Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 17: Không Thể Nhìn Mặt Mà Bắt Hình Dong (2)
Thiếu Địa Qua
12/02/2023
Không biết vì sao, thanh âm của anh ta bỗng nhiên hạ thấp hơn rất nhiều so với lúc nãy, thế cho nên Từ Mậu Tài thiếu chút nữa không nghe rõ.
Từ Mậu Tài trong lòng đang rối bời, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đối phương thấy cái mình thích là thèm, liền thành thật nói: “Tính ra không sai biệt lắm chỉ khoảng ba bốn tháng thôi.”
Ba bốn tháng…… Tạ Ngọc trầm ngâm một lát, xua xua tay kêu Từ Mậu Tài rời đi.
Thế tử gia đang hoài nghi Mã cô nương sao?!
Hoắc Bình cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, liền cảm thấy cũng không hẳn là như vậy.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người lại lần nữa khởi hành, lần này không ai thèm quản Từ Mậu Tài, vội vã lên đường
Từ Mậu Tài không dám phàn nàn, lén lút hỏi Mã Băng một ít thuốc bột, đắp ở phần bên trong đùi để cầm máu và hồi phục cơ bắp. Sau đó lại xé áo trong để quấn chặt vào chân, cắn răng đuổi theo mọi người.
Không đuổi kịp không được.
Ông ta chỉ cần có một chút ý định muốn tụt lại phía sau, đôi mắt Nguyên Bồi dường như chuyển qua tới, giơ tay quật một phát vào mông con ngựa của ông ta.
Từ Mậu Tài không tài nào tưởng tượng được , đối phương đến tột cùng có khuôn mặt trắng nõn, hiền lành mà làm ra sự việc tàn nhẫn độc ác như này……
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Nhờ đối xử tàn nhẫn với Từ Mậu Tài, ngày hôm sau sắc trời vừa mới tối, đoàn người liền xa xa trông thấy tường thành Khai Phong Phủ.
Làm cố đô của nhiều triều đại, Khai Phong Phủ tự nhiên có chỗ hơn người, ít nhất liền Mã Băng đã đi qua nhiều địa phương, đây là nơi nguy nga, tráng lệ nhất.
Là thủ đô của một quốc gia, tự nhiên mỗi người đều khao khát, mặc dù lúc cửa thành sắp đóng, nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi vào thành.
Phần lớn các thành trì ở phía Bắc phần lớn vuông vức, Khai Phong Phủ cũng không ngoại lệ. Mỗi mặt tường thành đều có cửa để đi lại, mỗi ngày có mấy vạn người qua lại.
Mà mỗi tòa cửa thành đều có cửa chính,một cửa phụ và một cửa nhỏ ở phía xa, cửa chính nằm đối xứng ở hai bên trái phải , tổng cộng năm cửa, nếu không có đại sự thì cửa chính sẽ không mở ra.
Đoàn người Tạ Ngọc là ra ngoài làm việc chung, nên có thể đi cửa phụ, dân chúng bình thường chỉ có thể đi cửa nhỏ.
Cổng phụ có ít người qua lại hơn, nhưng vì vừa mới qua Tết nên trong thành chật kín người của các gia đình quyền quý, thế nên cũng yêu cầu xếp hàng.
Từ Mậu Tài trong lòng đang rối bời, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đối phương thấy cái mình thích là thèm, liền thành thật nói: “Tính ra không sai biệt lắm chỉ khoảng ba bốn tháng thôi.”
Ba bốn tháng…… Tạ Ngọc trầm ngâm một lát, xua xua tay kêu Từ Mậu Tài rời đi.
Thế tử gia đang hoài nghi Mã cô nương sao?!
Hoắc Bình cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, liền cảm thấy cũng không hẳn là như vậy.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người lại lần nữa khởi hành, lần này không ai thèm quản Từ Mậu Tài, vội vã lên đường
Từ Mậu Tài không dám phàn nàn, lén lút hỏi Mã Băng một ít thuốc bột, đắp ở phần bên trong đùi để cầm máu và hồi phục cơ bắp. Sau đó lại xé áo trong để quấn chặt vào chân, cắn răng đuổi theo mọi người.
Không đuổi kịp không được.
Ông ta chỉ cần có một chút ý định muốn tụt lại phía sau, đôi mắt Nguyên Bồi dường như chuyển qua tới, giơ tay quật một phát vào mông con ngựa của ông ta.
Từ Mậu Tài không tài nào tưởng tượng được , đối phương đến tột cùng có khuôn mặt trắng nõn, hiền lành mà làm ra sự việc tàn nhẫn độc ác như này……
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Nhờ đối xử tàn nhẫn với Từ Mậu Tài, ngày hôm sau sắc trời vừa mới tối, đoàn người liền xa xa trông thấy tường thành Khai Phong Phủ.
Làm cố đô của nhiều triều đại, Khai Phong Phủ tự nhiên có chỗ hơn người, ít nhất liền Mã Băng đã đi qua nhiều địa phương, đây là nơi nguy nga, tráng lệ nhất.
Là thủ đô của một quốc gia, tự nhiên mỗi người đều khao khát, mặc dù lúc cửa thành sắp đóng, nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi vào thành.
Phần lớn các thành trì ở phía Bắc phần lớn vuông vức, Khai Phong Phủ cũng không ngoại lệ. Mỗi mặt tường thành đều có cửa để đi lại, mỗi ngày có mấy vạn người qua lại.
Mà mỗi tòa cửa thành đều có cửa chính,một cửa phụ và một cửa nhỏ ở phía xa, cửa chính nằm đối xứng ở hai bên trái phải , tổng cộng năm cửa, nếu không có đại sự thì cửa chính sẽ không mở ra.
Đoàn người Tạ Ngọc là ra ngoài làm việc chung, nên có thể đi cửa phụ, dân chúng bình thường chỉ có thể đi cửa nhỏ.
Cổng phụ có ít người qua lại hơn, nhưng vì vừa mới qua Tết nên trong thành chật kín người của các gia đình quyền quý, thế nên cũng yêu cầu xếp hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.