Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
Chương 6: Xem bệnh (1)
Thiếu Địa Qua
10/02/2023
Từ Mậu Tài lúc này mới ý thức được vừa rồi chính mình không dám thở mạnh, nhìn thấy tình cảnh này, hắn không khỏi mềm nhũn chân, nếu không phải nha môn nha hoàn hỗ trợ, hắn có thể đã gục xuống đất.
Xong rồi. Lần này, Tạ Ngọc đã bị xúc phạm nặng nề.
" Đại nhân, ngài có làm sao không?"
Nguyên Bồi chạy đến, mới phát hiện ra rằng chủ nhân của mình người thơm ngào ngạt.
Vừa rồi Tạ Ngọc đã che lại, chỉ có một ít bột phấn bị gió thổi bay vào mắt, làm cho mắt hơi đau đớn.
Anh ta thoa phấn lên mặt và ngửi, nó có mùi thơm nhẹ.
Hẳn là phấn trang điểm đi.
Nguyên Bội vội vàng sai người đi lấy nước để rửa, nghe thấy ngoài cửa viện có người nói chuyện, không khỏi tức giận nói: "Ai ồn ào!"
Nha dịch ở ngoài cùng đi ra hỏi: " Đại nhân, nghe nói đại y trong phủ nghe được động tĩnh ở nơi này, biết vợ chồng Hứa Mậu Tài đã tỉnh lại, cố ý tới đây để nói lời từ biệt, vốn là phải rời đi trong hôm nay."
"Đại y?!"
Nguyên Bồi cùng đại hán nghe vậy, hai mắt sáng lên,
"Mời người vào!"
Nếu bên cạnh có đại phu, họ mới cảm thấy an tâm.
Không lâu sau, cùng với tiếng quần áo cọ vào nhau nhè nhẹ, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Nguyên Bồi sửng sốt, buột miệng nói: "Nữ nhân?"
Vừa dứt lời, nữ lang liền híp mắt nhìn lại đây.
Nguyên Bồi: “……”
Lỗ tai thật tốt!
Hắn có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, kéo vị quản gia đang run bần bật tới hỏi: “Đây là đại phu tới từ nơi nào vậy, y thuật như thế nào?”
Nữ y thế nhưng không nhiều lắm đâu.
Vẫn luôn có tranh cãi miệng không có râu thì làm việc không có tâm, nhưng vị này…… Sợ là ngoài miệng cả đời đều không có mọc râu.
Huống chi cũng quá trẻ tuổi đi.
Sợ rằng còn không lớn tuổi bằng Thế tử gia của bọn họ đi?
Quản gia vội nói: “ Thưa đại nhân, Mã Băng cô nương mấy tháng trước từng ở ngoài thành chữa bệnh, sắc thuốc, trị hết không ít căn bệnh nan y.
Trùng hợp lại là nữ đại phu, nên mọi việc cũng tiện nghi hơn, phu nhân nhà ta liền thỉnh nàng mỗi tháng đầu tháng cùng giữa tháng qua phủ bắt mạch, hôm nay là mười bảy, đúng là muốn tới chào từ biệt.”
Bên kia Mã Băng vốn định về sớm để ăn hoành thánh nhân tôm thịt và gà xé ở quán lão Trương đầu phố, lại không nghĩ mới vừa tiến sân liền thấy trận đại chiến như vậy.
Thường ngày vợ chồng tri châu uy phong bát diện bây giờ hai mắt đăm đăm và tóc mai rối tung, giống như con cua không chân mặc kệ cho người ta xách……
Xong rồi. Lần này, Tạ Ngọc đã bị xúc phạm nặng nề.
" Đại nhân, ngài có làm sao không?"
Nguyên Bồi chạy đến, mới phát hiện ra rằng chủ nhân của mình người thơm ngào ngạt.
Vừa rồi Tạ Ngọc đã che lại, chỉ có một ít bột phấn bị gió thổi bay vào mắt, làm cho mắt hơi đau đớn.
Anh ta thoa phấn lên mặt và ngửi, nó có mùi thơm nhẹ.
Hẳn là phấn trang điểm đi.
Nguyên Bội vội vàng sai người đi lấy nước để rửa, nghe thấy ngoài cửa viện có người nói chuyện, không khỏi tức giận nói: "Ai ồn ào!"
Nha dịch ở ngoài cùng đi ra hỏi: " Đại nhân, nghe nói đại y trong phủ nghe được động tĩnh ở nơi này, biết vợ chồng Hứa Mậu Tài đã tỉnh lại, cố ý tới đây để nói lời từ biệt, vốn là phải rời đi trong hôm nay."
"Đại y?!"
Nguyên Bồi cùng đại hán nghe vậy, hai mắt sáng lên,
"Mời người vào!"
Nếu bên cạnh có đại phu, họ mới cảm thấy an tâm.
Không lâu sau, cùng với tiếng quần áo cọ vào nhau nhè nhẹ, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Nguyên Bồi sửng sốt, buột miệng nói: "Nữ nhân?"
Vừa dứt lời, nữ lang liền híp mắt nhìn lại đây.
Nguyên Bồi: “……”
Lỗ tai thật tốt!
Hắn có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, kéo vị quản gia đang run bần bật tới hỏi: “Đây là đại phu tới từ nơi nào vậy, y thuật như thế nào?”
Nữ y thế nhưng không nhiều lắm đâu.
Vẫn luôn có tranh cãi miệng không có râu thì làm việc không có tâm, nhưng vị này…… Sợ là ngoài miệng cả đời đều không có mọc râu.
Huống chi cũng quá trẻ tuổi đi.
Sợ rằng còn không lớn tuổi bằng Thế tử gia của bọn họ đi?
Quản gia vội nói: “ Thưa đại nhân, Mã Băng cô nương mấy tháng trước từng ở ngoài thành chữa bệnh, sắc thuốc, trị hết không ít căn bệnh nan y.
Trùng hợp lại là nữ đại phu, nên mọi việc cũng tiện nghi hơn, phu nhân nhà ta liền thỉnh nàng mỗi tháng đầu tháng cùng giữa tháng qua phủ bắt mạch, hôm nay là mười bảy, đúng là muốn tới chào từ biệt.”
Bên kia Mã Băng vốn định về sớm để ăn hoành thánh nhân tôm thịt và gà xé ở quán lão Trương đầu phố, lại không nghĩ mới vừa tiến sân liền thấy trận đại chiến như vậy.
Thường ngày vợ chồng tri châu uy phong bát diện bây giờ hai mắt đăm đăm và tóc mai rối tung, giống như con cua không chân mặc kệ cho người ta xách……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.