[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!
Chương 17: Không được xoa đầu tôi
Vy Vy
04/12/2024
Gần 19 giờ, Vương Nguyên xuống nhà như thường lệ đi vào nhà ăn dùng bữa. Quản Gia thấy cậu xuống dọn thức ăn lên cho cậu.
"Quản Gia, sau này giúp tôi thay đổi thực đơn theo giấy này mỗi ngày." Vương Nguyên đưa tờ giấy về phía Quản Gia nói.
Quản Gia nhận lấy tờ giấy từ Vương Nguyên đọc sơ qua một lượt thì phát hiện những món ăn trong giấy đều là những món ăn bồi bổ cơ thể, hay nói cách khác là tốt cho người đang bị bệnh.
"Thiếu Gia, cậu bị bệnh gì sao?" Quản Gia nhìn Vương Nguyên hỏi.
"Không có ông nghĩ nhiều rồi." Vương Nguyên nhìn Quản Gia nói.
Quản Gia thấy cậu có ý che giấu thì cũng không hỏi nữa mà lui ra. Ông đã từng chăm sóc người bệnh, những món ăn này tương tự những món ăn mà năm đó ông đã làm cho em gái ông, ông nhớ rất rõ. Quản Gia nhìn tờ giấy trong tay khẽ nhíu mày, chẳng Thiếu Gia nhà ông lại mắc phải căn bệnh thiếu máu kia sao?
Quản Gia đưa mắt nhìn về phía Vương Nguyên đang chậm rãi dùng bữa tối ở bàn ăn một cái rồi thở dài. Tuy bệnh này không nghiêm trọng nhưng nếu để lâu thì cơ thể sẽ ngày một suy nhượt, còn gây ra các vấn đề như đau đầu, chóng mặt, buồn nôn...vâng vâng.
Dùng bữa xong Vương Nguyên liền rời khỏi nhà một mình đi dạo. Dù sau thì đi lòng vòng để cho đầu óc thư giản cũng rất tốt cho bệnh tình của cậu. Vương Nguyên đi được một lúc thì thấy Vương Tuấn Khải đang ở phía xa đi về phía cậu.
Vương Nguyên bước đến, đến khi cậu và Vương Tuấn Khải đụng mặt nhau mới nhìn anh lên tiếng hỏi.
"Cậu đi dạo à?"
"Ừ, còn cậu?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói.
"Tôi cũng đi dạo. Ở nhà tôi không được thoải mái."
"Ừm, nếu cũng đi dạo vậy chi bằng đi chung đi." Vương Tuấn Khải nhìn cậu đưa ra ý kiến.
Vương Nguyên nghĩ dù sao thì đi một mình cũng chán thế là liền đồng ý đi chung với Vương Tuấn Khải.
"Vương Nguyên này, cậu từ nhỏ đã sống ở đây sao?" Vương Tuấn Khải đi bên cạnh cậu đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Ừ, tôi sống ở đây đến năm 11 tuổi thì đến Thành Phố S."
"Cậu từng sống ở đây thì có biết một nơi chỉ toàn là hoa hồng xanh hay không?"
"Tôi biết, lúc trước từng có một người dẫn tôi đến đó. Bà ấy rất đẹp, lại có đôi mắt rất giống cậu, màu mắt cũng là màu xám tro." Vương Nguyên nói.
"Vậy sao? Có phải bà ấy có một vết bớt hình ngôi sao màu đỏ trên cánh tay phải không? Có phải bà ấy tên Trần Liễu Hạ không?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hỏi.
"Phải, nhưng làm sao cậu biết được? Cậu cũng từng gặp bà ấy sao?" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải kinh ngạc hỏi.
"Bà ấy là mẹ tôi." Vương Tuấn Khải cười nhạt nói. Anh vốn chỉ định hỏi chỗ mẹ anh kể cho anh nghe, ai ngờ được Vương Nguyên từng gặp qua mẹ anh.
"À.....Tuấn Khải, cậu cũng giống tôi sao?"
"Giống cậu?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hỏi lại.
"Đều không còn mẹ." Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải khẽ cười nhạt, anh nhìn khóe mắt Vương Nguyên nhẹ nhàng chảy xuống một dòng nước thì cũng đưa tay lên lau đi giúp cậu.
"Đừng khóc, tôi không thích thấy người khác khóc đâu."
Vương Nguyên ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải, đôi mắt ngấn nước của cậu làm tim anh khẽ nhói lên một cái, cũng chẳng biết là vì sao. Vương Tuấn Khải đưa tay kéo cậu ôm vào lòng mình, tay xoa nhẹ đầu cậu dịu giọng an ủi.
"Đừng khóc, tôi biết cậu buồn khi nhắc đến mẹ nhưng mà đừng khóc."
Vương Nguyên úp mặt ở trong lòng ngực của Vương Tuấn Khải, cậu cảm nhận được hơi ấm của anh, cảm nhận được cảm giác muốn dựa dẫm vào anh mà trước nay chưa từng có.
"Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên đột nhiên gọi anh.
"Tôi ở đây."
"Xin lỗi."
"Được rồi không cần xin lỗi tôi."
Rời khỏi lòng ngực của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên liền xấu hổ không dám nhìn vào anh nữa.
"Tôi lúc nãy không phải cố ý...chỉ là đột nhiên không kiềm được cảm xúc." Vương Nguyên vội vàng giải thích.
"Tôi cũng đâu có nói cậu cố ý, không cần xấu hổ đâu." Vương Tuấn Khải khẽ cười xoa nhẹ đầu cậu nói.
Vương Nguyên lúc này mới ngẫn đầu lên nhìn anh bỉu môi.
"Không được xoa đầu tôi."
"Tôi cứ thích xoa đầu cậu đấy làm gì tôi?" Vương Tuấn Khải đưa tay ra định xoa nữa thì Vương Nguyên đã né đi.
"Tôi không cho đó, chỉ có người tôi yêu thương và tin tưởng mới có thể thôi, không cho phép cậu xoa." Vương Nguyên nói.
"Vậy sao? Vậy thì tôi lại càng muốn xoa đấy."
"Còn lâu tôi mới để cậu xoa nữa đấy."
"Nếu tôi lại xoa được đầu cậu thì thế nào?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên khẽ cười hỏi.
"Không thế nào hết, Vương Tuấn Khải cậu là người đầu tiên dám đưa tay lên xoa đầu tôi đấy, còn xoa tận 2 lần."
"Đừng trách tôi, tôi chính là thích xoa đầu cậu đấy."
"Sở thích của cậu cũng thật kì quái đấy."
"Ha ha ha, biết làm sao bây giờ bởi chính tôi còn cảm thấy tôi kì quái mà." Vương Tuấn Khải cười nói.
Nói anh kì quái quả thật không sai, thật ra đến hành động ôm cậu, xoa đầu cậu kia đến cả bản thân anh cũng cảm thấy mình có chỗ không đúng rồi. Từ trước đến giờ anh chưa từng chủ động làm những hành động đó với một người nào cả, huống chi anh chỉ mới quen Vương Nguyên gần đây.
Vương Nguyên nghe anh tự nói bản thân mình kì quái thì cũng khẽ cười. Hai người cùng nhau đi dạo thêm một lúc nữa thì Vương Tuấn Khải cũng đưa Vương Nguyên về nhà.
"Quản Gia, sau này giúp tôi thay đổi thực đơn theo giấy này mỗi ngày." Vương Nguyên đưa tờ giấy về phía Quản Gia nói.
Quản Gia nhận lấy tờ giấy từ Vương Nguyên đọc sơ qua một lượt thì phát hiện những món ăn trong giấy đều là những món ăn bồi bổ cơ thể, hay nói cách khác là tốt cho người đang bị bệnh.
"Thiếu Gia, cậu bị bệnh gì sao?" Quản Gia nhìn Vương Nguyên hỏi.
"Không có ông nghĩ nhiều rồi." Vương Nguyên nhìn Quản Gia nói.
Quản Gia thấy cậu có ý che giấu thì cũng không hỏi nữa mà lui ra. Ông đã từng chăm sóc người bệnh, những món ăn này tương tự những món ăn mà năm đó ông đã làm cho em gái ông, ông nhớ rất rõ. Quản Gia nhìn tờ giấy trong tay khẽ nhíu mày, chẳng Thiếu Gia nhà ông lại mắc phải căn bệnh thiếu máu kia sao?
Quản Gia đưa mắt nhìn về phía Vương Nguyên đang chậm rãi dùng bữa tối ở bàn ăn một cái rồi thở dài. Tuy bệnh này không nghiêm trọng nhưng nếu để lâu thì cơ thể sẽ ngày một suy nhượt, còn gây ra các vấn đề như đau đầu, chóng mặt, buồn nôn...vâng vâng.
Dùng bữa xong Vương Nguyên liền rời khỏi nhà một mình đi dạo. Dù sau thì đi lòng vòng để cho đầu óc thư giản cũng rất tốt cho bệnh tình của cậu. Vương Nguyên đi được một lúc thì thấy Vương Tuấn Khải đang ở phía xa đi về phía cậu.
Vương Nguyên bước đến, đến khi cậu và Vương Tuấn Khải đụng mặt nhau mới nhìn anh lên tiếng hỏi.
"Cậu đi dạo à?"
"Ừ, còn cậu?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói.
"Tôi cũng đi dạo. Ở nhà tôi không được thoải mái."
"Ừm, nếu cũng đi dạo vậy chi bằng đi chung đi." Vương Tuấn Khải nhìn cậu đưa ra ý kiến.
Vương Nguyên nghĩ dù sao thì đi một mình cũng chán thế là liền đồng ý đi chung với Vương Tuấn Khải.
"Vương Nguyên này, cậu từ nhỏ đã sống ở đây sao?" Vương Tuấn Khải đi bên cạnh cậu đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Ừ, tôi sống ở đây đến năm 11 tuổi thì đến Thành Phố S."
"Cậu từng sống ở đây thì có biết một nơi chỉ toàn là hoa hồng xanh hay không?"
"Tôi biết, lúc trước từng có một người dẫn tôi đến đó. Bà ấy rất đẹp, lại có đôi mắt rất giống cậu, màu mắt cũng là màu xám tro." Vương Nguyên nói.
"Vậy sao? Có phải bà ấy có một vết bớt hình ngôi sao màu đỏ trên cánh tay phải không? Có phải bà ấy tên Trần Liễu Hạ không?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hỏi.
"Phải, nhưng làm sao cậu biết được? Cậu cũng từng gặp bà ấy sao?" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải kinh ngạc hỏi.
"Bà ấy là mẹ tôi." Vương Tuấn Khải cười nhạt nói. Anh vốn chỉ định hỏi chỗ mẹ anh kể cho anh nghe, ai ngờ được Vương Nguyên từng gặp qua mẹ anh.
"À.....Tuấn Khải, cậu cũng giống tôi sao?"
"Giống cậu?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hỏi lại.
"Đều không còn mẹ." Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải khẽ cười nhạt, anh nhìn khóe mắt Vương Nguyên nhẹ nhàng chảy xuống một dòng nước thì cũng đưa tay lên lau đi giúp cậu.
"Đừng khóc, tôi không thích thấy người khác khóc đâu."
Vương Nguyên ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải, đôi mắt ngấn nước của cậu làm tim anh khẽ nhói lên một cái, cũng chẳng biết là vì sao. Vương Tuấn Khải đưa tay kéo cậu ôm vào lòng mình, tay xoa nhẹ đầu cậu dịu giọng an ủi.
"Đừng khóc, tôi biết cậu buồn khi nhắc đến mẹ nhưng mà đừng khóc."
Vương Nguyên úp mặt ở trong lòng ngực của Vương Tuấn Khải, cậu cảm nhận được hơi ấm của anh, cảm nhận được cảm giác muốn dựa dẫm vào anh mà trước nay chưa từng có.
"Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên đột nhiên gọi anh.
"Tôi ở đây."
"Xin lỗi."
"Được rồi không cần xin lỗi tôi."
Rời khỏi lòng ngực của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên liền xấu hổ không dám nhìn vào anh nữa.
"Tôi lúc nãy không phải cố ý...chỉ là đột nhiên không kiềm được cảm xúc." Vương Nguyên vội vàng giải thích.
"Tôi cũng đâu có nói cậu cố ý, không cần xấu hổ đâu." Vương Tuấn Khải khẽ cười xoa nhẹ đầu cậu nói.
Vương Nguyên lúc này mới ngẫn đầu lên nhìn anh bỉu môi.
"Không được xoa đầu tôi."
"Tôi cứ thích xoa đầu cậu đấy làm gì tôi?" Vương Tuấn Khải đưa tay ra định xoa nữa thì Vương Nguyên đã né đi.
"Tôi không cho đó, chỉ có người tôi yêu thương và tin tưởng mới có thể thôi, không cho phép cậu xoa." Vương Nguyên nói.
"Vậy sao? Vậy thì tôi lại càng muốn xoa đấy."
"Còn lâu tôi mới để cậu xoa nữa đấy."
"Nếu tôi lại xoa được đầu cậu thì thế nào?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên khẽ cười hỏi.
"Không thế nào hết, Vương Tuấn Khải cậu là người đầu tiên dám đưa tay lên xoa đầu tôi đấy, còn xoa tận 2 lần."
"Đừng trách tôi, tôi chính là thích xoa đầu cậu đấy."
"Sở thích của cậu cũng thật kì quái đấy."
"Ha ha ha, biết làm sao bây giờ bởi chính tôi còn cảm thấy tôi kì quái mà." Vương Tuấn Khải cười nói.
Nói anh kì quái quả thật không sai, thật ra đến hành động ôm cậu, xoa đầu cậu kia đến cả bản thân anh cũng cảm thấy mình có chỗ không đúng rồi. Từ trước đến giờ anh chưa từng chủ động làm những hành động đó với một người nào cả, huống chi anh chỉ mới quen Vương Nguyên gần đây.
Vương Nguyên nghe anh tự nói bản thân mình kì quái thì cũng khẽ cười. Hai người cùng nhau đi dạo thêm một lúc nữa thì Vương Tuấn Khải cũng đưa Vương Nguyên về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.