Tống Văn Gia đưa lên tai nghe.
“Thiếu Gia tôi đây.”
[Không cần xử lý anh ta, nói với Tống Văn Gia tiền bồi thường không cần chi trả. Còn nữa, nói với Tống Văn Gia nếu thật sự muốn bồi thường thì kêu nó thiết kế cho tôi một khẩu súng mới trong một tuần phải có.]
“Vâng tôi hiểu rồi Thiếu Gia.”
Điện thoại ngắt kết nối, Vong Phi cũng trả lại điện thoại cho Tống Văn Gia, âm thanh cũng giảm lại mà nói cho đủ một mình Tống Văn Gia nghe.
“Tống Thiếu, Thiếu Gia nói sẽ không trách phạt cậu ta nữa, tiền bồi thường cũng sẽ không lấy. Nhưng thay vào đó Tống Thiếu trong vòng một tuần phải nộp cho Thiếu Gia một bản vẽ thiết kế súng mới.”
Tống Văn Gia lấy lại điện thoại mà giật giật khóe môi, Vương Tuấn Khải đúng là tâm cơ mà. Nhưng mà thôi không sao, dù sao thì mấy chuyện đó vốn là chuyện của Tống Văn Gia mà, không sớm thì muộn cũng phải có thôi.
“Được rồi tôi đã biết.” Tống Văn Gia thở dài nói.
“Vậy tôi đi trước không làm phiền Tống Thiếu nữa.” Vong Phi nói xong liền rời đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Vương Tuấn Khải giao, Vong Phi cũng chạy đến Vương Gia báo cáo tình hính với Vương Tuấn Khải.
“Thiếu Gia việc ngài giao tôi đã hoàn thành.”
“Ừm, nếu không có gì nữa thì cậu đi nghỉ ngơi đi.” Vương Tuấn Khải ngồi trên sofa nói.
Vong Phi nghe xong cũng rời đi, hiện tại ở Vương Gia bất tiện nên Vương Tuấn Khải cũng chẳng thể làm gì ngoài việc xem tivi hay đọc báo gì gì đó nên căn bảo mấy người Vong Phi về đây đều rất rảnh rổi.
18 giờ Vương Nguyên trở người thức giấc, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đã thấy mình nằm ở trong phòng ngủ thì khó hiểu. Cậu nhớ lúc cậu ngủ là nằm trên đùi của Vương Tuấn Khải ở dưới sofa chứ không phải là ở trên phòng. Mà thôi, chắc là do Vương Tuấn Khải ôm cậu lên chứ còn ai vào đây nữa.
Vương Nguyên rời giường, cậu vệ sinh xong xuôi hết thì ra khỏi phòng tìm Vương Tuấn Khải, dù sao thì chỗ này của anh 2 năm qua cậu vẫn thường xuyên được anh đưa đến sống chung với anh đó thôi.
“Khải ơi, anh đâu rồi Khải ơi.”
Vương Tuấn Khải ở thư phòng nghe tiếng cậu gọi mình thì liếc sang Vũ Phong một cái.
“Đưa em ấy lên đây đừng để em ấy đi loạn.”
“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong nói rồi liền theo lệnh của Vương Tuấn Khải rời khỏi thư phòng xuống bên dưới nhà đưa Vương Nguyên lên trên.
Vũ Phong xuống dưới sảnh, thấy Vương Nguyên vẫn còn đang loay hoay tìm Vương Tuấn Khải thì đi đến nói.
“Cậu Chủ, Thiếu Gia ở thư phòng tôi đưa cậu lên đó gặp Thiếu Gia.”
“Được.” Vương Nguyên gật đầu nói.
Vũ Phong đưa Vương Nguyên lên thư phòng, Vương Nguyên vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền chạy đến chỗ của anh ôm lấy anh. Vương Tuấn Khải cũng ôm lấy Vương Nguyên rồi nhìn hai người Vũ Phong và Vong Phi nói.
“Hai cậu ra ngoài đi.”
Vũ Phong và Vong Phi nhận được lệnh của Vương Tuấn Khải cũng lui ra ngoài.
Lúc này, Vương Tuấn Khải mới nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nguyên hỏi.
“Vừa thức dậy đã đi tìm anh rồi? Sao vậy?”
“Không có sao hết, chỉ là em muốn ôm anh thôi.” Vương Nguyên nói.
“Bảo bối, em lúc nào cũng phải dính lấy anh như thế này mới được à? Hay là tối nay anh thưởng cho em nhé?” Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi cậu nói.
“Anh thật không đứng đắng, chẳng phải tối hôm qua vừa cùng anh xong sao?” Vương Nguyên ngại ngùng nhỏ giọng nói.
Vương Tuấn Khải nhìn người trong lòng đã ngại đến đỏ cả mặt thì khẽ cười.
“Được rồi không chọc ghẹo em nữa. Cùng anh xuống dùng bữa trước đã, sau khi dùng bữa xong em phải đi tắm để còn bôi thuốc rõ chưa?”
“Vâng, em biết rồi.” Vương Nguyên gật đầu nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy thì cũng hôn lên má cậu một cái rồi cùng cậu xuống nhà dùng bữa, và đương nhiên là Vũ Phong đẩy anh đi còn cậu thì đi bên cạnh xe lăn của anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.