Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 32:
Thiếu Địa Qua
17/02/2023
Cô nhìn Tạ Ngọc, đối phương hơi hơi gật đầu, tựa hồ ở thúc giục cô tiếp tục nói tiếp.
“Khi hung thủ cầm viên đá để sát hại nạn nhân, máu bắn ra tung toé, bắn ở trên tảng đá nhưng một phần của hòn đá đã bị ngón tay hung thủ chặn lại, cho nên không bị dính máu .” Mã Băng dùng gậy gỗ đem hòn đá kia khều ra, lộ ra một chỗ không dính máu có hình ngón tay.
Đây là một ngón tay phải.
“Cục đá này ít nhất phải nặng ba bốn cân, mà lão lục chiều cao sáu thước,” cô xòe bàn tay của mình ra ,
“Tay của ta ở trong nhóm nữ nhân cũng không nhỏ, nhưng không thể dùng một tay để cầm, để cầm viên đá này so với nữ nhân bình thường càng khó hơn.
Nếu hung thủ nhất định là nữ nhân, thì sẽ là một nữ nhân có dáng người cực kỳ cao lớn cường tráng.
Nhưng điều này quá hiếm thấy, đây không phải là vấn đề cần phải cân nhắc trong quá trình điều tra vụ án.
“Hơn nữa trên cổ và hai cổ tay của lão Lục đều có vết bầm tím,xiêm y cũng khá xộc xệch,” Mã Băng nói với một tốc độ rất nhanh
“Ta nghĩ sau một cú đánh đó, anh ta chưa chết, liền bắt đầu giãy giụa, hoặc là định phản kích, hung thủ đi đến rồi áp chế anh ta. Có thể dùng một tay kiểm soát một thành niên nam tử, sức lực có thể thấy được mạnh đến mức nào.”
Cô đọc từng chữ rõ ràng, thanh âm lại thanh lại giòn, đột nhiên im bặt, khiến mọi người lại có cảm giác chưa đã thèm.
Bên kia Nguyên Bồi dùng khuỷu tay chạm chạm Hoắc Bình, nhỏ giọng nói: “Có điểm thật bản lĩnh.”
Hoắc Bình ừ một tiếng.
Nhưng Mã Băng chỉ là một cô nương, làm sao có thể biết được nhiều điều như vậy?
Hiện giờ làm đại phu đều khó như vậy sao?
Sau khi Nguyên Bồi kiểm tra sơ bộ xong, hướng Tạ Ngọc gật gật đầu, “Vị cô nương này nói đúng rồi.”
Mã Băng theo bản năng nâng nâng cằm, đôi mắt sáng long lanh, có chút đắc ý.
Tạ Ngọc nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Nhưng vừa mới có người chết, chuyện này thực sự không ổn, thế nên hắn liền hỏi bên mấy cái bằng hữu của lão Lục bên cạnh
“Tên thật của hắn gọi là gì, nhà ở nơi nào, bình thường làm nghề gì, tại sao phải tới nghĩa địa hoang dã?”
Âm thanh của anh ta không quá gay gắt, nhưng mấy người kia lại vô thức cảm thấy đối phương giống mây trên trời, chính mình giống như đất bùn, liếc mắt một chút đều là mạo phạm, vì thế vội vàng vội cúi đầu, thành thật nói: “Bọn tiểu nhân chỉ biết hắn họ Lý, cũng không tên đứng đắn gì, ở trong nhà đứng thứ sáu, liền kêu tên bừa bãi như vậy……”
“Khi hung thủ cầm viên đá để sát hại nạn nhân, máu bắn ra tung toé, bắn ở trên tảng đá nhưng một phần của hòn đá đã bị ngón tay hung thủ chặn lại, cho nên không bị dính máu .” Mã Băng dùng gậy gỗ đem hòn đá kia khều ra, lộ ra một chỗ không dính máu có hình ngón tay.
Đây là một ngón tay phải.
“Cục đá này ít nhất phải nặng ba bốn cân, mà lão lục chiều cao sáu thước,” cô xòe bàn tay của mình ra ,
“Tay của ta ở trong nhóm nữ nhân cũng không nhỏ, nhưng không thể dùng một tay để cầm, để cầm viên đá này so với nữ nhân bình thường càng khó hơn.
Nếu hung thủ nhất định là nữ nhân, thì sẽ là một nữ nhân có dáng người cực kỳ cao lớn cường tráng.
Nhưng điều này quá hiếm thấy, đây không phải là vấn đề cần phải cân nhắc trong quá trình điều tra vụ án.
“Hơn nữa trên cổ và hai cổ tay của lão Lục đều có vết bầm tím,xiêm y cũng khá xộc xệch,” Mã Băng nói với một tốc độ rất nhanh
“Ta nghĩ sau một cú đánh đó, anh ta chưa chết, liền bắt đầu giãy giụa, hoặc là định phản kích, hung thủ đi đến rồi áp chế anh ta. Có thể dùng một tay kiểm soát một thành niên nam tử, sức lực có thể thấy được mạnh đến mức nào.”
Cô đọc từng chữ rõ ràng, thanh âm lại thanh lại giòn, đột nhiên im bặt, khiến mọi người lại có cảm giác chưa đã thèm.
Bên kia Nguyên Bồi dùng khuỷu tay chạm chạm Hoắc Bình, nhỏ giọng nói: “Có điểm thật bản lĩnh.”
Hoắc Bình ừ một tiếng.
Nhưng Mã Băng chỉ là một cô nương, làm sao có thể biết được nhiều điều như vậy?
Hiện giờ làm đại phu đều khó như vậy sao?
Sau khi Nguyên Bồi kiểm tra sơ bộ xong, hướng Tạ Ngọc gật gật đầu, “Vị cô nương này nói đúng rồi.”
Mã Băng theo bản năng nâng nâng cằm, đôi mắt sáng long lanh, có chút đắc ý.
Tạ Ngọc nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Nhưng vừa mới có người chết, chuyện này thực sự không ổn, thế nên hắn liền hỏi bên mấy cái bằng hữu của lão Lục bên cạnh
“Tên thật của hắn gọi là gì, nhà ở nơi nào, bình thường làm nghề gì, tại sao phải tới nghĩa địa hoang dã?”
Âm thanh của anh ta không quá gay gắt, nhưng mấy người kia lại vô thức cảm thấy đối phương giống mây trên trời, chính mình giống như đất bùn, liếc mắt một chút đều là mạo phạm, vì thế vội vàng vội cúi đầu, thành thật nói: “Bọn tiểu nhân chỉ biết hắn họ Lý, cũng không tên đứng đắn gì, ở trong nhà đứng thứ sáu, liền kêu tên bừa bãi như vậy……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.