Quyển 2 - Chương 150: Chiết Liễu (8).
Tửu Đồ
29/02/2016
Bất kể như thế nào, có thể khiến Ngọc Diện La Sát trong đầm Cự Lộc không ai dám động vào có thêm vài phần nữ tính, cho dù chỉ là một chút, đã khiến cho cho từ già đến trẻ trong Trương Gia Quân từ ngạc nhiên đến thán phục. Theo như quan sát dọc đường, mọi người liền rút ra được mấy kinh nghiệm, Đỗ Quyên không phải là không nữ tính, mà là nàng chỉ nữ tính khi cần thiết, nói thí dụ như ở chỗ trại chủ phu nhân Liễu nhi, thời gian ở bên cạnh Trình Danh Chấn, còn có thời gian ở bên cạnh mẫu thân của Trình Danh Chấn nữa. Khi ở bên cạnh ba người đặc biệt này, từ lúc xuất phát ở huyện Quán Đào cho đến khi đội nhân mã tiến vào đầm Cự Lộc, hễ là xe ngựa chở Trình mẫu đi qua, Đỗ Quyên đều nhu mì như một con mèo nhỏ mới ra khỏi ổ. Không hề động đến roi da chút nào , thậm chí ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, đến cả con ngựa cũng cúi đầu đi nhẹ nhàng, so với chủ nhân trên lưng còn yên tĩnh hơn.
- A Di Đà Phật, đây là nước mặn bỏ thêm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Thấy Đỗ Quyên cuối cùng đã có thay đổi, Đại Đương gia Trương Kim Xưng vui mừng đến mức niệm phật. Trong thâm tâm, y thấy công lao lớn nhất lần này là nạp được Liễu nhi làm tân nương tử, cảm thấy quyết định mang nàng từ huyện Quán Đào đi là một quyết định vô cùng thông minh. Mà Liễu nhi không chỉ tốt ở phương diện đối nhân xử thế, mà những việc vụn vặt trong trại khiến Trương Kim Xưng đau đầu, chỉ cần nói cho nàng biết, nàng nhất định có thể phân tích rồi nhanh chóng tìm ra mấu chốt. Ngày hôm sau Trương Đại Đương gia dựa theo mấu chốt đó mà làm, tám chín phần mười có thể thu lại hiệu quả to lớn.
Ban ngày xử lý những việc vặt vãnh dễ dàng, nên đến buổi tối Trương Kim Xưng còn có tinh thần rất lớn. Bất kể y có nhu cầu gì, Liễu nhi đều ngoan ngoãn phục tùng. Dần dần, Trương Đại Đương gia càng ngày càng yêu mến, mỗi khi nhìn nhau dưới ánh đèn, không khỏi sinh ra cảm kích vô hạn:
- Nếu ta được gặp nàng sớm hơn thì tốt rồi, cũng không phải làm những việc mà cả đời không thể ngẩng đầu lên!
Mỗi lúc như thế này, Liễu nhi cũng không kể công. Lấy tay chống khuôn mặt trái xoan lên, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc nói:
- Thiếp thân cảm thấy đầm Cự Lộc này cũng rất tốt. Không ai hoành hành ngang ngược, cũng không cần phải thu sưu cao thuế nặng. Mỗi ngày có thể chơi đùa thoải mái trên xe băng, chơi mệt rồi có thể câu cá ở khe băng nứt, lại không cần vì tiền mà phiền não, cũng không cần vì thăng không được quan mà phát sầu. Những ngày vô ưu vô sầu này, thiếp thân ngày trước có cầu mong cũng không có được. Đại Đương gia sao lại muốn phá vỡ nó!
- Đó là nàng mới tới mấy ngày, còn chưa thấy phiền chán!
Tuy rằng nghe lời nói của đối phương biết là có ý lấy lòng, nhưng trong lòng Trương Đại Đương gia vẫn cảm thấy vài phần tự hào. Những nữ nhân giành được lúc trước, hoặc là sợ y sợ muốn chết, hoặc là hận y hận muốn chết, không có một ai giống như Liễu nhi vậy, toàn tâm toàn ý khâm phục y, khen ngợi y, coi y là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Chẳng sợ chỉ là một người trong ánh mắt anh hùng, ánh mắt kia cũng khiến cho người khác cảm thấy tràn đầy sức sống. Cảm giác, bất kể con đường phía trước có bao nhiêu phong ba, mình cũng có thể ngẩng cao đầu vượt qua.
- Đây đều là cơ nghiệp Đại Đương gia vất vả gây dựng nên, thiếp thân làm sao dám phiền chán?
Lời nói bên tai giống như ngâm nga, hơi thở cũng mang đậm cảm giác say.
Trương Kim Xưng rất nhanh như chìm đắm trong hơi thở như hoa lan, ôm chặt nàng vào ngực, thấp giọng đồng ý.
- Nàng không chê là tốt rồi. Nàng yên tâm ta sẽ không để cho nàng phải ở trong này suốt đời đâu!
Không để nữ nhân phải ở trong đầm Cự Lộc suốt đời, nhất định trong những ngày tới y phải thay đổi cách sống. Liễu nhi chỉ có thể thấy, hoặc là nàng chỉ làm bộ trên mặt. Nhưng trong lòng Trương Kim Xưng tự hiểu, cơ nghiệp của y rốt cuộc có thể chịu được bao nhiêu cân lượng. Quy mô đơn giản, bộ hạ dưới trướng của y có hơn mười mấy vạn, nhưng trong đó có hơn bảy phần trở lên là người già yếu, còn lại ba phần y cũng không thể tùy tiện ra lệnh, là nguyện ý sinh tử cùng. Trong trạch còn có một bộ phận chỉ cầu né qua loạn thế, là người sa cơ thất thế không muốn phát triển. Mỗi lần đưa quân xuất chinh, bọn người kia luôn xung phong ở phía sau, ở phía trước thì lui lại, đến khi phân chia chiến lợi phẩm, phân cho ít hơn một chút cũng không chịu đấy!
Mặc dù không ở thời gian chiến tranh, nhưng vài Đương gia có không ít phiền toái. Phần lớn đều rơi vào tình cảnh làm thổ phỉ, trong lòng các huynh đệ tự nhiên sẽ không để tâm tới liêm sỉ nữa. Cho nên, người ở đây mất đi một cái gì đó là chuyện bình thường như cơm bữa. Có đôi khi rau trồng ở trong vườn nhà mình, hay ngươi mất công xuống sông bắt cá, vừa mới quay đi, cái cuốc bên người đã không cánh mà bay rồi. Trộm đi có lẽ chính là hàng xóm láng giềng, đồng bạn trong doanh tối qua còn uống chung chén rượu, khoác vai xưng huynh đệ. Ngươi muốn có thể trước tiên bắt lấy “Kẻ tặc”, vậy coi như có bản lĩnh. Nhưng cũng đừng cho rằng bắt được quả tang một người là yên tâm. Trong trạch, không tính trộm đồ vật này nọ, chỉ tính mượn. Nếu ngươi dám mượn lời của tiền nhân để nói, người bị bắt vì bất cẩn lập tức trở mặt, liều mạng “Dao trắng đâm vào, rút ra là dao đỏ dính máu” với ngươi !
Nếu chỉ phát sinh ẩu đả bình thường, cho dù là gãy mấy cái xương sườn, kéo xuống nửa cái lỗ tai, bình thường các bộ phận trong trại đều tự xử lý, sẽ không cần đến Đại Đương gia làm trọng tài. Nhưng cũng có đại bộ phận khi ẩu đả, cũng sẽ gây ra những vết thương nhỏ. Chúng lâu la không có bản lĩnh đối phó với quan quân, nhưng đánh người nhà thì hạ thủ được, động vào sẽ khiến người bị thương phải nằm úp trên giường nửa năm, thậm chí có khi còn gây chết người. Có khi thân bằng hảo hữu hai bên tụ tập, dùng binh khí đánh nhau quy mô lớn, ở trong bản doanh nhìn cũng đã quen mắt.
Cho nên, ngày bình thường, nếu trừng phạt nhóm lâu la gây xung đột, sẽ tiêu hao đi đại bộ phận tinh lực của vài vị trại chủ. Còn lại một phần tinh lực bị các nhóm trại chủ chiếm dụng để đấu đá lẫn nhau, đội ngũ còn lưu lại cho Trương Kim Xưng suy xét phát triển lớn mạnh trong một thời gian, giờ đã ít ỏi không còn mấy nữa rồi.
Nếu là trước khi đánh chiếm huyện Quán Đào, cứ vô tri vô giác như vậy một ngày tính một ngày, mọi người đều cảm thấy không sao cả. Nhưng hai lần tấn công huyện Quán Đào, không chỉ khiến Trương Kim Xưng phát hiện năng lực chiến đấu của đám lâu la dưới trướng kém đến thảm hại, các vị trại chủ khác đã bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ đối vớ việc tổ chức, quản lý trong trạch. Một đứa trẻ mới lớn như Trình Danh Chấn mang theo ngàn tên Hương Dũng, có thể ngăn cản được mấy vạn lâu la tấn công. Một tên Vương Thế Sung không biết gì về võ tướng dắt năm nghìn quân vội vàng chạy tới quận Binh Giang Hoài, có thể đánh cho mấy vạn lâu la răng rơi đầy đất. Có hai trận chiến bẽ mặt nhất ở đây, một trận chính là trước khi đoàn người rút khỏi huyện Quán Đào, mấy vạn huynh đệ ăn uống no đủ nghe được có ngàn quan quân đột kích, không ngờ mỗi người sinh lòng bi tráng chuẩn bị gạch ngói cùng tan. Đám lâu la theo Đại gia Trương Kim Xưng đến phất cờ hò reo, không một ai chịu động não suy nghĩ một chút xem ưu thế của mình có phát huy được hay không, hay là sẽ bị quan quân tới tiêu diệt một trận hết.
Sau khi đội ngũ đã rút hẳn vào đầm Cự Lộc, thì ngay ngày hôm sau, đội mật thám mai phục đã tiến vào trong huyện Quán Đào. Dẫn đầu đội quân nghe nói là Dương Nghĩa Thần, Thái Phó Khanh của triều đình, là một chức quan lớn. Còn nghe nói y từng mang binh đi đánh bại người Đột Quyết xâm chiếm, rất có uy danh.
- A Di Đà Phật, đây là nước mặn bỏ thêm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Thấy Đỗ Quyên cuối cùng đã có thay đổi, Đại Đương gia Trương Kim Xưng vui mừng đến mức niệm phật. Trong thâm tâm, y thấy công lao lớn nhất lần này là nạp được Liễu nhi làm tân nương tử, cảm thấy quyết định mang nàng từ huyện Quán Đào đi là một quyết định vô cùng thông minh. Mà Liễu nhi không chỉ tốt ở phương diện đối nhân xử thế, mà những việc vụn vặt trong trại khiến Trương Kim Xưng đau đầu, chỉ cần nói cho nàng biết, nàng nhất định có thể phân tích rồi nhanh chóng tìm ra mấu chốt. Ngày hôm sau Trương Đại Đương gia dựa theo mấu chốt đó mà làm, tám chín phần mười có thể thu lại hiệu quả to lớn.
Ban ngày xử lý những việc vặt vãnh dễ dàng, nên đến buổi tối Trương Kim Xưng còn có tinh thần rất lớn. Bất kể y có nhu cầu gì, Liễu nhi đều ngoan ngoãn phục tùng. Dần dần, Trương Đại Đương gia càng ngày càng yêu mến, mỗi khi nhìn nhau dưới ánh đèn, không khỏi sinh ra cảm kích vô hạn:
- Nếu ta được gặp nàng sớm hơn thì tốt rồi, cũng không phải làm những việc mà cả đời không thể ngẩng đầu lên!
Mỗi lúc như thế này, Liễu nhi cũng không kể công. Lấy tay chống khuôn mặt trái xoan lên, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc nói:
- Thiếp thân cảm thấy đầm Cự Lộc này cũng rất tốt. Không ai hoành hành ngang ngược, cũng không cần phải thu sưu cao thuế nặng. Mỗi ngày có thể chơi đùa thoải mái trên xe băng, chơi mệt rồi có thể câu cá ở khe băng nứt, lại không cần vì tiền mà phiền não, cũng không cần vì thăng không được quan mà phát sầu. Những ngày vô ưu vô sầu này, thiếp thân ngày trước có cầu mong cũng không có được. Đại Đương gia sao lại muốn phá vỡ nó!
- Đó là nàng mới tới mấy ngày, còn chưa thấy phiền chán!
Tuy rằng nghe lời nói của đối phương biết là có ý lấy lòng, nhưng trong lòng Trương Đại Đương gia vẫn cảm thấy vài phần tự hào. Những nữ nhân giành được lúc trước, hoặc là sợ y sợ muốn chết, hoặc là hận y hận muốn chết, không có một ai giống như Liễu nhi vậy, toàn tâm toàn ý khâm phục y, khen ngợi y, coi y là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Chẳng sợ chỉ là một người trong ánh mắt anh hùng, ánh mắt kia cũng khiến cho người khác cảm thấy tràn đầy sức sống. Cảm giác, bất kể con đường phía trước có bao nhiêu phong ba, mình cũng có thể ngẩng cao đầu vượt qua.
- Đây đều là cơ nghiệp Đại Đương gia vất vả gây dựng nên, thiếp thân làm sao dám phiền chán?
Lời nói bên tai giống như ngâm nga, hơi thở cũng mang đậm cảm giác say.
Trương Kim Xưng rất nhanh như chìm đắm trong hơi thở như hoa lan, ôm chặt nàng vào ngực, thấp giọng đồng ý.
- Nàng không chê là tốt rồi. Nàng yên tâm ta sẽ không để cho nàng phải ở trong này suốt đời đâu!
Không để nữ nhân phải ở trong đầm Cự Lộc suốt đời, nhất định trong những ngày tới y phải thay đổi cách sống. Liễu nhi chỉ có thể thấy, hoặc là nàng chỉ làm bộ trên mặt. Nhưng trong lòng Trương Kim Xưng tự hiểu, cơ nghiệp của y rốt cuộc có thể chịu được bao nhiêu cân lượng. Quy mô đơn giản, bộ hạ dưới trướng của y có hơn mười mấy vạn, nhưng trong đó có hơn bảy phần trở lên là người già yếu, còn lại ba phần y cũng không thể tùy tiện ra lệnh, là nguyện ý sinh tử cùng. Trong trạch còn có một bộ phận chỉ cầu né qua loạn thế, là người sa cơ thất thế không muốn phát triển. Mỗi lần đưa quân xuất chinh, bọn người kia luôn xung phong ở phía sau, ở phía trước thì lui lại, đến khi phân chia chiến lợi phẩm, phân cho ít hơn một chút cũng không chịu đấy!
Mặc dù không ở thời gian chiến tranh, nhưng vài Đương gia có không ít phiền toái. Phần lớn đều rơi vào tình cảnh làm thổ phỉ, trong lòng các huynh đệ tự nhiên sẽ không để tâm tới liêm sỉ nữa. Cho nên, người ở đây mất đi một cái gì đó là chuyện bình thường như cơm bữa. Có đôi khi rau trồng ở trong vườn nhà mình, hay ngươi mất công xuống sông bắt cá, vừa mới quay đi, cái cuốc bên người đã không cánh mà bay rồi. Trộm đi có lẽ chính là hàng xóm láng giềng, đồng bạn trong doanh tối qua còn uống chung chén rượu, khoác vai xưng huynh đệ. Ngươi muốn có thể trước tiên bắt lấy “Kẻ tặc”, vậy coi như có bản lĩnh. Nhưng cũng đừng cho rằng bắt được quả tang một người là yên tâm. Trong trạch, không tính trộm đồ vật này nọ, chỉ tính mượn. Nếu ngươi dám mượn lời của tiền nhân để nói, người bị bắt vì bất cẩn lập tức trở mặt, liều mạng “Dao trắng đâm vào, rút ra là dao đỏ dính máu” với ngươi !
Nếu chỉ phát sinh ẩu đả bình thường, cho dù là gãy mấy cái xương sườn, kéo xuống nửa cái lỗ tai, bình thường các bộ phận trong trại đều tự xử lý, sẽ không cần đến Đại Đương gia làm trọng tài. Nhưng cũng có đại bộ phận khi ẩu đả, cũng sẽ gây ra những vết thương nhỏ. Chúng lâu la không có bản lĩnh đối phó với quan quân, nhưng đánh người nhà thì hạ thủ được, động vào sẽ khiến người bị thương phải nằm úp trên giường nửa năm, thậm chí có khi còn gây chết người. Có khi thân bằng hảo hữu hai bên tụ tập, dùng binh khí đánh nhau quy mô lớn, ở trong bản doanh nhìn cũng đã quen mắt.
Cho nên, ngày bình thường, nếu trừng phạt nhóm lâu la gây xung đột, sẽ tiêu hao đi đại bộ phận tinh lực của vài vị trại chủ. Còn lại một phần tinh lực bị các nhóm trại chủ chiếm dụng để đấu đá lẫn nhau, đội ngũ còn lưu lại cho Trương Kim Xưng suy xét phát triển lớn mạnh trong một thời gian, giờ đã ít ỏi không còn mấy nữa rồi.
Nếu là trước khi đánh chiếm huyện Quán Đào, cứ vô tri vô giác như vậy một ngày tính một ngày, mọi người đều cảm thấy không sao cả. Nhưng hai lần tấn công huyện Quán Đào, không chỉ khiến Trương Kim Xưng phát hiện năng lực chiến đấu của đám lâu la dưới trướng kém đến thảm hại, các vị trại chủ khác đã bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ đối vớ việc tổ chức, quản lý trong trạch. Một đứa trẻ mới lớn như Trình Danh Chấn mang theo ngàn tên Hương Dũng, có thể ngăn cản được mấy vạn lâu la tấn công. Một tên Vương Thế Sung không biết gì về võ tướng dắt năm nghìn quân vội vàng chạy tới quận Binh Giang Hoài, có thể đánh cho mấy vạn lâu la răng rơi đầy đất. Có hai trận chiến bẽ mặt nhất ở đây, một trận chính là trước khi đoàn người rút khỏi huyện Quán Đào, mấy vạn huynh đệ ăn uống no đủ nghe được có ngàn quan quân đột kích, không ngờ mỗi người sinh lòng bi tráng chuẩn bị gạch ngói cùng tan. Đám lâu la theo Đại gia Trương Kim Xưng đến phất cờ hò reo, không một ai chịu động não suy nghĩ một chút xem ưu thế của mình có phát huy được hay không, hay là sẽ bị quan quân tới tiêu diệt một trận hết.
Sau khi đội ngũ đã rút hẳn vào đầm Cự Lộc, thì ngay ngày hôm sau, đội mật thám mai phục đã tiến vào trong huyện Quán Đào. Dẫn đầu đội quân nghe nói là Dương Nghĩa Thần, Thái Phó Khanh của triều đình, là một chức quan lớn. Còn nghe nói y từng mang binh đi đánh bại người Đột Quyết xâm chiếm, rất có uy danh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.