Chương 12: Bày kế bỏ trốn
Nguyệt Xuất Vân
18/11/2017
Có tơ máu chậm rãi chảy xuống, Diệp Từ Dung phát ra một tiếng la to yêu kiều, bưng kín mắt.
Kế tiếp, bên trong liền lâm vào sự yên lặng đến đáng sợ.
Hoàn Nhan Liệt Phong tựa hồ không hề hay biết về sự đau đớn, hơi hơi nghiêng người, hai tròng mắt híp lại bắn ra tia nguy hiểm, hắn cực kỳ ngả ngớn ngạo mạn đánh giá gương mặt trước mắt.
Đây là một khuôn mặt xinh đẹp khắc sâu vào tâm trí người khác. Làn da tuy có chút ngăm đen, nhưng nhìn qua lại nhẵn nhụi mịn màng, dưới ánh nến lấp lánh toát ra một khí chất thuần khiết, thanh tao vô cùng rực rỡ. Một đôi mắt thu thủy sáng trong, không ngừng lưu chuyển, so với hàn mai ngoài cửa sổ còn xán lạn hơn, so với tuyết trắng thì tinh khiết hơn, còn so với hồ sâu u cốc thì cứ như một màu trong suốt, một đôi mắt như vậy, như thế nào lại sở hữu bởi khuôn mặt của một nam tử, nếu không phải biết hắn là tình lang của Diệp Từ Dung, Liệt Phong sẽ hoài nghi hắn là một nữ tử.
Không hề nghi ngờ, hắn so với Diệp Từ Dung dung mạo xinh đẹp không hề thua kém, hắn cùng Diệp Từ Dung, chính là mọi người vẫn hay nói – trời sinh một đôi.
Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi có chút ghen tị, nhất là khi nhìn đến đôi mắt dữ tợn kia, không chút khách khí nhìn thẳng hắn, cái nhìn tràn đầy sự xem thường và chán ghét, trong lòng lại càng tức giận. Kẻ này cùng lắm chỉ là một tên mặt hoa da phấn nhỏ nhoi cũng dám khinh bỉ hắn, còn dùng kiếm làm hắn bị thương.
“Tốt lắm! Thật tốt!” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh lùng nói, cùng một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy tranh giành nữ nhân, thật là một sự khiêu chiến không tồi.
Vân Hề Hề nhìn đến ánh mắt sắc bén của Hoàn Nhan Liệt Phong, liền giống như nhìn thấy được ánh mắt của phi ưng trên thảo nguyên khi đang lâm le con mồi dưới vuốt, trong lòng không khỏi rùng mình.
Thảo Nguyên Chi Ưng[*] đúng là Thảo Nguyên Chi Ưng, đôi mắt của hắn và đôi mắt của chim ưng đều rất giống nhau, cứ như vậy mà sắc bén.
*Thảo Nguyên Chi Ưng: đây đơn giản chỉ là một cụm danh từ riêng tác giả đặt. Còn nghĩa cụ thể có thể hiểu “Chi” là hướng về, ở đây hiểu là chim ưng luôn hướng về thảo nguyên. Nguyệt Xuất Vân hết Thảo Nguyên Tường Ưng giờ đến Thảo Nguyên Chi Ưng… ><
Thảo Nguyên Chi Ưng hoàn toàn phù hợp với truyền thuyết của thảo nguyên, là một vương tử toát lên đầy sự áp bách, làm người ta cảm thấy hoảng loạn vô hạn.
Ngay khi Vân Hề Hề nghĩ đến Hoàn Nhan Liệt Phong hẳn phải đang giận dữ lắm, lại nghe đến hắn ngữ điệu cực kỳ lười biếng: “Dùng lực mạnh vào một chút!”
Hắn bên môi còn gợi lên một ý cười mang vẻ hứng chí bừng bừng, trong mắt Vân Hề Hề sự tươi cười của hắn so với khi hắn tức giận cảm thấy còn đáng sợ hơn.
Vân Hề Hề vốn hiểu, Hoàn Nhan Liệt Phong căn bản là không hề sợ nàng. ngay cả khi kiếm kề trên cổ, hắn cũng không nhận thua, hắn vốn là một kẻ kiêu ngạo như thế, cũng không phải vô duyên vô cớ mà hắn như vậy, chỉ là hắn vốn Thảo Nguyên Chi Ưng, xử dụng kiếm chỉ vào hắn, làm sao có thể uy hiếp hắn chứ.
Trong lòng khẽ động, Vân Hề Hề nghĩ đến bình “mai hương thật” trong tay áo, bên môi liền hiện lên một ý cười thản nhiên.
Tay trái ở trong tay áo vừa hơi hơi động, đồng thời từ miệng phát ra một tiếng thở dài, một cỗ hàn mai lãnh hương chậm rãi lan tỏa tràn ngập trong phòng.
Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ cười nói: “Không thể tưởng tượng được Vân công tử, ăn hoa mai, đến giờ phút này mà hơi thở vẫn còn hương thơm ngát tràn ra! Thật sự là…….”
Hoàn Nhan Liệt Phong bỗng nhiên dừng lại: “Ngươi…… ngươi……”
Mai hương lúc này thật ra Tuyết Sơn mê hương đặc chế, mùi hương so với mùi hương của hàn mai không khác là mấy, lần này Hoàn Nhan Liệt Phong không có phòng bị, hắn còn tưởng rằng là mùi hương do Vân Hề Hề thở dài trong miệng mang theo.
Vân Hề Hề cười thật tươi, trên mặt có một cơn xoáy như ẩn như hiện.
“Xin lỗi, Tả Hiền Vương!” Hơi thở như u lan của Vân Hề Hề khẽ phất qua Hoàn Nhan Liệt Phong, thanh âm của nàng phát ra vô cùng êm ái.
Ý thức cuồi cùng của Hoàn Nhan Liệt Phong là gương mặt ngăm đen phóng đại, tươi cười xán lạn như hoa bừng nở.
“Nam triều hán tử này, thế nhưng còn có cơn xoáy như rượu!” Hoàn Nhan Liệt Phong trước khi hôn mê buồn bực nghĩ.
*Liệt Phong nói Hề Hề gương mặt như có một cơn xoáy như rượu, có thể hiểu rượu khi uống vào thì nó cay cay, rồi từ từ ngắm vào người, làm cho cơ thể mình có nhiều cảm giác khác nhau, như có cơn xoáy trong người, gương mặt của Vân Hề Hề thì lại chứa đựng dòng xoáy ấy, làm a Phong cảm thấy trong lòng xao động, cảm giác kỳ lạ khó diễn tả, nhìn nàng có cảm như đang thưởng rượu, bị say. Ai uống rượu rồi chắc sẽ hiểu cảm giác này…… ^^
Nhìn đến Hoàn Nhan Liệt Phong hai mắt nhắm chặt, dĩ nhiên là đã rơi vào hôn mê.
Vân Hề Hề không dám khinh suất, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, thấy thị vệ không có phản ứng, có lẽ bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến vương gia của họ như thế mà bị chế trụ, còn là bị người Nam Triều yếu đuối như nàng chế trụ.
Đôi mắt sáng nhẹ nhàng lướt nhanh, nhìn đến Diệp Từ Dung cũng đã hôn mê trên giường, Vân Hề Hề lấy ra giải dược, đặt ở chóp mũi của nàng, Diệp Từ Dung “ưm” một tiếng liền tỉnh lại.
Thoáng nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đang hôn mê, Diệp Từ Dung gương mặt trắng bệch: “Ngươi… ngươi đã giết hắn?”
Vân Hề Hề hạ giọng, nói: “Không phải, ta chỉ làm hắn hôn mê. Xin hỏi công chúa, tên áo trắng kia đúng là Du ca ca của ngươi sao? Hắn thổi khúc Phượng Cầu Hoàng là muốn ám chỉ đúng không?”
Diệp Từ Dung hai tròng mắt nén lệ, hơi hơi gật đầu.
Vân Hề Hề đại mi ngưng động: “Một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải diễn tấu một quyết tuyệt khúc, còn thị tẩm nữa chứ.”
Diệp Từ Dung đau xót, nhẹ nhàng nói: “Công tử, Từ Dung là lo lắng Du ca ca đấu không lại Tả Hiền Vương (lầm to ==”), cho nên mới diễn tấu quyết tuyệt khúc, còn đồng ý thị tẩm, là do muốn làm tuyệt ý niệm trong đầu hắn, không dối gạt công tử, tiếng sáo của Du ca ca, chính là ám chỉ ta, canh bốn ở ngoài Dung viện chờ hắn! Từ Dung thật lòng không muốn Du ca ca mạo hiểm, hiện giờ nếu Tả Hiền Vương đã bị công tử chế phục, Từ Dung nghĩ muốn, nghĩ muốn đi cùng Du ca ca. Chính là mong muốn được cộng tử giúp đỡ ta, bằng không sợ là Từ Dung không thể rời khỏi Lãnh Vận Viện này.”
Diệp Từ Dung khẽ mím môi dưới làm môi nàng đỏ bừng, tựa hồ là đã hạ quyết tâm rất lớn.
Vân Hề Hề gật gật đầu, nhìn sắc trời còn chưa đến canh bốn.
“Nếu không phải do ta, có lẽ Du ca ca kia đã sớm cứu ngươi, yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi. Chỉ là, ngươi phải chịu ủy khuất cùng ta diễn một tuồng kịch.” Vân Hề Hề nói xong, ghé vào bên tai Diệp Từ Dung nhỏ giọng dặn dò.
Diệp Từ Dung nhẹ gật đầu, khuôn mặt thì sớm đỏ bừng bừng như có hỏa.
Ngoài cửa, thị vệ sau một lúc lâu nghe trong phòng không có động tĩnh gì, một người nhẹ giọng hỏi: “Vương gia!”
Vân Hề Hề hướng Diệp Từ Dung nhìn nàng bằng một ánh mắt thê thảm, la to: “AH!”
Bảo kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng leng keng giòn vang.
Diệp Từ Dung thanh âm rung rẩy la lên: “Vương gia, Từ Dung cầu xin ngài, đừng làm khó Vân Lang nữa!” Nàng vừa nói vừa trong trẻo khóc, xinh đẹp cùng thống khổ quanh quẩn vang khắp phòng.
Sau đó Diệp Từ Dung lại cất lên giọng nói mềm mại yêu kiều: “Vương gia, không cần, xin ngài tha cho Từ Dung! Cầu xin ngài!”
Diệp Từ Dung thanh âm đầy xót xa, uyển chuyển vừa thấp lại ôn nhu, giống như âm rung cuối cùng khi huyền cầm kết thúc một khúc nhạc.
Thanh âm dần dần thấp đi, sau đó là một mảnh yên lặng, nhưng lại tạo cho người khác một cảm giác mơ màng.
Thật lâu qua đi, Vân Hề Hề làm một cái ra hiệu, Diệp Từ Dung đứng dậy phủ lên áo choàng lông cừu, mái tóc như thác nước rối tung, hai mắt sưng đỏ, xốc lên tấm rèm nặng nề, rồi ra khỏi cửa, hướng bóng đêm mà đi.
Thật may mắn, thị vệ không hề ngăn trở nàng.
Giúp Diệp Từ Dung rời đi rồi, Vân Hề Hề quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đang mê man ở một góc.
Hắn bình yên điềm tĩnh nằm nghiêng ở đó, ánh sáng nhu hòa của nến chiếu rọi gương mặt hắn, nhờ ánh nến ấy gương mặt tuấn mỹ của hắn cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần. Mái tóc đen rối tung, mày kiếm ngạo nghễ, lông mi nồng đậm ở trên mắt hắn rũ xuống tạo thành một đạo hình ảnh mông lung dịu êm, nhìn qua như mộng như ảo.
Tuy rằng hắn điềm tĩnh trong mê man, nhưng Vân Hề Hề cảm thấy ở hắn vẫn là ẩn giấu một loại bức bách khi phách.
Vân Hề Hề thấy mình rất may mắn vì là dùng thân phận nam nhi đắc tội với hắn. Nếu hắn biết được thân phận thật của nàng, chỉ sợ Vân Hề Hề nàng cả đời khó sống bình yên ở thảo nguyên này.
Vân Hề Hề ôm lấy Hoàn Nhan Liệt Phong, đưa hắn đi tới bên giường.
Vốn chỉ là một việc làm đơn giản, nhưng nàng lại chưa từng tiếp xúc gần với nam tử nào như thế, Vân Hề Hề không khỏi đỏ mặt, tim đập mạnh, trong lòng thầm mắng Hoàn Nhan Liệt Phong.
Vân Hề Hề giờ phút này cũng không thể rời đi như thế, vẫn là phải ở lại. Xung đột với thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong lúc này sẽ làm kinh động kỵ binh của hắn, đối với Diệp Từ Dung sẽ vạn phần bất lợi.
Kế tiếp, bên trong liền lâm vào sự yên lặng đến đáng sợ.
Hoàn Nhan Liệt Phong tựa hồ không hề hay biết về sự đau đớn, hơi hơi nghiêng người, hai tròng mắt híp lại bắn ra tia nguy hiểm, hắn cực kỳ ngả ngớn ngạo mạn đánh giá gương mặt trước mắt.
Đây là một khuôn mặt xinh đẹp khắc sâu vào tâm trí người khác. Làn da tuy có chút ngăm đen, nhưng nhìn qua lại nhẵn nhụi mịn màng, dưới ánh nến lấp lánh toát ra một khí chất thuần khiết, thanh tao vô cùng rực rỡ. Một đôi mắt thu thủy sáng trong, không ngừng lưu chuyển, so với hàn mai ngoài cửa sổ còn xán lạn hơn, so với tuyết trắng thì tinh khiết hơn, còn so với hồ sâu u cốc thì cứ như một màu trong suốt, một đôi mắt như vậy, như thế nào lại sở hữu bởi khuôn mặt của một nam tử, nếu không phải biết hắn là tình lang của Diệp Từ Dung, Liệt Phong sẽ hoài nghi hắn là một nữ tử.
Không hề nghi ngờ, hắn so với Diệp Từ Dung dung mạo xinh đẹp không hề thua kém, hắn cùng Diệp Từ Dung, chính là mọi người vẫn hay nói – trời sinh một đôi.
Hoàn Nhan Liệt Phong không khỏi có chút ghen tị, nhất là khi nhìn đến đôi mắt dữ tợn kia, không chút khách khí nhìn thẳng hắn, cái nhìn tràn đầy sự xem thường và chán ghét, trong lòng lại càng tức giận. Kẻ này cùng lắm chỉ là một tên mặt hoa da phấn nhỏ nhoi cũng dám khinh bỉ hắn, còn dùng kiếm làm hắn bị thương.
“Tốt lắm! Thật tốt!” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh lùng nói, cùng một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy tranh giành nữ nhân, thật là một sự khiêu chiến không tồi.
Vân Hề Hề nhìn đến ánh mắt sắc bén của Hoàn Nhan Liệt Phong, liền giống như nhìn thấy được ánh mắt của phi ưng trên thảo nguyên khi đang lâm le con mồi dưới vuốt, trong lòng không khỏi rùng mình.
Thảo Nguyên Chi Ưng[*] đúng là Thảo Nguyên Chi Ưng, đôi mắt của hắn và đôi mắt của chim ưng đều rất giống nhau, cứ như vậy mà sắc bén.
*Thảo Nguyên Chi Ưng: đây đơn giản chỉ là một cụm danh từ riêng tác giả đặt. Còn nghĩa cụ thể có thể hiểu “Chi” là hướng về, ở đây hiểu là chim ưng luôn hướng về thảo nguyên. Nguyệt Xuất Vân hết Thảo Nguyên Tường Ưng giờ đến Thảo Nguyên Chi Ưng… ><
Thảo Nguyên Chi Ưng hoàn toàn phù hợp với truyền thuyết của thảo nguyên, là một vương tử toát lên đầy sự áp bách, làm người ta cảm thấy hoảng loạn vô hạn.
Ngay khi Vân Hề Hề nghĩ đến Hoàn Nhan Liệt Phong hẳn phải đang giận dữ lắm, lại nghe đến hắn ngữ điệu cực kỳ lười biếng: “Dùng lực mạnh vào một chút!”
Hắn bên môi còn gợi lên một ý cười mang vẻ hứng chí bừng bừng, trong mắt Vân Hề Hề sự tươi cười của hắn so với khi hắn tức giận cảm thấy còn đáng sợ hơn.
Vân Hề Hề vốn hiểu, Hoàn Nhan Liệt Phong căn bản là không hề sợ nàng. ngay cả khi kiếm kề trên cổ, hắn cũng không nhận thua, hắn vốn là một kẻ kiêu ngạo như thế, cũng không phải vô duyên vô cớ mà hắn như vậy, chỉ là hắn vốn Thảo Nguyên Chi Ưng, xử dụng kiếm chỉ vào hắn, làm sao có thể uy hiếp hắn chứ.
Trong lòng khẽ động, Vân Hề Hề nghĩ đến bình “mai hương thật” trong tay áo, bên môi liền hiện lên một ý cười thản nhiên.
Tay trái ở trong tay áo vừa hơi hơi động, đồng thời từ miệng phát ra một tiếng thở dài, một cỗ hàn mai lãnh hương chậm rãi lan tỏa tràn ngập trong phòng.
Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ cười nói: “Không thể tưởng tượng được Vân công tử, ăn hoa mai, đến giờ phút này mà hơi thở vẫn còn hương thơm ngát tràn ra! Thật sự là…….”
Hoàn Nhan Liệt Phong bỗng nhiên dừng lại: “Ngươi…… ngươi……”
Mai hương lúc này thật ra Tuyết Sơn mê hương đặc chế, mùi hương so với mùi hương của hàn mai không khác là mấy, lần này Hoàn Nhan Liệt Phong không có phòng bị, hắn còn tưởng rằng là mùi hương do Vân Hề Hề thở dài trong miệng mang theo.
Vân Hề Hề cười thật tươi, trên mặt có một cơn xoáy như ẩn như hiện.
“Xin lỗi, Tả Hiền Vương!” Hơi thở như u lan của Vân Hề Hề khẽ phất qua Hoàn Nhan Liệt Phong, thanh âm của nàng phát ra vô cùng êm ái.
Ý thức cuồi cùng của Hoàn Nhan Liệt Phong là gương mặt ngăm đen phóng đại, tươi cười xán lạn như hoa bừng nở.
“Nam triều hán tử này, thế nhưng còn có cơn xoáy như rượu!” Hoàn Nhan Liệt Phong trước khi hôn mê buồn bực nghĩ.
*Liệt Phong nói Hề Hề gương mặt như có một cơn xoáy như rượu, có thể hiểu rượu khi uống vào thì nó cay cay, rồi từ từ ngắm vào người, làm cho cơ thể mình có nhiều cảm giác khác nhau, như có cơn xoáy trong người, gương mặt của Vân Hề Hề thì lại chứa đựng dòng xoáy ấy, làm a Phong cảm thấy trong lòng xao động, cảm giác kỳ lạ khó diễn tả, nhìn nàng có cảm như đang thưởng rượu, bị say. Ai uống rượu rồi chắc sẽ hiểu cảm giác này…… ^^
Nhìn đến Hoàn Nhan Liệt Phong hai mắt nhắm chặt, dĩ nhiên là đã rơi vào hôn mê.
Vân Hề Hề không dám khinh suất, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, thấy thị vệ không có phản ứng, có lẽ bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến vương gia của họ như thế mà bị chế trụ, còn là bị người Nam Triều yếu đuối như nàng chế trụ.
Đôi mắt sáng nhẹ nhàng lướt nhanh, nhìn đến Diệp Từ Dung cũng đã hôn mê trên giường, Vân Hề Hề lấy ra giải dược, đặt ở chóp mũi của nàng, Diệp Từ Dung “ưm” một tiếng liền tỉnh lại.
Thoáng nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đang hôn mê, Diệp Từ Dung gương mặt trắng bệch: “Ngươi… ngươi đã giết hắn?”
Vân Hề Hề hạ giọng, nói: “Không phải, ta chỉ làm hắn hôn mê. Xin hỏi công chúa, tên áo trắng kia đúng là Du ca ca của ngươi sao? Hắn thổi khúc Phượng Cầu Hoàng là muốn ám chỉ đúng không?”
Diệp Từ Dung hai tròng mắt nén lệ, hơi hơi gật đầu.
Vân Hề Hề đại mi ngưng động: “Một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải diễn tấu một quyết tuyệt khúc, còn thị tẩm nữa chứ.”
Diệp Từ Dung đau xót, nhẹ nhàng nói: “Công tử, Từ Dung là lo lắng Du ca ca đấu không lại Tả Hiền Vương (lầm to ==”), cho nên mới diễn tấu quyết tuyệt khúc, còn đồng ý thị tẩm, là do muốn làm tuyệt ý niệm trong đầu hắn, không dối gạt công tử, tiếng sáo của Du ca ca, chính là ám chỉ ta, canh bốn ở ngoài Dung viện chờ hắn! Từ Dung thật lòng không muốn Du ca ca mạo hiểm, hiện giờ nếu Tả Hiền Vương đã bị công tử chế phục, Từ Dung nghĩ muốn, nghĩ muốn đi cùng Du ca ca. Chính là mong muốn được cộng tử giúp đỡ ta, bằng không sợ là Từ Dung không thể rời khỏi Lãnh Vận Viện này.”
Diệp Từ Dung khẽ mím môi dưới làm môi nàng đỏ bừng, tựa hồ là đã hạ quyết tâm rất lớn.
Vân Hề Hề gật gật đầu, nhìn sắc trời còn chưa đến canh bốn.
“Nếu không phải do ta, có lẽ Du ca ca kia đã sớm cứu ngươi, yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi. Chỉ là, ngươi phải chịu ủy khuất cùng ta diễn một tuồng kịch.” Vân Hề Hề nói xong, ghé vào bên tai Diệp Từ Dung nhỏ giọng dặn dò.
Diệp Từ Dung nhẹ gật đầu, khuôn mặt thì sớm đỏ bừng bừng như có hỏa.
Ngoài cửa, thị vệ sau một lúc lâu nghe trong phòng không có động tĩnh gì, một người nhẹ giọng hỏi: “Vương gia!”
Vân Hề Hề hướng Diệp Từ Dung nhìn nàng bằng một ánh mắt thê thảm, la to: “AH!”
Bảo kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng leng keng giòn vang.
Diệp Từ Dung thanh âm rung rẩy la lên: “Vương gia, Từ Dung cầu xin ngài, đừng làm khó Vân Lang nữa!” Nàng vừa nói vừa trong trẻo khóc, xinh đẹp cùng thống khổ quanh quẩn vang khắp phòng.
Sau đó Diệp Từ Dung lại cất lên giọng nói mềm mại yêu kiều: “Vương gia, không cần, xin ngài tha cho Từ Dung! Cầu xin ngài!”
Diệp Từ Dung thanh âm đầy xót xa, uyển chuyển vừa thấp lại ôn nhu, giống như âm rung cuối cùng khi huyền cầm kết thúc một khúc nhạc.
Thanh âm dần dần thấp đi, sau đó là một mảnh yên lặng, nhưng lại tạo cho người khác một cảm giác mơ màng.
Thật lâu qua đi, Vân Hề Hề làm một cái ra hiệu, Diệp Từ Dung đứng dậy phủ lên áo choàng lông cừu, mái tóc như thác nước rối tung, hai mắt sưng đỏ, xốc lên tấm rèm nặng nề, rồi ra khỏi cửa, hướng bóng đêm mà đi.
Thật may mắn, thị vệ không hề ngăn trở nàng.
Giúp Diệp Từ Dung rời đi rồi, Vân Hề Hề quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đang mê man ở một góc.
Hắn bình yên điềm tĩnh nằm nghiêng ở đó, ánh sáng nhu hòa của nến chiếu rọi gương mặt hắn, nhờ ánh nến ấy gương mặt tuấn mỹ của hắn cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần. Mái tóc đen rối tung, mày kiếm ngạo nghễ, lông mi nồng đậm ở trên mắt hắn rũ xuống tạo thành một đạo hình ảnh mông lung dịu êm, nhìn qua như mộng như ảo.
Tuy rằng hắn điềm tĩnh trong mê man, nhưng Vân Hề Hề cảm thấy ở hắn vẫn là ẩn giấu một loại bức bách khi phách.
Vân Hề Hề thấy mình rất may mắn vì là dùng thân phận nam nhi đắc tội với hắn. Nếu hắn biết được thân phận thật của nàng, chỉ sợ Vân Hề Hề nàng cả đời khó sống bình yên ở thảo nguyên này.
Vân Hề Hề ôm lấy Hoàn Nhan Liệt Phong, đưa hắn đi tới bên giường.
Vốn chỉ là một việc làm đơn giản, nhưng nàng lại chưa từng tiếp xúc gần với nam tử nào như thế, Vân Hề Hề không khỏi đỏ mặt, tim đập mạnh, trong lòng thầm mắng Hoàn Nhan Liệt Phong.
Vân Hề Hề giờ phút này cũng không thể rời đi như thế, vẫn là phải ở lại. Xung đột với thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong lúc này sẽ làm kinh động kỵ binh của hắn, đối với Diệp Từ Dung sẽ vạn phần bất lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.