Quyển 1 - Chương 76: Đông Môn (28)
Tửu Đồ
29/02/2016
Tới chiều, Trương Kim Xưng quả nhiên đã sai người tới mời. Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao liếc mắt với nhau, thầm vui mừng vì may mắn thoát được một kiếp nạn.
Vẫn là đại trướng da bò ngày hôm qua, có điều mùi vị bên trong càng lúc càng vẩn đục. Dương Công Khanh vẫn đần thối mặt, như thể mọi người có mặt ở đó đều nợ gã rất nhiều tiền vậy. Vương Đương Nhân thì bĩu môi cười nhạt. Đám trại chủ lớn nhỏ khác rõ ràng có thái độ khách khí hơn nhiều, nhìn thấy hai người trẻ tuổi bước vào, họ thậm chí còn chủ động đứng dậy chào hỏi.
- Ra mắt chư vị đương gia rồi!
Trình Danh Chấn vái chào một vòng. Nhận được vật tư khao quân trong thành nên đám trại chủ ai cũng ăn mồm miệng bóng nhoáng. Có người rõ ràng buổi trưa có uống rượu nên nét mặt đầy thư thái và thỏa mãn.
- Không cần khách khí, hai ngươi ngồi xuống nói chuyện đi!
Trương Kim Xưng chỉ tay vào băng ghế ở chính giữa trướng, ra lệnh với giọng điệu ôn hòa.
Từ trong lời nói của Trương Kim Xưng có thể nghe ra vài phần không vui, Trình Danh Chấn vội cười chắp tay:
- Tạ ơn Đại đương gia ban cho ngồi! Trong doanh trướng của Đại đương gia đâu có chỗ cho hai bọn tại hạ ngồi? Ngài có gì cứ căn dặn, bọn tại hạ đứng nghe lệnh là được!
- Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi!
Trương Kim Xưng trước tiên nhìn khắp một vòng để áp chế tiếng bàn luận của mọi người lại, sau đó chuyển hướng ánh mắt sắc như dao sang Trình Danh Chấn. Trong mắt y, đám trại chủ lúc này trông không phải là tinh thần phấn chấn, mà là một đám chó được cho ăn no, bất cứ lúc nào cũng có thể tròng cổ vào dây thừng ghìm chết.
- Vậy vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh!
Trình Danh Chấn bị đối phương nhìn đến mức sợ hãi trong lòng, nhưng lại không dám để lộ ra, đành phải kiên trì ngồi xuống.
- Hôm qua vật tư khao quân mà Huyện lệnh đồng ý trong thư, giờ ta đã nhận được toàn bộ. Y không hề bớt xén gì!
Đợi Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao ngồi xuống ổn thỏa, Trương Kim Xưng thủng thẳng nói:
- Đề nghị mà ngươi nói với ta hôm qua, ta đã bàn bạc kỹ lưỡng cả buổi với các trại chủ…
Nói tới đây, y lại đưa mắt nhìn khắp đám đông, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường:
- Bọn họ đều cho rằng có thể thực hiện, ta cũng đành theo số đông. Có điều với điều kiện cụ thể này, Lâm huyện lệnh lại không dám ra khỏi thành để thương lượng với ta. Ta chỉ có cách viết các yêu cầu bên phía ta ra, để ngươi mang vào trong thành!
- Vãn bối muốn tận lực thúc đẩy việc này thành công!
Trình Danh Chấn cố ghìm nén niềm hân hoan trong đầu, chỉ mỉm cười nhận lời. Chỉ cần quay về huyện thành Quán Đào, hắn sẽ có thể quan sát đám thổ phỉ, điều chỉnh lại phương pháp phòng ngự. Sau này mặc dù kế sách kéo dài thời gian của Lâm huyện lệnh bị Trương Kim Xưng nhìn thấu thì sau khi chuẩn bị lại, huyện Quán Đào cũng không đến nỗi bị bọn thổ phỉ tấn công quá dễ dàng. Ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì, mặc dù hắn không bảo toàn được bản lĩnh của cả huyện thành thì việc cõng theo lão nương một mình một thương lao ra từ Tây môn, nhảy xuống kệnh đào trốn thoát cũng không phải là nguyện vọng gì không thể thực hiện được.
- Ta không nói ngươi, Trình Tiểu Cửu!
Trương Kim Xưng cười nham hiểm, hàm răng vàng khè xiên xẹo của y khiến mọi người có cảm giác buồn nôn:
- Ta nói Vương huynh đệ. Bức thư này sẽ do Vương huynh đệ mang về đưa cho Huyện lệnh đại nhân. Còn ngươi, chủ ý đã là do ngươi nêu ra thì đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm đến cùng. Trước khi thỏa thuận chưa thành, bản Đại vương vẫn có rất nhiều chuyện muốn ngươi cố vấn!
Ầm!
Trình Danh Chấn chỉ thấy trước mắt đen thui, như bị cả đại trướng đè lên đầu. Tại sao? Mọi chuyện của ta đều bị tên Trương tặc kia nhìn thấu? Hắn sốt suột suy nghĩ. Còn chưa đợi hắn nghĩ ra đối sách gì thì Vương Nhị Mao đã tức tối đứng dậy:
- Đại đương gia chẳng lẽ muốn giữ Tiểu Cửu ca làm con tin sao? Vậy thì ngài đúng là tìm nhầm người rồi. Hắn với ta đều là lũ tiện nhân, giữ lại ở chỗ Đại đương gia cũng không có tác dụng gì!
- Có tác dụng hay không phải để ta nói!
Trương Kim Xưng không hề phủ nhận dự định của mình, nhún vai, mặt đầy giận dữ:
- Lão tử hôm nay lúc mở Đông môn, xung quanh không hề để lại người ở đó nhưng Lâm huyện lệnh lại chỉ dám mở cửa khe hở nhỏ, chậm chạp vận chuyển cả buổi sáng mới đưa hết vật tư lương thảo cho lão tử. Lão tử nói dối thiếu hai mươi thạch gạo, y nhanh nhẹn dùng dây thừng thả từ trên tường thành xuống ba mươi thạch gạo, ngay cả đánh rắm cũng không dám thêm một cái.
Y đắc ý nhìn Vương Nhị Mao đang không phản bác được rồi tiếp tục nói:
- Đồ ăn hại nhu nhược như vậy, nếu có thể giữ được huyện Quán Đào mới là chuyện lạ. Ha ha, vì thế ta phải giữ Trình giáo đầu lại. Hắn quả thật chỉ làm quan có hơn hai mươi ngày nhưng ai bảo hắn trong hai mươi ngày này đã huấn luyện ra được một lớp hương dũng gây khó khăn cho bản Đại vương. Giữ hắn lại, bản Đại vương lúc nào cũng có thể tiến vào huyện Quán Đào, thả hắn đi, bản Đại vương muốn vào Quán Đào thì e rằng phải có mấy trăm huynh đệ tử mạng nữa.
- Đại đương gia vẫn là Đại đương gia!
Dương Công Khanh ban nãy sưng xỉa mặt mày, giờ lập tức hớn hở, nịnh bợ Trương Kim Xưng không chút e dè. Có gã đi đầu, xung quanh tức khắc rào rào những tiếng tán tụng, như thể ban nãy còn nhiệt tình chào hỏi với hai chàng trai trẻ là đám người khác, chưa từng gặp mặt họ vậy.
- Tiểu Cửu ca không về thì ta cũng không quay về!
Vương Nhị Mao biết rõ đối phương nói câu nào cũng thật nhưng vẫn kiên trì đến cùng.
Trương Kim Xưng cười nhạt nhún vai:
- Ngươi không về, được. Ta phái người bắn thư vào trong thành là được. Ngươi ở lại đây, vừa hay làm huynh đệ cùng cảnh ngộ với tên họ Trình.
Đám trại chủ cùng cười vang, không thèm để ý đến sự chống cự của Vương Nhị Mao. Trình Danh Chấn biết hôm nay mình chắc chắn không thể thoát thân, nhưng lại không muốn Vương Nhị Mao cùng chờ chết trong doanh trại địch với mình, vì thế hắn vừa cười vừa đứng dậy, chắp tay với Trương Kim Xưng:
- Đại đương gia đã có lòng giữ khách lại, Trình mỗ cũng không thể phụ lòng tốt của người. Tại hạ còn có mẹ già ở nhà, cần người trở về báo một tiếng bình an. Vì thế kính xin Đại đương gia để cho Nhị Mao quay về một chuyến, nhắn tin xong lại quay về cùng tại hạ.
Vương Nhị Mao trong lòng không muốn, đang định lên tiếng cự tuyệt thì đã bị Trình Danh Chấn giẫm mạnh vào chân:
- Hai bọn tại hạ đều chỉ có mẹ già ở nhà, có câu rằng đi ngàn dặm mẫu thân lo lắng, mong Đại đương gia tác thành!
Hai lần nghe Trình Danh Chấn nhắc đến mẫu thân ở nhà, Vương Nhị Mao cũng không cứng rắn được nữa, y cắn mạnh vào môi, yên lặng nghe quyết định cuối cùng của Trương Kim Xưng. Trương Kim Xưng vốn không định giữ cả hai tên lại liền cười xua tay:
- Đã thế thì mời Vương huynh đệ cũng thay ta chuyển lời hỏi thăm tới mẫu thân của Trình huynh đệ. Bảo người cứ yên tâm, Trình huynh đệ chỉ là lưu lại vài ngày trong doanh trại của ta, bản Đại vương sẽ không đả thương hắn.
- Mặt khác!
Y dừng lại một chút, nụ cười trên mặt càng nham hiểm hơn:
- Nhân tiện cũng chuyển lời đến Lâm huyện lệnh, nói bản Đại Vương vừa nghe tin, thành Lê Dương đã bị quân Tùy công phá. Toàn quân của Nguyên Vụ Bản bị tiêu diệt, đầu cũng bị chém, không thể phái người tới cứu y được nữa.
Lời vừa dứt, mắt Trình Danh Chấn tối sầm lại, ngay cả ánh nắng tháng sáu bên ngoài trướng bỗng nhiên cũng trở nên lạnh lẽo. Nhìn chung binh lực các quận xung quanh Quán Đào thì người có thực lực tới cứu viện Lâm huyện lệnh và cũng có khả năng nhất giúp Lâm huyện lệnh một tay chính là Nguyên Vụ Bản – Thái thú của Cấp quận nắm giữ mấy vạn binh. Mặc dù trước mắt thái độ của Lâm huyện lệnh không rõ ràng nhưng số lương thực mà Chu gia giấu ở huyện Quán Đào đều do Lý Mật chuẩn bị cho mình, không thể giương mắt nhìn Trương Kim Xưng cướp đi được.
- Cũng đừng hy vọng vào Ngụy Trưng và Dương Tích Thiện.
Trong tuyệt vọng, lời của Trương Kim Xưng càng lúc càng rõ ràng và lạnh lẽo:
- Đậu Kiến Đức còn có chút giao tình với ta, còn Địch Nhượng không có mối quan hệ tốt lắm với Thái thú Vũ Dương là Nguyên Bảo Tàng! Bản Đại vương cho Huyện lệnh nhà ngươi thời gian suy nghĩ là một ngày, giờ này ngày mai y vẫn không thể cho ta tin chính xác thì đừng trách bản Đại vương trừng trị y!
- Tiểu Cửu ca!
Giọng của Vương Nhị Mao tiếp đó vang lên, kéo hồn vía của Trình Danh Chấn từ trên trời về với thể xác.
- Tiểu Cửu ca, y, y nói gì vậy? Đệ nghe không hiểu lắm!
Phải nói rằng, kiến thức nông cạn đôi khi cũng là ưu điểm, ít nhất lúc này sắc mặt của Vương Nhị Mao không tái nhợt như Trình Danh Chấn.
- Ngươi hãy nói với Lâm huyện lệnh, thành Lê Dương bị quan quân công phá rồi.
Trình Danh Chấn bật cười, tổng kết vô cùng ngắn gọn:
- Trương đại vương có thành ý rất sâu đậm đối với cuộc đàm phán, hy vọng Huyện lệnh đại nhân suy xét!
- Vâng!
Vương Nhị Mao nửa tin nửa ngờ liếc nhìn bằng hữu rồi nghiêm túc gật đầu. Dương Tích Thiện là ai? Nguyên Vụ Bản là người nào? Căn bản gã đều không để ý. Thậm chí thành Lê Dương tại sao bị quan quân công phá, gã cũng không muốn biết. Việc duy nhất gã muốn biết lúc này chính là Trình Tiểu Cửu đang liên tục giẫm lên chân mình, không ngừng ra ám hiệu bảo mình rời đi. Mặc dù gã từng thề sẽ sống chết có nhau với Trình Tiểu Cửu, đã thề thì không được sợ hãi, không được lùi bước.
- Điều này thì đúng rồi! Thành ý, đã buôn bán thì phải có thành ý! Đừng chỉ trông chờ vào việc đối phương là tên ngốc!
Trương Kim Xưng cười lớn, dựa người vào chiếc ghế xếp, nói một mũi tên trúng hai đích.
Muốn lừa ta, chỉ dựa vào tên ngu xuẩn họ Lâm kia sao? Y lim dim mắt quan sát Trình Danh Chấn đang lúng túng mà vô cùng đắc ý. Từ lúc đối phương tới đưa thư, y đã tin chắc Lâm Đức Ân chẳng qua là thay đổi kế hoạch kéo dài thời gian mà thôi. Đám người thiển cận xung quanh lại không chút do dự nhảy vào trong cạm bẫy, bản thân y cũng suýt nữa trúng kế. Đáng tiếc ông trời không giúp tên họ Lâm đó! Ha ha!
Tên tiểu tử trước đây cùng ta ra biên cương xa xôi lại dẫn theo binh mã từ trên trời rớt xuống, trực tiếp đập chết toàn bộ quân Lê Dương ở cửa nhà. Hai quận Võ Dương và Thanh Hà lại bị trợ thủ của Lý Mật ngăn cản lại, ngay cả tự cứu mình còn không kịp, nói gì tới chuyện phát viện binh tới huyện Quán Đào!
Sau khi nhận được tin này, huyện Quán Đào sẽ chơi trò gì đối với Trương Kim Xưng không còn quan trọng nữa. Đối phương đã như con cua luộc chín, vỏ cua có cứng cũng sẽ bị lột ra nhắm rượu. Còn tên họ Trình trước mắt chỉ là con ngựa con được đưa tới, một khi thu phục trong tay, nói không chừng sau này có thể chở mình rong ruổi ngàn dặm.
Đại cục đều nắm chắc trong tay, cảm giác này thật sự khiến người ta lâng lâng. Trương Kim Xưng ngây ngất trong đó, cảm thấy thỏa mãn. Y đều nhìn thấy sự khâm phục trên mặt tất cả mọi người, duy điều y chưa chú ý đến là, trong giây phút đứng lên dặn dò Vương Nhị Mao, trong mắt Trình Danh Chấn chợt lóe lên tia hàn quang.
Vẫn là đại trướng da bò ngày hôm qua, có điều mùi vị bên trong càng lúc càng vẩn đục. Dương Công Khanh vẫn đần thối mặt, như thể mọi người có mặt ở đó đều nợ gã rất nhiều tiền vậy. Vương Đương Nhân thì bĩu môi cười nhạt. Đám trại chủ lớn nhỏ khác rõ ràng có thái độ khách khí hơn nhiều, nhìn thấy hai người trẻ tuổi bước vào, họ thậm chí còn chủ động đứng dậy chào hỏi.
- Ra mắt chư vị đương gia rồi!
Trình Danh Chấn vái chào một vòng. Nhận được vật tư khao quân trong thành nên đám trại chủ ai cũng ăn mồm miệng bóng nhoáng. Có người rõ ràng buổi trưa có uống rượu nên nét mặt đầy thư thái và thỏa mãn.
- Không cần khách khí, hai ngươi ngồi xuống nói chuyện đi!
Trương Kim Xưng chỉ tay vào băng ghế ở chính giữa trướng, ra lệnh với giọng điệu ôn hòa.
Từ trong lời nói của Trương Kim Xưng có thể nghe ra vài phần không vui, Trình Danh Chấn vội cười chắp tay:
- Tạ ơn Đại đương gia ban cho ngồi! Trong doanh trướng của Đại đương gia đâu có chỗ cho hai bọn tại hạ ngồi? Ngài có gì cứ căn dặn, bọn tại hạ đứng nghe lệnh là được!
- Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi!
Trương Kim Xưng trước tiên nhìn khắp một vòng để áp chế tiếng bàn luận của mọi người lại, sau đó chuyển hướng ánh mắt sắc như dao sang Trình Danh Chấn. Trong mắt y, đám trại chủ lúc này trông không phải là tinh thần phấn chấn, mà là một đám chó được cho ăn no, bất cứ lúc nào cũng có thể tròng cổ vào dây thừng ghìm chết.
- Vậy vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh!
Trình Danh Chấn bị đối phương nhìn đến mức sợ hãi trong lòng, nhưng lại không dám để lộ ra, đành phải kiên trì ngồi xuống.
- Hôm qua vật tư khao quân mà Huyện lệnh đồng ý trong thư, giờ ta đã nhận được toàn bộ. Y không hề bớt xén gì!
Đợi Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao ngồi xuống ổn thỏa, Trương Kim Xưng thủng thẳng nói:
- Đề nghị mà ngươi nói với ta hôm qua, ta đã bàn bạc kỹ lưỡng cả buổi với các trại chủ…
Nói tới đây, y lại đưa mắt nhìn khắp đám đông, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường:
- Bọn họ đều cho rằng có thể thực hiện, ta cũng đành theo số đông. Có điều với điều kiện cụ thể này, Lâm huyện lệnh lại không dám ra khỏi thành để thương lượng với ta. Ta chỉ có cách viết các yêu cầu bên phía ta ra, để ngươi mang vào trong thành!
- Vãn bối muốn tận lực thúc đẩy việc này thành công!
Trình Danh Chấn cố ghìm nén niềm hân hoan trong đầu, chỉ mỉm cười nhận lời. Chỉ cần quay về huyện thành Quán Đào, hắn sẽ có thể quan sát đám thổ phỉ, điều chỉnh lại phương pháp phòng ngự. Sau này mặc dù kế sách kéo dài thời gian của Lâm huyện lệnh bị Trương Kim Xưng nhìn thấu thì sau khi chuẩn bị lại, huyện Quán Đào cũng không đến nỗi bị bọn thổ phỉ tấn công quá dễ dàng. Ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì, mặc dù hắn không bảo toàn được bản lĩnh của cả huyện thành thì việc cõng theo lão nương một mình một thương lao ra từ Tây môn, nhảy xuống kệnh đào trốn thoát cũng không phải là nguyện vọng gì không thể thực hiện được.
- Ta không nói ngươi, Trình Tiểu Cửu!
Trương Kim Xưng cười nham hiểm, hàm răng vàng khè xiên xẹo của y khiến mọi người có cảm giác buồn nôn:
- Ta nói Vương huynh đệ. Bức thư này sẽ do Vương huynh đệ mang về đưa cho Huyện lệnh đại nhân. Còn ngươi, chủ ý đã là do ngươi nêu ra thì đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm đến cùng. Trước khi thỏa thuận chưa thành, bản Đại vương vẫn có rất nhiều chuyện muốn ngươi cố vấn!
Ầm!
Trình Danh Chấn chỉ thấy trước mắt đen thui, như bị cả đại trướng đè lên đầu. Tại sao? Mọi chuyện của ta đều bị tên Trương tặc kia nhìn thấu? Hắn sốt suột suy nghĩ. Còn chưa đợi hắn nghĩ ra đối sách gì thì Vương Nhị Mao đã tức tối đứng dậy:
- Đại đương gia chẳng lẽ muốn giữ Tiểu Cửu ca làm con tin sao? Vậy thì ngài đúng là tìm nhầm người rồi. Hắn với ta đều là lũ tiện nhân, giữ lại ở chỗ Đại đương gia cũng không có tác dụng gì!
- Có tác dụng hay không phải để ta nói!
Trương Kim Xưng không hề phủ nhận dự định của mình, nhún vai, mặt đầy giận dữ:
- Lão tử hôm nay lúc mở Đông môn, xung quanh không hề để lại người ở đó nhưng Lâm huyện lệnh lại chỉ dám mở cửa khe hở nhỏ, chậm chạp vận chuyển cả buổi sáng mới đưa hết vật tư lương thảo cho lão tử. Lão tử nói dối thiếu hai mươi thạch gạo, y nhanh nhẹn dùng dây thừng thả từ trên tường thành xuống ba mươi thạch gạo, ngay cả đánh rắm cũng không dám thêm một cái.
Y đắc ý nhìn Vương Nhị Mao đang không phản bác được rồi tiếp tục nói:
- Đồ ăn hại nhu nhược như vậy, nếu có thể giữ được huyện Quán Đào mới là chuyện lạ. Ha ha, vì thế ta phải giữ Trình giáo đầu lại. Hắn quả thật chỉ làm quan có hơn hai mươi ngày nhưng ai bảo hắn trong hai mươi ngày này đã huấn luyện ra được một lớp hương dũng gây khó khăn cho bản Đại vương. Giữ hắn lại, bản Đại vương lúc nào cũng có thể tiến vào huyện Quán Đào, thả hắn đi, bản Đại vương muốn vào Quán Đào thì e rằng phải có mấy trăm huynh đệ tử mạng nữa.
- Đại đương gia vẫn là Đại đương gia!
Dương Công Khanh ban nãy sưng xỉa mặt mày, giờ lập tức hớn hở, nịnh bợ Trương Kim Xưng không chút e dè. Có gã đi đầu, xung quanh tức khắc rào rào những tiếng tán tụng, như thể ban nãy còn nhiệt tình chào hỏi với hai chàng trai trẻ là đám người khác, chưa từng gặp mặt họ vậy.
- Tiểu Cửu ca không về thì ta cũng không quay về!
Vương Nhị Mao biết rõ đối phương nói câu nào cũng thật nhưng vẫn kiên trì đến cùng.
Trương Kim Xưng cười nhạt nhún vai:
- Ngươi không về, được. Ta phái người bắn thư vào trong thành là được. Ngươi ở lại đây, vừa hay làm huynh đệ cùng cảnh ngộ với tên họ Trình.
Đám trại chủ cùng cười vang, không thèm để ý đến sự chống cự của Vương Nhị Mao. Trình Danh Chấn biết hôm nay mình chắc chắn không thể thoát thân, nhưng lại không muốn Vương Nhị Mao cùng chờ chết trong doanh trại địch với mình, vì thế hắn vừa cười vừa đứng dậy, chắp tay với Trương Kim Xưng:
- Đại đương gia đã có lòng giữ khách lại, Trình mỗ cũng không thể phụ lòng tốt của người. Tại hạ còn có mẹ già ở nhà, cần người trở về báo một tiếng bình an. Vì thế kính xin Đại đương gia để cho Nhị Mao quay về một chuyến, nhắn tin xong lại quay về cùng tại hạ.
Vương Nhị Mao trong lòng không muốn, đang định lên tiếng cự tuyệt thì đã bị Trình Danh Chấn giẫm mạnh vào chân:
- Hai bọn tại hạ đều chỉ có mẹ già ở nhà, có câu rằng đi ngàn dặm mẫu thân lo lắng, mong Đại đương gia tác thành!
Hai lần nghe Trình Danh Chấn nhắc đến mẫu thân ở nhà, Vương Nhị Mao cũng không cứng rắn được nữa, y cắn mạnh vào môi, yên lặng nghe quyết định cuối cùng của Trương Kim Xưng. Trương Kim Xưng vốn không định giữ cả hai tên lại liền cười xua tay:
- Đã thế thì mời Vương huynh đệ cũng thay ta chuyển lời hỏi thăm tới mẫu thân của Trình huynh đệ. Bảo người cứ yên tâm, Trình huynh đệ chỉ là lưu lại vài ngày trong doanh trại của ta, bản Đại vương sẽ không đả thương hắn.
- Mặt khác!
Y dừng lại một chút, nụ cười trên mặt càng nham hiểm hơn:
- Nhân tiện cũng chuyển lời đến Lâm huyện lệnh, nói bản Đại Vương vừa nghe tin, thành Lê Dương đã bị quân Tùy công phá. Toàn quân của Nguyên Vụ Bản bị tiêu diệt, đầu cũng bị chém, không thể phái người tới cứu y được nữa.
Lời vừa dứt, mắt Trình Danh Chấn tối sầm lại, ngay cả ánh nắng tháng sáu bên ngoài trướng bỗng nhiên cũng trở nên lạnh lẽo. Nhìn chung binh lực các quận xung quanh Quán Đào thì người có thực lực tới cứu viện Lâm huyện lệnh và cũng có khả năng nhất giúp Lâm huyện lệnh một tay chính là Nguyên Vụ Bản – Thái thú của Cấp quận nắm giữ mấy vạn binh. Mặc dù trước mắt thái độ của Lâm huyện lệnh không rõ ràng nhưng số lương thực mà Chu gia giấu ở huyện Quán Đào đều do Lý Mật chuẩn bị cho mình, không thể giương mắt nhìn Trương Kim Xưng cướp đi được.
- Cũng đừng hy vọng vào Ngụy Trưng và Dương Tích Thiện.
Trong tuyệt vọng, lời của Trương Kim Xưng càng lúc càng rõ ràng và lạnh lẽo:
- Đậu Kiến Đức còn có chút giao tình với ta, còn Địch Nhượng không có mối quan hệ tốt lắm với Thái thú Vũ Dương là Nguyên Bảo Tàng! Bản Đại vương cho Huyện lệnh nhà ngươi thời gian suy nghĩ là một ngày, giờ này ngày mai y vẫn không thể cho ta tin chính xác thì đừng trách bản Đại vương trừng trị y!
- Tiểu Cửu ca!
Giọng của Vương Nhị Mao tiếp đó vang lên, kéo hồn vía của Trình Danh Chấn từ trên trời về với thể xác.
- Tiểu Cửu ca, y, y nói gì vậy? Đệ nghe không hiểu lắm!
Phải nói rằng, kiến thức nông cạn đôi khi cũng là ưu điểm, ít nhất lúc này sắc mặt của Vương Nhị Mao không tái nhợt như Trình Danh Chấn.
- Ngươi hãy nói với Lâm huyện lệnh, thành Lê Dương bị quan quân công phá rồi.
Trình Danh Chấn bật cười, tổng kết vô cùng ngắn gọn:
- Trương đại vương có thành ý rất sâu đậm đối với cuộc đàm phán, hy vọng Huyện lệnh đại nhân suy xét!
- Vâng!
Vương Nhị Mao nửa tin nửa ngờ liếc nhìn bằng hữu rồi nghiêm túc gật đầu. Dương Tích Thiện là ai? Nguyên Vụ Bản là người nào? Căn bản gã đều không để ý. Thậm chí thành Lê Dương tại sao bị quan quân công phá, gã cũng không muốn biết. Việc duy nhất gã muốn biết lúc này chính là Trình Tiểu Cửu đang liên tục giẫm lên chân mình, không ngừng ra ám hiệu bảo mình rời đi. Mặc dù gã từng thề sẽ sống chết có nhau với Trình Tiểu Cửu, đã thề thì không được sợ hãi, không được lùi bước.
- Điều này thì đúng rồi! Thành ý, đã buôn bán thì phải có thành ý! Đừng chỉ trông chờ vào việc đối phương là tên ngốc!
Trương Kim Xưng cười lớn, dựa người vào chiếc ghế xếp, nói một mũi tên trúng hai đích.
Muốn lừa ta, chỉ dựa vào tên ngu xuẩn họ Lâm kia sao? Y lim dim mắt quan sát Trình Danh Chấn đang lúng túng mà vô cùng đắc ý. Từ lúc đối phương tới đưa thư, y đã tin chắc Lâm Đức Ân chẳng qua là thay đổi kế hoạch kéo dài thời gian mà thôi. Đám người thiển cận xung quanh lại không chút do dự nhảy vào trong cạm bẫy, bản thân y cũng suýt nữa trúng kế. Đáng tiếc ông trời không giúp tên họ Lâm đó! Ha ha!
Tên tiểu tử trước đây cùng ta ra biên cương xa xôi lại dẫn theo binh mã từ trên trời rớt xuống, trực tiếp đập chết toàn bộ quân Lê Dương ở cửa nhà. Hai quận Võ Dương và Thanh Hà lại bị trợ thủ của Lý Mật ngăn cản lại, ngay cả tự cứu mình còn không kịp, nói gì tới chuyện phát viện binh tới huyện Quán Đào!
Sau khi nhận được tin này, huyện Quán Đào sẽ chơi trò gì đối với Trương Kim Xưng không còn quan trọng nữa. Đối phương đã như con cua luộc chín, vỏ cua có cứng cũng sẽ bị lột ra nhắm rượu. Còn tên họ Trình trước mắt chỉ là con ngựa con được đưa tới, một khi thu phục trong tay, nói không chừng sau này có thể chở mình rong ruổi ngàn dặm.
Đại cục đều nắm chắc trong tay, cảm giác này thật sự khiến người ta lâng lâng. Trương Kim Xưng ngây ngất trong đó, cảm thấy thỏa mãn. Y đều nhìn thấy sự khâm phục trên mặt tất cả mọi người, duy điều y chưa chú ý đến là, trong giây phút đứng lên dặn dò Vương Nhị Mao, trong mắt Trình Danh Chấn chợt lóe lên tia hàn quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.