Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 19:
Thiếu Địa Qua
12/02/2023
Người mẹ có chút bất ngờ , đại phu? Thật là trẻ nha.
Cô ấy nhất thời chưa hồi phục lại tinh thần, bên kia Nguyên Bồi đảo không cao hứng, lớn tiếng nói: “ Y thuật của cô ấy không tồi!”
Vừa dứt lời, Tạ Ngọc cùng Hoắc Bình một trước một sau đi lại đây, mang vẻ mặt trêu trọc mà vỗ vỗ bờ vai của anh ta.
Chậc chậc, trước giờ còn không hợp với người khác đâu.
Trên mặt Nguyên Bồi đỏ lên, một phát hất bay tay anh ta ra,nói:
“Cười cái rắm……”
Tuy nói anh ta đối với hành vi moi tiền của Mã Băng có chút không vừa í, nhưng vị cô nương này trước đó đã xem bệnh cho tri châu phu nhân, hơn nữa đã nhiều ngày lại chăm sóc đại nhân nhà mình. Nếu bị một cái thôn phụ nghi ngờ, đại nhân nhà hắn tính là thể loại gì a ?
Thôn phụ kia thấy đám người Nguyên Bồi mặc quan bào, nhất thời bị hù đến nhảy dựng. Vội không ngừng hành lễ vấn an, đồng thời đưa cổ tay mảnh khảnh của nhi tử cho Mã Băng.
Mã Băng nhanh chóng bắt mạch, xác định chính mình chuẩn đoán không có sai, lúc này mới tiếp tục nói:
“Đứa nhỏ này trời sinh đã có lá lách và dạ dày yếu, thường ngày ăn không được nhiều lắm, tay chân lạnh và thường xuyên đi ngoài đúng không?”
Phụ nhân kia lúc đầu còn có chút nghi hoặc, nghe đến đó, đôi mắt đều sáng, nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ nhi tử ta bị bệnh thật sao?”
Đứa nhỏ này từ nhỏ không thích ăn cơm, đã sáu tuổi rồi mà không lớn bằng mấy hài tử bốn, năm tuổi cùng thôn. Tuy ngày thường hay bị tiêu chảy, nhưng cũng không phải loại bệnh nặng gì, mấy người trong thôn cũng không để ở trong lòng, cho rằng chính là hài tử quá kén ăn, mới gầy như vậy.
Cha của hài tử ngầm thở dài nói, “Cũng không biết tại sao tôi có thể đẻ ra một đứa như vậy”
Mã Băng gật đầu, thấy khuôn mặt của phụ nhân kia nháy mắt trở nên buồn rầu, liền đoán gia đình của họ đang túng quẫn, nếu hài tử nhỏ như vậy liền bắt đầu uống thuốc, chỉ sợ uống không được!
“Đừng lo, nhi tử ngươi vẫn còn nhỏ, không cần phải uống thuốc một cách tàn nhẫn như vậy,” cô cười nói,
“Ta kê cho ngươi một phương thuốc, chỉ có chút táo tàu, cam thảo và quất da,đều là mấy nguyên liệu dễ tìm, rẻ tiền.”
Trên mặt phụ nhân kia ửng đỏ, cảm kích mà thi lễ, “Đa, đa tạ đại phu.”
Sau khi kê xong phương thuốc, Mã Băng lại mua mấy quả quýt đưa cho phụ nhân, “Quả lê, quả hồng, đậu xanh mấy đồ ăn có tính hàn về sau không được cho thằng bé ăn, nhưng thật ra mấy quả quýt này có tính nhiệt, ăn mấy quả không sao.”
Cô ấy nhất thời chưa hồi phục lại tinh thần, bên kia Nguyên Bồi đảo không cao hứng, lớn tiếng nói: “ Y thuật của cô ấy không tồi!”
Vừa dứt lời, Tạ Ngọc cùng Hoắc Bình một trước một sau đi lại đây, mang vẻ mặt trêu trọc mà vỗ vỗ bờ vai của anh ta.
Chậc chậc, trước giờ còn không hợp với người khác đâu.
Trên mặt Nguyên Bồi đỏ lên, một phát hất bay tay anh ta ra,nói:
“Cười cái rắm……”
Tuy nói anh ta đối với hành vi moi tiền của Mã Băng có chút không vừa í, nhưng vị cô nương này trước đó đã xem bệnh cho tri châu phu nhân, hơn nữa đã nhiều ngày lại chăm sóc đại nhân nhà mình. Nếu bị một cái thôn phụ nghi ngờ, đại nhân nhà hắn tính là thể loại gì a ?
Thôn phụ kia thấy đám người Nguyên Bồi mặc quan bào, nhất thời bị hù đến nhảy dựng. Vội không ngừng hành lễ vấn an, đồng thời đưa cổ tay mảnh khảnh của nhi tử cho Mã Băng.
Mã Băng nhanh chóng bắt mạch, xác định chính mình chuẩn đoán không có sai, lúc này mới tiếp tục nói:
“Đứa nhỏ này trời sinh đã có lá lách và dạ dày yếu, thường ngày ăn không được nhiều lắm, tay chân lạnh và thường xuyên đi ngoài đúng không?”
Phụ nhân kia lúc đầu còn có chút nghi hoặc, nghe đến đó, đôi mắt đều sáng, nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ nhi tử ta bị bệnh thật sao?”
Đứa nhỏ này từ nhỏ không thích ăn cơm, đã sáu tuổi rồi mà không lớn bằng mấy hài tử bốn, năm tuổi cùng thôn. Tuy ngày thường hay bị tiêu chảy, nhưng cũng không phải loại bệnh nặng gì, mấy người trong thôn cũng không để ở trong lòng, cho rằng chính là hài tử quá kén ăn, mới gầy như vậy.
Cha của hài tử ngầm thở dài nói, “Cũng không biết tại sao tôi có thể đẻ ra một đứa như vậy”
Mã Băng gật đầu, thấy khuôn mặt của phụ nhân kia nháy mắt trở nên buồn rầu, liền đoán gia đình của họ đang túng quẫn, nếu hài tử nhỏ như vậy liền bắt đầu uống thuốc, chỉ sợ uống không được!
“Đừng lo, nhi tử ngươi vẫn còn nhỏ, không cần phải uống thuốc một cách tàn nhẫn như vậy,” cô cười nói,
“Ta kê cho ngươi một phương thuốc, chỉ có chút táo tàu, cam thảo và quất da,đều là mấy nguyên liệu dễ tìm, rẻ tiền.”
Trên mặt phụ nhân kia ửng đỏ, cảm kích mà thi lễ, “Đa, đa tạ đại phu.”
Sau khi kê xong phương thuốc, Mã Băng lại mua mấy quả quýt đưa cho phụ nhân, “Quả lê, quả hồng, đậu xanh mấy đồ ăn có tính hàn về sau không được cho thằng bé ăn, nhưng thật ra mấy quả quýt này có tính nhiệt, ăn mấy quả không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.