Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 91: Gió nhẹ chợt nổi

Nguyệt Xuất Vân

24/11/2017

Trời đêm hôm nay thật đẹp, một mình đứng dưới ánh trăng bồi hồi, Hề Hề bỗng nghĩ đến ánh trăng của thảo nguyên, nàng giục ngựa phi nhanh thật sảng khoái, không khỏi làm cho nước mắt lăn dài trên má. Những giọt nước mắt trong suốt rơi dưới ánh trăng lóe sáng, trông như những viên trân châu.

Cửa viện bỗng vang lên tiếng bước chân, lòng Hề Hề chùng xuống, xoay người, lau sạch nước mắt trên má.

“Muội muội, ngày tốt cảnh đẹp thế này, vì sao lại ở đây rơi lệ?” Một giọng nói kiều diễm êm ái vang lên cách đó không xa, Hề Hề hơi cười khổ, đúng là giọng nói của hoàng hậu Diệp Từ Dung cao quý. Thế nhưng nàng từ khi nào thành muội muội của cô ta, đúng rồi, đại khái vì cô ta là hoàng hậu của Hàn Tuần, còn nàng chỉ là phi mà thôi.

Hề Hề có chút cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh trăng là một nhóm cung nữ đang vây quanh Diệp Từ Dung, nàng vẫn gầy như cũ, nhưng lại quyến rũ hơn vài phần so với khi ở Tái Bắc, hơn nữa vận một thân cung trang màu vàng, trông càng xinh đẹp cao quý hơn. Mặt ngọc điểm trang vừa phải, đầu cài trâm phượng, nàng trông như một đóa hoa tươi bừng nở dưới ánh trăng, thật xinh đẹp, thật…. tuyệt diễm.

Khi ở Tái Bắc, nàng không khác gì một đóa hoa tàn lụi, trở về cố hương lại khoe sắc rực rỡ, sự thay đổi này lại mang nguồn cội từ Du ca ca của nàng, tình yêu quả nhiên có sức mạnh rất lớn.

Đối với sự xuất hiện của nàng, Hề Hề có chút kinh dị, nàng không phải đang ở chỗ yến tiệc sắc phong sao? Vì sao lại lặng lẽ đến nơi này?

Chẳng lẽ tới thăm chính mình?

Nghĩ đến cách đây không lâu, khi nàng còn bị Liệt Phong giam cầm, chính mình cũng từng đi thăm nàng, một hồi thế sự đảo điên, gió cũng thật mau đổi hướng!

“Muội muội, nghe nói muội không được khỏe, tỷ tỷ bởi vì bận việc… sắc phong hoàng hậu, nên không có thời gian đến thăm, thật xin lỗi!” Diệp Từ Dung bước chậm về phía Hề Hề, tà váy thật dài quét thành một hình trăng trên đất.

Muội muội! Tỷ tỷ!

Cách xưng hô thân thiết này khiến lòng Hề Hề phát lạnh, nếu là trước đây, Diệp Từ Dung xưng hô với nàng như vậy, nàng chắc chắn sẽ rất vui.

Mà hiện tại, Diệp Từ Dung gọi một tiếng muội muội, hai tiếng muội muội, trước sau đều đầy châm biếm, khiến khoảng cách giữa hai người kéo xa ra.

Đây không phải cách gọi tỷ muội thân thiết, mà là đang khách khí, khách khí trong bất hòa.

Hề Hề bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Diệp Từ Dung, ánh mắt ấy làm nàng rất khó hiểu.

Hề Hề không thể đuổi kịp ánh mắt nàng, đó là ý gì?

Vốn nàng nghĩ, khi gặp mặt Diệp Từ Dung chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng giờ phút này, môi Hề Hề chỉ giật giật mà không thể nói nên lời.

Diệp Từ Dung thướt tha đi đến bên cạnh Hề Hề, cùng Hề Hề nhìn về phía một đóa hoa dưới ánh trăng.

“Muội muội làm sao vậy? Sao lại ưu sầu như thế, là vì hoàng thượng lạnh nhạt với muội sao? Muội cũng biết đấy, hoàng thượng chỉ mới đăng cơ, bận rộn quốc sự, nên tất nhiên không thể thường xuyên đến thăm chúng ta! Muội muội đã là quý phi, nên biết phân ưu cùng hoàng thượng, đừng nên vì việc nhỏ này mà tức giận!” Giọng nói êm ái của Diệp Từ Dung nhẹ nhàng vang lên bên tai Hề Hề.

Hề Hề bỗng nhiên quay đầu lại, hé ra khuôn mặt mông lung dưới ánh trăng, mang theo một sự xinh đẹp khó có thể diễn tả thành lời, tuy nhiên đôi mắt sống động lại lạnh nhạt như tuyết, nàng lạnh lùng nói: “Diệp Từ Dung, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng ta muốn cướp Du ca ca của ngươi?”

Hề Hề thẳng thắn như vậy khiến Diệp Từ Dung ngây ngẩn cả ra, khoát tay lệnh cho cung nữ bên cạnh lui xuống.

Nàng thản nhiên hạ giọng cười bảo: “Vân cô nương đừng tức giận, ta hiện tại không gọi Diệp Từ Dung, hãy gọi ta là Diệp Tuyết Dung.”

Hề Hề sửng sốt, nàng đã quên mất, với thân phận công chúa hòa thân của Diệp Từ Dung vốn không thể làm hoàng hậu.

“Như vậy hôm nay ngươi đến đây, rốt cuộc là muốn gì?” Hề Hề trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi.

Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng trong veo, còn có ánh trăng ưu thương nhàn nhạt, nàng trông thật thanh lệ thoát tục, tựa như băng sơn rét lạnh. Nhưng ý cười nhàn nhạt kia lại khiến Diệp Từ Dung cảm thấy hoa mắt bởi một sự cao quý rực rỡ.

Diệp Từ Dung có chút giật mình, vốn tưởng rằng nàng sẽ tiều tụy vì bị trúng độc, lại không nghĩ cơ thể mảnh mai lại càng quyến rũ hơn, một thân váy áo như nước chảy vận trên người nàng, phiêu dật phóng khoáng đến cực điểm. Đến nội cung trang hoàng hậu đẹp đẽ quý giá mình đang mặc cũng không thể sánh bằng y phục mộc mạc nàng đang mặc trên người.

Chính là nữ tử này, đã chiếm lấy trái tim Hoàn Nhan Liệt Phong, hiện giờ, ngay cả Du ca ca của mình cũng mang khúc mắc với nàng.



Khi nàng nghe nói, Du ca ca phong nàng làm quý phi, lòng nàng không thể che giấu được sự sợ hãi.

Nàng làm sao không sợ được, nàng thật sự sợ Du ca ca sẽ bị nàng cướp đi.

Nàng làm nhiều chuyện như vậy cho Du ca ca, nàng không thể để ai cướp mất vị trí của mình trong lòng Du ca ca, nghĩ đến đây, lòng bỗng chua xót khôn kể.

“Hàn Tuần chính là Du ca ca ngươi ư? Nhưng vì sao trong tên của hắn không có chữ “Du”?” Hề Hề hỏi.

Diệp Từ Dung nở nụ cười, nàng chung quy vẫn không bằng mình, bởi vì nàng không biết tên tự của Du ca ca, còn nàng thì biết.

“Nhược Du là tên tự của chàng, ngươi không biết sao?” Diệp Từ Dung khẽ cười nói.

Hề Hề ngẩn ra, nàng quên mất, người Nam Triều vốn có hai tên, một cái là tên húy, một cái là tên tự. Tên tự chỉ thường người thân thiết mới hay gọi.

Hàn Tuần, tên tự là Nhược Du.

Nếu sớm biết điều này, nàng đã sớm đoán ra hắn là Lãnh nguyệt.

“Muội có từng nghĩ đến, sẽ rời đi?” Diệp Từ Dung dè dặt hỏi.

Hề Hề bỗng nhiên quay đầu, hai tròng mắt rực sáng.

“Thế nào, ngươi có cách giúp ta trốn đi an toàn sao?”

Diệp Từ Dung gật gật đầu, tuy tối nay là tiệc sắc phong hoàng hậu, nhưng Hàn Tuần còn phải ở trong cung chiêu đãi quần thần. Qua ba tuần rượu, mọi người đã chẳng ai chú ý đến nàng nữa, nàng lấy cớ không giỏi uống rượu, từ yến tiệc đi qua đây.

Cũng chỉ vì muốn đem nữ tử này tống ra khỏi hoàng cũng vĩnh viễn.

“Ngươi hãy thề, từ nay về sau, không bao giờ… gặp lại chằng nữa!” Diệp Từ Dung nhìn Hề Hề, lẳng lặng nói.

Hề Hề mỉm cười đáp: “Đó cũng là điều ta mong muốn!”

Hề Hề và Diệp Từ Dung cùng đi vào trong điện, cho các cung nữ lui xuống, hai người thay đổi quần áo cho nhau, Diệp Từ Dung bộ dang say rượu, nằm trên giường của Hề Hề.

Hề Hề mặc cung trang hoàng hậu, đầu đội mão phượng, đang muốn đi ra ngoài, chợt nhớ đến cung tiễn để trong quần áo. Từ sau khi phát độc, nàng vẫn mặc y phục trong cung, quần áo của Hề Hề cất trong một ngăn tủ. Giờ phút này rời khỏi đây, liền lấy quần áo ra nhét vào trong lòng.

Mắt bỗng chạm đến một cái túi gấm đỏ, Hề Hề nhớ đây là túi gấm Liệt Phong đưa nàng, liền mở ra xem.

Một viên thuốc tròn lẳng lợi rơi ra lòng bàn tay, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Đúng là thuốc giải toái tâm độc!

Lòng Hề Hề nhịn không được run rẩy, hóa ra Liệt Phong đã sớm cho nàng thuốc giải, mà nàng lại hồn nhiên không biết, nếu không đã không chịu nhiều đau khổ như vậy.

Đôi mắt Hề Hề ngấn lệ nhìn viên thuốc, bỗng nhiên nhớ ra, khi Liệt Phong đưa thuốc cho nàng, nàng vẫn còn đang mang thân phận Vân Hề Hề, không phải Tuyết Sơn Thánh Nữ.

Người trúng độc là Tuyết Sơn Thánh Nữ, chẳng lẽ Liệt Phong đã sớm biết nàng là Tuyết Sơn Thánh Nữ.

Hắn biết từ khi nào?

Từ trước đến nay, Hề Hề vẫn luôn đem chuyện Liệt Phong trêu chọc Thánh Nữ để trong lòng, không ngừng canh cánh.

Lại không biết rằng Liệt Phong đã sớm biết nàng là Thánh Nữ, Thánh Nữ chính là nàng.



Hề Hề có chút rung động, nhưng bên trong sự rung động lại không ngăn được niềm vui sướng.

Hề Hề nuốt viên thuốc, mặc đồ của Diệp Từ Dung, đi ra ngoài.

Cung nữ và thị vệ ngoài cửa nhìn thấy bóng dáng màu vàng chợt lóe, lại thêm sương mù đêm, tưởng là hoàng hậu nương nương, cuống quít quỳ xuống, vốn không hề nhìn đến khuôn mặt Hề Hề, thật ra là do bọn họ không dám nhìn thẳng hoàng hậu nương nương.

Bên ngoài Tê Phượng cung, là xe ngựa của Diệp Từ Dung, Hề Hề bình tĩnh ngồi vào xe, lệnh cho phu xe đi ra khỏi hoàng cung.

“Nương nương, giờ là đã nửa đêm, người còn muốn xuất cung sao?” Cung nữ theo hầu bên xe ngựa hỏi.

Hề Hề ho khan một tiếng, khàn giọng nói: “Tiệc rượu đã tan, bản cung muốn đi tiễn chân phụ thân, lần này từ biệt không biết bao giờ mới có thể gặp lại.”

Hề Hề biết hoàng hậu ra khỏi cung thế gì cũng bị hoài nghi, hơn nữa thân là hoàng hậu nương nương, e là không thể tùy ý xuất cung, nên liền nói đi tiễn Diệp Khải Phong, tuy lý do có hơi gượng ép, nhưng cũng có thể xem là hợp tình hợp lý, nên cung nữ cũng không nói gì nữa.

Từ trong cung ra đến cửa hoàng cung thật xa, ngày thường Hề Hề đi gặp thái hậu chưa bao giờ cảm thấy nó xa như vậy. Mà đêm nay, có lẽ do Hề Hề cảm thấy lo lắng, nên mới thấy xe ngựa đi thật chậm, thời gian kéo dài.

Sau khi kết thúc yến hội, các đại thần dần rời khỏi hoàng cung, trong đại điện, chỉ còn mỗi Hàn Tuần đang ngồi ở chỗ kia.

Đầu hắn có chút đau, đêm nay hắn đã uống không ít rượu. Nhưng tửu lượng của hắn vốn rất tốt, sẽ không dễ dàng say, nhưng không hiểu vì sao tối nay lòng hắn thật phiền muộn, say rồi càng thấy sầu não, càng trống trải hơn trăm triệu lần.

Đêm nay là ngày hắn phong hậu, hắn đáng lẽ nên vui mừng.

Hắn thích Dung Dung, hắn còn nhớ rõ lần đầu hắn gặp nàng, đó là ở Ngự Hoa viên của hoàng cung, nàng đang ở cùng hoàng tỷ Hàn Cẩn của hắn.

Hắn lần đầu nhìn thấy một tiểu cô nương xinh xắn, mỹ mạo như vậy, nụ cười của nàng làm người khác yêu mến. Nàng mặc váy áo xinh xắn, chải búi tóc dễ thương, sùng bái hắn, gọi hắn Du ca ca.

Bởi vì tên tự của hắn là Nhược Du, nàng nói gọi Du ca ca nghe êm tai hơn so với gọi Tuần ca ca, hắn liền đồng ý.

Hắn thường thấy nàng và Phong nha đầu ở cô thôn kia đối lập nhau, Phong nha đầu chưa bao giờ sùng bái hắn, chỉ biết cười nhạo hắn, còn chế giễu hắn là mọt sách ngốc. Phong nha đầu lúc nào cũng mang dáng vẻ kiên cường, không cần ai bảo vệ.

Cho nên, khi hắn nhìn thấy Dung Dung, liền có cảm giác hoảng hốt. Hắn đã tự nói với mình, hắn thích Dung Dung.

Sau này, khi hắn đi Tây cương, từ biệt nhiều năm, hắn vẫn nhớ về nàng. Khi nghe nàng bị ép đến Bắc Thương quốc hòa thân, hắn đã rất tức giận, nên đã mạo hiểm đi cứu nàng.

Mà nay, Dung Dung đã hy sinh lớn vì hắn như vậy, hắn thật có lỗi với nàng, hắn muốn đối tốt với nàng, mãi mãi thích nàng.

Tuy nhiên, trái tim lại âm thầm kêu gào, còn nữ tử kia thì sao? Lâm Hề Hề thì sao?

Vì sao mỗi khi ngươi nghĩ đến nàng, lòng lại đau nhiều như vậy.

Hàn Tuần lắc lắc đầu, xua đi những ảo giác trong tâm trí, theo sự dìu đỡ của Phùng Anh, ra khỏi điện.

Ngoài cửa, sớm đã có thị vệ chuẩn bị xe ngựa chờ hắn, Hàn Tuần ngồi vào xe ngựa.

Đi về hướng tẩm điện của hắn, nhưng khi đi đến nửa đường, Hàn Tuần đột nhiên bảo: “Phùng Anh, đi Tê Phượng cung!”

—————

Hàn Tuần tên tự Hàn Nhược Du, Du trong Cẩn Du, là chỗ sáng nhất trong viên ngọc, Nhược không phải mềm yếu mà có nghĩa là như, thuận theo, giống chữ nhược trong Nhược Thủy của Cơ Phụng Ly. Từ truyện này Vân tỷ có xu hướng dùng tên tự. Tên tự có thể hiểu đơn giản là biệt danh, đặt dựa trên tên húy.

Hàn Tuần lúc này chưa biết mình thích Hề Hề. Còn Hề Hề lúc ở thảo nguyên thì ngóng Giang Nam mưa bụi, ở Giang Nam rồi lại nhớ thảo nguyên, ôi đau đầu…!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khanh Mỵ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook