Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện
Chương 39: Ngoại Truyện 1
Hoa Lan Nhỏ
30/10/2017
Tiếng đập cửa dồn dập không dứt vang lên trong ngôi nhà nhỏ.
Ngọc Lan làn mi hơi rung động, mờ mịt chớp mắt vài cái mới sực tỉnh, đầu thì đau nhức như búa bổ, ở bên tai là âm thanh gõ cửa xen lẫn tiếng la lớn hối hả của cô bạn phòng bên.
“Nè Michelle, mau tỉnh dậy!!! Gần bốn giờ chiểu rồi đó. Bộ you muốn trễ xe buýt đi làm hả?”
"Tới đây….”
Hiện giờ cô đã rất tỉnh ngủ rồi, tiếng động lớn như vậy nếu cô còn không thức dậy, chắc là hàng xóm sẽ gọi cảnh sát sẽ đến kiểm tra nhà luôn ấy chứ.
Michelle là tên tiếng Anh của Ngọc Lan. Khi bạn cùng nhà nổi cơn giận dữ sẽ gọi cô bằng tên như vậy.
Đây là ngôi nhà nhỏ có ba phòng, được cô và bạn học cùng ngành mướn hai phòng. Cô ấy tên Kim Ngôn tên tiếng anh gọi là Jenny. Còn lại một phòng để trống cũng chưa thấy chủ nhà cho ai mướn cả. Cho nên thường ngày hai cô rất tự do tự tại xem nơi đây là nhà của chính mình, sống rất thoải mái.
Ngôn Ngôn này cuộc sống vui vẻ có ba mẹ thương yêu, gia cảnh tuy không thể nói là thượng lưu nhưng cũng sống rất tốt. Mặc dù cô ấy không cần đi làm, những vẫn là vì bạn tốt mà chen một chân, đồng cam cộng khổ cùng nhau đi xin việc.
Hai cô đi tìm việc làm ở trong một nhà hàng Tây ở gần nhà, chỉ cần làm ca tối ba đêm một tuần từ năm giờ đến mười giờ tối. Rất may mắn là nhà hàng tuy nhỏ nhưng đông khách, ngoài đăng bảng cần nhân viên phục vụ, còn cần một nhân viên pha rượu và chuyên pha cà phê bằng máy. Cả hai cô đều học ngành quản lý khách sạn, nên cùng lúc được tuyển vào. Ngọc Lan do có tay nghề pha rượu và cà phê tốt hơn một chút nên được nhận việc đứng quầy rượu, còn Kim Ngôn thì làm phục vụ bàn. Mỗi tối làm xong việc cô ấy về đến nhà sẽ than vãn tay mỏi chân run không thiết tha làm gì nữa.
Cho nên việc cơm nước vệ sinh nhà cửa thường ngày đều là do Ngọc Lan đảm nhận, cô cũng rất thích nấu ăn cho nên cũng là tự nguyện hiến thân vì đại nghĩa. Ngôn Ngôn tuy rằng không thích việc nhà nhưng cô ấy lại rất thích tiêu tiền cho Ngọc Lan. Thường xuyên mua tặng cô từ quần áo, túi xách, mỹ phẩm cho tới nước hoa. Nhưng được một hai lần Ngọc Lan đã kiên quyết từ chối không nhận, thì Ngôn Ngôn mới hiểu rõ tính tình cương trực của cô bạn, cho nên không dám mua đồ lung tung nữa. Mà hăng hái giúp cô làm chút việc nhà. Hai năm trôi qua, cô và cô bạn học này lại thân càng thêm thân rồi.
“Ở nhà còn panadol hay không? Tớ nhức đầu quá giống như muốn nứt ra luôn rồi nè, hu hu” Ngọc Lan mở ra cửa phòng liền mếu máo tố khổ với bạn thân.
“Đáng đời cậu, ngủ cho lắm vào, nếu tớ không gọi chắc cậu định nướng đến tối luôn quá hà” Kim Ngôn không cho là gì vừa nói vừa chỉ chỉ vào bên thái dương của Ngọc Lan, sau đó hừ lớn đi xuống bếp lục lọi trong tủ thuốc dự phòng, lấy ra hai viên thuốc cho bạn.
Ngọc Lan đi theo cô ấy, sau khi nhận được thuốc thì mở vòi lấy đầy một ly nước sau đó uống lẫn thuốc và nước vào trong yết hầu. Ở Úc tiêu chuẩn vệ sinh rất cao cho nên nước từ vòi nước có thể uống trực tiếp không cần nấu sôi. Tuy nhiên cũng có cái bất tiện chẳng hạn như bây giờ bởi vì mùa đông nên nước cũng rất lạnh lẽo, cô uống xong liền rùng mình mấy cái.
Sau đó dưới sự chỉ huy của bạn tốt, cô chạy vào tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi làm ca tối.
Trong thời gian đứng đợi xe bus, Kim Ngôn thấy Ngọc Lan mặt mày mơ hồ, liền lo lắng nói: “Cậu không sao chứ? Sao mặt tái xanh vậy, đừng có hù tớ nha”.
Ngọc Lan liền lắc đầu nói: “Hồi nãy tớ cảm thấy đau đầu bây giờ đỡ nhiều rồi. Hôm nay tớ ngủ thì nằm mơ thấy một giấc mơ rất dài rất kì lạ giống như trải qua cả đời người vậy. Trong đó có cái gì đó rất quan trọng, tớ muốn nhớ ra nhưng cố gắng hoài mà không tài nào nhớ được”.
“Xì, chắc tại cậu coi phim nhiều quá nên vẫn còn thơ thẩn trong đó chưa hồi hồn được đó. Hồi trước tớ cũng như cậu vậy, nhưng nhờ tớ luyện tập không ngừng nên bây giờ đã thành mình đồng da sắt rồi. Phim ảnh không có sức ảnh hưởng gì với tớ nữa. A, xe buýt tới rồi kìa”.
Ngọc Lan nhìn theo hướng cô bạn chỉ, thì thấy một chiếc xe buýt màu vàng chậm rãi chạy đến. Kim Ngôn nhanh nhẹn đưa bàn tay ra phẩy nhẹ, xe liền tiến vào bến đón hai cô. Bác tài là một người đàn ông trẻ tuổi người Úc rất vui vẻ thân thiện. Sau khi chào hỏi, hai cô quét thẻ điện tử lên hộp kiểm tra tự động, sau đó đi đến cuối xe tìm hai chỗ trống ngồi xuống.
Bởi vì xe này đi từ hướng trung tâm thành phố đổ về khu vực hai cô ở, nên người đã xuống xe gần hết, hai cô cũng có ghế ngồi thoải mái. Xe chạy khoảng mười lăm phút thì ngừng lại ở trạm mà hai cô bấm chuông xuống xe. Trước khi Ngọc Lan rời khỏi còn cười chào tạm biệt bác tài, anh ta rất vui vẻ còn khen: “Your smile is beautiful, keep smiling”. (Nụ cười của em rất đẹp, luôn tươi cười như vậy nhé).
Ngọc Lan đỏ mặt một hồi, lại còn bị bạn thân ở một bên chọc ghẹo.
*********************
Thời khóa biểu ăn uống nghỉ ngơi và làm việc của Ngọc Lan và cô bạn cứ như vậy tuần hoàn cho đến một buổi sáng đẹp trời vào tháng tám, kì nghỉ kết thúc. Hai cô lại chuẩn bị cặp sách sẵn sàng để đi đến trường.
Trong học kì này, các cô phải học môn ‘Các loại rượu của nước Úc’. Ngọc Lan vừa đọc tên môn học đã muốn líu lưỡi. Đánh chết cô cũng không biết cách thưởng thức rượu đâu. Lại còn phải phân biệt chủng loại, rồi còn mùi vị, vân vân và mây mây. Cô đau khổ nói với Ngôn Ngôn, học kì này cô cầm chắc qua không được môn này rồi. Ngôn Ngôn cũng nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, lại rất nghĩa khí vỗ vai bạn nói: “Đừng lo, cùng lắm lúc thi tớ cho cậu xem bài là được”.
Trên trán Ngọc Lan liền chảy qua mấy vạch đen, bạn ơi, bạn nghĩ ở Úc quay cóp chắc dễ ăn như ở Việt Nam hả. Khi thi cuối môn, mỗi sinh viên sẽ có năm ly rượu không có nhãn hiệu cũng không đặt theo nguyên tắc nào để trước mặt, phải nhấp thử từng ly rồi ghi ra trong đó có mùi vị gì, có trái cây nào, rồi thuộc loại gì nữa. Cho dù có copy cũng cầm chắc không qua được.
Hai cô bắt xe buýt đi đến trường, trên đường không may bị kẹt xe. Phía trước có tai nạn giao thông cộng với lượng xe lưu thông buổi sáng có hơi đông đúc nên chỉ có thể nhẫn nhịn mà chờ đợi. Hơn một tiếng đồng hồ sau thì hai cô mới được thả ở bến xe gần trường. Mắt thấy đã muộn giờ học, hai cô liền không nói hai lời chạy thục mạng đến phòng thử rượu. Đến lúc hai cô đến trước cửa phòng học, thì đã thở phì phò không ra hơi, mà cửa phòng học lại bị khóa rồi. Kim Ngôn còn không có tiền đồ ngồi bệch trên sàn nhà mà thở nữa.
Ngọc Lan lấy hết can đảm trong người, tay run run gõ cửa.
Qua một lúc cửa phòng bật mở. Một chàng trai người lai Âu Á khoảng hai mươi mấy ba mươi tuổi tóc nâu hơi gợn sóng , mắt màu xanh da trời, mũi cao môi mỏng, gương mặt vui vẻ nói: “Hello, my name is Thomas Whaley. I am your Australian Wines professor ”. (Xin chào, tên thầy là Thomas Whaley, thầy là giảng viên môn các loại rượu nước Úc của các em).
Sau đó nhìn thấy Kim Ngôn ngồi trên sàn thở hổn hển thì muốn phụt cười, nhưng lại làm bộ cố gắng giữ lại không cho tiếng cười tràn qua miệng ra ngoài.
Ngọc Lan rất lễ phép chào lại sau đó cười cười nói lí do vì sao hai cô đến trễ.
Giáo sư mới cũng không quá khó khăn nói không sao, chỉ là đã giảng qua một ít về các loại rượu nếu các cô không hiểu, có thể ở lại sau giờ học thấy ấy sẽ giảng lại lần nữa. Kim Ngôn lúc này nghe thấy mới đứng dậy từ dưới đất, hai mắt long lanh tỏa sáng nhìn thầy giáo, trên gương mặt còn có một rặng mây hồng nhàn nhạt đáng nghi.
Cả buổi học, một chữ Ngọc Lan cũng không đưa được vào đầu.
Gần đây trong lòng cô thường xuyên cảm thấy thiếu vắng cái gì đó quan trọng tựa như là hơi thở. Nếu không có nó thì tim phổi cũng cũng thấy đau.
Từ cái ngày xem tập cuối phim Sở Kiều Truyện đó, cô thấy mình đã trở nên đa sầu đa cảm rồi. Không lẽ cô bị Ngôn Ngôn nói trúng rồi, là do sức ảnh hưởng của phim đối với cô quá lớn, cho nên trong lòng mới trống vắng vậy sao.
Ngọc Lan lắc nhẹ đầu, cố gắng tập trung trở lại lời giảng của giáo sư đứng trước bảng trắng. Thầy ấy đang dùng bút lông viết một vài từ chuyên ngành và các loại rượu lên bảng. Cô thấy vậy cũng bắt đầu cắm cuội ghi chép vào vở.
*********************
Học được khoảng năm tiết, có một hôm giáo sư trẻ Thomas cười rạng rỡ như ánh ban mai, giọng nói khoe khoang xen lẫn tự hào: “Thầy có chuyện muốn nói với các em. Cha mẹ thầy có một trang trại trồng nho để làm rượu tại Canberra này. Nếu các em muốn tìm hiểu thêm về rượu Úc có thể đến đó tham quan, còn có nếu muốn mua gì thì nói tên thầy có thể giảm mười lăm phần trăm hóa đơn nữa.
Anh trai thầy là lính không quân Hoàng Gia Úc sắp trở về từ Afghanistan. Chủ nhật này sẽ về đó gặp mặt. Thầy rất vui vì sớm được gặp lại anh ấy. Nếu các em muốn có thể đến chung vui với gia đình thầy nhé. Cha mẹ thầy sẽ khui rượu và làm BBQ* đãi mọi người”.
Cả lớp liền hoan hô không ngừng không khí rất náo nhiệt nhất là cánh chị em phụ nữ. Một phần vì có thể tham quan vườn nho miễn phí lại có thể được mua rượu vang giảm giá nữa. Hơn hết, là có cơ hội gặp thêm một anh chàng quân nhân đẹp trai giống giáo sư nữa. Nếu cưa đổ được anh ta vậy không phải nghiễm nhiên trở thành phu nhân của ông chủ trang trại rượu nho tương lai hay sao. Cơ hội tốt như vậy làm con gái chắc chắn là không bỏ qua rồi.
Ngọc Lan làn mi hơi rung động, mờ mịt chớp mắt vài cái mới sực tỉnh, đầu thì đau nhức như búa bổ, ở bên tai là âm thanh gõ cửa xen lẫn tiếng la lớn hối hả của cô bạn phòng bên.
“Nè Michelle, mau tỉnh dậy!!! Gần bốn giờ chiểu rồi đó. Bộ you muốn trễ xe buýt đi làm hả?”
"Tới đây….”
Hiện giờ cô đã rất tỉnh ngủ rồi, tiếng động lớn như vậy nếu cô còn không thức dậy, chắc là hàng xóm sẽ gọi cảnh sát sẽ đến kiểm tra nhà luôn ấy chứ.
Michelle là tên tiếng Anh của Ngọc Lan. Khi bạn cùng nhà nổi cơn giận dữ sẽ gọi cô bằng tên như vậy.
Đây là ngôi nhà nhỏ có ba phòng, được cô và bạn học cùng ngành mướn hai phòng. Cô ấy tên Kim Ngôn tên tiếng anh gọi là Jenny. Còn lại một phòng để trống cũng chưa thấy chủ nhà cho ai mướn cả. Cho nên thường ngày hai cô rất tự do tự tại xem nơi đây là nhà của chính mình, sống rất thoải mái.
Ngôn Ngôn này cuộc sống vui vẻ có ba mẹ thương yêu, gia cảnh tuy không thể nói là thượng lưu nhưng cũng sống rất tốt. Mặc dù cô ấy không cần đi làm, những vẫn là vì bạn tốt mà chen một chân, đồng cam cộng khổ cùng nhau đi xin việc.
Hai cô đi tìm việc làm ở trong một nhà hàng Tây ở gần nhà, chỉ cần làm ca tối ba đêm một tuần từ năm giờ đến mười giờ tối. Rất may mắn là nhà hàng tuy nhỏ nhưng đông khách, ngoài đăng bảng cần nhân viên phục vụ, còn cần một nhân viên pha rượu và chuyên pha cà phê bằng máy. Cả hai cô đều học ngành quản lý khách sạn, nên cùng lúc được tuyển vào. Ngọc Lan do có tay nghề pha rượu và cà phê tốt hơn một chút nên được nhận việc đứng quầy rượu, còn Kim Ngôn thì làm phục vụ bàn. Mỗi tối làm xong việc cô ấy về đến nhà sẽ than vãn tay mỏi chân run không thiết tha làm gì nữa.
Cho nên việc cơm nước vệ sinh nhà cửa thường ngày đều là do Ngọc Lan đảm nhận, cô cũng rất thích nấu ăn cho nên cũng là tự nguyện hiến thân vì đại nghĩa. Ngôn Ngôn tuy rằng không thích việc nhà nhưng cô ấy lại rất thích tiêu tiền cho Ngọc Lan. Thường xuyên mua tặng cô từ quần áo, túi xách, mỹ phẩm cho tới nước hoa. Nhưng được một hai lần Ngọc Lan đã kiên quyết từ chối không nhận, thì Ngôn Ngôn mới hiểu rõ tính tình cương trực của cô bạn, cho nên không dám mua đồ lung tung nữa. Mà hăng hái giúp cô làm chút việc nhà. Hai năm trôi qua, cô và cô bạn học này lại thân càng thêm thân rồi.
“Ở nhà còn panadol hay không? Tớ nhức đầu quá giống như muốn nứt ra luôn rồi nè, hu hu” Ngọc Lan mở ra cửa phòng liền mếu máo tố khổ với bạn thân.
“Đáng đời cậu, ngủ cho lắm vào, nếu tớ không gọi chắc cậu định nướng đến tối luôn quá hà” Kim Ngôn không cho là gì vừa nói vừa chỉ chỉ vào bên thái dương của Ngọc Lan, sau đó hừ lớn đi xuống bếp lục lọi trong tủ thuốc dự phòng, lấy ra hai viên thuốc cho bạn.
Ngọc Lan đi theo cô ấy, sau khi nhận được thuốc thì mở vòi lấy đầy một ly nước sau đó uống lẫn thuốc và nước vào trong yết hầu. Ở Úc tiêu chuẩn vệ sinh rất cao cho nên nước từ vòi nước có thể uống trực tiếp không cần nấu sôi. Tuy nhiên cũng có cái bất tiện chẳng hạn như bây giờ bởi vì mùa đông nên nước cũng rất lạnh lẽo, cô uống xong liền rùng mình mấy cái.
Sau đó dưới sự chỉ huy của bạn tốt, cô chạy vào tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi làm ca tối.
Trong thời gian đứng đợi xe bus, Kim Ngôn thấy Ngọc Lan mặt mày mơ hồ, liền lo lắng nói: “Cậu không sao chứ? Sao mặt tái xanh vậy, đừng có hù tớ nha”.
Ngọc Lan liền lắc đầu nói: “Hồi nãy tớ cảm thấy đau đầu bây giờ đỡ nhiều rồi. Hôm nay tớ ngủ thì nằm mơ thấy một giấc mơ rất dài rất kì lạ giống như trải qua cả đời người vậy. Trong đó có cái gì đó rất quan trọng, tớ muốn nhớ ra nhưng cố gắng hoài mà không tài nào nhớ được”.
“Xì, chắc tại cậu coi phim nhiều quá nên vẫn còn thơ thẩn trong đó chưa hồi hồn được đó. Hồi trước tớ cũng như cậu vậy, nhưng nhờ tớ luyện tập không ngừng nên bây giờ đã thành mình đồng da sắt rồi. Phim ảnh không có sức ảnh hưởng gì với tớ nữa. A, xe buýt tới rồi kìa”.
Ngọc Lan nhìn theo hướng cô bạn chỉ, thì thấy một chiếc xe buýt màu vàng chậm rãi chạy đến. Kim Ngôn nhanh nhẹn đưa bàn tay ra phẩy nhẹ, xe liền tiến vào bến đón hai cô. Bác tài là một người đàn ông trẻ tuổi người Úc rất vui vẻ thân thiện. Sau khi chào hỏi, hai cô quét thẻ điện tử lên hộp kiểm tra tự động, sau đó đi đến cuối xe tìm hai chỗ trống ngồi xuống.
Bởi vì xe này đi từ hướng trung tâm thành phố đổ về khu vực hai cô ở, nên người đã xuống xe gần hết, hai cô cũng có ghế ngồi thoải mái. Xe chạy khoảng mười lăm phút thì ngừng lại ở trạm mà hai cô bấm chuông xuống xe. Trước khi Ngọc Lan rời khỏi còn cười chào tạm biệt bác tài, anh ta rất vui vẻ còn khen: “Your smile is beautiful, keep smiling”. (Nụ cười của em rất đẹp, luôn tươi cười như vậy nhé).
Ngọc Lan đỏ mặt một hồi, lại còn bị bạn thân ở một bên chọc ghẹo.
*********************
Thời khóa biểu ăn uống nghỉ ngơi và làm việc của Ngọc Lan và cô bạn cứ như vậy tuần hoàn cho đến một buổi sáng đẹp trời vào tháng tám, kì nghỉ kết thúc. Hai cô lại chuẩn bị cặp sách sẵn sàng để đi đến trường.
Trong học kì này, các cô phải học môn ‘Các loại rượu của nước Úc’. Ngọc Lan vừa đọc tên môn học đã muốn líu lưỡi. Đánh chết cô cũng không biết cách thưởng thức rượu đâu. Lại còn phải phân biệt chủng loại, rồi còn mùi vị, vân vân và mây mây. Cô đau khổ nói với Ngôn Ngôn, học kì này cô cầm chắc qua không được môn này rồi. Ngôn Ngôn cũng nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, lại rất nghĩa khí vỗ vai bạn nói: “Đừng lo, cùng lắm lúc thi tớ cho cậu xem bài là được”.
Trên trán Ngọc Lan liền chảy qua mấy vạch đen, bạn ơi, bạn nghĩ ở Úc quay cóp chắc dễ ăn như ở Việt Nam hả. Khi thi cuối môn, mỗi sinh viên sẽ có năm ly rượu không có nhãn hiệu cũng không đặt theo nguyên tắc nào để trước mặt, phải nhấp thử từng ly rồi ghi ra trong đó có mùi vị gì, có trái cây nào, rồi thuộc loại gì nữa. Cho dù có copy cũng cầm chắc không qua được.
Hai cô bắt xe buýt đi đến trường, trên đường không may bị kẹt xe. Phía trước có tai nạn giao thông cộng với lượng xe lưu thông buổi sáng có hơi đông đúc nên chỉ có thể nhẫn nhịn mà chờ đợi. Hơn một tiếng đồng hồ sau thì hai cô mới được thả ở bến xe gần trường. Mắt thấy đã muộn giờ học, hai cô liền không nói hai lời chạy thục mạng đến phòng thử rượu. Đến lúc hai cô đến trước cửa phòng học, thì đã thở phì phò không ra hơi, mà cửa phòng học lại bị khóa rồi. Kim Ngôn còn không có tiền đồ ngồi bệch trên sàn nhà mà thở nữa.
Ngọc Lan lấy hết can đảm trong người, tay run run gõ cửa.
Qua một lúc cửa phòng bật mở. Một chàng trai người lai Âu Á khoảng hai mươi mấy ba mươi tuổi tóc nâu hơi gợn sóng , mắt màu xanh da trời, mũi cao môi mỏng, gương mặt vui vẻ nói: “Hello, my name is Thomas Whaley. I am your Australian Wines professor ”. (Xin chào, tên thầy là Thomas Whaley, thầy là giảng viên môn các loại rượu nước Úc của các em).
Sau đó nhìn thấy Kim Ngôn ngồi trên sàn thở hổn hển thì muốn phụt cười, nhưng lại làm bộ cố gắng giữ lại không cho tiếng cười tràn qua miệng ra ngoài.
Ngọc Lan rất lễ phép chào lại sau đó cười cười nói lí do vì sao hai cô đến trễ.
Giáo sư mới cũng không quá khó khăn nói không sao, chỉ là đã giảng qua một ít về các loại rượu nếu các cô không hiểu, có thể ở lại sau giờ học thấy ấy sẽ giảng lại lần nữa. Kim Ngôn lúc này nghe thấy mới đứng dậy từ dưới đất, hai mắt long lanh tỏa sáng nhìn thầy giáo, trên gương mặt còn có một rặng mây hồng nhàn nhạt đáng nghi.
Cả buổi học, một chữ Ngọc Lan cũng không đưa được vào đầu.
Gần đây trong lòng cô thường xuyên cảm thấy thiếu vắng cái gì đó quan trọng tựa như là hơi thở. Nếu không có nó thì tim phổi cũng cũng thấy đau.
Từ cái ngày xem tập cuối phim Sở Kiều Truyện đó, cô thấy mình đã trở nên đa sầu đa cảm rồi. Không lẽ cô bị Ngôn Ngôn nói trúng rồi, là do sức ảnh hưởng của phim đối với cô quá lớn, cho nên trong lòng mới trống vắng vậy sao.
Ngọc Lan lắc nhẹ đầu, cố gắng tập trung trở lại lời giảng của giáo sư đứng trước bảng trắng. Thầy ấy đang dùng bút lông viết một vài từ chuyên ngành và các loại rượu lên bảng. Cô thấy vậy cũng bắt đầu cắm cuội ghi chép vào vở.
*********************
Học được khoảng năm tiết, có một hôm giáo sư trẻ Thomas cười rạng rỡ như ánh ban mai, giọng nói khoe khoang xen lẫn tự hào: “Thầy có chuyện muốn nói với các em. Cha mẹ thầy có một trang trại trồng nho để làm rượu tại Canberra này. Nếu các em muốn tìm hiểu thêm về rượu Úc có thể đến đó tham quan, còn có nếu muốn mua gì thì nói tên thầy có thể giảm mười lăm phần trăm hóa đơn nữa.
Anh trai thầy là lính không quân Hoàng Gia Úc sắp trở về từ Afghanistan. Chủ nhật này sẽ về đó gặp mặt. Thầy rất vui vì sớm được gặp lại anh ấy. Nếu các em muốn có thể đến chung vui với gia đình thầy nhé. Cha mẹ thầy sẽ khui rượu và làm BBQ* đãi mọi người”.
Cả lớp liền hoan hô không ngừng không khí rất náo nhiệt nhất là cánh chị em phụ nữ. Một phần vì có thể tham quan vườn nho miễn phí lại có thể được mua rượu vang giảm giá nữa. Hơn hết, là có cơ hội gặp thêm một anh chàng quân nhân đẹp trai giống giáo sư nữa. Nếu cưa đổ được anh ta vậy không phải nghiễm nhiên trở thành phu nhân của ông chủ trang trại rượu nho tương lai hay sao. Cơ hội tốt như vậy làm con gái chắc chắn là không bỏ qua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.