Quyển 1 - Chương 56: Đông Môn (8)
Tửu Đồ
25/02/2016
Nhìn thấy Trình Tiểu Cửu mặt mũi đầy máu chạy đến, Lâm Đức Ân chột dạ
một cái, nhưng không dám làm mất hình tượng trước mặt mọi người, lão chỉ đành cố ra vẻ trấn tĩnh ngẩng đầu lên nhỏ tiếng hỏi:
- Quân địch đã lui chưa? Tình hình thương vong của các huynh đệ thế nào rồi ? Ngươi thì sao ? Có bị thương nữa không ?
- Bẩm cáo đại nhân!
Trình Tiểu Cửu đứng vững người, lớn tiếng trả lời,
- Quân ta chết ba mươi người, thương nhẹ mười chín người. Không có ai bị thương nặng. Giết tại trận gần năm mươi tên giặc, làm thương vô số. Tiềm lực của quân địch không đủ nên đã rút lui rồi ạ!
- Tốt, tốt, huynh đệ làm tốt lắm, giỏi lắm!
Lâm Huyện lệnh liên tục gật đầu, cục đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được vứt bỏ. Trình Tiểu Cửu dẫn quân có thể đánh thắng được trận công kích lần thứ nhất, thì cũng sẽ có thể đánh thắng lần thứ hai. Bọn giặc trước giờ không biết nhẫn nại, nếu như chúng thấy tổn thất nhiều quá mà bỏ chạy thì bản thân ta có thể dễ dàng ăn nói với bất kỳ ai.
Những bách tính vây quanh để xin được ra chiến trường, nghe thấy vậy bèn vui mừng khôn xiết, giơ cao vũ khí trong tay, một lần nữa thỉnh cầu Huyện lệnh đại nhân cho lên thành đánh giặc. Trình Tiểu Cửu đảo mắt nhìn bốn xung quanh, vội vàng đưa ra ý kiến trước khi Lâm đại nhân quyết định:
- Bẩm cáo Huyện tôn đại nhân! Trời đã khuya lắm rồi, Trương Kim Xưng chỉ là muốn tổ chức một cuộc trinh thám quy mô nhỏ. Bì chức có ý kiến nên để cho những huynh đệ tham chiến trong trận thứ nhất vừa rồi lui xuống nghỉ ngơi, những đội quân còn lại luân phiên thay nhau canh gác. Ngày mai lúc trời sáng có lẽ chúng ta sẽ có một trận chiến quyết liệt với quân giặc!
- Được, được, làm theo ý của nhà ngươi.
Lúc này đây Lâm Đức Ân nhìn thấy Trình Tiểu Cửu là cảm thấy yên lòng, thích thú, vậy nên đã rất nhanh chóng đồng ý yêu cầu của hắn. Huyện lệnh đại nhân lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài đã được chuẩn bị từ trước, giơ lên cao cho mọi người nhìn thấy. Sau đó lớn tiếng ra lệnh:
- Bổn huyện trao cho ngươi quyền điều động ba đoàn cùng với một lữ quân Hương dũng. Nếu như có kẻ nào không chịu phục tùng mệnh lệnh, ngươi cứ tự ý xử lý, không cần phải thông báo cho bổn huyện!
- Tạ đại nhân đã tín nhiệm!
Trình Tiểu Cửu cảm kích cúi khom người hành lễ.
- Thuộc hạ vẫn còn một thỉnh cầu, mong đại nhân đồng ý!
Lâm Huyện lệnh vuốt râu cười nói,
- Ngươi cứ nói, có yêu cầu gì cứ việc đề xuất, bổn huyện đều phê chuẩn cho ngươi!
- Các anh em huynh đệ hy sinh thân mình đánh giặc, xin đại nhân an ủi gia quyến của những người đã chết, để cổ vũ sĩ khí!
Trình Tiểu Cửu chắp tay cầu xin.
- Đó là lẽ đương nhiên!
Lâm Huyện lệnh vốn chẳng phải là một người keo kiệt, hơn nữa khoản tiền đó cũng không phải là tiền túi của mình bỏ ra.
- Bổn huyện đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi, ngươi hãy nói với các huynh đệ rằng: Mỗi người sống mỗi ngày được nhận thưởng năm mươi tiền, gia quyến của những người hi sinh được nhận hai xâu tiền. Giết một tên giặc, thưởng tiền nửa xâu. Tiền thưởng quy đổi trong ngày, quyết không nợ anh em!
Huyện lệnh đại nhân vừa dứt lời, xung quanh lập tức rộ lên tiếng hân hoan ầm ĩ. Đặc biệt là những lính Hương dũng ban nãy không được tham gia đánh trận, bọn họ vẫn chưa có khái niệm gì về sự chết chóc và máu chảy. Trong tiếng reo hò còn có thêm cả sự tiếc nuối, dường như bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội phát tài hiếm có.
- Chúng ta cũng muốn tham chiến, chúng ta chỉ cần một nửa tiền thưởng thôi, cũng nguyện xin được lên thành giết giặc!
Bách tính tay cầm đao, chùy sắt v.v… các loại vũ khí, hét lớn xin được tham chiến.
- Cảm tạ mọi người đã hậu ái với chúng ta!
Trình Tiểu Cửu chắp tay nói
- Đêm nay mong mọi người hãy dùng sự cổ vũ của mình để tiếp sức cho chúng ta. Đợi tới sáng ngày mai chắc chắn sẽ có cơ hội để mọi người thể hiện bản lĩnh của mình!
Nói đoạn, Trình Tiểu Cửu giơ cao tấm lệnh bài mà Huyện lệnh đại nhân đưa cho hắn ban nãy. Tiếp theo đó tập hợp những lữ quân Hương dũng chưa tham chiến dưới trướng của Tưởng Bách Linh, Lý Lão Cửu, Đổng Chủ bộ, phân chia thành hai tốp. Mỗi một tốp quân lính được phân chia hai trăm giáo dài và một trăm cung tên. Lần lượt theo thứ tự thay ca cho những quân lính cố thủ trên thành. Tiểu Cửu lại ra lệnh cho Vương Nhị Mao, kẻ đang đứng co rúm một bên:
- Ngươi và Chu Đội chính dẫn lữ quân Thiên Xu đi tuần quanh thành, đề phòng gian tặc họ Trương phái người từ những hướng khác đột nhập vào thành. Nếu như những cổng thành khác có bất trắc gì thì huynh cũng đừng có quay về mà gặp Lâm đại nhân nữa, tự mình tìm một chỗ mà kết liễu đi!
- Tiểu Cửu ca!
Vương Nhị Mao cảm động rớt nước mắt. Ban nãy càng nghĩ y càng thấy mình có lỗi với Trình Tiểu Cửu. Vẫn cho rằng sau lần đó, chắc chắn Tiểu Cửu sẽ không xem mình như là huynh đệ nữa, thật không ngờ Trình Tiểu Cửu lại không để bụng chuyện y bị Trương Lượng dọa cho sợ chết khiếp, Tiểu Cửu ca vẫn sắp xếp cho y một công việc vừa an toàn lại vừa có thể kiếm được tiền.
Trình Tiểu Cửu giơ tay, vỗ nhẹ lên vai của Vương Nhị Mao,
- Đi đi, đừng làm nhỡ chuyện của Lâm đại nhân, sự an nguy của già trẻ gái trai trong Huyện này đặt lên vai chúng ta!
Những lời đó được nói một cách anh dũng đầy chính nghĩa, khiến cho những người nghe không ai là không thấy động lòng. Bách tính nhường đường, dùng ánh mắt ngưỡng mộ tiễn hai người bọn Vương Nhị Mao và Chu Lễ Hổ đi xa. Đợi cho đoàn quân Thiên Xu đi xa rồi, Trình Tiểu Cửu mới quay người trở lại, hành lễ với Lâm Huyện lệnh,
- Xin đại nhân hãy ở đây chủ trì đại cục, để trấn áp uy phong của kẻ địch!
Một sự sắp xếp oai phong và an toàn như vậy khiến cho Lâm Huyện lệnh cảm thấy rất mãn nguyện. Ngay lúc đó bèn khe khẽ gật đầu, cười nói:
- Ngươi cứ việc đi chỉ huy quân đội, chú ý đến sự an toàn của bản thân. Những vấn đề còn lại thì cứ giao cho ta, bổn quan đảm bảo hậu phương vững chắc cho ngươi!
- Chỉ cần ngài vừa lòng thôi!
Trình Tiểu Cửu tuy ngoài mặt không nói câu gì, nhưng trong lòng hiểu rất rõ nhiều chuyện. Ban nãy Tưởng Bách Linh liên tục đốc thúc hắn đi thông báo kết quả trận chiến cho Huyện lệnh đại nhân, Tiểu Cửu hiểu rất rõ ý tứ của hắn là muốn nhắc nhở bản thân đừng quá tin tưởng vào cái thân phận Trường sử hành quân đó. Đây là Huyện nha Quán Đào, chứ không phải là Hành cung của đại tổng quản nào đó. Cái thân phận Trường sử này nghe thì có vẻ rất oai phong, nhưng trên thực tế không có biên chế tương ứng trong Huyện nha. Vậy nên những gì cần phải xin chỉ thị vẫn nên trình báo cho đầy đủ, tránh để bị hiểu lầm, làm ảnh hưởng đến các huynh đệ khác không biết nên làm như thế nào.
- Sao vậy, ngươi vẫn còn điều gì chưa yên tâm sao? Nói hết ra đi, bổn huyện sẽ giúp ngươi giải quyết!
Lâm Huyện lệnh nhận thấy sắc mặt Tiểu Cửu đang đanh lại, bèn tới vỗ vô vai hắn, cười nói.
Trình Tiểu Cửu lắc đầu, cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhõm nói:
- Không có thưa ngài! Bì chức lên thành chuẩn bị, quận giặc có lẽ sẽ đến đây ngay lập tức!
Nói đoạn, hắn quay người, bước về phía chiến trường đêm nay. Những gì cần báo cáo thì cũng đã báo cáo rồi, những gì cần phải chú ý thì cũng đã chú ý rồi. Nếu như vậy mà còn có người bới lông tìm vết bắt lỗi hắn nữa, thì chỉ đành chấp nhận số phận thôi. Nói một cách công tâm thì việc đối phó với những vấn đề trong chốn quan trường khó khăn hơn rất nhiều so với việc đối phó với giặc cướp ngoài thành. Lúc ứng phó với sự công kích của những tên giặc cướp bên ngoài thành, hắn cũng sợ hãi lo lắng, nhưng trong lòng lại không trống rỗng đến như vậy. Còn khi đối mặt với ân công lâm Huyện tôn và vài người đồng liêu thân thiết nửa vời, hắn luôn cảm thấy không thoải mái, khủng hoảng tựa như bản thân đang phải đi trên một cây cầu độc mộc.
- Quân địch đã lui chưa? Tình hình thương vong của các huynh đệ thế nào rồi ? Ngươi thì sao ? Có bị thương nữa không ?
- Bẩm cáo đại nhân!
Trình Tiểu Cửu đứng vững người, lớn tiếng trả lời,
- Quân ta chết ba mươi người, thương nhẹ mười chín người. Không có ai bị thương nặng. Giết tại trận gần năm mươi tên giặc, làm thương vô số. Tiềm lực của quân địch không đủ nên đã rút lui rồi ạ!
- Tốt, tốt, huynh đệ làm tốt lắm, giỏi lắm!
Lâm Huyện lệnh liên tục gật đầu, cục đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được vứt bỏ. Trình Tiểu Cửu dẫn quân có thể đánh thắng được trận công kích lần thứ nhất, thì cũng sẽ có thể đánh thắng lần thứ hai. Bọn giặc trước giờ không biết nhẫn nại, nếu như chúng thấy tổn thất nhiều quá mà bỏ chạy thì bản thân ta có thể dễ dàng ăn nói với bất kỳ ai.
Những bách tính vây quanh để xin được ra chiến trường, nghe thấy vậy bèn vui mừng khôn xiết, giơ cao vũ khí trong tay, một lần nữa thỉnh cầu Huyện lệnh đại nhân cho lên thành đánh giặc. Trình Tiểu Cửu đảo mắt nhìn bốn xung quanh, vội vàng đưa ra ý kiến trước khi Lâm đại nhân quyết định:
- Bẩm cáo Huyện tôn đại nhân! Trời đã khuya lắm rồi, Trương Kim Xưng chỉ là muốn tổ chức một cuộc trinh thám quy mô nhỏ. Bì chức có ý kiến nên để cho những huynh đệ tham chiến trong trận thứ nhất vừa rồi lui xuống nghỉ ngơi, những đội quân còn lại luân phiên thay nhau canh gác. Ngày mai lúc trời sáng có lẽ chúng ta sẽ có một trận chiến quyết liệt với quân giặc!
- Được, được, làm theo ý của nhà ngươi.
Lúc này đây Lâm Đức Ân nhìn thấy Trình Tiểu Cửu là cảm thấy yên lòng, thích thú, vậy nên đã rất nhanh chóng đồng ý yêu cầu của hắn. Huyện lệnh đại nhân lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài đã được chuẩn bị từ trước, giơ lên cao cho mọi người nhìn thấy. Sau đó lớn tiếng ra lệnh:
- Bổn huyện trao cho ngươi quyền điều động ba đoàn cùng với một lữ quân Hương dũng. Nếu như có kẻ nào không chịu phục tùng mệnh lệnh, ngươi cứ tự ý xử lý, không cần phải thông báo cho bổn huyện!
- Tạ đại nhân đã tín nhiệm!
Trình Tiểu Cửu cảm kích cúi khom người hành lễ.
- Thuộc hạ vẫn còn một thỉnh cầu, mong đại nhân đồng ý!
Lâm Huyện lệnh vuốt râu cười nói,
- Ngươi cứ nói, có yêu cầu gì cứ việc đề xuất, bổn huyện đều phê chuẩn cho ngươi!
- Các anh em huynh đệ hy sinh thân mình đánh giặc, xin đại nhân an ủi gia quyến của những người đã chết, để cổ vũ sĩ khí!
Trình Tiểu Cửu chắp tay cầu xin.
- Đó là lẽ đương nhiên!
Lâm Huyện lệnh vốn chẳng phải là một người keo kiệt, hơn nữa khoản tiền đó cũng không phải là tiền túi của mình bỏ ra.
- Bổn huyện đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi, ngươi hãy nói với các huynh đệ rằng: Mỗi người sống mỗi ngày được nhận thưởng năm mươi tiền, gia quyến của những người hi sinh được nhận hai xâu tiền. Giết một tên giặc, thưởng tiền nửa xâu. Tiền thưởng quy đổi trong ngày, quyết không nợ anh em!
Huyện lệnh đại nhân vừa dứt lời, xung quanh lập tức rộ lên tiếng hân hoan ầm ĩ. Đặc biệt là những lính Hương dũng ban nãy không được tham gia đánh trận, bọn họ vẫn chưa có khái niệm gì về sự chết chóc và máu chảy. Trong tiếng reo hò còn có thêm cả sự tiếc nuối, dường như bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội phát tài hiếm có.
- Chúng ta cũng muốn tham chiến, chúng ta chỉ cần một nửa tiền thưởng thôi, cũng nguyện xin được lên thành giết giặc!
Bách tính tay cầm đao, chùy sắt v.v… các loại vũ khí, hét lớn xin được tham chiến.
- Cảm tạ mọi người đã hậu ái với chúng ta!
Trình Tiểu Cửu chắp tay nói
- Đêm nay mong mọi người hãy dùng sự cổ vũ của mình để tiếp sức cho chúng ta. Đợi tới sáng ngày mai chắc chắn sẽ có cơ hội để mọi người thể hiện bản lĩnh của mình!
Nói đoạn, Trình Tiểu Cửu giơ cao tấm lệnh bài mà Huyện lệnh đại nhân đưa cho hắn ban nãy. Tiếp theo đó tập hợp những lữ quân Hương dũng chưa tham chiến dưới trướng của Tưởng Bách Linh, Lý Lão Cửu, Đổng Chủ bộ, phân chia thành hai tốp. Mỗi một tốp quân lính được phân chia hai trăm giáo dài và một trăm cung tên. Lần lượt theo thứ tự thay ca cho những quân lính cố thủ trên thành. Tiểu Cửu lại ra lệnh cho Vương Nhị Mao, kẻ đang đứng co rúm một bên:
- Ngươi và Chu Đội chính dẫn lữ quân Thiên Xu đi tuần quanh thành, đề phòng gian tặc họ Trương phái người từ những hướng khác đột nhập vào thành. Nếu như những cổng thành khác có bất trắc gì thì huynh cũng đừng có quay về mà gặp Lâm đại nhân nữa, tự mình tìm một chỗ mà kết liễu đi!
- Tiểu Cửu ca!
Vương Nhị Mao cảm động rớt nước mắt. Ban nãy càng nghĩ y càng thấy mình có lỗi với Trình Tiểu Cửu. Vẫn cho rằng sau lần đó, chắc chắn Tiểu Cửu sẽ không xem mình như là huynh đệ nữa, thật không ngờ Trình Tiểu Cửu lại không để bụng chuyện y bị Trương Lượng dọa cho sợ chết khiếp, Tiểu Cửu ca vẫn sắp xếp cho y một công việc vừa an toàn lại vừa có thể kiếm được tiền.
Trình Tiểu Cửu giơ tay, vỗ nhẹ lên vai của Vương Nhị Mao,
- Đi đi, đừng làm nhỡ chuyện của Lâm đại nhân, sự an nguy của già trẻ gái trai trong Huyện này đặt lên vai chúng ta!
Những lời đó được nói một cách anh dũng đầy chính nghĩa, khiến cho những người nghe không ai là không thấy động lòng. Bách tính nhường đường, dùng ánh mắt ngưỡng mộ tiễn hai người bọn Vương Nhị Mao và Chu Lễ Hổ đi xa. Đợi cho đoàn quân Thiên Xu đi xa rồi, Trình Tiểu Cửu mới quay người trở lại, hành lễ với Lâm Huyện lệnh,
- Xin đại nhân hãy ở đây chủ trì đại cục, để trấn áp uy phong của kẻ địch!
Một sự sắp xếp oai phong và an toàn như vậy khiến cho Lâm Huyện lệnh cảm thấy rất mãn nguyện. Ngay lúc đó bèn khe khẽ gật đầu, cười nói:
- Ngươi cứ việc đi chỉ huy quân đội, chú ý đến sự an toàn của bản thân. Những vấn đề còn lại thì cứ giao cho ta, bổn quan đảm bảo hậu phương vững chắc cho ngươi!
- Chỉ cần ngài vừa lòng thôi!
Trình Tiểu Cửu tuy ngoài mặt không nói câu gì, nhưng trong lòng hiểu rất rõ nhiều chuyện. Ban nãy Tưởng Bách Linh liên tục đốc thúc hắn đi thông báo kết quả trận chiến cho Huyện lệnh đại nhân, Tiểu Cửu hiểu rất rõ ý tứ của hắn là muốn nhắc nhở bản thân đừng quá tin tưởng vào cái thân phận Trường sử hành quân đó. Đây là Huyện nha Quán Đào, chứ không phải là Hành cung của đại tổng quản nào đó. Cái thân phận Trường sử này nghe thì có vẻ rất oai phong, nhưng trên thực tế không có biên chế tương ứng trong Huyện nha. Vậy nên những gì cần phải xin chỉ thị vẫn nên trình báo cho đầy đủ, tránh để bị hiểu lầm, làm ảnh hưởng đến các huynh đệ khác không biết nên làm như thế nào.
- Sao vậy, ngươi vẫn còn điều gì chưa yên tâm sao? Nói hết ra đi, bổn huyện sẽ giúp ngươi giải quyết!
Lâm Huyện lệnh nhận thấy sắc mặt Tiểu Cửu đang đanh lại, bèn tới vỗ vô vai hắn, cười nói.
Trình Tiểu Cửu lắc đầu, cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhõm nói:
- Không có thưa ngài! Bì chức lên thành chuẩn bị, quận giặc có lẽ sẽ đến đây ngay lập tức!
Nói đoạn, hắn quay người, bước về phía chiến trường đêm nay. Những gì cần báo cáo thì cũng đã báo cáo rồi, những gì cần phải chú ý thì cũng đã chú ý rồi. Nếu như vậy mà còn có người bới lông tìm vết bắt lỗi hắn nữa, thì chỉ đành chấp nhận số phận thôi. Nói một cách công tâm thì việc đối phó với những vấn đề trong chốn quan trường khó khăn hơn rất nhiều so với việc đối phó với giặc cướp ngoài thành. Lúc ứng phó với sự công kích của những tên giặc cướp bên ngoài thành, hắn cũng sợ hãi lo lắng, nhưng trong lòng lại không trống rỗng đến như vậy. Còn khi đối mặt với ân công lâm Huyện tôn và vài người đồng liêu thân thiết nửa vời, hắn luôn cảm thấy không thoải mái, khủng hoảng tựa như bản thân đang phải đi trên một cây cầu độc mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.