Chương 4
Xuyên Lan
11/10/2021
Edit: FlantyGió đêm lạnh thấu xương. Ngôn Khanh rơi nước mắt, cô lặng lẽ mặc niệm, thật xin lỗi nữ thần, tôi đã đập hư quả cầu pha lê cô tặng chồng mình, tôi thật sự không cố ý.
Cô đi rồi, điều đó quá tàn nhẫn đối với anh ta. Bây giờ anh ta vừa đáng thương lại biến thái như vậy, nếu cô biết, liệu cô có đau lòng hay không.
Ngôn Khanh áp xuống cảm xúc chua xót trong lòng, thở dài, bình tĩnh lại rồi tiếp tục bò xuống.
Cô rất tự biết mình, Hoắc Vân Thâm thê thảm, nhưng cũng có thể dễ dàng khiến cô đi tong, vẫn nên nắm chặt thời gian nhanh chóng chạy mới là thực tế, bằng không nếu thật bị bắt được, người thê thảm chính là cô.
Ngôn Khanh nắm lấy khăn trải giường lung la lung lay, thân thể đơn bạc chao đảo trong gió lạnh, ngón tay cô tê dại, hành động tự nhiên lại trở nên trì độn, còn phải vừa trốn sang bên cạnh vừa để ý trên lầu, e sợ đại BOSS bỗng nhiên hiện thân.
Nhưng vấn đề là, sợ cái gì thì cái đó tới.
Cô mới vừa hạ xuống giữa tầng hai và tầng một đã sợ hãi nghe thấy tiếng động mở cửa truyền đến. Hoắc Vân Thâm đang vặn khoá cửa, tim cô thắt chặt, tăng tốc độ theo bản năng.
Trong chớp mắt Hoắc Vân Thâm đã vọt tới bên cửa sổ, nỗi sợ hãi sâu thẳm trên khuôn mặt khiến người ta hít thở không thông. Anh hét lên hai chữ ngắn ngủi, âm thanh hoàn toàn trở nên vặn vẹo, bị gió xé rách.
Theo phản ứng của anh, người Mẫn Kính mang đến nhanh chóng hành động, vội vã chạy đến phía sau toà nhà từ mọi chỗ ẩn núp. Ngôn Khanh bại lộ trong loạt ánh đèn chồng chéo, cô cực kỳ sụp đổ, tay không chịu được mà trượt đi, khăn trải giường thoát khỏi khống chế. Cô ngay cả kêu lên sợ hãi cũng không kịp, bất lực ngã thẳng tắp xuống dưới.
Xong rồi chết rồi! Nữ thần! Cầu cô lót đệm cho tôi!
Ngôn Khanh nhìn lần cuối về hướng tầng ba. Sau cửa sổ đã sớm không còn bóng người, có lẽ anh đã vội vã xuống tầng ngay khi nhìn thấy cô.
Lúc cô cho rằng gáy mình sắp chạm đất, ngoài dự đoán mà ngã thật mạnh vào lồng ngực người đàn ông.
… Không phải nữ thần, là chồng của nữ thần.
Hơi thở Hoắc Vân Thâm nặng nề đến mức nghe không đành lòng. Anh dùng thân thể mình để đón lấy Ngôn Khanh, thanh âm như tắc nghẹn trong cổ họng, ôm chặt cô không buông.
Sau khi Ngôn Khanh sống sót sau tai nạn, đầu óc ngược lại rất tỉnh táo.
Khóc nháo phân rõ phải trái với Hoắc Vân Thâm cũng vô dụng, điều anh sợ nhất là gì? Anh sợ nhất “Khanh Khanh” chết.
Cô giả bộ xụi lơ để làm Hoắc Vân Thâm thả lỏng cảnh giác. Sau đó tìm đúng thời cơ Mẫn Kính đến đây, đoạt lấy cái bút máy anh để trong túi áo trước ngực, nhanh chóng rút nắp bút rồi nhắm ngay đầu nhọn vào động mạch của mình, lạnh giọng nói: “Hoắc Vân Thâm! Anh đủ chưa! Có phải anh muốn tôi chết ở trước mắt anh thì anh mới có thể buông tha cho tôi hay không!”
Hoắc Vân Thâm tiến lên muốn đoạt lấy bút máy trong tay cô, cô ngã lùi về phía sau, chỉ cần có thể rời xa anh, không tiếc lăn lộn đầy bụi trên mặt đất.
Trong đêm tối, toàn thân Hoắc Vân Thâm cứng đờ, yên lặng nhìn cô chăm chú.
Anh móc cả trái tim cho người anh yêu, cô lại coi anh như hồng thủy mãnh thú, buộc mình dùng vũ khí sắc bén để đe doạ anh, lấy sinh mạng để uy hiếp, cưỡng bách anh buông tay.
Ngôn Khanh không thèm đếm xỉa, cầm bút đâm vào da.
Đối đãi với người cố chấp cuồng, phải hung ác quyết tâm dùng phương pháp cực đoan nhất, thành công hay thất bại là ở đây!
Khoảnh khắc khi cơn đau nhói sắp ập đến, Hoắc Vân Thâm hét lên trong thất bại: “Không cho phép làm bị thương! Anh để em đi!”
Nhịp tim Ngôn Khanh tăng vọt, nhưng cô không dám tin anh, đầu ngòi bút vẫn cứ để ở nơi đó, một khắc cũng không trì hoãn mà bò dậy, vừa ấn vừa lùi về phía sau. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thâm, sợ anh lật lọng.
Mỗi giây đối diện trong xa lạ, đều như nghiền nát trái tim Hoắc Vân Thâm.
Cô lui về một khoảng cách an toàn, rồi lập tức xoay người, thân ảnh gầy gò mềm yếu gần như biến mất ở cửa khu dân cư. Hoắc Vân Thâm không chịu nổi hình ảnh này, cưỡng ép không được chạy theo cô nữa, rồi lại chịu đựng mà dừng bước.
“Thâm ca…” Từ cấp hai Mẫn Kính đã lăn lộn theo Hoắc Vân Thâm, nhưng vẫn chưa có lá gan tự tiện nhiều lời.
Hoắc Vân Thâm mắt cũng không nháy nhìn theo hướng cô chạy, giọng nói khàn khàn, “Chuẩn bị xe cho tôi, sắp xếp taxi đón cô ấy. Mặc kệ cô ấy muốn đi đâu, đưa cô ấy đi, đừng làm cô ấy sợ hãi. Còn nữa,” Anh hung ác gằn từng chữ một, “điều tra rõ ba năm nay!”
Mẫn Kính lập tức gật đầu, đưa sợi tóc dài được đặt trong túi cho anh, cũng không dám nói rằng nó là bị túm mới có, chột dạ bảo: “… Tôi nhặt trên lưng Vân Khanh… nhưng coi như có thử, chắc cô ấy cũng sẽ không chấp nhận.”
Hoắc Vân Thâm quét tầm mắt lạnh băng qua anh ta, cầm thật chặt sợi tóc.
Cô đã tự cởi trói cho phương pháp thắt nút chỉ thuộc về hai người họ, lại không phát giác ra điều gì, một lòng nhận định mình là người khác.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, khớp xương nắm chặt đến xanh trắng, ra lệnh cho bản thân hết lần này đến lần khác.
Đừng đau, đừng sợ, Khanh Khanh không phải không cần mày, chỉ là cô ấy… quên mất mày thôi.
***
Ngôn Khanh chạy liền một mạch ra ngoài cửa tiểu khu không dám dừng lại. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô tiếp tục chạy dọc theo con đường hẹp, chạy cho đến khi toàn thân lạnh run. Phía sau vang lên tiếng còi xe, cô còn tưởng Hoắc Vân Thâm đổi ý đuổi tới, hận không thể cắm vào mình đôi cánh để nhảy lên bờ tường, dư quang nhìn lại, hoá ra là một chiếc xe taxi trống.
Tài xế là một người phụ nữ trung niên hiền hoà, giảm tốc độ xuống rồi quan tâm hỏi cô: “Cô gái nhỏ, cháu không sao chứ? Muốn đi đâu? Vừa lúc tôi sắp kết thúc công việc, đưa cháu đi một đoạn, gần đây không gọi được xe đâu.”
Ngôn Khanh cả người bẩn thỉu đứng trên con đường vắng, mũi chua xót muốn khóc.
Cha mẹ cô đều không còn nữa, cũng không có người nhà nào khác. Cô mới vừa về nước, chỉ có An Lan được coi như là bạn bè. Hải Thành lớn như vậy, cô chỉ có một mình, còn bị Hoắc Vân Thâm bắt nạt.
Cô dụi đôi mắt phiếm hồng, tay chân lạnh băng mà ngồi vào trong xe, thấp thỏm nói: “Bên này quá nguy hiểm, chúng ta đi mau!”
Tài xế đặc biệt phối hợp, đạp chân ga đi ra ngoài, bật đèn đuốc sáng trưng soi rọi cả dãy phố. Cơ thể cương cứng của Ngôn Khanh dần dần được bao vây bởi cảm giác an toàn do thành phố sôi động mang lại.
Cô giành giật từng giây từng phút, trước tiên quay trở lại nhà cũ lấy hành lý mang đi, rồi ngựa không ngừng vó tới Truyền hình Thừa Phong.
Trên đường tài xế hỏi cô: “Trời còn chưa sáng, chỗ như vậy không đóng cửa à?”
Ngôn Khanh kiên định nói: “Không sao, cháu sẽ đợi.”
Hiện tại đã hơn bốn giờ sáng, cách hừng đông không lâu, cửa của Thừa Phong có bảo vệ trực ban cùng với rất nhiều camera, chờ đến lúc cửa vừa mở, cô sẽ là người đầu tiên xông vào ghi hình.
Ngôn Khanh dựa lưng vào cửa sổ xe, khuôn mặt trắng gần bằng bàn tay, trên khóe mắt mơ hồ còn một chút nước mắt. Lăn lộn suốt đêm, đổi thành người khác thì đã sớm trở nên tiều tụy, nhưng cô lại chẳng có chút hốc hác phờ phạc nào, ngược lại càng lộ ra vẻ mềm mại xinh đẹp, ngồi yên lặng ở đó làm người ta thương tiếc đến run sợ.
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế len lén nhìn chiếc xe việt dã đi theo sau, lại nhìn Ngôn Khanh một cái, cảm khái mà lắc đầu, cô gái nhỏ đúng là đẹp không còn lời nào để nói, khó trách ngay cả Hoắc tổng cũng tình nguyện bỏ người yêu cũ rồi để ý đến cô.
Buổi sáng 5 giờ, Ngôn Khanh xuống xe ở Truyền hình Thừa Phong. Tài xế muốn giúp cô cầm hành lý, cô lắc đầu: “Tự cháu có thể.”
Cô lấy chút tiền mặt trên người ra, đưa cho tài xế ba tờ một trăm đồng, đôi mắt trong suốt khẽ chớp: “Dì, cảm ơn dì, cháu có một chút rắc rối. Nếu có ai hỏi dì có phải đã từng chở cháu hay không, nhất định phải phủ nhận, đừng để bị cháu làm liên luỵ.”
Ngôn Khanh chỉ lấy chút tiền còn sót trong túi áo, hộ chiếu, cùng với các giấy tờ quan trọng và chìa khóa. Còn di động với túi xách gì đó, Hoắc Vân Thâm thích thì đi mà giữ lại, cô không cần.
Đôi bàn tay trắng bệch kéo vali hành lý bước lên bậc thang trước toà nhà, căn bản không hề chú ý tới góc khuất ở hai bên đã sớm bật camera, ánh đèn đỏ chớp lóe quay chụp, ghi lại hoàn chỉnh khuôn mặt mộc, dáng người lẻ loi trơ trọi, trời còn chưa sáng đã đến ghi hình của cô.
Bảo vệ vốn dĩ đang buồn ngủ, nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc ngồi dưới mái hiên ngoài cửa, lập tức lên tinh thần.
Diện mạo này, bảo đảm sớm nổi tiếng! Thừa dịp bây giờ kéo gần quan hệ, về sau còn có thể xin thêm mấy cái chữ ký!
Bảo vệ tích cực bảo Ngôn Khanh vào phòng. Ngôn Khanh lạnh run cả người, cũng không khách khí với anh ta, bọc chặt lấy quần áo, ỉu xìu xìu dựa vào ghế cửa sổ. Hoàn cảnh thì đã an toàn, nhưng trước mắt cô không ngừng loé lên khuôn mặt của Hoắc Vân Thâm, đặc biệt là lúc đối mặt khi cô đang treo lơ lửng trên không, biểu cảm của anh vừa điên cuồng vừa thống khổ, chọc người khác cũng thấy khổ sở theo.
Ấy — ngừng lại.
Ngôn Khanh giận đến mức tự véo mình, chịu ngược chưa đủ có phải không? Nếu như Hoắc tổng còn có chút lý trí và lương tri, nói không chừng đã buông tha cho cô từ đây, coi như một cơn ác mộng, nhanh chóng quên đi mất.
Nhưng cô lại không biết, ven đường cách người gác cổng mấy chục mét, có một chiếc xe việt dã đang dừng ở đó.
Người đàn ông trên ghế điều khiển xuyên qua ô cửa sổ, nhìn chằm chằm gần một nửa sườn mặt lộ ra của cô, dùng hết sức lực mới chịu đựng được dục vọng muốn phá cửa mà đoạt cô về lại trong lòng mình.
Mẫn Kính đúng lúc gọi điện thoại tới: “Thâm ca, chuyện ba năm trước, trước mắt những người biết chuyện đều không còn sống. Điều tra sâu hơn sẽ mất thêm thời gian, tôi sẽ đảm bảo tốc độ nhanh nhất.”
“Vả lại…” Trợ lý kim bài đặc biệt — Mẫn Kính cảm thấy mới qua một đêm mà đầu mình đã lớn thêm ba vòng rồi, nói như giẫm trên lớp băng mỏng, “Hai năm gần đây Vân Khanh có ca hát trên internet, trước mắt là một ca sĩ kiêm sáng tác[1] rất nổi tiếng. Giọng cô ấy cũng hơi khác trước kia. Với cả từ trước đến nay anh vẫn luôn ghét ngành công nghiệp giải trí, cho nên chúng ta chưa bao giờ phát hiện ra.”
[1] Ca sĩ kiêm sáng tác: tức là những ca sĩ hát chính những bài hát do mình sáng tác ra.
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, khe rãnh giữa hai đầu lông mày sắc bén.
Giọng nói Khanh Khanh quả thật có thay đổi, trước kia sạch sẽ ngọt ngào, hiện giờ lại khàn khàn nhiều hơn, nhưng chính chút khàn khàn này lại tạo thành sự khác biệt như trời với đất.
Cô đã trải qua những gì trong ba năm qua, đã chịu bao nhiêu đau khổ ở nơi mà anh không nhìn thấy!
Hầu kết Hoắc Vân Thâm chuyển động, nắm chặt tay lái.
“Quan trọng hơn điều này là,” Mẫn Kính căng da đầu tiếp tục nói, “đêm qua, Vân Khanh ký kết hợp đồng với Truyền hình Thừa Phong. Trong ba tháng tới, cô ấy sẽ tham gia với tư cách người chơi chính của một chương trình tạp kỹ dành cho nhóm nhạc nữ…”
Anh ta càng nói càng run bắn cả người. Với dục vọng độc chiếm của Thâm ca thời còn đi học trước kia, chàng trai nào mà dám ngắm Vân Khanh nhiều thêm vài lần, anh đều ấn người đó xuống đất rồi đánh cho một trận. Gác qua hiện tại, vốn dĩ bởi vì mất mà tìm lại được cộng thêm việc nháo đến thảm thiết vì gặp mặt mà không quen biết, nếu Vân Khanh lại đi ca hát nhảy múa làm thần tượng, khiến trai gái cả nước đều theo đuổi, về sau lại đóng phim thân mật cùng các nam minh tinh, thế thì Thâm ca sẽ nổ thành cái dạng gì?
Cứ nghĩ đến hình ảnh đó là anh ta lại cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.
Mẫn Kính hỏi thử: “Anh có muốn, đem hợp đồng trở thành phế thải không?”
Hoắc Vân Thâm chăm chú nhìn Ngôn Khanh, hai mắt sâu không thấy đáy, khóe môi căng chặt, lạnh băng gằn giọng: “Nên trở thành phế thải, không phải hợp đồng mà là chương trình này.”
Mẫn Kính đỡ trán, xem đi, không hổ là Thâm ca của anh ta, quả nhiên đủ cực đoan.
Vết thương trên đầu ngón tay Hoắc Vân Thâm rớm máu vì nắm quá chặt.
Ngày ấy lúc đi học Khanh Khanh cũng thích ca hát. Sau khi được giáo viên yêu cầu, trong ngày kỷ niệm thành lập trường cô đã biểu diễn một bài dân ca làm bốn phía kinh diễm. Anh hận chết có người mơ ước cô, kéo cô đến góc tối, yêu cầu cô chỉ được hát cho mình anh nghe.
Cô nâng khuôn mặt thanh tú lên, đôi mắt nhu nhuận, đem môi cắn đến đỏ bừng: “Vậy em hát riêng cho anh một bài, anh đừng tức giận được không.”
Giọng anh rất khàn, biểu cảm cũng dữ dằn: “Hát lại lần nữa, muốn người khác chưa từng nghe qua!”
Cô cười bao dung, nhẹ nhàng kéo anh xuống thấp, ghé vào lỗ tai anh mở miệng, giai điệu nghịch ngợm lại dịu dàng và du dương: “Em nguyện ý, cùng anh đi khắp chân trời góc biển.”
Trái tim anh run rẩy.
Còn không chờ nghe hết, đã ôm lấy cô mà hôn.
Hoắc Vân Thâm dựa vào lưng ghế xe việt dã, trong lồng ngực như có con dao đang cắm ở đó.
Ngón tay cứng đờ giật giật, hô hấp dần dần thay đổi.
Lúc Mẫn Kính còn đang lo lắng đề phòng cho rằng Thâm ca muốn phát hỏa thì Hoắc Vân Thâm lại buông di động ra, mở giao diện tìm kiếm, lông mi đen nhánh ảm đạm rũ xuống, giọng nói khàn đục cất lên: “Khanh Khanh hát… cụ thể là bài gì.”
Muốn… download toàn bộ.
Đeo tai nghe.
Nghe một mình.
Giả vờ… vẫn thuộc về anh.
Cô đi rồi, điều đó quá tàn nhẫn đối với anh ta. Bây giờ anh ta vừa đáng thương lại biến thái như vậy, nếu cô biết, liệu cô có đau lòng hay không.
Ngôn Khanh áp xuống cảm xúc chua xót trong lòng, thở dài, bình tĩnh lại rồi tiếp tục bò xuống.
Cô rất tự biết mình, Hoắc Vân Thâm thê thảm, nhưng cũng có thể dễ dàng khiến cô đi tong, vẫn nên nắm chặt thời gian nhanh chóng chạy mới là thực tế, bằng không nếu thật bị bắt được, người thê thảm chính là cô.
Ngôn Khanh nắm lấy khăn trải giường lung la lung lay, thân thể đơn bạc chao đảo trong gió lạnh, ngón tay cô tê dại, hành động tự nhiên lại trở nên trì độn, còn phải vừa trốn sang bên cạnh vừa để ý trên lầu, e sợ đại BOSS bỗng nhiên hiện thân.
Nhưng vấn đề là, sợ cái gì thì cái đó tới.
Cô mới vừa hạ xuống giữa tầng hai và tầng một đã sợ hãi nghe thấy tiếng động mở cửa truyền đến. Hoắc Vân Thâm đang vặn khoá cửa, tim cô thắt chặt, tăng tốc độ theo bản năng.
Trong chớp mắt Hoắc Vân Thâm đã vọt tới bên cửa sổ, nỗi sợ hãi sâu thẳm trên khuôn mặt khiến người ta hít thở không thông. Anh hét lên hai chữ ngắn ngủi, âm thanh hoàn toàn trở nên vặn vẹo, bị gió xé rách.
Theo phản ứng của anh, người Mẫn Kính mang đến nhanh chóng hành động, vội vã chạy đến phía sau toà nhà từ mọi chỗ ẩn núp. Ngôn Khanh bại lộ trong loạt ánh đèn chồng chéo, cô cực kỳ sụp đổ, tay không chịu được mà trượt đi, khăn trải giường thoát khỏi khống chế. Cô ngay cả kêu lên sợ hãi cũng không kịp, bất lực ngã thẳng tắp xuống dưới.
Xong rồi chết rồi! Nữ thần! Cầu cô lót đệm cho tôi!
Ngôn Khanh nhìn lần cuối về hướng tầng ba. Sau cửa sổ đã sớm không còn bóng người, có lẽ anh đã vội vã xuống tầng ngay khi nhìn thấy cô.
Lúc cô cho rằng gáy mình sắp chạm đất, ngoài dự đoán mà ngã thật mạnh vào lồng ngực người đàn ông.
… Không phải nữ thần, là chồng của nữ thần.
Hơi thở Hoắc Vân Thâm nặng nề đến mức nghe không đành lòng. Anh dùng thân thể mình để đón lấy Ngôn Khanh, thanh âm như tắc nghẹn trong cổ họng, ôm chặt cô không buông.
Sau khi Ngôn Khanh sống sót sau tai nạn, đầu óc ngược lại rất tỉnh táo.
Khóc nháo phân rõ phải trái với Hoắc Vân Thâm cũng vô dụng, điều anh sợ nhất là gì? Anh sợ nhất “Khanh Khanh” chết.
Cô giả bộ xụi lơ để làm Hoắc Vân Thâm thả lỏng cảnh giác. Sau đó tìm đúng thời cơ Mẫn Kính đến đây, đoạt lấy cái bút máy anh để trong túi áo trước ngực, nhanh chóng rút nắp bút rồi nhắm ngay đầu nhọn vào động mạch của mình, lạnh giọng nói: “Hoắc Vân Thâm! Anh đủ chưa! Có phải anh muốn tôi chết ở trước mắt anh thì anh mới có thể buông tha cho tôi hay không!”
Hoắc Vân Thâm tiến lên muốn đoạt lấy bút máy trong tay cô, cô ngã lùi về phía sau, chỉ cần có thể rời xa anh, không tiếc lăn lộn đầy bụi trên mặt đất.
Trong đêm tối, toàn thân Hoắc Vân Thâm cứng đờ, yên lặng nhìn cô chăm chú.
Anh móc cả trái tim cho người anh yêu, cô lại coi anh như hồng thủy mãnh thú, buộc mình dùng vũ khí sắc bén để đe doạ anh, lấy sinh mạng để uy hiếp, cưỡng bách anh buông tay.
Ngôn Khanh không thèm đếm xỉa, cầm bút đâm vào da.
Đối đãi với người cố chấp cuồng, phải hung ác quyết tâm dùng phương pháp cực đoan nhất, thành công hay thất bại là ở đây!
Khoảnh khắc khi cơn đau nhói sắp ập đến, Hoắc Vân Thâm hét lên trong thất bại: “Không cho phép làm bị thương! Anh để em đi!”
Nhịp tim Ngôn Khanh tăng vọt, nhưng cô không dám tin anh, đầu ngòi bút vẫn cứ để ở nơi đó, một khắc cũng không trì hoãn mà bò dậy, vừa ấn vừa lùi về phía sau. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thâm, sợ anh lật lọng.
Mỗi giây đối diện trong xa lạ, đều như nghiền nát trái tim Hoắc Vân Thâm.
Cô lui về một khoảng cách an toàn, rồi lập tức xoay người, thân ảnh gầy gò mềm yếu gần như biến mất ở cửa khu dân cư. Hoắc Vân Thâm không chịu nổi hình ảnh này, cưỡng ép không được chạy theo cô nữa, rồi lại chịu đựng mà dừng bước.
“Thâm ca…” Từ cấp hai Mẫn Kính đã lăn lộn theo Hoắc Vân Thâm, nhưng vẫn chưa có lá gan tự tiện nhiều lời.
Hoắc Vân Thâm mắt cũng không nháy nhìn theo hướng cô chạy, giọng nói khàn khàn, “Chuẩn bị xe cho tôi, sắp xếp taxi đón cô ấy. Mặc kệ cô ấy muốn đi đâu, đưa cô ấy đi, đừng làm cô ấy sợ hãi. Còn nữa,” Anh hung ác gằn từng chữ một, “điều tra rõ ba năm nay!”
Mẫn Kính lập tức gật đầu, đưa sợi tóc dài được đặt trong túi cho anh, cũng không dám nói rằng nó là bị túm mới có, chột dạ bảo: “… Tôi nhặt trên lưng Vân Khanh… nhưng coi như có thử, chắc cô ấy cũng sẽ không chấp nhận.”
Hoắc Vân Thâm quét tầm mắt lạnh băng qua anh ta, cầm thật chặt sợi tóc.
Cô đã tự cởi trói cho phương pháp thắt nút chỉ thuộc về hai người họ, lại không phát giác ra điều gì, một lòng nhận định mình là người khác.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, khớp xương nắm chặt đến xanh trắng, ra lệnh cho bản thân hết lần này đến lần khác.
Đừng đau, đừng sợ, Khanh Khanh không phải không cần mày, chỉ là cô ấy… quên mất mày thôi.
***
Ngôn Khanh chạy liền một mạch ra ngoài cửa tiểu khu không dám dừng lại. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô tiếp tục chạy dọc theo con đường hẹp, chạy cho đến khi toàn thân lạnh run. Phía sau vang lên tiếng còi xe, cô còn tưởng Hoắc Vân Thâm đổi ý đuổi tới, hận không thể cắm vào mình đôi cánh để nhảy lên bờ tường, dư quang nhìn lại, hoá ra là một chiếc xe taxi trống.
Tài xế là một người phụ nữ trung niên hiền hoà, giảm tốc độ xuống rồi quan tâm hỏi cô: “Cô gái nhỏ, cháu không sao chứ? Muốn đi đâu? Vừa lúc tôi sắp kết thúc công việc, đưa cháu đi một đoạn, gần đây không gọi được xe đâu.”
Ngôn Khanh cả người bẩn thỉu đứng trên con đường vắng, mũi chua xót muốn khóc.
Cha mẹ cô đều không còn nữa, cũng không có người nhà nào khác. Cô mới vừa về nước, chỉ có An Lan được coi như là bạn bè. Hải Thành lớn như vậy, cô chỉ có một mình, còn bị Hoắc Vân Thâm bắt nạt.
Cô dụi đôi mắt phiếm hồng, tay chân lạnh băng mà ngồi vào trong xe, thấp thỏm nói: “Bên này quá nguy hiểm, chúng ta đi mau!”
Tài xế đặc biệt phối hợp, đạp chân ga đi ra ngoài, bật đèn đuốc sáng trưng soi rọi cả dãy phố. Cơ thể cương cứng của Ngôn Khanh dần dần được bao vây bởi cảm giác an toàn do thành phố sôi động mang lại.
Cô giành giật từng giây từng phút, trước tiên quay trở lại nhà cũ lấy hành lý mang đi, rồi ngựa không ngừng vó tới Truyền hình Thừa Phong.
Trên đường tài xế hỏi cô: “Trời còn chưa sáng, chỗ như vậy không đóng cửa à?”
Ngôn Khanh kiên định nói: “Không sao, cháu sẽ đợi.”
Hiện tại đã hơn bốn giờ sáng, cách hừng đông không lâu, cửa của Thừa Phong có bảo vệ trực ban cùng với rất nhiều camera, chờ đến lúc cửa vừa mở, cô sẽ là người đầu tiên xông vào ghi hình.
Ngôn Khanh dựa lưng vào cửa sổ xe, khuôn mặt trắng gần bằng bàn tay, trên khóe mắt mơ hồ còn một chút nước mắt. Lăn lộn suốt đêm, đổi thành người khác thì đã sớm trở nên tiều tụy, nhưng cô lại chẳng có chút hốc hác phờ phạc nào, ngược lại càng lộ ra vẻ mềm mại xinh đẹp, ngồi yên lặng ở đó làm người ta thương tiếc đến run sợ.
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế len lén nhìn chiếc xe việt dã đi theo sau, lại nhìn Ngôn Khanh một cái, cảm khái mà lắc đầu, cô gái nhỏ đúng là đẹp không còn lời nào để nói, khó trách ngay cả Hoắc tổng cũng tình nguyện bỏ người yêu cũ rồi để ý đến cô.
Buổi sáng 5 giờ, Ngôn Khanh xuống xe ở Truyền hình Thừa Phong. Tài xế muốn giúp cô cầm hành lý, cô lắc đầu: “Tự cháu có thể.”
Cô lấy chút tiền mặt trên người ra, đưa cho tài xế ba tờ một trăm đồng, đôi mắt trong suốt khẽ chớp: “Dì, cảm ơn dì, cháu có một chút rắc rối. Nếu có ai hỏi dì có phải đã từng chở cháu hay không, nhất định phải phủ nhận, đừng để bị cháu làm liên luỵ.”
Ngôn Khanh chỉ lấy chút tiền còn sót trong túi áo, hộ chiếu, cùng với các giấy tờ quan trọng và chìa khóa. Còn di động với túi xách gì đó, Hoắc Vân Thâm thích thì đi mà giữ lại, cô không cần.
Đôi bàn tay trắng bệch kéo vali hành lý bước lên bậc thang trước toà nhà, căn bản không hề chú ý tới góc khuất ở hai bên đã sớm bật camera, ánh đèn đỏ chớp lóe quay chụp, ghi lại hoàn chỉnh khuôn mặt mộc, dáng người lẻ loi trơ trọi, trời còn chưa sáng đã đến ghi hình của cô.
Bảo vệ vốn dĩ đang buồn ngủ, nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc ngồi dưới mái hiên ngoài cửa, lập tức lên tinh thần.
Diện mạo này, bảo đảm sớm nổi tiếng! Thừa dịp bây giờ kéo gần quan hệ, về sau còn có thể xin thêm mấy cái chữ ký!
Bảo vệ tích cực bảo Ngôn Khanh vào phòng. Ngôn Khanh lạnh run cả người, cũng không khách khí với anh ta, bọc chặt lấy quần áo, ỉu xìu xìu dựa vào ghế cửa sổ. Hoàn cảnh thì đã an toàn, nhưng trước mắt cô không ngừng loé lên khuôn mặt của Hoắc Vân Thâm, đặc biệt là lúc đối mặt khi cô đang treo lơ lửng trên không, biểu cảm của anh vừa điên cuồng vừa thống khổ, chọc người khác cũng thấy khổ sở theo.
Ấy — ngừng lại.
Ngôn Khanh giận đến mức tự véo mình, chịu ngược chưa đủ có phải không? Nếu như Hoắc tổng còn có chút lý trí và lương tri, nói không chừng đã buông tha cho cô từ đây, coi như một cơn ác mộng, nhanh chóng quên đi mất.
Nhưng cô lại không biết, ven đường cách người gác cổng mấy chục mét, có một chiếc xe việt dã đang dừng ở đó.
Người đàn ông trên ghế điều khiển xuyên qua ô cửa sổ, nhìn chằm chằm gần một nửa sườn mặt lộ ra của cô, dùng hết sức lực mới chịu đựng được dục vọng muốn phá cửa mà đoạt cô về lại trong lòng mình.
Mẫn Kính đúng lúc gọi điện thoại tới: “Thâm ca, chuyện ba năm trước, trước mắt những người biết chuyện đều không còn sống. Điều tra sâu hơn sẽ mất thêm thời gian, tôi sẽ đảm bảo tốc độ nhanh nhất.”
“Vả lại…” Trợ lý kim bài đặc biệt — Mẫn Kính cảm thấy mới qua một đêm mà đầu mình đã lớn thêm ba vòng rồi, nói như giẫm trên lớp băng mỏng, “Hai năm gần đây Vân Khanh có ca hát trên internet, trước mắt là một ca sĩ kiêm sáng tác[1] rất nổi tiếng. Giọng cô ấy cũng hơi khác trước kia. Với cả từ trước đến nay anh vẫn luôn ghét ngành công nghiệp giải trí, cho nên chúng ta chưa bao giờ phát hiện ra.”
[1] Ca sĩ kiêm sáng tác: tức là những ca sĩ hát chính những bài hát do mình sáng tác ra.
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, khe rãnh giữa hai đầu lông mày sắc bén.
Giọng nói Khanh Khanh quả thật có thay đổi, trước kia sạch sẽ ngọt ngào, hiện giờ lại khàn khàn nhiều hơn, nhưng chính chút khàn khàn này lại tạo thành sự khác biệt như trời với đất.
Cô đã trải qua những gì trong ba năm qua, đã chịu bao nhiêu đau khổ ở nơi mà anh không nhìn thấy!
Hầu kết Hoắc Vân Thâm chuyển động, nắm chặt tay lái.
“Quan trọng hơn điều này là,” Mẫn Kính căng da đầu tiếp tục nói, “đêm qua, Vân Khanh ký kết hợp đồng với Truyền hình Thừa Phong. Trong ba tháng tới, cô ấy sẽ tham gia với tư cách người chơi chính của một chương trình tạp kỹ dành cho nhóm nhạc nữ…”
Anh ta càng nói càng run bắn cả người. Với dục vọng độc chiếm của Thâm ca thời còn đi học trước kia, chàng trai nào mà dám ngắm Vân Khanh nhiều thêm vài lần, anh đều ấn người đó xuống đất rồi đánh cho một trận. Gác qua hiện tại, vốn dĩ bởi vì mất mà tìm lại được cộng thêm việc nháo đến thảm thiết vì gặp mặt mà không quen biết, nếu Vân Khanh lại đi ca hát nhảy múa làm thần tượng, khiến trai gái cả nước đều theo đuổi, về sau lại đóng phim thân mật cùng các nam minh tinh, thế thì Thâm ca sẽ nổ thành cái dạng gì?
Cứ nghĩ đến hình ảnh đó là anh ta lại cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.
Mẫn Kính hỏi thử: “Anh có muốn, đem hợp đồng trở thành phế thải không?”
Hoắc Vân Thâm chăm chú nhìn Ngôn Khanh, hai mắt sâu không thấy đáy, khóe môi căng chặt, lạnh băng gằn giọng: “Nên trở thành phế thải, không phải hợp đồng mà là chương trình này.”
Mẫn Kính đỡ trán, xem đi, không hổ là Thâm ca của anh ta, quả nhiên đủ cực đoan.
Vết thương trên đầu ngón tay Hoắc Vân Thâm rớm máu vì nắm quá chặt.
Ngày ấy lúc đi học Khanh Khanh cũng thích ca hát. Sau khi được giáo viên yêu cầu, trong ngày kỷ niệm thành lập trường cô đã biểu diễn một bài dân ca làm bốn phía kinh diễm. Anh hận chết có người mơ ước cô, kéo cô đến góc tối, yêu cầu cô chỉ được hát cho mình anh nghe.
Cô nâng khuôn mặt thanh tú lên, đôi mắt nhu nhuận, đem môi cắn đến đỏ bừng: “Vậy em hát riêng cho anh một bài, anh đừng tức giận được không.”
Giọng anh rất khàn, biểu cảm cũng dữ dằn: “Hát lại lần nữa, muốn người khác chưa từng nghe qua!”
Cô cười bao dung, nhẹ nhàng kéo anh xuống thấp, ghé vào lỗ tai anh mở miệng, giai điệu nghịch ngợm lại dịu dàng và du dương: “Em nguyện ý, cùng anh đi khắp chân trời góc biển.”
Trái tim anh run rẩy.
Còn không chờ nghe hết, đã ôm lấy cô mà hôn.
Hoắc Vân Thâm dựa vào lưng ghế xe việt dã, trong lồng ngực như có con dao đang cắm ở đó.
Ngón tay cứng đờ giật giật, hô hấp dần dần thay đổi.
Lúc Mẫn Kính còn đang lo lắng đề phòng cho rằng Thâm ca muốn phát hỏa thì Hoắc Vân Thâm lại buông di động ra, mở giao diện tìm kiếm, lông mi đen nhánh ảm đạm rũ xuống, giọng nói khàn đục cất lên: “Khanh Khanh hát… cụ thể là bài gì.”
Muốn… download toàn bộ.
Đeo tai nghe.
Nghe một mình.
Giả vờ… vẫn thuộc về anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.