Chương 25
Xuyên Lan
11/10/2021
Edit: FlantyHoắc Vân Thâm vẫn còn ngơ ngác ôm con mèo bông. Ngôn Khanh ôm anh, cô nghĩ cảnh tượng như vậy thoạt nhìn chắc chắn rất ngốc, nhưng bản thân cô ở trong đó, lại chỉ muốn khóc.
Cô không rõ mình làm thế là đúng hay sai, trong lòng mê mang bối rối.
Là an ủi tình cảm đơn thuần. Cô tích cực cho đi, đến gần anh, cùng anh nấu ăn, ca hát dỗ dành anh. Tất cả những điều này cô đều tình nguyện.
Nhưng chủ động tiếp xúc thân thể, đối với cô mà nói lại là một ý nghĩa khác. Cô muốn trao cho tình yêu đích thực của mình, cũng là người thực sự yêu cô, chứ không phải… làm thế thân.
Ngoài điều này, Ngôn Khanh càng sợ sự thân mật quá mức sẽ khiến mối quan hệ bị xáo trộn. Một khi phòng tuyến phá vỡ, cô sẽ bị anh mê hoặc, trầm luân không dứt.
Hết kỳ hạn ba năm, cô sẽ thế nào?
Lún vào quá sâu, sẽ thịt nát xương tan.
Thế nhưng tất cả lo lắng và do dự, tại thời khắc chứng kiến Hoắc Vân Thâm ôm gấu bông đã chính thức sụp đổ.
Cô đau lòng muốn chết. Muốn anh vui vẻ một chút, dù biết rõ đó là cái hố không đáy, chỉ cần có thể sưởi ấm cho anh, cô cũng sẽ lựa chọn nhảy xuống.
Ngôn Khanh dùng lông mi ẩm ướt cọ lên tóc Hoắc Vân Thâm, hai tay thu lại, quấn lấy bả vai anh.
Ôm anh thôi mà! Có gì ghê gớm đâu!
Cô bảo vệ lấy trái tim mình, không đắm chìm vào anh là ổn rồi.
“Anh xem anh đáng thương chưa, còn lấy dây buộc tóc buộc cho gấu bông.” Ngôn Khanh mang theo giọng mũi nói, “Em thừa nhận, lúc nãy là em không muốn thân thiết lắm, nhưng không phải giờ em đến ôm anh rồi hả.”
Hoắc Vân Thâm không nghe rõ giọng Ngôn Khanh, trong tai anh là tiếng tim đập thình thịch vang dội.
Anh chậm rãi đặt con mèo bông sang một bên, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Ngôn Khanh lo lắng hỏi: “Tốt hơn chút nào không? Có thể thử đi ngủ một chút không? Anh —”
Mới nói được một nửa, người đàn ông đang ôm đột nhiên kéo cánh tay cô, xoay ghế dựa lại, mặt đối mặt ôm chặt lấy cô, rồi khéo léo nắm lấy eo cô. Cả người cô không khỏi mềm nhũn, thuận thế ngồi trên đùi anh.
Tư thế này càng thích hợp thân mật hơn.
Hoắc Vân Thâm khảm cô vào ngực mình, một tay đè chặt sau lưng, một tay ôm lấy cái đầu đang lộn xộn của cô, nửa cưỡng chế nửa giam cầm, tham luyến hấp thụ nhiệt độ cơ thể cô.
Thân nhiệt Ngôn Khanh tăng vọt, muốn đẩy anh ra, lại cảm thấy không thích hợp, dù sao cũng là tự cô vui vẻ chạy tới.
Cô chịu thua, thành thật làm ổ trước ngực anh một hồi lâu. Mãi cho đến lúc anh ôm chặt hơn khiến cô ngạt thở, cô mới khàn khàn thương lượng: “Thâm Thâm, cái đó, em không thở nổi…”
Hoắc Vân Thâm không buông tay, mà nâng cô lên cao một chút để cô hô hấp thông thuận.
Lỗ tai Ngôn Khanh nóng bừng, ngượng ngùng lấy tóc che đi, rồi vỗ vỗ anh: “Được chưa? Đừng ôm mãi thế, đêm nay anh phải cố gắng ngủ ngon.”
“Không đủ,” Anh nghẹn ngào từ chối, “ôm thêm mười phút.”
“Anh còn tính thời gian chính xác à,” Ngôn Khanh không biết nên khóc hay cười, “đừng có quá khích.”
Hoắc Vân Thâm cố chấp ôm cô: “Lần sau không biết phải đợi bao lâu.”
Ngôn Khanh sớm đã chuẩn bị tâm lý, chuyện như thế này không có khả năng chỉ xảy ra một lần, nếu cô mở miệng thì phải chịu trách nhiệm.
Cô bất đắc dĩ nhìn anh với cái cổ cứng ngắc, khẽ nói: “Em đồng ý với anh, nếu giấc ngủ đêm nay của anh thật sự cải thiện, vậy sau này chỉ cần là ngày em ở nhà, trước khi ngủ em sẽ ôm anh một lần, không tính trong phạm vi đổi điểm, được không.”
Cánh tay Hoắc Vân Thâm căng cứng, anh vội vàng đáp: “Được.”
Ngôn Khanh thử nhúc nhích một chút, uyển chuyển hỏi: “Vậy anh để em đứng lên nhé?”
Hoắc Vân Thâm không làm theo ý muốn của Ngôn Khanh, mà thay đổi hướng cô ngồi trên đùi, để cô đưa lưng về phía anh, tiếp tục ôm cô. Sau đó lấy một tờ giấy trắng từ bàn bên cạnh, đặt bút vào tay cô: “Quy định đổi điểm phải đặt ra ngay bây giờ, nếu không không được ngủ.”
Lý do này là đòn sát thủ vạn năng. Ngôn Khanh đành phải ngồi trên đùi Hoắc tổng giống như một đứa trẻ, gian nan cầm bút trong vòng ôm của anh.
Quy định…
Không thể quá đơn giản.
Nếu dễ dàng đạt được, anh sẽ mất nhiệt tình đối với việc ăn uống.
Ngôn Khanh viết từng nét: “Một ngày ba bữa, chủ động ăn đủ lượng tiêu chuẩn do bác sĩ dinh dưỡng chuẩn bị, quay video lại. Tròn mười lần, đổi lấy nắm tay. Đủ hai mươi lần, đổi lấy cái ôm. Đủ…”
Cô dừng một lát, nhận thấy tim người đàn ông đập nhanh hơn, cắn môi viết: “… 30 lần, đổi hôn lên trán.”
Sau đó bổ sung: “Sau mỗi lần đổi điểm, số điểm sẽ bị xoá về 0, phải tích lại từ đầu.”
“Như vậy anh có chấp nhận không?”
Hoắc Vân Thâm không lên tiếng, mà dùng bàn tay to rộng bao trùm tay cô, dùng bút tiếp tục viết vào phía sau: “Đủ 40 lần, anh đến ngủ trên sàn phòng ngủ của em. Đủ 50 lần…”
Sức anh quá lớn, ngòi bút đâm thủng trang giấy: “Đổi hôn môi.”
Lông mi Ngôn Khanh run rẩy, quay đầu nhìn đôi mắt đen láy của người đàn ông, hỏi: “Hoắc Vân Thâm, anh có nhớ em là ai không?”
Cô không phải Vân Khanh… sao anh còn muốn hôn môi.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm đôi môi bị cô cắn đỏ: “Đương nhiên anh nhớ, không ai có thể nhớ rõ hơn anh.”
Cuối cùng, Ngôn Khanh vẫn tôn trọng ý kiến của Hoắc tổng. Với tình trạng trước mắt của anh, đạt tiêu chuẩn ăn 50 lần tuyệt đối là một vấn đề nan giải. Mà phía trước lại có nhiều phần thưởng như vậy, chắc chắn anh sẽ đổi lấy nó. Chờ đến lượt hôn môi, còn không biết là khi nào.
Cứ đồng ý trước đã, cùng lắm nếu thật sự đến ngày đó, chuồn chuồn lướt nước một chút, cũng không tính là gạt người.
Tạm thời… không muốn để anh thất vọng.
Ngôn Khanh về phòng lấy một cái hộp, là chiếc vòng tay theo dõi nhịp tim mà cô mua trên mạng cho Hoắc tổng, tối nay vừa vặn có thể dùng tới.
Cô vừa đeo vòng cho anh, vừa dặn dò: “Cái này có thể kiểm tra chất lượng giấc ngủ. Kết quả kiểm tra sáng mai, nếu có tiến bộ, lời hứa ôm mới có hiệu lực.”
Ngôn Khanh còn sợ Hoắc tổng sẽ ghét bỏ cái vòng nhỏ bé không có giá trị mà lại chẳng hề đẹp đẽ này, không ngờ anh lại âu yếm vuốt ve nó, dùng tay che lại, khi ngước mắt trong mắt còn có ánh sáng: “Em tặng quà cho anh.”
Giọng điệu cô mang vẻ đe doạ: “Biểu hiện không tốt, quà cũng thu hồi.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô, khẽ cười, ghé vào tai cô gằn từng chữ: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
***
Kết quả đổi thành đêm nay Ngôn Khanh mất ngủ. Nằm trên giường lớn mềm mại, trong đầu cô đều là cảm giác ngạt thở và lực ôm mạnh mẽ của Hoắc Vân Thâm, đến rạng sáng mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Trong mộng cũng có một đôi cánh tay mạnh mẽ, cũng ôm chặt cô như anh, như khóc như than mà gọi “Khanh Khanh”.
Ngôn Khanh bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi lạnh, thái dương ẩm ướt.
Cô không khỏi nhớ lại, trước kia cũng có người gọi cô là “Khanh Khanh”, cô không thể tiếp thu được. Nhưng từ khi quen biết Hoắc Vân Thâm đến nay, anh vẫn luôn gọi cô như thế, vậy mà cô lại không cảm thấy khó chịu.
Chắc là… nghe quen rồi?
Ban đầu, giữa cô và anh chỉ toàn là anh chết tôi sống, không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này. Sau, nghe quá nhiều, ngược lại thành quen.
Trong lòng Ngôn Khanh nghĩ như vậy, nhưng sâu trong tâm trí như có một cây kim đâm chọc. Cô lắc lắc đầu, ấn lên mi tâm. Di động bên gối rung rung: “Vợ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Hoắc tổng tỉnh rồi!
Cô vội vàng xuống giường, sửa soạn cho bản thân sạch sẽ, rồi vọt nhanh xuống tầng kiểm tra kết quả: “Thế nào?”
Trên môi Hoắc Vân Thâm có chút huyết sắc hơn hôm qua, đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên, trong giọng nói có chứa ý cười: “Ngủ sâu một tiếng rưỡi, không bị gián đoạn.”
Thế nhưng Ngôn Khanh lại không hề vui mừng, khó chịu càng nhiều hơn.
Ngay cả việc ngủ một tiếng rưỡi cũng khiến anh vui vẻ khoe khoang. Ngày đêm dài đằng đẵng như vậy, sao trước đây anh có thể vượt qua?
Anh thấy biểu cảm của cô nghiêm túc, cho rằng cô hối hận, nụ cười trên môi lập tức biến mất, nhíu mày xác nhận: “Ngôn Khanh, anh có tiến bộ, em không thể phủ nhận.”
Ngôn Khanh hít sâu, ngọt ngào cong cong đôi mắt: “Nói được thì làm được.”
Nhưng cô thân bất do kỷ[1]. Vòng đấu loại tiếp theo sắp diễn ra, cô cần phải nhanh chóng lên ý tưởng mới cho phần trình diễn của nhóm mình, số phận của cả sáu người đều treo trên người cô. Thời gian của cô hoàn toàn không đủ dùng, mấy ngày gần đây không có cách nào ôm anh trước khi đi ngủ.
[1] Thân bất do kỷ: Có một chuyện gì đó mà mình có thể làm nhưng vì một số lý do khách quan nào đó buộc mình không thể làm / Bản thân không thể làm chủ được.
Sau khi ăn xong, Hoắc Vân Thâm đưa Ngôn Khanh đến chỗ chương trình.
Trước lúc chia tay, Ngôn Khanh mở cửa xe ra, nhưng không nhịn được lại quay đầu nhìn anh một cái.
Ánh sáng buổi sớm vẫn còn rất yếu, chỉ có vài tia sáng mỏng manh chiếu vào cửa sổ xe, hắt lên khuôn mặt anh tuấn, ẩn nhẫn, cất giấu sự dịu dàng sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm.
Cô không thể không hỏi: “Em không thể đặt anh ở vị trí thứ nhất, anh có tức giận không?”
Hoắc Vân Thâm khẽ cười: “Anh đang tập làm quen, sẽ tiến bộ.”
Giấc ngủ sẽ tiến bộ, ăn cơm sẽ tiến bộ.
Thậm chí học cách chấp nhận việc bị cô xem nhẹ, cũng sẽ tiến bộ.
Tiến bộ đến khi, có một ngày nào đó cô có thể thật sự tiếp nhận anh.
Ngôn Khanh vào phòng luyện tập, đếm ngược bốn ngày, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu cho những ngày mất ăn mất ngủ.
Trong thời gian ít ỏi còn lại, cô lật lại những sắp xếp trước đó và xây dựng kế hoạch mới, nhận được sự đồng tình ủng hộ của cả nhóm. Mọi người đều tự nguyện lấy cô làm trung tâm, dốc hết sức lực phối hợp, đồng thời làm tốt công tác bảo mật.
Nhỏ tóc xoăn căm giận: “Ngôn Ngôn cậu còn chưa biết đúng không. Vì trình độ các thành viên trong nhóm chúng ta chênh lệch lớn nhất, nên các nhóm khác đều đang chờ xem náo nhiệt, nghị luận trong tối ngoài sáng. Nói hiệu quả của sân khấu cuối cùng chắc chắn không tốt, không chỉ cậu không giữ nổi S, mà cả sáu chúng ta đều bị đánh rớt.”
Âu Dương bĩu môi: “Những con nhóc đó đều là cỏ đầu tường, bị một người kích động đã bắt đầu nói xấu theo. Ngôn Ngôn cậu đừng để ý.”
Ngôn Khanh mỉm cười.
Hoắc tổng thoả mãn vô điều kiện mong muốn của cô. Cô không muốn có tin đồn mập mờ nào ở bên ngoài, anh liền ra ngoài giăng lưới, đầu tư liên tiếp vào vài chương trình tạp kỹ nổi tiếng, còn bao gồm cả tìm kiếm tài năng cho nhóm nhạc nam. Trên thực tế anh cũng nuôi một công ty truyền thông có quy mô đủ lớn. Rất nhiều nghệ sĩ tuyến một biết đó là bút tích của Hoắc thị, đều đang ngo ngoe rục rịch.
Dưới mấy tin tức như vậy, cùng với việc bị account marketing dẫn dắt, công chúng mơ mơ hồ hồ bỏ qua đánh giá lúc ban đầu. Sự bảo vệ đặc biệt Hoắc thị dành cho cô dần dần biến thành “Hoắc tổng đang có ý dấn thân vào giới giải trí, tiện tay mở một cánh cửa, rút thăm trúng một khuôn mặt mới có thể nổi tiếng”.
Tên Ngôn Khanh, được xếp vào một trong những “gương mặt mới”, được đặt chung với rất nhiều người. Mặc dù đề tài và độ nổi tiếng của cô tăng lên đều đặn, nhưng không liên quan gì đến Hoắc thị, và cái gọi là “đại tiểu thư nhà giàu” cũng dần dần nhạt nhoà đi.
Huống hồ bản thân Hoắc Vân Thâm cũng nổi tiếng là một kẻ máu lạnh bạc tình. Ai cũng không nghĩ đến khả năng, một người mới vào nghề tưởng chừng được anh vô tình quan tâm, lại là người vợ hợp pháp được anh coi như trân bảo.
Mặt ngoài, Ngôn Khanh chỉ tiếp xúc hời hợt với Hoắc tổng. Hơn nữa, gần đây trừ việc bị Vân Lăng hãm hại, cô cũng không lộ ra lai lịch gì đặc biệt. Đám thiếu nữ nhìn thấy những lời đàm tiếu trên mạng sẽ không tránh được mà thuận theo chiều gió, không còn ân cần kính sợ cô như trước kia, thậm chí còn có một số người không phục.
Ngôn Khanh cảm thấy không quan trọng: “Không cần phải để ý đến các cô ấy, hãy là chính mình.”
Bắt đầu từ vòng đấu loại này, vai trò của đoàn huấn luyện viên sẽ được chuyển từ “quyết định” thành “phụ trợ”. Thứ hạng và khả năng đi hay ở của mỗi thí sinh được quyết định toàn diện thông qua kênh bình chọn trực tuyến và hàng nghìn người bình chọn trực tiếp tại địa điểm ghi hình chương trình.
Sắp phải đối mặt với khán giả và người hâm mộ, nói không khẩn trương là giả.
Đêm trước khi ghi hình, trong phòng tập đẫm mồ hôi, Nhỏ tóc xoăn thấp thỏm hỏi: “Ngôn Ngôn, cậu không hoảng hốt à? Nhiều người nhìn chúng ta biểu diễn như vậy.”
Ngôn Khanh nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, trước mắt là hình ảnh đêm đó ở nhà, Hoắc Vân Thâm vẫy cây gậy huỳnh quang tạm thời, nói với cô “Em tốt hơn bất cứ ai”.
Cô hơi thất thần.
Bốn ngày liên tiếp đi sớm về trễ, cô không nhìn vào di động nhiều, nhưng mỗi ngày Hoắc Vân Thâm vẫn gửi video đều đặn về bữa ăn của anh. Cô nhìn ra được, anh ăn cũng không ngon miệng lắm, khó khăn nuốt phần thức ăn không hợp khẩu vị của mình, nhưng vẫn cong môi cười nhìn về phía ống kính.
Đợi sau khi kết thúc kỳ này, cô muốn về nhà vài ngày, để cùng anh…
“Nghĩ gì đấy? Trên đài vừa mới thông báo, chúng ta mau đi chọn trang phục biểu diễn thôi.”
Ngôn Khanh run lên.
Vậy mà cô… đang nghĩ về anh.
Ngôn Khanh thở hắt ra, dành thời gian dẫn cả nhóm xuất phát.
Tên tiết mục của các cô là 《Chim bay》, để đạt được hiệu quả sân khấu tốt nhất thì trang phục rất quan trọng. Kiểu dáng mà ekip chương trình cung cấp có hạn, phải đi sớm một chút mới có khả năng lựa chọn được thứ phù hợp.
Tình cờ có một nhóm sáu người bước ra từ phòng tập bên cạnh, đi ngay phía trước các cô, vừa thảo luận với nhau, vừa nói mỉa.
“Rốt cuộc Ngôn Khanh có bối cảnh không ta? Trước kia phô trương như thế, hay là tự mình thổi phồng.”
“Ai biết được, về sau Hoắc tổng không lộ mặt nữa, xem ra cũng không để ý cô ta thế nào.”
“Lần này cả nửa nhóm của cô ta đều đội sổ, chắc chắn xong đời rồi, còn đóng cửa ra vẻ thần bí cái gì. Tôi đoán cô ta sẽ từ bỏ hiệu quả của cả đội, chỉ lo bản thân hát thật tốt, đến lúc đó trên mạng nhất định sẽ mắng cô ta ích kỷ.”
“Vốn tưởng mình xuất phát điểm cao, vững vàng ngồi ở vị trí C, giờ thì chờ thất bại thảm hại đi.”
Âu Dương trầm mặt, đuổi lên trước muốn đánh lộn. Ngôn Khanh kịp thời giữ chặt cô ấy lại, khẽ nói: “Đừng xúc động, làm chính sự trước.”
Đội này đến phòng chọn trang phục nhanh hơn các cô một bước. Giữa tầng tầng quần áo trên kệ, có một khu được gắn lông vũ vô cùng bắt mắt.
Mắt Ngôn Khanh sáng lên, lông vũ phù hợp với 《Chim bay》, các nhóm khác không cần thiết, mặc vào cũng không hợp với phong cách biểu diễn.
Cô đi thẳng đến chỗ mấy bộ quần áo đó, nhân viên công tác cũng mỉm cười nói: “Bộ này rất đặc biệt, hợp với cô.”
Ngón tay Ngôn Khanh vừa đụng vào mép váy, một cái tay khác bỗng dưng đưa qua, kéo lại như cướp giật.
Cô ngẩng đầu lên, chính là đội trưởng nhóm vừa ban nãy châm chọc các cô ở ngoài phòng tập.
“Đến trước chọn trước, đến sau chọn sau, bọn tôi muốn nó.” Đội trưởng này hiện đang xếp thứ hai, từ trước đến nay đều tự cho mình là cao, vô cùng khó chịu khi bị Ngôn Khanh đoạt mất danh tiếng. Khó có được cơ hội này, cô ta cố ý hỏi ngay trước mặt mọi người, “Cô sẽ không ăn cướp trắng trợn đấy chứ? Hay là cô thừa nhận, đội cô không đủ tự tin đến mức cần phải nhờ vào quần áo?”
Ngôn Khanh nhíu mày: “Bộ này không hợp với loại nhạc của các cô.”
Đội trưởng khẽ hừ một tiếng: “Đẹp không được à.”
Rồi ngay lập tức gọi các thành viên trong đội, lấy toàn bộ phần có lông vũ mang đi.
Ngôn Khanh và mấy cô nàng kia chắc chắn sẽ ngã thảm hại, cô ta chính là muốn cô ngay cả khả năng tạo hình cũng không dựa vào nổi.
Dù sao Ngôn Khanh cũng không có chỗ dựa, tranh cãi đã không còn quan trọng, cô phải lui lại, thì vị trí cao nhất mới có chỗ trống.
Âu Dương không nhịn được nữa, xắn tay áo lên. Ngôn Khanh lại một lần nữa ngăn cản cô ấy, mím môi bảo: “Náo như vậy chỉ khiến người ta chế giễu, truyền ra rồi bôi đen thôi. Không phải cho rằng chúng ta không làm được à, vậy thì dùng thực lực chứng minh.”
Trình diễn thật tốt, nhất định có thể bù đắp cho sự thiếu sót về trang phục.
Lúc Ngôn Khanh về đến ký túc xá đã 1 giờ sáng.
Cô lấy di động ra, muốn lật xem video hôm nay của Hoắc tổng, mới giật mình phát hiện tin nhắn cuối cùng vừa được gửi mười phút trước.
Vân Thâm: “Đã ngủ chưa?”
Cô vội vàng lướt lên trên, từ 9 giờ tối cho đến tận bây giờ, cách nửa giờ một cái.
“Đã bốn ngày anh không được gặp em.”
“Có thể ra ngoài không? Anh ở dưới tầng.”
“Một phút cũng được.”
Còn rất nhiều, mãi cho đến cái vừa rồi: “Đã ngủ chưa?”
Lời anh nói rất đơn giản, không cố tình bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì với cô, nhưng Ngôn Khanh lại cảm thấy cả người như ngâm trong nước chanh, chua xót từ làn da đến xương cốt.
Cô không trả lời, sợ chẳng may đáp lại thì anh đã đi mất.
Ngôn Khanh nắm chặt di động, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo rồi vội vàng xuống tầng. Cô lo tiếng thang máy quá lớn sẽ gây sự chú ý, nên bước vào thang bộ, lúc đến tầng một thì thở hổn hển.
Bảo vệ đã ngủ say, cánh cửa nhỏ bên cạnh không khóa. Khi ra ngoài mới phát hiện có tuyết rơi, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Ngôn Khanh chạy về hướng toà nhà anh thường đậu xe. Từ xa đã thấy một bóng người cao lớn đứng trong gió tuyết, ngửa đầu nhìn về phía ký túc xá của cô.
Nhất thời cô như mất đi giọng nói, dụi khoé mắt ửng hồng vì gió lạnh, chạy nhanh đến bên anh.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu xuống khi nghe thấy âm thanh. Nháy mắt ấy, trong mắt tràn ra ánh sáng, còn sáng hơn cả lớp tuyết nát dưới ngọn đèn.
Anh sải bước đón cô, vừa đi vừa cởi cúc áo khoác, vạt áo ấm áp rộng mở, dùng sức bọc lấy cơ thể mảnh mai của cô.
“Anh…”
“Anh không vi phạm quy định,” Trong cổ họng anh là tiếng thở dài thỏa mãn. Anh cong sống lưng, ôm chặt cô nói, “Đêm nay anh sẽ ngủ ở trong xe, cho nên mới đến đòi vợ một cái… ôm nợ bốn ngày.”
Cô không rõ mình làm thế là đúng hay sai, trong lòng mê mang bối rối.
Là an ủi tình cảm đơn thuần. Cô tích cực cho đi, đến gần anh, cùng anh nấu ăn, ca hát dỗ dành anh. Tất cả những điều này cô đều tình nguyện.
Nhưng chủ động tiếp xúc thân thể, đối với cô mà nói lại là một ý nghĩa khác. Cô muốn trao cho tình yêu đích thực của mình, cũng là người thực sự yêu cô, chứ không phải… làm thế thân.
Ngoài điều này, Ngôn Khanh càng sợ sự thân mật quá mức sẽ khiến mối quan hệ bị xáo trộn. Một khi phòng tuyến phá vỡ, cô sẽ bị anh mê hoặc, trầm luân không dứt.
Hết kỳ hạn ba năm, cô sẽ thế nào?
Lún vào quá sâu, sẽ thịt nát xương tan.
Thế nhưng tất cả lo lắng và do dự, tại thời khắc chứng kiến Hoắc Vân Thâm ôm gấu bông đã chính thức sụp đổ.
Cô đau lòng muốn chết. Muốn anh vui vẻ một chút, dù biết rõ đó là cái hố không đáy, chỉ cần có thể sưởi ấm cho anh, cô cũng sẽ lựa chọn nhảy xuống.
Ngôn Khanh dùng lông mi ẩm ướt cọ lên tóc Hoắc Vân Thâm, hai tay thu lại, quấn lấy bả vai anh.
Ôm anh thôi mà! Có gì ghê gớm đâu!
Cô bảo vệ lấy trái tim mình, không đắm chìm vào anh là ổn rồi.
“Anh xem anh đáng thương chưa, còn lấy dây buộc tóc buộc cho gấu bông.” Ngôn Khanh mang theo giọng mũi nói, “Em thừa nhận, lúc nãy là em không muốn thân thiết lắm, nhưng không phải giờ em đến ôm anh rồi hả.”
Hoắc Vân Thâm không nghe rõ giọng Ngôn Khanh, trong tai anh là tiếng tim đập thình thịch vang dội.
Anh chậm rãi đặt con mèo bông sang một bên, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Ngôn Khanh lo lắng hỏi: “Tốt hơn chút nào không? Có thể thử đi ngủ một chút không? Anh —”
Mới nói được một nửa, người đàn ông đang ôm đột nhiên kéo cánh tay cô, xoay ghế dựa lại, mặt đối mặt ôm chặt lấy cô, rồi khéo léo nắm lấy eo cô. Cả người cô không khỏi mềm nhũn, thuận thế ngồi trên đùi anh.
Tư thế này càng thích hợp thân mật hơn.
Hoắc Vân Thâm khảm cô vào ngực mình, một tay đè chặt sau lưng, một tay ôm lấy cái đầu đang lộn xộn của cô, nửa cưỡng chế nửa giam cầm, tham luyến hấp thụ nhiệt độ cơ thể cô.
Thân nhiệt Ngôn Khanh tăng vọt, muốn đẩy anh ra, lại cảm thấy không thích hợp, dù sao cũng là tự cô vui vẻ chạy tới.
Cô chịu thua, thành thật làm ổ trước ngực anh một hồi lâu. Mãi cho đến lúc anh ôm chặt hơn khiến cô ngạt thở, cô mới khàn khàn thương lượng: “Thâm Thâm, cái đó, em không thở nổi…”
Hoắc Vân Thâm không buông tay, mà nâng cô lên cao một chút để cô hô hấp thông thuận.
Lỗ tai Ngôn Khanh nóng bừng, ngượng ngùng lấy tóc che đi, rồi vỗ vỗ anh: “Được chưa? Đừng ôm mãi thế, đêm nay anh phải cố gắng ngủ ngon.”
“Không đủ,” Anh nghẹn ngào từ chối, “ôm thêm mười phút.”
“Anh còn tính thời gian chính xác à,” Ngôn Khanh không biết nên khóc hay cười, “đừng có quá khích.”
Hoắc Vân Thâm cố chấp ôm cô: “Lần sau không biết phải đợi bao lâu.”
Ngôn Khanh sớm đã chuẩn bị tâm lý, chuyện như thế này không có khả năng chỉ xảy ra một lần, nếu cô mở miệng thì phải chịu trách nhiệm.
Cô bất đắc dĩ nhìn anh với cái cổ cứng ngắc, khẽ nói: “Em đồng ý với anh, nếu giấc ngủ đêm nay của anh thật sự cải thiện, vậy sau này chỉ cần là ngày em ở nhà, trước khi ngủ em sẽ ôm anh một lần, không tính trong phạm vi đổi điểm, được không.”
Cánh tay Hoắc Vân Thâm căng cứng, anh vội vàng đáp: “Được.”
Ngôn Khanh thử nhúc nhích một chút, uyển chuyển hỏi: “Vậy anh để em đứng lên nhé?”
Hoắc Vân Thâm không làm theo ý muốn của Ngôn Khanh, mà thay đổi hướng cô ngồi trên đùi, để cô đưa lưng về phía anh, tiếp tục ôm cô. Sau đó lấy một tờ giấy trắng từ bàn bên cạnh, đặt bút vào tay cô: “Quy định đổi điểm phải đặt ra ngay bây giờ, nếu không không được ngủ.”
Lý do này là đòn sát thủ vạn năng. Ngôn Khanh đành phải ngồi trên đùi Hoắc tổng giống như một đứa trẻ, gian nan cầm bút trong vòng ôm của anh.
Quy định…
Không thể quá đơn giản.
Nếu dễ dàng đạt được, anh sẽ mất nhiệt tình đối với việc ăn uống.
Ngôn Khanh viết từng nét: “Một ngày ba bữa, chủ động ăn đủ lượng tiêu chuẩn do bác sĩ dinh dưỡng chuẩn bị, quay video lại. Tròn mười lần, đổi lấy nắm tay. Đủ hai mươi lần, đổi lấy cái ôm. Đủ…”
Cô dừng một lát, nhận thấy tim người đàn ông đập nhanh hơn, cắn môi viết: “… 30 lần, đổi hôn lên trán.”
Sau đó bổ sung: “Sau mỗi lần đổi điểm, số điểm sẽ bị xoá về 0, phải tích lại từ đầu.”
“Như vậy anh có chấp nhận không?”
Hoắc Vân Thâm không lên tiếng, mà dùng bàn tay to rộng bao trùm tay cô, dùng bút tiếp tục viết vào phía sau: “Đủ 40 lần, anh đến ngủ trên sàn phòng ngủ của em. Đủ 50 lần…”
Sức anh quá lớn, ngòi bút đâm thủng trang giấy: “Đổi hôn môi.”
Lông mi Ngôn Khanh run rẩy, quay đầu nhìn đôi mắt đen láy của người đàn ông, hỏi: “Hoắc Vân Thâm, anh có nhớ em là ai không?”
Cô không phải Vân Khanh… sao anh còn muốn hôn môi.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm đôi môi bị cô cắn đỏ: “Đương nhiên anh nhớ, không ai có thể nhớ rõ hơn anh.”
Cuối cùng, Ngôn Khanh vẫn tôn trọng ý kiến của Hoắc tổng. Với tình trạng trước mắt của anh, đạt tiêu chuẩn ăn 50 lần tuyệt đối là một vấn đề nan giải. Mà phía trước lại có nhiều phần thưởng như vậy, chắc chắn anh sẽ đổi lấy nó. Chờ đến lượt hôn môi, còn không biết là khi nào.
Cứ đồng ý trước đã, cùng lắm nếu thật sự đến ngày đó, chuồn chuồn lướt nước một chút, cũng không tính là gạt người.
Tạm thời… không muốn để anh thất vọng.
Ngôn Khanh về phòng lấy một cái hộp, là chiếc vòng tay theo dõi nhịp tim mà cô mua trên mạng cho Hoắc tổng, tối nay vừa vặn có thể dùng tới.
Cô vừa đeo vòng cho anh, vừa dặn dò: “Cái này có thể kiểm tra chất lượng giấc ngủ. Kết quả kiểm tra sáng mai, nếu có tiến bộ, lời hứa ôm mới có hiệu lực.”
Ngôn Khanh còn sợ Hoắc tổng sẽ ghét bỏ cái vòng nhỏ bé không có giá trị mà lại chẳng hề đẹp đẽ này, không ngờ anh lại âu yếm vuốt ve nó, dùng tay che lại, khi ngước mắt trong mắt còn có ánh sáng: “Em tặng quà cho anh.”
Giọng điệu cô mang vẻ đe doạ: “Biểu hiện không tốt, quà cũng thu hồi.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô, khẽ cười, ghé vào tai cô gằn từng chữ: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
***
Kết quả đổi thành đêm nay Ngôn Khanh mất ngủ. Nằm trên giường lớn mềm mại, trong đầu cô đều là cảm giác ngạt thở và lực ôm mạnh mẽ của Hoắc Vân Thâm, đến rạng sáng mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Trong mộng cũng có một đôi cánh tay mạnh mẽ, cũng ôm chặt cô như anh, như khóc như than mà gọi “Khanh Khanh”.
Ngôn Khanh bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi lạnh, thái dương ẩm ướt.
Cô không khỏi nhớ lại, trước kia cũng có người gọi cô là “Khanh Khanh”, cô không thể tiếp thu được. Nhưng từ khi quen biết Hoắc Vân Thâm đến nay, anh vẫn luôn gọi cô như thế, vậy mà cô lại không cảm thấy khó chịu.
Chắc là… nghe quen rồi?
Ban đầu, giữa cô và anh chỉ toàn là anh chết tôi sống, không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này. Sau, nghe quá nhiều, ngược lại thành quen.
Trong lòng Ngôn Khanh nghĩ như vậy, nhưng sâu trong tâm trí như có một cây kim đâm chọc. Cô lắc lắc đầu, ấn lên mi tâm. Di động bên gối rung rung: “Vợ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Hoắc tổng tỉnh rồi!
Cô vội vàng xuống giường, sửa soạn cho bản thân sạch sẽ, rồi vọt nhanh xuống tầng kiểm tra kết quả: “Thế nào?”
Trên môi Hoắc Vân Thâm có chút huyết sắc hơn hôm qua, đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên, trong giọng nói có chứa ý cười: “Ngủ sâu một tiếng rưỡi, không bị gián đoạn.”
Thế nhưng Ngôn Khanh lại không hề vui mừng, khó chịu càng nhiều hơn.
Ngay cả việc ngủ một tiếng rưỡi cũng khiến anh vui vẻ khoe khoang. Ngày đêm dài đằng đẵng như vậy, sao trước đây anh có thể vượt qua?
Anh thấy biểu cảm của cô nghiêm túc, cho rằng cô hối hận, nụ cười trên môi lập tức biến mất, nhíu mày xác nhận: “Ngôn Khanh, anh có tiến bộ, em không thể phủ nhận.”
Ngôn Khanh hít sâu, ngọt ngào cong cong đôi mắt: “Nói được thì làm được.”
Nhưng cô thân bất do kỷ[1]. Vòng đấu loại tiếp theo sắp diễn ra, cô cần phải nhanh chóng lên ý tưởng mới cho phần trình diễn của nhóm mình, số phận của cả sáu người đều treo trên người cô. Thời gian của cô hoàn toàn không đủ dùng, mấy ngày gần đây không có cách nào ôm anh trước khi đi ngủ.
[1] Thân bất do kỷ: Có một chuyện gì đó mà mình có thể làm nhưng vì một số lý do khách quan nào đó buộc mình không thể làm / Bản thân không thể làm chủ được.
Sau khi ăn xong, Hoắc Vân Thâm đưa Ngôn Khanh đến chỗ chương trình.
Trước lúc chia tay, Ngôn Khanh mở cửa xe ra, nhưng không nhịn được lại quay đầu nhìn anh một cái.
Ánh sáng buổi sớm vẫn còn rất yếu, chỉ có vài tia sáng mỏng manh chiếu vào cửa sổ xe, hắt lên khuôn mặt anh tuấn, ẩn nhẫn, cất giấu sự dịu dàng sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm.
Cô không thể không hỏi: “Em không thể đặt anh ở vị trí thứ nhất, anh có tức giận không?”
Hoắc Vân Thâm khẽ cười: “Anh đang tập làm quen, sẽ tiến bộ.”
Giấc ngủ sẽ tiến bộ, ăn cơm sẽ tiến bộ.
Thậm chí học cách chấp nhận việc bị cô xem nhẹ, cũng sẽ tiến bộ.
Tiến bộ đến khi, có một ngày nào đó cô có thể thật sự tiếp nhận anh.
Ngôn Khanh vào phòng luyện tập, đếm ngược bốn ngày, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu cho những ngày mất ăn mất ngủ.
Trong thời gian ít ỏi còn lại, cô lật lại những sắp xếp trước đó và xây dựng kế hoạch mới, nhận được sự đồng tình ủng hộ của cả nhóm. Mọi người đều tự nguyện lấy cô làm trung tâm, dốc hết sức lực phối hợp, đồng thời làm tốt công tác bảo mật.
Nhỏ tóc xoăn căm giận: “Ngôn Ngôn cậu còn chưa biết đúng không. Vì trình độ các thành viên trong nhóm chúng ta chênh lệch lớn nhất, nên các nhóm khác đều đang chờ xem náo nhiệt, nghị luận trong tối ngoài sáng. Nói hiệu quả của sân khấu cuối cùng chắc chắn không tốt, không chỉ cậu không giữ nổi S, mà cả sáu chúng ta đều bị đánh rớt.”
Âu Dương bĩu môi: “Những con nhóc đó đều là cỏ đầu tường, bị một người kích động đã bắt đầu nói xấu theo. Ngôn Ngôn cậu đừng để ý.”
Ngôn Khanh mỉm cười.
Hoắc tổng thoả mãn vô điều kiện mong muốn của cô. Cô không muốn có tin đồn mập mờ nào ở bên ngoài, anh liền ra ngoài giăng lưới, đầu tư liên tiếp vào vài chương trình tạp kỹ nổi tiếng, còn bao gồm cả tìm kiếm tài năng cho nhóm nhạc nam. Trên thực tế anh cũng nuôi một công ty truyền thông có quy mô đủ lớn. Rất nhiều nghệ sĩ tuyến một biết đó là bút tích của Hoắc thị, đều đang ngo ngoe rục rịch.
Dưới mấy tin tức như vậy, cùng với việc bị account marketing dẫn dắt, công chúng mơ mơ hồ hồ bỏ qua đánh giá lúc ban đầu. Sự bảo vệ đặc biệt Hoắc thị dành cho cô dần dần biến thành “Hoắc tổng đang có ý dấn thân vào giới giải trí, tiện tay mở một cánh cửa, rút thăm trúng một khuôn mặt mới có thể nổi tiếng”.
Tên Ngôn Khanh, được xếp vào một trong những “gương mặt mới”, được đặt chung với rất nhiều người. Mặc dù đề tài và độ nổi tiếng của cô tăng lên đều đặn, nhưng không liên quan gì đến Hoắc thị, và cái gọi là “đại tiểu thư nhà giàu” cũng dần dần nhạt nhoà đi.
Huống hồ bản thân Hoắc Vân Thâm cũng nổi tiếng là một kẻ máu lạnh bạc tình. Ai cũng không nghĩ đến khả năng, một người mới vào nghề tưởng chừng được anh vô tình quan tâm, lại là người vợ hợp pháp được anh coi như trân bảo.
Mặt ngoài, Ngôn Khanh chỉ tiếp xúc hời hợt với Hoắc tổng. Hơn nữa, gần đây trừ việc bị Vân Lăng hãm hại, cô cũng không lộ ra lai lịch gì đặc biệt. Đám thiếu nữ nhìn thấy những lời đàm tiếu trên mạng sẽ không tránh được mà thuận theo chiều gió, không còn ân cần kính sợ cô như trước kia, thậm chí còn có một số người không phục.
Ngôn Khanh cảm thấy không quan trọng: “Không cần phải để ý đến các cô ấy, hãy là chính mình.”
Bắt đầu từ vòng đấu loại này, vai trò của đoàn huấn luyện viên sẽ được chuyển từ “quyết định” thành “phụ trợ”. Thứ hạng và khả năng đi hay ở của mỗi thí sinh được quyết định toàn diện thông qua kênh bình chọn trực tuyến và hàng nghìn người bình chọn trực tiếp tại địa điểm ghi hình chương trình.
Sắp phải đối mặt với khán giả và người hâm mộ, nói không khẩn trương là giả.
Đêm trước khi ghi hình, trong phòng tập đẫm mồ hôi, Nhỏ tóc xoăn thấp thỏm hỏi: “Ngôn Ngôn, cậu không hoảng hốt à? Nhiều người nhìn chúng ta biểu diễn như vậy.”
Ngôn Khanh nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, trước mắt là hình ảnh đêm đó ở nhà, Hoắc Vân Thâm vẫy cây gậy huỳnh quang tạm thời, nói với cô “Em tốt hơn bất cứ ai”.
Cô hơi thất thần.
Bốn ngày liên tiếp đi sớm về trễ, cô không nhìn vào di động nhiều, nhưng mỗi ngày Hoắc Vân Thâm vẫn gửi video đều đặn về bữa ăn của anh. Cô nhìn ra được, anh ăn cũng không ngon miệng lắm, khó khăn nuốt phần thức ăn không hợp khẩu vị của mình, nhưng vẫn cong môi cười nhìn về phía ống kính.
Đợi sau khi kết thúc kỳ này, cô muốn về nhà vài ngày, để cùng anh…
“Nghĩ gì đấy? Trên đài vừa mới thông báo, chúng ta mau đi chọn trang phục biểu diễn thôi.”
Ngôn Khanh run lên.
Vậy mà cô… đang nghĩ về anh.
Ngôn Khanh thở hắt ra, dành thời gian dẫn cả nhóm xuất phát.
Tên tiết mục của các cô là 《Chim bay》, để đạt được hiệu quả sân khấu tốt nhất thì trang phục rất quan trọng. Kiểu dáng mà ekip chương trình cung cấp có hạn, phải đi sớm một chút mới có khả năng lựa chọn được thứ phù hợp.
Tình cờ có một nhóm sáu người bước ra từ phòng tập bên cạnh, đi ngay phía trước các cô, vừa thảo luận với nhau, vừa nói mỉa.
“Rốt cuộc Ngôn Khanh có bối cảnh không ta? Trước kia phô trương như thế, hay là tự mình thổi phồng.”
“Ai biết được, về sau Hoắc tổng không lộ mặt nữa, xem ra cũng không để ý cô ta thế nào.”
“Lần này cả nửa nhóm của cô ta đều đội sổ, chắc chắn xong đời rồi, còn đóng cửa ra vẻ thần bí cái gì. Tôi đoán cô ta sẽ từ bỏ hiệu quả của cả đội, chỉ lo bản thân hát thật tốt, đến lúc đó trên mạng nhất định sẽ mắng cô ta ích kỷ.”
“Vốn tưởng mình xuất phát điểm cao, vững vàng ngồi ở vị trí C, giờ thì chờ thất bại thảm hại đi.”
Âu Dương trầm mặt, đuổi lên trước muốn đánh lộn. Ngôn Khanh kịp thời giữ chặt cô ấy lại, khẽ nói: “Đừng xúc động, làm chính sự trước.”
Đội này đến phòng chọn trang phục nhanh hơn các cô một bước. Giữa tầng tầng quần áo trên kệ, có một khu được gắn lông vũ vô cùng bắt mắt.
Mắt Ngôn Khanh sáng lên, lông vũ phù hợp với 《Chim bay》, các nhóm khác không cần thiết, mặc vào cũng không hợp với phong cách biểu diễn.
Cô đi thẳng đến chỗ mấy bộ quần áo đó, nhân viên công tác cũng mỉm cười nói: “Bộ này rất đặc biệt, hợp với cô.”
Ngón tay Ngôn Khanh vừa đụng vào mép váy, một cái tay khác bỗng dưng đưa qua, kéo lại như cướp giật.
Cô ngẩng đầu lên, chính là đội trưởng nhóm vừa ban nãy châm chọc các cô ở ngoài phòng tập.
“Đến trước chọn trước, đến sau chọn sau, bọn tôi muốn nó.” Đội trưởng này hiện đang xếp thứ hai, từ trước đến nay đều tự cho mình là cao, vô cùng khó chịu khi bị Ngôn Khanh đoạt mất danh tiếng. Khó có được cơ hội này, cô ta cố ý hỏi ngay trước mặt mọi người, “Cô sẽ không ăn cướp trắng trợn đấy chứ? Hay là cô thừa nhận, đội cô không đủ tự tin đến mức cần phải nhờ vào quần áo?”
Ngôn Khanh nhíu mày: “Bộ này không hợp với loại nhạc của các cô.”
Đội trưởng khẽ hừ một tiếng: “Đẹp không được à.”
Rồi ngay lập tức gọi các thành viên trong đội, lấy toàn bộ phần có lông vũ mang đi.
Ngôn Khanh và mấy cô nàng kia chắc chắn sẽ ngã thảm hại, cô ta chính là muốn cô ngay cả khả năng tạo hình cũng không dựa vào nổi.
Dù sao Ngôn Khanh cũng không có chỗ dựa, tranh cãi đã không còn quan trọng, cô phải lui lại, thì vị trí cao nhất mới có chỗ trống.
Âu Dương không nhịn được nữa, xắn tay áo lên. Ngôn Khanh lại một lần nữa ngăn cản cô ấy, mím môi bảo: “Náo như vậy chỉ khiến người ta chế giễu, truyền ra rồi bôi đen thôi. Không phải cho rằng chúng ta không làm được à, vậy thì dùng thực lực chứng minh.”
Trình diễn thật tốt, nhất định có thể bù đắp cho sự thiếu sót về trang phục.
Lúc Ngôn Khanh về đến ký túc xá đã 1 giờ sáng.
Cô lấy di động ra, muốn lật xem video hôm nay của Hoắc tổng, mới giật mình phát hiện tin nhắn cuối cùng vừa được gửi mười phút trước.
Vân Thâm: “Đã ngủ chưa?”
Cô vội vàng lướt lên trên, từ 9 giờ tối cho đến tận bây giờ, cách nửa giờ một cái.
“Đã bốn ngày anh không được gặp em.”
“Có thể ra ngoài không? Anh ở dưới tầng.”
“Một phút cũng được.”
Còn rất nhiều, mãi cho đến cái vừa rồi: “Đã ngủ chưa?”
Lời anh nói rất đơn giản, không cố tình bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì với cô, nhưng Ngôn Khanh lại cảm thấy cả người như ngâm trong nước chanh, chua xót từ làn da đến xương cốt.
Cô không trả lời, sợ chẳng may đáp lại thì anh đã đi mất.
Ngôn Khanh nắm chặt di động, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo rồi vội vàng xuống tầng. Cô lo tiếng thang máy quá lớn sẽ gây sự chú ý, nên bước vào thang bộ, lúc đến tầng một thì thở hổn hển.
Bảo vệ đã ngủ say, cánh cửa nhỏ bên cạnh không khóa. Khi ra ngoài mới phát hiện có tuyết rơi, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Ngôn Khanh chạy về hướng toà nhà anh thường đậu xe. Từ xa đã thấy một bóng người cao lớn đứng trong gió tuyết, ngửa đầu nhìn về phía ký túc xá của cô.
Nhất thời cô như mất đi giọng nói, dụi khoé mắt ửng hồng vì gió lạnh, chạy nhanh đến bên anh.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu xuống khi nghe thấy âm thanh. Nháy mắt ấy, trong mắt tràn ra ánh sáng, còn sáng hơn cả lớp tuyết nát dưới ngọn đèn.
Anh sải bước đón cô, vừa đi vừa cởi cúc áo khoác, vạt áo ấm áp rộng mở, dùng sức bọc lấy cơ thể mảnh mai của cô.
“Anh…”
“Anh không vi phạm quy định,” Trong cổ họng anh là tiếng thở dài thỏa mãn. Anh cong sống lưng, ôm chặt cô nói, “Đêm nay anh sẽ ngủ ở trong xe, cho nên mới đến đòi vợ một cái… ôm nợ bốn ngày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.