Khai Thị Quyển 3- Hòa Thượng Tuyên Hóa
Chương 16: Học Phật Pháp Quý Ở Thực Hành
HT. Tuyên Hóa
24/08/2021
Học Phật Pháp Quý Ở Thực Hành
Hằng ngày mình cùng nhau nghiên cứu Phật Pháp thì ai đều có chỗ tâm đắc, nhưng nếu không thực hành thì cũng thành vô dụng. Sau khi nghiên cứu, mình phải theo đó tu hành. Phải thực hành với "chân đạp trên mặt đất vững chắc," thì mới có sự thọ dụng. Nếu mình không thực hành, chỉ nói suông, thì mình cũng giống như "người đá"đối với Phật Pháp chẳng giúp ích được bao nhiêu cả!
Muốn giúp ích cho Phật Pháp thì mình phải hoằng dương Phật
Pháp, tự mình làm gương, chú ý bốn oai nghi12 giữ năm Giới13 dùng Tứ Vô Lượng Tâm (từ, bi, hỷ, xả) để độ chúng sanh và dùng Sáu Ðại Tông Chỉ (không tranh, không tham, không cầu, không ích kỷ, không tự lợi, và không vọng ngữ) làm tiêu chuẩn để răn mình. Nếu các bạn dùng những phép tắc như vậy để hoằng dương Phật Pháp thì bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào cũng có sự hiện hữu của Chánh Pháp, không thể có sự xuất hiện của Mạt Pháp, tà ma ngoại đạo sẽ sợ hãi đến dựng tóc gáy, hễ thấy bóng các bạn là chúng chạy trốn mất. Ðiều khiến chúng sợ hãi chẳng phải là thần thông diệu dụng mà chính là đức hạnh của các bạn!
Khi "tri hành hợp nhất," biết và làm là một, thì sự tu hành của mình nhất định sẽ thành tựu; yêu ma quỷ quái chỉ nghe tiếng là đầu hàng ngay. Vì sao vậy? Bởi vì các bạn có trí huệ chân chánh, nhận thức được sự lý thật giả, biết được việc gì nên làm và việc gì không nên làm! Các bạn cần phải nhận thức rõ ràng, hiểu thấu suốt, không làm chuyện điên đảo, không có mọi phiền não, rắc rối, thì mới có thể nói là đã đạt tới cảnh giới "như như bất động, liễu liễu thường minh." Nếu được như thế thì mười phương chư Phật sẽ vỗ tay khen ngợi, hoan hỷ vô cùng; nếu chẳng được như thế - không tới được chỗ phải tới, tự cam chịu đọa lạc, không cầu tiến - thì chư Phật cũng phải bật khóc: "Ôi! Ta đã hao tổn biết bao tinh thần thế mà ngay cả một chúng sanh cũng không độ được. Thật là quá sức khó khăn!" Do đó, các bạn nếu biết được một chút thì hãy thực hành một chút, bởi "tích tiểu thành đa, góp gió thành bão," từ một chút mà tích lũy dần thì sẽ thành nhiều, ví như đống cát cũng có lúc dồn thành ngọn núi, công phu đầy đủ thì tự nhiên sẽ thành công!
Mình được ở đây tu hành là đã "được trời hậu đãi" rất nhiều; do đó, mình không nên lãng phí cơ hội quý báu này và không nên phụ lòng của sư trưởng. Các bạn hãy dũng mãnh, tinh tấn tu Ðạo Vô Thượng để chóng thành Phật quả!
Hằng ngày mình cùng nhau nghiên cứu Phật Pháp thì ai đều có chỗ tâm đắc, nhưng nếu không thực hành thì cũng thành vô dụng. Sau khi nghiên cứu, mình phải theo đó tu hành. Phải thực hành với "chân đạp trên mặt đất vững chắc," thì mới có sự thọ dụng. Nếu mình không thực hành, chỉ nói suông, thì mình cũng giống như "người đá"đối với Phật Pháp chẳng giúp ích được bao nhiêu cả!
Muốn giúp ích cho Phật Pháp thì mình phải hoằng dương Phật
Pháp, tự mình làm gương, chú ý bốn oai nghi12 giữ năm Giới13 dùng Tứ Vô Lượng Tâm (từ, bi, hỷ, xả) để độ chúng sanh và dùng Sáu Ðại Tông Chỉ (không tranh, không tham, không cầu, không ích kỷ, không tự lợi, và không vọng ngữ) làm tiêu chuẩn để răn mình. Nếu các bạn dùng những phép tắc như vậy để hoằng dương Phật Pháp thì bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào cũng có sự hiện hữu của Chánh Pháp, không thể có sự xuất hiện của Mạt Pháp, tà ma ngoại đạo sẽ sợ hãi đến dựng tóc gáy, hễ thấy bóng các bạn là chúng chạy trốn mất. Ðiều khiến chúng sợ hãi chẳng phải là thần thông diệu dụng mà chính là đức hạnh của các bạn!
Khi "tri hành hợp nhất," biết và làm là một, thì sự tu hành của mình nhất định sẽ thành tựu; yêu ma quỷ quái chỉ nghe tiếng là đầu hàng ngay. Vì sao vậy? Bởi vì các bạn có trí huệ chân chánh, nhận thức được sự lý thật giả, biết được việc gì nên làm và việc gì không nên làm! Các bạn cần phải nhận thức rõ ràng, hiểu thấu suốt, không làm chuyện điên đảo, không có mọi phiền não, rắc rối, thì mới có thể nói là đã đạt tới cảnh giới "như như bất động, liễu liễu thường minh." Nếu được như thế thì mười phương chư Phật sẽ vỗ tay khen ngợi, hoan hỷ vô cùng; nếu chẳng được như thế - không tới được chỗ phải tới, tự cam chịu đọa lạc, không cầu tiến - thì chư Phật cũng phải bật khóc: "Ôi! Ta đã hao tổn biết bao tinh thần thế mà ngay cả một chúng sanh cũng không độ được. Thật là quá sức khó khăn!" Do đó, các bạn nếu biết được một chút thì hãy thực hành một chút, bởi "tích tiểu thành đa, góp gió thành bão," từ một chút mà tích lũy dần thì sẽ thành nhiều, ví như đống cát cũng có lúc dồn thành ngọn núi, công phu đầy đủ thì tự nhiên sẽ thành công!
Mình được ở đây tu hành là đã "được trời hậu đãi" rất nhiều; do đó, mình không nên lãng phí cơ hội quý báu này và không nên phụ lòng của sư trưởng. Các bạn hãy dũng mãnh, tinh tấn tu Ðạo Vô Thượng để chóng thành Phật quả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.