Quyển 1 - Chương 122: Đông chí (17).
Tửu Đồ
29/02/2016
Tình hình quả nhiên như ông lão mù tiên đoán, vào ban đêm, bọn nha dịch cuối cùng đã không gây phiền toái cho Trình Danh Chấn nữa. Vừa qua khỏi trưa ngày thứ hai, Lý Lão Tửu vội vàng chạy tới, không cần để ý đến Trình Danh Chấn, nịnh hót ông lão mù,
- Thần tiên ơi, Người thật là thần tiên. Con trai của ta ngày hôm qua đã không còn khóc nữa. Buổi sáng hôm nay đã ăn hết một chén canh gà lớn!
- Nhớ kỹ những gì ta đã nói với ngươi!
Lão người mù dí mắt gần Lý Lão Tửu một chút, thấp giọng ra lệnh.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Làm đội trưởng nhà lao, nhưng Lý Lão Tửu một chút cũng không khó chịu, cúi đầu khom lưng luôn mồm vâng dạ,
- Ta hôm qua về nhà tìm người viết một lần, toàn bộ dán bên cạnh giường rồi! Sau này mỗi sáng sớm mở mắt ra, có thể nhìn thấy ngay những chỉ bảo của Người rồi!
Nói đến đây, gã lại trộm liếc nhìn Trình Danh Chấn ở góc tường, thấp giọng nói:
- Chỉ có điều Lâm Huyện lệnh kia…
- Tên Lâm Huyện Lệnh kia, đã quy định ngươi chừng nào thì làm sao?
Ông lão mù mở con mắt trắng toát lên dọa người,
- Quách Bộ đầu lại thúc giục ngươi ư? Ta không nhìn thấy, làm thế nào mà đi xuống được đây?
Lý Lão Tửu nghĩ lại, đúng là đối với việc mưu hại Trình Danh Chấn, hai vị Bộ đầu vô cùng sốt sắng. Mà ngay cả chính mình xưa nay cũng tranh đoạt xum xoe Tưởng Diệp, mấy ngày nay cũng buồn bã ỉu xìu đấy. Điều này càng làm cho gã tin tưởng rằng ông lão mù biết hết chuyện nhưng không chịu nói, lại thấp giọng nói,
- Vậy chúng ta trước hết hồ đồ. Dù sao cũng là dối trên lừa dưới. Người có thể nói với Trình huynh đệ, khuyên hắn đừng trách ta, ta cũng vì miếng cơm ăn, bên trên ép, bên phải ép. Ép tới không chịu nổi nữa, liền tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!
Biết rõ nửa câu sau Lý Lão Tửu cố ý nói để mình nghe đấy, Trình Danh Chấn vẫn không ngừng trợn mắt nhìn gã. Đêm qua hắn đã được ông lão mù giảng giải. Đã phân tích ra vài mặt của kẻ thù của mình không phải đều cứng như thép. Chỉ cần mấy người đó có xích mích, cơ hội thoát thân của mình lớn hơn một chút. Muốn nắm chắc cơ hội thoát thân, thì tiếp xúc càng ít với những người này càng an toàn.
Không thấy Trình Danh Chấn có thiện ý đáp lại, Lý Lão Tửu cũng không tức giận, dùng giọng nhỏ hơn nữa, báo cáo với ông lão mù,
- Việc ngài dặn dò đêm hôm qua, sáng sớm nay ta liền phái người đi tìm, nửa canh giờ trước, người được phái đi tìm kiếm đã trở về. Chính xác…
Gã lại vụng trộm nhìn về phía Trình Danh Chấn, lo sợ người thiếu niên nghe xong những lời này đem nói ra bên ngoài. Ông lão mù nhẹ nhàng xua tay,
- Không sao, hắn lại không ra ngoài được, ngươi cứ nói đi. Ta đây một thân đầy bản lĩnh, đang cần một truyền nhân. Xem hắn căn cốt thanh kỳ, có lẽ ông trời đưa tới làm đệ tử của ta!
- Vậy! Ta đây chúc mừng lão nhân gia ngài!
Lý Lão Tửu nhanh chóng hướng về phía ông lão chúc mừng, nhìn về phía Trình Danh Chấn với ánh mắt đầy ghen tị. Trước mắt gã ông lão mù như một vị thần tiên sống, họ Trình kia như chó ngáp phải ruồi, không ngờ chết đến nơi còn được thần tiên ưu ái.
- Không cần phải…!
Ông lão mù tiếp tục xua tay.
- Hắn cùng lắm có thể học được một vài thứ vô ích, giúp người xem phong thủy, tính toán phương vị cũng tạm được. Những khả năng khác của lão nhân gia ta, với tư chất của hắn, muốn học cũng chưa chắc đã học được!
- Đó cũng là vận khí của hắn!
Lý Lão Tửu vẻ mặt đố kị, cười nói.
- Mắt ta không thể nhìn thấy rồi. Cho nên, sau này có việc còn cần dùng đến hắn!
Ông lão mù thở dài một tiếng, buồn bã nói.
- Ngươi đem kết quả điều tra được nói cho ta biết một chút.
- Buổi sáng hôm nay…
Lý Lão Tửu cố gắng nói nhỏ hết mức có thể, e sợ rằng có người thứ ba nghe tiếng sẽ làm lộ,
- Buổi sáng hôm nay các huynh đẹ báo tin về nói ở chân núi Tứ Lăng Tử phía Nam ngoài thành, bọn họ đã tìm được một cái cửa động giống như ngài nói. Nhưng cửa động này rất hẹp vả lại sâu, con người căn bản không thể đi xuống. Dùng dây thả xuống, mỗi lần chỉ có thể xuống được một chút…
- Một chút cũng đủ rồi, đừng ham hố. Tiền của phi nghĩa phải có vượt qua đức, phúc khí của chúng ta chưa lớn như vậy. Dựa theo thỏa thuận trước đó, chia ra mỗi người một ít, cũng đủ ăn cả đời!
Ông lão mù nói cũng rất nhỏ, nhưng hoàn toàn khiến Trình Danh Chấn có thể nghe thấy.
Cho tới tận lúc này, Trình Danh Chấn cuối cùng cũng hiểu vì sao cùng là tù nhân, mà ông lão mù lại được đối xử đặc biệt như vậy. Xem ra, không ngờ trong tay lão nắm giữ một kho báu. Mà đám người Lý Lão Tửu sở dĩ tôn kính ông lão, là vì bình thường đối phương rất bí hiểm lại tính toán tài tình, một phần khác cũng vì khoản tiền của phi nghĩa này.
- Không tham, không tham. Ngài yên tâm. Các huynh đệ nhất định lấy vừa phải!
Lý Lão Tửu lại nói, nhưng nghe không có nửa phần thành ý.
- Phần của ngài gửi trong hiệu cầm đồ. Bất cứ lúc nào ngài cần cũng có thể lấy ra!
- Cũng chia một phần cho tên đồ đệ này của tatheo đãi ngộ như thủ hạ của ngươi!
Ông lão mù không chút khách khí, tay chỉ Trình Danh Chấn, thấp giọng mệnh lệnh.
- Được ạ, được ạ!
Lý Lão Tửu trong lòng không vui, ngoài miệng cũng không dám kháng nghị. Âm thầm cân nhắc trong đầu:“Dù sao lão già nhà ngươi cũng không biết được chúng ta rốt cuộc lấy được bao nhiêu? Ta sẽ đem đào toàn bộ ra, một xu cũng không chia cho ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta nào?”
Dường như đoán được Lý Lão Tửu có ý nghĩ không bình thường, đoạn ông lão nhẹ nhàng thở dài,
- Con người đúng là, không biết thế nào là đủ cả. Nhìn thì là đúng là kim bạc trắng, kỳ thật tất cả đều là truy mệnh tiểu quỷ nhi. Thôi, thôi, ngươi không tin, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi cứ thử lấy đi, xem ngươi có thể lấy được bao nhiêu!
- Ngài cứ việc đợi tin tức tốt của ta!
Lý Lão Tửu thích nhất nghe những lời này, nhanh chóng đáp lại. Xoay người, đi theo gã là tiểu nhị của tiệm cơm, tiểu nhị đem cái bàn lau sạch sẽ, mang lên một phần rượu và thức ăn, cười bổ sung,
- Đây là chút tâm ý của các huynh đệ. Ngài đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta không thể để ngài đến một miếng cơm nóng cũng không được ăn!
- Tốt lắm, tốt lắm, nếu ngươi vội, thì đi nhanh đi!
Nói đoạn ông lão không còn kiên nhẫn phất tay.
Lý Lão Tửu lập tức cáo lui, vẻ mặt rất tươi cười. Xoay người ra chỗ khác, ánh mắt lập tức trở nên lạnh như băng, thầm nghĩ trong bụng,
“Hừ! Ngươi đã cứu đứa con của ta nhưng cũng khiến ta phải mang tiền của phi nghĩa ra phân phân phát, ta tốt với ngươi vài ngày. Đợi đến khi ta đào được khoản tiền kia, ta còn dại gì mà ở đây làm cái chức đội trưởng nhà lao xui xẻo này!
Trong bụng mang theo khát vọng phát tài, gã nhanh chân rời đi. Trong phòng giam giờ chỉ còn lại ông lão mù và Trình Danh Chấn. Lão gia nhân nhìn cái bàn đầy thức ăn, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nghiệp chướng. Tất cả đều là nghiệp chướng! Chính ngươi muốn rước tai họa đến, không được trách ta!
Than thở xong, trên mặt lão lại tươi cười trở lại,
- Đứng lên, đừng giả bộ ngủ nữa. Ta biết ngươi đều nghe thấy hết. Cùng lão nhân gia ta uống rượu ăn thịt cho no say, sau đó ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi thoát thân!
- Đa ta sư phụ ân cứu mạng!
Trải qua một đêm hồi phục, Trình Danh Chấn đã có thể đi lại, hướng ông lão mù dập đầu thật mạnh.
Lúc này, lão mù không trốn tránh nữa, ngồi ở bên bàn nhận đủ của Trình Danh Chấn ba cái khấu đầu, với cánh ta đỡ hắn đứng lên.
- Ngươi lúc trước một mình đi cứu nguy đất nước, cứu tất cả dân chúng trong thành. Phần dũng khí này cũng đã làm cho ta đây rất bội phục. Cho nên thu nhận ngươi làm đệ tử, không cần phải thề. Nhưng ngươi phải nhớ rõ, đời này không được làm việc ác, nếu không dù ta không quản được ngươi, ông trời cũng sẽ trị tội ngươi!
- Đệ tử, đệ tử không dám!
Trình Danh Chấn vội vàng trả lời, muốn thi lễ lại, nhưng bị một tay ông lão giữ lại.
- Tên tiểu tử này!
Dường như bị khơi gợi lên rất nhiều tâm sự trong lòng, ông lão mù tiếp tục thở dài,
- Tiểu tử nhà ngươi sáng dạ, căn cốt cũng thanh kỳ. Nhưng làm việc không có tính toán, tất cả mọi việc chỉ dựa vào tình cảm. Haiz! Suy nghĩ thiện có lẽ sẽ ban ơn cho vạn dân. Suy nghĩ ác, thì sẽ bị nguyền rủa muôn đời. Thôi, thôi, bây giờ nói chuyện này với ngươi, ngươi cũng không hiểu. Ngồi xuống ăn cơm đi, hai thầy trò chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!
- Vâng!
Trình Danh Chấn đáp lại một tiếng, ngồi xuống đối diện sư phụ, rót rượu, gắp thức ăn, loay hoay được không vui. Ông lão mù không muốn phải ân cần, dùng chiếc đũa gõ cái xuống bàn, thấp giọng nói,
- Đừng nhiều chuyện như vậy. Ta làm sư phụ ngươi cũng không phải chủ ngươi. Ngươi khúm núm nịnh bợ cái gì chứ? Tự gắp cho mình đi, ngươi dùng đũa chạm qua gì đó, ta còn ngại có nước miếng nữa ấy chứ!
Trình Danh Chấn không dám cãi lại, đành bưng bát cơm, từ từ ăn. Từ cuộc đối thoại ban nãy của sư phụ với Lý Lão Tửu, hắn biết được sư phụ vì muốn cho hắn có nhiều thời gian hơn, đã chỉ chỗ có kho báu cho Lý Lão Tửu. Ân cứu mạng này, quả thật nặng hơn núi, sâu hơn biển. Nếu phụ thân còn sống mà nói… chỉ có người có thể vì con mà hy sinh lớn như vậy. Nếu là người khác, cho dù là thúc bá, sợ rằng cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, sau đó lại nghĩ xem mạng người đó có đáng cứu hay không nữa.
Nghĩ vậy, hắn ngẩng mặt lên nhìn ông lão mù đầu tóc bạc trắng, trong ánh mắt bất chợt một hàng lệ dâng lên.
Nhìn thấy điệu bộ của hắn, ông lão mù không vui, đảo cặp mắt trắng dã, lạnh lùng nói,
- Ăn cơm đi. Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ nhìn ta một cái, ngươi có thêm bản lĩnh gì?
- Vâng!
Trình Danh Chấn tuy rằng đã bị giáo huấn, nhưng trong lòng ngược lại cảm thấy ấm áp. Cúi đầu, gắp một miếng rau. Đột nhiên, tay của hắn rung lên, tiếng xích sắt đung đưa không ngừng vang lên,
- Sư phụ, người, có thể nhìn thấy con. Sư phụ…
- Nhiều chuyện!
Ông lão mù hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
- Vừa ngu, lại vừa nhiều chuyện! Ta đương nhiên có thể thấy được. Ai nói xem lòng trắng mắt nhiều hơnthì khẳng định không nhìn thấy. Đứa trẻ ngốc nghếch này, không ngờ thời gian dài như vậy mới phát hiện!
- Con! Con!
Trình Danh Chấn vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, nước mắt theo khóe mắt chảy ra. Ông lão mù tức giận tới mức lắc đầu,
- Nam tử hán đại trượng phu, không có việc gì mà khóc cái gì. Xem ngươi kìa, nước mắt rơi hết xuống đồ ăn rồi! Ta thu nhận một tên đồ đệ ngốc như vậy, mới thật sự là mắt bị mù rồi!
Dứt lời, lão nhìn xung quanh, phát hiện không có ai nghe lén, vừa cười nói:
- Người sống ở trên đời, giả vờ câm giả vờ điếc, giả ngây giả dại, còn có làm giả bộ như không nhìn thấy, đều là bản lĩnh. Ngươi học hết những cái đó, sau này cam đoan mọi chuyện đều như ý!
Nhìn thấy bộ mặt Trình Danh Chấn ngơ ngác, lão không kìm nổi muốn lấy chiếc đũa gõ cho hắn tỉnh lại. Nhưng nghĩ lại, chính mình trước đây so với vị đồ đệ hiện tại thì hiện hào hiệp hơn nhiều, thông minh hơn nhiều, nhưng kết quả bản thân mình mỗi ngày không phải vẫn sống lẩn tránh sao? Giống Trình Danh Chấn vậy không quá thông minh, cũng không quá ngu ngốc thu làm đồ đệ cũng tốt, nói như vậy vận mệnh của hắn không chừng sẽ tốt hơn một chút!
Nghĩ như vậy, lão nhân gia từng thấy thế sự biến đổi như mây bay không kìm nổi bật cười.
ìn không ra điểm này!
- Thần tiên ơi, Người thật là thần tiên. Con trai của ta ngày hôm qua đã không còn khóc nữa. Buổi sáng hôm nay đã ăn hết một chén canh gà lớn!
- Nhớ kỹ những gì ta đã nói với ngươi!
Lão người mù dí mắt gần Lý Lão Tửu một chút, thấp giọng ra lệnh.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Làm đội trưởng nhà lao, nhưng Lý Lão Tửu một chút cũng không khó chịu, cúi đầu khom lưng luôn mồm vâng dạ,
- Ta hôm qua về nhà tìm người viết một lần, toàn bộ dán bên cạnh giường rồi! Sau này mỗi sáng sớm mở mắt ra, có thể nhìn thấy ngay những chỉ bảo của Người rồi!
Nói đến đây, gã lại trộm liếc nhìn Trình Danh Chấn ở góc tường, thấp giọng nói:
- Chỉ có điều Lâm Huyện lệnh kia…
- Tên Lâm Huyện Lệnh kia, đã quy định ngươi chừng nào thì làm sao?
Ông lão mù mở con mắt trắng toát lên dọa người,
- Quách Bộ đầu lại thúc giục ngươi ư? Ta không nhìn thấy, làm thế nào mà đi xuống được đây?
Lý Lão Tửu nghĩ lại, đúng là đối với việc mưu hại Trình Danh Chấn, hai vị Bộ đầu vô cùng sốt sắng. Mà ngay cả chính mình xưa nay cũng tranh đoạt xum xoe Tưởng Diệp, mấy ngày nay cũng buồn bã ỉu xìu đấy. Điều này càng làm cho gã tin tưởng rằng ông lão mù biết hết chuyện nhưng không chịu nói, lại thấp giọng nói,
- Vậy chúng ta trước hết hồ đồ. Dù sao cũng là dối trên lừa dưới. Người có thể nói với Trình huynh đệ, khuyên hắn đừng trách ta, ta cũng vì miếng cơm ăn, bên trên ép, bên phải ép. Ép tới không chịu nổi nữa, liền tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!
Biết rõ nửa câu sau Lý Lão Tửu cố ý nói để mình nghe đấy, Trình Danh Chấn vẫn không ngừng trợn mắt nhìn gã. Đêm qua hắn đã được ông lão mù giảng giải. Đã phân tích ra vài mặt của kẻ thù của mình không phải đều cứng như thép. Chỉ cần mấy người đó có xích mích, cơ hội thoát thân của mình lớn hơn một chút. Muốn nắm chắc cơ hội thoát thân, thì tiếp xúc càng ít với những người này càng an toàn.
Không thấy Trình Danh Chấn có thiện ý đáp lại, Lý Lão Tửu cũng không tức giận, dùng giọng nhỏ hơn nữa, báo cáo với ông lão mù,
- Việc ngài dặn dò đêm hôm qua, sáng sớm nay ta liền phái người đi tìm, nửa canh giờ trước, người được phái đi tìm kiếm đã trở về. Chính xác…
Gã lại vụng trộm nhìn về phía Trình Danh Chấn, lo sợ người thiếu niên nghe xong những lời này đem nói ra bên ngoài. Ông lão mù nhẹ nhàng xua tay,
- Không sao, hắn lại không ra ngoài được, ngươi cứ nói đi. Ta đây một thân đầy bản lĩnh, đang cần một truyền nhân. Xem hắn căn cốt thanh kỳ, có lẽ ông trời đưa tới làm đệ tử của ta!
- Vậy! Ta đây chúc mừng lão nhân gia ngài!
Lý Lão Tửu nhanh chóng hướng về phía ông lão chúc mừng, nhìn về phía Trình Danh Chấn với ánh mắt đầy ghen tị. Trước mắt gã ông lão mù như một vị thần tiên sống, họ Trình kia như chó ngáp phải ruồi, không ngờ chết đến nơi còn được thần tiên ưu ái.
- Không cần phải…!
Ông lão mù tiếp tục xua tay.
- Hắn cùng lắm có thể học được một vài thứ vô ích, giúp người xem phong thủy, tính toán phương vị cũng tạm được. Những khả năng khác của lão nhân gia ta, với tư chất của hắn, muốn học cũng chưa chắc đã học được!
- Đó cũng là vận khí của hắn!
Lý Lão Tửu vẻ mặt đố kị, cười nói.
- Mắt ta không thể nhìn thấy rồi. Cho nên, sau này có việc còn cần dùng đến hắn!
Ông lão mù thở dài một tiếng, buồn bã nói.
- Ngươi đem kết quả điều tra được nói cho ta biết một chút.
- Buổi sáng hôm nay…
Lý Lão Tửu cố gắng nói nhỏ hết mức có thể, e sợ rằng có người thứ ba nghe tiếng sẽ làm lộ,
- Buổi sáng hôm nay các huynh đẹ báo tin về nói ở chân núi Tứ Lăng Tử phía Nam ngoài thành, bọn họ đã tìm được một cái cửa động giống như ngài nói. Nhưng cửa động này rất hẹp vả lại sâu, con người căn bản không thể đi xuống. Dùng dây thả xuống, mỗi lần chỉ có thể xuống được một chút…
- Một chút cũng đủ rồi, đừng ham hố. Tiền của phi nghĩa phải có vượt qua đức, phúc khí của chúng ta chưa lớn như vậy. Dựa theo thỏa thuận trước đó, chia ra mỗi người một ít, cũng đủ ăn cả đời!
Ông lão mù nói cũng rất nhỏ, nhưng hoàn toàn khiến Trình Danh Chấn có thể nghe thấy.
Cho tới tận lúc này, Trình Danh Chấn cuối cùng cũng hiểu vì sao cùng là tù nhân, mà ông lão mù lại được đối xử đặc biệt như vậy. Xem ra, không ngờ trong tay lão nắm giữ một kho báu. Mà đám người Lý Lão Tửu sở dĩ tôn kính ông lão, là vì bình thường đối phương rất bí hiểm lại tính toán tài tình, một phần khác cũng vì khoản tiền của phi nghĩa này.
- Không tham, không tham. Ngài yên tâm. Các huynh đệ nhất định lấy vừa phải!
Lý Lão Tửu lại nói, nhưng nghe không có nửa phần thành ý.
- Phần của ngài gửi trong hiệu cầm đồ. Bất cứ lúc nào ngài cần cũng có thể lấy ra!
- Cũng chia một phần cho tên đồ đệ này của tatheo đãi ngộ như thủ hạ của ngươi!
Ông lão mù không chút khách khí, tay chỉ Trình Danh Chấn, thấp giọng mệnh lệnh.
- Được ạ, được ạ!
Lý Lão Tửu trong lòng không vui, ngoài miệng cũng không dám kháng nghị. Âm thầm cân nhắc trong đầu:“Dù sao lão già nhà ngươi cũng không biết được chúng ta rốt cuộc lấy được bao nhiêu? Ta sẽ đem đào toàn bộ ra, một xu cũng không chia cho ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta nào?”
Dường như đoán được Lý Lão Tửu có ý nghĩ không bình thường, đoạn ông lão nhẹ nhàng thở dài,
- Con người đúng là, không biết thế nào là đủ cả. Nhìn thì là đúng là kim bạc trắng, kỳ thật tất cả đều là truy mệnh tiểu quỷ nhi. Thôi, thôi, ngươi không tin, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi cứ thử lấy đi, xem ngươi có thể lấy được bao nhiêu!
- Ngài cứ việc đợi tin tức tốt của ta!
Lý Lão Tửu thích nhất nghe những lời này, nhanh chóng đáp lại. Xoay người, đi theo gã là tiểu nhị của tiệm cơm, tiểu nhị đem cái bàn lau sạch sẽ, mang lên một phần rượu và thức ăn, cười bổ sung,
- Đây là chút tâm ý của các huynh đệ. Ngài đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta không thể để ngài đến một miếng cơm nóng cũng không được ăn!
- Tốt lắm, tốt lắm, nếu ngươi vội, thì đi nhanh đi!
Nói đoạn ông lão không còn kiên nhẫn phất tay.
Lý Lão Tửu lập tức cáo lui, vẻ mặt rất tươi cười. Xoay người ra chỗ khác, ánh mắt lập tức trở nên lạnh như băng, thầm nghĩ trong bụng,
“Hừ! Ngươi đã cứu đứa con của ta nhưng cũng khiến ta phải mang tiền của phi nghĩa ra phân phân phát, ta tốt với ngươi vài ngày. Đợi đến khi ta đào được khoản tiền kia, ta còn dại gì mà ở đây làm cái chức đội trưởng nhà lao xui xẻo này!
Trong bụng mang theo khát vọng phát tài, gã nhanh chân rời đi. Trong phòng giam giờ chỉ còn lại ông lão mù và Trình Danh Chấn. Lão gia nhân nhìn cái bàn đầy thức ăn, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nghiệp chướng. Tất cả đều là nghiệp chướng! Chính ngươi muốn rước tai họa đến, không được trách ta!
Than thở xong, trên mặt lão lại tươi cười trở lại,
- Đứng lên, đừng giả bộ ngủ nữa. Ta biết ngươi đều nghe thấy hết. Cùng lão nhân gia ta uống rượu ăn thịt cho no say, sau đó ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi thoát thân!
- Đa ta sư phụ ân cứu mạng!
Trải qua một đêm hồi phục, Trình Danh Chấn đã có thể đi lại, hướng ông lão mù dập đầu thật mạnh.
Lúc này, lão mù không trốn tránh nữa, ngồi ở bên bàn nhận đủ của Trình Danh Chấn ba cái khấu đầu, với cánh ta đỡ hắn đứng lên.
- Ngươi lúc trước một mình đi cứu nguy đất nước, cứu tất cả dân chúng trong thành. Phần dũng khí này cũng đã làm cho ta đây rất bội phục. Cho nên thu nhận ngươi làm đệ tử, không cần phải thề. Nhưng ngươi phải nhớ rõ, đời này không được làm việc ác, nếu không dù ta không quản được ngươi, ông trời cũng sẽ trị tội ngươi!
- Đệ tử, đệ tử không dám!
Trình Danh Chấn vội vàng trả lời, muốn thi lễ lại, nhưng bị một tay ông lão giữ lại.
- Tên tiểu tử này!
Dường như bị khơi gợi lên rất nhiều tâm sự trong lòng, ông lão mù tiếp tục thở dài,
- Tiểu tử nhà ngươi sáng dạ, căn cốt cũng thanh kỳ. Nhưng làm việc không có tính toán, tất cả mọi việc chỉ dựa vào tình cảm. Haiz! Suy nghĩ thiện có lẽ sẽ ban ơn cho vạn dân. Suy nghĩ ác, thì sẽ bị nguyền rủa muôn đời. Thôi, thôi, bây giờ nói chuyện này với ngươi, ngươi cũng không hiểu. Ngồi xuống ăn cơm đi, hai thầy trò chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!
- Vâng!
Trình Danh Chấn đáp lại một tiếng, ngồi xuống đối diện sư phụ, rót rượu, gắp thức ăn, loay hoay được không vui. Ông lão mù không muốn phải ân cần, dùng chiếc đũa gõ cái xuống bàn, thấp giọng nói,
- Đừng nhiều chuyện như vậy. Ta làm sư phụ ngươi cũng không phải chủ ngươi. Ngươi khúm núm nịnh bợ cái gì chứ? Tự gắp cho mình đi, ngươi dùng đũa chạm qua gì đó, ta còn ngại có nước miếng nữa ấy chứ!
Trình Danh Chấn không dám cãi lại, đành bưng bát cơm, từ từ ăn. Từ cuộc đối thoại ban nãy của sư phụ với Lý Lão Tửu, hắn biết được sư phụ vì muốn cho hắn có nhiều thời gian hơn, đã chỉ chỗ có kho báu cho Lý Lão Tửu. Ân cứu mạng này, quả thật nặng hơn núi, sâu hơn biển. Nếu phụ thân còn sống mà nói… chỉ có người có thể vì con mà hy sinh lớn như vậy. Nếu là người khác, cho dù là thúc bá, sợ rằng cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, sau đó lại nghĩ xem mạng người đó có đáng cứu hay không nữa.
Nghĩ vậy, hắn ngẩng mặt lên nhìn ông lão mù đầu tóc bạc trắng, trong ánh mắt bất chợt một hàng lệ dâng lên.
Nhìn thấy điệu bộ của hắn, ông lão mù không vui, đảo cặp mắt trắng dã, lạnh lùng nói,
- Ăn cơm đi. Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ nhìn ta một cái, ngươi có thêm bản lĩnh gì?
- Vâng!
Trình Danh Chấn tuy rằng đã bị giáo huấn, nhưng trong lòng ngược lại cảm thấy ấm áp. Cúi đầu, gắp một miếng rau. Đột nhiên, tay của hắn rung lên, tiếng xích sắt đung đưa không ngừng vang lên,
- Sư phụ, người, có thể nhìn thấy con. Sư phụ…
- Nhiều chuyện!
Ông lão mù hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
- Vừa ngu, lại vừa nhiều chuyện! Ta đương nhiên có thể thấy được. Ai nói xem lòng trắng mắt nhiều hơnthì khẳng định không nhìn thấy. Đứa trẻ ngốc nghếch này, không ngờ thời gian dài như vậy mới phát hiện!
- Con! Con!
Trình Danh Chấn vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, nước mắt theo khóe mắt chảy ra. Ông lão mù tức giận tới mức lắc đầu,
- Nam tử hán đại trượng phu, không có việc gì mà khóc cái gì. Xem ngươi kìa, nước mắt rơi hết xuống đồ ăn rồi! Ta thu nhận một tên đồ đệ ngốc như vậy, mới thật sự là mắt bị mù rồi!
Dứt lời, lão nhìn xung quanh, phát hiện không có ai nghe lén, vừa cười nói:
- Người sống ở trên đời, giả vờ câm giả vờ điếc, giả ngây giả dại, còn có làm giả bộ như không nhìn thấy, đều là bản lĩnh. Ngươi học hết những cái đó, sau này cam đoan mọi chuyện đều như ý!
Nhìn thấy bộ mặt Trình Danh Chấn ngơ ngác, lão không kìm nổi muốn lấy chiếc đũa gõ cho hắn tỉnh lại. Nhưng nghĩ lại, chính mình trước đây so với vị đồ đệ hiện tại thì hiện hào hiệp hơn nhiều, thông minh hơn nhiều, nhưng kết quả bản thân mình mỗi ngày không phải vẫn sống lẩn tránh sao? Giống Trình Danh Chấn vậy không quá thông minh, cũng không quá ngu ngốc thu làm đồ đệ cũng tốt, nói như vậy vận mệnh của hắn không chừng sẽ tốt hơn một chút!
Nghĩ như vậy, lão nhân gia từng thấy thế sự biến đổi như mây bay không kìm nổi bật cười.
ìn không ra điểm này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.