Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 28:
Thiếu Địa Qua
15/02/2023
Đồ Hào nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi. Nghe nói cô ấy là nữ đại phu cực trẻ tuổi, thật sự cực kì hiếm thấy, sao không thỉnh cô ấy vào trong phủ, bổn phủ sẽ đích thân cảm tạ.”
Ông ta và phu nhân đều xuất thân từ gia tộc lớn ở Giang Nam, có quan hệ chặt chẽ với hoàng thất, hai người họ coi Tạ Ngọc như con cháu, thập phần quan tâm.
Tạ Ngọc chỉ nói không miễn cưỡng.
Đồ Hào gật gật đầu, “Không có chuyện gì, người có tài tự nhiên có sự kiêu ngạo, không thể cưỡng cầu, nếu sau này gặp lại, ngươi cần phải cảm tạ.”
Tái kiến…… Tạ Ngọc lúc này mới ý thức được, từ lúc bị thương đến khi bình phục, anh ta cũng không hề biêta biết đối phương trông như thế nào.
“Đúng rồi,” Đồ Hào mang theo ý cười nói đánh gãy suy nghĩ của hắn, “Lúc ta xuất cung còn gặp phải phò mã, phò mã hỏi ngươi khi nào về nhà.”
Tạ Ngọc trên mặt liền lộ ra điểm bất đắc dĩ, trực tiếp hàm hồ đi qua.
Anh ta không muốn về nhà không phải do cha mẹ bất hoà với nhau, mà sự thật là ngược lại, Ninh đức trưởng công chúa cùng phò mã chính luôn có tiếng gắn bó keo sơn với nhau. Mà bởi vì bọn họ quá hòa thuận với nhau, thế cho nên Tạ Ngọc thường xuyên cảm thấy chính mình…… Có chút dư thừa.
“Đại nhân!” Có người ở bên ngoài bẩm báo, “Tại nghĩa địa hoang dã ở thành phía Tây xảy ra án mạng.”
Phủ Khai Phong đất rộng người đông cho nên rất phức tạp, không thể để Đồ Hào việc gì cũng nhúng tay vào, sự việc bình thường tự nhiên có phán quan dưới trướng xử lí. Nhưng chỉ có một điều giống nhau, những vụ kiện tụng về mạng người, cần phải báo cáo với phủ doãn đầu tiên.
“Ồ?” Đồ Hào cùng Tạ Ngọc lập tức thu liễm ý cười, kêu người nọ tiến vào đáp lời, “Tình hình như thế nào? Người báo án đang ở nơi nào?”
Biểu tình của nha dịch kia bỗng nhiên trở nên có chút cổ quái, nhăn mặt lại, tựa hồ đang cân nhắc xem nói như thế nào.
“Người báo án ở bên ngoài chờ, nghe nói còn bắt được nghi phạm tại chỗ, đang bị mấy người đồng đội giam giữ. Chỉ là, chỉ là nghi phạm kia rất hung ác,thập phần càn rỡ, chủ động buộc bọn họ tới báo án, còn kêu nói nhanh một chút, nếu không liền độc chết bọn họ.”
Đồ Hào: “……”
Tạ Ngọc: “……”
Trên đời lại có những tên đạo tặc hung hăng ngang ngược như thế sao?!
Đúng lúc Tạ Ngọc cũng không muốn tiếp tục đề tài cái gì có trở về nhà hay không?, lập tức đứng dậy nói: “Đại nhân, ta tự mình dẫn người đi một chuyến.”
Ông ta và phu nhân đều xuất thân từ gia tộc lớn ở Giang Nam, có quan hệ chặt chẽ với hoàng thất, hai người họ coi Tạ Ngọc như con cháu, thập phần quan tâm.
Tạ Ngọc chỉ nói không miễn cưỡng.
Đồ Hào gật gật đầu, “Không có chuyện gì, người có tài tự nhiên có sự kiêu ngạo, không thể cưỡng cầu, nếu sau này gặp lại, ngươi cần phải cảm tạ.”
Tái kiến…… Tạ Ngọc lúc này mới ý thức được, từ lúc bị thương đến khi bình phục, anh ta cũng không hề biêta biết đối phương trông như thế nào.
“Đúng rồi,” Đồ Hào mang theo ý cười nói đánh gãy suy nghĩ của hắn, “Lúc ta xuất cung còn gặp phải phò mã, phò mã hỏi ngươi khi nào về nhà.”
Tạ Ngọc trên mặt liền lộ ra điểm bất đắc dĩ, trực tiếp hàm hồ đi qua.
Anh ta không muốn về nhà không phải do cha mẹ bất hoà với nhau, mà sự thật là ngược lại, Ninh đức trưởng công chúa cùng phò mã chính luôn có tiếng gắn bó keo sơn với nhau. Mà bởi vì bọn họ quá hòa thuận với nhau, thế cho nên Tạ Ngọc thường xuyên cảm thấy chính mình…… Có chút dư thừa.
“Đại nhân!” Có người ở bên ngoài bẩm báo, “Tại nghĩa địa hoang dã ở thành phía Tây xảy ra án mạng.”
Phủ Khai Phong đất rộng người đông cho nên rất phức tạp, không thể để Đồ Hào việc gì cũng nhúng tay vào, sự việc bình thường tự nhiên có phán quan dưới trướng xử lí. Nhưng chỉ có một điều giống nhau, những vụ kiện tụng về mạng người, cần phải báo cáo với phủ doãn đầu tiên.
“Ồ?” Đồ Hào cùng Tạ Ngọc lập tức thu liễm ý cười, kêu người nọ tiến vào đáp lời, “Tình hình như thế nào? Người báo án đang ở nơi nào?”
Biểu tình của nha dịch kia bỗng nhiên trở nên có chút cổ quái, nhăn mặt lại, tựa hồ đang cân nhắc xem nói như thế nào.
“Người báo án ở bên ngoài chờ, nghe nói còn bắt được nghi phạm tại chỗ, đang bị mấy người đồng đội giam giữ. Chỉ là, chỉ là nghi phạm kia rất hung ác,thập phần càn rỡ, chủ động buộc bọn họ tới báo án, còn kêu nói nhanh một chút, nếu không liền độc chết bọn họ.”
Đồ Hào: “……”
Tạ Ngọc: “……”
Trên đời lại có những tên đạo tặc hung hăng ngang ngược như thế sao?!
Đúng lúc Tạ Ngọc cũng không muốn tiếp tục đề tài cái gì có trở về nhà hay không?, lập tức đứng dậy nói: “Đại nhân, ta tự mình dẫn người đi một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.