Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện
Chương 30
Hoa Lan Nhỏ
12/10/2017
Mai Viện, nơi ở hiện tại của Nguỵ tài nhân.
Khi Tương Vương và Ngọc Lan bước vào trong viện, đã thấy một màn cung nữ của Nguỵ tài nhân tranh chấp cùng một tiểu thái giám thất phẩm. Thái độ của nàng ta rất bức xúc giống như đã bị chèn ép nhiều lần, không nhịn nổi nữa bèn bùng phát. Giọng nói nàng ta không phải rất lớn, nhưng ở trong viện nhỏ tĩnh lặng thì dù không cố ý cũng có thể nghe tới tai, nàng ta nói: “Tuy là chủ tử chúng ta chỉ là tài nhân nhưng nàng đã vì hoàng thượng sinh nhi dục nữ, các ngươi cũng chỉ là nô tài liền dám chèn ép chủ tử, mùa đông cũng không phát xuống than củi sưởi ấm. Trong mắt các ngươi còn có chủ tử hay không?”
Trong một chốc Tương Vương và Ngọc Lan đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đúng là đời người lên voi xuống chó mà. Hôm trước ngươi còn đang vinh quang đám nô tài hận đến không thể được ngươi cho một cái liếc mắt. Nay khác xưa rồi, liền hận không thể không đạp ngươi xuống vũng bùn. Ngọc Lan nhìn thấy một màn này trong lòng cảm khái. Nếu biết có ngày này, Nguỵ quý phi có hay không uống luôn chung rượu độc để đi cho thống khoái.
Nghĩ nghĩ nàng xoay qua chau mày nói với Tương Vương: “Vương gia thúc thúc à, sau này ngài không sủng ta nữa, cũng nên để ta sống thoải mái một chút mới được, nếu không ta lại bay về trời cũng không thèm ở đây chịu khổ đâu”.
Hắn đang nắm tay nàng bất tri bất giác siết chặt làm nàng đau muốn hô lớn, bên tai lại nghe hắn trầm ấm nói: “Sẽ không có ngày đó, A Lan không phải đã nói sẽ ở bên ta đời đời kiếp kiếp sao”.
“Vậy phải xem xem ngài đối tốt với ta như thế nào, nếu ngài thay đổi suy nghĩ rồi, ta cũng không muốn ở đây phụng bồi người khác đóng phim tình cảm đâu”. Ở trong lòng nàng mặc niệm, nàng không muốn giống mẹ của nàng, vì người chồng không ra gì mà bệnh đến chết.
Cuộc đời vốn không nên kết thúc như vậy.
Tương Vương nghe nàng nói thì muốn phì cười, nàng lúc nào cũng nói linh tinh như vậy. Hắn lại đưa tay xoa xoa đầu nàng, cũng không trả lời lại.
Mà Nguyên Triệt hay Ngọc Lan cũng đều không biết quá khứ của đối phương. Họ thì ra đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ thiếu tình thương của cha, còn có thêm một cái tiểu bánh bao Nguyên Hiển cũng như vậy. Ba con người mồ côi cùng nhau xây dựng thành một gia đình hạnh phúc ấm áp, tình cảm này còn đáng trân quý hơn bất cứ báu vật vô giá nào ở trên đời.
Tiểu thái giám dẫn đường hắng giọng một cái, lớn tiếng la: “To gan, ở trong cung mà hô to gọi nhỏ cái gì? Còn không mau bái kiến Tương Vương điện hạ cùng Tương vương phi?”
Hai người lúc trước còn tranh cãi náo nhiệt, bỗng chốc liền im bặt, nhanh chóng chạy đến quỳ gối hành lễ. Tương Vương liền nghiêm mặt hỏi xảy ra chuyện gì, hai người một người nói a một người nói b, cuối cùng bất phân thắng bại. Tương Vương mày kiếm hơi nhíu mắt ưng sắc bén nhìn thẳng vào tên thái giám của dịch phòng, làm cho hắn một hồi run sợ cũng không dám nói tiếp. Sau một hồi chỉ nghe Tương Vương lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Khi dễ chủ tử, tội đáng chết ngàn lần”.
Dứt lời, tên thái giám dịch phòng liền bị một đám nô tài khác lôi ra ngoài, mà ở trong không khí vẫn còn văng vẳng nghe tiếng hắn kêu la xin Tương Vương tha mạng.
Ngọc Lan hoá đá chứng kiến tình huống trước mắt, sau đó giật mình kéo kéo tay áo của Nguyên Triệt, nhỏ nhẹ hỏi hắn có thể tha cho tên kia một mạng được hay không, nàng thật không nỡ để tính mạng của một người mất đi một cách dễ dàng như vậy.
Tương Vương liền lắc đầu, hắn uy nghiêm kiên định nói: “Đối với sâu mọt, nếu đã không thể diệt được tận gốc thì chỉ có thể trừ từng con một, nếu không sẽ sản sinh càng nhiều sâu mọt hại nước hại dân. Ở trong cung chúng còn không coi chủ tử và vương pháp ra gì, ở ngoài cung chúng sẽ lộng hành đến thế nào đây”.
Ngọc Lan biết không lay chuyển được hắn, liền từ chối cho ý kiến.
Hai người sau một lúc bị chuyện này gián đoạn, liền tiếp tục đi đến sườn viện phía Tây nơi ở của Nguỵ tài nhân. Lúc họ bước vào Nguỵ tài nhân đang đứng dậy từ dưới đất. Nàng trước đó chắc đang tụng kinh niệm phật. Thấy người đến là Tương Vương và vương phi của hắn, Nguỵ tài nhân liền muốn tiến lên hành lễ. Nhưng Nguyên Triệt nhanh hơn một bước đỡ tay bà ý bảo không cần. Đối với Nguỵ tài nhân này, hắn vẫn là biết ơn nuôi dưỡng của bà. Sau khi mẫu hậu mất, hắn được Nguỵ đế giao cho bà nuôi dưỡng. Tuy là không thể so sánh bằng tình thương của mẫu hậu, nhưng hắn cũng biết ơn bà đã giúp hắn an toàn trưởng thành cho đến ngày hắn được phong vương.
“Mẫu phi không cần đa lễ” hắn vẫn như cũ kính trọng gọi bà một tiếng mẫu phi, nói xong liền dìu bà ngồi xuống bên bàn trà.
Sau đó Ngọc Lan và hắn cũng lần lượt ngồi xuống hai bên người bà. Nguỵ quý phi này, à không, bây giờ nên gọi là Nguỵ tài nhân là một người rất thông minh, mới có thể tồn tại được sủng không suy suốt hơn hai mươi năm như thế. Chỉ tiếc là bà lại có một người con gái si tình như vậy, làm liên luỵ đến bà tuổi già còn phải bị dồn vào hang cũng ngõ hẻm.
Ngọc Lan ở trong lòng hơi cảm khái, bên ngoài thì hơi cười nghiêng đầu nhìn Nguỵ tài nhân một chút mới nói: “Nguỵ mẫu phi, người mỗi ngày sử dụng liệu pháp gì mà lại trẻ như vậy, có thể chỉ cho con một chút được không?”
Nguyên Triệt nhìn nàng mỉm cười lắc đầu. Còn Nguỵ tài nhân có hơi bất ngờ sau đó lấy tay che miệng mỉm cười một cái, liếc mắt nhìn nàng rồi lại nhìn về thất hoàng tử, miệng cười nói: “Triệt nhi, không ngờ con có thể lấy một nha đầu miệng ngọt như vậy”.
“Không phải đâu mẫu phi, là con khen người thật lòng đó. Người xem, người với con ngồi chung với nhau, bên ngoài không biết còn tưởng hai chúng ta là hai chị em đó” Ngọc Lan liền không cho là đúng nói.
Phụ nhân, chính là thích người khác khen đẹp. Bất kể nàng ta là hoàng hậu hay lão ma ma tám chục tuổi, chỉ cần được người khác khen đẹp, liền muốn bay bổng lên mây rồi. Nguỵ tài nhân cũng không ngoại lệ, nàng vui vẻ một trận còn thật sự chỉ cách cho Ngọc Lan dưỡng nhan. Nàng ta còn phá lệ dạy nàng một vài phương pháp nữ công thêu thùa bí truyền đặc biệt khác, làm Ngọc Lan nước mắt đầm đìa. Bây giờ nàng mới biết, người tốt đúng là không dễ làm mà.
Nhốn nháo một lúc ở Mai viện, thì có một tiểu thái giám đến bẩm báo cho Tương Vương là Dụ Vương điện hạ thân thể không khoẻ, không tiếp khách được. Nguỵ tài nhân và hai người còn lại trong phòng đều thở dài sườn sượt. Đứa nhỏ này cũng thật quá đáng thương, mất một cánh tay liền thay đổi trở thành một người đa sầu đa cảm như vậy.
Hai người liền không khách khí nữa, đứng dậy chào từ biệt Nguỵ tài nhân còn bảo nàng tự chăm sóc bản thân thật tốt. Tương Vương còn đích thân đi trở lại căn dặn đại giám, bảo ông ta chú ý chăm sóc đến Nguỵ tài nhân, Dụ Vương cùng Thuần công chúa. Tương Vương còn nói: “Chỉ cần bọn họ sống bình an thoải mái thì đó là một ân tình lớn mà Nguyên Triệt ta nợ ông, ngày sau nhất định đền đáp”.
Đại giám liền cuối đầu khom lưng cười nói hầu hạ chủ tử đó là chức trách của ông. Ông ta cũng hiểu, hiện nay đứa con trai mà Hoàng thượng yêu nhất đã thành tàn phế. Ngôi vị sau này có rơi vào tay Tương Vương hay không cũng rất khó nói. Vì vậy tốt nhất là không nên phật lòng vị thất hoàng tử này.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, đoàn người ngựa liền ngăn nắp rời khỏi hoàng cung di chuyển về hướng Vũ Văn phủ.
Bên ngoài phủ vẫn treo đèn kết hoa như cũ, không khí cũng là một mảnh vui mừng. Khi Ngọc Lan đi ra khỏi xe ngựa, liền thấy phu nhân tam phòng và Vũ Văn Nguyệt cùng Nguyệt Thất ở phía trước cửa lớn tiếp đón.
Trong lòng nàng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, hai mắt cũng liền ươn ướt, giống như nàng đang thật sự được trở về nhà mẹ đẻ trong ngày lại mặt.
Nàng liền giả bộ giật mình lấy tay vỗ vỗ ngực nũng nịu nói: “Mọi người như vậy thật làm cho ta được sủng mà lo sợ, bất quá ta rất thích” nói xong còn gãi đầu cười hắc hắc, đổi lấy một trận cười to.
Phu nhân tam phòng hướng nàng đi đến, nắm tay nàng nói: “Tiểu nha đầu đã làm vương phi vẫn còn nghĩ gì nói đó như vậy, ta còn không biết Tương Vương điện hạ là có vợ hay có con gái đây”.
Tương Vương bên cạnh liền không biết liêm sỉ nói: “Vợ và con gái, bổn vương đều thích”.
Mọi người lại cười một trận, Ngọc Lan xấu hổ liền nhào vào lòng phu nhân tam phòng làm nũng. Náo loạn một hồi mọi người mới cùng nhau đi vào Thanh Sơn Viện để Ngọc Lan và Tương Vương ra mắt tổ phụ, sau đó phân chia nam nữ dùng ngọ thiện.
Phu nhân tam phòng cùng Ngọc Lan đi qua viện của bà dùng cơm trưa. Bà liền hỏi Ngọc Lan sống ở vương phủ có quen hay không. Còn lại bà không quá lo lắng, tình cảm của Tương Vương và Ngọc Lan rất tốt. Bà nhìn thấy Ngọc Lan mặt mày hồng hào, gương mặt vui vẻ liền biết Tương Vương không đối xử bạc bẽo với nàng. Không giống như phu quân của bà hoang dâm vô độ, còn nhốt bà vào địa đạo dưới đất làm cho bà hơn hai chục năm không thấy ánh mặt trời.
Bà còn hỏi Ngọc Lan vài chuyện liên quan đến việc viên phòng, lại chỉ nàng vài phương pháp làm sao để mau sinh nhi dục tử cho Tương Vương. Đổi lại Ngọc Lan một trận xấu hổ, liền la lớn không muốn sinh con, muốn sinh thì hắn tự sinh đi. Làm cho phu nhân tam phòng tức giận đến muốn thổ huyết.
Trải qua nửa ngày ở Vũ Văn phủ, cuối cũng mặt trời cũng ngã về Tây. Đoàn người lại mặt lại chuẩn bị khởi hành về Tương Vương phủ. Ngọc Lan sau khi chào tạm biệt tổ phụ và tam phu nhân, sau đó liền đi sóng vai cùng Vũ Văn Nguyệt đi ra cửa lớn. Tương Vương rất giữ lời hứa, đã đi trước một bước ra ngoài chờ đợi. Ngọc Lan đi được một đoạn liền không nhịn được kể chuyện Nguyên Triệt biết bí mật nàng có ipad cho Nguyệt công tử nghe. Hắn vừa nghe Ngọc Lan nói liền thở dài, hắn đã dự tính được với tình tình của nàng sớm muộn gì cũng để lộ tung tích. Chỉ là hắn không ngờ nàng lại bị bắt gặp nhanh như vậy.
Tương Vương người này, mười tám tuổi bắt đầu dẫn binh đánh giặc. Chỉ trong vòng năm năm đã có thể leo lên chức vị tướng soái, tâm tư của hắn không phải là thứ Ngọc Lan có thể đùa bỡn được.
Nguyệt công tử còn chưa trả lời nàng, thì đã nàng chấp hai tay cầu xin hắn: “Nguyệt công tử… đại ca, chuyện này ta không biết nói với hắn thế nào, huynh giúp ta có được không? Ta không biết tại sao đứng trước hắn ta không nói ra lời được”.
“Được rồi, ta sẽ nói với hắn, muội yên tâm. Hắn là người hiểu biết lý lẽ sẽ không làm khó muội” Vũ Văn Nguyệt gật đầu nói như thế sau đó hắn lại nói thêm “Tả Bảo Thương hiện đã bị ta giam giữ, chỉ là muội vẫn muốn trở về hay sao?”
“Không... Không biết” Nàng lắp bắp nói, tâm giống như bị bão cấp mười hai thổi qua, khuấy động không ngừng.
“Ta hiểu được, Tương Vương đối với muội tình sâu như biển, nhưng mà ta cũng không biết, khi trận chiến ở hồ băng kết thúc, muội vẫn có thể xuất hiện ở thế giới này được sao?” Vũ Văn Nguyệt chỉ rõ nghi vấn quan trọng.
“Chuyện này….ta cũng không biết. Huynh hỏi Tả Bảo Thương được gì không? Còn có một chuyện rất kì lạ. Năng lượng máy ipad của ta đang từ từ bi suy giảm. Giống như mỗi ngày đều mất một phần, mặc dù ta cố ý sử dụng thật nhiều hoặc là không đụng đến thì nó vẫn như vậy, hiện nay chỉ còn 49 phần thôi” Ngọc Lan liền rất kích động cùng tò mò hỏi.
“Sợ rằng thời gian muội ở đây cũng không còn nhiều nữa. Tả Bảo Thương đã nói, người ở không gian khác không thể tồn tại quá lâu ở thế giới này. Mỗi một thứ đều có giới hạn riêng của nó, nếu vượt quá giới hạn nhất định sẽ mãi mãi tan biến vào hư vô”.
Ngọc Lan ngạc nhiên há miệng nhỏ, sau đó cắn cắn môi, trong một lúc cũng không biết nói gì.
“Vạn vật trên đời muốn vận hành đều cần năng lượng. Mà vận hành mở ra không gian cần đến một lượng năng lượng cực đại, chỉ cần muội tìm được nơi phát ra năng lượng cực đại, sau đó đưa vào đó món đồ có liên quan đến không gian mình từng ở liền có thể mở ra vòng xoáy thời gian giúp muội trở lại thế giới đó”. Nguyệt công tử từ tốn giải thích, một chút cũng không giấu giếm.
Ngọc Lạn nhíu mày sâu đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, nếu nàng thật sự trở về thì đi nơi nào tìm được nơi có năng lượng cực đại đây?
Nguyệt công tử cũng lâm vào trầm mặc, hắn cũng hiểu rõ nàng đang nghi vấn điều gì. Sau đó hai người đều không hẹn mà gặp cùng lên tiếng: “Hồ băng”.
Đúng vậy, khi Sở Kiều ngã xuống hồ băng cùng Vũ Văn Nguyệt, trên vai nàng ta phát ra kí hiệu hoa mạn đà la, đó là dấu hiệu năng lực của nàng ta thức tỉnh. Võ công của nàng ta cao thâm không lường được, lúc thức tỉnh, không phải năng lượng sẽ đạt được cực đại hay sao?
Y còn rất chân thành nói: “Muội trở về thế giới của mình đi, ta sẽ nói với Tương Vương chuyện này, hắn khẳng định cũng không muốn thấy muội hôi phi yên diệt ở nơi này”.
Nói đến đây, hai người cũng đã bước chân ra đến cửa lớn Vũ Văn phủ.
Khi Tương Vương và Ngọc Lan bước vào trong viện, đã thấy một màn cung nữ của Nguỵ tài nhân tranh chấp cùng một tiểu thái giám thất phẩm. Thái độ của nàng ta rất bức xúc giống như đã bị chèn ép nhiều lần, không nhịn nổi nữa bèn bùng phát. Giọng nói nàng ta không phải rất lớn, nhưng ở trong viện nhỏ tĩnh lặng thì dù không cố ý cũng có thể nghe tới tai, nàng ta nói: “Tuy là chủ tử chúng ta chỉ là tài nhân nhưng nàng đã vì hoàng thượng sinh nhi dục nữ, các ngươi cũng chỉ là nô tài liền dám chèn ép chủ tử, mùa đông cũng không phát xuống than củi sưởi ấm. Trong mắt các ngươi còn có chủ tử hay không?”
Trong một chốc Tương Vương và Ngọc Lan đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đúng là đời người lên voi xuống chó mà. Hôm trước ngươi còn đang vinh quang đám nô tài hận đến không thể được ngươi cho một cái liếc mắt. Nay khác xưa rồi, liền hận không thể không đạp ngươi xuống vũng bùn. Ngọc Lan nhìn thấy một màn này trong lòng cảm khái. Nếu biết có ngày này, Nguỵ quý phi có hay không uống luôn chung rượu độc để đi cho thống khoái.
Nghĩ nghĩ nàng xoay qua chau mày nói với Tương Vương: “Vương gia thúc thúc à, sau này ngài không sủng ta nữa, cũng nên để ta sống thoải mái một chút mới được, nếu không ta lại bay về trời cũng không thèm ở đây chịu khổ đâu”.
Hắn đang nắm tay nàng bất tri bất giác siết chặt làm nàng đau muốn hô lớn, bên tai lại nghe hắn trầm ấm nói: “Sẽ không có ngày đó, A Lan không phải đã nói sẽ ở bên ta đời đời kiếp kiếp sao”.
“Vậy phải xem xem ngài đối tốt với ta như thế nào, nếu ngài thay đổi suy nghĩ rồi, ta cũng không muốn ở đây phụng bồi người khác đóng phim tình cảm đâu”. Ở trong lòng nàng mặc niệm, nàng không muốn giống mẹ của nàng, vì người chồng không ra gì mà bệnh đến chết.
Cuộc đời vốn không nên kết thúc như vậy.
Tương Vương nghe nàng nói thì muốn phì cười, nàng lúc nào cũng nói linh tinh như vậy. Hắn lại đưa tay xoa xoa đầu nàng, cũng không trả lời lại.
Mà Nguyên Triệt hay Ngọc Lan cũng đều không biết quá khứ của đối phương. Họ thì ra đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ thiếu tình thương của cha, còn có thêm một cái tiểu bánh bao Nguyên Hiển cũng như vậy. Ba con người mồ côi cùng nhau xây dựng thành một gia đình hạnh phúc ấm áp, tình cảm này còn đáng trân quý hơn bất cứ báu vật vô giá nào ở trên đời.
Tiểu thái giám dẫn đường hắng giọng một cái, lớn tiếng la: “To gan, ở trong cung mà hô to gọi nhỏ cái gì? Còn không mau bái kiến Tương Vương điện hạ cùng Tương vương phi?”
Hai người lúc trước còn tranh cãi náo nhiệt, bỗng chốc liền im bặt, nhanh chóng chạy đến quỳ gối hành lễ. Tương Vương liền nghiêm mặt hỏi xảy ra chuyện gì, hai người một người nói a một người nói b, cuối cùng bất phân thắng bại. Tương Vương mày kiếm hơi nhíu mắt ưng sắc bén nhìn thẳng vào tên thái giám của dịch phòng, làm cho hắn một hồi run sợ cũng không dám nói tiếp. Sau một hồi chỉ nghe Tương Vương lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Khi dễ chủ tử, tội đáng chết ngàn lần”.
Dứt lời, tên thái giám dịch phòng liền bị một đám nô tài khác lôi ra ngoài, mà ở trong không khí vẫn còn văng vẳng nghe tiếng hắn kêu la xin Tương Vương tha mạng.
Ngọc Lan hoá đá chứng kiến tình huống trước mắt, sau đó giật mình kéo kéo tay áo của Nguyên Triệt, nhỏ nhẹ hỏi hắn có thể tha cho tên kia một mạng được hay không, nàng thật không nỡ để tính mạng của một người mất đi một cách dễ dàng như vậy.
Tương Vương liền lắc đầu, hắn uy nghiêm kiên định nói: “Đối với sâu mọt, nếu đã không thể diệt được tận gốc thì chỉ có thể trừ từng con một, nếu không sẽ sản sinh càng nhiều sâu mọt hại nước hại dân. Ở trong cung chúng còn không coi chủ tử và vương pháp ra gì, ở ngoài cung chúng sẽ lộng hành đến thế nào đây”.
Ngọc Lan biết không lay chuyển được hắn, liền từ chối cho ý kiến.
Hai người sau một lúc bị chuyện này gián đoạn, liền tiếp tục đi đến sườn viện phía Tây nơi ở của Nguỵ tài nhân. Lúc họ bước vào Nguỵ tài nhân đang đứng dậy từ dưới đất. Nàng trước đó chắc đang tụng kinh niệm phật. Thấy người đến là Tương Vương và vương phi của hắn, Nguỵ tài nhân liền muốn tiến lên hành lễ. Nhưng Nguyên Triệt nhanh hơn một bước đỡ tay bà ý bảo không cần. Đối với Nguỵ tài nhân này, hắn vẫn là biết ơn nuôi dưỡng của bà. Sau khi mẫu hậu mất, hắn được Nguỵ đế giao cho bà nuôi dưỡng. Tuy là không thể so sánh bằng tình thương của mẫu hậu, nhưng hắn cũng biết ơn bà đã giúp hắn an toàn trưởng thành cho đến ngày hắn được phong vương.
“Mẫu phi không cần đa lễ” hắn vẫn như cũ kính trọng gọi bà một tiếng mẫu phi, nói xong liền dìu bà ngồi xuống bên bàn trà.
Sau đó Ngọc Lan và hắn cũng lần lượt ngồi xuống hai bên người bà. Nguỵ quý phi này, à không, bây giờ nên gọi là Nguỵ tài nhân là một người rất thông minh, mới có thể tồn tại được sủng không suy suốt hơn hai mươi năm như thế. Chỉ tiếc là bà lại có một người con gái si tình như vậy, làm liên luỵ đến bà tuổi già còn phải bị dồn vào hang cũng ngõ hẻm.
Ngọc Lan ở trong lòng hơi cảm khái, bên ngoài thì hơi cười nghiêng đầu nhìn Nguỵ tài nhân một chút mới nói: “Nguỵ mẫu phi, người mỗi ngày sử dụng liệu pháp gì mà lại trẻ như vậy, có thể chỉ cho con một chút được không?”
Nguyên Triệt nhìn nàng mỉm cười lắc đầu. Còn Nguỵ tài nhân có hơi bất ngờ sau đó lấy tay che miệng mỉm cười một cái, liếc mắt nhìn nàng rồi lại nhìn về thất hoàng tử, miệng cười nói: “Triệt nhi, không ngờ con có thể lấy một nha đầu miệng ngọt như vậy”.
“Không phải đâu mẫu phi, là con khen người thật lòng đó. Người xem, người với con ngồi chung với nhau, bên ngoài không biết còn tưởng hai chúng ta là hai chị em đó” Ngọc Lan liền không cho là đúng nói.
Phụ nhân, chính là thích người khác khen đẹp. Bất kể nàng ta là hoàng hậu hay lão ma ma tám chục tuổi, chỉ cần được người khác khen đẹp, liền muốn bay bổng lên mây rồi. Nguỵ tài nhân cũng không ngoại lệ, nàng vui vẻ một trận còn thật sự chỉ cách cho Ngọc Lan dưỡng nhan. Nàng ta còn phá lệ dạy nàng một vài phương pháp nữ công thêu thùa bí truyền đặc biệt khác, làm Ngọc Lan nước mắt đầm đìa. Bây giờ nàng mới biết, người tốt đúng là không dễ làm mà.
Nhốn nháo một lúc ở Mai viện, thì có một tiểu thái giám đến bẩm báo cho Tương Vương là Dụ Vương điện hạ thân thể không khoẻ, không tiếp khách được. Nguỵ tài nhân và hai người còn lại trong phòng đều thở dài sườn sượt. Đứa nhỏ này cũng thật quá đáng thương, mất một cánh tay liền thay đổi trở thành một người đa sầu đa cảm như vậy.
Hai người liền không khách khí nữa, đứng dậy chào từ biệt Nguỵ tài nhân còn bảo nàng tự chăm sóc bản thân thật tốt. Tương Vương còn đích thân đi trở lại căn dặn đại giám, bảo ông ta chú ý chăm sóc đến Nguỵ tài nhân, Dụ Vương cùng Thuần công chúa. Tương Vương còn nói: “Chỉ cần bọn họ sống bình an thoải mái thì đó là một ân tình lớn mà Nguyên Triệt ta nợ ông, ngày sau nhất định đền đáp”.
Đại giám liền cuối đầu khom lưng cười nói hầu hạ chủ tử đó là chức trách của ông. Ông ta cũng hiểu, hiện nay đứa con trai mà Hoàng thượng yêu nhất đã thành tàn phế. Ngôi vị sau này có rơi vào tay Tương Vương hay không cũng rất khó nói. Vì vậy tốt nhất là không nên phật lòng vị thất hoàng tử này.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, đoàn người ngựa liền ngăn nắp rời khỏi hoàng cung di chuyển về hướng Vũ Văn phủ.
Bên ngoài phủ vẫn treo đèn kết hoa như cũ, không khí cũng là một mảnh vui mừng. Khi Ngọc Lan đi ra khỏi xe ngựa, liền thấy phu nhân tam phòng và Vũ Văn Nguyệt cùng Nguyệt Thất ở phía trước cửa lớn tiếp đón.
Trong lòng nàng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, hai mắt cũng liền ươn ướt, giống như nàng đang thật sự được trở về nhà mẹ đẻ trong ngày lại mặt.
Nàng liền giả bộ giật mình lấy tay vỗ vỗ ngực nũng nịu nói: “Mọi người như vậy thật làm cho ta được sủng mà lo sợ, bất quá ta rất thích” nói xong còn gãi đầu cười hắc hắc, đổi lấy một trận cười to.
Phu nhân tam phòng hướng nàng đi đến, nắm tay nàng nói: “Tiểu nha đầu đã làm vương phi vẫn còn nghĩ gì nói đó như vậy, ta còn không biết Tương Vương điện hạ là có vợ hay có con gái đây”.
Tương Vương bên cạnh liền không biết liêm sỉ nói: “Vợ và con gái, bổn vương đều thích”.
Mọi người lại cười một trận, Ngọc Lan xấu hổ liền nhào vào lòng phu nhân tam phòng làm nũng. Náo loạn một hồi mọi người mới cùng nhau đi vào Thanh Sơn Viện để Ngọc Lan và Tương Vương ra mắt tổ phụ, sau đó phân chia nam nữ dùng ngọ thiện.
Phu nhân tam phòng cùng Ngọc Lan đi qua viện của bà dùng cơm trưa. Bà liền hỏi Ngọc Lan sống ở vương phủ có quen hay không. Còn lại bà không quá lo lắng, tình cảm của Tương Vương và Ngọc Lan rất tốt. Bà nhìn thấy Ngọc Lan mặt mày hồng hào, gương mặt vui vẻ liền biết Tương Vương không đối xử bạc bẽo với nàng. Không giống như phu quân của bà hoang dâm vô độ, còn nhốt bà vào địa đạo dưới đất làm cho bà hơn hai chục năm không thấy ánh mặt trời.
Bà còn hỏi Ngọc Lan vài chuyện liên quan đến việc viên phòng, lại chỉ nàng vài phương pháp làm sao để mau sinh nhi dục tử cho Tương Vương. Đổi lại Ngọc Lan một trận xấu hổ, liền la lớn không muốn sinh con, muốn sinh thì hắn tự sinh đi. Làm cho phu nhân tam phòng tức giận đến muốn thổ huyết.
Trải qua nửa ngày ở Vũ Văn phủ, cuối cũng mặt trời cũng ngã về Tây. Đoàn người lại mặt lại chuẩn bị khởi hành về Tương Vương phủ. Ngọc Lan sau khi chào tạm biệt tổ phụ và tam phu nhân, sau đó liền đi sóng vai cùng Vũ Văn Nguyệt đi ra cửa lớn. Tương Vương rất giữ lời hứa, đã đi trước một bước ra ngoài chờ đợi. Ngọc Lan đi được một đoạn liền không nhịn được kể chuyện Nguyên Triệt biết bí mật nàng có ipad cho Nguyệt công tử nghe. Hắn vừa nghe Ngọc Lan nói liền thở dài, hắn đã dự tính được với tình tình của nàng sớm muộn gì cũng để lộ tung tích. Chỉ là hắn không ngờ nàng lại bị bắt gặp nhanh như vậy.
Tương Vương người này, mười tám tuổi bắt đầu dẫn binh đánh giặc. Chỉ trong vòng năm năm đã có thể leo lên chức vị tướng soái, tâm tư của hắn không phải là thứ Ngọc Lan có thể đùa bỡn được.
Nguyệt công tử còn chưa trả lời nàng, thì đã nàng chấp hai tay cầu xin hắn: “Nguyệt công tử… đại ca, chuyện này ta không biết nói với hắn thế nào, huynh giúp ta có được không? Ta không biết tại sao đứng trước hắn ta không nói ra lời được”.
“Được rồi, ta sẽ nói với hắn, muội yên tâm. Hắn là người hiểu biết lý lẽ sẽ không làm khó muội” Vũ Văn Nguyệt gật đầu nói như thế sau đó hắn lại nói thêm “Tả Bảo Thương hiện đã bị ta giam giữ, chỉ là muội vẫn muốn trở về hay sao?”
“Không... Không biết” Nàng lắp bắp nói, tâm giống như bị bão cấp mười hai thổi qua, khuấy động không ngừng.
“Ta hiểu được, Tương Vương đối với muội tình sâu như biển, nhưng mà ta cũng không biết, khi trận chiến ở hồ băng kết thúc, muội vẫn có thể xuất hiện ở thế giới này được sao?” Vũ Văn Nguyệt chỉ rõ nghi vấn quan trọng.
“Chuyện này….ta cũng không biết. Huynh hỏi Tả Bảo Thương được gì không? Còn có một chuyện rất kì lạ. Năng lượng máy ipad của ta đang từ từ bi suy giảm. Giống như mỗi ngày đều mất một phần, mặc dù ta cố ý sử dụng thật nhiều hoặc là không đụng đến thì nó vẫn như vậy, hiện nay chỉ còn 49 phần thôi” Ngọc Lan liền rất kích động cùng tò mò hỏi.
“Sợ rằng thời gian muội ở đây cũng không còn nhiều nữa. Tả Bảo Thương đã nói, người ở không gian khác không thể tồn tại quá lâu ở thế giới này. Mỗi một thứ đều có giới hạn riêng của nó, nếu vượt quá giới hạn nhất định sẽ mãi mãi tan biến vào hư vô”.
Ngọc Lan ngạc nhiên há miệng nhỏ, sau đó cắn cắn môi, trong một lúc cũng không biết nói gì.
“Vạn vật trên đời muốn vận hành đều cần năng lượng. Mà vận hành mở ra không gian cần đến một lượng năng lượng cực đại, chỉ cần muội tìm được nơi phát ra năng lượng cực đại, sau đó đưa vào đó món đồ có liên quan đến không gian mình từng ở liền có thể mở ra vòng xoáy thời gian giúp muội trở lại thế giới đó”. Nguyệt công tử từ tốn giải thích, một chút cũng không giấu giếm.
Ngọc Lạn nhíu mày sâu đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, nếu nàng thật sự trở về thì đi nơi nào tìm được nơi có năng lượng cực đại đây?
Nguyệt công tử cũng lâm vào trầm mặc, hắn cũng hiểu rõ nàng đang nghi vấn điều gì. Sau đó hai người đều không hẹn mà gặp cùng lên tiếng: “Hồ băng”.
Đúng vậy, khi Sở Kiều ngã xuống hồ băng cùng Vũ Văn Nguyệt, trên vai nàng ta phát ra kí hiệu hoa mạn đà la, đó là dấu hiệu năng lực của nàng ta thức tỉnh. Võ công của nàng ta cao thâm không lường được, lúc thức tỉnh, không phải năng lượng sẽ đạt được cực đại hay sao?
Y còn rất chân thành nói: “Muội trở về thế giới của mình đi, ta sẽ nói với Tương Vương chuyện này, hắn khẳng định cũng không muốn thấy muội hôi phi yên diệt ở nơi này”.
Nói đến đây, hai người cũng đã bước chân ra đến cửa lớn Vũ Văn phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.