Chương 6
Lana318
27/01/2024
Vì chiếc váy tiền tỷ còn đang sửa chưa xong nên Khải Thiên sau khi nấu đồ ăn toàn gà là gà xong xuôi liền lên phòng ngủ, thấy Hoài Thương vẫn còn đang chùm chăn kín mặt mà khóc, anh không chịu đựng được nổi nữa mà giật chăn của cô ra, thân thể mỹ miều đầy những vết cắn của anh hiện ra.
- Em còn muốn khóc, còn nghĩ về nó tới chừng nào nữa đây? Tôi hết chịu nổi rồi.
- Cậu không chịu được có thể thả tôi ra.
- Đừng nghĩ tới chuyện đó, dậy ngay và đi thay đồ cho tôi, chúng ta đi thử đồ cưới.
Hoài Thương không chịu, cô không thể nào lấy Khải Thiên làm chồng được, có chết cô cũng không lấy. Thấy Hoài Thương cương quyết không nghe lời mình như thế, Khải Thiên đành phải dùng biện pháp mạnh với cô, đó là bế vác cô lên vai nhằm thẳng phòng tắm. Đặt cô vào bồn tắm rồi xối nước ở vòi hoa sen thẳng vào người vào mặt cô, lạnh toát.
- Tôi đã nhẹ nhàng với em nhưng em không nghe lời, vậy thì đừng có trách tôi.
Khải Thiên anh đây là muốn cô ốm chết sao? Đúng! Chính là như vậy, cô ốm sốt rồi sẽ dựa dẫm vào anh, không còn nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa.
- Cậu cứ làm những gì cậu cho là đúng, và nó khiến cậu vui vẻ.
Vui vẻ ư? Anh không muốn đối xử với cô như thế này, trên đời này có ai lại muốn làm cho người mình yêu đau khổ đâu, nhưng cô là người đã làm tổn thương anh trước mà.
- Vui vẻ sao? Thứ làm tôi vui vẻ đó chính là em phải ở đây yêu tôi, phải lấy tôi và phải sinh con cùng tôi. Tôi cấm em nghĩ tới thằng đó.
- Tôi không thể làm trái con tim của mình.
Tắt vòi hoa sen đi, Khải Thiên ngồi xổm xuống cạnh bồn tắm, 2 bàn tay áp vào 2 bên má của cô rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ. Anh hy vọng với nụ hôn này có thể khiến cô suy nghĩ lại, khiến cho cô mở lòng ra với anh, yêu anh 1 chút.
“Thương! Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thả thứ tất cả mọi chuyện mà em làm. Thử yêu tôi dù chỉ 1 lần đi mà em.”
Hoài Thương cố gắng đẩy anh ra xa mình rồi tặng cho anh 1 phát tát nổ đom đóm mắt.
- Đủ rồi đấy Phùng Khải Thiên! Cậu muốn tôi thay đồ để đi thử đồ cưới phải không? Đi ra ngoài cho tôi tắm!
- Được! Tôi đợi em.
Khải Thiên rời khỏi phòng tắm và sang bên thư phòng lấy quần áo cho cô. Trời lạnh mà nên combo áo len cùng chân váy, mũ nồi và khoác thêm 1 chiếc áo khoác măng tô màu be nữa sẽ là lựa chọn không tồi. Nhưng Hoài Thương của anh bé tẹo bé teo à, cho nên số quần áo trong tủ này anh cho đi Macau kéo nhị hết.
[Alo! Chào Phùng tổng. Lâu rồi không thấy Phùng tổng ghé shop ạ.]
- Chuẩn bị cho tôi những bộ trang phục đẹp nhất, đắt nhất. Số đo 86-52-90.
[Haha dạ vâng tôi biết rồi thưa Phùng tổng.]
Anh cúp máy rồi lại gọi cho bên cửa hàng bán đồ ngủ mặc nhà, mua thêm vài bộ để cô mặc nhà cho thoải mái. Mang đồ sang phòng ngủ, mở cửa phòng tắm ra, anh không ngại ngùng gì mà chui vào bồn tắm cùng cô, hôn hít làn môi nhợt nhạt mà anh đắm đuối si mê.
Hoài Thương biết mình không thoát được rồi nên thuận theo Khải Thiên, cùng anh cháo lưỡi ngọt ngào. Khải Thiên anh vui lắm, càng ngày càng ôm cô chặt hơn, hôn cô cũng sâu và nóng bỏng hơn, bàn tay hư hỏng đặt lên ngực cô mà nhẹ nhàng xoa bóp.
- Thương! Đừng làm tổn thương tôi, đừng lừa dối tôi nữa được không?
- Đủ rồi! Không phải cậu muốn đi thử đồ cưới à, đừng làm mấy trò vô vị nữa.
- Vô vị? Không phải chính em đang hưởng thụ nó à Thương?
- Tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Hoài Thương đứng dậy, bước chân ra khỏi bồn tắm rồi ra ngoài xối vòi hoa sen vào người tắm, những dấu hickey còn hồng hồng đo đỏ kia cô dùng khăn mặt cố gắng chà xát thật mạnh như muốn rửa trôi đi tất cả những thứ mà Khải Thiên anh để lại.
- Em muốn chọc tức tôi tới bao giờ?
Đáp lại lời anh chỉ là tiếng nước chảy cùng tiếng kỳ cọ mà thôi, cô biết rõ lắm rằng Khải Thiên là người không có sự kiên nhẫn cao, anh sẽ nhanh chóng chán cô, thả cô ra thôi. Khải Thiên đi tới, đứng đằng sau dùng lực ở 2 bàn tay thô to chăm sóc cho đôi gò bồng đào mềm mại, cắn mạnh vào vai cô anh nói:
- Đừng nghĩ làm như vậy là tôi sẽ chán em. Cho dù em có hận tôi, ghê tởm tôi em cũng phải ở căn nhà này mãi mãi.
Khiếp tôi đến là lạy 2 ông bà này, có tắm với thay đồ thôi mà cũng mất hơn 2 tiếng đồng hồ, không thèm ăn trưa, anh đưa cô và Mỹ Lệ tới 1 ảnh viện áo cưới khác cũng to không kém gì L2 Wedding Luxury của anh Trọng Lâm.
- Nên nhớ, bất cứ 1 hành động mượn điện thoại nào của em thì đừng có trách tôi. Tôi không ngại làm xích khóa cổ em lại đâu Thương à.
Câu nói này của Khải Thiên làm Mỹ Lệ ngồi bên trên không rét mà run lên bần bật, còng số 8, xích chân chưa đủ với anh hay sao mà giờ còn đòi cả xích cổ? Có phải không cậu chủ của chị đang coi Hoài Thương là sủng vật?
Ồ no no, ai lại nghĩ như vậy, Khải Thiên từ lúc làm quen với Hoài Thương đã coi cô như 1 viên kim cương đỏ vô giá rồi, anh yêu thương cô, trân trọng cô, bất cứ thứ gì cô thiếu thốn anh đều khéo léo bổ sung, anh không muốn cô bên anh chỉ vì nợ tiền bạc. Khải Thiên anh yêu cô bằng cả trái tim, anh làm tất cả vì cô như thế mà cô không đoái hoài gì tới lại còn phản bội anh nữa, đó là cái giá phải trả.
- Để ý Thương! Anh đi thay đồ trước.
Vì ở đây không có quầy trang sức để cho anh ngắm nghía nên sẽ rất nhanh thôi, vì muốn giám sát quá trình mặc váy cưới của cô nên anh nhanh chóng thay vest và làm tóc cũng như trang điểm. Mỹ Lệ, dù không muốn thế nhưng vì đã nhận lệnh từ Khải Thiên nên Mỹ Lệ luôn theo sát Hoài Thương không rời nửa bước.
- Chị! Chị xem chiếc váy này đẹp không ạ.
- Cái nào cũng được mà, đám cưới cũng chỉ kéo dài vài tiếng mà thôi.
- Kìa chị, chị xem 1 chút đi mà.
Chiếc váy cưới mà Mỹ Lệ chấm đó là chiếc váy có phần áo cánh tiên, phần tà có xẻ chân, khi Hoài Thương mặc lên chắc chắn sẽ rất rất là đẹp này bởi vốn dĩ làm da của cô đã trắng hồng và mịn màng rồi.
- Chọn được váy chưa?
- Ôi cậu chủ à. Cậu chủ rất tuyệt trong bộ vest trắng này đấy ạ. Nhưng em nghĩ màu đỏ sẽ đẹp và nổi hơn. Dạ cậu chủ xem chiếc váy này được không ạ?
- Em lại mắc bệnh nói nhiều rồi đấy. Đưa chị vào makeup, váy anh sẽ chọn.
Vest màu đỏ ư? Anh sẽ lưu tâm chuyện đó, trước mắt là phải chọn váy cho cô trước đã. Đứng chọn được 15’ anh cũng đã chọn được 1 cái, nó đẹp hơn chiếc mà Mỹ Lệ đã đưa cho anh nữa, nếu so với L2 Wedding Luxury của anh Lâm thì vẫn không đẹp bằng.
Ở trong phòng makeup, Mỹ Lệ đang quay lại tất cả quá trình, từ trang điểm cho tới làm tóc của Hoài Thương. Cô hỏi:
- Chị thấy em và cậu ta có vẻ thân thiết.
- Dạ em trước đây không có quen biết gì cậu chủ hết đó chị, nhưng Hưng là bạn trai em đó. Sau khi em tốt nghiệp loại giỏi của khoa cây trồng thì Hưng có dẫn em về giới thiệu. Công việc của em ở nhà thì là chăm sóc vườn cây và phụ cô Thu làm việc nhà hì hì.
Mỹ Lệ có vẻ như khá có kinh nghiệm trong việc với tóc, thấy thợ trang điểm búi tóc quá cầu kỳ cho Hoài Thương liền ngăn lại.
- Làm như vậy chị ấy sẽ tăng thêm vài tuổi đó chị à. Chị chỉ cần uốn xoăn lơi rồi gài cặp tóc đẹp 1 chút cho em là được.
- Nhưng như vậy có quá đơn giản không chị? Thợ trang điểm nói.
- Không chị. Chị ấy đã đẹp sẵn rồi, đơn giản mà tinh tế.
Đang ngắm nhìn người con gái xinh đẹp đang chuẩn bị thử váy cưới thì Khải Thiên nhận điện thoại từ mẹ mình, bà Lâm Thị Mỹ Hoa, dùng số Việt Nam thế này thì chắc là bà đã về lại Hà Nội rồi.
- Con chào mẹ.
[Thiên, mẹ đang ở nhà ông thông gia, con tới đón mẹ được không?]
- Con nghĩ là không được rồi, con đang đi giải quyết công việc.
[Có quan trọng hơn chuyện cả đời của con hay không?]
- Quan trọng rất nhiều. Và con chỉ mới 24 thôi, mẹ đừng nói con như thể con là ông già được không?
Khải Thiên cúp máy, bật chế độ máy bay lên rồi xem tiếp đoạn video được Mỹ Lệ quay lại, họ đã tới công đoạn thay đồ rồi đấy, thân hình trắng hồng mịn màng với bả vai phải có dấu răng của anh thật quyến rũ mà.
Trong đầu chị nhân viên giúp Hoài Thương thay váy kia là hình ảnh cô dâu chú rể lăn giường, ấy thế mà gương mặt xinh đẹp của cô dâu sao lại u sầu ủ rũ như vậy? Đám cưới là ngày hạnh phúc nhất mà, với cả Phùng Khải Thiên cũng chiều chuộng cô nữa.
- Chị ơi, chị cười lên 1 chút đi ạ. Hồi nãy em thấy chị cười rất là đẹp. Ngày cưới là ngày trọng đại mà.
- Ừm, hihi.
Nếu họ biết Hoài Thương tới đây chỉ vì bị Khải Thiên ép buộc thì họ sẽ nghĩ khác đấy. Toàn bộ quá trình cũng đã xong xuôi, nhân viên mở rèm ra cho Phùng tổng ngắm.
- Dạ thưa Phùng tổng, phu nhân đã xong rồi ạ.
- Mọi người ra ngoài hết đi.
OK, anh đẹp trai, nhà giàu anh có quyền, tất cả mọi người ra ngoài hết chỉ còn lại anh và Hoài Thương ở lại. Đi tới vuốt nhẹ lọn tóc mềm mượt được uốn nhẹ kia của cô, anh nói:
- Em đẹp lắm Thương à. Tôi nghĩ chúng ta nên tổ chức lễ cưới ở Nha Trang, em thấy được không nào?
- Tại sao lại đi xa như thế?
- Em thích bất cứ nơi nào tôi sẽ tổ chức đám cưới của chúng ta ở đó.
Khải Thiên cười nhẹ nhàng trìu mến, nụ cười này y hệt như nụ cười mà anh đã phô ra trong ngày tỏ tình cách đây 6 năm trước, đưa tay áp má rồi hôn lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ, anh rút điện thoại ra rồi chụp 1 bức selfie thật đẹp ngay tại studio. Thấy Khải Thiên anh có ý định đăng lên Facebook, Hoài Thương liền vội chặn lại ngay:
- Cậu…
- Hửm?
- À… Thiên… định đăng nó lên Facebook?
- Phải. Vợ của Phùng Khải Thiên này chính là em, tại sao không được đăng lên mạng xã hội?
Khải Thiên vừa tươi như hoa xong bây giờ máu ghen lại nổi lên, bất cứ điều gì cô nói ra có ý ngăn cản anh làm bất cứ điều gì anh lại cho rằng cô không muốn bên cạnh anh, cô chỉ muốn anh mau chóng chán mình để còn về với Minh Quân.
- Em chưa trả lời tôi đâu đấy Thương à.
- Đó là… tại vì…
- Tại vì em không muốn bên cạnh tôi, không muốn cùng tôi công khai mối quan hệ vợ chồng giữa chúng ta có phải không?
{Lana cá với các bạn rằng nếu bà già Thương nói phải thì chắc chắn sáng ngày mai bà già đó không còn sức để bước nổi xuống giường.}
- Không phải. Ờ thực ra là tôi ngại công khai trước mặt mọi người, Thiên à có thể nào… đừng làm được không? Thiên có thể dùng nó làm ảnh nền điện thoại cũng được.
- Chiều theo em, tôi sẽ không đăng lên mạng xã hội, chỉ để làm ảnh nền thôi.
Chụp choẹt thêm vài tấm nữa cả 2 thay đồ rồi rời khỏi ảnh viện áo cưới để đi mua sắm quần áo váy vóc. Trên đường đi người tràn đầy nhiệt huyết nhất có lẽ là Mỹ Lệ, khi chị có kể cho Hoài Thương nghe chuyện rằng cứ tới ngày lễ nào đó cậu chủ của chị lại mua vài ba món đồ của phụ nữ rồi chất vào tủ ở thư phòng.
- Lệ, em thật nhiều chuyện.
- Em có nhiều chuyện gì đâu ạ cậu chủ. Em nói thật mà, em chỉ kể lại sự thật để cho chị Thương biết được rằng cậu chủ của em là 1 người đàn ông chung thủy và yêu chị ấy nhất đời hì hì.
Đúng là Khải Thiên anh biết trọng dụng người tài thật đấy, tới 1 cô gái nhỏ mới tốt nghiệp đại học ra thôi mà còn nói tốt cho anh như vậy, không có lí nào Hoài Thương lại không đoái hoài gì tới.
- Chỗ trống giữa tôi và em đủ cho 1 người lớn nữa ngồi đấy. Em ghét tôi tới vậy sao Thương?
- Chỉ… chỉ là tôi muốn ngắm nhìn đường phố 1 chút. Cũng sắp tới Tết rồi.
- Cũng phải.
Khải Thiên lại gần cô, vòng tay ôm lấy bờ vai gầy guộc rồi cùng cô ngắm nhìn đường phố, khoảnh khắc này bình yên thật sự, không có chút cãi vã nào hết, không có 1 hành động c**** ép nào cả.
- Tết này tôi sẽ đưa em về quê, với tư cách là 1 nàng dâu ngoan hiền.
- Quê của cậu?
- Nào, em lại quên rồi.
- Tôi xin lỗi. Tại tôi vẫn coi cậu là 1 người bạn học.
Hai người ngồi bên trên là Hưng với Mỹ Lệ đang nín thở chờ đợi xem Khải Thiên cậu chủ của họ có thái độ gì sau câu nói đó. BÂy giờ họ đã lớn, điều đủ tuổi lấy vợ lấy chồng hết rồi mà Hoài Thương vẫn còn chỉ coi anh là 1 người bạn học ư? Cô đang khiêu chiến với anh đó à? Xoay người cô lại đối diện với mình, Khải Thiên đặt tay lên vai cô nói:
- Tôi không còn là bạn học của em nữa rồi. Em nên gọi tôi là anh, chồng hoặc là Thiên. Tôi cho em lựa chọn đấy, vợ yêu à.
Vẫn chỉ là hành động đó, anh hôn cô, 1 nụ hôn nhẹ nhàng tình cảm, anh đang cố gắng để cô thích nghi với mình mà, chỉ cần anh kiên nhẫn 1 chút thôi, Hoài Thương sẽ trao trọn cả con tim cô cho anh.
- Ưm… Th… Thiên.
“Còn có người trên xe, cậu ta có thể hôn mình thế này sao? Xấu hổ quá.” Bàn tay nhỏ nhắn cố gắng đẩy người anh ra nhưng không nổi, nhất là tiếng lúc xe đang đi chuyển thế này. Đi thêm đoạn nữa xe vấp phải đá, có xóc 1 chút, Khải Thiên tranh thủ đè ngửa cô ra mà hôn tiếp, nụ hôn vội vã vồ vập hơn lúc nãy, bàn tay hư hỏng đang từ từ lần mò vào trong chân váy màu trắng vuốt ve đôi chân dài thẳng tắp mềm mịn của cô. Tới khi xe dừng lại ở trước cửa trung tâm thương mại, Hưng với Mỹ Lệ biết ý, xuống xe trước rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến lúc này anh mới dừng việc hôn.
- Haa… thật ngọt… Thương à…
- Có người trên xe, cậu làm như vậy không sợ người khác sẽ bàn ra tán vào sao?
- Ai dám bàn ra tán vào, tôi cắt lưỡi móc mắt kẻ đó ra!
Bá đạo thật sự, nhưng Khải Thiên anh quên mất 1 điều đó là anh chỉ là 1 vị tổng tài trẻ tuổi chứ không phải 1 ông trùm trong hắc đạo. Móc mắt cắt lưỡi ư? Nó sẽ càng làm Hoài Thương của anh sợ anh thêm thôi.
- Em còn muốn khóc, còn nghĩ về nó tới chừng nào nữa đây? Tôi hết chịu nổi rồi.
- Cậu không chịu được có thể thả tôi ra.
- Đừng nghĩ tới chuyện đó, dậy ngay và đi thay đồ cho tôi, chúng ta đi thử đồ cưới.
Hoài Thương không chịu, cô không thể nào lấy Khải Thiên làm chồng được, có chết cô cũng không lấy. Thấy Hoài Thương cương quyết không nghe lời mình như thế, Khải Thiên đành phải dùng biện pháp mạnh với cô, đó là bế vác cô lên vai nhằm thẳng phòng tắm. Đặt cô vào bồn tắm rồi xối nước ở vòi hoa sen thẳng vào người vào mặt cô, lạnh toát.
- Tôi đã nhẹ nhàng với em nhưng em không nghe lời, vậy thì đừng có trách tôi.
Khải Thiên anh đây là muốn cô ốm chết sao? Đúng! Chính là như vậy, cô ốm sốt rồi sẽ dựa dẫm vào anh, không còn nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa.
- Cậu cứ làm những gì cậu cho là đúng, và nó khiến cậu vui vẻ.
Vui vẻ ư? Anh không muốn đối xử với cô như thế này, trên đời này có ai lại muốn làm cho người mình yêu đau khổ đâu, nhưng cô là người đã làm tổn thương anh trước mà.
- Vui vẻ sao? Thứ làm tôi vui vẻ đó chính là em phải ở đây yêu tôi, phải lấy tôi và phải sinh con cùng tôi. Tôi cấm em nghĩ tới thằng đó.
- Tôi không thể làm trái con tim của mình.
Tắt vòi hoa sen đi, Khải Thiên ngồi xổm xuống cạnh bồn tắm, 2 bàn tay áp vào 2 bên má của cô rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ. Anh hy vọng với nụ hôn này có thể khiến cô suy nghĩ lại, khiến cho cô mở lòng ra với anh, yêu anh 1 chút.
“Thương! Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thả thứ tất cả mọi chuyện mà em làm. Thử yêu tôi dù chỉ 1 lần đi mà em.”
Hoài Thương cố gắng đẩy anh ra xa mình rồi tặng cho anh 1 phát tát nổ đom đóm mắt.
- Đủ rồi đấy Phùng Khải Thiên! Cậu muốn tôi thay đồ để đi thử đồ cưới phải không? Đi ra ngoài cho tôi tắm!
- Được! Tôi đợi em.
Khải Thiên rời khỏi phòng tắm và sang bên thư phòng lấy quần áo cho cô. Trời lạnh mà nên combo áo len cùng chân váy, mũ nồi và khoác thêm 1 chiếc áo khoác măng tô màu be nữa sẽ là lựa chọn không tồi. Nhưng Hoài Thương của anh bé tẹo bé teo à, cho nên số quần áo trong tủ này anh cho đi Macau kéo nhị hết.
[Alo! Chào Phùng tổng. Lâu rồi không thấy Phùng tổng ghé shop ạ.]
- Chuẩn bị cho tôi những bộ trang phục đẹp nhất, đắt nhất. Số đo 86-52-90.
[Haha dạ vâng tôi biết rồi thưa Phùng tổng.]
Anh cúp máy rồi lại gọi cho bên cửa hàng bán đồ ngủ mặc nhà, mua thêm vài bộ để cô mặc nhà cho thoải mái. Mang đồ sang phòng ngủ, mở cửa phòng tắm ra, anh không ngại ngùng gì mà chui vào bồn tắm cùng cô, hôn hít làn môi nhợt nhạt mà anh đắm đuối si mê.
Hoài Thương biết mình không thoát được rồi nên thuận theo Khải Thiên, cùng anh cháo lưỡi ngọt ngào. Khải Thiên anh vui lắm, càng ngày càng ôm cô chặt hơn, hôn cô cũng sâu và nóng bỏng hơn, bàn tay hư hỏng đặt lên ngực cô mà nhẹ nhàng xoa bóp.
- Thương! Đừng làm tổn thương tôi, đừng lừa dối tôi nữa được không?
- Đủ rồi! Không phải cậu muốn đi thử đồ cưới à, đừng làm mấy trò vô vị nữa.
- Vô vị? Không phải chính em đang hưởng thụ nó à Thương?
- Tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Hoài Thương đứng dậy, bước chân ra khỏi bồn tắm rồi ra ngoài xối vòi hoa sen vào người tắm, những dấu hickey còn hồng hồng đo đỏ kia cô dùng khăn mặt cố gắng chà xát thật mạnh như muốn rửa trôi đi tất cả những thứ mà Khải Thiên anh để lại.
- Em muốn chọc tức tôi tới bao giờ?
Đáp lại lời anh chỉ là tiếng nước chảy cùng tiếng kỳ cọ mà thôi, cô biết rõ lắm rằng Khải Thiên là người không có sự kiên nhẫn cao, anh sẽ nhanh chóng chán cô, thả cô ra thôi. Khải Thiên đi tới, đứng đằng sau dùng lực ở 2 bàn tay thô to chăm sóc cho đôi gò bồng đào mềm mại, cắn mạnh vào vai cô anh nói:
- Đừng nghĩ làm như vậy là tôi sẽ chán em. Cho dù em có hận tôi, ghê tởm tôi em cũng phải ở căn nhà này mãi mãi.
Khiếp tôi đến là lạy 2 ông bà này, có tắm với thay đồ thôi mà cũng mất hơn 2 tiếng đồng hồ, không thèm ăn trưa, anh đưa cô và Mỹ Lệ tới 1 ảnh viện áo cưới khác cũng to không kém gì L2 Wedding Luxury của anh Trọng Lâm.
- Nên nhớ, bất cứ 1 hành động mượn điện thoại nào của em thì đừng có trách tôi. Tôi không ngại làm xích khóa cổ em lại đâu Thương à.
Câu nói này của Khải Thiên làm Mỹ Lệ ngồi bên trên không rét mà run lên bần bật, còng số 8, xích chân chưa đủ với anh hay sao mà giờ còn đòi cả xích cổ? Có phải không cậu chủ của chị đang coi Hoài Thương là sủng vật?
Ồ no no, ai lại nghĩ như vậy, Khải Thiên từ lúc làm quen với Hoài Thương đã coi cô như 1 viên kim cương đỏ vô giá rồi, anh yêu thương cô, trân trọng cô, bất cứ thứ gì cô thiếu thốn anh đều khéo léo bổ sung, anh không muốn cô bên anh chỉ vì nợ tiền bạc. Khải Thiên anh yêu cô bằng cả trái tim, anh làm tất cả vì cô như thế mà cô không đoái hoài gì tới lại còn phản bội anh nữa, đó là cái giá phải trả.
- Để ý Thương! Anh đi thay đồ trước.
Vì ở đây không có quầy trang sức để cho anh ngắm nghía nên sẽ rất nhanh thôi, vì muốn giám sát quá trình mặc váy cưới của cô nên anh nhanh chóng thay vest và làm tóc cũng như trang điểm. Mỹ Lệ, dù không muốn thế nhưng vì đã nhận lệnh từ Khải Thiên nên Mỹ Lệ luôn theo sát Hoài Thương không rời nửa bước.
- Chị! Chị xem chiếc váy này đẹp không ạ.
- Cái nào cũng được mà, đám cưới cũng chỉ kéo dài vài tiếng mà thôi.
- Kìa chị, chị xem 1 chút đi mà.
Chiếc váy cưới mà Mỹ Lệ chấm đó là chiếc váy có phần áo cánh tiên, phần tà có xẻ chân, khi Hoài Thương mặc lên chắc chắn sẽ rất rất là đẹp này bởi vốn dĩ làm da của cô đã trắng hồng và mịn màng rồi.
- Chọn được váy chưa?
- Ôi cậu chủ à. Cậu chủ rất tuyệt trong bộ vest trắng này đấy ạ. Nhưng em nghĩ màu đỏ sẽ đẹp và nổi hơn. Dạ cậu chủ xem chiếc váy này được không ạ?
- Em lại mắc bệnh nói nhiều rồi đấy. Đưa chị vào makeup, váy anh sẽ chọn.
Vest màu đỏ ư? Anh sẽ lưu tâm chuyện đó, trước mắt là phải chọn váy cho cô trước đã. Đứng chọn được 15’ anh cũng đã chọn được 1 cái, nó đẹp hơn chiếc mà Mỹ Lệ đã đưa cho anh nữa, nếu so với L2 Wedding Luxury của anh Lâm thì vẫn không đẹp bằng.
Ở trong phòng makeup, Mỹ Lệ đang quay lại tất cả quá trình, từ trang điểm cho tới làm tóc của Hoài Thương. Cô hỏi:
- Chị thấy em và cậu ta có vẻ thân thiết.
- Dạ em trước đây không có quen biết gì cậu chủ hết đó chị, nhưng Hưng là bạn trai em đó. Sau khi em tốt nghiệp loại giỏi của khoa cây trồng thì Hưng có dẫn em về giới thiệu. Công việc của em ở nhà thì là chăm sóc vườn cây và phụ cô Thu làm việc nhà hì hì.
Mỹ Lệ có vẻ như khá có kinh nghiệm trong việc với tóc, thấy thợ trang điểm búi tóc quá cầu kỳ cho Hoài Thương liền ngăn lại.
- Làm như vậy chị ấy sẽ tăng thêm vài tuổi đó chị à. Chị chỉ cần uốn xoăn lơi rồi gài cặp tóc đẹp 1 chút cho em là được.
- Nhưng như vậy có quá đơn giản không chị? Thợ trang điểm nói.
- Không chị. Chị ấy đã đẹp sẵn rồi, đơn giản mà tinh tế.
Đang ngắm nhìn người con gái xinh đẹp đang chuẩn bị thử váy cưới thì Khải Thiên nhận điện thoại từ mẹ mình, bà Lâm Thị Mỹ Hoa, dùng số Việt Nam thế này thì chắc là bà đã về lại Hà Nội rồi.
- Con chào mẹ.
[Thiên, mẹ đang ở nhà ông thông gia, con tới đón mẹ được không?]
- Con nghĩ là không được rồi, con đang đi giải quyết công việc.
[Có quan trọng hơn chuyện cả đời của con hay không?]
- Quan trọng rất nhiều. Và con chỉ mới 24 thôi, mẹ đừng nói con như thể con là ông già được không?
Khải Thiên cúp máy, bật chế độ máy bay lên rồi xem tiếp đoạn video được Mỹ Lệ quay lại, họ đã tới công đoạn thay đồ rồi đấy, thân hình trắng hồng mịn màng với bả vai phải có dấu răng của anh thật quyến rũ mà.
Trong đầu chị nhân viên giúp Hoài Thương thay váy kia là hình ảnh cô dâu chú rể lăn giường, ấy thế mà gương mặt xinh đẹp của cô dâu sao lại u sầu ủ rũ như vậy? Đám cưới là ngày hạnh phúc nhất mà, với cả Phùng Khải Thiên cũng chiều chuộng cô nữa.
- Chị ơi, chị cười lên 1 chút đi ạ. Hồi nãy em thấy chị cười rất là đẹp. Ngày cưới là ngày trọng đại mà.
- Ừm, hihi.
Nếu họ biết Hoài Thương tới đây chỉ vì bị Khải Thiên ép buộc thì họ sẽ nghĩ khác đấy. Toàn bộ quá trình cũng đã xong xuôi, nhân viên mở rèm ra cho Phùng tổng ngắm.
- Dạ thưa Phùng tổng, phu nhân đã xong rồi ạ.
- Mọi người ra ngoài hết đi.
OK, anh đẹp trai, nhà giàu anh có quyền, tất cả mọi người ra ngoài hết chỉ còn lại anh và Hoài Thương ở lại. Đi tới vuốt nhẹ lọn tóc mềm mượt được uốn nhẹ kia của cô, anh nói:
- Em đẹp lắm Thương à. Tôi nghĩ chúng ta nên tổ chức lễ cưới ở Nha Trang, em thấy được không nào?
- Tại sao lại đi xa như thế?
- Em thích bất cứ nơi nào tôi sẽ tổ chức đám cưới của chúng ta ở đó.
Khải Thiên cười nhẹ nhàng trìu mến, nụ cười này y hệt như nụ cười mà anh đã phô ra trong ngày tỏ tình cách đây 6 năm trước, đưa tay áp má rồi hôn lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ, anh rút điện thoại ra rồi chụp 1 bức selfie thật đẹp ngay tại studio. Thấy Khải Thiên anh có ý định đăng lên Facebook, Hoài Thương liền vội chặn lại ngay:
- Cậu…
- Hửm?
- À… Thiên… định đăng nó lên Facebook?
- Phải. Vợ của Phùng Khải Thiên này chính là em, tại sao không được đăng lên mạng xã hội?
Khải Thiên vừa tươi như hoa xong bây giờ máu ghen lại nổi lên, bất cứ điều gì cô nói ra có ý ngăn cản anh làm bất cứ điều gì anh lại cho rằng cô không muốn bên cạnh anh, cô chỉ muốn anh mau chóng chán mình để còn về với Minh Quân.
- Em chưa trả lời tôi đâu đấy Thương à.
- Đó là… tại vì…
- Tại vì em không muốn bên cạnh tôi, không muốn cùng tôi công khai mối quan hệ vợ chồng giữa chúng ta có phải không?
{Lana cá với các bạn rằng nếu bà già Thương nói phải thì chắc chắn sáng ngày mai bà già đó không còn sức để bước nổi xuống giường.}
- Không phải. Ờ thực ra là tôi ngại công khai trước mặt mọi người, Thiên à có thể nào… đừng làm được không? Thiên có thể dùng nó làm ảnh nền điện thoại cũng được.
- Chiều theo em, tôi sẽ không đăng lên mạng xã hội, chỉ để làm ảnh nền thôi.
Chụp choẹt thêm vài tấm nữa cả 2 thay đồ rồi rời khỏi ảnh viện áo cưới để đi mua sắm quần áo váy vóc. Trên đường đi người tràn đầy nhiệt huyết nhất có lẽ là Mỹ Lệ, khi chị có kể cho Hoài Thương nghe chuyện rằng cứ tới ngày lễ nào đó cậu chủ của chị lại mua vài ba món đồ của phụ nữ rồi chất vào tủ ở thư phòng.
- Lệ, em thật nhiều chuyện.
- Em có nhiều chuyện gì đâu ạ cậu chủ. Em nói thật mà, em chỉ kể lại sự thật để cho chị Thương biết được rằng cậu chủ của em là 1 người đàn ông chung thủy và yêu chị ấy nhất đời hì hì.
Đúng là Khải Thiên anh biết trọng dụng người tài thật đấy, tới 1 cô gái nhỏ mới tốt nghiệp đại học ra thôi mà còn nói tốt cho anh như vậy, không có lí nào Hoài Thương lại không đoái hoài gì tới.
- Chỗ trống giữa tôi và em đủ cho 1 người lớn nữa ngồi đấy. Em ghét tôi tới vậy sao Thương?
- Chỉ… chỉ là tôi muốn ngắm nhìn đường phố 1 chút. Cũng sắp tới Tết rồi.
- Cũng phải.
Khải Thiên lại gần cô, vòng tay ôm lấy bờ vai gầy guộc rồi cùng cô ngắm nhìn đường phố, khoảnh khắc này bình yên thật sự, không có chút cãi vã nào hết, không có 1 hành động c**** ép nào cả.
- Tết này tôi sẽ đưa em về quê, với tư cách là 1 nàng dâu ngoan hiền.
- Quê của cậu?
- Nào, em lại quên rồi.
- Tôi xin lỗi. Tại tôi vẫn coi cậu là 1 người bạn học.
Hai người ngồi bên trên là Hưng với Mỹ Lệ đang nín thở chờ đợi xem Khải Thiên cậu chủ của họ có thái độ gì sau câu nói đó. BÂy giờ họ đã lớn, điều đủ tuổi lấy vợ lấy chồng hết rồi mà Hoài Thương vẫn còn chỉ coi anh là 1 người bạn học ư? Cô đang khiêu chiến với anh đó à? Xoay người cô lại đối diện với mình, Khải Thiên đặt tay lên vai cô nói:
- Tôi không còn là bạn học của em nữa rồi. Em nên gọi tôi là anh, chồng hoặc là Thiên. Tôi cho em lựa chọn đấy, vợ yêu à.
Vẫn chỉ là hành động đó, anh hôn cô, 1 nụ hôn nhẹ nhàng tình cảm, anh đang cố gắng để cô thích nghi với mình mà, chỉ cần anh kiên nhẫn 1 chút thôi, Hoài Thương sẽ trao trọn cả con tim cô cho anh.
- Ưm… Th… Thiên.
“Còn có người trên xe, cậu ta có thể hôn mình thế này sao? Xấu hổ quá.” Bàn tay nhỏ nhắn cố gắng đẩy người anh ra nhưng không nổi, nhất là tiếng lúc xe đang đi chuyển thế này. Đi thêm đoạn nữa xe vấp phải đá, có xóc 1 chút, Khải Thiên tranh thủ đè ngửa cô ra mà hôn tiếp, nụ hôn vội vã vồ vập hơn lúc nãy, bàn tay hư hỏng đang từ từ lần mò vào trong chân váy màu trắng vuốt ve đôi chân dài thẳng tắp mềm mịn của cô. Tới khi xe dừng lại ở trước cửa trung tâm thương mại, Hưng với Mỹ Lệ biết ý, xuống xe trước rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến lúc này anh mới dừng việc hôn.
- Haa… thật ngọt… Thương à…
- Có người trên xe, cậu làm như vậy không sợ người khác sẽ bàn ra tán vào sao?
- Ai dám bàn ra tán vào, tôi cắt lưỡi móc mắt kẻ đó ra!
Bá đạo thật sự, nhưng Khải Thiên anh quên mất 1 điều đó là anh chỉ là 1 vị tổng tài trẻ tuổi chứ không phải 1 ông trùm trong hắc đạo. Móc mắt cắt lưỡi ư? Nó sẽ càng làm Hoài Thương của anh sợ anh thêm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.