Chương 73: Quá lớn, không thoải mái
Xuyên Lan
30/12/2021
Một câu nói của cô,
kéo Hoắc Vân Thâm từ vực sâu lạnh lẽo lên đến trời mây, môi anh được cô
thấm ướt, nhiệt độ cơ thể theo làn da kề sát mà quấn quýt lấy nhau,
khiến dòng máu đang ngưng tụ thành băng phải tan chảy.
Trái tim bị nghiền nát ghép thành hình dạng hoàn chỉnh nhất, một lần nữa đập thình thịch trong lồng ngực.
Hoắc Vân Thâm để cho cô cắn, kiên trì nâng bàn tay cắm kim tiêm lên, đặt sau gáy cô để làm sâu thêm.
Chóp mũi không còn là mùi hương lạnh lùng uy nghiêm nơi phòng bệnh, đổi thành hương thơm ấm nóng bất biến trên người cô. Không cần dựa vào nước hoa, không cần chua xót ngọt bùi ở trong mộng, Khanh Khanh của anh đã trở lại vòng tay anh.
Lông mi Hoắc Vân Thâm hơi ẩm ướt, anh khép đôi mắt để lộ quá nhiều sự yếu ớt, thoả thích cảm nhận sự tồn tại của cô.
Nụ hôn sâu quen thuộc làm Ngôn Khanh không thể khống chế được, khóc càng lớn hơn, muốn dùng trận nước mắt này thộ lộ hết cho anh hơn ba năm khốn cùng.
Hoắc Vân Thâm không cần cô nói gì, mỗi một chút tâm tư của cô anh đều hiểu.
Anh khàn khàn trả lời cô: “Chồng ở đây.”
Trong lòng Ngôn Khanh tràn ngập cảm xúc, chỉ muốn dựa gần vào anh hơn, nên không nhịn được mà cọ cọ vào người anh, vùi mặt vào cổ anh, khụt khịt muốn chui vào ngực anh mới có cảm giác an toàn.
Hoắc Vân Thâm so với cô lại càng mất khống chế, tay đặt trên eo trên lưng cô xoa xoa, thân mật thế nào cũng ngại không đủ.
Tiếng đập cửa loáng thoáng vang lên.
“Phu nhân, phu nhân? Cô ở bên trong không? Đến giờ Hoắc tổng đo huyết áp rồi.”
“Cô không nói gì thì chúng tôi vào nhé?”
Hiển nhiên là đã gõ được một lát.
Không khí đặc sệt trong phòng bị khuấy động. Hoắc Vân Thâm đầu tiên là cảnh giác, môi anh còn chưa rời khỏi đôi môi mềm mại ấm áp kia, ngay sau đó cửa đã bị đẩy vào, lúc này Ngôn Khanh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, lỗ tai đỏ bừng, muốn trốn cũng không kịp.
Hoắc Vân Thâm kéo tấm chăn hỗn độn che chắn cho cô, Ngôn Khanh phối hợp rúc vào ngực anh.
Xong rồi, mệt cô trước mặt người khác còn duy trì thể diện Hoắc phu nhân, chưa từng thất thố cực đoan mà khiến Hoắc tiên sinh mất mặt, kết quả thế này là lộ nguyên hình rồi?!
Cô ảo não cắn môi, tận lực núp vào trong chăn như chim cút nhỏ, nhưng đầu ngón tay lại vô tình đụng phải một mảnh thấm ướt.
Ngôn Khanh ngẩn ra một lát, trong lòng chợt lạnh.
Cô đẩy chăn ra một chút, nương theo ánh sáng cuống quýt nhìn tay mình, đỏ, máu…
Hoắc Vân Thâm đè cô gái nhỏ đang bị bao bọc lại, tầm mắt hướng về một hàng bác sĩ y tá đang khiếp sợ vui sướng ở cửa, khàn khàn nói: “Đi ra ngoài trước.”
Anh vừa dứt lời, cái chăn thật vất vả mới che kín bị cưỡng ép đẩy ra từ bên trong, Ngôn Khanh xuống khỏi người anh, không rảnh lo quần áo không chỉnh tề, hình tượng có không thích hợp bao nhiêu, quay đầu lại run rẩy kêu: “Miệng vết thương của anh ấy nứt ra rồi!”
Băng gạc trên bả vai và đùi Hoắc Vân Thâm đều nhiễm hồng.
Nhóm bác sĩ với y tá trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời không tiêu hóa xong lượng tin tức lớn như vậy.
Hoắc tổng tỉnh lại, phu nhân nằm trong chăn anh, mái tóc dài toán loạn trên lưng, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng toàn là nước mắt, hơn nữa trên tay cô còn có cái gì đỏ…
Đỏ, miệng vết thương Hoắc tổng!
Một đám người cuối cùng cũng tỉnh táo. Đối diện với ánh mắt lạnh đến doạ người của Hoắc tổng khi vừa tỉnh lại, họ bước vào như được đào tạo bài bản, cúi đầu không nhìn loạn. Dưới sự giám sát chặt chẽ của phu nhân lấy dụng cụ y tế ra kiểm tra, chuẩn bị rửa sạch miệng vết thương ứa máu.
Lúc lớp băng gạc cuối cùng được vén lên, bác sĩ chủ trị tri kỷ nhắc nhở: “Phu nhân, cô đừng nhìn.”
Ngôn Khanh lắc đầu, giọng căng thẳng: “Thay đi.”
Bác sĩ rõ ràng tình trạng dưới lớp băng gạc có bao nhiêu dữ tợn, do dự không đành lòng động thủ, Hoắc Vân Thâm nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: “Khanh Khanh nghe lời, quay lại chờ anh, rất nhanh.”
Ngôn Khanh rũ mắt, sợ kéo dài thời gian anh phải chịu tội, không thể không thành thật xoay người, đưa lưng về phía anh, hai tay ôm lấy đầu gối, chôn mặt trong khuỷu tay.
Vốn dĩ cô đã rất gầy, trong khoảng thời gian này, lại nhỏ thành một mẩu, bóng lưng đơn bạc khiến người ta đau đớn.
Hoắc Vân Thâm vừa tỉnh lại đã dậy quá gấp gáp, hầu hết mọi vết thương đều bị tổn thương, nơi cắm kim tiêm trên mu bàn tay cũng sưng xanh tím, chỗ nào cũng đau, nhưng chỗ nào cũng không đáng nhắc đến.
Toàn bộ quá trình anh không kêu một tiếng, chờ bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, anh chạm vào ngón chân trần trụi trắng nõn của cô: “Bé con.”
Ngôn Khanh hơi gật đầu coi như đáp lại, dịch ra bên ngoài mấy centimet.
Năm ngón tay anh ấm áp phủ lên mu bàn chân hơi lạnh của cô: “Ngoan, lại đây.”
Ngôn Khanh lẩm bẩm: “Vết thương của anh không thể chảy máu nữa, em phải duy trì khoảng cách với anh —”
Không chờ nói xong, người đàn ông bỗng nắm mắt cá chân cô mạnh hơn, rồi lập tức kéo cô về phía mình. Cô mở to mắt nhìn anh, không biết làm sao.
Muốn thân cận, ước gì có thể dán sát hòa hợp thành một thể, nhưng cô cũng là vật nguy hiểm, dễ hại anh tiếp tục bị thương.
Còn không bằng tự mình cách ly.
Hoắc Vân Thâm vuốt ve làn da cô, nặng nề gọi: “Khanh Khanh, eo anh không bị thương.”
Ngôn Khanh ngốc.
… Có ý gì.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm: “Lên đây, anh muốn gần em hơn.”
Ngôn Khanh chợt hiểu, những chỗ khác của anh phải thật cẩn thận, nhưng eo bụng cơ bản không bị tổn hao gì, có thể mặc cô giương oai. Cô quay đầu lại nhìn xem cửa đã khóa kỹ hay chưa, xác định sẽ không có người tới quấy rầy, ngoan ngoãn bò qua, nâng đôi chân thon dài chân lên, ngồi trên hông anh, chậm rãi nằm sấp xuống, nhẹ nhàng dán lên đầu bả vai anh không bị thương, dịu dàng ngoan ngoãn bất động.
Tuy tư thế này dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh không quá thuần khiết, nhưng có thể dựa vào nhau là đã thỏa mãn rồi.
Hoắc Vân Thâm vỗ về lưng cô, hô hấp nặng nề.
Ngôn Khanh nhỏ giọng hỏi: “Về sau em họ Vân hay họ Ngôn.”
“Không quan trọng, đều là Khanh Khanh của anh.”
Ngôn Khanh chìm đắm trong hơi thở sạch sẽ của anh: “Vậy vẫn là họ Ngôn, giấu tiểu Vân Khanh đi.”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng cười: “Vậy còn anh? Em muốn gọi thế nào.”
Ngôn Khanh thương lượng cùng anh: “Thâm Thâm được không, Vân Thâm là trước đây còn nhỏ, ngại gọi quá thân mật, hiện tại em thích gọi Thâm Thâm.”
Anh ý vị thâm trường hỏi: “Có phải thiếu hai chữ không?”
Ngôn Khanh biết anh chỉ cái gì, cười bên tai anh, chậm rãi nói: “Vậy em bổ sung, bảo bối Thâm Thâm.”
Cánh tay Hoắc Vân Thâm quấn chặt.
Anh chần chờ hồi lâu, có chút bất an hỏi: “Mấy năm nay anh thay đổi rất nhiều, em…”
Ngôn Khanh nâng đầu, nắm cằm anh nghiêm túc đánh giá: “Gầy hơn.”
Anh mím môi, đuôi mắt hơi ẩm ướt.
Ngôn Khanh chăm chú nhìn anh hỏi: “Nửa câu sau anh muốn nói gì.”
“Anh không phải Hoắc Vân Thâm trước kia, em thích anh hiện tại không?”
Ngôn Khanh véo mặt anh: “Em cũng không phải Vân Khanh lúc trước.”
Mặt mày Hoắc Vân Thâm giãn ra, hiểu ý gật đầu: “Vợ của anh có quá nhiều thân phận, thư ký tổng tài, tiểu phú bà, người bệnh ngây thơ…”
Ngôn Khanh sửng sốt, xấu hổ đến mức hận không thể đâm đầu vào tường, lập tức che miệng anh lại: “Anh chê cười em!”
Môi anh dán vào lòng bàn tay cô, khẽ động đậy: “Anh không chê cười em, anh yêu em.”
Yêu một mình em.
Yêu đến điên cuồng.
Ngôn Khanh dời tay, trịnh trọng hôn môi anh, hỏi lại: “Cho nên, đáp án của em anh còn cần hỏi không?”
Cô nói từng chữ một: “Thiếu niên trước kia, Hoắc tiên sinh hiện tại, người mỗi đêm canh giữ em dưới tầng ký túc xá của chương trình, người nhốt em ở Tinh Vân Gian, bao gồm cả ông chủ ở văn phòng lừa gạt em lên giường, vịt con chỉ phục vụ một mình em, bác sĩ trị liệu cho em…”
Trong mắt cô có tia sáng dịu dàng: “Em đều yêu.”
***
Vết thương của Hoắc Vân Thâm khôi phục rất nhanh, nhưng vết thương do đạn bắn ở đùi phải quá nghiêm trọng, trong thời gian ngắn còn chưa thể đi lại bình thường, đợi cho đến khi anh có thể chống nạng xuống giường, quyết đoán lựa chọn xuất viện.
Đã một tuần kể từ khi vụ nổ xảy ra, động tĩnh ngày hôm đó gây ồn ào quá lớn, chương trình 《Hàng đêm sênh ca》 đang khởi quay đã bị tạm dừng, cảnh sát cùng các cơ quan có liên quan đều tham gia điều tra, số lượng khách mời và đoàn đội nhân viên ekip chương trình tại hiện trường quá đông đảo, vì vậy rất khó để giấu giếm, không bằng chủ động làm sáng tỏ.
Thông báo của Hoắc thị với bên ngoài, không nói kỹ càng tỉ mỉ, chỉ nói là phát sinh một vụ nổ ngoài ý muốn trong toà nhà đang thi công tại khu nghỉ dưỡng, Hoắc tổng với phu nhân vừa vặn có mặt ở hiện trường nên mới bị ảnh hưởng.
Đồng thời trấn an thật tốt những người bị liên luỵ, mọi người đều là người thông minh, biết cách im lặng.
Chỉ là fans, người qua đường cùng với quần chúng ăn dưa tạo thành một đội quân khổng lồ tuyệt đối sẽ không bỏ qua tin tức lớn như vậy. Các đồn đoán xuất hiện chỉ trong một đêm, spam Weibo, các diễn đàn buôn chuyện, các nguồn tin mật ùn ùn không dứt.
Luận điệu cái sau so với cái trước lại càng hung bạo hơn.
“Tôi có một đứa bạn là nhị thế tổ, địa vị của ba nó vô cùng hiển hách, theo ông ấy nói thì Hoắc tổng đã sớm suy sụp rồi, Hoắc thị thất bại trong việc khai thác thị trường nước Mỹ, phải đối mặt với tổn thất kếch xù, anh ta đã ngã xuống bệ thờ, đúng lúc này lại gặp vụ nổ mạnh như thể do chính nội bộ tập đoàn tranh đấu mà gây ra!”
“Ngã xuống bệ thờ thì tính là gì, nghe nói người cũng bị phế, chỉ miễn cưỡng nhặt về một cái mạng.”
“Mẹ kiếp, thế Ngôn Khanh còn đi cùng anh ta không? Vốn dĩ là thế thân cho người yêu cũ của người ta, luận về danh tiếng về tiền về tài nguyên đều đã được hưởng, giờ cái gì cũng không có, chắc chắn là ly hôn rồi?”
“Mẹ nó cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày này, vợ chồng thâm tình rốt cuộc cũng ly hôn.”
“Chờ ly hôn +1!”
“Huhuhu CP ngược luyến của tôi vẫn là muốn BE.”
Náo loạn mấy ngày, cuối cùng # Ngồi chờ vợ chồng thâm tình ly hôn # một đường xông thẳng lên đứng đầu, áp đảo thông báo chính thức về phim mới của những người nổi tiếng, hấp thụ luôn cả ánh sáng tình yêu của vị ảnh đế nào đó với cô tình nhân nhỏ.
Nằm viện mấy ngày, Hoắc Vân Thâm và Ngôn Khanh đã biến phòng bệnh thành phòng hưởng tuần trăng mật, ngoại trừ hoạt động ngo ngoe rục rịch của vị Hoắc tổng nào đó bị vợ ra lệnh cấm đoán, thì cảm xúc đều thỏa mãn đến không chân thật, không có thời gian chú ý những rối loạn ầm ĩ trên mạng.
Mẫn Kính cũng rất đúng mực, chỉ hằng ngày tới tìm Hoắc tổng ký chút văn kiện quan trọng, chuyện khác tuyệt đối không làm ô nhiễm lỗ tai anh chị mình.
Vào ngày xuất viện, Ngôn Khanh giúp Hoắc Vân Thâm mặc quần áo, bởi vì chân bị thương chưa lành, nên cô chọn cho anh một chiếc quần thể thao rộng thùng thình.
Ngôn Khanh đứng trước mặt anh, đầu tiên cô cài cổ áo cho anh, ngón tay như có như không lướt qua yết hầu đang nhô lên, cô nhìn nó đang thong thả hoạt động lên xuống, đường cong rõ ràng mê người.
Mặt cô bất giác nóng lên, tránh tầm mắt, hai tay từ trước ngực anh hạ xuống, vuốt phẳng nếp gấp không tồn tại, rồi dừng lại trên cơ bụng rắn chắc của anh, tiếp tục đi xuống, thay anh chỉnh thắt lưng quần.
“Khanh Khanh, em thả cái gì vào túi anh thế?”
Ngôn Khanh nghe giọng nói khàn khàn khó giải thích của anh, hơi thở gấp mà buông tay ra: “Bỏ di động của anh vào, không thoải mái à? Quá lớn sao?”
“Ừm…” Anh thấp giọng đáp lời, trong cổ họng sàn sạt cát sỏi.
Ngôn Khanh vội với tay vào túi quần anh, định lấy điện thoại ra ngoài, bên trái không có, lại đổi bên phải…
Vẫn không có?!
Cô bừng tỉnh nhớ lại, chính là bởi vì sợ anh khó chịu, cho nên cô thay đổi chủ ý, thuận tay cất vào trong túi, vậy sao anh…
Tay Ngôn Khanh vẫn còn ở trong lớp vải dệt mềm mại, muốn rút ra, nhưng còn chưa kịp rút, đầu ngón tay đặt ở chỗ sâu nhất ngoài ý muốn chạm đến một thứ nào đó.
To lớn nóng bỏng cứng rắn, mạnh mẽ công khai biểu thị sự tồn tại với cô.
Nhiệt độ trên tay tăng vọt, cô khẩn trương nuốt nước miếng, ngẩng mặt nhìn về phía đầu sỏ gây tội vừa lừa gạt mình.
Đầu sỏ gây tội có đôi mắt vừa tối vừa u ám, chuyên chú nhìn chằm chằm cô, chân thành mà vô tội lặp lại những lời cô đã hỏi trước đó: “Vợ, em nói đúng, quá lớn, không thoải mái.”
Trái tim bị nghiền nát ghép thành hình dạng hoàn chỉnh nhất, một lần nữa đập thình thịch trong lồng ngực.
Hoắc Vân Thâm để cho cô cắn, kiên trì nâng bàn tay cắm kim tiêm lên, đặt sau gáy cô để làm sâu thêm.
Chóp mũi không còn là mùi hương lạnh lùng uy nghiêm nơi phòng bệnh, đổi thành hương thơm ấm nóng bất biến trên người cô. Không cần dựa vào nước hoa, không cần chua xót ngọt bùi ở trong mộng, Khanh Khanh của anh đã trở lại vòng tay anh.
Lông mi Hoắc Vân Thâm hơi ẩm ướt, anh khép đôi mắt để lộ quá nhiều sự yếu ớt, thoả thích cảm nhận sự tồn tại của cô.
Nụ hôn sâu quen thuộc làm Ngôn Khanh không thể khống chế được, khóc càng lớn hơn, muốn dùng trận nước mắt này thộ lộ hết cho anh hơn ba năm khốn cùng.
Hoắc Vân Thâm không cần cô nói gì, mỗi một chút tâm tư của cô anh đều hiểu.
Anh khàn khàn trả lời cô: “Chồng ở đây.”
Trong lòng Ngôn Khanh tràn ngập cảm xúc, chỉ muốn dựa gần vào anh hơn, nên không nhịn được mà cọ cọ vào người anh, vùi mặt vào cổ anh, khụt khịt muốn chui vào ngực anh mới có cảm giác an toàn.
Hoắc Vân Thâm so với cô lại càng mất khống chế, tay đặt trên eo trên lưng cô xoa xoa, thân mật thế nào cũng ngại không đủ.
Tiếng đập cửa loáng thoáng vang lên.
“Phu nhân, phu nhân? Cô ở bên trong không? Đến giờ Hoắc tổng đo huyết áp rồi.”
“Cô không nói gì thì chúng tôi vào nhé?”
Hiển nhiên là đã gõ được một lát.
Không khí đặc sệt trong phòng bị khuấy động. Hoắc Vân Thâm đầu tiên là cảnh giác, môi anh còn chưa rời khỏi đôi môi mềm mại ấm áp kia, ngay sau đó cửa đã bị đẩy vào, lúc này Ngôn Khanh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, lỗ tai đỏ bừng, muốn trốn cũng không kịp.
Hoắc Vân Thâm kéo tấm chăn hỗn độn che chắn cho cô, Ngôn Khanh phối hợp rúc vào ngực anh.
Xong rồi, mệt cô trước mặt người khác còn duy trì thể diện Hoắc phu nhân, chưa từng thất thố cực đoan mà khiến Hoắc tiên sinh mất mặt, kết quả thế này là lộ nguyên hình rồi?!
Cô ảo não cắn môi, tận lực núp vào trong chăn như chim cút nhỏ, nhưng đầu ngón tay lại vô tình đụng phải một mảnh thấm ướt.
Ngôn Khanh ngẩn ra một lát, trong lòng chợt lạnh.
Cô đẩy chăn ra một chút, nương theo ánh sáng cuống quýt nhìn tay mình, đỏ, máu…
Hoắc Vân Thâm đè cô gái nhỏ đang bị bao bọc lại, tầm mắt hướng về một hàng bác sĩ y tá đang khiếp sợ vui sướng ở cửa, khàn khàn nói: “Đi ra ngoài trước.”
Anh vừa dứt lời, cái chăn thật vất vả mới che kín bị cưỡng ép đẩy ra từ bên trong, Ngôn Khanh xuống khỏi người anh, không rảnh lo quần áo không chỉnh tề, hình tượng có không thích hợp bao nhiêu, quay đầu lại run rẩy kêu: “Miệng vết thương của anh ấy nứt ra rồi!”
Băng gạc trên bả vai và đùi Hoắc Vân Thâm đều nhiễm hồng.
Nhóm bác sĩ với y tá trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời không tiêu hóa xong lượng tin tức lớn như vậy.
Hoắc tổng tỉnh lại, phu nhân nằm trong chăn anh, mái tóc dài toán loạn trên lưng, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng toàn là nước mắt, hơn nữa trên tay cô còn có cái gì đỏ…
Đỏ, miệng vết thương Hoắc tổng!
Một đám người cuối cùng cũng tỉnh táo. Đối diện với ánh mắt lạnh đến doạ người của Hoắc tổng khi vừa tỉnh lại, họ bước vào như được đào tạo bài bản, cúi đầu không nhìn loạn. Dưới sự giám sát chặt chẽ của phu nhân lấy dụng cụ y tế ra kiểm tra, chuẩn bị rửa sạch miệng vết thương ứa máu.
Lúc lớp băng gạc cuối cùng được vén lên, bác sĩ chủ trị tri kỷ nhắc nhở: “Phu nhân, cô đừng nhìn.”
Ngôn Khanh lắc đầu, giọng căng thẳng: “Thay đi.”
Bác sĩ rõ ràng tình trạng dưới lớp băng gạc có bao nhiêu dữ tợn, do dự không đành lòng động thủ, Hoắc Vân Thâm nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: “Khanh Khanh nghe lời, quay lại chờ anh, rất nhanh.”
Ngôn Khanh rũ mắt, sợ kéo dài thời gian anh phải chịu tội, không thể không thành thật xoay người, đưa lưng về phía anh, hai tay ôm lấy đầu gối, chôn mặt trong khuỷu tay.
Vốn dĩ cô đã rất gầy, trong khoảng thời gian này, lại nhỏ thành một mẩu, bóng lưng đơn bạc khiến người ta đau đớn.
Hoắc Vân Thâm vừa tỉnh lại đã dậy quá gấp gáp, hầu hết mọi vết thương đều bị tổn thương, nơi cắm kim tiêm trên mu bàn tay cũng sưng xanh tím, chỗ nào cũng đau, nhưng chỗ nào cũng không đáng nhắc đến.
Toàn bộ quá trình anh không kêu một tiếng, chờ bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, anh chạm vào ngón chân trần trụi trắng nõn của cô: “Bé con.”
Ngôn Khanh hơi gật đầu coi như đáp lại, dịch ra bên ngoài mấy centimet.
Năm ngón tay anh ấm áp phủ lên mu bàn chân hơi lạnh của cô: “Ngoan, lại đây.”
Ngôn Khanh lẩm bẩm: “Vết thương của anh không thể chảy máu nữa, em phải duy trì khoảng cách với anh —”
Không chờ nói xong, người đàn ông bỗng nắm mắt cá chân cô mạnh hơn, rồi lập tức kéo cô về phía mình. Cô mở to mắt nhìn anh, không biết làm sao.
Muốn thân cận, ước gì có thể dán sát hòa hợp thành một thể, nhưng cô cũng là vật nguy hiểm, dễ hại anh tiếp tục bị thương.
Còn không bằng tự mình cách ly.
Hoắc Vân Thâm vuốt ve làn da cô, nặng nề gọi: “Khanh Khanh, eo anh không bị thương.”
Ngôn Khanh ngốc.
… Có ý gì.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm: “Lên đây, anh muốn gần em hơn.”
Ngôn Khanh chợt hiểu, những chỗ khác của anh phải thật cẩn thận, nhưng eo bụng cơ bản không bị tổn hao gì, có thể mặc cô giương oai. Cô quay đầu lại nhìn xem cửa đã khóa kỹ hay chưa, xác định sẽ không có người tới quấy rầy, ngoan ngoãn bò qua, nâng đôi chân thon dài chân lên, ngồi trên hông anh, chậm rãi nằm sấp xuống, nhẹ nhàng dán lên đầu bả vai anh không bị thương, dịu dàng ngoan ngoãn bất động.
Tuy tư thế này dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh không quá thuần khiết, nhưng có thể dựa vào nhau là đã thỏa mãn rồi.
Hoắc Vân Thâm vỗ về lưng cô, hô hấp nặng nề.
Ngôn Khanh nhỏ giọng hỏi: “Về sau em họ Vân hay họ Ngôn.”
“Không quan trọng, đều là Khanh Khanh của anh.”
Ngôn Khanh chìm đắm trong hơi thở sạch sẽ của anh: “Vậy vẫn là họ Ngôn, giấu tiểu Vân Khanh đi.”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng cười: “Vậy còn anh? Em muốn gọi thế nào.”
Ngôn Khanh thương lượng cùng anh: “Thâm Thâm được không, Vân Thâm là trước đây còn nhỏ, ngại gọi quá thân mật, hiện tại em thích gọi Thâm Thâm.”
Anh ý vị thâm trường hỏi: “Có phải thiếu hai chữ không?”
Ngôn Khanh biết anh chỉ cái gì, cười bên tai anh, chậm rãi nói: “Vậy em bổ sung, bảo bối Thâm Thâm.”
Cánh tay Hoắc Vân Thâm quấn chặt.
Anh chần chờ hồi lâu, có chút bất an hỏi: “Mấy năm nay anh thay đổi rất nhiều, em…”
Ngôn Khanh nâng đầu, nắm cằm anh nghiêm túc đánh giá: “Gầy hơn.”
Anh mím môi, đuôi mắt hơi ẩm ướt.
Ngôn Khanh chăm chú nhìn anh hỏi: “Nửa câu sau anh muốn nói gì.”
“Anh không phải Hoắc Vân Thâm trước kia, em thích anh hiện tại không?”
Ngôn Khanh véo mặt anh: “Em cũng không phải Vân Khanh lúc trước.”
Mặt mày Hoắc Vân Thâm giãn ra, hiểu ý gật đầu: “Vợ của anh có quá nhiều thân phận, thư ký tổng tài, tiểu phú bà, người bệnh ngây thơ…”
Ngôn Khanh sửng sốt, xấu hổ đến mức hận không thể đâm đầu vào tường, lập tức che miệng anh lại: “Anh chê cười em!”
Môi anh dán vào lòng bàn tay cô, khẽ động đậy: “Anh không chê cười em, anh yêu em.”
Yêu một mình em.
Yêu đến điên cuồng.
Ngôn Khanh dời tay, trịnh trọng hôn môi anh, hỏi lại: “Cho nên, đáp án của em anh còn cần hỏi không?”
Cô nói từng chữ một: “Thiếu niên trước kia, Hoắc tiên sinh hiện tại, người mỗi đêm canh giữ em dưới tầng ký túc xá của chương trình, người nhốt em ở Tinh Vân Gian, bao gồm cả ông chủ ở văn phòng lừa gạt em lên giường, vịt con chỉ phục vụ một mình em, bác sĩ trị liệu cho em…”
Trong mắt cô có tia sáng dịu dàng: “Em đều yêu.”
***
Vết thương của Hoắc Vân Thâm khôi phục rất nhanh, nhưng vết thương do đạn bắn ở đùi phải quá nghiêm trọng, trong thời gian ngắn còn chưa thể đi lại bình thường, đợi cho đến khi anh có thể chống nạng xuống giường, quyết đoán lựa chọn xuất viện.
Đã một tuần kể từ khi vụ nổ xảy ra, động tĩnh ngày hôm đó gây ồn ào quá lớn, chương trình 《Hàng đêm sênh ca》 đang khởi quay đã bị tạm dừng, cảnh sát cùng các cơ quan có liên quan đều tham gia điều tra, số lượng khách mời và đoàn đội nhân viên ekip chương trình tại hiện trường quá đông đảo, vì vậy rất khó để giấu giếm, không bằng chủ động làm sáng tỏ.
Thông báo của Hoắc thị với bên ngoài, không nói kỹ càng tỉ mỉ, chỉ nói là phát sinh một vụ nổ ngoài ý muốn trong toà nhà đang thi công tại khu nghỉ dưỡng, Hoắc tổng với phu nhân vừa vặn có mặt ở hiện trường nên mới bị ảnh hưởng.
Đồng thời trấn an thật tốt những người bị liên luỵ, mọi người đều là người thông minh, biết cách im lặng.
Chỉ là fans, người qua đường cùng với quần chúng ăn dưa tạo thành một đội quân khổng lồ tuyệt đối sẽ không bỏ qua tin tức lớn như vậy. Các đồn đoán xuất hiện chỉ trong một đêm, spam Weibo, các diễn đàn buôn chuyện, các nguồn tin mật ùn ùn không dứt.
Luận điệu cái sau so với cái trước lại càng hung bạo hơn.
“Tôi có một đứa bạn là nhị thế tổ, địa vị của ba nó vô cùng hiển hách, theo ông ấy nói thì Hoắc tổng đã sớm suy sụp rồi, Hoắc thị thất bại trong việc khai thác thị trường nước Mỹ, phải đối mặt với tổn thất kếch xù, anh ta đã ngã xuống bệ thờ, đúng lúc này lại gặp vụ nổ mạnh như thể do chính nội bộ tập đoàn tranh đấu mà gây ra!”
“Ngã xuống bệ thờ thì tính là gì, nghe nói người cũng bị phế, chỉ miễn cưỡng nhặt về một cái mạng.”
“Mẹ kiếp, thế Ngôn Khanh còn đi cùng anh ta không? Vốn dĩ là thế thân cho người yêu cũ của người ta, luận về danh tiếng về tiền về tài nguyên đều đã được hưởng, giờ cái gì cũng không có, chắc chắn là ly hôn rồi?”
“Mẹ nó cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày này, vợ chồng thâm tình rốt cuộc cũng ly hôn.”
“Chờ ly hôn +1!”
“Huhuhu CP ngược luyến của tôi vẫn là muốn BE.”
Náo loạn mấy ngày, cuối cùng # Ngồi chờ vợ chồng thâm tình ly hôn # một đường xông thẳng lên đứng đầu, áp đảo thông báo chính thức về phim mới của những người nổi tiếng, hấp thụ luôn cả ánh sáng tình yêu của vị ảnh đế nào đó với cô tình nhân nhỏ.
Nằm viện mấy ngày, Hoắc Vân Thâm và Ngôn Khanh đã biến phòng bệnh thành phòng hưởng tuần trăng mật, ngoại trừ hoạt động ngo ngoe rục rịch của vị Hoắc tổng nào đó bị vợ ra lệnh cấm đoán, thì cảm xúc đều thỏa mãn đến không chân thật, không có thời gian chú ý những rối loạn ầm ĩ trên mạng.
Mẫn Kính cũng rất đúng mực, chỉ hằng ngày tới tìm Hoắc tổng ký chút văn kiện quan trọng, chuyện khác tuyệt đối không làm ô nhiễm lỗ tai anh chị mình.
Vào ngày xuất viện, Ngôn Khanh giúp Hoắc Vân Thâm mặc quần áo, bởi vì chân bị thương chưa lành, nên cô chọn cho anh một chiếc quần thể thao rộng thùng thình.
Ngôn Khanh đứng trước mặt anh, đầu tiên cô cài cổ áo cho anh, ngón tay như có như không lướt qua yết hầu đang nhô lên, cô nhìn nó đang thong thả hoạt động lên xuống, đường cong rõ ràng mê người.
Mặt cô bất giác nóng lên, tránh tầm mắt, hai tay từ trước ngực anh hạ xuống, vuốt phẳng nếp gấp không tồn tại, rồi dừng lại trên cơ bụng rắn chắc của anh, tiếp tục đi xuống, thay anh chỉnh thắt lưng quần.
“Khanh Khanh, em thả cái gì vào túi anh thế?”
Ngôn Khanh nghe giọng nói khàn khàn khó giải thích của anh, hơi thở gấp mà buông tay ra: “Bỏ di động của anh vào, không thoải mái à? Quá lớn sao?”
“Ừm…” Anh thấp giọng đáp lời, trong cổ họng sàn sạt cát sỏi.
Ngôn Khanh vội với tay vào túi quần anh, định lấy điện thoại ra ngoài, bên trái không có, lại đổi bên phải…
Vẫn không có?!
Cô bừng tỉnh nhớ lại, chính là bởi vì sợ anh khó chịu, cho nên cô thay đổi chủ ý, thuận tay cất vào trong túi, vậy sao anh…
Tay Ngôn Khanh vẫn còn ở trong lớp vải dệt mềm mại, muốn rút ra, nhưng còn chưa kịp rút, đầu ngón tay đặt ở chỗ sâu nhất ngoài ý muốn chạm đến một thứ nào đó.
To lớn nóng bỏng cứng rắn, mạnh mẽ công khai biểu thị sự tồn tại với cô.
Nhiệt độ trên tay tăng vọt, cô khẩn trương nuốt nước miếng, ngẩng mặt nhìn về phía đầu sỏ gây tội vừa lừa gạt mình.
Đầu sỏ gây tội có đôi mắt vừa tối vừa u ám, chuyên chú nhìn chằm chằm cô, chân thành mà vô tội lặp lại những lời cô đã hỏi trước đó: “Vợ, em nói đúng, quá lớn, không thoải mái.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.