Chương 5
Xá Mộc Manh Sinh
26/03/2021
Vì đây là buổi liên hoan đầu tiên sau kỳ nghỉ hè nên mọi người ăn vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ Lục Thâm. Anh thấy Kỷ Thanh Thiền cùng những học sinh khác quen thuộc tán gẫu qua lại, trên mặt hiện lên vẻ bé ngoan cười ngọt ngào mà anh chưa từng thấy trong tiệm trà, nữ sinh vừa nãy gọi cậu là bé đáng yêu vẫn kêu như vậy tới giờ, cậu cũng không tức giận.
Tới khi tàn tiệc mặt Lục Thâm vẫn đen thùi lùi, lúc mọi người đứng dậy chuẩn bị về, Kỷ Thanh Thiền làm như không có gì liếc mắt nhìn Lục Thâm, vừa vặn đối diện với ánh nhìn của Lục Thâm, ánh mắt cậu ngưng lại một chút, bỏ qua một bên, quay người nhìn về phía Quan Minh Huân:
"Minh Huân, khi nào anh dạy em chơi bóng rổ?"
Quan Minh Huân sờ cằm suy nghĩ:
"Chờ đội bóng rổ của anh bắt đầu luyện tập đi, 6 giờ tối tuần này là buổi đầu tiên, 2 giờ em tới nhà thi đấu tìm anh."
Mắt Kỷ Thanh Thiền sáng lên gật đầu: "Dạ!"
Quan Minh Huân hình như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên chuyển hướng Lục Thâm, hỏi:
"Lục Thâm cậu chơi bóng rổ không? Học kỳ này đội bóng rổ vừa lúc đang tuyển người."
Lục Thâm cảm nhận được một ánh nhìn bỗng nhiên chặt chẽ tập trung vào mình, mắt anh chớp chớp, liền thấy Kỷ Thanh Thiền cau mày vội vã cuống cuồng mà nhìn mình chằm chằm, như là không muốn để cho mình gia nhập.
Lục Thâm khóe miệng nhếch cao, nhìn về phía Quan Minh Huân: "Chơi, cần đăng ký không?"
Lục Thâm được toại nguyện nhìn thấy trong mắt Kỷ Thanh Thiền bùng lên vài đốm lửa, tâm lý sinh ra khoái cảm trả thù, Quan Minh Huân đi tới ôm lấy vai Lục Thâm:
"Không cần, theo tôi tới chỗ huấn luyện viên nói một tiếng là được, tài nghệ của cậu tôi biết."
Kỷ Thanh Thiền cúi đầu theo phía sau, đã đem Lục Thâm xem là cái đinh trong mắt. Vốn dĩ cậu đã bằng lòng coi Lục Thâm là bạn bè, nhưng chỉ giới hạn tại quán trà, không chỉ có tuổi tác xấp xỉ, Lục Thâm còn thường gọi đồ đắt để cậu được trích phần trăm.
Lúc trước anh nói học ở trường Ngoại ngữ, Kỷ Thanh Thiền chỉ lo lắng bị phát hiện, ai ngờ người này vừa đến đã gia nhập vào vòng bạn bè của bọn họ.
Những bạn học nội trú, sau khi ăn cơm trưa chung sẽ về trường học, học ngoại trú đều về nhà. Đại đa số bạn học ở trường Ngoại ngữ đều học ngoại trú, chỉ có nhà xa mới trọ ở trường.
Lục Thâm không muốn làm phiền tài xế, định ở trước vài bữa thử xem.
Mọi người lục tục chia tay, cuối cùng lúc đi tới cửa trường chỉ còn bốn người, Quan Minh Huân nắm tay Kỷ Thư Tình, Lục Thâm đi sau họ, Kỷ Thanh Thiền đi một mình phía trước.
"Lục Thâm, cậu trọ ở trường hả?"
Quan Minh Huân bất thình lình hỏi, Lục Thâm ừ một tiếng, Quan Minh Huân ngừng bước chân:
"Vậy cậu và Thanh Thiền đi vào chung đi, hai chúng tôi đi xem phim."
Lục Thâm nhìn về Kỷ Thanh Thiền phía trước bị ép đứng lại, nói dạ một tiếng, Kỷ Thư Tình dặn Kỷ Thanh Thiền cuối tuần nhớ về nhà, Kỷ Thanh Thiền ngọt ngào đáp ứng.
Hai người cách nhau khoảng nửa mét, nhìn theo Quan Minh Huân và Kỷ Thư Tình đi tới trạm tàu điện ngầm.
Truyện được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của hai người, Kỷ Thanh Thiền mới xoay người, coi như bên cạnh không có ai mà đi về trường, Lục Thâm cũng không nói chuyện với cậu, chỉ là không nhanh không chậm đi theo phía sau cậu.
Đường lớn xuyên qua sân trường, tháng chín gió thổi lành lạnh, thổi bay góc áo sơ mi của Kỷ Thanh Thiền, Lục Thâm đi theo cậu năm phút đồng hồ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm sau gáy Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền không thể không nhận ra được, nhưng cậu vẫn như cũ bình thản ung dung đi về kí túc xá, điều này khiến cho Lục Thâm cảm thấy bản thân như người vô hình.
Đến lầu kí túc xá, Kỷ Thanh Thiền đi thang máy lên lầu, Lục Thâm đi phía sau cậu đè lại thang máy, cản lại động tác Kỷ Thanh Thiền muốn đóng lại thang máy. Cậu rũ mắt liếc nhìn, hai người bình tĩnh đứng trong thang máy, không ai quan tâm ai.
Kỷ Thanh Thiền bấm số 5, Lục Thâm không động đậy, trong quá trình thang máy lên Kỷ Thanh Thiền rốt cục không nhịn được mở miệng:
"Anh muốn lên phòng ký túc xá của tôi à?"
Lục Thâm trừng mắt nhìn bóng Kỷ Thanh Thiền phản chiếu trên tấm gương thang máy, âm thanh lành lạnh mà trả lời:
"Tôi ở tầng 5."
Đôi mắt màu nâu nhạt của Kỷ Thanh Thiền run rẩy, thang máy vừa đến nơi liền ra ngoài trước, như là đang trốn cái gì, Lục Thâm theo ở phía sau đi ra, theo dõi Kỷ Thanh Thiền đi đến phòng ngủ của mình.
Lục Thâm rũ lông mi, chậm rãi đi về phía phòng ngủ của mình, dùng mật mã mở cửa, cửa mở ra. Kỷ Thanh Thiền đang ngồi ở trên giường thay quần, hai người bốn mắt nhìn nhau.
editor @YinKeAi beta bihyuner
Kỷ Thanh Thiền ngây ngẩn cả người, đôi chân trần trắng mịn bại lộ trước mắt Lục Thâm, làm Lục Thâm hơi chói mắt, hai người im lặng khoảng nửa phút, Kỷ Thanh Thiền mới căm giận mắng câu mẹ nó, cầm quần áo của mình lên, ngay cả dép lê cũng không xỏ, chân trần tiến vào phòng vệ sinh, đập cửa phòng ầm một tiếng.
Lục Thâm mím môi đi tới bên giường. Lúc mang hành lý lên phòng, chủ nhân chiếc giường còn lại vẫn chưa xuất hiện, hiện tại chiếc giường kia đã trải drap màu trắng, gối đầu màu xanh nhạt, đầu giường bày một quyển sổ ghi chép, trên bàn sách đặt một cái đèn bàn màu vàng nhạt và mấy quyển sách bài tập lớp 11.
Thời điểm Kỷ Thanh Thiền mặc áo ngủ đi ra, biểu tình khá khó coi, Lục Thâm dựa vào đầu giường mình chơi điện thoại, nghiêng đầu nhìn cậu, không lên tiếng.
Kỷ Thanh Thiền giờ khắc này cũng không che giấu cái gì ngoan ngoãn đáng yêu hiểu ý, toàn bộ đều rũ bỏ hết. Cậu nhấc chân đá đá chân giường Lục Thâm:
"Này."
Lục Thâm ngẩng đầu lên nhìn cậu, biểu tình Kỷ Thanh Thiền lạnh lùng: "Anh chuyển ra ngoài đi."
Lục Thâm để điện thoại xuống, đứng lên, trực tiếp kề sát trước mặt Kỷ Thanh Thiền. Anh cúi đầu, khoảng cách chóp mũi hai người không vượt quá 5cm. Con ngươi nhạt màu của Kỷ Thanh Thiền lúc này tràn ngập lạnh nhạt, còn mang theo chút cảnh cáo.
"Không chuyển!"
Lục Thâm nói, anh nở nụ cười với Kỷ Thanh Thiền, trong ánh mắt lộ ra khiêu khích, Kỷ Thanh Thiền da dẻ trắng trẻo trong suốt, giờ khắc này Lục Thâm có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới làn da cậu.
Lục Thâm dừng một giây, bước đến tủ quần áo của mình. Ban đầu đoán không ra tính cách Kỷ Thanh Thiền, bây giờ thậm chí nhìn không thấu
cả con người cậu, ấn tượng của Lục Thâm đối với cậu hoàn toàn sụp đổ.
Lục Thâm hơi tức giận cũng ngạc nhiên, còn có chút oan ức vì bị lừa dối.
Truyện được đăng tải trên wattpad @YinKeAi
Anh cầm quần áo ở nhà đi về bên giường, dưới ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thanh Thiền liền cởi quần áo, lộ ra lồng ngực trần trụi, Kỷ Thanh Thiền nhếch môi theo dõi hắn, Lục Thâm nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền, tay chuẩn bị mặc đồ dừng lại, anh tùy tiện quăng quần áo lên ghế, cả người chỉ mặc quần lót tứ giác nằm lên giường:
"Tôi có thói quen ngủ nude, cậu không có ý kiến chứ?"
Kỷ Thanh Thiền lườm anh một cái, quay người đi tới cạnh bàn mình, trầm mặc đọc sách.
Lúc Lục Thâm ngủ trưa dậy thù Kỷ Thanh Thiền vẫn còn đang ngủ, nhưng khi anh vừa đứng dậy, Kỷ Thanh Thiền liền tỉnh. Bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm người ta, Lục Thâm hơi mất tự nhiên, giọng nói Kỷ Thanh Thiền mới vừa tỉnh ngủ còn khàn khàn, thẳng thắn nhìn anh, hỏi:
"Anh nhìn cái gì?"
Lục Thâm lướt mắt qua, Kỷ Thanh Thiền mới vừa tỉnh ngủ, chớp chớp đôi mắt mê man, cả người ngây ngốc, Lục Thâm bất giác buông xuống phiến diện cùng phòng bị với cậu, anh chậm rì rì bước đến toilet, chột dạ nói:
"Nhìn cậu ngủ chảy nước miếng."
Lục Thâm đóng cửa toilet, Kỷ Thanh Thiền đưa tay sờ mặt mình, không có thứ gì, một giây sau, ánh mắt cậu trầm xuống, thầm mắng đậu má.
Tới khi tàn tiệc mặt Lục Thâm vẫn đen thùi lùi, lúc mọi người đứng dậy chuẩn bị về, Kỷ Thanh Thiền làm như không có gì liếc mắt nhìn Lục Thâm, vừa vặn đối diện với ánh nhìn của Lục Thâm, ánh mắt cậu ngưng lại một chút, bỏ qua một bên, quay người nhìn về phía Quan Minh Huân:
"Minh Huân, khi nào anh dạy em chơi bóng rổ?"
Quan Minh Huân sờ cằm suy nghĩ:
"Chờ đội bóng rổ của anh bắt đầu luyện tập đi, 6 giờ tối tuần này là buổi đầu tiên, 2 giờ em tới nhà thi đấu tìm anh."
Mắt Kỷ Thanh Thiền sáng lên gật đầu: "Dạ!"
Quan Minh Huân hình như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên chuyển hướng Lục Thâm, hỏi:
"Lục Thâm cậu chơi bóng rổ không? Học kỳ này đội bóng rổ vừa lúc đang tuyển người."
Lục Thâm cảm nhận được một ánh nhìn bỗng nhiên chặt chẽ tập trung vào mình, mắt anh chớp chớp, liền thấy Kỷ Thanh Thiền cau mày vội vã cuống cuồng mà nhìn mình chằm chằm, như là không muốn để cho mình gia nhập.
Lục Thâm khóe miệng nhếch cao, nhìn về phía Quan Minh Huân: "Chơi, cần đăng ký không?"
Lục Thâm được toại nguyện nhìn thấy trong mắt Kỷ Thanh Thiền bùng lên vài đốm lửa, tâm lý sinh ra khoái cảm trả thù, Quan Minh Huân đi tới ôm lấy vai Lục Thâm:
"Không cần, theo tôi tới chỗ huấn luyện viên nói một tiếng là được, tài nghệ của cậu tôi biết."
Kỷ Thanh Thiền cúi đầu theo phía sau, đã đem Lục Thâm xem là cái đinh trong mắt. Vốn dĩ cậu đã bằng lòng coi Lục Thâm là bạn bè, nhưng chỉ giới hạn tại quán trà, không chỉ có tuổi tác xấp xỉ, Lục Thâm còn thường gọi đồ đắt để cậu được trích phần trăm.
Lúc trước anh nói học ở trường Ngoại ngữ, Kỷ Thanh Thiền chỉ lo lắng bị phát hiện, ai ngờ người này vừa đến đã gia nhập vào vòng bạn bè của bọn họ.
Những bạn học nội trú, sau khi ăn cơm trưa chung sẽ về trường học, học ngoại trú đều về nhà. Đại đa số bạn học ở trường Ngoại ngữ đều học ngoại trú, chỉ có nhà xa mới trọ ở trường.
Lục Thâm không muốn làm phiền tài xế, định ở trước vài bữa thử xem.
Mọi người lục tục chia tay, cuối cùng lúc đi tới cửa trường chỉ còn bốn người, Quan Minh Huân nắm tay Kỷ Thư Tình, Lục Thâm đi sau họ, Kỷ Thanh Thiền đi một mình phía trước.
"Lục Thâm, cậu trọ ở trường hả?"
Quan Minh Huân bất thình lình hỏi, Lục Thâm ừ một tiếng, Quan Minh Huân ngừng bước chân:
"Vậy cậu và Thanh Thiền đi vào chung đi, hai chúng tôi đi xem phim."
Lục Thâm nhìn về Kỷ Thanh Thiền phía trước bị ép đứng lại, nói dạ một tiếng, Kỷ Thư Tình dặn Kỷ Thanh Thiền cuối tuần nhớ về nhà, Kỷ Thanh Thiền ngọt ngào đáp ứng.
Hai người cách nhau khoảng nửa mét, nhìn theo Quan Minh Huân và Kỷ Thư Tình đi tới trạm tàu điện ngầm.
Truyện được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của hai người, Kỷ Thanh Thiền mới xoay người, coi như bên cạnh không có ai mà đi về trường, Lục Thâm cũng không nói chuyện với cậu, chỉ là không nhanh không chậm đi theo phía sau cậu.
Đường lớn xuyên qua sân trường, tháng chín gió thổi lành lạnh, thổi bay góc áo sơ mi của Kỷ Thanh Thiền, Lục Thâm đi theo cậu năm phút đồng hồ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm sau gáy Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền không thể không nhận ra được, nhưng cậu vẫn như cũ bình thản ung dung đi về kí túc xá, điều này khiến cho Lục Thâm cảm thấy bản thân như người vô hình.
Đến lầu kí túc xá, Kỷ Thanh Thiền đi thang máy lên lầu, Lục Thâm đi phía sau cậu đè lại thang máy, cản lại động tác Kỷ Thanh Thiền muốn đóng lại thang máy. Cậu rũ mắt liếc nhìn, hai người bình tĩnh đứng trong thang máy, không ai quan tâm ai.
Kỷ Thanh Thiền bấm số 5, Lục Thâm không động đậy, trong quá trình thang máy lên Kỷ Thanh Thiền rốt cục không nhịn được mở miệng:
"Anh muốn lên phòng ký túc xá của tôi à?"
Lục Thâm trừng mắt nhìn bóng Kỷ Thanh Thiền phản chiếu trên tấm gương thang máy, âm thanh lành lạnh mà trả lời:
"Tôi ở tầng 5."
Đôi mắt màu nâu nhạt của Kỷ Thanh Thiền run rẩy, thang máy vừa đến nơi liền ra ngoài trước, như là đang trốn cái gì, Lục Thâm theo ở phía sau đi ra, theo dõi Kỷ Thanh Thiền đi đến phòng ngủ của mình.
Lục Thâm rũ lông mi, chậm rãi đi về phía phòng ngủ của mình, dùng mật mã mở cửa, cửa mở ra. Kỷ Thanh Thiền đang ngồi ở trên giường thay quần, hai người bốn mắt nhìn nhau.
editor @YinKeAi beta bihyuner
Kỷ Thanh Thiền ngây ngẩn cả người, đôi chân trần trắng mịn bại lộ trước mắt Lục Thâm, làm Lục Thâm hơi chói mắt, hai người im lặng khoảng nửa phút, Kỷ Thanh Thiền mới căm giận mắng câu mẹ nó, cầm quần áo của mình lên, ngay cả dép lê cũng không xỏ, chân trần tiến vào phòng vệ sinh, đập cửa phòng ầm một tiếng.
Lục Thâm mím môi đi tới bên giường. Lúc mang hành lý lên phòng, chủ nhân chiếc giường còn lại vẫn chưa xuất hiện, hiện tại chiếc giường kia đã trải drap màu trắng, gối đầu màu xanh nhạt, đầu giường bày một quyển sổ ghi chép, trên bàn sách đặt một cái đèn bàn màu vàng nhạt và mấy quyển sách bài tập lớp 11.
Thời điểm Kỷ Thanh Thiền mặc áo ngủ đi ra, biểu tình khá khó coi, Lục Thâm dựa vào đầu giường mình chơi điện thoại, nghiêng đầu nhìn cậu, không lên tiếng.
Kỷ Thanh Thiền giờ khắc này cũng không che giấu cái gì ngoan ngoãn đáng yêu hiểu ý, toàn bộ đều rũ bỏ hết. Cậu nhấc chân đá đá chân giường Lục Thâm:
"Này."
Lục Thâm ngẩng đầu lên nhìn cậu, biểu tình Kỷ Thanh Thiền lạnh lùng: "Anh chuyển ra ngoài đi."
Lục Thâm để điện thoại xuống, đứng lên, trực tiếp kề sát trước mặt Kỷ Thanh Thiền. Anh cúi đầu, khoảng cách chóp mũi hai người không vượt quá 5cm. Con ngươi nhạt màu của Kỷ Thanh Thiền lúc này tràn ngập lạnh nhạt, còn mang theo chút cảnh cáo.
"Không chuyển!"
Lục Thâm nói, anh nở nụ cười với Kỷ Thanh Thiền, trong ánh mắt lộ ra khiêu khích, Kỷ Thanh Thiền da dẻ trắng trẻo trong suốt, giờ khắc này Lục Thâm có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới làn da cậu.
Lục Thâm dừng một giây, bước đến tủ quần áo của mình. Ban đầu đoán không ra tính cách Kỷ Thanh Thiền, bây giờ thậm chí nhìn không thấu
cả con người cậu, ấn tượng của Lục Thâm đối với cậu hoàn toàn sụp đổ.
Lục Thâm hơi tức giận cũng ngạc nhiên, còn có chút oan ức vì bị lừa dối.
Truyện được đăng tải trên wattpad @YinKeAi
Anh cầm quần áo ở nhà đi về bên giường, dưới ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thanh Thiền liền cởi quần áo, lộ ra lồng ngực trần trụi, Kỷ Thanh Thiền nhếch môi theo dõi hắn, Lục Thâm nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền, tay chuẩn bị mặc đồ dừng lại, anh tùy tiện quăng quần áo lên ghế, cả người chỉ mặc quần lót tứ giác nằm lên giường:
"Tôi có thói quen ngủ nude, cậu không có ý kiến chứ?"
Kỷ Thanh Thiền lườm anh một cái, quay người đi tới cạnh bàn mình, trầm mặc đọc sách.
Lúc Lục Thâm ngủ trưa dậy thù Kỷ Thanh Thiền vẫn còn đang ngủ, nhưng khi anh vừa đứng dậy, Kỷ Thanh Thiền liền tỉnh. Bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm người ta, Lục Thâm hơi mất tự nhiên, giọng nói Kỷ Thanh Thiền mới vừa tỉnh ngủ còn khàn khàn, thẳng thắn nhìn anh, hỏi:
"Anh nhìn cái gì?"
Lục Thâm lướt mắt qua, Kỷ Thanh Thiền mới vừa tỉnh ngủ, chớp chớp đôi mắt mê man, cả người ngây ngốc, Lục Thâm bất giác buông xuống phiến diện cùng phòng bị với cậu, anh chậm rì rì bước đến toilet, chột dạ nói:
"Nhìn cậu ngủ chảy nước miếng."
Lục Thâm đóng cửa toilet, Kỷ Thanh Thiền đưa tay sờ mặt mình, không có thứ gì, một giây sau, ánh mắt cậu trầm xuống, thầm mắng đậu má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.