Chương 10: Sự thật được phơi bày (Phần 3). Anh em tranh giành tình yêu
Lana318
27/01/2024
Minh Quân lái xe tới gần biệt thự của Khải Thiên rồi và chuẩn bị hết tất cả mọi phương án dự phòng như báo cảnh sát tội Khải Thiên bắt cóc giam giữ người trái phép, cả con dao gọt hoa quả nữa, không biết anh ta sẽ dùng nó vào việc gì đây, hay là xin anh trai mình vào quả lựu đỏ để bổ ra ăn cho mát ruột nữa.
- Cậu chủ, thằng Quân nó chuẩn bị tới gần cổng biệt thự rồi ạ.
- Nhanh vậy đã tới rồi, Thương à, em có muốn gặp nó không?
- Các người sẽ làm gì anh ấy?
Không cần Khải Thiên nói, Hưng nói rằng chính anh ta sẽ xử đẹp Minh Quân tội lừa gạt, ích kỷ. Biết người mình yêu là người yêu của anh trai mình vậy mà cứ giữ khư khư bên cạnh như vậy mà coi được sao? Lại còn có con với nhau rồi nữa.
- Tôi sai, việc tôi làm 1 mình tôi chịu hết. Xin các anh đó hãy tha cho anh ấy.
Bên dưới cổng:
- PHÙNG KHẢI THIÊN! ANH RA ĐÂY CHO TÔI! PHÙNG KHẢI THIÊN!
- Anh là ai? Đêm hôm rồi tới đây làm loạn, không để ai ngủ sao?
- Mở cổng ra cho tôi! Tôi muốn gặp anh ta!
- Tôi khuyên anh hãy quay về nhà của mình, nơi đây không phải là nơi anh muốn tới là tới.
- TÔI NÓI LÀ MỞ CỔNG RA!
Minh Quân sôi máu, kề con dao gọt hoa quả vào cổ anh vệ sĩ, ha, đúng là gà con mà đòi đánh voi, chỉ với 1 đường cơ bản thôi con dao gọt hoa quả rơi xuống đất.
- Quay về nhà anh, khẩn trương!
- Khốn nạn. Các người là 1 lũ khốn nạn, bắt cóc em ấy, giam giữ rồi hành hạ em ấy. Các người có xứng làm người không hả? PHÙNG KHẢI THIÊN! ANH MAU RA ĐÂY CHO TÔI!
Từ trên tầng 3 nhìn xuống, Khải Thiên thấy em trai mình đang làm trò mèo mà buồn cười quá thể, chỉ có chút bản lĩnh như vậy mà dám tới đây à? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
- Đi thôi nào vợ yêu.
- Thiên à tôi xin cậu, làm ơn đừng làm tổn thương anh ấy. Tôi xin cậu đấy…
- Đi!
Khải Thiên lôi Hoài Thương vào thang máy bấm xuống tầng 1 và không quên cắn mạnh vào cổ cô rồi **** *** đánh dấu chủ quyền. Để cô ngồi tựa ở ghế phòng khách, anh đút tay túi quần rồi thủng thẳng nói với vệ sĩ rằng hãy cho đứa em trai cùng mẹ khác cha của anh vào trong ngồi uống nước rồi thương lượng.
- Minh Quân!
- Thương à! Anh ta có làm gì em không?
- Anh có thể làm gì ngoài cho em ấy sự sung sướng kia chứ, phải không bảo bối?
Khải Thiên ngồi sát vào cô hít ngửi mùi hương trên tóc cô, hôn nhẹ vành tai cô rồi liếm nhẹ nó, khiến cô rùng mình quá thể quá đáng. Nhưng vì đứa con, cô phải nhịn, phải nhịn.
- Minh Quân, tại sao anh lại lừa dối em?
- Thương à, anh chưa 1 lần nào lừa dối hay phản bội em mà.
- Chuyện anh là con trai cô Hoa, là em trai của Khải Thiên. Em chưa bao giờ nghe anh nói tới vấn đề này.
Cô cũng muốn biết chuyện này, tại sao Minh Quân không kể chuyện về gia đình của mình? Cô nhớ trước đây, khi đi dạo với Minh Quân vào buổi tối có nhắc đến vấn đề này, Minh Quân chỉ nói sơ sài thôi rằng mình là con riêng, có 1 người anh mà từ khi sinh ra tới giờ chưa biết mặt. Mọi chuyện thì ra là như vậy đây.
- Thương à con của chúng ta…
- Anh yên tâm nó vẫn khỏe mạnh. Em đang chờ câu trả lời của anh.
Minh Quân đi tới gần Hoài Thương muốn nắm tay cô nhưng Khải Thiên không cho phép em trai mình làm điều đó.
- Không nghe gì sao? Vợ tao nói mày nên thành thật với em ấy.
- Vợ? Em ấy mới là vợ tôi, đứa bé trong bụng em ấy là của tôi! A….
Minh Quân vừa dứt lời xong thì bị Hưng đập 1 gậy vào chân khiến anh ta đau đớn mà quỳ mọp xuống đất.
- Anh Hưng! Anh hứa với tôi là không làm tổn thương tới Minh Quân.
- Xin lỗi cô chủ, tôi không thể làm theo lệnh của cô chủ được. Thằng ích kỷ kia, hôm nay không cần cậu chủ ra tay mà chính tao sẽ xử mày. Mày còn nhớ tao không hả?
- Nếu muốn không bị đòn đau thì mau nói ra, mày tiếp cận cô chủ của bọn này nhằm mục đích gì?
Cả Hưng và Tam đều đang cầm gậy và sẵn sàng phang vào người Minh Quân rồi, quả này nếu anh ta không khai thì chỉ có nước nhừ xương. Ngồi cùng Khải Thiên trên chiếc ghế gỗ tiền tỷ kia Hoài Thương đã rơi nước mắt, cô phần nào đoán ra được lý do cho sự việc này rồi.
- Có phải mẹ của anh, cô Hoa nhờ anh giám sát em phải không? Thấy em có hành động đáng ngờ nào đó anh sẽ báo cho cô phải không Minh Quân?
- TRẢ LỜI CÔ CHỦ MAU LÊN!
- Phải!
- Mọi chuyện là thế nào, kể lại cụ thể cho tao nghe!
Minh Quân kể lại mọi chuyện bắt đầu từ lúc anh ta học xong lớp 12 nhưng không có đăng ký thi đại học. Một hôm đang ở nhà phụ bố làm bánh ở xưởng cũ thì mẹ Hoa tới trên chiếc Maybach s450.
- Hôm đó là hôm nào?
- Là ngày 28/6/2016. Mẹ có đưa ảnh của Hoài Thương cho tôi xem và nói rằng hãy cố gắng tiếp cận với em ấy.
- Bà ta có nói cụ thể vì sao không?
- Mẹ nói mình không muốn có đứa con dâu nghèo hèn như Thương.
- Vậy tại sao bà ta lại bắt mày tiếp cận em ấy? Mày cũng là con trai bà ta cơ mà. Hơn nữa mày còn được bà ấy thương yêu hơn cả tao.
Về chuyện này Minh Quân ban đầu nghĩ rằng có thể là vì anh ta là con riêng, chỉ là 1 người bình thường với học lực trung bình khá, không thể so bì được với Khải Thiên nên mẹ anh ta mới bắt anh ta làm vậy.
- Tiếp theo!
- Mẹ có nói với em rằng khi nào tiếp cận được thì phải gọi cho mẹ. Mẹ bắt tôi làm đủ mọi cách để Hoài Thương yêu mình, có như vậy em ấy mới quên đi anh.
- Mày lên tàu làm là nhờ mối quan hệ của bà ta?
- Phải. Trên tàu lúc đó đã đủ người rồi nhưng mẹ vẫn bắt tôi lên đó làm, mỗi tháng mẹ có chu cấp cho tôi 5 tới 7 nghìn đôla, nhờ đó tôi có tiền để tặng Hoài Thương những món đồ gia dụng nhà bếp và chiếc MacBook.
Hướng mắt lên nhìn thẳng về phía Hoài Thương, Minh Quân nói lời xin lỗi rằng đã lừa dối cô trong suốt 6 năm qua, anh ta chẳng phải phượt thủ mà chỉ là 1 người bình thường có sở thích làm bánh và pha chế đồ uống mà thôi.
- Vậy là đính hôn cũng do bà ta sắp xếp?
- Không phải. Mấy ngày đầu tiếp cận với Hoài Thương chỉ là nhiệm vụ của tôi, nhưng về sau tôi có cảm tình với em ấy, thích sự mạnh mẽ của em ấy và nụ cười đó. Tôi có ngỏ lời 2 lần và em ấy đã đồng ý làm bạn gái của tôi.
Chỉ 2 lần thôi mà cô đã đồng ý làm bạn gái của em trai mình, điều này khiến Khải Thiên khá điên. Anh tỏ tình với cô cô không đồng ý mà từ chối thẳng thừng, anh chuyển nhà tới ở gần với cô, ngày ngày qua góp gạo thổi cơm chung, ngày ngày đi học, gần như cả ngày anh đều gần cô ấy vậy mà cô không đoái hoài gì tới.
- Sau đó?
- Sau đó khi đã yêu Thương được gần 6 năm tôi có về nhà để hỏi ý kiến mẹ về việc tiến tới hôn nhân với Thương. Ban đầu mẹ không đồng ý nhưng về sau thì lại ủng hộ tôi. Bà thuê người đóng giả làm mẹ để cùng bố tôi bố mẹ của Hoài Thương làm lễ đính hôn.
- Rồi sau đó?
Minh Quân nói tới đây Hoài Thương đã nước mắt lưng tròng, đặt tay lên bụng mình rồi xoa nhẹ nó:
- Sau đó tôi dùng thuốc và quan hệ với em ấy.
1 đạp, 2 đạp, 3 đạp tới từ phía của Khải Thiên, hóa ra Hoài Thương của anh mang thai là vì bị hạ thuốc, tại sao vậy chứ?
- Thằng khốn nạn! Mày nói mày yêu em ấy vậy mà lại hạ thuốc để bắt em ấy quan hệ. ĐÁNH CHẾT NÓ CHO TÔI!
Những phát roi vung thật mạnh xuống người Minh Quân, Hoài Thương không chịu được, đứng dậy cản Hưng và Tam lại, còn đánh nữa Minh Quân sẽ không sống nổi.
- Em còn muốn bao che cho nó?
- Anh ấy dù sao cũng là bố nó. Tôi xin cậu đấy làm ơn hãy nói 2 anh kia dừng tay lại đi.
Ngày 15/9/2022 vừa qua đó đúng là ngày đính hôn của Minh Quân và Hoài Thương. Ban đầu Hoài Thương đồng ý vì dù sao đã 6 năm rồi, Khải Thiên chắc chắn cũng đã quên đi cô, cô có thể yên tâm ở bên cạnh Minh Quân, mở lòng ra với anh ta và yêu anh ta với tư cách là 1 người phụ nữ, là yêu thật lòng chứ không phải chỉ là sự trả ơn nữa. Thế nhưng nụ cười của Khải Thiên ngày đó, những cái ôm tình cảm đó khiến Hoài Thương không thể nào quên đi được, cô đã rụt tay lại khi Minh Quân chuẩn bị trao nhẫn rồi chạy ra ngoài.
- Thương, em sao vậy?
- Em xin lỗi, chúng ta có thể đính hôn lại vào hôm khác được không?
- Có phải anh không tốt, không cho em được sự an toàn nên em vẫn chưa đồng ý anh không? Hay… hay là em còn nhớ tới người đó?
Hoài Thương ôm lấy Minh Quân vào lòng rồi khóc rưng rức, cô tự nhận mình vẫn còn nhớ đến người đó, có nhiều lúc cô mượn Minh Quân để nhớ đến Khải Thiên.
- Tha lỗi cho em Minh Quân à.
- Không sao, không sao hết mà. Đừng khóc nữa nha! Chúng ta chỉ còn 1 công đoạn cuối thôi đó là trao nhẫn, chỉ cần trao nhẫn thôi là xong rồi. Đi nào.
Lúc đó Hoài Thương vẫn chỉ nghĩ Minh Quân đeo nhẫn vào tay cho cô là xong, 2 người vẫn sẽ làm việc cùng nhau trên tàu như trước, trước mặt mọi người cô với anh ta là quan hệ vợ chồng, còn sau lưng thì làm bạn thân thiết, có thể cô sẽ nhanh chóng quên đi hình bóng Khải Thiên mà cho Minh Quân 1 cơ hội, nhưng sẽ không còn là tình yêu mà chỉ là trả nợ ân tình vì Minh Quân đối xử với cô quá tốt. Nhưng nào có ngờ được đâu tới tối, Minh Quân vẫn mặc bộ comple ở buổi lễ đính hôn lúc sáng, trên tay có cầm 2 cốc Café tới nhà cô:
- Tèn ten!
- Minh Quân, muộn rồi sao anh còn tới đây?
- Anh thèm Café, tiện qua đưa cho em 1 cốc này.
Cốc Café của Hoài Thương đã có Xuân dược loại mạnh ở trong đó, sau khi uống hết cả cốc người cô bắt đầu ngứa ngáy khó chịu và nóng như lửa đốt. Cô đưa tay chỉ vào Minh Quân:
- Có phải anh… cốc Café đó…
- Phải, là anh đấy! Và anh sẽ khiến em quên sạch hình bóng của anh ta.
Minh Quân cởi sạch đồ trên người Hoài Thương rồi bắt đầu hôn mút làn da mềm mại, họ đã đính hôn, trao nhẫn dưới sự chứng kiến của bố mẹ 2 bên rồi, ngày cưới cũng đã được định sẵn, Minh Quân làm như vậy chỉ là đòi lại công bằng cho riêng mình mà thôi.
- Minh Quân… ưm… bỏ em ra!
- Tha lỗi cho anh, anh không thể chịu đựng được khi 6 năm trôi qua rồi em vẫn còn nhớ về anh ta trong khi đó anh mới là vị hôn phu của em. Cho anh, chỉ 1 lần này thôi Thương à.
Đè cô ra giường, Minh Quân cởi hết đồ của mình ra để lộ cơ thể cũng khá vạm vỡ với làn da trắng hồng, ở ngực trái còn xăm chữ Thương và có hình trái tim lồng bên ngoài nữa, chứng tỏ tình yêu của anh ta dành cho Hoài Thương không kém cạnh Khải Thiên.
- Bà ta là người đưa cho mày thuốc kích dục?
- Không phải, tôi đã mua nó trên mạng trước lễ đính hôn 3 ngày. Làm kẻ thế thân cho anh thật đau đớn đấy Phùng Khải Thiên à, khi mà trong lúc quan hệ với tôi em ấy đã gọi tên anh. Chỉ trách tôi không tài giỏi bằng anh mà thôi.
Làm kẻ thế thân? Có nghĩa là Hoài Thương của anh thực sự yêu anh? Vậy những gì anh làm với cô mấy ngày qua, c**** b** cô, ép cô phá thai, hành hạ cô tới bến… Anh sai rồi, sai thật rồi. Nếu anh chịu điều tra về Minh Quân từ sớm như ông Thụy nói anh đã không làm những chuyện táng tận lương tâm đó với người mình yêu.
- Nhốt nó vào hầm cho tôi.
- Phùng Khải Thiên. Minh Quân đã nói thật rồi tại sao còn muốn nhốt anh ấy?
- Đó không phải việc của em. Nó hạ thuốc rồi làm em có thai như vậy em vẫn còn muốn bảo vệ cho nó?
- Anh ấy đối xử với tôi rất tốt thậm chí chăm sóc tôi ở bệnh viện tới mức mà anh ấy cũng ốm theo. Anh ấy chỉ là đòi lại công bằng cho chính mình mà thôi.
Công bằng cho chính Minh Quân à? Thế còn anh thì sao, đợi chờ cô suốt 6 năm qua, ai đòi lại công bằng cho anh đây? Khải Thiên chỉ vừa mới vui vẻ chưa được 5’ đã phải nghe những lời lẽ không lọt tai từ phía Hoài Thương, cô không chọc giận anh tức điên lên cô ăn không ngon ngủ không yên sao?
- Aaa… đau! Bỏ ra!
- Bình thường à? Có phải khi tôi không bắt em về đây em sẽ làm đám cưới với nó, làm vợ nó phải không?
- Phải. Nếu không có cậu tôi đã hạnh phúc bên anh ấy rồi.
Tam dùng thuốc ngủ bơm vào bắp tay cô làm cho cô gục tại chỗ, cái tội nói dối mãi không chừa mà.
- Mày về nhà đi. Chuyện mày làm với em ấy tao không truy cứu nữa, đứa bé này sẽ được sinh ra và tao sẽ trả nó về cho mày.
- Cảm ơn anh đã không triệt đi đường sống của nó. Nhưng Hoài Thương, em ấy phải đi với tôi!
- Mày nói cái gì cơ?
- Em ấy phải đi với tôi! Chúng tôi sắp làm đám cưới rồi.
- Đừng có mơ. Em ấy là dâu nhà họ Phùng, là vợ của Khải Thiên tao, là mẹ của các con tao. Mày không có cửa động vào em ấy lần nữa đâu.
- KHẢI THIÊN! ĐỨNG LẠI ĐÓ PHÙNG KHẢI THIÊN!
Minh Quân quyết không bỏ cuộc chạy theo bám víu lấy Khải Thiên, anh ta phải đòi lại vợ và con của mình. Ở bên cạnh Khải Thiên, người đàn ông sáng nắng chiều mưa này Hoài Thương sẽ bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần.
- CÚT MAU!
- Không bao giờ, tôi sẽ cút chỉ khi nào anh thả Hoài Thương ra!
- Mày không hiểu tiếng người sao? Em ấy là của tao! Cho dù có con với mày thì em ấy cũng là của tao. Tao đến trước mày mày nghe rõ chưa!
- Tôi mới là bố đứa bé trong bụng em ấy anh nghe chưa!
- Sai lầm lớn nhất của tao là không bắt em ấy phá thai vì em ấy bị tiền đình. Mày cút. Người đâu, mang thằng này xuống hầm cho tôi!
Vệ sĩ nhanh chóng có mặt ở tầng 3 lôi Minh Quân vào thang máy bấm xuống tầng hầm, chỉ vì sự ích kỷ mà Minh Quân mới chiếm lấy đêm đầu tiên của Hoài Thương khiến cô có thai. Quả này thì Mình Quân nhừ đòn.
- Bỏ tôi ra! Thương à! THƯƠNG!
- CÂM MỒM. Cô Thương là vợ của cậu chủ tao, mày nghe chưa thằng ích kỷ khốn nạn.
- Khốn nạn ư? Hắn ta thì sao hả? Cũng chỉ là 1 tên khốn nạn như tôi mà thôi. Thấy em ấy có thai liền mang tới bệnh viện để phá, thử hỏi ai khốn nạn hơn ai hả?
Bà Mỹ Hoa cũng bị đánh thuốc mê bất tỉnh khi nhất quyết phản kháng không để vệ sĩ bắt mình, để bắt được bà chủ của mình vệ sĩ chỉ còn biết dùng biện pháp mạnh mà thôi. Bà ta được đưa về biệt thự Khải Thiên ngay chỉ sau khi con trai thứ của bà bị đánh mềm người.
- Thằng Thiên đâu? Tôi muốn nói chuyện với nó.
- Bà chủ thứ lỗi, cậu chủ đang có chuyện quan trọng không thể tiếp bà chủ lúc này.
- Tôi là mẹ nói mà nó dám bắt mẹ mình về đây. Có loại con nào như nó không?
- Vậy có người mẹ nào dùng cả chục tỷ bạc để chia rẽ tình cảm của con trai mình như mẹ không ạ?
Khải Thiên mặc áo choàng ngủ đi xuống tầng hầm, anh dẫn bà vào căn phòng nơi đang giam giữ Minh Quân để cho 2 mẹ con gặp nhau sau chuyến du lịch ở Bali.
- Làm nó tỉnh đi anh Tam!
Tam gật đầu rồi tạt nước lạnh vào mặt Minh Quân, nước lạnh làm cho anh ta tỉnh và lời đầu tiên anh ta nói là gọi tên Hoài Thương cô.
- Chào mẹ của chúng ta đi nào em trai.
- Phùng Khải Thiên, con đang làm cái gì đây?
- Con có ý tốt, mời em trai và mẹ tới đây để 2 người đoàn tụ mà mẹ còn trách con sao? Mẹ ngồi đi nào rồi chúng ta sẽ nói chuyện phải trái cho rõ ràng ha!
- Cậu chủ, thằng Quân nó chuẩn bị tới gần cổng biệt thự rồi ạ.
- Nhanh vậy đã tới rồi, Thương à, em có muốn gặp nó không?
- Các người sẽ làm gì anh ấy?
Không cần Khải Thiên nói, Hưng nói rằng chính anh ta sẽ xử đẹp Minh Quân tội lừa gạt, ích kỷ. Biết người mình yêu là người yêu của anh trai mình vậy mà cứ giữ khư khư bên cạnh như vậy mà coi được sao? Lại còn có con với nhau rồi nữa.
- Tôi sai, việc tôi làm 1 mình tôi chịu hết. Xin các anh đó hãy tha cho anh ấy.
Bên dưới cổng:
- PHÙNG KHẢI THIÊN! ANH RA ĐÂY CHO TÔI! PHÙNG KHẢI THIÊN!
- Anh là ai? Đêm hôm rồi tới đây làm loạn, không để ai ngủ sao?
- Mở cổng ra cho tôi! Tôi muốn gặp anh ta!
- Tôi khuyên anh hãy quay về nhà của mình, nơi đây không phải là nơi anh muốn tới là tới.
- TÔI NÓI LÀ MỞ CỔNG RA!
Minh Quân sôi máu, kề con dao gọt hoa quả vào cổ anh vệ sĩ, ha, đúng là gà con mà đòi đánh voi, chỉ với 1 đường cơ bản thôi con dao gọt hoa quả rơi xuống đất.
- Quay về nhà anh, khẩn trương!
- Khốn nạn. Các người là 1 lũ khốn nạn, bắt cóc em ấy, giam giữ rồi hành hạ em ấy. Các người có xứng làm người không hả? PHÙNG KHẢI THIÊN! ANH MAU RA ĐÂY CHO TÔI!
Từ trên tầng 3 nhìn xuống, Khải Thiên thấy em trai mình đang làm trò mèo mà buồn cười quá thể, chỉ có chút bản lĩnh như vậy mà dám tới đây à? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
- Đi thôi nào vợ yêu.
- Thiên à tôi xin cậu, làm ơn đừng làm tổn thương anh ấy. Tôi xin cậu đấy…
- Đi!
Khải Thiên lôi Hoài Thương vào thang máy bấm xuống tầng 1 và không quên cắn mạnh vào cổ cô rồi **** *** đánh dấu chủ quyền. Để cô ngồi tựa ở ghế phòng khách, anh đút tay túi quần rồi thủng thẳng nói với vệ sĩ rằng hãy cho đứa em trai cùng mẹ khác cha của anh vào trong ngồi uống nước rồi thương lượng.
- Minh Quân!
- Thương à! Anh ta có làm gì em không?
- Anh có thể làm gì ngoài cho em ấy sự sung sướng kia chứ, phải không bảo bối?
Khải Thiên ngồi sát vào cô hít ngửi mùi hương trên tóc cô, hôn nhẹ vành tai cô rồi liếm nhẹ nó, khiến cô rùng mình quá thể quá đáng. Nhưng vì đứa con, cô phải nhịn, phải nhịn.
- Minh Quân, tại sao anh lại lừa dối em?
- Thương à, anh chưa 1 lần nào lừa dối hay phản bội em mà.
- Chuyện anh là con trai cô Hoa, là em trai của Khải Thiên. Em chưa bao giờ nghe anh nói tới vấn đề này.
Cô cũng muốn biết chuyện này, tại sao Minh Quân không kể chuyện về gia đình của mình? Cô nhớ trước đây, khi đi dạo với Minh Quân vào buổi tối có nhắc đến vấn đề này, Minh Quân chỉ nói sơ sài thôi rằng mình là con riêng, có 1 người anh mà từ khi sinh ra tới giờ chưa biết mặt. Mọi chuyện thì ra là như vậy đây.
- Thương à con của chúng ta…
- Anh yên tâm nó vẫn khỏe mạnh. Em đang chờ câu trả lời của anh.
Minh Quân đi tới gần Hoài Thương muốn nắm tay cô nhưng Khải Thiên không cho phép em trai mình làm điều đó.
- Không nghe gì sao? Vợ tao nói mày nên thành thật với em ấy.
- Vợ? Em ấy mới là vợ tôi, đứa bé trong bụng em ấy là của tôi! A….
Minh Quân vừa dứt lời xong thì bị Hưng đập 1 gậy vào chân khiến anh ta đau đớn mà quỳ mọp xuống đất.
- Anh Hưng! Anh hứa với tôi là không làm tổn thương tới Minh Quân.
- Xin lỗi cô chủ, tôi không thể làm theo lệnh của cô chủ được. Thằng ích kỷ kia, hôm nay không cần cậu chủ ra tay mà chính tao sẽ xử mày. Mày còn nhớ tao không hả?
- Nếu muốn không bị đòn đau thì mau nói ra, mày tiếp cận cô chủ của bọn này nhằm mục đích gì?
Cả Hưng và Tam đều đang cầm gậy và sẵn sàng phang vào người Minh Quân rồi, quả này nếu anh ta không khai thì chỉ có nước nhừ xương. Ngồi cùng Khải Thiên trên chiếc ghế gỗ tiền tỷ kia Hoài Thương đã rơi nước mắt, cô phần nào đoán ra được lý do cho sự việc này rồi.
- Có phải mẹ của anh, cô Hoa nhờ anh giám sát em phải không? Thấy em có hành động đáng ngờ nào đó anh sẽ báo cho cô phải không Minh Quân?
- TRẢ LỜI CÔ CHỦ MAU LÊN!
- Phải!
- Mọi chuyện là thế nào, kể lại cụ thể cho tao nghe!
Minh Quân kể lại mọi chuyện bắt đầu từ lúc anh ta học xong lớp 12 nhưng không có đăng ký thi đại học. Một hôm đang ở nhà phụ bố làm bánh ở xưởng cũ thì mẹ Hoa tới trên chiếc Maybach s450.
- Hôm đó là hôm nào?
- Là ngày 28/6/2016. Mẹ có đưa ảnh của Hoài Thương cho tôi xem và nói rằng hãy cố gắng tiếp cận với em ấy.
- Bà ta có nói cụ thể vì sao không?
- Mẹ nói mình không muốn có đứa con dâu nghèo hèn như Thương.
- Vậy tại sao bà ta lại bắt mày tiếp cận em ấy? Mày cũng là con trai bà ta cơ mà. Hơn nữa mày còn được bà ấy thương yêu hơn cả tao.
Về chuyện này Minh Quân ban đầu nghĩ rằng có thể là vì anh ta là con riêng, chỉ là 1 người bình thường với học lực trung bình khá, không thể so bì được với Khải Thiên nên mẹ anh ta mới bắt anh ta làm vậy.
- Tiếp theo!
- Mẹ có nói với em rằng khi nào tiếp cận được thì phải gọi cho mẹ. Mẹ bắt tôi làm đủ mọi cách để Hoài Thương yêu mình, có như vậy em ấy mới quên đi anh.
- Mày lên tàu làm là nhờ mối quan hệ của bà ta?
- Phải. Trên tàu lúc đó đã đủ người rồi nhưng mẹ vẫn bắt tôi lên đó làm, mỗi tháng mẹ có chu cấp cho tôi 5 tới 7 nghìn đôla, nhờ đó tôi có tiền để tặng Hoài Thương những món đồ gia dụng nhà bếp và chiếc MacBook.
Hướng mắt lên nhìn thẳng về phía Hoài Thương, Minh Quân nói lời xin lỗi rằng đã lừa dối cô trong suốt 6 năm qua, anh ta chẳng phải phượt thủ mà chỉ là 1 người bình thường có sở thích làm bánh và pha chế đồ uống mà thôi.
- Vậy là đính hôn cũng do bà ta sắp xếp?
- Không phải. Mấy ngày đầu tiếp cận với Hoài Thương chỉ là nhiệm vụ của tôi, nhưng về sau tôi có cảm tình với em ấy, thích sự mạnh mẽ của em ấy và nụ cười đó. Tôi có ngỏ lời 2 lần và em ấy đã đồng ý làm bạn gái của tôi.
Chỉ 2 lần thôi mà cô đã đồng ý làm bạn gái của em trai mình, điều này khiến Khải Thiên khá điên. Anh tỏ tình với cô cô không đồng ý mà từ chối thẳng thừng, anh chuyển nhà tới ở gần với cô, ngày ngày qua góp gạo thổi cơm chung, ngày ngày đi học, gần như cả ngày anh đều gần cô ấy vậy mà cô không đoái hoài gì tới.
- Sau đó?
- Sau đó khi đã yêu Thương được gần 6 năm tôi có về nhà để hỏi ý kiến mẹ về việc tiến tới hôn nhân với Thương. Ban đầu mẹ không đồng ý nhưng về sau thì lại ủng hộ tôi. Bà thuê người đóng giả làm mẹ để cùng bố tôi bố mẹ của Hoài Thương làm lễ đính hôn.
- Rồi sau đó?
Minh Quân nói tới đây Hoài Thương đã nước mắt lưng tròng, đặt tay lên bụng mình rồi xoa nhẹ nó:
- Sau đó tôi dùng thuốc và quan hệ với em ấy.
1 đạp, 2 đạp, 3 đạp tới từ phía của Khải Thiên, hóa ra Hoài Thương của anh mang thai là vì bị hạ thuốc, tại sao vậy chứ?
- Thằng khốn nạn! Mày nói mày yêu em ấy vậy mà lại hạ thuốc để bắt em ấy quan hệ. ĐÁNH CHẾT NÓ CHO TÔI!
Những phát roi vung thật mạnh xuống người Minh Quân, Hoài Thương không chịu được, đứng dậy cản Hưng và Tam lại, còn đánh nữa Minh Quân sẽ không sống nổi.
- Em còn muốn bao che cho nó?
- Anh ấy dù sao cũng là bố nó. Tôi xin cậu đấy làm ơn hãy nói 2 anh kia dừng tay lại đi.
Ngày 15/9/2022 vừa qua đó đúng là ngày đính hôn của Minh Quân và Hoài Thương. Ban đầu Hoài Thương đồng ý vì dù sao đã 6 năm rồi, Khải Thiên chắc chắn cũng đã quên đi cô, cô có thể yên tâm ở bên cạnh Minh Quân, mở lòng ra với anh ta và yêu anh ta với tư cách là 1 người phụ nữ, là yêu thật lòng chứ không phải chỉ là sự trả ơn nữa. Thế nhưng nụ cười của Khải Thiên ngày đó, những cái ôm tình cảm đó khiến Hoài Thương không thể nào quên đi được, cô đã rụt tay lại khi Minh Quân chuẩn bị trao nhẫn rồi chạy ra ngoài.
- Thương, em sao vậy?
- Em xin lỗi, chúng ta có thể đính hôn lại vào hôm khác được không?
- Có phải anh không tốt, không cho em được sự an toàn nên em vẫn chưa đồng ý anh không? Hay… hay là em còn nhớ tới người đó?
Hoài Thương ôm lấy Minh Quân vào lòng rồi khóc rưng rức, cô tự nhận mình vẫn còn nhớ đến người đó, có nhiều lúc cô mượn Minh Quân để nhớ đến Khải Thiên.
- Tha lỗi cho em Minh Quân à.
- Không sao, không sao hết mà. Đừng khóc nữa nha! Chúng ta chỉ còn 1 công đoạn cuối thôi đó là trao nhẫn, chỉ cần trao nhẫn thôi là xong rồi. Đi nào.
Lúc đó Hoài Thương vẫn chỉ nghĩ Minh Quân đeo nhẫn vào tay cho cô là xong, 2 người vẫn sẽ làm việc cùng nhau trên tàu như trước, trước mặt mọi người cô với anh ta là quan hệ vợ chồng, còn sau lưng thì làm bạn thân thiết, có thể cô sẽ nhanh chóng quên đi hình bóng Khải Thiên mà cho Minh Quân 1 cơ hội, nhưng sẽ không còn là tình yêu mà chỉ là trả nợ ân tình vì Minh Quân đối xử với cô quá tốt. Nhưng nào có ngờ được đâu tới tối, Minh Quân vẫn mặc bộ comple ở buổi lễ đính hôn lúc sáng, trên tay có cầm 2 cốc Café tới nhà cô:
- Tèn ten!
- Minh Quân, muộn rồi sao anh còn tới đây?
- Anh thèm Café, tiện qua đưa cho em 1 cốc này.
Cốc Café của Hoài Thương đã có Xuân dược loại mạnh ở trong đó, sau khi uống hết cả cốc người cô bắt đầu ngứa ngáy khó chịu và nóng như lửa đốt. Cô đưa tay chỉ vào Minh Quân:
- Có phải anh… cốc Café đó…
- Phải, là anh đấy! Và anh sẽ khiến em quên sạch hình bóng của anh ta.
Minh Quân cởi sạch đồ trên người Hoài Thương rồi bắt đầu hôn mút làn da mềm mại, họ đã đính hôn, trao nhẫn dưới sự chứng kiến của bố mẹ 2 bên rồi, ngày cưới cũng đã được định sẵn, Minh Quân làm như vậy chỉ là đòi lại công bằng cho riêng mình mà thôi.
- Minh Quân… ưm… bỏ em ra!
- Tha lỗi cho anh, anh không thể chịu đựng được khi 6 năm trôi qua rồi em vẫn còn nhớ về anh ta trong khi đó anh mới là vị hôn phu của em. Cho anh, chỉ 1 lần này thôi Thương à.
Đè cô ra giường, Minh Quân cởi hết đồ của mình ra để lộ cơ thể cũng khá vạm vỡ với làn da trắng hồng, ở ngực trái còn xăm chữ Thương và có hình trái tim lồng bên ngoài nữa, chứng tỏ tình yêu của anh ta dành cho Hoài Thương không kém cạnh Khải Thiên.
- Bà ta là người đưa cho mày thuốc kích dục?
- Không phải, tôi đã mua nó trên mạng trước lễ đính hôn 3 ngày. Làm kẻ thế thân cho anh thật đau đớn đấy Phùng Khải Thiên à, khi mà trong lúc quan hệ với tôi em ấy đã gọi tên anh. Chỉ trách tôi không tài giỏi bằng anh mà thôi.
Làm kẻ thế thân? Có nghĩa là Hoài Thương của anh thực sự yêu anh? Vậy những gì anh làm với cô mấy ngày qua, c**** b** cô, ép cô phá thai, hành hạ cô tới bến… Anh sai rồi, sai thật rồi. Nếu anh chịu điều tra về Minh Quân từ sớm như ông Thụy nói anh đã không làm những chuyện táng tận lương tâm đó với người mình yêu.
- Nhốt nó vào hầm cho tôi.
- Phùng Khải Thiên. Minh Quân đã nói thật rồi tại sao còn muốn nhốt anh ấy?
- Đó không phải việc của em. Nó hạ thuốc rồi làm em có thai như vậy em vẫn còn muốn bảo vệ cho nó?
- Anh ấy đối xử với tôi rất tốt thậm chí chăm sóc tôi ở bệnh viện tới mức mà anh ấy cũng ốm theo. Anh ấy chỉ là đòi lại công bằng cho chính mình mà thôi.
Công bằng cho chính Minh Quân à? Thế còn anh thì sao, đợi chờ cô suốt 6 năm qua, ai đòi lại công bằng cho anh đây? Khải Thiên chỉ vừa mới vui vẻ chưa được 5’ đã phải nghe những lời lẽ không lọt tai từ phía Hoài Thương, cô không chọc giận anh tức điên lên cô ăn không ngon ngủ không yên sao?
- Aaa… đau! Bỏ ra!
- Bình thường à? Có phải khi tôi không bắt em về đây em sẽ làm đám cưới với nó, làm vợ nó phải không?
- Phải. Nếu không có cậu tôi đã hạnh phúc bên anh ấy rồi.
Tam dùng thuốc ngủ bơm vào bắp tay cô làm cho cô gục tại chỗ, cái tội nói dối mãi không chừa mà.
- Mày về nhà đi. Chuyện mày làm với em ấy tao không truy cứu nữa, đứa bé này sẽ được sinh ra và tao sẽ trả nó về cho mày.
- Cảm ơn anh đã không triệt đi đường sống của nó. Nhưng Hoài Thương, em ấy phải đi với tôi!
- Mày nói cái gì cơ?
- Em ấy phải đi với tôi! Chúng tôi sắp làm đám cưới rồi.
- Đừng có mơ. Em ấy là dâu nhà họ Phùng, là vợ của Khải Thiên tao, là mẹ của các con tao. Mày không có cửa động vào em ấy lần nữa đâu.
- KHẢI THIÊN! ĐỨNG LẠI ĐÓ PHÙNG KHẢI THIÊN!
Minh Quân quyết không bỏ cuộc chạy theo bám víu lấy Khải Thiên, anh ta phải đòi lại vợ và con của mình. Ở bên cạnh Khải Thiên, người đàn ông sáng nắng chiều mưa này Hoài Thương sẽ bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần.
- CÚT MAU!
- Không bao giờ, tôi sẽ cút chỉ khi nào anh thả Hoài Thương ra!
- Mày không hiểu tiếng người sao? Em ấy là của tao! Cho dù có con với mày thì em ấy cũng là của tao. Tao đến trước mày mày nghe rõ chưa!
- Tôi mới là bố đứa bé trong bụng em ấy anh nghe chưa!
- Sai lầm lớn nhất của tao là không bắt em ấy phá thai vì em ấy bị tiền đình. Mày cút. Người đâu, mang thằng này xuống hầm cho tôi!
Vệ sĩ nhanh chóng có mặt ở tầng 3 lôi Minh Quân vào thang máy bấm xuống tầng hầm, chỉ vì sự ích kỷ mà Minh Quân mới chiếm lấy đêm đầu tiên của Hoài Thương khiến cô có thai. Quả này thì Mình Quân nhừ đòn.
- Bỏ tôi ra! Thương à! THƯƠNG!
- CÂM MỒM. Cô Thương là vợ của cậu chủ tao, mày nghe chưa thằng ích kỷ khốn nạn.
- Khốn nạn ư? Hắn ta thì sao hả? Cũng chỉ là 1 tên khốn nạn như tôi mà thôi. Thấy em ấy có thai liền mang tới bệnh viện để phá, thử hỏi ai khốn nạn hơn ai hả?
Bà Mỹ Hoa cũng bị đánh thuốc mê bất tỉnh khi nhất quyết phản kháng không để vệ sĩ bắt mình, để bắt được bà chủ của mình vệ sĩ chỉ còn biết dùng biện pháp mạnh mà thôi. Bà ta được đưa về biệt thự Khải Thiên ngay chỉ sau khi con trai thứ của bà bị đánh mềm người.
- Thằng Thiên đâu? Tôi muốn nói chuyện với nó.
- Bà chủ thứ lỗi, cậu chủ đang có chuyện quan trọng không thể tiếp bà chủ lúc này.
- Tôi là mẹ nói mà nó dám bắt mẹ mình về đây. Có loại con nào như nó không?
- Vậy có người mẹ nào dùng cả chục tỷ bạc để chia rẽ tình cảm của con trai mình như mẹ không ạ?
Khải Thiên mặc áo choàng ngủ đi xuống tầng hầm, anh dẫn bà vào căn phòng nơi đang giam giữ Minh Quân để cho 2 mẹ con gặp nhau sau chuyến du lịch ở Bali.
- Làm nó tỉnh đi anh Tam!
Tam gật đầu rồi tạt nước lạnh vào mặt Minh Quân, nước lạnh làm cho anh ta tỉnh và lời đầu tiên anh ta nói là gọi tên Hoài Thương cô.
- Chào mẹ của chúng ta đi nào em trai.
- Phùng Khải Thiên, con đang làm cái gì đây?
- Con có ý tốt, mời em trai và mẹ tới đây để 2 người đoàn tụ mà mẹ còn trách con sao? Mẹ ngồi đi nào rồi chúng ta sẽ nói chuyện phải trái cho rõ ràng ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.