Chương 174: Biện
Miêu Nị
21/12/2016
Vừa mở miệng đã ném ngay ra một cái tủ, không cho tam ti trên đại đường có thể mở miệng ra hỏi nửa câu. Ba vị đại nhân liếc mắt nhìn nhau mà tức ấm ách, lần này Phạm Nhàn không thèm nói quy củ đá luôn Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi xuống ngựa, thật sự là đã chọc giận rất nhiều quan viên trong kinh, may mà đại đa số còn nể mặt Tể tướng và Phạm Thượng Thư mà ngại không dám làm gì.
Nhưng ba vị đại nhân ở đây cũng đều có tính toán riêng trong lòng mình, địa vị khác, tính toán khác.
Một lúc lâu sau, Hình bộ Thượng thư Hàn Chí Duy bỗng nhiên lạnh giọng hỏi:
-Hôm qua Ngự Sử thượng chương tố ngươi, Phạm Phụng chính có biết chuyện?
-Biết chuyện, nhưng không biết tường tận.
Phạm Nhàn bình tĩnh đáp.
Hàn Chí Duy nhìn vào hai mắt hắn:
-Phạm Nhàn, ngươi không nên ỷ vào một chút tài danh của mình, ỷ vào bối cảnh sau lưng mình mà cuồng vọng như thế. Cũng đừng tưởng lão phu có thể tin ngươi tố tệ án thực sự là một lòng vì nước vì dân. Nếu ngươi thực có hành vi xấu trong kỳ thi xuân vừa rồi, đừng trách lão phu không khách khí với ngươi.
Phạm Nhàn cau mày trình:
-Đại nhân nói vậy là có chút vấn đề, nếu hạ quan có làm cái gì trong kỳ thi xuân, chẳng lẽ còn mạo hiểm tấu việc này lên triều đình sao? Về hai chữ xấu xa, nguyện lòng xin trả, không dám nhận.
-Lớn mật!
Ba vị đại nhân đồng thanh vỗ án, ở kinh đô nhiều năm như thế, lần đầu gặp qua một kẻ hậu bối cuồng vọng như thế! Hàn Chí Duy tức giận vểnh ngược cả râu mép, oang oang mắng:
-Đừng tưởng rằng tất cả quan viên trong kinh đô này đều e ngại bối cảnh sau lưng ngươi! Bản quan có thể chấp chưởng Hình bộ tám năm, đều là dựa vào một thân chính khí,ngươi không phải giở trò thi ân đe dọa!
Phạm Nhàn buồn cười:
-Việc tra án, quan tâm đến chứng cứ xác thực, nào có như đại nhân dõng dạc phát biểu như khi đang họp? Hạ quan thực không giải thích được.
Hàn Chí Duy tức quá mà cười:
-Tốt tốt! Vậy bản quan hỏi ngươi, ngày mười hai tháng sau ngươi có đi qua Đồng Phúc khách điếm?
Phạm Nhàn biết ngay vấn đề hắn muốn hỏi là chuyện ngày mưa kia, mỉm cười:
-Đúng.
-Có phải ngươi đi gặp bọn Dương Vạn Lý?
-Đúng.
-Trước cửa khảo viện hôm diễn ra kỳ thi xuân, có phải ngươi có giữ Dương Vạn Lý lại thì thầm mấy tiếng?
-Đúng.
-Ngươi là Cư Trung Lang của kỳ thi xuân lần này, ngươi là người nắm trọng trách dán tên. Bản quan hỏi ngươi, Dương Vạn Lý thực sự được vào Tam giáp?
-Đúng.
-Lúc đầu bên ngoài có bao nhiêu người chứng minh ngươi tra ra bí mật trong quần áo của Dương Vạn Lý. Tại sao ngươi vẫn cho hắn vào khảo viện?
Phạm Nhàn bắt đầu cười, nghĩ thầm tấm áo đó đã sớm sai Vương Khải Niên bắt Dương Vạn Lý hủy đi, không chút lo lắng đáp:
-Việc này kiên quyết không có!
-Không có? ~ Hàn Chí Duy giận giữ.
-Đúng.
-Được được được, vậy bản quan hỏi ngươi, khi ở ngoài khảo viện có nhiều thí sinh bỏ ra những vật bậy bạ như thế, nhưng ngươi vẫn cho họ vào?
Phạm Nhàn hơi rùng mình, biết chuyện này nói là chuyện nhỏ không tính, nhưng nếu đối phương thực sự bám víu đó không tha, chắc chắn sẽ có phiền phức, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
-Đúng.
-Tốt!
Mặt Hàn Chí Duy sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt Phạm Nhàn, lạnh giọng:
-Ngươi đã thừa nhận, vậy bản quan không thể làm gì khác hơn là bỏ tù ngươi, tạm gác lại chờ điều tra rõ ràng.
Phạm Nhàn hỏi lại:
-Hạ quan thừa nhận chuyện gì?
Hàn Chí Duy nhíu mày lạnh lùng:
-Ta hỏi ngươi nói, ngươi thừa nhận tất cả. Việc này rõ ràng, Ngũ phẩm Phụng chính Phạm Nhàn, thân là Cư Trung Lang kỳ thi xuân, âm thầm câu kết cùng thí sinh Dương Vạn Lý mưu lợi riêng, làm rối kỷ cương, xem luật pháp như không có, xem thường Thánh ân. Thật sự là to gan lớn mật!
Phạm Nhàn nheo nheo mắt liếc vị Thượng thư này, biện giải:
-Hạ quan chưa từng thừa nhận! Không sai, đúng là ngày mười sáu tháng hai hạ quan có tới chỗ Dương Vạn Lý, đó là bởi vì hạ quan thưởng thức tài học của người này. Lúc đó tệ án bạo phát, nếu thực hạ quan có làm việc thiên tư chi ngại, thì sao lại đâm đầu đi gặp hắn? Hơn nữa lại gặp ngay tại Đồng Phúc khách điếm, lúc đó học sinh rất đông, lẽ nào không sợ người ta nhìn vào nói này nói nọ?
Hắn cười cười:
-Nếu hạ quan dám đi, mặc dù không dám nói là có thể chứng tỏ lòng hạ quan sáng tựa nhật nguyệt, nhưng có thể nào chỉ vì thế mà kết luận hạ quan cấu kết cùng Dương Vạn Lý? Lão đại nhân cũng biết, lần đầu tiên ta gặp Dương Vạn Lý là ở trước cửa khảo trường, nếu nói là đó là cấu kết, thì thực quá oan uổng!
-Vậy ngươi làm giải thích thế nào về việc dám cho học sinh mang theo tài liệu vào trường thi?
Phạm Nhàn hơi nhăn mặt, khi mình làm chuyện đó thì nhiều người thấy lắm, tất cả chỉ trách mình đã không quá coi trọng kỳ thi xuân Khánh quốc, nên mới có hành động liều như thế, bất đắc dĩ lắc đầu:
-Bởi vì Hạ quan được Giám Sát Viện nhờ vả âm thầm từ kỳ thi xuân này mà tìm ra tham quan, nên làm ra chuyện đó, còn về nguyên cớ bên trong, xin Thượng thư đại nhân gửi công văn tới Giám Sát Viện để bọn họ nói rõ.
Hàn Chí Duy tức giận hừ một tiếng, nghĩ thầm Giám Sát Viện là đặc vụ riêng của bệ hạ, mình làm sao mà đi hỏi? Càng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Nhàn lão càng tức giận, ném ống thẻ:
-Thôi thôi thôi, vậy mà ngươi còn không chịu nhận tội. Người đâu, đánh đồ vô sỉ này!
…
-Không được phạt!
Trên đại đường cùng đồng thanh hai người cùng nói, trong đó có một vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh, ông ta cười khổ khuyên khuyên Hình bộ Thượng thư, gã trai trẻ trước mắt không thể coi giống như đám đệ tử quyền quý bình thường, đánh, trừng phạt đó ngàn vạn lần không được! Quý nhân phía sau cũng chỉ cầu có thể giáo huấn hắn một chút, gán cho hắn một tội danh nào đấy, nào dám đánh
Thượng thư Hàn đại nhân sau khi bình tĩnh lại, lại nhớ tới Phạm Nhàn là con rể Tể tướng, con trai Thượng thư, lại là một văn thần được Bệ hạ yêu quý hết mực, hơn nữa Hàn Chí Duy thân đứng đầu một bộ, nào không biết thân phận cao quý của Lâm Uyển Nhi. Được hai vị đồng nghiệp nhắc nhở kịp lúc, lão nhíu mày, nếu thực sự nọc Phạm Nhàn ra đánh một trận, coi như chính mình đã làm không tốt nhiệm vụ các quý nhân trong cung giao cho rồi.
Ngoài ra còn một người cũng mở miệng nói ba tiếng đó cùng lúc ấy, là ai? Ba vị đại nhân nhìn xuống hạ đường, thấy Phạm Nhàn với một vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn mình chờ.
Đại Lý Tự thiếu khanh buồn cười, nhịn không được mở miệng hỏi:
-Vì sao không được đánh?
Hắn thành khẩn giải thích:
-Hạ quan xuất thân là cử nhân, y theo Khánh luật không cần quỳ xuống, khi hỏi thì không được tùy ý tra tấn, vậy mới nói không được đánh, không bằng Nhược Minh Nhật Ngự Sử đại nhân đành bỏ công nói cho Hàn Thượng thư, một người không tuân Khánh luật, vậy vãn sinh nói có điều gì không phải?
Trong ba người thẩm án có Đô Sát Viện Ngự Sử đại phu Quách Tranh kỳ thực là họ hàng xa của Quách Du Chi, thượng tấu Phạm Nhàn, là kẻ đứng đầu, lúc này nghe Phạm Nhàn nói như vậy, cười lạnh nhẹ giọng nói:
-Tài học của Phạm đại nhân không ngừng nâng cao, ngay cả Khánh luật cũng nắm rõ, nhưng ngươi cũng biết, trong Khánh luật có mười lăm tội lớn, nên không cần để ý tới cái trò giảng phép tắc của ngươi.
Vị Ngự Sử đại phu này tất nhiên cũng không dám dụng hình với Phạm Nhàn, nhưng dùng ngôn ngữ đe dọa một chút, coi như bù cho bao nhiêu tức khí và lo phiền của Kinh quan, nhưng thật ra rất nguyện ý làm.
Phạm Nhàn lắc đầu, vẫn bày ra vẻ mặt vô tội:
-Vẫn không được đánh!
Đại Lý Tự thiếu khanh và Tam Ti có ít người liên quan đến tệ án khoa trường nhất, hiếu kỳ hỏi:
-Đây là tội lớn, tiểu Phạm đại nhân không chịu mở miệng tự biện, tại sao lại hai lần nói không được đánh?
Phạm Nhàn thấy không dụng được chiêu thiên ngôn vạn ngữ như lúc nãy, không bằng đánh ra cho xong ngón bài Giám Sát Viện, thành khẩn đáp:
-Sự tình là viện vụ cơ mật, hạ quan chưa được Giám Sát Viện cho phép, thực không dám nói.
Ngón bài này thực hay mà, thực là làm cho người ta tức nghẹn mà chết mà. Ba vị đại nhân nhìn nhau, đều nhìn ra ai cũng tức giận cùng kiêng kỵ, đánh không đánh được, làm sao khiến Phạm Nhàn mở miệng nhận sợ? Sau lưng bọn họ còn ý của chủ tử muốn cho Phạm Nhàn nếm chút khổ sở, chưa được như thế chưa được thả hắn về phủ.
Đúng lúc này, bỗng một vị sư gia mặt đầy khẩn trương từ bên sườn đại đường chạy tới chỗ Hình Bộ Thượng thư Hàn Chí Duy thầm thí nói gì bên tai, vừa nghe sắc mặt lão lập tức thay đổi, hai mắt bắn ra hàn quang, lại có thể thấy mang cả sự úy hận.
Phạm Nhàn nheo mắt nhìn, chân khí bá đạo trong cơ thể được vận chuyển, nhưng chỉ nghe thấy bập bõm mấy tiếng trong câu trả lời của Hàn Chí Duy, mơ hồ hình như hai tiếng Đông cung, cái gì ngoan thủ - không biết là ai cũng không nhiều tin tức, cũng không biết chuyện gì khiến cho vị Hình bộ Thượng thư này hồi hộp khó chịu như thế.
Cùng lúc đó lại có hai tờ giấy được chuyển tới Ngự Sử đại phu Quách Tranh và Đại Lý Tự Thiếu khanh, Quách Tranh mặt mày thản nhìn nhìn thoáng qua tờ giấy, Đại Lý tự thiếu khanh lại mang vẻ khiếp sợ, lo nghĩ, đứng dậy chắp tay thi lễ với hai vị đại nhân bên cạnh:
-Nhà có việc gấp, xin hai vị đại nhân cứ thẩm tra, ra đi một lát sẽ về ngay.
Phạm Nhàn hơi chấn, trong tờ giấy đó có cái gì mà khiến cho vị Đại Lý Tự thiếu khanh này phải dùng đến chiêu trốn? Lại cả Hình bộ nữa, Phạm Nhàn đã sớm điều tra, vị Hình bộ Thượng thư kia nhìn thì có vẻ là công chính liêm minh, nhưng thực ra cũng lại là người của Đông cung. Đại Lý tự thiếu khanh và Xu Mật Viện Tần gia có quan hệ rất tốt, mà vị Ngự Sử đại phu Quách Tranh kia, khi còn trẻ cũng có quan hệ không minh bạch với Trưởng công chúa. Nếu như không phải trong tay Phạm Nhàn có thể nhờ tới lực lượng Giám Sát Viện kinh khủng ấy, nhất định không thể biết được các mối quan hệ ẩn tàng này.
Khi đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng quát chói tai:
-Người đâu, Thái học phụng chính Phạm Nhàn nói càn nơi công đường, thực sự có liên quan đến tệ án, thân phạm mười lăm tội lớm. Đánh!
Trên mặt Hàn Chí Duy Thượng thư đã tức đến nổi cả múi, tựa hồ cực kỳ hạ quyết tâm.
Lúc này Đại Lý Tự thiếu khanh đã trốn tiệt đi rồi, xem ra lão biết là sắp tới đây trên đại đường Hình bộ tất sẽ có cục diện hung hiểm, mà chủ tử của lão, căn bản không muốn động chạm quá mức đến Phạm gia và Tể tướng. Hai mắt Phạm Nhàn phát lạnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hàn Chí Duy mà lạnh lẽo cất lời:
-Lẽ nào Thượng thư đại nhân muốn vu oan giá họa?
Ánh mắt Ngự Sử đại phu Quách Tranh cũng lấp lánh quyết tâm, quát dẹp đường:
-Đánh!
Hai bên nha môn quan vung gậy đánh về phía Phạm Nhàn, mười ba sai nha này cực kỳ chuyên nghiệp, côn hạ không gió, nhưng vô cùng mạnh.
Phạm Nhàn cứng mặt lại, bất động không tránh, chỉ nghe hai tiếng rắc rắc không phải là xương cốt hắn bị đánh gãy, mà là hai cây gậy hình trượng bị chấn gãy, lộ ra cái đầu lởm chởm mảnh gỗ. Đăng bởi: admin
Nhưng ba vị đại nhân ở đây cũng đều có tính toán riêng trong lòng mình, địa vị khác, tính toán khác.
Một lúc lâu sau, Hình bộ Thượng thư Hàn Chí Duy bỗng nhiên lạnh giọng hỏi:
-Hôm qua Ngự Sử thượng chương tố ngươi, Phạm Phụng chính có biết chuyện?
-Biết chuyện, nhưng không biết tường tận.
Phạm Nhàn bình tĩnh đáp.
Hàn Chí Duy nhìn vào hai mắt hắn:
-Phạm Nhàn, ngươi không nên ỷ vào một chút tài danh của mình, ỷ vào bối cảnh sau lưng mình mà cuồng vọng như thế. Cũng đừng tưởng lão phu có thể tin ngươi tố tệ án thực sự là một lòng vì nước vì dân. Nếu ngươi thực có hành vi xấu trong kỳ thi xuân vừa rồi, đừng trách lão phu không khách khí với ngươi.
Phạm Nhàn cau mày trình:
-Đại nhân nói vậy là có chút vấn đề, nếu hạ quan có làm cái gì trong kỳ thi xuân, chẳng lẽ còn mạo hiểm tấu việc này lên triều đình sao? Về hai chữ xấu xa, nguyện lòng xin trả, không dám nhận.
-Lớn mật!
Ba vị đại nhân đồng thanh vỗ án, ở kinh đô nhiều năm như thế, lần đầu gặp qua một kẻ hậu bối cuồng vọng như thế! Hàn Chí Duy tức giận vểnh ngược cả râu mép, oang oang mắng:
-Đừng tưởng rằng tất cả quan viên trong kinh đô này đều e ngại bối cảnh sau lưng ngươi! Bản quan có thể chấp chưởng Hình bộ tám năm, đều là dựa vào một thân chính khí,ngươi không phải giở trò thi ân đe dọa!
Phạm Nhàn buồn cười:
-Việc tra án, quan tâm đến chứng cứ xác thực, nào có như đại nhân dõng dạc phát biểu như khi đang họp? Hạ quan thực không giải thích được.
Hàn Chí Duy tức quá mà cười:
-Tốt tốt! Vậy bản quan hỏi ngươi, ngày mười hai tháng sau ngươi có đi qua Đồng Phúc khách điếm?
Phạm Nhàn biết ngay vấn đề hắn muốn hỏi là chuyện ngày mưa kia, mỉm cười:
-Đúng.
-Có phải ngươi đi gặp bọn Dương Vạn Lý?
-Đúng.
-Trước cửa khảo viện hôm diễn ra kỳ thi xuân, có phải ngươi có giữ Dương Vạn Lý lại thì thầm mấy tiếng?
-Đúng.
-Ngươi là Cư Trung Lang của kỳ thi xuân lần này, ngươi là người nắm trọng trách dán tên. Bản quan hỏi ngươi, Dương Vạn Lý thực sự được vào Tam giáp?
-Đúng.
-Lúc đầu bên ngoài có bao nhiêu người chứng minh ngươi tra ra bí mật trong quần áo của Dương Vạn Lý. Tại sao ngươi vẫn cho hắn vào khảo viện?
Phạm Nhàn bắt đầu cười, nghĩ thầm tấm áo đó đã sớm sai Vương Khải Niên bắt Dương Vạn Lý hủy đi, không chút lo lắng đáp:
-Việc này kiên quyết không có!
-Không có? ~ Hàn Chí Duy giận giữ.
-Đúng.
-Được được được, vậy bản quan hỏi ngươi, khi ở ngoài khảo viện có nhiều thí sinh bỏ ra những vật bậy bạ như thế, nhưng ngươi vẫn cho họ vào?
Phạm Nhàn hơi rùng mình, biết chuyện này nói là chuyện nhỏ không tính, nhưng nếu đối phương thực sự bám víu đó không tha, chắc chắn sẽ có phiền phức, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
-Đúng.
-Tốt!
Mặt Hàn Chí Duy sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt Phạm Nhàn, lạnh giọng:
-Ngươi đã thừa nhận, vậy bản quan không thể làm gì khác hơn là bỏ tù ngươi, tạm gác lại chờ điều tra rõ ràng.
Phạm Nhàn hỏi lại:
-Hạ quan thừa nhận chuyện gì?
Hàn Chí Duy nhíu mày lạnh lùng:
-Ta hỏi ngươi nói, ngươi thừa nhận tất cả. Việc này rõ ràng, Ngũ phẩm Phụng chính Phạm Nhàn, thân là Cư Trung Lang kỳ thi xuân, âm thầm câu kết cùng thí sinh Dương Vạn Lý mưu lợi riêng, làm rối kỷ cương, xem luật pháp như không có, xem thường Thánh ân. Thật sự là to gan lớn mật!
Phạm Nhàn nheo nheo mắt liếc vị Thượng thư này, biện giải:
-Hạ quan chưa từng thừa nhận! Không sai, đúng là ngày mười sáu tháng hai hạ quan có tới chỗ Dương Vạn Lý, đó là bởi vì hạ quan thưởng thức tài học của người này. Lúc đó tệ án bạo phát, nếu thực hạ quan có làm việc thiên tư chi ngại, thì sao lại đâm đầu đi gặp hắn? Hơn nữa lại gặp ngay tại Đồng Phúc khách điếm, lúc đó học sinh rất đông, lẽ nào không sợ người ta nhìn vào nói này nói nọ?
Hắn cười cười:
-Nếu hạ quan dám đi, mặc dù không dám nói là có thể chứng tỏ lòng hạ quan sáng tựa nhật nguyệt, nhưng có thể nào chỉ vì thế mà kết luận hạ quan cấu kết cùng Dương Vạn Lý? Lão đại nhân cũng biết, lần đầu tiên ta gặp Dương Vạn Lý là ở trước cửa khảo trường, nếu nói là đó là cấu kết, thì thực quá oan uổng!
-Vậy ngươi làm giải thích thế nào về việc dám cho học sinh mang theo tài liệu vào trường thi?
Phạm Nhàn hơi nhăn mặt, khi mình làm chuyện đó thì nhiều người thấy lắm, tất cả chỉ trách mình đã không quá coi trọng kỳ thi xuân Khánh quốc, nên mới có hành động liều như thế, bất đắc dĩ lắc đầu:
-Bởi vì Hạ quan được Giám Sát Viện nhờ vả âm thầm từ kỳ thi xuân này mà tìm ra tham quan, nên làm ra chuyện đó, còn về nguyên cớ bên trong, xin Thượng thư đại nhân gửi công văn tới Giám Sát Viện để bọn họ nói rõ.
Hàn Chí Duy tức giận hừ một tiếng, nghĩ thầm Giám Sát Viện là đặc vụ riêng của bệ hạ, mình làm sao mà đi hỏi? Càng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Nhàn lão càng tức giận, ném ống thẻ:
-Thôi thôi thôi, vậy mà ngươi còn không chịu nhận tội. Người đâu, đánh đồ vô sỉ này!
…
-Không được phạt!
Trên đại đường cùng đồng thanh hai người cùng nói, trong đó có một vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh, ông ta cười khổ khuyên khuyên Hình bộ Thượng thư, gã trai trẻ trước mắt không thể coi giống như đám đệ tử quyền quý bình thường, đánh, trừng phạt đó ngàn vạn lần không được! Quý nhân phía sau cũng chỉ cầu có thể giáo huấn hắn một chút, gán cho hắn một tội danh nào đấy, nào dám đánh
Thượng thư Hàn đại nhân sau khi bình tĩnh lại, lại nhớ tới Phạm Nhàn là con rể Tể tướng, con trai Thượng thư, lại là một văn thần được Bệ hạ yêu quý hết mực, hơn nữa Hàn Chí Duy thân đứng đầu một bộ, nào không biết thân phận cao quý của Lâm Uyển Nhi. Được hai vị đồng nghiệp nhắc nhở kịp lúc, lão nhíu mày, nếu thực sự nọc Phạm Nhàn ra đánh một trận, coi như chính mình đã làm không tốt nhiệm vụ các quý nhân trong cung giao cho rồi.
Ngoài ra còn một người cũng mở miệng nói ba tiếng đó cùng lúc ấy, là ai? Ba vị đại nhân nhìn xuống hạ đường, thấy Phạm Nhàn với một vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn mình chờ.
Đại Lý Tự thiếu khanh buồn cười, nhịn không được mở miệng hỏi:
-Vì sao không được đánh?
Hắn thành khẩn giải thích:
-Hạ quan xuất thân là cử nhân, y theo Khánh luật không cần quỳ xuống, khi hỏi thì không được tùy ý tra tấn, vậy mới nói không được đánh, không bằng Nhược Minh Nhật Ngự Sử đại nhân đành bỏ công nói cho Hàn Thượng thư, một người không tuân Khánh luật, vậy vãn sinh nói có điều gì không phải?
Trong ba người thẩm án có Đô Sát Viện Ngự Sử đại phu Quách Tranh kỳ thực là họ hàng xa của Quách Du Chi, thượng tấu Phạm Nhàn, là kẻ đứng đầu, lúc này nghe Phạm Nhàn nói như vậy, cười lạnh nhẹ giọng nói:
-Tài học của Phạm đại nhân không ngừng nâng cao, ngay cả Khánh luật cũng nắm rõ, nhưng ngươi cũng biết, trong Khánh luật có mười lăm tội lớn, nên không cần để ý tới cái trò giảng phép tắc của ngươi.
Vị Ngự Sử đại phu này tất nhiên cũng không dám dụng hình với Phạm Nhàn, nhưng dùng ngôn ngữ đe dọa một chút, coi như bù cho bao nhiêu tức khí và lo phiền của Kinh quan, nhưng thật ra rất nguyện ý làm.
Phạm Nhàn lắc đầu, vẫn bày ra vẻ mặt vô tội:
-Vẫn không được đánh!
Đại Lý Tự thiếu khanh và Tam Ti có ít người liên quan đến tệ án khoa trường nhất, hiếu kỳ hỏi:
-Đây là tội lớn, tiểu Phạm đại nhân không chịu mở miệng tự biện, tại sao lại hai lần nói không được đánh?
Phạm Nhàn thấy không dụng được chiêu thiên ngôn vạn ngữ như lúc nãy, không bằng đánh ra cho xong ngón bài Giám Sát Viện, thành khẩn đáp:
-Sự tình là viện vụ cơ mật, hạ quan chưa được Giám Sát Viện cho phép, thực không dám nói.
Ngón bài này thực hay mà, thực là làm cho người ta tức nghẹn mà chết mà. Ba vị đại nhân nhìn nhau, đều nhìn ra ai cũng tức giận cùng kiêng kỵ, đánh không đánh được, làm sao khiến Phạm Nhàn mở miệng nhận sợ? Sau lưng bọn họ còn ý của chủ tử muốn cho Phạm Nhàn nếm chút khổ sở, chưa được như thế chưa được thả hắn về phủ.
Đúng lúc này, bỗng một vị sư gia mặt đầy khẩn trương từ bên sườn đại đường chạy tới chỗ Hình Bộ Thượng thư Hàn Chí Duy thầm thí nói gì bên tai, vừa nghe sắc mặt lão lập tức thay đổi, hai mắt bắn ra hàn quang, lại có thể thấy mang cả sự úy hận.
Phạm Nhàn nheo mắt nhìn, chân khí bá đạo trong cơ thể được vận chuyển, nhưng chỉ nghe thấy bập bõm mấy tiếng trong câu trả lời của Hàn Chí Duy, mơ hồ hình như hai tiếng Đông cung, cái gì ngoan thủ - không biết là ai cũng không nhiều tin tức, cũng không biết chuyện gì khiến cho vị Hình bộ Thượng thư này hồi hộp khó chịu như thế.
Cùng lúc đó lại có hai tờ giấy được chuyển tới Ngự Sử đại phu Quách Tranh và Đại Lý Tự Thiếu khanh, Quách Tranh mặt mày thản nhìn nhìn thoáng qua tờ giấy, Đại Lý tự thiếu khanh lại mang vẻ khiếp sợ, lo nghĩ, đứng dậy chắp tay thi lễ với hai vị đại nhân bên cạnh:
-Nhà có việc gấp, xin hai vị đại nhân cứ thẩm tra, ra đi một lát sẽ về ngay.
Phạm Nhàn hơi chấn, trong tờ giấy đó có cái gì mà khiến cho vị Đại Lý Tự thiếu khanh này phải dùng đến chiêu trốn? Lại cả Hình bộ nữa, Phạm Nhàn đã sớm điều tra, vị Hình bộ Thượng thư kia nhìn thì có vẻ là công chính liêm minh, nhưng thực ra cũng lại là người của Đông cung. Đại Lý tự thiếu khanh và Xu Mật Viện Tần gia có quan hệ rất tốt, mà vị Ngự Sử đại phu Quách Tranh kia, khi còn trẻ cũng có quan hệ không minh bạch với Trưởng công chúa. Nếu như không phải trong tay Phạm Nhàn có thể nhờ tới lực lượng Giám Sát Viện kinh khủng ấy, nhất định không thể biết được các mối quan hệ ẩn tàng này.
Khi đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng quát chói tai:
-Người đâu, Thái học phụng chính Phạm Nhàn nói càn nơi công đường, thực sự có liên quan đến tệ án, thân phạm mười lăm tội lớm. Đánh!
Trên mặt Hàn Chí Duy Thượng thư đã tức đến nổi cả múi, tựa hồ cực kỳ hạ quyết tâm.
Lúc này Đại Lý Tự thiếu khanh đã trốn tiệt đi rồi, xem ra lão biết là sắp tới đây trên đại đường Hình bộ tất sẽ có cục diện hung hiểm, mà chủ tử của lão, căn bản không muốn động chạm quá mức đến Phạm gia và Tể tướng. Hai mắt Phạm Nhàn phát lạnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hàn Chí Duy mà lạnh lẽo cất lời:
-Lẽ nào Thượng thư đại nhân muốn vu oan giá họa?
Ánh mắt Ngự Sử đại phu Quách Tranh cũng lấp lánh quyết tâm, quát dẹp đường:
-Đánh!
Hai bên nha môn quan vung gậy đánh về phía Phạm Nhàn, mười ba sai nha này cực kỳ chuyên nghiệp, côn hạ không gió, nhưng vô cùng mạnh.
Phạm Nhàn cứng mặt lại, bất động không tránh, chỉ nghe hai tiếng rắc rắc không phải là xương cốt hắn bị đánh gãy, mà là hai cây gậy hình trượng bị chấn gãy, lộ ra cái đầu lởm chởm mảnh gỗ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.