Khai Quốc Công Tặc

Quyển 1 - Chương 37: Oanh Kha (14)

Tửu Đồ

20/02/2016

Ưu điểm của bộ sóc là sắc bén và rắn chắc, cái gọi là Trượng Bát trường sóc, lưỡi sóc nhẵn bóng, dài ba thước, hơn nữa tọa sóc dài một thước, thân sóc dài một trượng, linh hoạt như một thanh trường kiếm, lúc có thể dựng thẳng như trường mâu, lại có thể bổ chém như đại đao. Mà binh khí ngắn của địch nhân trong tay chỉ có thể chém vào bộ phận thiết chế của đầu sóc, mà không thể chém đứt được cây sóc.

Loại mạch đao là binh khí thích hợp nhất cho đại lực sĩ sử dụng. Lưỡi đao và chuôi đao dài gấp rưỡi người, hai tay xoay mở, có thể liên tục chém binh khí kẻ địch gãy đôi. Tham chiếu theo trận điển hình của phủ binh Đại Tùy, có một trăm Mạch đao thủ làm tiên phong, có thể khởi xướng cường công với quân địch có nhân số nhiều hơn mình gấp bội. Chỉ cần Mạch đao thủ không mệt đến thoát lực, thì kẻ địch khó mà có thể ngăn chặn được thế tiến công của bên ta.

Mà một nghìn hương dũng được Lâm Huyện lệnh mộ binh này, trong mười người thì có chín người là từng sống bằng nghề khiêng vác hàng tại bến tàu, sở trước khác thì không có, nhưng khí lực thì có thừa.

Tìm cơ hội không có ai, Trình Tiểu Cửu uyển chuyển nói ra ý tưởng của mình với Lâm Huyện lệnh, ông ta có ơn tri ngộ với hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn ân nhân hồ đồ chết trong tay kẻ tặc.

Lâm Huyện lệnh vô cùng cao hứng đối với sự thẳng thắn của Trình Tiểu Cửu đối với mình, nhưng suy nghĩ một thời gian dài, lão đã cho ra một đáp án mà khiến bất kỳ người nào cũng vô cùng thất vọng:

- Ngươi nói đến là phương thức trang bị của phủ binh chính quy, nhưng đối phó với đám tặc kia, thì cần gì phải gióng trống khua chiêng như thế đúng không? Huyện Quán Đào chúng ta vốn không giàu có phồn hoa gì rồi, chế tạo ra một cây sóc là phải cần lượng sắt rất nhiều, mà trong nha môn hiện tại không có nhiều tiền như vậy, nếu như lại bổ lên đầu bách tính, vậy thì sợ rằng dân gian sẽ oán hận với ta! Một khi bị kẻ tặc nhân cơ hội kích phát dân biến, thì chẳng phải Quán Đào sẽ sụp đổ hay sao?

- Đại nhân nói rất đúng. Vãn bối chỉ lo lắng đến vấn đề gia tăng võ bị của hương dũng mà không nghĩ đến cảm thụ của bách tính.

Trình Tiểu Cửu đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng khom người nhận sai. Cây anh thương bằng bạch chá cũng rất tiện lợi, tiếp tục phối trí một nghìn cây, cũng sẽ không làm cho Huyện lệnh đại nhân đau lòng. Mà nếu như quả thật muốn phối trí loại khí giới quân dụng chân chính như thiết sóc, mạch đao, hoành đao, thì trong nha môn cần phải nghĩ biện pháp thu gom tiền rồi.

Theo như Vương Nhị Mao dò la nghe ngóng tin đồn đường phố, từ lúc bắt đầu trù lập kế hoạch thiết lập hương dũng, đủ hạng thuế mã trên phố xá, các loại phí đều đã tăng gấp đôi. Số tiền này, phần lớn là chui vào túi tiền của quan lại các cấp. Mặc dù là bản thân, cũng được phân chia ba xâu tiền từ số đó, nếu như bản thân hắn không cảm thông cho nỗi khổ của Huyện tôn đại nhân, thì thật là không biết tốt xấu rồi.

Đối với người thiếu niên dũng cảm thừa nhận sai, Lâm Huyện lệnh vô cùng hài lòng, thưởng thức. Thời gian gần đây, biểu hiện của Trình Tiểu Cửu tại sàn đấu cũng thật sự khiến Huyện lệnh đại nhân là lão cảm giác được vô cùng vẻ vang, để cổ vũ cho lòng dạ của ái tướng tâm phúc, lão cân nhắc một chút, cười biểu dương nói:

- Thật ra cách nghĩ của ngươi không sai, chỉ là tình huống thực tế của chúng ta ở đây không cho phép mà thôi. Nếu như tương lai ngươi có cơ hội, thì có thể phát huy được sở trường của mình ở trong quân. Một huyện nhỏ này của chúng ta quá chật hẹp, khó tránh bầu trời cũng quá hẹp, không đủ để Côn bằng giang cánh. (Côn bằng: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong 'Tiêu Dao du' của Trang Tử).

- Huyền tôn đại nhân quá khen. Vãn bối tài cán hiệu lực vì đại nhân, đó đã là phúc khó có được rồi.

Trình Tiểu Cửu không rõ ý tứ của Lâm Huyện lệnh là gì, liền vội vàng tỏ rõ thái độ của mình.



Lâm Huyện lệnh nhìn hắn lắc đầu mỉm cười, trong ánh mắt phảng phất cất dấu huyền cơ vô hạn. Tận đến khi Trình Tiểu Cửu thấy cả người run lên, sợ hãi, lão mới cười trừ chuyển đề tài câu chuyện:

- Ta nghe nói ngươi vốn là tướng môn, lệnh tôn đại nhân bị liên lụy bởi Nhược lão tướng quân, mới bị sung quân biên ải, đúng không? Gần đây ngươi có tin tức của lệnh tôn không? Bản huyện tại Liêu Đông thật ra cũng có mấy bằng hữu, biết đâu có thể tìm hiểu tung tích của lệnh tôn...

Bất ngờ, vô cùng đột ngột. Nội tâm Trình Tiểu Cửu đầy hỗn loạn, trong mười phần thì có bảy phần là vô cùng ngạc nhiên, còn ba phần thì mừng rỡ như điên. Ngơ ngác lặng đi hồi lâu, hắn mới khom người lạy dài với Lâm Huyện lệnh, cân nhắc tìm từ nói:

- Đa tạ đại nhân chiếu cố. Chỉ là gia phụ đã bị giáng chức đến biên ải nhiều năm rồi, ngay từ lúc bắt đầu đã không có tin tức, không có một lời nhắn nhủ gì về cả. Năm năm gần đây, đã bặt vô âm tín, không rõ sống chết ra sao. Nếu một ngày nào đó vãn bối nhận được tin tức của gia phụ, nhất định sẽ xin đại nhân hỗ trợ. Cha con vãn bối nếu có thể lần thứ hai đoàn tụ, vãn vối dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân đức của đại nhân.

Nói xong lời cuối cùng, chân tình hắn bộc lộ ra hoàn toàn, trong giọng nói đã nghẹn ngào, Lâm Huyện lệnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười thoải mái:

- Hai chữ báo đáp, ngươi không cần phải ghi nhớ. Bản huyện rất thưởng thức tài học của ngươi, chứ không phải là muốn tỏ ân huệ với gươi. Vụ án này vỗn là tai bay vạ gió, đáng tiếc văn võ cả triều không ai dám bênh vực lẽ phải.

- Vãn bối biết đại nhân thi ân bất vọng báo! Nhưng đại nhân dù sao cũng là vị trưởng già đầu tiên thật lòng chiếu cố vãn bối. Vãn bối, vãn bối, vãn bối thất thố rồi, , đại nhân chớ trách!

Trình Tiểu Cửu lau nước mắt, nghèn nghẹn nói.

Nhìn gương mặt ngây ngô của hắn, lão cười bổ sung:

- Ngươi cứ huấn luyện hương dũng cho tốt, đã là báo đáp ta rồi. Chuyện thủ thành, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Chúng ta ở đây cách quận thành Võ Dương và quận thành Thanh Hà rất gần, một khi kẻ tặc giết tới, chỉ cần có thể thủ vững một ngày đêm, viện quân khẳng định sẽ có thể dọc theo kênh đào tới tiếp viện. Nếu như kinh động quân coi giữ Lê Dương, sợ rằng kẻ tặc chết không có chỗ chôn!

Sức chiến đấu của quân coi giữ Lê Dương mạnh bao nhiêu, Trình Tiểu Cửu không có chút ấn tượng nào. Nhưng nếu như Huyện lệnh đại nhân khẳng định như vậy, thì hắn cũng không kiên trì tăng mạnh trang bị cho hương dũng nữa. Chỉ là trong việc huấn luyện, sẽ tăng cường mức độ lên. Nhưng nếu cứ như vậy, khó tránh khỏi bị các hương dũng chỉ trích, nhưng vì tiền đồ của mình, cũng để báo đáp ân đức của Huyện lệnh đại nhân, Tiểu Cửu không thể để ý nhiều điều như vậy.

Vì vậy, binh sĩ huyện Quán Đào luyện anh thương trở thành một cảnh quan đẹp đẽ nhất trong mùa hè này. Mỗi buổi sáng, hơn trăm tráng hán tay cầm anh thương hô quát, toàn bộ sàn đấu giống như vạn cây hoa đào nở hoa. Trình Tiểu Cửu mặc y phục vải đay màu trắng, tay cầm anh thương dài đi trước trận, chỉ đông đánh tây, một cây anh thương xuất quỷ nhập thần, khiến vô số bách tính nhìn hoa cả mắt, âm thanh ủng hộ vang dậy như sấm.

Trong đó hét ủng hộ hăng say nhất là Chu Hạnh Hoa và nữ tỳ Xảo Nhi của nàng. Hai người vỗ tay mặt đỏ bừng, hồn nhiên không để ý tới những ánh mắt kỳ lạ chung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khai Quốc Công Tặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook