Chương 24
Lana318
27/01/2024
- Chú ơi quay xe lại giúp… giúp cháu. Cháu sẽ trả thêm tiền ạ.
- Thương!
- Con yêu anh ấy. Con nói dối anh ấy, con tình nguyện để anh ấy trừng phạt con. Con yêu anh ấy bố mẹ ạ. Quay xe lại giúp cháu đi ạ cháu xin chú.
Taxi quay lại, may mắn quá Khải Thiên anh vẫn còn ở đó ngồi dựa lưng vào hàng rào đó ngồi khóc, trời lạnh như vậy, anh ngồi đó kiểu gì cũng sẽ ốm. Anh còn việc ở tập đoàn cơ mà, ốm rồi ai sẽ lo việc chứ? Cô mở cửa xe ra rồi chạy tới ngồi xổm ôm lấy anh.
- Thương, em về rồi, em về với anh rồi.
- Sao anh ngốc thế hả, trời lạnh thế này không vào xe ngồi? Ốm thì làm sao?
- Anh ốm cho chết… chết luôn. Không có em anh sống làm gì nữa.
2 người cứ vậy mà ôm nhau dười trời lạnh 13 độ C của Hà Nội, cũng không phải quá lạnh thế nhưng có gió, làm cho con người phong phanh đứng ngoài trời cũng lạnh buốt hết cả người, teo đi 1 số thứ gì đó cần teo.
- Con gái tôi... cậu muốn nó chết vì lạnh đấy à?
Lúc này 2 người mới buông nhau ra, con siêu xe của anh có thể ngồi được hàng ghế thứ 2 nhưng do bố mẹ cô đã thuê taxi rồi nên anh có nói tài xế taxi đi theo mình, tới 1 nhà hàng nhỏ ở gần bệnh viện để ăn trưa, anh sẽ từ từ kể lại tất cả mọi chuyện cho bố mẹ cô nghe.
“Tiếng chuông Nokia huyền thoại” ông Đức Anh không vội nghe mà nói với bà vợ mình rằng có nên nghe không, là số máy của Minh Quân.
- Anh nghe đi.
- Alo, bố đây Quân.
[Bố mẹ lên Hà Nội chưa ạ?]
- Bố mẹ còn đang sắp xếp nhà cửa mới lên được con à. Chắc là chiều mới lên được.
[Dạ, khi nào bố mẹ lên gọi cho con nhé ạ. con ra bến xe đón.]
- Được rồi con, không cần đâu mà.
Ông Đức Anh cúp máy, ông phải nói như vậy vì muốn trực tiếp mấy mặt 1 lời với bố mẹ Khải Thiên và cả Minh Quân, tại sao lại lừa dối con gái họ và họ về xuất thân của mình chứ? Phải chăng Minh Quân và gia đình ông Đức Anh là con cờ để bà Hoa dùng tiền bạc sai khiến?
- Chú à, cho cháu gửi tiền xe với ạ.
- Có 50 nghìn thôi.
Khải Thiên đưa hẳn tờ 500k rồi nói tài xế không phải trả lại tiền thưa cho anh làm gì. 4 người họ đi vào gọi đồ ăn, cũng toàn món ăn đồng quê thôi chứ không có cao sang gì, nhà hàng này chuyên về gà.
- Cho tôi đùi gà nướng, cánh luộc, xôi nếp cẩm bọc gà, miến gà không bỏ nấm. 2 chai bia, 1 nước cam và 1 lavie.
- Dạ vâng ạ, đồ ăn sẽ lên ngay thưa Phùng tổng,
Khải Thiên gắp gỏi gà vào bát cho bố mẹ cô, còn cô thì ngồi ăn bánh đa. Ông Đức Anh nói với cô rằng Minh Quân vừa gọi cho ông, nói ông và bà Vượng đã lên Hà Nội chưa, nếu lên rồi thì gọi anh ta ra đón.
- Bố nói với anh ấy thế nào ạ?
- Bố nói là chưa có lên vì còn thu xếp công chuyện nhà cửa. Bố muốn nó và mẹ nó phải giải thích với bố mẹ, lừa con gái bố là không được rồi.
- Kìa ông, thằng Thiên nó còn ngồi đây…
- Không sao đâu ạ cô. Cháu đã biết gần như tất cả chuyện mà mẹ cháu đã làm với Thương, cháu không tha thứ cho bà ta nên nhốt bà ta vào hầm ở nhà rồi ạ.
- Gì cơ? Cháu… cháu nhốt mẹ cháu?
Hoài Thương can ngăn mẹ mình và Khải Thiên, chỗ đông người đừng nên nói chuyện ở nhà, mọi người sẽ biết, sẽ ảnh hưởng xấu tới tập đoàn sau này.
- Con Thương nói đúng, vậy cậu nói đi, tại sao hiểu lầm mâu thuẫn gì mà con gái tôi lại sảy thai?
- Là Lan Chi, con gái của 1 tập đoàn trang sức đá quý hại em ấy ạ cô chú. Cô ta đẩy ngã em ấy trong nhà vệ sinh giằng lấy sợi dây chuyền mà cháu mua cho em ấy, rồi nói dối cháu là Thương ghét cháu, tháo dây chuyền đưa cho cô ta rồi còn nói dối rằng Thương đã bỏ đi. Cháu vì ghen nên… nên đã khiến em ấy sảy thai. Cháu xin lỗi cô chú nhiều lắm ạ.
- Cô Lan Chi đó nhà ở đâu? Cho tôi cái địa chỉ để tôi cào nát mặt nó ra.
Khải Thiên nói rằng anh đã cho cô ta 1 bài học rồi, khích đểu anh làm cho anh và Thương mâu thuẫn hiểu lầm nhau đã bị anh trừng phạt rồi.
- Mời Phùng tổng cùng mọi người ạ. Phùng tổng à bữa này tôi xin được mời ngài.
- Không cần đâu chú Hậu à.
- Sao lại không cần, Phùng tổng là bạn của bác sĩ Trường mà. Bác sĩ Trường vừa đỡ đẻ thành công cho con dâu tôi đấy, tôi muốn cảm ơn bác sĩ Trường thôi.
- Chú muốn cảm ơn nó thì gặp nó mà cảm ơn ấy. Tôi trả bữa này.
4 người vừa ăn vừa nói chuyện khá vui vẻ, không biết có 1 người nào đó đã đứng ở gần đó và quay chụp lại hết toàn bộ. Người ta bấm máy rồi gọi cho 1 người nào đó, không biết là ai cả chỉ biết rằng đầu dây bên kia tỏ ra rất khó chịu.
- Tôi phải làm gì tiếp?
[Cứ chụp lại hết tất cả, tôi sẽ không quên ơn anh đâu.]
- Tôi hiểu rồi.
Minh Quân quay trở về biệt thự ở Tam Đảo nhưng không vội vào nhà mà đứng ngoài quan sát, phát hiện có 1 vài người đàn ông đứng ở đó đi qua đi lại, anh ta nhận ra 1 trong số đó là vệ sĩ ở biệt thự Khải Thiên. Mẹ anh ta đang bị giam lỏng hay sao? Thảo nào anh ta gọi cho bà Hoa mà không được.
- Bọn khốn.
Minh Quân biết mẹ mình có để 1 kẹp clear bên trong đó là tờ giấy ủy quyền 35% cổ phần tập đoàn Thiên Đức, chỉ cần có nó thôi anh ta nghiễm nhiên đá đít Khải Thiên ra khỏi công ty vì Khải Thiên chỉ còn đúng 5% cổ phần. Bỗng nhiên anh ta nở 1 nụ cười quỷ dị, gật gù vài cái rồi cầm túi xách rời khỏi đó ngay. Mẹ anh ta, bà Mỹ Hoa dù sao cũng là mẹ đẻ của Khải Thiên, bà ta 1 khi không ký vào tờ đơn ly hôn đó bà ta vẫn là vợ hợp pháp của ông Phùng Khải Huy.
Tiếng chuông ip của Khải Thiên vang lên, là người mà anh ta đã nhờ vả để về Thái Bình điều tra về vụ của gia đình cô cách đây 6 năm trước.
- Dạ con xin phép cô chú, điện thoại từ công ty ạ.
- Không sao, cậu cứ nghe.
Khải Thiên đứng dậy đi ra chỗ xa xa 1 chút rồi nghe báo cáo tình hình:
[Cậu chủ. Em có về Tiền Hải Thái Bình thì người dân ở đó cho hay 6 năm trước, thời điểm đó gia đình ông Đức Anh đắc tội với ai đó mà đám giang hồ cho vay nặng lãi tới nhà siết đồ đạc, thậm chí tới mấy con gà còi cũng mang đi làm thịt ăn với nhau.]
- Sao nữa?
[Căn nhà ngói của họ ủi phẳng đi, lệnh đó của bà chủ ban ra thưa cậu chủ.]
- Cậu lấy tin này từ ai?
[Dạ giám đốc của 1 công ty xây dựng và quy hoạch đô thị lúc đó chính là chỉ huy của vụ phá nhà đó, nói rằng đã nhận cả cọc đôla của bà chủ ạ.]
- Khốn nạn thật mà. Tiếp tục điều tra! Tôi muốn biết tường tận tất cả mọi chuyện.
[Tuân lệnh cậu chủ.]
Anh vệ sĩ cũng thật sững sờ đấy, khi mà thời gian đã trôi qua 6 năm rồi mà người dân ở đây vẫn còn nhớ như in như vậy, bà chủ của anh ta đúng là không có bút nào, không có 1 áng văn nào gột tả hết sự ác độc của mụ.
- Dạ cháu xin lỗi cô chú, để cô chú và em đợi lâu rồi.
- Không sao mà. Ở tập đoàn có chuyện gì căng thẳng thì anh về đi, không phải lo cho em đâu mà.
- Nào có chuyện gì căng thẳng đâu.
- Em thấy anh chửi thề mà.
- Không có đâu. Em nghe nhầm đấy. Cô chú đi đường xa cũng mệt rồi, 1 chút nữa cháu sẽ cho người đưa cô chú về nhà nghỉ ngơi ạ.
Ông Đức Anh cùng bà vợ hết nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn con gái mình ngồi đối diện. Hoài Thương gật đầu rồi nói bố mẹ đừng lo, cô sắp tới đây đi làm rồi, cô không ăn bám anh đâu.
Rời khỏi quán ăn rồi trở lại bệnh viện, bà Vượng có hỏi chuyện anh:
- Cậu Khải Thiên, cậu và Minh Quân… là anh em sao?
- Dạ vâng ạ, là anh em cùng mẹ khác cha cô ạ.
Khải Thiên đau khổ quá khi phải nói ra sự thật đau lòng này, mẹ anh phản bội bố anh để đi tằng tịu với người mà bà ta yêu thương, mang thai đứa con trai đó khi anh mới được vài tháng tuổi thôi.
- Chỉ mới vài tháng thôi sao?
- Cháu sinh tháng 5 còn nó sinh tháng 12 cùng năm 1998 cô ạ. Bố cháu yêu bà ta ngay từ đầu nhưng không dám nói ra, để rồi cũng cùng năm học lớp 12, bố cháu có mua hoa mang tới tặng thì bà ta lại nhận được hoa của 1 người đàn ông khác. Người đó là bố ruột của thằng Minh Quân.
Đau lòng quá đi mà, đời ông Khải Huy đã như vậy đời anh còn đau khổ hơn nữa khi nghe tin cô qua đời, rồi 6 năm sau lại thấy cô đi cùng người đàn ông khác. Ông trời có thể vì thấy anh đau khổ quá nhiều mà đã để cho cô yêu anh thật lòng, có thể nói anh đã may mắn hơn bố anh hồi xưa rồi đấy.
- Về công ty đi mà.
- Hôn anh cái.
2 người chu mỏ lên hôn nhau chụt chụt vài cái, Khải Thiên chào tạm biệt bố mẹ của Hoài Thương rồi ra về, trước đó không quên nói với họ rằng Hưng sẽ tới đưa 2 người tới biệt thự của anh bên Hoàn Kiếm và nhắc Mỹ Lệ không được lơ là việc bầu bạn với cô.
- Tuân lệnh cậu chủ hihi.
“Tiếng chuông ip của Khải Thiên”
- Tôi nghe đây anh Trọng Lâm.”
[Khải Thiên đấy à. không biết tôi có nên nói với anh chuyện này không?]
- Anh cứ nói vì hiện tại chỉ có 1 mình tôi thôi. Có chuyện gì nghiêm trọng hay sao?
[Anh và Hoài Thương, cùng bố mẹ của cô ấy bị chụp lén rồi đấy. Cẩn thận.]
- Sao anh biết được điều này chứ?
[Người của tôi có việc đi ngang qua bệnh viện Nhân Ái nên có rẽ vào nhà hàng đó ăn cơm, thấy 1 người khả nghi cầm máy ảnh chụp anh đấy. Tôi nghi người đó là em trai anh, à quên mất, Cậu Bùi Minh Quân.]
- Cảm ơn anh về thông tin này.
[Anh tin tôi sao? Lỡ đâu tôi bịa đặt tung tin nhảm?]
- Tôi tin anh.
Khải Thiên cảm ơn Trọng Lâm rồi cúp máy, thực ra khi còn ngồi trong quán ăn đó, anh có ngồi quay mặt ra phía cửa ra vào cũng đã trông thấy 1 người khả nghi rồi, nhưng anh không có cơ sở để khẳng định người đó có phải Paparazi hay không. Trọng Lâm gọi điện cho anh anh mới biết. Mục đích của việc chụp lén này là hạ bệ anh trước công chúng, làm lung lay cái ghế anh đnag ngồi. Anh không ham cái ghế tổng giám đốc đó đâu, nhưng dòng máu đang chảy trong người anh là của dòng họ Phùng, anh là người lãnh đạo duy nhất của Thiên Đức, Thiên Đức là do bố anh và tất cả thành viên tin tưởng bố con anh gầy dựng và phát triển nó, anh không muốn công sức của bố anh và mọi người đổ sông đổ biển hoặc là rơi vào tay 1 kẻ não tàn.
Cộc cộc:
- Mời vào!
Mở cửa bước vào là Hoàng Anh, anh giám đốc sáng tạo kiêm trợ lý toàn năng, anh ta đóng cửa phòng lại rồi chạy vào báo tin cho Khải Thiên rằng nếu anh không mau chóng lấp đầy số cổ phần của mình lên thì chỉ mấy ngày nữa thôi, khi cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra anh sẽ bị đá đít.
- Càng tốt. Tao quá chán ngồi đây rồi.
- Mày điên sao?
- Ờ.
- Bớt giỡn cho vui đi cha.
- Đùa thôi, tao đã tính chuyện này trước mày rồi. Chỉ là…
- Chỉ là?
- Chỉ là tao đang chờ kịch hay.
Hưng tới bệnh viện và giới thiệu mình là vệ sĩ thân tín của cậu chủ Khải Thiên, kiêm bạn trai của Mỹ Lệ, anh ta nói nhiệm vụ của mình đó là đưa bố mẹ cô về biệt thự ở Hoàn Kiếm để nghỉ ngơi.
- Thương, có được không con?
- Bố mẹ cứ đi theo anh ấy đi mà không sao đâu ạ. con nói rồi đó, con sẽ tới Thiên Đức làm khi con xuất viện, bố mẹ ở đây với con đi. Nếu bố mẹ ngại thì con sẽ thuê nhà cho bố mẹ ở đây sau khi con làm được tháng đầu tiên. Hãy coi như gia đình mình ở nhờ, nha!
Cô nói vậy nhưng ông bà vẫn còn chưa an tâm đâu, còn Minh Quân nữa, dù sao anh ta cũng là con rể của ông bà mà. Nhỡ Minh Quân tìm tới đây thì khó xử lắm, ông Đức Anh nói với Hưng để họ tự bắt xe tới 1 nhà nghỉ nào đó là được.
- Chuyện này…
- Không sao đâu mà. Bố mẹ đi nhé con, chào cháu nhé Lệ, chào cậu.
Tưởng rằng lên Hà Nội đón con gái về quê ai ngờ đâu con gái họ yêu người ta thật lòng, người ta cũng chăm sóc thật tốt cho con gái họ nữa, khó nghĩ quá đi thôi.
- 2 người à, Thương tồi quá đúng không?
- Sao chị lại nói vậy chứ ạ? Em cấm đó, chị không được suy nghĩ linh tinh như vậy biết chưa.
- Không đúng hay sao? Chị với Minh Quân… chỉ là trả nợ mà đồng ý đặt tay vào chiếc nhẫn đính hôn đó. Còn với Khải Thiên… với anh ấy…
Hoài Thương ngửa mặt lên trời rồi rơi nước mắt, trước kia cho dù khách đòi hỏi như nào đi chăng nữa cô vẫn tiếp được, vẫn phục vụ được họ nhưng bây giờ tới chuyện của cô lại khó xử như thế này. Người ta sẽ nói cô giống như bà Hoa, đó là cô đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến 2 anh em tranh giành đấu đá lẫn nhau, cô đúng là tồi, tồi quá đi mà.
- Cô chủ xin đừng quá suy nghĩ nhiều. Hãy để đầu óc mình thư thái 1 chút.
Không suy nghĩ sao được chứ, bố mẹ cô đã lên đây rồi, vì chuyện quá khứ mà suýt chút nữa đã để cô rời xa anh 1 lần nữa. Minh Quân chỉ cần tác động vào họ thôi, ví dụ như là anh ta mới là chông của cô, cô phải đi cùng anh ta thì sao chứ. Bố mẹ cô sẽ lại thuận theo Minh Quân mà bắt cô rời xa Khải Thiên, tính cách của bố mẹ cô cô còn lạ gì nữa.
- Hưng à,chị Thương nói cũng không sai đâu. Chúng ta phải làm sao đây?
- Đơn giản thôi mà. Lễ vật trước đây cho lễ đính hôn hết bao nhiêu, mình chỉ cần trả lại đúng chừng đó tiền mặt là đủ. Đó là trả lại lễ đấy em.
- Anh tưởng đơn giản như thế hay sao? Cái anh đó đó, em thấy cũng nham hiểm như… như… bà chủ ấy. (nói lí nhí)
Nhắc tới người nham hiểm Bùi Minh Quân, anh ta có gọi điện thoại cho ông Đức Anh để hỏi xem ông bà đã lên Hà Nội hay chưa để anh ta ra đón, nhưng ông Đức Anh cứ mãi chần chừ thôi nên cuộc gọi đã chuyển về cuộc gọi nhỡ.
Từ Vĩnh Phúc nơi Minh Quân đang ở mà về Hà Nội chỉ có mất hơn 1 tiếng 1 chút thôi, anh ta muốn xem bố mẹ của cô sẽ giải thích như thế nào về chuyện lừa dối này. Thế nhưng sau khi suy nghĩ thật kỹ thì anh ta lại chuyển hướng sang Khải Thiên, Minh Quân phải hạ bệ bằng được Phùng Khải Thiên, mà muốn hạ bệ được 1 tổng tài tài giỏi như vậy thì chỉ có thể dùng mưu hèn kế bẩn mà thôi.
- Thương!
- Con yêu anh ấy. Con nói dối anh ấy, con tình nguyện để anh ấy trừng phạt con. Con yêu anh ấy bố mẹ ạ. Quay xe lại giúp cháu đi ạ cháu xin chú.
Taxi quay lại, may mắn quá Khải Thiên anh vẫn còn ở đó ngồi dựa lưng vào hàng rào đó ngồi khóc, trời lạnh như vậy, anh ngồi đó kiểu gì cũng sẽ ốm. Anh còn việc ở tập đoàn cơ mà, ốm rồi ai sẽ lo việc chứ? Cô mở cửa xe ra rồi chạy tới ngồi xổm ôm lấy anh.
- Thương, em về rồi, em về với anh rồi.
- Sao anh ngốc thế hả, trời lạnh thế này không vào xe ngồi? Ốm thì làm sao?
- Anh ốm cho chết… chết luôn. Không có em anh sống làm gì nữa.
2 người cứ vậy mà ôm nhau dười trời lạnh 13 độ C của Hà Nội, cũng không phải quá lạnh thế nhưng có gió, làm cho con người phong phanh đứng ngoài trời cũng lạnh buốt hết cả người, teo đi 1 số thứ gì đó cần teo.
- Con gái tôi... cậu muốn nó chết vì lạnh đấy à?
Lúc này 2 người mới buông nhau ra, con siêu xe của anh có thể ngồi được hàng ghế thứ 2 nhưng do bố mẹ cô đã thuê taxi rồi nên anh có nói tài xế taxi đi theo mình, tới 1 nhà hàng nhỏ ở gần bệnh viện để ăn trưa, anh sẽ từ từ kể lại tất cả mọi chuyện cho bố mẹ cô nghe.
“Tiếng chuông Nokia huyền thoại” ông Đức Anh không vội nghe mà nói với bà vợ mình rằng có nên nghe không, là số máy của Minh Quân.
- Anh nghe đi.
- Alo, bố đây Quân.
[Bố mẹ lên Hà Nội chưa ạ?]
- Bố mẹ còn đang sắp xếp nhà cửa mới lên được con à. Chắc là chiều mới lên được.
[Dạ, khi nào bố mẹ lên gọi cho con nhé ạ. con ra bến xe đón.]
- Được rồi con, không cần đâu mà.
Ông Đức Anh cúp máy, ông phải nói như vậy vì muốn trực tiếp mấy mặt 1 lời với bố mẹ Khải Thiên và cả Minh Quân, tại sao lại lừa dối con gái họ và họ về xuất thân của mình chứ? Phải chăng Minh Quân và gia đình ông Đức Anh là con cờ để bà Hoa dùng tiền bạc sai khiến?
- Chú à, cho cháu gửi tiền xe với ạ.
- Có 50 nghìn thôi.
Khải Thiên đưa hẳn tờ 500k rồi nói tài xế không phải trả lại tiền thưa cho anh làm gì. 4 người họ đi vào gọi đồ ăn, cũng toàn món ăn đồng quê thôi chứ không có cao sang gì, nhà hàng này chuyên về gà.
- Cho tôi đùi gà nướng, cánh luộc, xôi nếp cẩm bọc gà, miến gà không bỏ nấm. 2 chai bia, 1 nước cam và 1 lavie.
- Dạ vâng ạ, đồ ăn sẽ lên ngay thưa Phùng tổng,
Khải Thiên gắp gỏi gà vào bát cho bố mẹ cô, còn cô thì ngồi ăn bánh đa. Ông Đức Anh nói với cô rằng Minh Quân vừa gọi cho ông, nói ông và bà Vượng đã lên Hà Nội chưa, nếu lên rồi thì gọi anh ta ra đón.
- Bố nói với anh ấy thế nào ạ?
- Bố nói là chưa có lên vì còn thu xếp công chuyện nhà cửa. Bố muốn nó và mẹ nó phải giải thích với bố mẹ, lừa con gái bố là không được rồi.
- Kìa ông, thằng Thiên nó còn ngồi đây…
- Không sao đâu ạ cô. Cháu đã biết gần như tất cả chuyện mà mẹ cháu đã làm với Thương, cháu không tha thứ cho bà ta nên nhốt bà ta vào hầm ở nhà rồi ạ.
- Gì cơ? Cháu… cháu nhốt mẹ cháu?
Hoài Thương can ngăn mẹ mình và Khải Thiên, chỗ đông người đừng nên nói chuyện ở nhà, mọi người sẽ biết, sẽ ảnh hưởng xấu tới tập đoàn sau này.
- Con Thương nói đúng, vậy cậu nói đi, tại sao hiểu lầm mâu thuẫn gì mà con gái tôi lại sảy thai?
- Là Lan Chi, con gái của 1 tập đoàn trang sức đá quý hại em ấy ạ cô chú. Cô ta đẩy ngã em ấy trong nhà vệ sinh giằng lấy sợi dây chuyền mà cháu mua cho em ấy, rồi nói dối cháu là Thương ghét cháu, tháo dây chuyền đưa cho cô ta rồi còn nói dối rằng Thương đã bỏ đi. Cháu vì ghen nên… nên đã khiến em ấy sảy thai. Cháu xin lỗi cô chú nhiều lắm ạ.
- Cô Lan Chi đó nhà ở đâu? Cho tôi cái địa chỉ để tôi cào nát mặt nó ra.
Khải Thiên nói rằng anh đã cho cô ta 1 bài học rồi, khích đểu anh làm cho anh và Thương mâu thuẫn hiểu lầm nhau đã bị anh trừng phạt rồi.
- Mời Phùng tổng cùng mọi người ạ. Phùng tổng à bữa này tôi xin được mời ngài.
- Không cần đâu chú Hậu à.
- Sao lại không cần, Phùng tổng là bạn của bác sĩ Trường mà. Bác sĩ Trường vừa đỡ đẻ thành công cho con dâu tôi đấy, tôi muốn cảm ơn bác sĩ Trường thôi.
- Chú muốn cảm ơn nó thì gặp nó mà cảm ơn ấy. Tôi trả bữa này.
4 người vừa ăn vừa nói chuyện khá vui vẻ, không biết có 1 người nào đó đã đứng ở gần đó và quay chụp lại hết toàn bộ. Người ta bấm máy rồi gọi cho 1 người nào đó, không biết là ai cả chỉ biết rằng đầu dây bên kia tỏ ra rất khó chịu.
- Tôi phải làm gì tiếp?
[Cứ chụp lại hết tất cả, tôi sẽ không quên ơn anh đâu.]
- Tôi hiểu rồi.
Minh Quân quay trở về biệt thự ở Tam Đảo nhưng không vội vào nhà mà đứng ngoài quan sát, phát hiện có 1 vài người đàn ông đứng ở đó đi qua đi lại, anh ta nhận ra 1 trong số đó là vệ sĩ ở biệt thự Khải Thiên. Mẹ anh ta đang bị giam lỏng hay sao? Thảo nào anh ta gọi cho bà Hoa mà không được.
- Bọn khốn.
Minh Quân biết mẹ mình có để 1 kẹp clear bên trong đó là tờ giấy ủy quyền 35% cổ phần tập đoàn Thiên Đức, chỉ cần có nó thôi anh ta nghiễm nhiên đá đít Khải Thiên ra khỏi công ty vì Khải Thiên chỉ còn đúng 5% cổ phần. Bỗng nhiên anh ta nở 1 nụ cười quỷ dị, gật gù vài cái rồi cầm túi xách rời khỏi đó ngay. Mẹ anh ta, bà Mỹ Hoa dù sao cũng là mẹ đẻ của Khải Thiên, bà ta 1 khi không ký vào tờ đơn ly hôn đó bà ta vẫn là vợ hợp pháp của ông Phùng Khải Huy.
Tiếng chuông ip của Khải Thiên vang lên, là người mà anh ta đã nhờ vả để về Thái Bình điều tra về vụ của gia đình cô cách đây 6 năm trước.
- Dạ con xin phép cô chú, điện thoại từ công ty ạ.
- Không sao, cậu cứ nghe.
Khải Thiên đứng dậy đi ra chỗ xa xa 1 chút rồi nghe báo cáo tình hình:
[Cậu chủ. Em có về Tiền Hải Thái Bình thì người dân ở đó cho hay 6 năm trước, thời điểm đó gia đình ông Đức Anh đắc tội với ai đó mà đám giang hồ cho vay nặng lãi tới nhà siết đồ đạc, thậm chí tới mấy con gà còi cũng mang đi làm thịt ăn với nhau.]
- Sao nữa?
[Căn nhà ngói của họ ủi phẳng đi, lệnh đó của bà chủ ban ra thưa cậu chủ.]
- Cậu lấy tin này từ ai?
[Dạ giám đốc của 1 công ty xây dựng và quy hoạch đô thị lúc đó chính là chỉ huy của vụ phá nhà đó, nói rằng đã nhận cả cọc đôla của bà chủ ạ.]
- Khốn nạn thật mà. Tiếp tục điều tra! Tôi muốn biết tường tận tất cả mọi chuyện.
[Tuân lệnh cậu chủ.]
Anh vệ sĩ cũng thật sững sờ đấy, khi mà thời gian đã trôi qua 6 năm rồi mà người dân ở đây vẫn còn nhớ như in như vậy, bà chủ của anh ta đúng là không có bút nào, không có 1 áng văn nào gột tả hết sự ác độc của mụ.
- Dạ cháu xin lỗi cô chú, để cô chú và em đợi lâu rồi.
- Không sao mà. Ở tập đoàn có chuyện gì căng thẳng thì anh về đi, không phải lo cho em đâu mà.
- Nào có chuyện gì căng thẳng đâu.
- Em thấy anh chửi thề mà.
- Không có đâu. Em nghe nhầm đấy. Cô chú đi đường xa cũng mệt rồi, 1 chút nữa cháu sẽ cho người đưa cô chú về nhà nghỉ ngơi ạ.
Ông Đức Anh cùng bà vợ hết nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn con gái mình ngồi đối diện. Hoài Thương gật đầu rồi nói bố mẹ đừng lo, cô sắp tới đây đi làm rồi, cô không ăn bám anh đâu.
Rời khỏi quán ăn rồi trở lại bệnh viện, bà Vượng có hỏi chuyện anh:
- Cậu Khải Thiên, cậu và Minh Quân… là anh em sao?
- Dạ vâng ạ, là anh em cùng mẹ khác cha cô ạ.
Khải Thiên đau khổ quá khi phải nói ra sự thật đau lòng này, mẹ anh phản bội bố anh để đi tằng tịu với người mà bà ta yêu thương, mang thai đứa con trai đó khi anh mới được vài tháng tuổi thôi.
- Chỉ mới vài tháng thôi sao?
- Cháu sinh tháng 5 còn nó sinh tháng 12 cùng năm 1998 cô ạ. Bố cháu yêu bà ta ngay từ đầu nhưng không dám nói ra, để rồi cũng cùng năm học lớp 12, bố cháu có mua hoa mang tới tặng thì bà ta lại nhận được hoa của 1 người đàn ông khác. Người đó là bố ruột của thằng Minh Quân.
Đau lòng quá đi mà, đời ông Khải Huy đã như vậy đời anh còn đau khổ hơn nữa khi nghe tin cô qua đời, rồi 6 năm sau lại thấy cô đi cùng người đàn ông khác. Ông trời có thể vì thấy anh đau khổ quá nhiều mà đã để cho cô yêu anh thật lòng, có thể nói anh đã may mắn hơn bố anh hồi xưa rồi đấy.
- Về công ty đi mà.
- Hôn anh cái.
2 người chu mỏ lên hôn nhau chụt chụt vài cái, Khải Thiên chào tạm biệt bố mẹ của Hoài Thương rồi ra về, trước đó không quên nói với họ rằng Hưng sẽ tới đưa 2 người tới biệt thự của anh bên Hoàn Kiếm và nhắc Mỹ Lệ không được lơ là việc bầu bạn với cô.
- Tuân lệnh cậu chủ hihi.
“Tiếng chuông ip của Khải Thiên”
- Tôi nghe đây anh Trọng Lâm.”
[Khải Thiên đấy à. không biết tôi có nên nói với anh chuyện này không?]
- Anh cứ nói vì hiện tại chỉ có 1 mình tôi thôi. Có chuyện gì nghiêm trọng hay sao?
[Anh và Hoài Thương, cùng bố mẹ của cô ấy bị chụp lén rồi đấy. Cẩn thận.]
- Sao anh biết được điều này chứ?
[Người của tôi có việc đi ngang qua bệnh viện Nhân Ái nên có rẽ vào nhà hàng đó ăn cơm, thấy 1 người khả nghi cầm máy ảnh chụp anh đấy. Tôi nghi người đó là em trai anh, à quên mất, Cậu Bùi Minh Quân.]
- Cảm ơn anh về thông tin này.
[Anh tin tôi sao? Lỡ đâu tôi bịa đặt tung tin nhảm?]
- Tôi tin anh.
Khải Thiên cảm ơn Trọng Lâm rồi cúp máy, thực ra khi còn ngồi trong quán ăn đó, anh có ngồi quay mặt ra phía cửa ra vào cũng đã trông thấy 1 người khả nghi rồi, nhưng anh không có cơ sở để khẳng định người đó có phải Paparazi hay không. Trọng Lâm gọi điện cho anh anh mới biết. Mục đích của việc chụp lén này là hạ bệ anh trước công chúng, làm lung lay cái ghế anh đnag ngồi. Anh không ham cái ghế tổng giám đốc đó đâu, nhưng dòng máu đang chảy trong người anh là của dòng họ Phùng, anh là người lãnh đạo duy nhất của Thiên Đức, Thiên Đức là do bố anh và tất cả thành viên tin tưởng bố con anh gầy dựng và phát triển nó, anh không muốn công sức của bố anh và mọi người đổ sông đổ biển hoặc là rơi vào tay 1 kẻ não tàn.
Cộc cộc:
- Mời vào!
Mở cửa bước vào là Hoàng Anh, anh giám đốc sáng tạo kiêm trợ lý toàn năng, anh ta đóng cửa phòng lại rồi chạy vào báo tin cho Khải Thiên rằng nếu anh không mau chóng lấp đầy số cổ phần của mình lên thì chỉ mấy ngày nữa thôi, khi cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra anh sẽ bị đá đít.
- Càng tốt. Tao quá chán ngồi đây rồi.
- Mày điên sao?
- Ờ.
- Bớt giỡn cho vui đi cha.
- Đùa thôi, tao đã tính chuyện này trước mày rồi. Chỉ là…
- Chỉ là?
- Chỉ là tao đang chờ kịch hay.
Hưng tới bệnh viện và giới thiệu mình là vệ sĩ thân tín của cậu chủ Khải Thiên, kiêm bạn trai của Mỹ Lệ, anh ta nói nhiệm vụ của mình đó là đưa bố mẹ cô về biệt thự ở Hoàn Kiếm để nghỉ ngơi.
- Thương, có được không con?
- Bố mẹ cứ đi theo anh ấy đi mà không sao đâu ạ. con nói rồi đó, con sẽ tới Thiên Đức làm khi con xuất viện, bố mẹ ở đây với con đi. Nếu bố mẹ ngại thì con sẽ thuê nhà cho bố mẹ ở đây sau khi con làm được tháng đầu tiên. Hãy coi như gia đình mình ở nhờ, nha!
Cô nói vậy nhưng ông bà vẫn còn chưa an tâm đâu, còn Minh Quân nữa, dù sao anh ta cũng là con rể của ông bà mà. Nhỡ Minh Quân tìm tới đây thì khó xử lắm, ông Đức Anh nói với Hưng để họ tự bắt xe tới 1 nhà nghỉ nào đó là được.
- Chuyện này…
- Không sao đâu mà. Bố mẹ đi nhé con, chào cháu nhé Lệ, chào cậu.
Tưởng rằng lên Hà Nội đón con gái về quê ai ngờ đâu con gái họ yêu người ta thật lòng, người ta cũng chăm sóc thật tốt cho con gái họ nữa, khó nghĩ quá đi thôi.
- 2 người à, Thương tồi quá đúng không?
- Sao chị lại nói vậy chứ ạ? Em cấm đó, chị không được suy nghĩ linh tinh như vậy biết chưa.
- Không đúng hay sao? Chị với Minh Quân… chỉ là trả nợ mà đồng ý đặt tay vào chiếc nhẫn đính hôn đó. Còn với Khải Thiên… với anh ấy…
Hoài Thương ngửa mặt lên trời rồi rơi nước mắt, trước kia cho dù khách đòi hỏi như nào đi chăng nữa cô vẫn tiếp được, vẫn phục vụ được họ nhưng bây giờ tới chuyện của cô lại khó xử như thế này. Người ta sẽ nói cô giống như bà Hoa, đó là cô đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến 2 anh em tranh giành đấu đá lẫn nhau, cô đúng là tồi, tồi quá đi mà.
- Cô chủ xin đừng quá suy nghĩ nhiều. Hãy để đầu óc mình thư thái 1 chút.
Không suy nghĩ sao được chứ, bố mẹ cô đã lên đây rồi, vì chuyện quá khứ mà suýt chút nữa đã để cô rời xa anh 1 lần nữa. Minh Quân chỉ cần tác động vào họ thôi, ví dụ như là anh ta mới là chông của cô, cô phải đi cùng anh ta thì sao chứ. Bố mẹ cô sẽ lại thuận theo Minh Quân mà bắt cô rời xa Khải Thiên, tính cách của bố mẹ cô cô còn lạ gì nữa.
- Hưng à,chị Thương nói cũng không sai đâu. Chúng ta phải làm sao đây?
- Đơn giản thôi mà. Lễ vật trước đây cho lễ đính hôn hết bao nhiêu, mình chỉ cần trả lại đúng chừng đó tiền mặt là đủ. Đó là trả lại lễ đấy em.
- Anh tưởng đơn giản như thế hay sao? Cái anh đó đó, em thấy cũng nham hiểm như… như… bà chủ ấy. (nói lí nhí)
Nhắc tới người nham hiểm Bùi Minh Quân, anh ta có gọi điện thoại cho ông Đức Anh để hỏi xem ông bà đã lên Hà Nội hay chưa để anh ta ra đón, nhưng ông Đức Anh cứ mãi chần chừ thôi nên cuộc gọi đã chuyển về cuộc gọi nhỡ.
Từ Vĩnh Phúc nơi Minh Quân đang ở mà về Hà Nội chỉ có mất hơn 1 tiếng 1 chút thôi, anh ta muốn xem bố mẹ của cô sẽ giải thích như thế nào về chuyện lừa dối này. Thế nhưng sau khi suy nghĩ thật kỹ thì anh ta lại chuyển hướng sang Khải Thiên, Minh Quân phải hạ bệ bằng được Phùng Khải Thiên, mà muốn hạ bệ được 1 tổng tài tài giỏi như vậy thì chỉ có thể dùng mưu hèn kế bẩn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.