Khanh Khanh Của Tôi

Chương 10

Xuyên Lan

11/10/2021

Edit: FlantyHoắc Vân Thâm đối mặt với Ngôn Khanh cách tấm màn, chỉ ngắn ngủn một khoảnh khắc, cô đã thấy hơi bất an mà dời ánh mắt đi, vuốt ve làn váy rồi tiếp tục bước vào chỗ ngồi.

Ngày thường cô bước đi rất vững vàng, nhưng hôm nay lại thật cẩn thận từng li từng tí, môi cũng mím chặt, tay nhìn như đang túm váy, nhưng thật ra là ấn lên chân trái của mình.

Đôi mắt Hoắc Vân Thâm tràn ra hơi thở lạnh lẽo, gần như lập tức kết luận.

Chân trái Khanh Khanh bị thương.

Từ tối hôm qua tách ra cho đến bây giờ mới chỉ qua mấy tiếng mà thôi. Rời giường trang điểm thay quần áo không cần phải chạy nhảy, ngay cả luyện nhảy, toàn bộ các động tác cũng hoàn toàn không kịch liệt, không thể nào là ngoài ý muốn.

Hoắc Vân Thâm không có thời gian nhìn kỹ, Ngôn Khanh đã rời khỏi phạm vi tầm nhìn của anh. Tức giận đâm vào thần kinh, lúc anh nhặt di động lên muốn gọi hỏi thẳng ekip chương trình, phía dưới lại vang lên từng tiếng kinh ngạc.

Tống Tuyết Nhiên dán nhãn A tự bình chọn bên hông, thướt tha lả lướt đi ra, không chỉ vẫy tay về phía các thí sinh dự thi mà còn vẫy tay về phía ban giám khảo phía trên, nở một nụ cười rạng rỡ rồi cúi đầu, không tiếc lộ ra khe rãnh trước ngực.

Tô tổng che ngực: “Thật béo ngậy mà.”

Lâm tổng:“Nhìn không ra đấy, ánh mắt cậu không tồi.”

Các cô gái biết Tống Tuyết Nhiên đã từng xuất đạo, không giống đa số các cô đều là con gà non, thái độ không khỏi mang theo sự ngưỡng mộ. Tống Tuyết Nhiên kiêu ngạo mà vén mái tóc dài, liếc Ngôn Khanh một cái, tự tin mười phần tiến thẳng đến khu vực A ở tầng cao nhất.

Chỗ ngồi của 99 thí sinh được chia thành 5 khu vực theo thứ tự từ A đến F, từ cao xuống thấp. Mà bên trong khu A còn có một sự tồn tại đặc biệt, đó chính là ngai vàng nằm ở trung tâm của tầng cao nhất, biểu tượng cho vị trí đứng đầu, độc nhất vô nhị.

Tên gọi cũng khác với cấp bậc A thông thường, chỉ được gọi là “S”.

99 người, chỉ có duy một cấp S, tương đương với việc được đặt trước xuất đạo ở vị trí C.

Điểm S này sẽ được huấn luyện viên trao cho thí sinh đặc biệt xuất sắc trong lần đánh giá ban đầu. Ở các vòng loại sau đó, những thí sinh khác có thể tiến hành tranh đoạt.

Tống Tuyết Nhiên chính là nhắm vào điểm S giữa đám người này. Cô ta không định khiêm tốn, đi thẳng vào bên trong trước ánh mắt hôm mộ ghen tị ở xung quanh.

Cô ta là thí sinh cuối cùng bước vào sân khấu, đến lúc này tất cả đã ngồi đủ. Đèn trong trường quay mờ dần, nhạc nền và nhạc phối đồng thời vang lên, màn hình lớn bắt đầu phát VCR. Ngay sau đó nhóm huấn luyện viên bước lên sân khấu.

Ngôn Khanh ngồi ở khu D, vẫn còn hoảng loạn lo lắng có người trong ban giám khảo… dùng ánh mắt xâm phạm cô.

Loại ánh mắt này, cùng cảm giác nguy hiểm khi đôi tay chạm vào thân thể, vừa run rẩy vừa ngạt thở, khiến cô không thể khống chế mà nghĩ đến Hoắc Vân Thâm.

Nhưng mà, sao có thể… Hoắc Vân Thâm dù có hạ mình cũng sẽ không lộ mặt trong chương trình tuyển chọn tài năng, không phải là tự hạ thấp giá trị bản thân hay sao.

Bên trong đoàn ban giám khảo phía trên, Hoắc Vân Thâm nắm di động đến nóng hổi, cuối cùng vẫn nhẫn nại được, gọi cho Mẫn Kính: “Cô ấy bị thương, tra xem, không được để lộ kết quả ra trước.”

Nếu bây giờ anh trực tiếp đi chất vấn đám ekip, gióng trống khua chiêng làm mọi chuyện vỡ lở, sẽ chỉ mang đến cho Khanh Khanh bối rối.

Mà cái tên mới của chương trình sẽ được công bố sau vài giây nữa, chí ít cô cũng biết rõ sau lưng cô còn có chỗ dựa.

Cùng lúc đó, Ngôn Khanh đang thất thần bị tiếng reo hò trong trường quay làm cho hoảng sợ, cô ngẩng mặt lên nhìn màn hình lớn, trong đầu thoáng chốc trống rỗng.

Từ từ, không phải《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》ư? Sao phía trước lại nhiều thêm hai chữ?!

Cô gái bên cạnh kích động túm lấy tay cô lắc lắc: “Cô xem cô xem! Là Hoắc thị tài trợ! Có Hoắc thị chống lưng, chương trình của chúng ta chắc chắn sẽ nổi tiếng!”

Ngôn Khanh chỉ cảm thấy núi Thái Sơn đè đầu, không khỏi lại lần nữa nghĩ đến ban giám khảo phía trên.

Không phải đâu…

Hoắc Vân Thâm chỉ là nhà đầu tư mà thôi, nhà tư bản cũng cần kiếm tiền, không có khả năng khác.

Ngôn Khanh tự an ủi bản thân xong thì tập trung nhìn vào sân khấu, bốn vị huấn luyện viên hai nam hai nữ lần lượt xuất hiện, cô đều không lạ gì.

Nhưng trước khi vào chỗ ngồi, các huấn luyện viên đồng thanh nói: “Bây giờ, xin mời huấn luyện viên chính《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》của chúng ta — Hạ Minh Cẩn.”

Huấn luyện viên chính là con át chủ bài, được giữ bí mật cho đến thời khắc này mới công bố.

Cả trường quay yên tĩnh trong nháy mắt, gây ra một cảm giác chấn động, sau đó là những tiếng thét chói tai vang vọng.

Ngôn Khanh sửng sốt, là người mà cô biết… Hạ Minh Cẩn ư?

Giây tiếp theo, một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đi lên sân khấu, trên người mặc chiếc áo len màu ấm làm nổi bật làn da trắng như ngọc, quả thật chính là lưu lượng[1] tuyến một có tầm ảnh hưởng lớn, Hạ Minh Cẩn.

[1] Lưu lượng là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao.

Hơn hai năm trước, Ngôn Khanh mới bình phục sau trận ốm nặng ở bệnh viện, tình cờ gặp được Hạ Minh Cẩn đi Canada nghỉ phép. Hạ Minh Cẩn khi đó tự do hơn so với bây giờ. Anh ta nhiều lần lấy lòng cô, thành khẩn mà đưa ra lời kết giao, cũng bày tỏ sẵn sàng công khai mối quan hệ trong giai đoạn sự nghiệp đang thăng hoa, nhưng Ngôn Khanh không có tâm tư đó nên cô kiên trì cự tuyệt. Hạ Minh Cẩn trước sau không từ bỏ, ngày lễ ngày tết vẫn tin nhắn không ngừng, hy vọng cô cân nhắc một lần nữa, thậm chí năm nào cũng sang Canada tìm cô.

Ngôn Khanh chỉ coi anh ta là bạn, không có gì khác. Xấu hổ là nhoáng một cái hơn nửa năm không gặp, cô đã trở thành thí sinh, lại còn phải ca hát nhảy múa trên sân khấu cho anh ta xem.

Ngôn Khanh ôm đầu sầu khổ, cô vướng phải cái vận mệnh sứt sẹo gì đây.

Hạ Minh Cẩn ôn hòa chào hỏi mọi người. Sau khi nói vài câu động viên, vòng bình chọn đầu tiên chính thức mở màn.

Ngôn Khanh biết thứ tự biểu diễn của mình, bởi vì nghiệp dư và không có nhóm nên cô bị xếp cuối cùng trong danh sách. Cô không có gì dị nghị, vừa vặn có thể để vết thương nghỉ ngơi một lúc. Nhưng đến khi phần trình diễn sắp kết thúc, ngay cả Tống Tuyết Nhiên ngồi ở khu vực A cũng chưa đến lượt, khiến mọi người cảm thấy có chút khác thường.

“Sao lại thế này, tôi nhớ rõ Tống Tuyết Nhiên ở giữa mà.”



“Cô ta đổi vị trí với người khác à? Xếp cuối thì tốt hơn hả?”

“Không nên, bây giờ chỉ còn một vị trí A, cô ta với Ngôn Khanh đều chưa lên, nghĩa là chỉ có một người được A trong hai người?”

“Mà cho đến bây giờ S vẫn chưa xuất hiện, A này rất có thể lên thẳng S.”

“Tôi đoán, nói không chừng cô ta cố ý muốn đối đầu với Ngôn Khanh…”

Ngôn Khanh nghe được tiếng thì thầm khe khẽ, cô ngoái đầu nhìn, Tống Tuyết Nhiên ngồi vững vàng ở vị trí chính giữa, cười như không cười liếc cô.

Ngay sau đó câu trả lời đã được công bố, Tống Tuyết Nhiên lên sân khấu thứ hai đếm ngược từ dưới lên, Ngôn Khanh xếp cuối cùng. Hai người cùng đến phòng chờ, đợi lên sân khấu.

Mà lúc này, trên sân khấu chỉ còn thừa một chỗ A và một chỗ F, cách biệt rất lớn.

《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》không có phân đoạn tranh đoạt vị trí, huấn luyện viên chỉ định cấp bậc gì thì chính là cấp đó, muốn đối đầu chỉ có thể chờ vòng đấu loại tiếp theo.

Một điều nữa khiến mọi người để ý là cho đến khi kết thúc phần chấm điểm, ban giám khảo ở phía trên cao, thậm chí cả đèn cũng không bật, càng làm tăng thêm cảm giác khẩn trương.

Tống Tuyết Nhiên cong môi nói với Ngôn Khanh trước khi lên sân khấu: “Đừng gấp, đến cô ngay thôi.”

Dứt lời cô ta ưỡn ngực đi lên, đối mặt với năm vị huấn luyện viên, cười khanh khách nói: “Xin chào các huấn luyện viên. Em có một thỉnh cầu. Em và Ngôn Khanh là hai thí sinh cuối cùng, nghe nói cô ấy có thực lực rất mạnh, giờ đang đứng đợi ở bên ngoài rất đáng thương, có thể để cô ấy và em cùng đứng chung sân khấu, biểu diễn theo hình thức đối kháng được không ạ?”

Ánh mắt Hạ Minh Cẩn chuyển động, cầm lấy microphone: “Ngôn Khanh có muốn không?”

Tống Tuyết Nhiên gật đầu: “Đương nhiên là có, bọn em đã thảo luận với nhau rồi, nhưng dù sao thì cô ấy cũng không có kinh nghiệm sân khấu, có thể nhất thời luống cuống.”

Ngay sau đó có một nhân viên công tác đi hỏi Ngôn Khanh. Ngôn Khanh nghe rất rõ, cô nhớ tới ánh mắt thù địch của Tống Tuyết Nhiên trong phòng thay đồ ngày đó, lại cúi đầu nhìn chân trái đau nhức của mình, trong lòng dần dần thông suốt.

Còn nói không phải Chân Hoàn Truyện?

Người ta đã ép đến tận cửa nhà, nhất định phải lên.

Ngôn Khanh giẫm băng vải trên chân, nhịn đau, cố gắng thoải mái hỏi ống kính: “Tôi đẹp không?”

Ống kính liên tục không ngừng di chuyển lên xuống.

Ngôn Khanh mỉm cười: “Không thể để khuôn mặt đẹp này mất thể diện được.”

Sân khấu không lớn, Ngôn Khanh đứng sóng vai với Tống Tuyết Nhiên, bao nhiêu camera quay xung quanh phòng, các cô gái nhiệt tình la hét.

Tống Tuyết Nhiên ăn mặc gợi cảm, có đầu óc kinh doanh, trong khi Ngôn Khanh lại thanh lịch nội liễm, hai loại khí chất tương phản rõ rệt.

Có thí sinh xem náo nhiệt, không sợ lớn chuyện hét to: “Công chúa Ngôn Khanh aaa —”

Tất cả đều là người trẻ tuổi, bầu không khí dễ dàng sôi trào, tiếng ồn ào thiện ý không ngừng vang lên: “Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm giác giống công chúa.”

Trên đài cao, Tô tổng ngồi lâu đến mức mông phát đau, rốt cuộc đứng dậy: “Thâm ca, tôi thấy cô gái kia có chút vấn đề, cố ý nhằm vào chị dâu nhỏ?”

Hoắc Vân Thâm không nói một lời, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Tuyết Nhiên.

Từ nãy đến giờ cô ta đều như có như không liếc nhìn chân trái Khanh Khanh với ánh mắt đắc thắng, huống chi đối chọi gay gắt rõ ràng như vậy, tâm tư không thể che giấu nổi.

Những cử động nhỏ này, anh có thể nhìn thấu.

Là cô bị thương.

Hoắc Vân Thâm không thể nhịn được nữa, không chờ kết quả của Mẫn Kính, nắm chặt công tắc bật sáng khu vực ban giám khảo, đang định đập mạnh xuống, Ngôn Khanh như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Cô có đôi mắt sáng long lanh, cho dù cách nhau rất xa, cũng có thể đánh bại anh dễ như trở bàn tay.

Hoắc Vân Thâm nhớ lại tối qua, cô ở trong phòng luyện tập mồ hôi rơi như mưa cũng không chịu thả lỏng, chỉ vì muốn có một chỗ đứng trên sân khấu nhỏ này.

Anh có thể làm gián đoạn cuộc thi và kết thúc cuộc đánh giá không công bằng vào ngay lúc này, nhưng để cô hát xong một bài hát, nhảy xong một điệu nhảy, lại càng làm cho cô vui vẻ hơn.

Hoắc Vân Thâm kìm nén thật lực ý muốn xúc động của bản thân.

Khanh Khanh không phải cô gái nhỏ trước kia mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cô không biết anh.

Anh cũng không phải Vân Thâm của cô, chỉ vẻn vẹn là tai hoạ làm người ta phiền chán.

Khống chế quá nhiều, sẽ khiến cô chạy trốn.

Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng trong vài phút để cô thể hiện bản thân nhiều nhất có thể.

Trên sân khấu, Tống Tuyết Nhiên nghe thấy những lời khen ngợi dành cho Ngôn Khanh từ các thí sinh đang ngồi trên ghế, giọng nói mang ý khiêu khích: “Vậy dựa theo thứ tự, tôi bắt đầu trước? Đợi hát xong, chúng ta lại nhảy riêng?”

Cô ta đã nghiên cứu kỹ các chương trình tuyển chọn tài năng ăn khách trong hai năm qua, biết khán giả không thích dáng vẻ khiêm tốn cẩn thận, mà chỉ thích xem thực lực mạnh mẽ và sự ngay thẳng.

Ngôn Khanh tránh ánh mắt dò xét của Hạ Minh Cẩn trên ghế huấn luyện viên, cô gật đầu: “Có thể, cô hát gì?”

Tống Tuyết Nhiên nhướng mày: “Không biết cô từng nghe đến Bông Gòn chưa, là một ca sĩ kiêm sáng tác rất có cá tính, tôi đặc biệt thích ca khúc《Ngủ ngon》kinh điển của cô ấy, độ khó hơi lớn chút.”



Ngôn Khanh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm: “Cô nói ai?”

Tống Tuyết Nhiên trưng vẻ mặt quả nhiên là thế, ám chỉ cô kiến thức nông cạn: “Bông Gòn, nếu cô không biết có thể tra trên mạng.”

Dưới ghế thí sinh cũng đang hưng phấn thảo luận về Bông Gòn. Mọi người lên mạng quanh năm nên đều không xa lạ gì Bông Gòn. Có người còn ngâm nga giai điệu ngay tại chỗ và nhiệt tình thổ lộ: “Tôi siêu thích cô ấy, trong danh sách nhạc của tôi có mấy bài của cô ấy, vô cùng dễ nghe! Tống Tuyết Nhiên chọn bài hát được đấy.”

Hạ Minh Cẩn tuyên bố bắt đầu.

Tống Tuyết Nhiên đặc biệt nâng giai điệu của bài hát《Ngủ ngon》để làm nổi bật. Ngôn Khanh đứng nghe bên cạnh với tâm trạng xoắn xuýt, nghe được một nửa thì không khỏi đỡ trán.

Ấy chị, câu này lạc điệu rồi.

Ôi, muốn phá âm thanh à!

Ngủ ngon hát thế này sắp thành ác mộng rồi!

Theo tiêu chuẩn bình thường, Tống Tuyết Nhiên đã hoàn thành tốt và có thể đánh lừa mọi người. Hơn nữa bởi vì bản thân ca khúc mang mỹ cảm mạnh mẽ, có tính mê hoặc rất lớn, có hai huấn luyện viên không hiểu bài hát lắm đang liên tục gật đầu.

Cô ta hát xong, kế tiếp đến lượt Ngôn Khanh.

Trước trận đấu, vì độ nóng của chương trình, An Lan dặn cô cứ làm phần mở đầu ổn thỏa, không cần đặc biệt xuất sắc, sau mới càng dễ có đề tài, vì thế chọn cho cô một bài tương đối nhẹ nhàng của Bông Gòn. Sau khi hát xong mới làm sáng tỏ bản thân chính là Bông Gòn.

Nhưng bài hát này không mang tính chất chữa bệnh, không bùng nổ như《Ngủ ngon》, cho dù hát tốt cũng không đạt hiệu quả quá khích.

Bởi vì trước đó cũng không ai ngờ sẽ gặp phải cảnh không đội trời chung như thế này.

Nhưng ca khúc đã đăng ký không thể thay đổi.

Quả nhiên sau khi cô nói ra tên bài hát, đã bị Tống Tuyết Nhiên kinh ngạc xen mồm: “Ngôn Khanh, không phải cô cũng theo tôi đấy chứ? Còn chọn bài hát có độ khó thấp hơn của Bông Gòn?”

Ngôn Khanh không trả lời cô ta mà chuyên tâm hát xong ca khúc này.

Biểu cảm của Tống Tuyết Nhiên hơi quái dị, kỹ năng hát của Ngôn Khanh tốt đến mức khiến cô ta kinh ngạc không nói, lại còn giống với giọng hát của ca sĩ gốc đến mức nực cười?!

Tống Tuyết Nhiên bất an, rất sợ bị Ngôn Khanh gây áp lực trở lại trong việc ca hát. Cô ta căn bản không kịp chờ tiếng nhạc vũ đạo vang lên đã ngắt luôn âm cuối của Ngôn Khanh, ngay tức khắp bắt đầu động tác mạnh mẽ đầu tiên. Cô ta có kinh nghiệm phong phú, trong lúc tức thời bầu không khí trường quay bị bốc cháy, nhóm huấn luyện viên cũng không đưa ra lời nhận xét không tốt nào.

Sau khi nhảy xong, cô ta khiêu khích nhìn về phía Ngôn Khanh: “Đến cô.”

Ngay sau đó phong cách luân chuyển.

Từ vũ đạo bùng nổ chuyên nghiệp biến thành 《Vòng quay tình yêu》ngọt ngào.

Động tác nguyên bản của ca khúc khá đơn giản nhu hoà, nhưng Âu Dương đã sáng tạo thêm nhiều động tác mới vào đó, khiến độ khó rõ ràng tăng lên.

Ngôn Khanh chịu đựng đau đớn, hoàn thành mọi động tác một cách trôi chảy. Cả quá trình cô đều duy trì nụ cười trong sáng rất phù hợp với bài hát, nhưng tới một chi tiết khó nhất ở phần cuối, cô không nhịn được nữa khiến chân trái dừng lại, suýt thì ngã sấp xuống trên sân khấu.

Cô cắn răng cố gắng ổn định, kết thúc một cách tiêu chuẩn, trong mắt cười ra ánh lệ.

Dưới sân khấu vang lên tiếng nghị luận: “Xong rồi, Ngôn Khanh sơ suất.”

Mấy cô gái biết chân cô bị thương cũng không dám hé răng. Âu Dương gấp đến độ hét rống lên, bị đồng đội giữ chặt ngăn cản vì sợ gây phiền toái.

Dù sao ai cũng biết, Tống Tuyết Nhiên là bạn gái tai tiếng của Hoắc tổng, mà chương trình lại do Hoắc thị tài trợ, tương đương với việc Hoắc thị kiểm soát hoàn toàn.

Nói không chừng đã có dự định sẵn, ai dám lắm miệng vào thời khắc mấu chốt bình chọn xếp hạng như thế này.

Giờ chỉ còn lại một A một F, là quyết định vận mệnh.

Nhóm huấn luyện viên từng nghe thấy những điều này, cũng có nỗi lo lắng giống như thế.

Mặc dù lúc trước nhận được tin tức là Ngôn Khanh được chương trình coi trọng hơn Tống Tuyết Nhiên, nhưng sai lầm của Ngôn Khanh không thể không nhắc đến, còn có núi cao Hoắc thị ở giữa, cho dù Ngôn Khanh được ưu ái, cũng chỉ có thể để Ngôn Khanh oan ức, được điểm F.

Ngôn Khanh sau khi nhảy xong đau đến phát run, nói không nên lời lời nói, chậm rãi cúi đầu xuống. Mà nhóm huấn luyện viên bên kia cũng đã ra kết quả. Hạ Minh Cẩn không cho Ngôn Khanh cơ hội mở miệng, dứt khoát nói thẳng với cô: “Tôi thừa nhận trình độ của cô rất tốt, nếu không phải cô mắc sai lầm, cô xứng đáng được điểm A, và thậm chí là cao hơn. Nhưng rất xin lỗi, cô suýt nữa ngã xuống là sự thật, mà trước mắt chỉ còn hai cấp bậc cách xa nhau.”

Lần đầu tiên trong đêm nay Ngôn Khanh nghiêm túc nhìn về phía Hạ Minh Cẩn, cổ họng nghẹn lại, nói ra câu quan trọng nhất: “Tôi xin phép hát một bài nữa!”

Trong thể lệ cuộc thi, nếu có nguyện vọng, thí sinh có thể biểu diễn một tiết mục ngắn với nội dung khác sau khi hoàn thành phần trình diễn đã đăng ký, nếu có được sự đồng ý của nhóm huấn luyện viên.

Cô không muốn tranh cãi về câu chuyện bên trong việc nhảy múa, chỉ muốn hát《Ngủ ngon》một lần, dù chỉ một đoạn ngắn cũng có thể hoàn thành yêu cầu của An Lan quang minh chính đại nói ra mình là Bông Gòn, mà không phải mang theo bóng ma thất bại.

Hạ Minh Cẩn cau mày, cũng nhìn thấy ánh mắt né tránh của các huấn luyện viên khác.

Nếu cho Ngôn Khanh một cơ hội, nếu cô thực sự biểu hiện xuất sắc, thì kết cục sẽ thế nào?

Hoắc thị… những nghệ sĩ như anh ta không đắc tội nổi.

Anh ta quyết định đợi chút nữa xuống sân khấu sẽ an ủi cô sau, thế nên nói: “Không cần như thế, chúng tôi đã thấy rõ trình độ của cô. Biểu hiện của Tống Tuyết Nhiên tốt hơn cô, cho nên đáng được A. Chúng tôi quyết định chọn Tống —”

Ánh đèn trong trường quay đột nhiên tối đi.

Lời nói dang dở của Hạ Minh Cẩn đột nhiên im bặt, anh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn về phía nguồn sáng duy nhất trong khán đài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khanh Khanh Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook