Chương 19: Vấn đề thể diện
Miêu Nị
21/12/2016
Chu quản gia hôm nay không biết vì sao có chút kiêu ngạo, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Thiếu…gia, chuyện tình trong phủ, lão phu nhân nói ta quản là được rồi.
Xưng hô thiếu gia được Chu quản gia tận lực kéo dài ra, bên trong bao hàm ý không tôn kính được biểu hiện ra rất rõ ràng.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn một tia hèn mọn trong mắt đối phương, tuy rằng bản thân mình chưa từng bởi vì thân phận tư sinh mà tự thấy xót xa, nhưng nhìn cái loại ánh mắt nhìn mình như kiểu nghiệt chủng thế này, không khỏi có chút cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy sự tình không ổn, một nha đầu thông minh len lén trốn đi tìm lão phu nhân. Mà những nha hoàn hạ nhân khác khẩn trương chăm chú nhìn. Tuy rằng bên ngoài là nhị phòng, nhưng tất cả mọi người đều biết, thân phận của thiếu gia Phạm Nhàn không vẻ vang chút nào, hơn nữa tất cả chi phí của biệt phủ cảng Đạm Châu, toàn bộ là rút ra từ kinh đô, xuất phát từ tay của vị nhị thái thái kia.
Cũng bởi vì cái dạng này, Chu quản gia là tâm phúc của nhị thái thái mới dám bất kính với thiếu gia như thế. Dù sao trong cảm nhận của mọi người, tương lai được thừa kế gia sản khổng lồ của Ti Nam bá tước chỉ có vị tiểu thiếu gia ở kinh đô kia, mà không phải là thiếu niên mười hai tuổi dáng vẻ tươi cười khả ái trước mặt này.
Bọn hạ nhân tuy rằng luôn luôn tôn kính thương yêu Phạm Nhàn, thế nhưng trong thời khắc này, cũng không có người dám mạo hiểm đắc tội với nhị thái thái, đứng về phía của Phạm Nhàn.
Chỉ có thiếp thân nha hoàn Tư Tư thân thiết nắm tay Phạm Nhàn. Phạm Nhàn rất rõ ràng những hạ nhân này đang lo lắng, cũng biết sinh sống là chuyện không dễ dàng cho nên không chút bi ai hay trái tim vì thế mà băng giá, chỉ là, nhìn vị Chu quản gia sắc mặt xấu xa trước mặt này, hắn vốn nghĩ an phận rốt cục cũng không nhịn được nữa rồi sao?
Chu quản gia là nhị quản gia ở tước phủ Ti Nam bá tước tại kinh đô, bởi vì ở kinh đô phạm phải một số sai phạm nhỏ, cho nên mới bị điều tới nơi xa xôi hẻo lánh như thế này. Thế nhưng vị Chu quản gia cũng không có nghĩ mình sẽ mãi mãi rời khỏi kinh đô phồn hoa, nên cũng không bởi vậy mà bi ai.
Chính thê của Ti Nam bá tước mất đã rất nhiều năm, nhị thái thái bảy năm trước sinh được một nhi tử, nước lên thì thuyền lên, hơn nữa nhà mẹ đẻ của nhị thái thái rất có bối cảnh, cho nên mắt thấy mình sẽ leo lên được chính vị rồi. Tại đây, Chu quản gia là tâm phúc của nhị thái thái đi tới Đạm Châu rồi, tự nhiên trong lòng vẫn hoài thiện chí.
Để hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hắn rất ít để tâm tới quản lý bá tước biệt phủ, đặc biệt tôn trọng với lão phu nhân, đối với hạ nhân cũng rất ôn hòa, hơn nữa rất ít khi nhúng tay vào việc của người khác. Nhưng là mỗi lần thấy loại tiểu tiện tì thì tâm lý tự kỷ biến tướng của hắn lại không nhẫn nhịn được mà xuất ra nhận xét chân thực.
Nhưng không biết vì sao, hắn có chút sợ nam hài mới hơn mười tuổi kia.
Bởi vì bất luận hắn đi tới đâu, dường như đều có thể nhìn thấy khuôn mặt khẽ mỉm cười của nam hài, còn có hai mắt trong suốt như pha lê. Một khuôn mặt sạch đẹp, nhưng nếu mỗi khi vừa tỉnh dậy, lại phát hiện ra có khuôn mặt ở bên cạnh, cái loại cảm giác này cũng thực quái dị.
Lúc Chu quản gia vẻ mặt hòa ái bắt chuyện cùng với bọn hạ nhân thì, tiểu khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Phạm Nhàn ẩn trong bụi hoa si ngốc nhìn hắn; lúc Chu quản gia cau mày chăm chú coi thời gian biểu, khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Phạm Nhàn lại xuất hiện trên các bệ cửa sổ khờ dại nhìn hắn; lúc Chu quản gia cung kính không gì sánh được hồi báo với lão phu nhân, thì khuôn mặt khả ái của tiểu Phạm Nhàn lại xuất hiện bên người lão phu nhân, tràn ngập hiếu kỳ chăm chú nhìn hắn.
Cứ như vậy qua mấy tháng, Chu quản gia nghĩ muốn điên rồi, mặc kệ trợn mắt hay nhắm mắt đều có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái vô hại đó, giống như một gương mặt quỷ bồng bềnh xuất hiện trong sương trắng, nếu như không phải gương mặt của quỷ thì tại sao lại đẹp như thế, hơn nữa còn chuyên chú nhìn mình.
Hắn đã sắp không chịu nổi loại áp lực tinh thần này nữa rồi, thậm chí bắt đầu nghi thần nghi quỷ, có phải tiểu nam hài kia biết mình tới đối phó với hắn không? Nhưng Chu quản gia lập tức nghĩ lại, cái tên nghiệt chủng này mới chỉ lớn một chút, làm sao có khả năng biết được những âm hiểm trong thế giới này, thế nhưng…vì sao hắn lại nhìn ta? Vì sao? Dường như giống với tình huống bây giờ, rõ ràng hắn đang chịu khuất nhục, vì sao hắn còn có thể cười được?
Chu quản gia cười lạnh, nghĩ thầm chuyện tình ở Đạm Châu sẽ nhanh chóng kết thúc, ta hà tất còn phải tức giận vì loại tiểu tiện này.
….
Phạm Nhàn cũng không biết bản thân mình quan sát trắng trợn quản gia lại làm cho đối phương chịu tinh thần áp lực lớn như vậy, đương nhiên nếu hắn biết cũng không có quá nhiều áy náy, hắn chỉ hiếu kỳ muốn biết vị di nương ở kinh đô kia, muốn dùng thủ đoạn gì đối phó với hắn.
Nhưng thấy Chu quản gia giáo huấn đại nha hoàn của mình trước mặt mình, tâm tình của Phạm Nhàn cũng đã bắt đầu khó chịu, nghe được hai chữ bất dương bất âm kia của hắn, dáng cười cười trên mặt đã bắt đầu chậm rãi thu liễm lại.
- Nghe nói thiếu gia nhiều năm trước cũng đuổi một nha hoàn ra khỏi phủ, cũng quá hồ đồ rồi. Sau này chuyện của những hạ nhân trong phủ, thiếu gia tuổi còn nhỏ, ít để tâm thì hơn.
Chu quản gia làm như không nhìn thấy sắc mặt bắt đầu âm trầm của thiếu niên trước mặt, tiếp tục nói, nét mặt mang theo một tia khinh thường.
Phạm Nhàn cười cười:
- Ngươi là cảnh cáo ta an phận sao?
Chu quản gia miệng nói không dám, nhưng ngữ khí mang theo kiêu căng:
- Nào dám? Chỉ là trước khi tới đây, nhị thái thái giao phó, thiếu gia tuổi còn nhỏ, phải chiếu cố nhiều hơn một chút.
Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi:
- Lẽ nào ngươi không sợ ta là một thiếu gia phách lối kiêu ngạo sao?
Chu quản gia nở nụ cười ha hả, sờ sờ chòm râu cũng không nhiều lắm dưới cằm nói rằng:
- Tuy rằng thiếu gia… từ nhỏ đã mất mẫu thân, ít người quản giáo, nhưng tất cả mọi người đều biết, dù sao từ nhỏ cũng được học đủ thứ thi thư, làm sao khắt khe với hạ nhân như thế được.
Hắn nhìn thiếu niên khả ái hơn mười tuổi trước mặt, trong lòng âm thầm buồn cười, một tiểu hài tử như vậy, không ngờ còn muốn ra vẻ chủ nhân trước mặt ta.
- À! ~ Lúc này Phạm Nhàn dường như mới nhớ tới thân phận con tư sinh của mình, dường như tỉnh lại, xoay người rời đi.
Đám nha hoàn tuy rằng biết thiếu gia bênh vực kẻ yếu, nhưng nhìn không có xảy ra xung đột, cũng vì Phạm Nhàn mà thở dài một hơi. Tư Tư nắm lấy tay Phạm Nhàn, viền mắt bắt đầu ẩm ướt rồi, nghĩ thầm thiếu gia thật là đáng thương, lại sợ làm hắn tức giận, len lén dùng khóe mắt nhìn lại, phát hiện ra trong mắt Phạm Nhàn tràn đầy yên lặng, lúc này mới yên lòng.
Phạm Nhàn nắm tay Tư Tư vào phòng, mang hai cái ghế băng dài đặt ở cửa, bảo Tư Tư ngồi ở trên một băng ghế, mang cái ghế còn lại đi tới trong hoa viên.
Đám nha hoàn vẫn còn chưa rời đi, Chu quản gia còn đang oai hùng đứng ở chỗ cũ.
Phạm Nhàn đặt băng ghế dài tới trước mặt Chu quản gia, người chung quanh cảm thấy kỳ quái, Chu quản gia cũng không hiểu nổi, đang chuẩn bị đặt câu hỏi thì tiểu Phạm Nhàn giẫm chân đứng lên trên ghế dài.
Lúc này Phạm Nhàn mới mười hai tuổi, thân thể cũng không cao, thêm vào một cái ghế nữa mới tương đương với Chu quản gia.
Mọi người cảm thấy khó hiểu, không biết hắn đưa cái ghế tới để làm gì, mãi sau, mới thấy Phạm Nhàn giơ tay phải lên bên mép thổi vào hai hơi khí nóng, sau đó đưa lên cao cao.
- Ngươi muốn làm gì?
Những lời này vừa định thoát ra khỏi miệng của Chu quản gia, nhưng chưa kịp phun ra cùng với nước bọt.
Bàn tay nhỏ bé của Phạm Nhàn đã xoay tới, hung hăng đập xuống phía dưới!
Ba!~ một tiếng kêu giòn vang, Chu quản gia bị bạt tai một cái ngã xuống đất, trên mặt xuất hiện ra một cái hình bàn tay nhỏ bé màu đỏ, khóe miệng chảy máu, cả người hắn đã chới với, hắn tuyệt đối không nghĩ tới tiểu hài tử này lại có khí lực lớn như vậy, hơn nữa…tiểu hài tử này không ngờ dám đánh mình!
Tiểu Phạm Nhàn từ trên ghế nhảy xuống, vân vê hai cổ tay, lấy một chiếc khăn tay từ trên người tiểu nha hoàn bên cạnh xoa xoa tay, nhìn Chu quản gia đang nằm rên rỉ trên mặt đất nhẹ giọng nói rằng:
- Đọc đủ thư thi cũng có thể đánh người. Ta tuy rằng không ngược đãi hạ nhân, nhưng rất thích cho ngươi biết thế nào là điệu bộ của kẻ ăn chơi trác táng. Đăng bởi: admin
- Thiếu…gia, chuyện tình trong phủ, lão phu nhân nói ta quản là được rồi.
Xưng hô thiếu gia được Chu quản gia tận lực kéo dài ra, bên trong bao hàm ý không tôn kính được biểu hiện ra rất rõ ràng.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn một tia hèn mọn trong mắt đối phương, tuy rằng bản thân mình chưa từng bởi vì thân phận tư sinh mà tự thấy xót xa, nhưng nhìn cái loại ánh mắt nhìn mình như kiểu nghiệt chủng thế này, không khỏi có chút cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy sự tình không ổn, một nha đầu thông minh len lén trốn đi tìm lão phu nhân. Mà những nha hoàn hạ nhân khác khẩn trương chăm chú nhìn. Tuy rằng bên ngoài là nhị phòng, nhưng tất cả mọi người đều biết, thân phận của thiếu gia Phạm Nhàn không vẻ vang chút nào, hơn nữa tất cả chi phí của biệt phủ cảng Đạm Châu, toàn bộ là rút ra từ kinh đô, xuất phát từ tay của vị nhị thái thái kia.
Cũng bởi vì cái dạng này, Chu quản gia là tâm phúc của nhị thái thái mới dám bất kính với thiếu gia như thế. Dù sao trong cảm nhận của mọi người, tương lai được thừa kế gia sản khổng lồ của Ti Nam bá tước chỉ có vị tiểu thiếu gia ở kinh đô kia, mà không phải là thiếu niên mười hai tuổi dáng vẻ tươi cười khả ái trước mặt này.
Bọn hạ nhân tuy rằng luôn luôn tôn kính thương yêu Phạm Nhàn, thế nhưng trong thời khắc này, cũng không có người dám mạo hiểm đắc tội với nhị thái thái, đứng về phía của Phạm Nhàn.
Chỉ có thiếp thân nha hoàn Tư Tư thân thiết nắm tay Phạm Nhàn. Phạm Nhàn rất rõ ràng những hạ nhân này đang lo lắng, cũng biết sinh sống là chuyện không dễ dàng cho nên không chút bi ai hay trái tim vì thế mà băng giá, chỉ là, nhìn vị Chu quản gia sắc mặt xấu xa trước mặt này, hắn vốn nghĩ an phận rốt cục cũng không nhịn được nữa rồi sao?
Chu quản gia là nhị quản gia ở tước phủ Ti Nam bá tước tại kinh đô, bởi vì ở kinh đô phạm phải một số sai phạm nhỏ, cho nên mới bị điều tới nơi xa xôi hẻo lánh như thế này. Thế nhưng vị Chu quản gia cũng không có nghĩ mình sẽ mãi mãi rời khỏi kinh đô phồn hoa, nên cũng không bởi vậy mà bi ai.
Chính thê của Ti Nam bá tước mất đã rất nhiều năm, nhị thái thái bảy năm trước sinh được một nhi tử, nước lên thì thuyền lên, hơn nữa nhà mẹ đẻ của nhị thái thái rất có bối cảnh, cho nên mắt thấy mình sẽ leo lên được chính vị rồi. Tại đây, Chu quản gia là tâm phúc của nhị thái thái đi tới Đạm Châu rồi, tự nhiên trong lòng vẫn hoài thiện chí.
Để hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hắn rất ít để tâm tới quản lý bá tước biệt phủ, đặc biệt tôn trọng với lão phu nhân, đối với hạ nhân cũng rất ôn hòa, hơn nữa rất ít khi nhúng tay vào việc của người khác. Nhưng là mỗi lần thấy loại tiểu tiện tì thì tâm lý tự kỷ biến tướng của hắn lại không nhẫn nhịn được mà xuất ra nhận xét chân thực.
Nhưng không biết vì sao, hắn có chút sợ nam hài mới hơn mười tuổi kia.
Bởi vì bất luận hắn đi tới đâu, dường như đều có thể nhìn thấy khuôn mặt khẽ mỉm cười của nam hài, còn có hai mắt trong suốt như pha lê. Một khuôn mặt sạch đẹp, nhưng nếu mỗi khi vừa tỉnh dậy, lại phát hiện ra có khuôn mặt ở bên cạnh, cái loại cảm giác này cũng thực quái dị.
Lúc Chu quản gia vẻ mặt hòa ái bắt chuyện cùng với bọn hạ nhân thì, tiểu khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Phạm Nhàn ẩn trong bụi hoa si ngốc nhìn hắn; lúc Chu quản gia cau mày chăm chú coi thời gian biểu, khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Phạm Nhàn lại xuất hiện trên các bệ cửa sổ khờ dại nhìn hắn; lúc Chu quản gia cung kính không gì sánh được hồi báo với lão phu nhân, thì khuôn mặt khả ái của tiểu Phạm Nhàn lại xuất hiện bên người lão phu nhân, tràn ngập hiếu kỳ chăm chú nhìn hắn.
Cứ như vậy qua mấy tháng, Chu quản gia nghĩ muốn điên rồi, mặc kệ trợn mắt hay nhắm mắt đều có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái vô hại đó, giống như một gương mặt quỷ bồng bềnh xuất hiện trong sương trắng, nếu như không phải gương mặt của quỷ thì tại sao lại đẹp như thế, hơn nữa còn chuyên chú nhìn mình.
Hắn đã sắp không chịu nổi loại áp lực tinh thần này nữa rồi, thậm chí bắt đầu nghi thần nghi quỷ, có phải tiểu nam hài kia biết mình tới đối phó với hắn không? Nhưng Chu quản gia lập tức nghĩ lại, cái tên nghiệt chủng này mới chỉ lớn một chút, làm sao có khả năng biết được những âm hiểm trong thế giới này, thế nhưng…vì sao hắn lại nhìn ta? Vì sao? Dường như giống với tình huống bây giờ, rõ ràng hắn đang chịu khuất nhục, vì sao hắn còn có thể cười được?
Chu quản gia cười lạnh, nghĩ thầm chuyện tình ở Đạm Châu sẽ nhanh chóng kết thúc, ta hà tất còn phải tức giận vì loại tiểu tiện này.
….
Phạm Nhàn cũng không biết bản thân mình quan sát trắng trợn quản gia lại làm cho đối phương chịu tinh thần áp lực lớn như vậy, đương nhiên nếu hắn biết cũng không có quá nhiều áy náy, hắn chỉ hiếu kỳ muốn biết vị di nương ở kinh đô kia, muốn dùng thủ đoạn gì đối phó với hắn.
Nhưng thấy Chu quản gia giáo huấn đại nha hoàn của mình trước mặt mình, tâm tình của Phạm Nhàn cũng đã bắt đầu khó chịu, nghe được hai chữ bất dương bất âm kia của hắn, dáng cười cười trên mặt đã bắt đầu chậm rãi thu liễm lại.
- Nghe nói thiếu gia nhiều năm trước cũng đuổi một nha hoàn ra khỏi phủ, cũng quá hồ đồ rồi. Sau này chuyện của những hạ nhân trong phủ, thiếu gia tuổi còn nhỏ, ít để tâm thì hơn.
Chu quản gia làm như không nhìn thấy sắc mặt bắt đầu âm trầm của thiếu niên trước mặt, tiếp tục nói, nét mặt mang theo một tia khinh thường.
Phạm Nhàn cười cười:
- Ngươi là cảnh cáo ta an phận sao?
Chu quản gia miệng nói không dám, nhưng ngữ khí mang theo kiêu căng:
- Nào dám? Chỉ là trước khi tới đây, nhị thái thái giao phó, thiếu gia tuổi còn nhỏ, phải chiếu cố nhiều hơn một chút.
Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi:
- Lẽ nào ngươi không sợ ta là một thiếu gia phách lối kiêu ngạo sao?
Chu quản gia nở nụ cười ha hả, sờ sờ chòm râu cũng không nhiều lắm dưới cằm nói rằng:
- Tuy rằng thiếu gia… từ nhỏ đã mất mẫu thân, ít người quản giáo, nhưng tất cả mọi người đều biết, dù sao từ nhỏ cũng được học đủ thứ thi thư, làm sao khắt khe với hạ nhân như thế được.
Hắn nhìn thiếu niên khả ái hơn mười tuổi trước mặt, trong lòng âm thầm buồn cười, một tiểu hài tử như vậy, không ngờ còn muốn ra vẻ chủ nhân trước mặt ta.
- À! ~ Lúc này Phạm Nhàn dường như mới nhớ tới thân phận con tư sinh của mình, dường như tỉnh lại, xoay người rời đi.
Đám nha hoàn tuy rằng biết thiếu gia bênh vực kẻ yếu, nhưng nhìn không có xảy ra xung đột, cũng vì Phạm Nhàn mà thở dài một hơi. Tư Tư nắm lấy tay Phạm Nhàn, viền mắt bắt đầu ẩm ướt rồi, nghĩ thầm thiếu gia thật là đáng thương, lại sợ làm hắn tức giận, len lén dùng khóe mắt nhìn lại, phát hiện ra trong mắt Phạm Nhàn tràn đầy yên lặng, lúc này mới yên lòng.
Phạm Nhàn nắm tay Tư Tư vào phòng, mang hai cái ghế băng dài đặt ở cửa, bảo Tư Tư ngồi ở trên một băng ghế, mang cái ghế còn lại đi tới trong hoa viên.
Đám nha hoàn vẫn còn chưa rời đi, Chu quản gia còn đang oai hùng đứng ở chỗ cũ.
Phạm Nhàn đặt băng ghế dài tới trước mặt Chu quản gia, người chung quanh cảm thấy kỳ quái, Chu quản gia cũng không hiểu nổi, đang chuẩn bị đặt câu hỏi thì tiểu Phạm Nhàn giẫm chân đứng lên trên ghế dài.
Lúc này Phạm Nhàn mới mười hai tuổi, thân thể cũng không cao, thêm vào một cái ghế nữa mới tương đương với Chu quản gia.
Mọi người cảm thấy khó hiểu, không biết hắn đưa cái ghế tới để làm gì, mãi sau, mới thấy Phạm Nhàn giơ tay phải lên bên mép thổi vào hai hơi khí nóng, sau đó đưa lên cao cao.
- Ngươi muốn làm gì?
Những lời này vừa định thoát ra khỏi miệng của Chu quản gia, nhưng chưa kịp phun ra cùng với nước bọt.
Bàn tay nhỏ bé của Phạm Nhàn đã xoay tới, hung hăng đập xuống phía dưới!
Ba!~ một tiếng kêu giòn vang, Chu quản gia bị bạt tai một cái ngã xuống đất, trên mặt xuất hiện ra một cái hình bàn tay nhỏ bé màu đỏ, khóe miệng chảy máu, cả người hắn đã chới với, hắn tuyệt đối không nghĩ tới tiểu hài tử này lại có khí lực lớn như vậy, hơn nữa…tiểu hài tử này không ngờ dám đánh mình!
Tiểu Phạm Nhàn từ trên ghế nhảy xuống, vân vê hai cổ tay, lấy một chiếc khăn tay từ trên người tiểu nha hoàn bên cạnh xoa xoa tay, nhìn Chu quản gia đang nằm rên rỉ trên mặt đất nhẹ giọng nói rằng:
- Đọc đủ thư thi cũng có thể đánh người. Ta tuy rằng không ngược đãi hạ nhân, nhưng rất thích cho ngươi biết thế nào là điệu bộ của kẻ ăn chơi trác táng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.