Chương 32
Xuyên Lan
11/10/2021
Edit: FlantyKhông phải lần đầu tiên Ngôn Khanh hôn anh.
Đêm mới gặp, cô bị anh cưỡng hôn điên cuồng trên cầu, sau đó là ở trong xe, anh làm cô hôn mê, lúc tỉnh lại môi đều sưng phồng.
Nhưng theo đúng nghĩa… nhịp tim đồng đều, môi lưỡi quấn lấy nhau, đến bây giờ Ngôn Khanh mới cảm nhận được.
Anh rất khô nóng, cắn cô mang theo một chút tàn nhẫn, lại thương tiếc mà cọ xát, làm tay chân cô ngứa ngáy đến mềm nhũn cả ra. Anh ôm chặt cơ thể cô, cô không động đậy được, chỉ có thể ngẩng mặt hứng lấy, cảm nhận khi anh đẩy lùi hàm răng đóng chặt, rồi mạnh mẽ công thành chiếm đất.
Ngôn Khanh không dùng được một chút sức lực, mặc cho nhiệt độ cơ thể lên cao, thiêu đốt làn da đang kề sát bên anh.
Môi lưỡi cô ướt nóng như muốn tan ra, choáng váng đến thất điên bát đảo, nhưng cô cũng biết nếu cô không kêu dừng, có lẽ Hoắc Vân Thâm sẽ tiếp tục mất khống chế.
Đây là ở nhà, giường chỉ cách có vài bước, không khí sền sệt thành cái dạng nay, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
… Người Hoắc Vân Thâm yêu là Vân Khanh, người anh hôn cũng là Vân Khanh.
Cô không thể… vờ ngớ ngẩn.
Không cần biết cảm giác sung sướng như thế nào, tay ngo ngoe rục rịch muốn dứt khoát ôm chặt lấy anh hơn, cô cũng phải cưỡng lại sự cám dỗ.
Hoắc Vân Thâm, hệ số nguy hiểm thật sự quá cao…
Ngôn Khanh nhéo lòng bàn tay để bản thân tỉnh táo, nghiêng đầu đi, tránh né sự đòi hỏi của anh, thở gấp: “Còn chưa đủ à.”
Hoắc Vân Thâm bóp cằm cô quay lại, lại một lần nữa phủ lên: “Không đủ.”
Đôi môi muốn nói chuyện của Ngôn Khanh một lần nữa bị đoạt lấy. Có lẽ anh cũng hiểu rằng phải kết thúc, không kiềm chế được khát vọng, so với lúc trước càng mãnh nhiệt hơn, mút cô lưu luyến.
Cô không có can đảm tiếp tục, cố gắng rụt về sau, cúi đầu, thở một cách nặng nhọc, thoát ra khỏi sự giam cầm của anh, trượt từ trên bàn xuống.
“… Bữa sáng sắp lạnh,” Giọng cô yếu ớt, pha chút khàn khàn như cát, “nhanh ăn đi, nếu không dạ dày anh sẽ đau. Về sau nhớ kỹ, người mà anh chờ đã quay về, không biến mất, anh không cần phải coi ăn cơm và giấc ngủ trở thành tội lỗi trừng phạt chính mình, không phải anh sai.”
Ngôn Khanh tránh tầm mắt anh, xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói: “Em, em đi trang điểm trước, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, đợi chút nữa phải quay về chương trình.”
Cô vẫn luôn không dám ngước mắt lên, chật vật trốn vào trong phòng tắm, đóng cửa lại rồi mới liều mạng giậm chân, vội vàng chạy tới trước gương xem trạng thái của mình.
Rất tốt, hai má ửng hồng như được thoa cả hộp phấn, hợp với tình cảnh này.
Trên môi vẫn còn dính nước, như hiệu quả khi đánh lên mấy lớp son bóng.
Trái tim như mắc kẹp trong cổ họng, đập hỗn loạn, khiến cô choáng váng muốn chết tại chỗ.
Vì bảo vệ mạng sống, Ngôn Khanh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rồi rời khỏi nhà cũ. Hoắc Vân Thâm kiên trì đưa cô, ngồi chung ở phía sau. Ngôn Khanh chột dạ ngồi cách anh thật xa, mãi cho đến khi người nào đó hỏi: “Vợ, em thẹn thùng ư?”
Mèo Khanh Khanh bị giẫm phải đuôi: “Hoá ra không phải nụ hôn đầu tiên của anh!”
Hoắc Vân Thâm khẽ bật cười, ý vị thâm trường mà “Ừ” một tiếng: “Em cũng không phải.”
Ngôn Khanh cho là đang nói đến lần trên cầu kia, uất ức bất bình: “Lần đó bị anh cưỡng ép, không tính.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô, trong đôi mắt đen láy nổi lên tia sáng: “Cho nên nói, lần này không bị cưỡng ép, là em tự nguyện.”
Ngôn Khanh nghẹn một hơi, âm thầm véo một phát vào tay, sao mày không nói chuyện chặt chẽ cẩn thận chút đi, lại bị dăm ba câu của Hoắc tổng dẫn dắt.
Cô lựa chọn lấp kín lỗ tai, nhưng giọng nói trầm thấp của anh vẫn phiêu đãng tiến vào: “Trách anh, không cân nhắc đến chuyện vợ thiếu kinh nghiệm, lần sau sẽ cải thiện.”
Mèo Khanh Khanh hoàn toàn khó thở.
Ngôn Khanh chạy về ký túc xá, ném túi lớn túi nhỏ xuống, không kịp làm gì khác, ngồi quỳ chân trên giường, chắp tay trước ngực đối diện với tấm ảnh của Vân Khanh, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi…”
Cô vò đầu bứt tóc, vừa giống như xưng tội vừa giống như thổ lộ, buồn bã nhắm mắt lại: “Tôi để anh ấy hôn tôi, nhưng tôi có thể bảo vệ tốt điểm mấu chốt, không động lòng với anh ấy.”
Cổ họng Ngôn Khanh hơi chua xót, thì thầm lặp lại: “Bảo đảm… không động lòng.”
Động lòng, chẳng khác nào tuyên án tử hình cho chính mình.
Yêu một người… vĩnh viễn không có khả năng yêu cô.
Trong lúc Ngôn Khanh thất thần, cửa ký túc xá bị gõ bang bang, Âu Dương đứng bên ngoài gọi: “Đừng tránh ở bên trong không lên tiếng, tớ biết cậu ở đó mà!”
Cô bị chọc cười, xuống giường mở cửa. Âu Dương với Nhỏ tóc xoăn sóng vai tiến vào, giữ chặt cô nhìn trái nhìn phải, tặc lưỡi cảm khái: “Ở nhà với Hoắc tổng hai ngày, quả nhiên được bồi bổ, khí sắc không tệ.”
Ngôn Khanh vỗ mỗi người một cái: “Hai người bọn tớ đặc biệt thuần khiết! Nháo nữa tớ khóc đấy.”
Âu Dương ôm lấy vai cô, vẻ mặt yêu chiều: “Được được được, thuần khiết nhất, không náo loạn, tới nói chuyện chính với cậu đây. Giờ cậu nổi tiếng rồi, từ buổi tối ngày hát 《Chim bay》vẫn luôn đứng đầu hot search. Chương trình của mình cũng nước lên thì thuyền lên, có không ít tài nguyên tìm tới cửa. Ekip chương trình rất thận trọng, chọn một lễ trao giải, trước mắt sẽ để chín thí sinh xếp hạng đầu tạm tạo thành một nhóm, đi làm khách mời biểu diễn, phải vừa hát vừa nhảy một ca khúc.”
Cuối tháng mười hai, gần đến cuối năm, đây là thời gian các đài truyền hình tổ chức các buổi lễ lớn, có thể có bốn hoặc năm buổi đi thảm đỏ lễ trao giải, dạ tiệc, từ thiện diễn ra trong một tuần. Các ngôi sao từ khắp mọi nơi, bất kể đang trên đỉnh cao hay tuyến mười tám, miễn là có nhu cầu “tăng nhiệt” thì đều vui vẻ tới tham dự những trường hợp như vậy.
Rất nhiều nhóm nhỏ đều mài giũa để được góp mặt, một nhóm chưa chính thức xuất đạo như các cô có thể hưởng đãi ngộ thế này, đúng là trân quý.
Nhỏ tóc xoăn tích cực gật đầu: “Ngôn Ngôn, cậu biểu diễn vị trí C, buổi biểu diễn đầu tiên có rất nhiều áp lực, ngày mai huấn luyện viên chính mới sẽ đến và phụ trách buổi biểu diễn lần này.”
Ngôn Khanh nhớ rõ: “Tô Lê?”
Nhỏ tóc xoăn phấn khởi: “Đúng vậy! Chính là Tô Lê! Nghe tin này các thí sinh đều nổ tung trời, ai bị loại thì khóc lóc muốn quay lại mà sợ bị anh ấy mắng.”
“… Mắng?”
Nhỏ tóc xoăn: “Anh ấy đã một lần làm huấn luyện viên cho chương trình khác, bởi vì thực lực đủ mạnh, là một người siêu nghiêm khắc không quan tâm đến nhân tình, nói chuyện đặc biệt tàn nhẫn, nhưng rất đẹp trai, cáu giận cũng mê người.”
Ngôn Khanh tỏ vẻ hiểu. Tô Lê có thể đứng trên đỉnh cao, dĩ nhiên có lượng fan của mình, diện mạo cũng vừa vặn là gu thẩm mỹ của cô. Trước đây cô cũng không ngoại lệ, còn có một thời gian ngắn lên mạng theo đuổi ngôi sao, sau đó dần dần phai nhạt. Chương trình mà Nhỏ tóc xoăn nói cô cũng chưa xem.
Có hơi chờ mong.
Huấn luyện viên nghiêm khắc, mới có thể làm người ta nhanh chóng tiến bộ, nhất là dưới tình huống gấp rút biểu diễn ở vị trí C thế này.
Âu Dương không muốn cô khẩn trương, hỏi sang chuyện khác: “Đúng rồi, sắp đến Giáng Sinh, tớ thấy các thí sinh khác đều chuẩn bị cho mọi người các món quà nhỏ, cậu muốn làm không?”
Ngôn Khanh gật đầu.
Muốn. Bình thường cô đều chuồn êm ra ngoài, tuy không ảnh hưởng đến người khác, nhưng tóm lại trong lòng luôn thấy có lỗi, dụng tâm tặng chút quà, cũng coi như an ủi bản thân.
Ngôn Khanh nói làm là làm, bận rộn cả ngày, ngoài luyện tập để khôi phục trạng thái, cô đều ngâm mình trong ký túc xá dùng len đan những món đồ trang trí nhỏ.
Cô thích làm thủ công khi nhàn rỗi không có việc gì. Que đan là cô tự mang, còn sợi len thì được nhân viên công tác mua giúp. Tay nghề cô rất vững, áo lông, khăn quàng cổ, găng tay, cô đều có thể đan được, chưa kể đến những đồ trang trí nhỏ, cô làm nhanh không đến vài phút.
Vừa mới bắt đầu làm còn không có người nào phát hiện, chờ đến khi bên cạnh cô xếp đầy thành một vòng, trong ngoài phòng ký túc xá đã chật ních người vây xem, VJ cũng được lệnh đi tới, giơ camera để quay đôi tay trắng nõn khéo léo của cô.
Mèo, chó, ếch xanh, thỏ con, mềm mại sinh động, mỗi cái đều khiến người ta thích mê.
Có người kêu: “Tay nghề thần tiên! Ai có thể cưới được Ngôn Ngôn chắc chắn đời trước cứu vớt cả hệ Ngân Hà rồi! Hãy đi bán đi!”
Ngôn Khanh ngước mắt cười rạng rỡ: “Bán thì không cần, nhưng ai cũng có.”
Nói xong cô rũ hàng mi dài xuống, nụ cười có một tia khô khốc.
Trên thực tế người cô cưới, chẳng những không cứu vớt hệ Ngân Hà, số còn rất khổ.
VJ chụp đủ tư liệu sống, cảm thấy mỹ mãn rồi mới rời đi, mặc sức tưởng tượng tới tập phát sóng tiếp theo, ngoài màn biểu diễn tiên nữ, Ngôn · ở nhà dịu dàng + hiền thê khéo tay · Khanh chắc chắn còn lên hot search về đồ thủ công, nói không chừng sẽ được tất cả cư dân mạng đuổi theo gọi là vợ.
Ngôn Khanh ở trong ký túc xá, sau khi đám đông giải tán, cô sững sờ nhìn những món đồ trang trí nhỏ đầy một bàn.
Mỗi người cô đều chuẩn bị quà Giáng Sinh, không chỉ thí sính, huấn luyện viên, mà nhân viên công tác cũng có, chỉ duy nhất…
Người muốn quà của cô nhất, vẫn còn quý trọng một cái vòng tay tùy tiện mua với giá rẻ, mỗi ngày đều đeo trên cổ tay.
Ngôn Khanh chạm vào đôi môi ẩn ẩn nóng bỏng, thắng không nổi cảm xúc dưới đáy lòng. Cô tỉ mỉ chọn một cuộn len mịn màu xám đậm, thay mũi đan, nghiêm túc rúc trên ghế đan áo len.
Ngốc chết mất.
Thời đại nào rồi, còn ai đan áo len nữa chứ.
Đặc biệt là một người có đủ mọi thứ như Hoắc Vân Thâm, nhãn hiệu hàng xa xỉ, thủ công, định chế[1] đều không thấy anh coi trọng.
[1] Định chế (定制): là một từ bắt nguồn từ đường phố Savile Row (Luân Đôn, Anh), có nghĩa là may đo quần áo cho một cá nhân, nổi tiếng bởi truyền thống nghề định chế trang phục nam.
Nhưng Ngôn Khanh không quản được tay mình, cảm giác ôm anh cũng hiện ra rõ ràng. Chiều ngang vai, cánh tay, vòng eo, đều không cần thước đo, hoàn toàn do tự cô đo đạc.
Sáng hôm sau, tất cả các thí sinh đều tập trung trong phòng tập lớn phân phát quà cho nhau. Ngôn Khanh để ý thấy, vị đội trưởng cùng các thành viên trong nhóm đã nhiều lần châm chọc cô trước đó, đang đứng ủ rũ ở cuối đám đông, mỗi lần đối diện với cô đều hoảng sợ trưng ra khuôn mặt tươi cười, quà tặng cho cô cũng là thứ quý nhất.
… Không biết Hoắc tổng cho người xử lý thế nào, mà hù sợ người ta như thay đổi cả tính nết.
Những món đồ thủ công nho nhỏ của Ngôn Khanh được chờ mong nhất, ekip chương trình muốn giữ chúng lại để xem, nên tự nhiên sắp xếp cô ở cuối cùng. Lúc cô lấy trong túi ra tặng cho từng người một, cánh cửa lớn phía sau vang lên tiếng động, một nhóm người bước vào đối diện với máy quay.
Các cô gái lập tức điên cuồng thét chói tai.
Ngôn Khanh ngoái đầu nhìn, khuôn mặt cuối cùng rất dễ nhận ra, góc cạnh rõ ràng, còn mang chút hoang dã khó thuần.
Tốt xấu gì cũng là ngôi sao trước đây cô từng theo đuổi, nên cô đương nhiên biết, nhanh chóng cúi đầu chào theo mọi người: “Xin chào thầy Tô.”
Tô Lê liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu: “Quà Giáng Sinh?”
Có cô gái năng động giỏi về khoản tranh thủ trước ống kính, giúp cô trả lời: “Ngôn Ngôn làm bằng tay, siêu đẹp! Ai cũng có phần!”
Tô Lê không có biểu cảm gì, đôi mắt đào hoa màu trà dừng trên người Ngôn Khanh, hỏi: “Cũng bao gồm tôi à?”
Cả phòng yên lặng.
Cao ngạo, lạnh lùng, nghiêm khắc không quan tâm đến nhân tình trong truyền thuyết?
Vừa đến đã yêu cầu một món quà nhỏ, OOC[2] là đây!
[2] OOC (Out of character): thường xuất hiện trong fanfic, chỉ tính cách nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.
Ngôn Khanh gặp thần tượng cũ của mình, ít nhiều cũng có chút khẩn trương. Cô chuẩn bị hết cho cả năm huấn luyện viên, đương nhiên bao gồm cả Tô Lê. Đầu ngón tay trắng nõn của cô nhặt lên một con cáo nhỏ cho anh ta, rồi lần lượt đưa cho bốn người khác.
Khi cô quay lại, chuẩn bị đứng vào đội ngũ, một lần nữa đi qua trước mặt Tô Lê, Tô Lê bỗng mấp máy môi, thì thầm hỏi: “Em là Vân Khanh?”
Ngôn Khanh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh ta.
Máy quay đang quay, cô không nói chuyện, biểu cảm như thường bước về đội ngũ. Khi tự giới thiệu bản thân với huấn luyện viên mới, cô đứng đối diện Tô Lê, lông mày khẽ cong, lời nói rõ ràng: “Xin chào huấn luyện viên, em họ Ngôn, gọi là Ngôn Khanh.”
Cô không ngờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn như vậy, lượng người thảo luận về cô trên Weibo đã tăng lên dữ dội. Chẳng qua là do huấn luyện viên Tô mới lên nhận chức vào ngày hôm nay, toàn bộ cư dân mạng đều biết, các fan nhón chân mong chờ phòng làm việc của idol đăng trạng thái.
Không uổng công chờ đợi, quả nhiên có đăng chín tấm ảnh.
Tấm ảnh ở giữa bắt mắt nhất, đuôi mắt Tô Lê cụp xuống, vẽ ra một đường cung dịu dàng, tay nâng lên, lòng bàn tay hướng về phía trước. Mà phía đối diện, cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đang cầm tai con cáo nhỏ, mỉm cười đặt vào tay anh ta.
Còn chu đáo kèm theo dòng chữ: “Ngày đầu tiên nhận chức 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, nhận được quà Giáng Sinh do thí sinh tự làm.”
***
Mẫn Kính hoảng hốt, đã lâu rồi không hoảng như vậy.
Hôm nay Thâm ca không dùng tài xế, anh ta phụ trách lái xe, trong lòng xốn xang, ngay cả cửa gara tầng ngầm của tổng bộ Hoắc thị cũng bỏ lỡ, rẽ thẳng vào bãi đậu xe trước tòa nhà.
Sau khi phát hiện đã quá muộn để khắc phục, cả đầu trợ lý Mẫn đầy mồ hôi.
Anh ta ở bên Thâm ca đã nhiều năm, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, sớm đã luyện ra trái tim kim cương, chỉ duy nhất chuyện liên quan đến Vân Khanh, anh ta lại trở thành thằng nhóc bồng bột trong trường học năm đó, không cẩn thận là làm hỏng.
Chờ Thâm ca biết được những chuyện xấu trên mạng, có lẽ muốn luôn cái mạng nhỏ của anh ta mất.
Mẫn Kính khô cằn nói: “Anh, tôi sai rồi, giờ tôi quay lại ngay.”
“Không cần,” Hoắc Vân Thâm từ hàng ghế sau nâng mắt lên, “đến cửa lớn.”
Hoắc Vân Thâm xuống xe bước lên bậc thang. Lúc sắp bước vào cửa kính, anh đột ngột dừng lại, thong thả quay đầu, đôi mắt đen nhánh híp lại, nhìn về phía con phố dài ngựa xe như nước ở đối diện.
Mẫn Kính nhạy cảm: “Có người? Có theo dõi à?”
Hoắc Vân Thâm vô cảm nhìn chằm chằm một lát, cảm giác bị nhìn lén thoáng qua trong chớp mắt, xe cộ trên đường phố náo nhiệt lại tăng vọt, thay đổi từng giây.
Anh không nói chuyện, xoay người tiến vào toà nhà. Thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất nhanh chóng di chuyển, nhiệt độ và độ ẩm thích hợp, nhưng Mẫn Kính lại liên tiếp xoa Thái Dương.
Giọng Hoắc Vân Thâm chuyển lạnh: “Khanh Khanh làm sao.”
Mẫn Kính thiếu chút nữa sặc chết, trong lòng nói thần kinh của Thâm ca quả thực chỉ toàn Vân Khanh, ngay cả cử động nhỏ nhất cũng có thể phát hiện ra, anh ta khóc lóc nói: “Anh, cái đó, không phải anh bảo sắp xếp một huấn luyện viên mới thay cho Hạ Minh Cẩn hay sao…”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày.
Thang máy đến, cánh cửa đối diện thuận lợi chuyển động sang hai bên.
Hoắc Vân Thâm không nghe anh ta nói nhảm, cố ý đăng nhập vào tài khoản Weibo đặc biệt đăng ký để theo đuổi ngôi sao, vừa vuốt màn hình vài cái, sự thật đã trở nên rõ ràng. Hàng loạt blogger mà anh theo dõi có liên quan đến Khanh Khanh đều chia sẻ cùng một Weibo.
Lời nói, hình ảnh, con cáo nhỏ được cô đặt vào lòng bàn tay người đàn ông.
Tự tay làm, quà Giáng Sinh.
Giống như những mũi kim mỏng mà dày đặc, từng mũi chuẩn xác đâm vào nơi chua chát nhất trong trái tim anh.
Mẫn Kính chờ chết một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe được câu hỏi đầy giông bão của Hoắc tổng: “Tôi bảo tìm một người dung mạo xấu xí, cậu nghe không hiểu phải không?”
Đêm mới gặp, cô bị anh cưỡng hôn điên cuồng trên cầu, sau đó là ở trong xe, anh làm cô hôn mê, lúc tỉnh lại môi đều sưng phồng.
Nhưng theo đúng nghĩa… nhịp tim đồng đều, môi lưỡi quấn lấy nhau, đến bây giờ Ngôn Khanh mới cảm nhận được.
Anh rất khô nóng, cắn cô mang theo một chút tàn nhẫn, lại thương tiếc mà cọ xát, làm tay chân cô ngứa ngáy đến mềm nhũn cả ra. Anh ôm chặt cơ thể cô, cô không động đậy được, chỉ có thể ngẩng mặt hứng lấy, cảm nhận khi anh đẩy lùi hàm răng đóng chặt, rồi mạnh mẽ công thành chiếm đất.
Ngôn Khanh không dùng được một chút sức lực, mặc cho nhiệt độ cơ thể lên cao, thiêu đốt làn da đang kề sát bên anh.
Môi lưỡi cô ướt nóng như muốn tan ra, choáng váng đến thất điên bát đảo, nhưng cô cũng biết nếu cô không kêu dừng, có lẽ Hoắc Vân Thâm sẽ tiếp tục mất khống chế.
Đây là ở nhà, giường chỉ cách có vài bước, không khí sền sệt thành cái dạng nay, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
… Người Hoắc Vân Thâm yêu là Vân Khanh, người anh hôn cũng là Vân Khanh.
Cô không thể… vờ ngớ ngẩn.
Không cần biết cảm giác sung sướng như thế nào, tay ngo ngoe rục rịch muốn dứt khoát ôm chặt lấy anh hơn, cô cũng phải cưỡng lại sự cám dỗ.
Hoắc Vân Thâm, hệ số nguy hiểm thật sự quá cao…
Ngôn Khanh nhéo lòng bàn tay để bản thân tỉnh táo, nghiêng đầu đi, tránh né sự đòi hỏi của anh, thở gấp: “Còn chưa đủ à.”
Hoắc Vân Thâm bóp cằm cô quay lại, lại một lần nữa phủ lên: “Không đủ.”
Đôi môi muốn nói chuyện của Ngôn Khanh một lần nữa bị đoạt lấy. Có lẽ anh cũng hiểu rằng phải kết thúc, không kiềm chế được khát vọng, so với lúc trước càng mãnh nhiệt hơn, mút cô lưu luyến.
Cô không có can đảm tiếp tục, cố gắng rụt về sau, cúi đầu, thở một cách nặng nhọc, thoát ra khỏi sự giam cầm của anh, trượt từ trên bàn xuống.
“… Bữa sáng sắp lạnh,” Giọng cô yếu ớt, pha chút khàn khàn như cát, “nhanh ăn đi, nếu không dạ dày anh sẽ đau. Về sau nhớ kỹ, người mà anh chờ đã quay về, không biến mất, anh không cần phải coi ăn cơm và giấc ngủ trở thành tội lỗi trừng phạt chính mình, không phải anh sai.”
Ngôn Khanh tránh tầm mắt anh, xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói: “Em, em đi trang điểm trước, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, đợi chút nữa phải quay về chương trình.”
Cô vẫn luôn không dám ngước mắt lên, chật vật trốn vào trong phòng tắm, đóng cửa lại rồi mới liều mạng giậm chân, vội vàng chạy tới trước gương xem trạng thái của mình.
Rất tốt, hai má ửng hồng như được thoa cả hộp phấn, hợp với tình cảnh này.
Trên môi vẫn còn dính nước, như hiệu quả khi đánh lên mấy lớp son bóng.
Trái tim như mắc kẹp trong cổ họng, đập hỗn loạn, khiến cô choáng váng muốn chết tại chỗ.
Vì bảo vệ mạng sống, Ngôn Khanh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rồi rời khỏi nhà cũ. Hoắc Vân Thâm kiên trì đưa cô, ngồi chung ở phía sau. Ngôn Khanh chột dạ ngồi cách anh thật xa, mãi cho đến khi người nào đó hỏi: “Vợ, em thẹn thùng ư?”
Mèo Khanh Khanh bị giẫm phải đuôi: “Hoá ra không phải nụ hôn đầu tiên của anh!”
Hoắc Vân Thâm khẽ bật cười, ý vị thâm trường mà “Ừ” một tiếng: “Em cũng không phải.”
Ngôn Khanh cho là đang nói đến lần trên cầu kia, uất ức bất bình: “Lần đó bị anh cưỡng ép, không tính.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô, trong đôi mắt đen láy nổi lên tia sáng: “Cho nên nói, lần này không bị cưỡng ép, là em tự nguyện.”
Ngôn Khanh nghẹn một hơi, âm thầm véo một phát vào tay, sao mày không nói chuyện chặt chẽ cẩn thận chút đi, lại bị dăm ba câu của Hoắc tổng dẫn dắt.
Cô lựa chọn lấp kín lỗ tai, nhưng giọng nói trầm thấp của anh vẫn phiêu đãng tiến vào: “Trách anh, không cân nhắc đến chuyện vợ thiếu kinh nghiệm, lần sau sẽ cải thiện.”
Mèo Khanh Khanh hoàn toàn khó thở.
Ngôn Khanh chạy về ký túc xá, ném túi lớn túi nhỏ xuống, không kịp làm gì khác, ngồi quỳ chân trên giường, chắp tay trước ngực đối diện với tấm ảnh của Vân Khanh, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi…”
Cô vò đầu bứt tóc, vừa giống như xưng tội vừa giống như thổ lộ, buồn bã nhắm mắt lại: “Tôi để anh ấy hôn tôi, nhưng tôi có thể bảo vệ tốt điểm mấu chốt, không động lòng với anh ấy.”
Cổ họng Ngôn Khanh hơi chua xót, thì thầm lặp lại: “Bảo đảm… không động lòng.”
Động lòng, chẳng khác nào tuyên án tử hình cho chính mình.
Yêu một người… vĩnh viễn không có khả năng yêu cô.
Trong lúc Ngôn Khanh thất thần, cửa ký túc xá bị gõ bang bang, Âu Dương đứng bên ngoài gọi: “Đừng tránh ở bên trong không lên tiếng, tớ biết cậu ở đó mà!”
Cô bị chọc cười, xuống giường mở cửa. Âu Dương với Nhỏ tóc xoăn sóng vai tiến vào, giữ chặt cô nhìn trái nhìn phải, tặc lưỡi cảm khái: “Ở nhà với Hoắc tổng hai ngày, quả nhiên được bồi bổ, khí sắc không tệ.”
Ngôn Khanh vỗ mỗi người một cái: “Hai người bọn tớ đặc biệt thuần khiết! Nháo nữa tớ khóc đấy.”
Âu Dương ôm lấy vai cô, vẻ mặt yêu chiều: “Được được được, thuần khiết nhất, không náo loạn, tới nói chuyện chính với cậu đây. Giờ cậu nổi tiếng rồi, từ buổi tối ngày hát 《Chim bay》vẫn luôn đứng đầu hot search. Chương trình của mình cũng nước lên thì thuyền lên, có không ít tài nguyên tìm tới cửa. Ekip chương trình rất thận trọng, chọn một lễ trao giải, trước mắt sẽ để chín thí sinh xếp hạng đầu tạm tạo thành một nhóm, đi làm khách mời biểu diễn, phải vừa hát vừa nhảy một ca khúc.”
Cuối tháng mười hai, gần đến cuối năm, đây là thời gian các đài truyền hình tổ chức các buổi lễ lớn, có thể có bốn hoặc năm buổi đi thảm đỏ lễ trao giải, dạ tiệc, từ thiện diễn ra trong một tuần. Các ngôi sao từ khắp mọi nơi, bất kể đang trên đỉnh cao hay tuyến mười tám, miễn là có nhu cầu “tăng nhiệt” thì đều vui vẻ tới tham dự những trường hợp như vậy.
Rất nhiều nhóm nhỏ đều mài giũa để được góp mặt, một nhóm chưa chính thức xuất đạo như các cô có thể hưởng đãi ngộ thế này, đúng là trân quý.
Nhỏ tóc xoăn tích cực gật đầu: “Ngôn Ngôn, cậu biểu diễn vị trí C, buổi biểu diễn đầu tiên có rất nhiều áp lực, ngày mai huấn luyện viên chính mới sẽ đến và phụ trách buổi biểu diễn lần này.”
Ngôn Khanh nhớ rõ: “Tô Lê?”
Nhỏ tóc xoăn phấn khởi: “Đúng vậy! Chính là Tô Lê! Nghe tin này các thí sinh đều nổ tung trời, ai bị loại thì khóc lóc muốn quay lại mà sợ bị anh ấy mắng.”
“… Mắng?”
Nhỏ tóc xoăn: “Anh ấy đã một lần làm huấn luyện viên cho chương trình khác, bởi vì thực lực đủ mạnh, là một người siêu nghiêm khắc không quan tâm đến nhân tình, nói chuyện đặc biệt tàn nhẫn, nhưng rất đẹp trai, cáu giận cũng mê người.”
Ngôn Khanh tỏ vẻ hiểu. Tô Lê có thể đứng trên đỉnh cao, dĩ nhiên có lượng fan của mình, diện mạo cũng vừa vặn là gu thẩm mỹ của cô. Trước đây cô cũng không ngoại lệ, còn có một thời gian ngắn lên mạng theo đuổi ngôi sao, sau đó dần dần phai nhạt. Chương trình mà Nhỏ tóc xoăn nói cô cũng chưa xem.
Có hơi chờ mong.
Huấn luyện viên nghiêm khắc, mới có thể làm người ta nhanh chóng tiến bộ, nhất là dưới tình huống gấp rút biểu diễn ở vị trí C thế này.
Âu Dương không muốn cô khẩn trương, hỏi sang chuyện khác: “Đúng rồi, sắp đến Giáng Sinh, tớ thấy các thí sinh khác đều chuẩn bị cho mọi người các món quà nhỏ, cậu muốn làm không?”
Ngôn Khanh gật đầu.
Muốn. Bình thường cô đều chuồn êm ra ngoài, tuy không ảnh hưởng đến người khác, nhưng tóm lại trong lòng luôn thấy có lỗi, dụng tâm tặng chút quà, cũng coi như an ủi bản thân.
Ngôn Khanh nói làm là làm, bận rộn cả ngày, ngoài luyện tập để khôi phục trạng thái, cô đều ngâm mình trong ký túc xá dùng len đan những món đồ trang trí nhỏ.
Cô thích làm thủ công khi nhàn rỗi không có việc gì. Que đan là cô tự mang, còn sợi len thì được nhân viên công tác mua giúp. Tay nghề cô rất vững, áo lông, khăn quàng cổ, găng tay, cô đều có thể đan được, chưa kể đến những đồ trang trí nhỏ, cô làm nhanh không đến vài phút.
Vừa mới bắt đầu làm còn không có người nào phát hiện, chờ đến khi bên cạnh cô xếp đầy thành một vòng, trong ngoài phòng ký túc xá đã chật ních người vây xem, VJ cũng được lệnh đi tới, giơ camera để quay đôi tay trắng nõn khéo léo của cô.
Mèo, chó, ếch xanh, thỏ con, mềm mại sinh động, mỗi cái đều khiến người ta thích mê.
Có người kêu: “Tay nghề thần tiên! Ai có thể cưới được Ngôn Ngôn chắc chắn đời trước cứu vớt cả hệ Ngân Hà rồi! Hãy đi bán đi!”
Ngôn Khanh ngước mắt cười rạng rỡ: “Bán thì không cần, nhưng ai cũng có.”
Nói xong cô rũ hàng mi dài xuống, nụ cười có một tia khô khốc.
Trên thực tế người cô cưới, chẳng những không cứu vớt hệ Ngân Hà, số còn rất khổ.
VJ chụp đủ tư liệu sống, cảm thấy mỹ mãn rồi mới rời đi, mặc sức tưởng tượng tới tập phát sóng tiếp theo, ngoài màn biểu diễn tiên nữ, Ngôn · ở nhà dịu dàng + hiền thê khéo tay · Khanh chắc chắn còn lên hot search về đồ thủ công, nói không chừng sẽ được tất cả cư dân mạng đuổi theo gọi là vợ.
Ngôn Khanh ở trong ký túc xá, sau khi đám đông giải tán, cô sững sờ nhìn những món đồ trang trí nhỏ đầy một bàn.
Mỗi người cô đều chuẩn bị quà Giáng Sinh, không chỉ thí sính, huấn luyện viên, mà nhân viên công tác cũng có, chỉ duy nhất…
Người muốn quà của cô nhất, vẫn còn quý trọng một cái vòng tay tùy tiện mua với giá rẻ, mỗi ngày đều đeo trên cổ tay.
Ngôn Khanh chạm vào đôi môi ẩn ẩn nóng bỏng, thắng không nổi cảm xúc dưới đáy lòng. Cô tỉ mỉ chọn một cuộn len mịn màu xám đậm, thay mũi đan, nghiêm túc rúc trên ghế đan áo len.
Ngốc chết mất.
Thời đại nào rồi, còn ai đan áo len nữa chứ.
Đặc biệt là một người có đủ mọi thứ như Hoắc Vân Thâm, nhãn hiệu hàng xa xỉ, thủ công, định chế[1] đều không thấy anh coi trọng.
[1] Định chế (定制): là một từ bắt nguồn từ đường phố Savile Row (Luân Đôn, Anh), có nghĩa là may đo quần áo cho một cá nhân, nổi tiếng bởi truyền thống nghề định chế trang phục nam.
Nhưng Ngôn Khanh không quản được tay mình, cảm giác ôm anh cũng hiện ra rõ ràng. Chiều ngang vai, cánh tay, vòng eo, đều không cần thước đo, hoàn toàn do tự cô đo đạc.
Sáng hôm sau, tất cả các thí sinh đều tập trung trong phòng tập lớn phân phát quà cho nhau. Ngôn Khanh để ý thấy, vị đội trưởng cùng các thành viên trong nhóm đã nhiều lần châm chọc cô trước đó, đang đứng ủ rũ ở cuối đám đông, mỗi lần đối diện với cô đều hoảng sợ trưng ra khuôn mặt tươi cười, quà tặng cho cô cũng là thứ quý nhất.
… Không biết Hoắc tổng cho người xử lý thế nào, mà hù sợ người ta như thay đổi cả tính nết.
Những món đồ thủ công nho nhỏ của Ngôn Khanh được chờ mong nhất, ekip chương trình muốn giữ chúng lại để xem, nên tự nhiên sắp xếp cô ở cuối cùng. Lúc cô lấy trong túi ra tặng cho từng người một, cánh cửa lớn phía sau vang lên tiếng động, một nhóm người bước vào đối diện với máy quay.
Các cô gái lập tức điên cuồng thét chói tai.
Ngôn Khanh ngoái đầu nhìn, khuôn mặt cuối cùng rất dễ nhận ra, góc cạnh rõ ràng, còn mang chút hoang dã khó thuần.
Tốt xấu gì cũng là ngôi sao trước đây cô từng theo đuổi, nên cô đương nhiên biết, nhanh chóng cúi đầu chào theo mọi người: “Xin chào thầy Tô.”
Tô Lê liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu: “Quà Giáng Sinh?”
Có cô gái năng động giỏi về khoản tranh thủ trước ống kính, giúp cô trả lời: “Ngôn Ngôn làm bằng tay, siêu đẹp! Ai cũng có phần!”
Tô Lê không có biểu cảm gì, đôi mắt đào hoa màu trà dừng trên người Ngôn Khanh, hỏi: “Cũng bao gồm tôi à?”
Cả phòng yên lặng.
Cao ngạo, lạnh lùng, nghiêm khắc không quan tâm đến nhân tình trong truyền thuyết?
Vừa đến đã yêu cầu một món quà nhỏ, OOC[2] là đây!
[2] OOC (Out of character): thường xuất hiện trong fanfic, chỉ tính cách nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.
Ngôn Khanh gặp thần tượng cũ của mình, ít nhiều cũng có chút khẩn trương. Cô chuẩn bị hết cho cả năm huấn luyện viên, đương nhiên bao gồm cả Tô Lê. Đầu ngón tay trắng nõn của cô nhặt lên một con cáo nhỏ cho anh ta, rồi lần lượt đưa cho bốn người khác.
Khi cô quay lại, chuẩn bị đứng vào đội ngũ, một lần nữa đi qua trước mặt Tô Lê, Tô Lê bỗng mấp máy môi, thì thầm hỏi: “Em là Vân Khanh?”
Ngôn Khanh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh ta.
Máy quay đang quay, cô không nói chuyện, biểu cảm như thường bước về đội ngũ. Khi tự giới thiệu bản thân với huấn luyện viên mới, cô đứng đối diện Tô Lê, lông mày khẽ cong, lời nói rõ ràng: “Xin chào huấn luyện viên, em họ Ngôn, gọi là Ngôn Khanh.”
Cô không ngờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn như vậy, lượng người thảo luận về cô trên Weibo đã tăng lên dữ dội. Chẳng qua là do huấn luyện viên Tô mới lên nhận chức vào ngày hôm nay, toàn bộ cư dân mạng đều biết, các fan nhón chân mong chờ phòng làm việc của idol đăng trạng thái.
Không uổng công chờ đợi, quả nhiên có đăng chín tấm ảnh.
Tấm ảnh ở giữa bắt mắt nhất, đuôi mắt Tô Lê cụp xuống, vẽ ra một đường cung dịu dàng, tay nâng lên, lòng bàn tay hướng về phía trước. Mà phía đối diện, cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đang cầm tai con cáo nhỏ, mỉm cười đặt vào tay anh ta.
Còn chu đáo kèm theo dòng chữ: “Ngày đầu tiên nhận chức 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, nhận được quà Giáng Sinh do thí sinh tự làm.”
***
Mẫn Kính hoảng hốt, đã lâu rồi không hoảng như vậy.
Hôm nay Thâm ca không dùng tài xế, anh ta phụ trách lái xe, trong lòng xốn xang, ngay cả cửa gara tầng ngầm của tổng bộ Hoắc thị cũng bỏ lỡ, rẽ thẳng vào bãi đậu xe trước tòa nhà.
Sau khi phát hiện đã quá muộn để khắc phục, cả đầu trợ lý Mẫn đầy mồ hôi.
Anh ta ở bên Thâm ca đã nhiều năm, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, sớm đã luyện ra trái tim kim cương, chỉ duy nhất chuyện liên quan đến Vân Khanh, anh ta lại trở thành thằng nhóc bồng bột trong trường học năm đó, không cẩn thận là làm hỏng.
Chờ Thâm ca biết được những chuyện xấu trên mạng, có lẽ muốn luôn cái mạng nhỏ của anh ta mất.
Mẫn Kính khô cằn nói: “Anh, tôi sai rồi, giờ tôi quay lại ngay.”
“Không cần,” Hoắc Vân Thâm từ hàng ghế sau nâng mắt lên, “đến cửa lớn.”
Hoắc Vân Thâm xuống xe bước lên bậc thang. Lúc sắp bước vào cửa kính, anh đột ngột dừng lại, thong thả quay đầu, đôi mắt đen nhánh híp lại, nhìn về phía con phố dài ngựa xe như nước ở đối diện.
Mẫn Kính nhạy cảm: “Có người? Có theo dõi à?”
Hoắc Vân Thâm vô cảm nhìn chằm chằm một lát, cảm giác bị nhìn lén thoáng qua trong chớp mắt, xe cộ trên đường phố náo nhiệt lại tăng vọt, thay đổi từng giây.
Anh không nói chuyện, xoay người tiến vào toà nhà. Thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất nhanh chóng di chuyển, nhiệt độ và độ ẩm thích hợp, nhưng Mẫn Kính lại liên tiếp xoa Thái Dương.
Giọng Hoắc Vân Thâm chuyển lạnh: “Khanh Khanh làm sao.”
Mẫn Kính thiếu chút nữa sặc chết, trong lòng nói thần kinh của Thâm ca quả thực chỉ toàn Vân Khanh, ngay cả cử động nhỏ nhất cũng có thể phát hiện ra, anh ta khóc lóc nói: “Anh, cái đó, không phải anh bảo sắp xếp một huấn luyện viên mới thay cho Hạ Minh Cẩn hay sao…”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày.
Thang máy đến, cánh cửa đối diện thuận lợi chuyển động sang hai bên.
Hoắc Vân Thâm không nghe anh ta nói nhảm, cố ý đăng nhập vào tài khoản Weibo đặc biệt đăng ký để theo đuổi ngôi sao, vừa vuốt màn hình vài cái, sự thật đã trở nên rõ ràng. Hàng loạt blogger mà anh theo dõi có liên quan đến Khanh Khanh đều chia sẻ cùng một Weibo.
Lời nói, hình ảnh, con cáo nhỏ được cô đặt vào lòng bàn tay người đàn ông.
Tự tay làm, quà Giáng Sinh.
Giống như những mũi kim mỏng mà dày đặc, từng mũi chuẩn xác đâm vào nơi chua chát nhất trong trái tim anh.
Mẫn Kính chờ chết một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe được câu hỏi đầy giông bão của Hoắc tổng: “Tôi bảo tìm một người dung mạo xấu xí, cậu nghe không hiểu phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.