Chương 39: Năm 2002 – 2003 (07)
Loạn
27/04/2017
Sáng Chủ Nhật, vừa mở mắt ra Khang Kiều liền nhìn thấy Nghê Hải Đường ngồi trước giường cô. Bà nhìn cô chăm chú và mỉm cười khiến cõi
lòng Khang Kiều bỗng chốc trở nên nặng nề, mặc cho bà vỗ tay lên mặt
mình.
Nở một nụ cười sâu hơn, Nghê Hải Đường cất giọng đắc ý: “Da dẻ không tồi, giống mẹ trước kia, mềm như nước”.
Lặng lẽ né tránh bàn tay của Nghê Hải Đường rồi ngồi dậy khỏi giường, Khang Kiều đi về phía phòng tắm. Nghê Hải Đường bám sát theo cô, dựa vào cửa phòng tắm: “Khang Kiều, hôm nay con phải làm rất nhiều việc đấy”.
Việc này Khang Kiều biết, nói theo lời của Nghê Hải Đường thì: Cô phải đón Kevin với một trạng thái tuyệt nhất.
Mọi việc vẫn đang tiến triển tốt đẹp, ít nhất là trước hai giờ chiều Chủ Nhật này. Trước lúc đó Khang Kiều vẫn cố gắng ép bản thân luôn nở nụ cười, ngoan ngoãn theo Nghê Hải Đường đi từ tủ này sang tủ kia, tươi cười nói cảm ơn, nói: Mẹ, con rất thích.
Rõ ràng, Nghê Hải Đường rất hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của Khang Kiều: Tình yêu khiến cô con gái ngốc nghếch, chậm chạp của bà được khai thông đầu óc rồi, nhìn mà xem, giờ nó đã thật sự giống một tiểu thư đài các.
Lời khen của nhân viên bán hàng khiến bà hớn hở ra mặt. Trong cuộc điện thoại giữa bà và bạn bè mình đều liên tục nhắc tới cái tên Kevin, thậm chí bà còn cố tình tưởng tượng ra khung cảnh gặp mặt bố mẹ Kevin.
Nghê Hải Đường có lý do để lạc quan về chuyện giữa cô và Kevin, vì bố mẹ Kevin từng không chỉ một lần thể hiện thái độ sẽ không can dự vào việc kết giao bạn bè người yêu của con mình tại những buổi phát biểu công khai. Bố mẹ Kevin trước nay luôn là quy phạm cho mẫu cha mẹ lý trí.
Đúng hai giờ chiều, Khang Kiều và Nghê Hải Đường đẩy cửa trung tâm thẩm mỹ ra. Đây là một trung tâm thẩm mỹ do người Nhật mở, xếp hạng nhất nhì ở Bandar Seri Begawan.
Nghê Hải Đường học mấy trò của xã hội thượng lưu giống như đúc. Ví dụ như chiều nay trung tâm thẩm mỹ này không có một vị khách nào. Rõ ràng bà đã dùng thủ thuật có tiền mua tiên cũng được để khiến nơi đây chỉ phục vụ cho một mình bà. Hoắc Chính Khải có thể keo kiệt trong tình cảm nhưng tuyệt đối không keo kiệt về phương diện tiền bạc.
Nhà tạo mẫu tóc để ria mép bắt đầu thiết kế kiểu tóc cho Khang Kiều, thợ thẩm mỹ dưỡng mặt cho Khang Kiều, trong bộ loa hình vòng, Lisa Ono đang ngâm nga giọng hát.
Thi thoảng nhà tạo mẫu tóc lại thể hiện những quan điểm thời trang của anh ta ra với Khang Kiều. Phòng làm việc được thiết kế trên tầng mười, bức tường bốn phía được làm hoàn toàn bằng thủy tinh, bên ngoài là trời xanh mây trắng, gió đang thổi qua thổi lại ngoài kia, thổi bay những đám mây trắng.
Mọi chuyện có vẻ rất thuận lợi, Khang Kiều như bị cơn gió kia mê hoặc, cứ cảm thấy uể oải.
Tiếng chuông di động bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí thanh bình ấy, đó là nhạc chuông của Nghê Hải Đường. Khang Kiều đang mở màng liền mở mắt. Kim đồng hồ trên tường không kém một giây, không hơn một phút, vừa vặn đúng hai rưỡi chiều, tóc cô đã làm xong được một phần tư.
Nghê Hải Đường lười biếng kéo dài chữ “Hello” của mình, nhìn mình trong gương rồi nhắm mắt lại.
Cũng chỉ mới được khoảng mười mấy giây, giọng Nghê Hải Đường bỗng nhiên cao vút, cũng không kiểm soát được ngữ điệu nữa, bà quát to: “Bà nói lại lần nữa xem, tôi cảnh cáo bà đừng có dựng chuyện không đâu, Khang Kiều nhà chúng tôi không phải hạng người đó”.
Câu nói đó khiến cô không thể không mở mắt. Lúc này đây, Nghê Hải Đường đã từ nằm biến thành ngồi. Bà cũng đang nhìn cô. Lớp bùn rong biển dưới biển sâu đắp trên mặt bà khiến Khang Kiều không nhìn rõ được biểu cảm trên đó.
Vài phút sau, Nghê Hải Đường ngắt điện thoại. Vừa mới đó đã có cuộc điện thoại mới gọi đến. Bà bắt máy rồi ngắt máy rất nhanh. Cứ liên tục vài lần như thế, Nghê Hải Đường quả quyết không nghe nữa, tiếng thông báo tin nhắn, email và các phần mềm trò chuyện trên điện thoại réo rắt liên tục.
Bà cúi đầu xem di động.
Quãng thời gian ấy, Khang Kiều cảm thấy thật miên man. Cuối cùng, khi ngâng đầu lên lần nữa, Nghê Hải Đường nhìn sang phía cô, ánh mắt chất đầy những khó tin.
Khang Kiều không để tâm tới bà nữa. Cô quay đầu đi, nhìn chăm chú khuôn mặt mình trong gương, khuôn mặt ấy trắng nhợt như đám mây trên trời xanh.
Cụp mắt xuống, Khang Kiều hiểu ra, chuyện xảy ra buổi chiều thứ Tư vừa rồi vốn không phải một trò đùa ác ý.
Các tình tiết phát triển sau đó đã chứng thực suy đoán của Khang Kiều. Cô cứ thế mang theo mái đầu còn ba phần tư chưa được giải quyết, bị Nghê Hải Đường xách ra khỏi thẩm mỹ viện. Khang Kiều cũng không hề nghe thấy tiếng quát mắng đôm đốp mà trước đó cô tưởng tượng ra.
Chiếc xe dừng lại ở một góc đường, tài xế của nhà họ Hoắc ở một bên chờ đợi, trong xe chỉ còn Khang Kiều và Nghê Hải Đường. Nghê Hải Đường đang hút thuốc, hết điếu này tới điếu kia.
Khang Kiều hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trong tay cô vẫn còn cầm chiếc di động của mẹ. Buổi chiều hôm ấy, một vài người có thể là thích xem trò vui, có thể là quan tâm thật lòng đều gửi một vài bức ảnh vào điện thoại của Nghê Hải Đường, mà người ta quen gọi nó là “Ảnh khiếm nhã”.
Trong ảnh là hình tượng yêu đương cuồng nhiệt của một nam một nữ. Họ đang hôn nhau nồng nàn trong một không gian kín. Mỗi một giây phút máy ảnh ghi lại đều khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Đương sự một phía chính là Khang Kiều. May mắn là, cũng không biết có phải do góc chụp hay không mà một bên mặt của người còn lại đã bị mờ.
Khang Kiều nghĩ, đám người đó thật ngu xuẩn, chẳng phải nói muốn trả thù Hoắc Chính Khải ư? Chẳng phải nói muốn tạo ra scandal xấu hổ của nhà họ Hoắc ư?
Chớp mắt, Khang Kiều lại bắt đầu lo lắng. Có lẽ đây chỉ là một phần trong số các bức ảnh. Liệu các ảnh khác mặt của Hoắc Liên Ngao có bị chụp rõ ra không?
Mùi thuốc lá nồng nặc trong khoang xe ảnh hưởng tới tư duy của Khang Kiều. Cuối cùng, cô chỉ còn cách lựa chọn không nghĩ gì nữa. Từ nhỏ bà ngoại đã dạy cô câu: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”.
Sau một khoảng yên lặng rất lâu, Khang Kiều cuối cùng cũng đợi được tiếng chất vấn của Nghê Hải Đường: “Nói đi, đứa con gái trong ảnh có phải con không?”.
Im lặng, phần lớn những lúc cô im lặng chính là thay cho câu trả lời: “Vâng”.
“Thằng oắt trong ảnh là ai? Chu Tùng An?”
“Không phải.” Lần này Khang Kiều không lựa chọn im lặng nữa.
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Nghê Hải Đường đang run lên. Tiếng chửi bới như xé vải bắt đầu bắn liên tiếp: “Hay, hay lắm. Khang Kiều, mày giỏi! Mày còn có bản lĩnh tấm ngẩm tầm ngầm rồi cho tao một màn khiếp vía cơ đấy. Nói đi, thằng nhãi này là ai! Một thằng thất học ngoài đường à? Bỏ học bỏ hành, không nghề không ngỗng? Hay là một thằng tình trường lão luyện lúc nào cũng giỏi nói mấy lời ngon tiếng ngọt? Tao không cần biết nó là ai, nó chết chắc rồi! Mày nói ngay cho tao biết nó là ai!”.
Khang Kiều ngậm chặt miệng lại.
“Vì sao mày không nói? Mày câm hả? Chẳng trách thằng nhóc Hoắc Liên Ngao gọi mày là đầu gỗ, mày quả thật không khác gì khúc gỗ cả.” Nghê Hải Đường ném thẳng chiếc bật lửa trong tay về phía Khang Kiều.
Khang Kiều không né, nó rơi trúng đầu cô.
Nghê Hải Đường chỉ tay về phía cô, kết hợp với ánh mắt sắc như tên bắn: “Mày có biết mày đã mắc bẫy của người ta rồi không, rõ ràng là tụi nó đào sẵn hố cho mày nhảy xuống”.
Một lần nữa, cô chọn cách quay ra cửa sổ, không suy nghĩ quá nhiều về câu nói của Nghê Hải Đường. May mắn là chiếc bật lửa đập vào đầu cô đủ mạnh để khiến đầu óc trở nên hỗn độn, không thể tập trung sức lực nghe những lời càm ràm chửi rủa của bà.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, tài xế quay trở lại xe. Nghê Hải Đường nói với tài xế vài câu rồi tự bỏ xe mà đi, trước khi đi còn lườm Khang Kiều một cái lạnh lùng.
Tài xế chuyển lời lại với Khang Kiều: Về nhà, yên lặng ngồi trong phòng mình, đừng có gây thêm chuyện cho bà nữa.
Trở về phòng của mình, cô quăng túi xách sang một bên, ngồi xuống sô pha. Ngồi một mạch mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ biến thành màu hoàng hồn dịu dàng.
Có người mở cửa phòng ra, bước vào là Hoắc Tiểu Phàn. Vừa nhìn thấy cô, nó rất vui, vì chị gái về nhà sớm hơn mọi ngày.
Nó bò lên đùi cô, ngón tay vòng qua lọn tóc bên vai cô: “Chị ơi, sao hôm nay chị không cột tóc lên, tóc chị trông kỳ quá, bên ngắn bên dài”.
Không có câu trả lời.
Thế là Hoắc Tiểu Phàn mất hứng. Nó chuyển sang khuyên tai của cô, hôm nay dưới lời khuyên của Nghê Hải Đường, Khang Kiều đã đeo khuyên tai.
“Chị ơi, anh Liên Ngao đưa nhiều bạn xinh đẹp tới lắm. Họ đang đánh tennis, em xem họ chơi vui ơi là vui. Chị à, sau này em cũng sẽ kết giao với nhiều bạn xinh đẹp như anh Liên Ngao.” Hoắc Tiểu Phàn tự lẩm bẩm.
Hoắc Liên Ngao trở về rồi? Hoắc Liên Ngao và đám bạn của anh đang chơi tennis? Họ chơi rất vui?
Đẩy Hoắc Liên Ngao ra, Khang Kiều rời khỏi phòng.
Quả đúng như lời Hoắc Tiểu Phàn, Hoắc Liên Ngao và bạn bè đang chơi rất vui, tiếng cười nói và tiếng nũng nịu của mấy cô gái chốc chốc lại vọng ra từ sân tennis, xuyên qua những tán cây.
Men theo tiếng cười ấy, Khang Kiều rảo nhanh bước chân.
Sân tennis được bọc xung quanh bởi một tấm lưới cao hơn một mét. Ở cửa vào, bảo vệ nhà họ Hoắc chặn cô lại: Cậu chủ Liên Ngao đã dặn dò, trong lúc cậu ấy chơi tennis không được để bất kỳ ai làm phiền.
Sau khi bị từ chối, Khang Kiều liền đứng một bên, dù lâu thế nào trận tennis cũng có lúc phải kết thúc.
Tiếng bóng đập lên lưới và tiếng cười của các cô gái chốc chốc lại vọng vào tai Khang Kiều. Thi thoảng còn nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh gọi tên anh: “Liên Ngao, mau tới giúp em”.
Sau đó, quả bóng xuyên qua tấm lưới sắt rơi xuống chân Khang Kiều. Cô gái mặc váy ngắn màu trắng thở hồng hộc chạy tới trước mặt cô, nhặt quả bóng dưới đất lên.
Cô gái vừa nhìn tóc cô thì phì cười, kiểu tóc của cô kỳ lạ mà.
Khang Kiều tỏ ra vô cảm.
Cô gái kia nhún vai, nhảy chân sáo trở về, theo tiếng gió, giọng cô gái vang xa: “Liên Ngao, anh ra mà xem, ngoài kia có một người trông quái dị lắm”.
Hoắc Liên Ngao không chạy ra như lời cô ta.
Tiếng đập bóng vẫn tiếp tục.
Màn đêm buông xuống.
Trận tennis cuối cùng cũng kết thúc.
Những chàng trai cô gái mặc đồ thể thao xinh đẹp nô đùa lần lượt đi về phía Khang Kiều. Hoắc Liên Ngao đi tít phía sau. Họ lần lượt đi ngang qua cô và đều nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ. Cuối cùng đều không hẹn mà gặp nhìn lên tóc cô, sau đó bày ra một biểu cảm sung sướng.
Khi anh đến trước mặt cô, Khang Kiều nói: “Hoắc Liên Ngao, tôi có một chuyện muốn hỏi anh”.
Hoắc Liên Ngao cũng nhìn tóc cô như mọi người. Lát sau, anh quay đầu ra hiệu cho đám bạn đi trước.
Mọi người đều đã đi hết, bảo vệ cũng chọn tránh mặt.
Giờ gà lên chuồng, bóng cây ghê rợn.
Có mấy lần Khang Kiều định lên tiếng nhưng cuối cùng lời đã đến miệng lại bị nuốt trở vào. Một vài suy nghĩ vừa xa vừa gần, cô cũng không biết phải kể từ đâu và kể như thế nào.
Lỡ sai thì sao? Lỡ oan cho anh thì sao? Cô không gánh nổi.
Hoắc Liên Ngao cũng không hề tỏ ra gấp gáp. Anh cúi đầu dùng ngón tay sửa lại những sợi lưới trên chiếc vợt tennis.
Hít sâu một hơi, cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng về trạng thái bình tĩnh nhất: “Chiều nay họ đã gửi một vài bức ảnh vào di động của mẹ tôi”.
Anh không ngẩng đầu, chỉ bật ra một chữ “ừm” tỏ ý mình đang nghe.
“Chính là những bức ảnh vào buổi chiều chúng ta ở cùng nhau…” Cô nói một cách khó khăn, “Anh có nhận được không?”.
Cuối cùng, Hoắc Liên Ngao cũng ngẩng đầu.
Khang Kiều cụp mắt xuống: “Chuyện này rất lạ, tôi nghĩ sao cũng thấy không đúng, mẹ tôi…”.
“Mẹ cô giận điên lên vì những bức ảnh đó?”
Khang Kiều gật đầu.
Tiếng cười khẽ vang lên, hơi thở vào mặt cô. Hoắc Liên Ngao đang cười, ngọn đèn giữa sân tennis khiến xung quanh sáng rực lên như ban ngày. Khuôn mặt gần trong gang tấc mang theo nụ cười nhưng trong ánh mắt chỉ có băng giá.
“Giận điên lên là tốt. Khang Kiều, cô không biết đâu, mùi của căn phòng đó khiến tôi buồn nôn, đệm của nó càng khiến tôi gặp ác mộng. Nhưng bạn tôi nói phải như vậy mới chân thật, mới đạt hiệu quả giống như một thiên kim tiểu thư giàu có và một thằng lưu manh đầu đường xó chợ, như vậy mới thể hiện được sự bất nhất trong ngoài của người nào đó.” Hoắc Liên Ngao nói bằng giọng khinh bỉ.
Ngây người nhìn khuôn mặt ấy, những suy nghĩ rất xa rất xa dần trở nên rõ nét, tới mức có thể chạm đến được.
“Khiến mẹ cô tức giận sao có thể bù đắp những sai lầm ngu xuẩn của bà ta? Tôi phải khiến bà ta giận dữ đến tuyệt vọng. Trước mắt cách hiệu quả nhất chính là xóa tan những suy nghĩ của bà ta khi muốn biến con gái thành con phượng hoàng có thể bay lên cành cao. Tôi dám bảo đám cả giới thượng liệu đều sẽ né xa vị tiểu thư trong ngoài bất nhất.”
“Ảnh do một người bạn của tôi chụp. Cậu ấy vừa giành giải thưởng về nhiếp ảnh của thanh thiếu niên, thế nên cô không cần lo lắng về chuyện ăn ảnh hay không. Cho dù có xấu ma chê quỷ hờn cậu ấy cũng chụp thành mỹ nhân được hết. Huống hồ cô cũng không xấu. Bây giờ, cô và mẹ nên đau đầu với Kevin ấy. Tôi đoán, trông thấy đống ảnh đó, Kevin nhất định sẽ bàng hoàng thảng thốt. Kevin không phải loại người dễ qua mặt, thế nên tôi còn chuẩn bị cho cậu ấy một clip đặc biệt khoảng mười mấy phút. Tôi đã xem qua rồi, tuyệt đối không kém so với cái chúng ta xem hôm đó.”
“Đầu gỗ, cảm ơn cô đã hết sức nhập tâm.”
Chân tay Khang Kiều mất hết sức lực, đờ đẫn đứng tại chỗ.
Ngay gần đó có tiếng con gái thánh thót gọi tên anh.
“Liên Ngao, nhanh lên chút.”
“Đầu gỗ, bây giờ đã hiểu chiều thứ Tư xảy ra chuyện gì chưa?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Phải, biết rồi. Hoắc Liên Ngao vừa rồi đã nói quá rõ ràng rồi. Nếu còn không hiểu ra nữa cô sẽ thật sự biến thành con ngốc hết thuốc chữa như lời Nghê Hải Đường.
Hoắc Liên Ngao đi ngang qua người cô. Khang Kiều giơ tay níu vạt áo anh lại: “Lúc đó anh chẳng phải đã nói sẽ không tính toán ư?”.
Hơi thở của anh phảng phất bên vành tai cô: “Xem ra mẹ cô thật sự đau đầu không ít về cô. Tôi nói này chị gái, cô chóng quên thật. Cô bị tôi lừa bao nhiêu lần rồi hả?”.
Cũng đúng, Khang Kiều nghĩ nhất định là vì khuôn mặt của Hoắc Liên Ngao quá đẹp, mà những thứ đẹp thì dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm. Hơn nữa lần nào anh cũng nói giả mà như thật, từ biểu cảm tới chất giọng.
“Đương nhiên, tôi biết trong chuyện này cô hoàn toàn vô tội, nhưng đến chuyện giết người cô còn tình nguyện làm vì mẹ mình, thế nên tôi nghĩ chút chuyện này chắc là nhẹ nhàng hơn việc để cô giết người nhiều.”
Khang Kiều buông thõng tay xuống, Hoắc Liên Ngao cứ thế lướt qua cô.
Trong đêm mưa tầm tã, Khang Kiều bước đi trên đường phố Bandar Seri Begawan. Đây là lần đầu tiên bỏ ra nhà đi của cô suốt mười tám năm qua, hai má cô vẫn còn in hằn cái tát của Nghê Hải Đường.
Cái tát đó là vài tiếng trước khi Nghê Hải Đường nhận được điện thoại của Kevin đã tặng cho cô. Trong điện thoại, Kevin đã hủy chuyến đi tới Brunei lần này…
Nở một nụ cười sâu hơn, Nghê Hải Đường cất giọng đắc ý: “Da dẻ không tồi, giống mẹ trước kia, mềm như nước”.
Lặng lẽ né tránh bàn tay của Nghê Hải Đường rồi ngồi dậy khỏi giường, Khang Kiều đi về phía phòng tắm. Nghê Hải Đường bám sát theo cô, dựa vào cửa phòng tắm: “Khang Kiều, hôm nay con phải làm rất nhiều việc đấy”.
Việc này Khang Kiều biết, nói theo lời của Nghê Hải Đường thì: Cô phải đón Kevin với một trạng thái tuyệt nhất.
Mọi việc vẫn đang tiến triển tốt đẹp, ít nhất là trước hai giờ chiều Chủ Nhật này. Trước lúc đó Khang Kiều vẫn cố gắng ép bản thân luôn nở nụ cười, ngoan ngoãn theo Nghê Hải Đường đi từ tủ này sang tủ kia, tươi cười nói cảm ơn, nói: Mẹ, con rất thích.
Rõ ràng, Nghê Hải Đường rất hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của Khang Kiều: Tình yêu khiến cô con gái ngốc nghếch, chậm chạp của bà được khai thông đầu óc rồi, nhìn mà xem, giờ nó đã thật sự giống một tiểu thư đài các.
Lời khen của nhân viên bán hàng khiến bà hớn hở ra mặt. Trong cuộc điện thoại giữa bà và bạn bè mình đều liên tục nhắc tới cái tên Kevin, thậm chí bà còn cố tình tưởng tượng ra khung cảnh gặp mặt bố mẹ Kevin.
Nghê Hải Đường có lý do để lạc quan về chuyện giữa cô và Kevin, vì bố mẹ Kevin từng không chỉ một lần thể hiện thái độ sẽ không can dự vào việc kết giao bạn bè người yêu của con mình tại những buổi phát biểu công khai. Bố mẹ Kevin trước nay luôn là quy phạm cho mẫu cha mẹ lý trí.
Đúng hai giờ chiều, Khang Kiều và Nghê Hải Đường đẩy cửa trung tâm thẩm mỹ ra. Đây là một trung tâm thẩm mỹ do người Nhật mở, xếp hạng nhất nhì ở Bandar Seri Begawan.
Nghê Hải Đường học mấy trò của xã hội thượng lưu giống như đúc. Ví dụ như chiều nay trung tâm thẩm mỹ này không có một vị khách nào. Rõ ràng bà đã dùng thủ thuật có tiền mua tiên cũng được để khiến nơi đây chỉ phục vụ cho một mình bà. Hoắc Chính Khải có thể keo kiệt trong tình cảm nhưng tuyệt đối không keo kiệt về phương diện tiền bạc.
Nhà tạo mẫu tóc để ria mép bắt đầu thiết kế kiểu tóc cho Khang Kiều, thợ thẩm mỹ dưỡng mặt cho Khang Kiều, trong bộ loa hình vòng, Lisa Ono đang ngâm nga giọng hát.
Thi thoảng nhà tạo mẫu tóc lại thể hiện những quan điểm thời trang của anh ta ra với Khang Kiều. Phòng làm việc được thiết kế trên tầng mười, bức tường bốn phía được làm hoàn toàn bằng thủy tinh, bên ngoài là trời xanh mây trắng, gió đang thổi qua thổi lại ngoài kia, thổi bay những đám mây trắng.
Mọi chuyện có vẻ rất thuận lợi, Khang Kiều như bị cơn gió kia mê hoặc, cứ cảm thấy uể oải.
Tiếng chuông di động bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí thanh bình ấy, đó là nhạc chuông của Nghê Hải Đường. Khang Kiều đang mở màng liền mở mắt. Kim đồng hồ trên tường không kém một giây, không hơn một phút, vừa vặn đúng hai rưỡi chiều, tóc cô đã làm xong được một phần tư.
Nghê Hải Đường lười biếng kéo dài chữ “Hello” của mình, nhìn mình trong gương rồi nhắm mắt lại.
Cũng chỉ mới được khoảng mười mấy giây, giọng Nghê Hải Đường bỗng nhiên cao vút, cũng không kiểm soát được ngữ điệu nữa, bà quát to: “Bà nói lại lần nữa xem, tôi cảnh cáo bà đừng có dựng chuyện không đâu, Khang Kiều nhà chúng tôi không phải hạng người đó”.
Câu nói đó khiến cô không thể không mở mắt. Lúc này đây, Nghê Hải Đường đã từ nằm biến thành ngồi. Bà cũng đang nhìn cô. Lớp bùn rong biển dưới biển sâu đắp trên mặt bà khiến Khang Kiều không nhìn rõ được biểu cảm trên đó.
Vài phút sau, Nghê Hải Đường ngắt điện thoại. Vừa mới đó đã có cuộc điện thoại mới gọi đến. Bà bắt máy rồi ngắt máy rất nhanh. Cứ liên tục vài lần như thế, Nghê Hải Đường quả quyết không nghe nữa, tiếng thông báo tin nhắn, email và các phần mềm trò chuyện trên điện thoại réo rắt liên tục.
Bà cúi đầu xem di động.
Quãng thời gian ấy, Khang Kiều cảm thấy thật miên man. Cuối cùng, khi ngâng đầu lên lần nữa, Nghê Hải Đường nhìn sang phía cô, ánh mắt chất đầy những khó tin.
Khang Kiều không để tâm tới bà nữa. Cô quay đầu đi, nhìn chăm chú khuôn mặt mình trong gương, khuôn mặt ấy trắng nhợt như đám mây trên trời xanh.
Cụp mắt xuống, Khang Kiều hiểu ra, chuyện xảy ra buổi chiều thứ Tư vừa rồi vốn không phải một trò đùa ác ý.
Các tình tiết phát triển sau đó đã chứng thực suy đoán của Khang Kiều. Cô cứ thế mang theo mái đầu còn ba phần tư chưa được giải quyết, bị Nghê Hải Đường xách ra khỏi thẩm mỹ viện. Khang Kiều cũng không hề nghe thấy tiếng quát mắng đôm đốp mà trước đó cô tưởng tượng ra.
Chiếc xe dừng lại ở một góc đường, tài xế của nhà họ Hoắc ở một bên chờ đợi, trong xe chỉ còn Khang Kiều và Nghê Hải Đường. Nghê Hải Đường đang hút thuốc, hết điếu này tới điếu kia.
Khang Kiều hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trong tay cô vẫn còn cầm chiếc di động của mẹ. Buổi chiều hôm ấy, một vài người có thể là thích xem trò vui, có thể là quan tâm thật lòng đều gửi một vài bức ảnh vào điện thoại của Nghê Hải Đường, mà người ta quen gọi nó là “Ảnh khiếm nhã”.
Trong ảnh là hình tượng yêu đương cuồng nhiệt của một nam một nữ. Họ đang hôn nhau nồng nàn trong một không gian kín. Mỗi một giây phút máy ảnh ghi lại đều khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Đương sự một phía chính là Khang Kiều. May mắn là, cũng không biết có phải do góc chụp hay không mà một bên mặt của người còn lại đã bị mờ.
Khang Kiều nghĩ, đám người đó thật ngu xuẩn, chẳng phải nói muốn trả thù Hoắc Chính Khải ư? Chẳng phải nói muốn tạo ra scandal xấu hổ của nhà họ Hoắc ư?
Chớp mắt, Khang Kiều lại bắt đầu lo lắng. Có lẽ đây chỉ là một phần trong số các bức ảnh. Liệu các ảnh khác mặt của Hoắc Liên Ngao có bị chụp rõ ra không?
Mùi thuốc lá nồng nặc trong khoang xe ảnh hưởng tới tư duy của Khang Kiều. Cuối cùng, cô chỉ còn cách lựa chọn không nghĩ gì nữa. Từ nhỏ bà ngoại đã dạy cô câu: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”.
Sau một khoảng yên lặng rất lâu, Khang Kiều cuối cùng cũng đợi được tiếng chất vấn của Nghê Hải Đường: “Nói đi, đứa con gái trong ảnh có phải con không?”.
Im lặng, phần lớn những lúc cô im lặng chính là thay cho câu trả lời: “Vâng”.
“Thằng oắt trong ảnh là ai? Chu Tùng An?”
“Không phải.” Lần này Khang Kiều không lựa chọn im lặng nữa.
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Nghê Hải Đường đang run lên. Tiếng chửi bới như xé vải bắt đầu bắn liên tiếp: “Hay, hay lắm. Khang Kiều, mày giỏi! Mày còn có bản lĩnh tấm ngẩm tầm ngầm rồi cho tao một màn khiếp vía cơ đấy. Nói đi, thằng nhãi này là ai! Một thằng thất học ngoài đường à? Bỏ học bỏ hành, không nghề không ngỗng? Hay là một thằng tình trường lão luyện lúc nào cũng giỏi nói mấy lời ngon tiếng ngọt? Tao không cần biết nó là ai, nó chết chắc rồi! Mày nói ngay cho tao biết nó là ai!”.
Khang Kiều ngậm chặt miệng lại.
“Vì sao mày không nói? Mày câm hả? Chẳng trách thằng nhóc Hoắc Liên Ngao gọi mày là đầu gỗ, mày quả thật không khác gì khúc gỗ cả.” Nghê Hải Đường ném thẳng chiếc bật lửa trong tay về phía Khang Kiều.
Khang Kiều không né, nó rơi trúng đầu cô.
Nghê Hải Đường chỉ tay về phía cô, kết hợp với ánh mắt sắc như tên bắn: “Mày có biết mày đã mắc bẫy của người ta rồi không, rõ ràng là tụi nó đào sẵn hố cho mày nhảy xuống”.
Một lần nữa, cô chọn cách quay ra cửa sổ, không suy nghĩ quá nhiều về câu nói của Nghê Hải Đường. May mắn là chiếc bật lửa đập vào đầu cô đủ mạnh để khiến đầu óc trở nên hỗn độn, không thể tập trung sức lực nghe những lời càm ràm chửi rủa của bà.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, tài xế quay trở lại xe. Nghê Hải Đường nói với tài xế vài câu rồi tự bỏ xe mà đi, trước khi đi còn lườm Khang Kiều một cái lạnh lùng.
Tài xế chuyển lời lại với Khang Kiều: Về nhà, yên lặng ngồi trong phòng mình, đừng có gây thêm chuyện cho bà nữa.
Trở về phòng của mình, cô quăng túi xách sang một bên, ngồi xuống sô pha. Ngồi một mạch mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ biến thành màu hoàng hồn dịu dàng.
Có người mở cửa phòng ra, bước vào là Hoắc Tiểu Phàn. Vừa nhìn thấy cô, nó rất vui, vì chị gái về nhà sớm hơn mọi ngày.
Nó bò lên đùi cô, ngón tay vòng qua lọn tóc bên vai cô: “Chị ơi, sao hôm nay chị không cột tóc lên, tóc chị trông kỳ quá, bên ngắn bên dài”.
Không có câu trả lời.
Thế là Hoắc Tiểu Phàn mất hứng. Nó chuyển sang khuyên tai của cô, hôm nay dưới lời khuyên của Nghê Hải Đường, Khang Kiều đã đeo khuyên tai.
“Chị ơi, anh Liên Ngao đưa nhiều bạn xinh đẹp tới lắm. Họ đang đánh tennis, em xem họ chơi vui ơi là vui. Chị à, sau này em cũng sẽ kết giao với nhiều bạn xinh đẹp như anh Liên Ngao.” Hoắc Tiểu Phàn tự lẩm bẩm.
Hoắc Liên Ngao trở về rồi? Hoắc Liên Ngao và đám bạn của anh đang chơi tennis? Họ chơi rất vui?
Đẩy Hoắc Liên Ngao ra, Khang Kiều rời khỏi phòng.
Quả đúng như lời Hoắc Tiểu Phàn, Hoắc Liên Ngao và bạn bè đang chơi rất vui, tiếng cười nói và tiếng nũng nịu của mấy cô gái chốc chốc lại vọng ra từ sân tennis, xuyên qua những tán cây.
Men theo tiếng cười ấy, Khang Kiều rảo nhanh bước chân.
Sân tennis được bọc xung quanh bởi một tấm lưới cao hơn một mét. Ở cửa vào, bảo vệ nhà họ Hoắc chặn cô lại: Cậu chủ Liên Ngao đã dặn dò, trong lúc cậu ấy chơi tennis không được để bất kỳ ai làm phiền.
Sau khi bị từ chối, Khang Kiều liền đứng một bên, dù lâu thế nào trận tennis cũng có lúc phải kết thúc.
Tiếng bóng đập lên lưới và tiếng cười của các cô gái chốc chốc lại vọng vào tai Khang Kiều. Thi thoảng còn nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh gọi tên anh: “Liên Ngao, mau tới giúp em”.
Sau đó, quả bóng xuyên qua tấm lưới sắt rơi xuống chân Khang Kiều. Cô gái mặc váy ngắn màu trắng thở hồng hộc chạy tới trước mặt cô, nhặt quả bóng dưới đất lên.
Cô gái vừa nhìn tóc cô thì phì cười, kiểu tóc của cô kỳ lạ mà.
Khang Kiều tỏ ra vô cảm.
Cô gái kia nhún vai, nhảy chân sáo trở về, theo tiếng gió, giọng cô gái vang xa: “Liên Ngao, anh ra mà xem, ngoài kia có một người trông quái dị lắm”.
Hoắc Liên Ngao không chạy ra như lời cô ta.
Tiếng đập bóng vẫn tiếp tục.
Màn đêm buông xuống.
Trận tennis cuối cùng cũng kết thúc.
Những chàng trai cô gái mặc đồ thể thao xinh đẹp nô đùa lần lượt đi về phía Khang Kiều. Hoắc Liên Ngao đi tít phía sau. Họ lần lượt đi ngang qua cô và đều nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ. Cuối cùng đều không hẹn mà gặp nhìn lên tóc cô, sau đó bày ra một biểu cảm sung sướng.
Khi anh đến trước mặt cô, Khang Kiều nói: “Hoắc Liên Ngao, tôi có một chuyện muốn hỏi anh”.
Hoắc Liên Ngao cũng nhìn tóc cô như mọi người. Lát sau, anh quay đầu ra hiệu cho đám bạn đi trước.
Mọi người đều đã đi hết, bảo vệ cũng chọn tránh mặt.
Giờ gà lên chuồng, bóng cây ghê rợn.
Có mấy lần Khang Kiều định lên tiếng nhưng cuối cùng lời đã đến miệng lại bị nuốt trở vào. Một vài suy nghĩ vừa xa vừa gần, cô cũng không biết phải kể từ đâu và kể như thế nào.
Lỡ sai thì sao? Lỡ oan cho anh thì sao? Cô không gánh nổi.
Hoắc Liên Ngao cũng không hề tỏ ra gấp gáp. Anh cúi đầu dùng ngón tay sửa lại những sợi lưới trên chiếc vợt tennis.
Hít sâu một hơi, cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng về trạng thái bình tĩnh nhất: “Chiều nay họ đã gửi một vài bức ảnh vào di động của mẹ tôi”.
Anh không ngẩng đầu, chỉ bật ra một chữ “ừm” tỏ ý mình đang nghe.
“Chính là những bức ảnh vào buổi chiều chúng ta ở cùng nhau…” Cô nói một cách khó khăn, “Anh có nhận được không?”.
Cuối cùng, Hoắc Liên Ngao cũng ngẩng đầu.
Khang Kiều cụp mắt xuống: “Chuyện này rất lạ, tôi nghĩ sao cũng thấy không đúng, mẹ tôi…”.
“Mẹ cô giận điên lên vì những bức ảnh đó?”
Khang Kiều gật đầu.
Tiếng cười khẽ vang lên, hơi thở vào mặt cô. Hoắc Liên Ngao đang cười, ngọn đèn giữa sân tennis khiến xung quanh sáng rực lên như ban ngày. Khuôn mặt gần trong gang tấc mang theo nụ cười nhưng trong ánh mắt chỉ có băng giá.
“Giận điên lên là tốt. Khang Kiều, cô không biết đâu, mùi của căn phòng đó khiến tôi buồn nôn, đệm của nó càng khiến tôi gặp ác mộng. Nhưng bạn tôi nói phải như vậy mới chân thật, mới đạt hiệu quả giống như một thiên kim tiểu thư giàu có và một thằng lưu manh đầu đường xó chợ, như vậy mới thể hiện được sự bất nhất trong ngoài của người nào đó.” Hoắc Liên Ngao nói bằng giọng khinh bỉ.
Ngây người nhìn khuôn mặt ấy, những suy nghĩ rất xa rất xa dần trở nên rõ nét, tới mức có thể chạm đến được.
“Khiến mẹ cô tức giận sao có thể bù đắp những sai lầm ngu xuẩn của bà ta? Tôi phải khiến bà ta giận dữ đến tuyệt vọng. Trước mắt cách hiệu quả nhất chính là xóa tan những suy nghĩ của bà ta khi muốn biến con gái thành con phượng hoàng có thể bay lên cành cao. Tôi dám bảo đám cả giới thượng liệu đều sẽ né xa vị tiểu thư trong ngoài bất nhất.”
“Ảnh do một người bạn của tôi chụp. Cậu ấy vừa giành giải thưởng về nhiếp ảnh của thanh thiếu niên, thế nên cô không cần lo lắng về chuyện ăn ảnh hay không. Cho dù có xấu ma chê quỷ hờn cậu ấy cũng chụp thành mỹ nhân được hết. Huống hồ cô cũng không xấu. Bây giờ, cô và mẹ nên đau đầu với Kevin ấy. Tôi đoán, trông thấy đống ảnh đó, Kevin nhất định sẽ bàng hoàng thảng thốt. Kevin không phải loại người dễ qua mặt, thế nên tôi còn chuẩn bị cho cậu ấy một clip đặc biệt khoảng mười mấy phút. Tôi đã xem qua rồi, tuyệt đối không kém so với cái chúng ta xem hôm đó.”
“Đầu gỗ, cảm ơn cô đã hết sức nhập tâm.”
Chân tay Khang Kiều mất hết sức lực, đờ đẫn đứng tại chỗ.
Ngay gần đó có tiếng con gái thánh thót gọi tên anh.
“Liên Ngao, nhanh lên chút.”
“Đầu gỗ, bây giờ đã hiểu chiều thứ Tư xảy ra chuyện gì chưa?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Phải, biết rồi. Hoắc Liên Ngao vừa rồi đã nói quá rõ ràng rồi. Nếu còn không hiểu ra nữa cô sẽ thật sự biến thành con ngốc hết thuốc chữa như lời Nghê Hải Đường.
Hoắc Liên Ngao đi ngang qua người cô. Khang Kiều giơ tay níu vạt áo anh lại: “Lúc đó anh chẳng phải đã nói sẽ không tính toán ư?”.
Hơi thở của anh phảng phất bên vành tai cô: “Xem ra mẹ cô thật sự đau đầu không ít về cô. Tôi nói này chị gái, cô chóng quên thật. Cô bị tôi lừa bao nhiêu lần rồi hả?”.
Cũng đúng, Khang Kiều nghĩ nhất định là vì khuôn mặt của Hoắc Liên Ngao quá đẹp, mà những thứ đẹp thì dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm. Hơn nữa lần nào anh cũng nói giả mà như thật, từ biểu cảm tới chất giọng.
“Đương nhiên, tôi biết trong chuyện này cô hoàn toàn vô tội, nhưng đến chuyện giết người cô còn tình nguyện làm vì mẹ mình, thế nên tôi nghĩ chút chuyện này chắc là nhẹ nhàng hơn việc để cô giết người nhiều.”
Khang Kiều buông thõng tay xuống, Hoắc Liên Ngao cứ thế lướt qua cô.
Trong đêm mưa tầm tã, Khang Kiều bước đi trên đường phố Bandar Seri Begawan. Đây là lần đầu tiên bỏ ra nhà đi của cô suốt mười tám năm qua, hai má cô vẫn còn in hằn cái tát của Nghê Hải Đường.
Cái tát đó là vài tiếng trước khi Nghê Hải Đường nhận được điện thoại của Kevin đã tặng cho cô. Trong điện thoại, Kevin đã hủy chuyến đi tới Brunei lần này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.