Quyển 1 - Chương 112: Đông chí (7).
Tửu Đồ
29/02/2016
Đoán được đám người Lý Lão Tửu là lập bẫy chết để mình chui vào, Trình Danh Chấn lập tức quyết định tính tiền về nhà. Bên ngoài gió thật to, cuồng phong mang theo tuyết lớn không ngừng đập vào mặt vào người, nước mắt vừa chảy xuống đã đông lạnh ngưng kết thành băng, nhưng trong bụng hắn lại thiêu đốt lên ngọn lửa, thiêu đốt cả người đến miệng lưỡi khô đắng, đầu đau nhức như nứt ra.
Hắn không muốn đắc tội với bất kỳ người nào ở trong nha môn, nhưng Lý Lão Tửu, Tưởng Diệp và lại tìm cách diệt trừ hắn. Hắn vì mọi người huyện Quán Đào không tiếc tính mạng của bản thân, nhưng những người này ngay tại lúc hắn liều mạng với Trương Kim Xưng thì lại mưu đoạt cướp đi thê tử của hắn, chức vị của hắn. Lương tâm của những người này ở đâu, thiên lý trên đầu ở đâu? Vì sao mình luôn muốn làm người tốt, thì lại luôn gặp phải kẻ ác chung quanh?
Sớm biết rằng như vậy, khi sơn tặc đánh tới, đáng nhẽ ta nên đưa mẹ rời khỏi đây. Hắn nổi giận đùng đùng nghĩ, vì cái giá mình phải trả cảm thấy không đáng chút nào. Bước chân càng chạy càng nhanh, chớp mắt đã bỏ những con ma me lại phía sau. Giờ phút này trên đường phố sớm đã không còn bóng người, thân cây trụi lủi đông cứng lại lay động dưới ánh trăng, chúng sẽ rất nhanh gãy xuống, thời tiết lạnh không buông tha cho những cành cây yếu ớt. Kết băng, gãy, biến thành một đống khô là điều chúng không thể trốn tránh vận mệnh.
Ai bảo chúng nó không đủ mạnh mẽ!
Xứng đáng!
Trình Danh Chấn tự thề sau này mình sẽ không giúp bất cứ kẻ nào nữa, không thương hại bất cứ kẻ nào nữa. Bọn họ không xứng, không xứng với sự thiện lương và chính trực của hắn đối với những kẻ lòng lang dạ sói này, bọn họ chỉ xứng với kế hoạch bị mất đi hết thảy mà thôi.
- Cứu, cứu mạng ――!
Trong gió lạnh gào thét đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của một cô gái, rất nhanh lại bị đứt đoạn. Là đường ngõ nhỏ bên trái, các phố Thành Hiền không xa. Trình Danh Chấn ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu, tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng nhà của mình. Đã muộn thế này rồi, trời lạnh như này, một cô gái trong sạch sao có thể đi vào ban đêm chứ? Nếu không phải người tốt, bị gặp họa kẻ cướp cũng xứng đáng, thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
- Cứu, cứu...
Thanh âm đứt quãng, như có như không. Trình Danh Chấn lại ngây ra một lúc, chậm rãi xoay người. Để một người sống lại bị hại gần trong gang tấc, thật sự là thẹn với chức trách bản thân. Mình sắp tiếp nhận chức Huyện thừa rồi, là cần hải giữ gìn trị an và bắt kẻ tặc của cả huyện.
- Kẻ nào dám làm điều xằng bậy? Binh Tào Huyện Quán Đào Trình Danh Chấn ở đây.
Hắn hướng về phía ngõ nhỏ hô một tiếng, chậm rãi cất ngân lượng vào trong giày, trong đêm đen không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió đêm vù vù rít gào.
Không có người nào đi qua, cho nên sự an toàn rất mỏng. Trong đống tuyết có chạc cây bị gió thổi rơi xuống, vừa khéo dùng làm binh khí trong tay. Hắn quyết định một lần cuối cùng quản chuyện người khác, coi như là tích việc thiện cho con đường làm quan tương lai của mình. Dán sát vào góc tường, chậm rãi ngang nhiên xông qua, chân trái quét đường tuyết, tay phải cầm cây gỗ vung lên đập xuống.
Nếu gặp phải kẻ tặc tầm thường, một côn này nhất định có thể đánh gã không đỡ được. Mà dù không đánh trúng, ít nhất cũng có thể dọa được gã ta nghe ngóng rồi bỏ chạy. Nửa tỉnh nửa say Trình Danh Chấn tính toán như vậy, mượn can đảm từ cây gậy xông vào trong ngõ nhỏ, thấy trước mắt lại không có bất cứ kẻ nào, nữ nhân kêu cứu, kẻ cướp hành hung, tất cả đều biến mất trong hư không rồi. Trên mặt đất tuyết chỉ có một túi đồ rơi đó, ám chỉ nơi này vừa xảy ra một vụ cướp.
Mình đã tới chậm rồi. Trong lòng Trình Danh Chấn không kìm nổi trào lên cảm giác hổ thẹn, cúi xuống, đang định cẩn thận xem xét hiện trường, ngay trong khoảnh khắc, túi đồ dưới đất đột nhiên lăng không bay lên, lao thẳng tới mặt hắn. Không đợi hắn kịp có bất cứ phản ứng nào, sau đầu hắn có tiếng gió, đất trời bỗng dưng tối sầm lại, hắn không nhìn thấy gì nữa, mềm nhũn ngã xuống.
Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng, sau gáy vô cùng đau đớn, hai bên huyệt Thái Dương cũng nảy lên không ngừng: “Mình đang ở đâu?”
Trình Danh Chấn không dám kêu thành tiếng, lén lút theo khe hở của ánh mắt nhìn ra ngoài. Hắn nhớ đêm qua mình bị người ta đánh lén, hắn nhớ vị trí mình thất thủ, nhưng hiện tại....
Cảnh tượng qua khe mắt rất quen thuộc, cây chu hồng, nền đá màu xanh đen, còn có người gõ đều nhịp kêu to bên tai mình: “Uy Vũ!”, còn có tiếng va chạm của xích sắt trên mặt đất, trong trẻo mà thê lương.
Đại sảnh của Huyện Quán Đào! Trình Danh Chấn trở mình, lập tức mở mắt. Được cứu trợ rồi! Kẻ tặc không thành công rồi, không biết vị huynh đệ nào đi ngang qua đã cứu mình, còn bắt được kẻ tặc!
Tiếng “Leng keng, leng keng!" của xích sắt va chạm nhau càng kịch liệt đã kéo hắn từ trong mộng ra hiện thực. Giờ phút này hắn thật sự đang ở trong huyện nha huyện Quán Đào, chung quanh là những nha dịch đầy vẻ đề phòng. Nhưng lúc này những xích sắt này đáng nhẽ phải khóa kẻ tặc thì lại đang khóa trên tay hắn chân hắn, nặng và lạnh như băng.
- Ngươi tỉnh rồi!
Giọng nói Lâm Huyện lệnh từ công đường vang lên, mang theo ý tiếc nuối.
- Trình Danh Chấn, ngươi có nhớ rõ đêm qua mình đã làm gì không?
Bẫy!
Trình Danh Chấn biết rằng mình đã bị người ta hãm hại rồi. Tiệc rượu hôm qua, đám người Tưởng Diệp giật dây, còn cả tiếng kêu cứu trong ngõ nhỏ toàn bộ đều là bẫy. Là hai vị bộ đầu Giả, Quách đỏ mắt khi thấy hắn sắp lên chức Huyện thừa, nên đã đặt bẫy hại hắn.
“ Bất kể đã làm cái gì, giờ phút này cũng không thể thừa nhận! Mình từng có ơn cứu mạng Huyện lệnh đại nhân, ông ta không thể không có chút chiếu cố nào với mình.”
Vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Trình Danh Chấn, hắn chậm rãi nâng người lên, cân nhắc từng câu từng chữ hồi đáp:
- Bẩm báo Huyện lệnh đại nhân, tiểu nhân đêm qua sau khi ăn tiệc xong thì về nhà, trên đường bị kẻ tặc đánh ngất xỉu, những chuyện khác, tiểu nhân không biết, nhưng khẳng định không phải tiểu nhân làm!
- Ngươi bị đánh ngất xỉu ư?
Lâm Huyện lệnh trợn tròn mắt nhìn Trình Danh Chấn, giống như chưa hề quen biết hắn.
- Ngươi sử dụng trường thương đánh khắp huyện Quán Đào hào kiệt vô địch thủ, ai có thể giáp mặt đánh ngất xỉu ngươi được?
Đánh khắp Quán Đào vô địch thủ? Trình Danh Chấn cảm thấy đầu óc choáng váng. “Đây là đang khích lệ ta sao? Nghe như là đang châm chọc ta vậy.”
Hắn hồ nghi ngẩng đầu, nhìn gương mặt của Huyện lệnh đại nhân đã từng rất từ ái kia.
- Tiểu nhân đã uống rất nhiều rượu, lúc ấy đã say không biết gì rồi, cho nên mới bị người ta đánh lén. Lý Đội trưởng nhà lao và Tưởng Cung thủ đều ở cùng với tiểu nhân, có thể làm chứng.
Không thể trông cậy vào hai đồng nghiệp này có thể bênh vực lẽ phải, ít nhất hôm qua mọi người cũng uống rượu nói chuyện, bọn họ không thể phủ nhận. Hpn nữa ngồi cùng bàn uống rượu không chỉ có hai ba người, những nha dịch cầm hỏa côn trong tay kia gần như hơn một nửa cũng tham dự đấy.
-Thật sự bọn họ đã nói với bổn huyện rồi, lúc ấy ngươi uống rất nhiều rượu.
Lâm Huyện lệnh lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
- Rượu có thể mất lý trí a! Cổ nhân thật không lừa ta. Ngươi nhìn ngươi đi, tiền đồ đang tốt lại không cần, không ngờ ban đêm lại xông vào nhà dâ, hiếp giết người. Việc này tuy rằng là do rượu mà gây nên, nhưng cũng khiến bổn huyện, khiến bổn huyện làm sao...làm sao mà giúp ngươi được đây!
Ban đêm xông vào nhà dân hiếp giết người? Trình Danh Chấn dựng mày lên, mình giết ai, vì sao giết? Hắn kinh ngạc nhìn mọi nơi xung quanh, đến lúc này mới phát hiện gần mình trong gang tấc còn có một thân thể nữ nhân, đôi môi đã biến thành màu đen, tóc tai bù xù, quần áo trên người đã bị xé rách nát!
Hắn không muốn đắc tội với bất kỳ người nào ở trong nha môn, nhưng Lý Lão Tửu, Tưởng Diệp và lại tìm cách diệt trừ hắn. Hắn vì mọi người huyện Quán Đào không tiếc tính mạng của bản thân, nhưng những người này ngay tại lúc hắn liều mạng với Trương Kim Xưng thì lại mưu đoạt cướp đi thê tử của hắn, chức vị của hắn. Lương tâm của những người này ở đâu, thiên lý trên đầu ở đâu? Vì sao mình luôn muốn làm người tốt, thì lại luôn gặp phải kẻ ác chung quanh?
Sớm biết rằng như vậy, khi sơn tặc đánh tới, đáng nhẽ ta nên đưa mẹ rời khỏi đây. Hắn nổi giận đùng đùng nghĩ, vì cái giá mình phải trả cảm thấy không đáng chút nào. Bước chân càng chạy càng nhanh, chớp mắt đã bỏ những con ma me lại phía sau. Giờ phút này trên đường phố sớm đã không còn bóng người, thân cây trụi lủi đông cứng lại lay động dưới ánh trăng, chúng sẽ rất nhanh gãy xuống, thời tiết lạnh không buông tha cho những cành cây yếu ớt. Kết băng, gãy, biến thành một đống khô là điều chúng không thể trốn tránh vận mệnh.
Ai bảo chúng nó không đủ mạnh mẽ!
Xứng đáng!
Trình Danh Chấn tự thề sau này mình sẽ không giúp bất cứ kẻ nào nữa, không thương hại bất cứ kẻ nào nữa. Bọn họ không xứng, không xứng với sự thiện lương và chính trực của hắn đối với những kẻ lòng lang dạ sói này, bọn họ chỉ xứng với kế hoạch bị mất đi hết thảy mà thôi.
- Cứu, cứu mạng ――!
Trong gió lạnh gào thét đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của một cô gái, rất nhanh lại bị đứt đoạn. Là đường ngõ nhỏ bên trái, các phố Thành Hiền không xa. Trình Danh Chấn ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu, tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng nhà của mình. Đã muộn thế này rồi, trời lạnh như này, một cô gái trong sạch sao có thể đi vào ban đêm chứ? Nếu không phải người tốt, bị gặp họa kẻ cướp cũng xứng đáng, thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
- Cứu, cứu...
Thanh âm đứt quãng, như có như không. Trình Danh Chấn lại ngây ra một lúc, chậm rãi xoay người. Để một người sống lại bị hại gần trong gang tấc, thật sự là thẹn với chức trách bản thân. Mình sắp tiếp nhận chức Huyện thừa rồi, là cần hải giữ gìn trị an và bắt kẻ tặc của cả huyện.
- Kẻ nào dám làm điều xằng bậy? Binh Tào Huyện Quán Đào Trình Danh Chấn ở đây.
Hắn hướng về phía ngõ nhỏ hô một tiếng, chậm rãi cất ngân lượng vào trong giày, trong đêm đen không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió đêm vù vù rít gào.
Không có người nào đi qua, cho nên sự an toàn rất mỏng. Trong đống tuyết có chạc cây bị gió thổi rơi xuống, vừa khéo dùng làm binh khí trong tay. Hắn quyết định một lần cuối cùng quản chuyện người khác, coi như là tích việc thiện cho con đường làm quan tương lai của mình. Dán sát vào góc tường, chậm rãi ngang nhiên xông qua, chân trái quét đường tuyết, tay phải cầm cây gỗ vung lên đập xuống.
Nếu gặp phải kẻ tặc tầm thường, một côn này nhất định có thể đánh gã không đỡ được. Mà dù không đánh trúng, ít nhất cũng có thể dọa được gã ta nghe ngóng rồi bỏ chạy. Nửa tỉnh nửa say Trình Danh Chấn tính toán như vậy, mượn can đảm từ cây gậy xông vào trong ngõ nhỏ, thấy trước mắt lại không có bất cứ kẻ nào, nữ nhân kêu cứu, kẻ cướp hành hung, tất cả đều biến mất trong hư không rồi. Trên mặt đất tuyết chỉ có một túi đồ rơi đó, ám chỉ nơi này vừa xảy ra một vụ cướp.
Mình đã tới chậm rồi. Trong lòng Trình Danh Chấn không kìm nổi trào lên cảm giác hổ thẹn, cúi xuống, đang định cẩn thận xem xét hiện trường, ngay trong khoảnh khắc, túi đồ dưới đất đột nhiên lăng không bay lên, lao thẳng tới mặt hắn. Không đợi hắn kịp có bất cứ phản ứng nào, sau đầu hắn có tiếng gió, đất trời bỗng dưng tối sầm lại, hắn không nhìn thấy gì nữa, mềm nhũn ngã xuống.
Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng, sau gáy vô cùng đau đớn, hai bên huyệt Thái Dương cũng nảy lên không ngừng: “Mình đang ở đâu?”
Trình Danh Chấn không dám kêu thành tiếng, lén lút theo khe hở của ánh mắt nhìn ra ngoài. Hắn nhớ đêm qua mình bị người ta đánh lén, hắn nhớ vị trí mình thất thủ, nhưng hiện tại....
Cảnh tượng qua khe mắt rất quen thuộc, cây chu hồng, nền đá màu xanh đen, còn có người gõ đều nhịp kêu to bên tai mình: “Uy Vũ!”, còn có tiếng va chạm của xích sắt trên mặt đất, trong trẻo mà thê lương.
Đại sảnh của Huyện Quán Đào! Trình Danh Chấn trở mình, lập tức mở mắt. Được cứu trợ rồi! Kẻ tặc không thành công rồi, không biết vị huynh đệ nào đi ngang qua đã cứu mình, còn bắt được kẻ tặc!
Tiếng “Leng keng, leng keng!" của xích sắt va chạm nhau càng kịch liệt đã kéo hắn từ trong mộng ra hiện thực. Giờ phút này hắn thật sự đang ở trong huyện nha huyện Quán Đào, chung quanh là những nha dịch đầy vẻ đề phòng. Nhưng lúc này những xích sắt này đáng nhẽ phải khóa kẻ tặc thì lại đang khóa trên tay hắn chân hắn, nặng và lạnh như băng.
- Ngươi tỉnh rồi!
Giọng nói Lâm Huyện lệnh từ công đường vang lên, mang theo ý tiếc nuối.
- Trình Danh Chấn, ngươi có nhớ rõ đêm qua mình đã làm gì không?
Bẫy!
Trình Danh Chấn biết rằng mình đã bị người ta hãm hại rồi. Tiệc rượu hôm qua, đám người Tưởng Diệp giật dây, còn cả tiếng kêu cứu trong ngõ nhỏ toàn bộ đều là bẫy. Là hai vị bộ đầu Giả, Quách đỏ mắt khi thấy hắn sắp lên chức Huyện thừa, nên đã đặt bẫy hại hắn.
“ Bất kể đã làm cái gì, giờ phút này cũng không thể thừa nhận! Mình từng có ơn cứu mạng Huyện lệnh đại nhân, ông ta không thể không có chút chiếu cố nào với mình.”
Vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Trình Danh Chấn, hắn chậm rãi nâng người lên, cân nhắc từng câu từng chữ hồi đáp:
- Bẩm báo Huyện lệnh đại nhân, tiểu nhân đêm qua sau khi ăn tiệc xong thì về nhà, trên đường bị kẻ tặc đánh ngất xỉu, những chuyện khác, tiểu nhân không biết, nhưng khẳng định không phải tiểu nhân làm!
- Ngươi bị đánh ngất xỉu ư?
Lâm Huyện lệnh trợn tròn mắt nhìn Trình Danh Chấn, giống như chưa hề quen biết hắn.
- Ngươi sử dụng trường thương đánh khắp huyện Quán Đào hào kiệt vô địch thủ, ai có thể giáp mặt đánh ngất xỉu ngươi được?
Đánh khắp Quán Đào vô địch thủ? Trình Danh Chấn cảm thấy đầu óc choáng váng. “Đây là đang khích lệ ta sao? Nghe như là đang châm chọc ta vậy.”
Hắn hồ nghi ngẩng đầu, nhìn gương mặt của Huyện lệnh đại nhân đã từng rất từ ái kia.
- Tiểu nhân đã uống rất nhiều rượu, lúc ấy đã say không biết gì rồi, cho nên mới bị người ta đánh lén. Lý Đội trưởng nhà lao và Tưởng Cung thủ đều ở cùng với tiểu nhân, có thể làm chứng.
Không thể trông cậy vào hai đồng nghiệp này có thể bênh vực lẽ phải, ít nhất hôm qua mọi người cũng uống rượu nói chuyện, bọn họ không thể phủ nhận. Hpn nữa ngồi cùng bàn uống rượu không chỉ có hai ba người, những nha dịch cầm hỏa côn trong tay kia gần như hơn một nửa cũng tham dự đấy.
-Thật sự bọn họ đã nói với bổn huyện rồi, lúc ấy ngươi uống rất nhiều rượu.
Lâm Huyện lệnh lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
- Rượu có thể mất lý trí a! Cổ nhân thật không lừa ta. Ngươi nhìn ngươi đi, tiền đồ đang tốt lại không cần, không ngờ ban đêm lại xông vào nhà dâ, hiếp giết người. Việc này tuy rằng là do rượu mà gây nên, nhưng cũng khiến bổn huyện, khiến bổn huyện làm sao...làm sao mà giúp ngươi được đây!
Ban đêm xông vào nhà dân hiếp giết người? Trình Danh Chấn dựng mày lên, mình giết ai, vì sao giết? Hắn kinh ngạc nhìn mọi nơi xung quanh, đến lúc này mới phát hiện gần mình trong gang tấc còn có một thân thể nữ nhân, đôi môi đã biến thành màu đen, tóc tai bù xù, quần áo trên người đã bị xé rách nát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.