Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 22: Ván bài (22)

Tửu Đồ

25/03/2016



Vì nóng lòng muốn giết Dương Thiện Hội, đám lâu la sớm đã làm mất nhưng tấm khiên lá chắn. Đó chính là vũ khí duy nhất đối phó hữu hiệu với mũi tên lông vũ, thiếu nó cũng không còn cách nào chống được mũi tên đành phải trơ mắt nhìn viện quân đến mà không làm gì được. Thuyền lớn lần lượt đón đám người Dương Thiện Hội đi. Khi Ngũ Thiên Tích dẫn theo đội Mạch đao đuổi đến thì thuyền lớn đã căng buồm, chỉ còn lại tiếng cười dương dương đắc ý chạy hướng về phía bờ bên kia.

- Mọi người hãy ghép bè đuổi theo lão già khốn khiếp kia!

Mắng một lúc, Ngũ Thiên Tích tức giận đề nghị. Nhóm Mạch đao thủ ai nấy đều mặc áo giáp nặng nề không sợ mũi tên bắn, phải chỉ có điều chạy thì rất khó, qua sông lại càng khó khăn hơn.

- Chúng ta đóng bè xong thì đám Dương Thiện Hội đã chạy về đến Thanh Hà rồi, Hơn nữa bè gỗ cũng không nhẹ, họ dùng thuyền vào mùa hạ này, đúng là thời điểm nước sông dâng cao.

Vương Phi nhìn một lượt khinh thường nhún vai. Anh ta cho rằng, một nhân tài mới xuất hiện Ngũ Thiên Tích có chút ỷ lại vào được sủng mà kiêu.

Trang bị, đồ ăn

Không có cấp dưỡng

Gặp chuyện vẫn còn vui. Có thuyền lớn của quân địch, bè gỗ căn bản là không thể xử lý được. Mặc dù có thể qua được sông nhưng việc quyết định chỉ có thể do Đoàn Thanh và mấy “lão tướng” bọn họ, dù thế nào cũng đến lượt Ngũ Thiên Tích ra mặt.

- Y chạy về Thanh Hà, chúng ta hãy phá thành Thanh Hà. Ngươi không dám! Không dám thì đứng đây mà nhìn, tự ta sẽ dẫn người đi qua.

Ngũ Thiên Tích trợn con ngươi, dầm hừ đáp lại. Nếu Đoàn Thanh và đám người Vương Phi vừa rồi không nóng nảy giành công chờ anh ta một lát, chưa biết chừng mọi người đã có thể bắt được Dương Bạch Nhãn ở bờ Tây sông Chương Thủy rồi. Có những người không biết tự lượng sức mình.

- Ai không dám. Lúc ông đây cầm đao giết người thì ngươi còn không biết vo gạo ở đâu!



Vương Phi cũng không phải là người chịu được tức giận, nghe thấy đối phương như vậy dường như có hàm ý khinh miệt, y cười lạnh đáp lại.

Nói chuyện, hai người cởi áo giáp, chuẩn bị xông vào nhau. Đoàn Thanh thấy thể đi nhanh lên trên, hòa giải:

- Thôi đi, thôi đi, mọi người đừng nóng nữa. Nếu tình hình có thay đổi, chúng ta cũng phải từ từ để giáo đầu quyết định phải không? Nếu hắn có diệu kế phá địch, mấy người cứng đầu xông lên, dù có đánh thắng, e rằng cũng bị thiệt lớn chẳng kém.

Lời này rõ ràng là sẽ đánh, nhưng phải đợi Trình Danh Chấn ra lệnh, Ngũ Thiên Tích không thể không có điều băn khoăn. Liếc mắt nhìn mọi người một cái, tay phải của y dừng lại:

- Nếu giáo đầu ở đây, chắc chắn sẽ không trơ mắt để kẻ thù chạy tan tác như vậy. Hừ, hãy đợi đây, xem rốt cuộc ai sai ai đúng.

- Biết rồi, chúng ta đến giết người nay, ngươi ra tay độc nhất!

Vương Phi nhẫn nhịn đầy một bụng hỏa, tiện tay nhắc lại tội của Ngũ Thiên Tích.

Ngũ Thiên Tích hận nhất là người khác lấy chuyện gã từng là quân nhân để chế giễu. Vì ngày đó dẫn theo đội Mạch đao giết nhiều huynh đệ Minh Châu Quân cho nên sau khi đầu hàng, mặc dù có sự che trở của Trình Danh Chấn nhưng anh ta vẫn chỉ như ngậm bồ hòn làm ngọt. Bản thân y là là người nóng nảy, bị người ta lôi ra làm trò cười hẳn là phải lớn tiếng lý luận một phen. Còn đám lão tướng của Minh Châu Quân chỉ cần vừa nhắc đến Giáo úy Trương Đường Trụ thì lập tức hợp thành một đoàn nước tạt cũng không tách ra, dù có lý hay không có lý chắn chắn sẽ không để cho Ngũ Thiên Tích phần lợi thế.

Tình huống hôm nay lại như thế, Vương Phi vừa dứt lời, đám lâu la đã ồn ào. Dường như vừa rồi mọi người bị trúng tên chết hết tất cả chỉ là lỗi của Ngũ Thiên Tích dựng lên. Ngũ Thiên Tích tức giận dẫn muốn theo đám người cầm Mạch đao tìm người liều mạng, lại sợ mình mắc tội danh giết người, dù giận dữ và oan ức đầy mặt nhưng đều nhẫn nhịn.

Căng thẳng không dưới một khắc, Trương Cẩn đã đuổi đến. Thấy ánh mắt mọi người như gà chọi vậy liền đi nhanh lên lớn tiếng kêu gào:

- Lại làm càn cái gì thế? Đừng nóng, là người nhà cả mà! Nếu không tản ra bị giáo đầu nhìn thấy thì không ai trốn được một quân côn đâu.

Quân pháp của Minh Châu Quân nghiêm khắc, có bất kì một kiếm cớ đấu đá cá nhân nào. Dù là tướng lính hay lính quèn phạm phải, lần đầu cũng đều phải chịu năm mươi quân côn, lần thứ hai đến một trăm, phạt vào Khổ tù doanh lao động ba tháng. Nếu bị đánh một trăm trượng mà không chết, mà cũng không ghi nhớ, lần thứ ba phạm tội, không quan tâm là trước đây có nhiều công lao, cũng sẽ bị trảm đầu thị chúng, treo lên cột cờ để răn đe. Cho nên đám người Ngũ Thiên Tích và Vương Phi tuy tức nhau nhưng cũng không ai muốn lấy mình ra để thử nghiệm. Trong mắt bọn họ gậy quân chưa chắc đã đáng sợ nhưng nếu bị giáng chức ngày ngày lao dịch ở trong Khổ tù doanh bị người ta nhạo bang mới là khó chịu đựng được..

Quát hai bên ngừng tranh chấp, Trương Cẩn kéo Vương Phi qua:



- Ngươi cũng thật là, sao lại càng làm quan lớn tiền đồ lại càng giảm đi thế. Gặp chuyện quân tình khẩn cấp không thông báo là tội danh gì, không phải là ngươi đã rõ lắm sao?

Hai người Vương Phi và Đoàn Thanh bị hỏi đến mức da đầu căng thẳng, lập tức đáp:

- Đã phái người lập tức đưa tin cho giáo đầu, có thể tên đưa tin hơi chậm trễ một chút. Ha ha, cũng không thể hoàn toàn trách các huynh đệ được. Chẳng phải là các huynh đệ đã mệt mỏi cả đêm rồi sao?

Ngũ Thiên Tích không có hứng trí ném đá xuống giếng, chủ động lấp liếm cho hai người Vương - Đoàn:

- Trên đường đi ta đã gặp tên đưa tin, chạy đến miệng xùi bọt mép. Đoán là chạy mệt quá, đến giờ giáo đầu vẫn chưa nhận được tin có lẽ cũng là do nó.

Không ngờ lúc quan trọng Ngũ Thiên Tích lại giúp mình, trong lòng Vương Phi rất không thoải mái cau mày nhìn rồi quát lớn:

- Ngươi ít mồm xen vào thôi, người đưa tin của ta có ngựa cưỡi đấy.

Vẻ mặt tuy không lạnh lùng nhưng ác cảm trong lòng Ngũ Thiên Tích đã được giảm đi không ít, dừng lại một chút anh ta lại bổ sung tiếp:

- Chắc là cả đêm chém giết, ngựa cũng đã mỏi lừ. Bên Trương Trư Bì có mấy con ngựa tốt, còn mạnh hơn mấy con gia súc đó nhiều. Để lần tới ta đổi cho đỡ làm lỡ chuyện!

Loại mưu mẹo này lúc ở đầm Cự Lộc Trương Cẩn thấy cũng nhiều, cho nên không tức giận nhiều, cười cười, vẻ mặt ôn hòa khuyên bảo:

- Vậy ngươi cũng nên bớt chút thời gian đi trấn an các huynh đệ một chút! Ăn cả một hồi mưa tên, suýt nữa thì chết. Mau đi đi, ta cũng tìm được một chỗ để hạ trại rồi, trung quân đang theo phía sau.

Đám người Vương Phi và Đoàn Thanh gật đầu liên tục, vội tránh Trương Cẩn, vừa kiểm tra mũi tên tập kích gây thương vong, vừa nghĩ cách bù lại khuyết điểm vừa rồi của mình. Ngũ Thiên Tích không gặp phải giao thủ với quân địa phương cho nên cũng không cần phải an ủi sĩ tốt. Liền lệnh cho đội Mạch đao nghỉ ngơi, tự mình dẫn theo mười binh lính cường tráng hỗ trợ cho Trương Cẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khai Quốc Công Tặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook