Chương 57: Toái tâm độc
Nguyệt Xuất Vân
24/11/2017
Đêm khuya vô cùng yên tĩnh, nhưng tiếng kêu của chim chóc trong đêm, lại làm cho người ta có cảm giác thê lương.
Hề Hề tựa người vào khoang xe, trong lòng vô cùng thất vọng.
Trầm Phong không nhận ra nàng, Hề Hề cảm thấy rất buồn, nhưng trên mặt cũng không mang theo ai oán, vẫn như cũ tĩnh lặng không khác gì hồ sâu.
Nam tử kia vẫn đang ở phía đối diện nàng, mơ hồ thấy được hắn mặc bạch y, nhưng khuôn mặt tựa như đang đội một cái lồng sắt lạnh lùng. Hắn có thể cải trang thành nữ tử, hẳn là dung mạo không hề xấu xí. Dù vậy, bên dưới dung nhan cẩm tú, lại là một khối băng tuyết ngàn năm, vừa nhẫn tâm vừa tàn nhẫn, khiến cho lòng người phát lạnh.
Xe ngựa đi suốt một đêm, sắc trời dần sáng thì gần như đã hoàn toàn rời khỏi thành Túc Châu.
Từ lúc trời bắt đầu sáng lên, Lãnh Nguyệt phía đối diện ở trong khoang xe không khác gì mây trắng tản ra, đã sớm cởi bỏ cải trang, quay trở về với mặt nạ và áo bào tro, vừa lạnh lùng vừa cô quạnh.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, bên ngoài xe ngựa bắt đầu truyền đến những âm thanh ồn ào.
Hề Hề xốc lên màn xe, ánh nắng buổi sớm có chút lóa mắt, bên dưới ánh mặt trời là những người dân lưu lạc tha hương, quần áo của bọn họ tả tơi, đi trên con đường lớn đầy bụi đất. Thi thoảng nghe thấy tiếng bọn họ than thở, cùng tiếng khóc lóc của trẻ con.
Hề Hề trong lòng chua xót, chậm rãi buông màn xuống, đôi con ngươi trong suốt nhìn thẳng về phía Lãnh Nguyệt. Hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng vân đạm phong khinh, mặt nạ thanh đồng rét lạnh như chính con người hắn.
Người này đúng là lòng dạ sắt đá!
Lại nghe loáng thoáng có người bàn tán.
“Túc Châu thất thủ, cũng may Tả Hiền Vương Bắc Thương Quốc không ra lệnh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, sau cùng vẫn cho chúng ta một con đường sống.”
“Có lẽ chúng ta không nên ở lại Túc Châu loạn lạc ấy, không biết những ngày lang thang đầu đường xó chợ này đến khi nào mới kết thúc!”
“Nghe nói phía Tây là Long thành và Minh Châu cũng bị Uyển Lan Quốc và Nguyệt Thị Quốc công phá. Haizz… hiện tại Nam Triệu sắp gặp nguy đến nơi! Một giọng nói già nua khẽ thở dài.
Uyển Lan Quốc và Nguyệt Thị Quốc cũng xuất binh?
Tin tức này làm cho lòng Hề càng chùng sâu xuống, dù không muốn nhưng một lần nữa lại phải liếc mắt về phía Lãnh Nguyệt.
“Cũng là do ngươi? Đúng không? Ngươi cấu kết với Uyển Lan Quốc đúng không?” Hề Hề vẫn không quên, đêm đó ngồi bên trái Tả Hiền Vương trong yến hội là vương tử Ô Á Tô của Uyển Lan Quốc, vương tử mang theo hắn đến chúc mừng Tả Hiền Vương, hắn còn thổi một khúc Phượng cầu hoàng.
Có thể đi theo bên cạnh quốc vương của Uyển Lan Quốc, quan hệ của bọn chắc chắn không hề đơn giản. Uyển Lan Quốc cùng Nguyệt Thị Quốc cùng xuất binh, chỉ sợ người giật dây phía sau cũng chính là Lãnh Nguyệt.
“Nếu tất cả đều do ngươi ngươi bày ra, ngươi cuối cùng đang muốn làm gì chứ?” Nàng lạnh lùng nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo sáng như sao của Lãnh Nguyệt hỏi.
Là nàng gặp ảo giác chăng?
Hề Hề vừa nãy đã mờ hồ nhìn thấy một mảnh đầy đau thương ai oán vụt qua trong mắt hắn, rồi nhanh chóng biến mất.
Hắn thấp giọng bật cười.
Đây là lần đầu tiên Hề Hề nhìn thấy tên lạnh lùng này cười như thế, không phải cười to, không phải cười lạnh, cũng không phải cười thật lòng, tiếng cười kia như đang cười nhạo, nhưng Hề Hề biết hắn không có cười nhạo nàng, vậy hắn chỉ có thể đang cười nhạo chính mình.
Cười khổ tự giễu cợt bản thân?
Là vì điều gì?
Qua những hành động kia, Hề Hề đối với thái độ hiện tại của hắn có chút khó tin.
Hắn không buồn đáp trả lại Hề Hề, bàn tay gõ nhẹ vào vách xe, chậm rãi than nhẹ: “Chuyện cũ ngày nào lẻ loi có ai còn nhớ, cảnh nguy nan bày ra… như một giấc mộng quân thần, cổ kim hư danh. Nhưng núi dài xa xăm, vân sơn loạn, hiểu sơn xanh.”
Hắn không ngừng lập đi lập lại câu kia “một giấc mộng quân thần, cổ kim hư danh”…
Giọng nói của hắn trầm thấp thanh nhã, trong giọng nói còn mang theo cả phiền muộn buồn bã, giống như tiếng của ma quỷ rơi vào trong lòng Hề Hề, khiến nàng cũng không hiểu sao cảm thấy thương tâm theo.
Bị không khí nặng nề này bức bách, Hề Hề chỉ biết quay đầu đi, nhìn ra phía bên ngoài xe ngựa.
Xe ngựa hiện tại đã đi đến Doanh châu một nơi nối liền với Túc Châu, nơi này nằm ngoài sự ảnh hưởng của chiến sự.
Thế nhưng dân chúng nơi đây cũng khó tránh bị nhiễu loạn.
Ở ngã tư đường, mọi người tụm năm tụm bảy một chỗ, bàn tán về cái gì đó, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Chiến tranh bùng nổ, người chịu khổ trước hết vẫn là dân chúng.
“Chủ quán, lấy bốn cái bánh bao, bọn ta đang phải đi rất gấp.” Ven đường có một quầy bán bánh, Mai Nhị áo đỏ đứng ở đó.
Hề Hề trong lòng buồn bã, xem ra bọn họ không định ghé vào khách điếm, một ngày ba bữa phải ăn trên xe. Cứ trốn tránh như thế, có gì tốt đâu.
Thánh Sư biết nàng gặp chuyện, sẽ không bỏ mặc nàng, nhưng cứ di chuyển liên tục như vậy làm sao bọn họ tìm được nàng.
Mai Nhi đang cầm bánh bao đi về phía xe ngựa của Hề Hề, mà ở sau lưng Mai Nhi lại bỗng dưng xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc, bọn họ nhanh chóng lọt vào mắt Hề Hề.
Tuy rằng đã giả dạng thành dân thường nhưng Hề Hề vẫn nhận ra bọn họ, đúng là những tỷ muội ở Tuyết Sơn, Sương Nhân và Nhứ Nhân. Nhưng hình như bọn họ không nhận ra Hề Hề, đôi mắt đảo qua Hề Hề.
“Mai Nhi tỷ, mua bánh bao ư?” Hề Hề cất tiếng hỏi, hy vọng Sương Nhân và Nhứ Nhân sẽ chú ý tới giọng nói của nàng.
Thế nhưng lời còn chưa dứt, thân người liền bị Lãnh Nguyệt tóm lấy kéo khỏi cửa xe, vì động tác có hơi mạnh, mấy cái cung tiễn trong tay áo Hề Hề nhanh chóng rớt xuống mặt đất.
“Ngươi muốn làm gì?” Âm thanh lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt vang lên bên tai.
Người này quả nhiên rất tinh tường, mình chỉ nói một câu thăm hỏi, đã khiến cho hắn hoài nghi ngay lập tức.
“Chỉ là hỏi thăm, có chuyện vấn đề gì ư?” Hề Hề nhìn thẳng hắn, hỏi ngược lại.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt bốn bề dậy sóng, “Ngươi chào hỏi Mai Nhị?” Hắn đùa cợt nói.
Màn xe bị xốc lên, Mai Nhị đưa bánh bao vào.
“Mai Nhị, bên ngoài có ai khả nghi không?” Lãnh Nguyệt hỏi.
Mai Nhị đáp: “Không có ai khả nghi cả, công tử, ta đã nhặt lại cung tiễn rồi.”
Khuôn mặt ngọc của Hề Hề cúi xuống, vừa rồi may mắn cung tiễn rớt ra bên ngoài xe, chỉ mong sao các tỷ muội nhìn thấy chúng, sẽ nghĩ đến nàng.
Đi bằng xe ngựa suốt mấy ngày liền, bọn thị vệ của Lãnh Nguyệt đã rất mệt mỏi, hiện tại đã đi khỏi Túc Châu rất xa, Sương Nhân và Nhứ Nhân có lẽ không nhìn thấy nàng.
Lãnh Nguyệt hình như rất lo lắng về Hề Hề, còn cùng ở chung một căn phòng với Hề Hề, tuy là căn phòng có hai gian, hắn ở gian bên ngoài, nhưng nàng cũng không vui vẻ gì.
Trong màn đêm, Hề Hề nằm trên trên giường, tai nghe thấy tiếng ngáy trầm ổn của Lãnh Nguyệt, hình như hắn đã chìm sâu vào mộng đẹp.
Trong lúc nàng còn đang trầm tư, không biết từ khi nào đã xuất hiện hai cái bóng trắng trong phòng.
Nương theo ánh trăng mờ, Hề Hề có thể nhìn thấy các nàng đều mặc áo trắng, mang khăn che mặt.
Các tỷ muội Tuyết Sơn cuối cùng cũng đến rồi, có lẽ Sương Nhân và Nhứ Nhân đã nhìn thấy cung tiễn của nàng.
Một cái bóng trắng lách mình đến bên giường của Hề Hề, giải nguyệt cho nàng.
“Khách đến viếng lúc đêm khuya, tại hạ thật sự rất vinh hạnh!” Giọng nói rét lạnh truyền ra, Lãnh Nguyệt khoanh tay chậm rãi bước đến.
Bạch y nhân cũng không nhiều lời, y phục màu tuyết trắng tung bay, chiến đấu với Lãnh Nguyệt. Nội lực của Hề Hề vẫn chưa hồi phục, được bạch y nhân khác cõng trên lưng, chạy ra ngoài.
Bên ngoài cũng có mấy bạch y nhân đang đánh nhau với thị vệ của Lãnh Nguyệt.
Thân thủ của các nàng bay bổng như tiên, chiêu thức bất phàm nhanh nhẹn, Hề Hề thật sự không biết các tỷ muội ở Tuyết Sơn lại có võ công cao cường như thế.
Người đang cõng nàng khinh công vô cùng tốt, cõng nàng trên lưng nhưng cứ như tay không, nhảy lên nhảy xuống mấy cái, liền bỏ lại những người theo sau.
Bóng đêm mênh mông, bạch y nhân kia mang nàng chạy đến một ngọn núi hoang ở ngoài thành.
Bầu trời treo đầy sao sáng, ánh trăng lạnh cô tịch mông lung, vạn vật tựa hồ đều đang chìm trong giấc ngủ say.
Ánh mắt Hề Hề va chạm với đôi mắt của nữ nhân đối diện, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Nữ nhân áo trắng đã cởi xuống khăn che mặt, đôi mắt kia có màu tím, hơn nữa ánh mắt ấy cũng vô cùng quen thuộc thân thiết. Làm cho Hề Hề hoài nghi đây chính là bà bà. Tuy đã mười năm không gặp bà bà, nhưng đôi mắt của bà bà lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của nàng, đôi mắt ấy sáng như sao, hằng đêm làm bạn cùng nàng trong mỗi giấc ngủ.
(Nhớ kg lầm thì Trầm Phong cũng có mắt tím, chắc con rơi rồi…. mình đùa chút thôi)
Nhưng Hề Hề biết, người này không thể là bà bà, bà bà làm sao có thể trẻ trung như thế, mười năm trước tóc bà bà đã bạc, huống chi giờ đã qua thêm mười năm. Mà người trước mắt, mái tóc đen dài bay bay, áo trắng nhanh nhẹn, không thể nào là bà bà.
“Hề Hề đa tạ tỷ tỷ đã cứu mạng!” Hề Hề thi lễ nói.
“Tỷ tỷ?” Giọng nói của cô ta lạnh lùng, “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Người là…?” Hề Hề có chút nghi hoặc, chẳng lẽ không phải là một trong số các tỷ muội ở Tuyết Sơn sao?
“Ta từng nhậm chức Thánh Nữ, đi cứu ngươi còn có một Thánh Nữ khác nữa đấy!” Nữ nhân áo trắng trong trẻo nhưng lạnh nhạt nói.
Hề Hề có chút sợ hãi, không nghĩ rằng chính mình lại kinh động đến hai vị tiền bối, trách sao võ công của họ lại cao cường như thế.
“Sao ngươi lại vô dụng như thế! Bị người ta bắt đi dễ dàng quá!” Nữ tử kia lạnh giọng trách mắng, giọng nói mang theo vẻ hờ hững không màng danh lợi.
“Ta…” Hề Hề chua xót: “Ta bị trúng độc, lúc độc phát ta liền bị người kia khống chế!”
(Kg có độc cũng có chạy được đâu, đùa hoài :)) )
Thánh cô mang đôi mắt tím vươn ra bàn tay ngọc, bắt lấy cổ tay Hề Hề, hàng mi ngưng động nói: “Toái tâm chi độc !?”
Hề Hề sửng sốt, không phải vì loại độc này hiếm thấy mà là vì thuốc giải của nó.
Khi chế ra toái tâm độc phải dùng máu tươi của người để dẫn độc, nếu muốn giải độc, thì phải đi tìm chính người đã dùng máu dẫn độc ấy, dùng máu của hắn pha vào thuốc giải.
Cho dù tìm được thuốc giải, nhưng không tìm được máu của người ấy, thì cũng vô ích.
Hoàn Nhan Liệt Phong quả nhiên rất tàn nhẫn, dùng cả toái tâm độc, xem ra hắn đang muốn khống chế nàng.
Vốn Hề Hề nghĩ sẽ quay về Tuyết Sơn tìm người giải độc cho nàng, nhưng giờ xem ra chỉ có thể đi tìm Hoàn Nhan Liệt Phong.
Mấy bóng trắng còn lại cuối cùng cũng đã thoát khỏi bàn tay của Lãnh Nguyệt, hợp mặt lại đây.
Thánh cô mắt tím giúp Hề Hề lưu thông lại nội lực, thật lâu sau nói, “Quay về Tuyết Sơn đi!”
“Thánh cô, ta còn có một chuyện quan trọng phải làm! Ta không thể về Tuyết Sơn lúc này.”
“Chuyện gì?” Thánh cô mắt tím sắc bén nhìn chằm chằm Hề Hề.
“Ta muốn đi tìm thuốc giải!” Hề Hề thấp giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Túc Châu.
Hề Hề tựa người vào khoang xe, trong lòng vô cùng thất vọng.
Trầm Phong không nhận ra nàng, Hề Hề cảm thấy rất buồn, nhưng trên mặt cũng không mang theo ai oán, vẫn như cũ tĩnh lặng không khác gì hồ sâu.
Nam tử kia vẫn đang ở phía đối diện nàng, mơ hồ thấy được hắn mặc bạch y, nhưng khuôn mặt tựa như đang đội một cái lồng sắt lạnh lùng. Hắn có thể cải trang thành nữ tử, hẳn là dung mạo không hề xấu xí. Dù vậy, bên dưới dung nhan cẩm tú, lại là một khối băng tuyết ngàn năm, vừa nhẫn tâm vừa tàn nhẫn, khiến cho lòng người phát lạnh.
Xe ngựa đi suốt một đêm, sắc trời dần sáng thì gần như đã hoàn toàn rời khỏi thành Túc Châu.
Từ lúc trời bắt đầu sáng lên, Lãnh Nguyệt phía đối diện ở trong khoang xe không khác gì mây trắng tản ra, đã sớm cởi bỏ cải trang, quay trở về với mặt nạ và áo bào tro, vừa lạnh lùng vừa cô quạnh.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, bên ngoài xe ngựa bắt đầu truyền đến những âm thanh ồn ào.
Hề Hề xốc lên màn xe, ánh nắng buổi sớm có chút lóa mắt, bên dưới ánh mặt trời là những người dân lưu lạc tha hương, quần áo của bọn họ tả tơi, đi trên con đường lớn đầy bụi đất. Thi thoảng nghe thấy tiếng bọn họ than thở, cùng tiếng khóc lóc của trẻ con.
Hề Hề trong lòng chua xót, chậm rãi buông màn xuống, đôi con ngươi trong suốt nhìn thẳng về phía Lãnh Nguyệt. Hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng vân đạm phong khinh, mặt nạ thanh đồng rét lạnh như chính con người hắn.
Người này đúng là lòng dạ sắt đá!
Lại nghe loáng thoáng có người bàn tán.
“Túc Châu thất thủ, cũng may Tả Hiền Vương Bắc Thương Quốc không ra lệnh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, sau cùng vẫn cho chúng ta một con đường sống.”
“Có lẽ chúng ta không nên ở lại Túc Châu loạn lạc ấy, không biết những ngày lang thang đầu đường xó chợ này đến khi nào mới kết thúc!”
“Nghe nói phía Tây là Long thành và Minh Châu cũng bị Uyển Lan Quốc và Nguyệt Thị Quốc công phá. Haizz… hiện tại Nam Triệu sắp gặp nguy đến nơi! Một giọng nói già nua khẽ thở dài.
Uyển Lan Quốc và Nguyệt Thị Quốc cũng xuất binh?
Tin tức này làm cho lòng Hề càng chùng sâu xuống, dù không muốn nhưng một lần nữa lại phải liếc mắt về phía Lãnh Nguyệt.
“Cũng là do ngươi? Đúng không? Ngươi cấu kết với Uyển Lan Quốc đúng không?” Hề Hề vẫn không quên, đêm đó ngồi bên trái Tả Hiền Vương trong yến hội là vương tử Ô Á Tô của Uyển Lan Quốc, vương tử mang theo hắn đến chúc mừng Tả Hiền Vương, hắn còn thổi một khúc Phượng cầu hoàng.
Có thể đi theo bên cạnh quốc vương của Uyển Lan Quốc, quan hệ của bọn chắc chắn không hề đơn giản. Uyển Lan Quốc cùng Nguyệt Thị Quốc cùng xuất binh, chỉ sợ người giật dây phía sau cũng chính là Lãnh Nguyệt.
“Nếu tất cả đều do ngươi ngươi bày ra, ngươi cuối cùng đang muốn làm gì chứ?” Nàng lạnh lùng nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo sáng như sao của Lãnh Nguyệt hỏi.
Là nàng gặp ảo giác chăng?
Hề Hề vừa nãy đã mờ hồ nhìn thấy một mảnh đầy đau thương ai oán vụt qua trong mắt hắn, rồi nhanh chóng biến mất.
Hắn thấp giọng bật cười.
Đây là lần đầu tiên Hề Hề nhìn thấy tên lạnh lùng này cười như thế, không phải cười to, không phải cười lạnh, cũng không phải cười thật lòng, tiếng cười kia như đang cười nhạo, nhưng Hề Hề biết hắn không có cười nhạo nàng, vậy hắn chỉ có thể đang cười nhạo chính mình.
Cười khổ tự giễu cợt bản thân?
Là vì điều gì?
Qua những hành động kia, Hề Hề đối với thái độ hiện tại của hắn có chút khó tin.
Hắn không buồn đáp trả lại Hề Hề, bàn tay gõ nhẹ vào vách xe, chậm rãi than nhẹ: “Chuyện cũ ngày nào lẻ loi có ai còn nhớ, cảnh nguy nan bày ra… như một giấc mộng quân thần, cổ kim hư danh. Nhưng núi dài xa xăm, vân sơn loạn, hiểu sơn xanh.”
Hắn không ngừng lập đi lập lại câu kia “một giấc mộng quân thần, cổ kim hư danh”…
Giọng nói của hắn trầm thấp thanh nhã, trong giọng nói còn mang theo cả phiền muộn buồn bã, giống như tiếng của ma quỷ rơi vào trong lòng Hề Hề, khiến nàng cũng không hiểu sao cảm thấy thương tâm theo.
Bị không khí nặng nề này bức bách, Hề Hề chỉ biết quay đầu đi, nhìn ra phía bên ngoài xe ngựa.
Xe ngựa hiện tại đã đi đến Doanh châu một nơi nối liền với Túc Châu, nơi này nằm ngoài sự ảnh hưởng của chiến sự.
Thế nhưng dân chúng nơi đây cũng khó tránh bị nhiễu loạn.
Ở ngã tư đường, mọi người tụm năm tụm bảy một chỗ, bàn tán về cái gì đó, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Chiến tranh bùng nổ, người chịu khổ trước hết vẫn là dân chúng.
“Chủ quán, lấy bốn cái bánh bao, bọn ta đang phải đi rất gấp.” Ven đường có một quầy bán bánh, Mai Nhị áo đỏ đứng ở đó.
Hề Hề trong lòng buồn bã, xem ra bọn họ không định ghé vào khách điếm, một ngày ba bữa phải ăn trên xe. Cứ trốn tránh như thế, có gì tốt đâu.
Thánh Sư biết nàng gặp chuyện, sẽ không bỏ mặc nàng, nhưng cứ di chuyển liên tục như vậy làm sao bọn họ tìm được nàng.
Mai Nhi đang cầm bánh bao đi về phía xe ngựa của Hề Hề, mà ở sau lưng Mai Nhi lại bỗng dưng xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc, bọn họ nhanh chóng lọt vào mắt Hề Hề.
Tuy rằng đã giả dạng thành dân thường nhưng Hề Hề vẫn nhận ra bọn họ, đúng là những tỷ muội ở Tuyết Sơn, Sương Nhân và Nhứ Nhân. Nhưng hình như bọn họ không nhận ra Hề Hề, đôi mắt đảo qua Hề Hề.
“Mai Nhi tỷ, mua bánh bao ư?” Hề Hề cất tiếng hỏi, hy vọng Sương Nhân và Nhứ Nhân sẽ chú ý tới giọng nói của nàng.
Thế nhưng lời còn chưa dứt, thân người liền bị Lãnh Nguyệt tóm lấy kéo khỏi cửa xe, vì động tác có hơi mạnh, mấy cái cung tiễn trong tay áo Hề Hề nhanh chóng rớt xuống mặt đất.
“Ngươi muốn làm gì?” Âm thanh lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt vang lên bên tai.
Người này quả nhiên rất tinh tường, mình chỉ nói một câu thăm hỏi, đã khiến cho hắn hoài nghi ngay lập tức.
“Chỉ là hỏi thăm, có chuyện vấn đề gì ư?” Hề Hề nhìn thẳng hắn, hỏi ngược lại.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt bốn bề dậy sóng, “Ngươi chào hỏi Mai Nhị?” Hắn đùa cợt nói.
Màn xe bị xốc lên, Mai Nhị đưa bánh bao vào.
“Mai Nhị, bên ngoài có ai khả nghi không?” Lãnh Nguyệt hỏi.
Mai Nhị đáp: “Không có ai khả nghi cả, công tử, ta đã nhặt lại cung tiễn rồi.”
Khuôn mặt ngọc của Hề Hề cúi xuống, vừa rồi may mắn cung tiễn rớt ra bên ngoài xe, chỉ mong sao các tỷ muội nhìn thấy chúng, sẽ nghĩ đến nàng.
Đi bằng xe ngựa suốt mấy ngày liền, bọn thị vệ của Lãnh Nguyệt đã rất mệt mỏi, hiện tại đã đi khỏi Túc Châu rất xa, Sương Nhân và Nhứ Nhân có lẽ không nhìn thấy nàng.
Lãnh Nguyệt hình như rất lo lắng về Hề Hề, còn cùng ở chung một căn phòng với Hề Hề, tuy là căn phòng có hai gian, hắn ở gian bên ngoài, nhưng nàng cũng không vui vẻ gì.
Trong màn đêm, Hề Hề nằm trên trên giường, tai nghe thấy tiếng ngáy trầm ổn của Lãnh Nguyệt, hình như hắn đã chìm sâu vào mộng đẹp.
Trong lúc nàng còn đang trầm tư, không biết từ khi nào đã xuất hiện hai cái bóng trắng trong phòng.
Nương theo ánh trăng mờ, Hề Hề có thể nhìn thấy các nàng đều mặc áo trắng, mang khăn che mặt.
Các tỷ muội Tuyết Sơn cuối cùng cũng đến rồi, có lẽ Sương Nhân và Nhứ Nhân đã nhìn thấy cung tiễn của nàng.
Một cái bóng trắng lách mình đến bên giường của Hề Hề, giải nguyệt cho nàng.
“Khách đến viếng lúc đêm khuya, tại hạ thật sự rất vinh hạnh!” Giọng nói rét lạnh truyền ra, Lãnh Nguyệt khoanh tay chậm rãi bước đến.
Bạch y nhân cũng không nhiều lời, y phục màu tuyết trắng tung bay, chiến đấu với Lãnh Nguyệt. Nội lực của Hề Hề vẫn chưa hồi phục, được bạch y nhân khác cõng trên lưng, chạy ra ngoài.
Bên ngoài cũng có mấy bạch y nhân đang đánh nhau với thị vệ của Lãnh Nguyệt.
Thân thủ của các nàng bay bổng như tiên, chiêu thức bất phàm nhanh nhẹn, Hề Hề thật sự không biết các tỷ muội ở Tuyết Sơn lại có võ công cao cường như thế.
Người đang cõng nàng khinh công vô cùng tốt, cõng nàng trên lưng nhưng cứ như tay không, nhảy lên nhảy xuống mấy cái, liền bỏ lại những người theo sau.
Bóng đêm mênh mông, bạch y nhân kia mang nàng chạy đến một ngọn núi hoang ở ngoài thành.
Bầu trời treo đầy sao sáng, ánh trăng lạnh cô tịch mông lung, vạn vật tựa hồ đều đang chìm trong giấc ngủ say.
Ánh mắt Hề Hề va chạm với đôi mắt của nữ nhân đối diện, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Nữ nhân áo trắng đã cởi xuống khăn che mặt, đôi mắt kia có màu tím, hơn nữa ánh mắt ấy cũng vô cùng quen thuộc thân thiết. Làm cho Hề Hề hoài nghi đây chính là bà bà. Tuy đã mười năm không gặp bà bà, nhưng đôi mắt của bà bà lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của nàng, đôi mắt ấy sáng như sao, hằng đêm làm bạn cùng nàng trong mỗi giấc ngủ.
(Nhớ kg lầm thì Trầm Phong cũng có mắt tím, chắc con rơi rồi…. mình đùa chút thôi)
Nhưng Hề Hề biết, người này không thể là bà bà, bà bà làm sao có thể trẻ trung như thế, mười năm trước tóc bà bà đã bạc, huống chi giờ đã qua thêm mười năm. Mà người trước mắt, mái tóc đen dài bay bay, áo trắng nhanh nhẹn, không thể nào là bà bà.
“Hề Hề đa tạ tỷ tỷ đã cứu mạng!” Hề Hề thi lễ nói.
“Tỷ tỷ?” Giọng nói của cô ta lạnh lùng, “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Người là…?” Hề Hề có chút nghi hoặc, chẳng lẽ không phải là một trong số các tỷ muội ở Tuyết Sơn sao?
“Ta từng nhậm chức Thánh Nữ, đi cứu ngươi còn có một Thánh Nữ khác nữa đấy!” Nữ nhân áo trắng trong trẻo nhưng lạnh nhạt nói.
Hề Hề có chút sợ hãi, không nghĩ rằng chính mình lại kinh động đến hai vị tiền bối, trách sao võ công của họ lại cao cường như thế.
“Sao ngươi lại vô dụng như thế! Bị người ta bắt đi dễ dàng quá!” Nữ tử kia lạnh giọng trách mắng, giọng nói mang theo vẻ hờ hững không màng danh lợi.
“Ta…” Hề Hề chua xót: “Ta bị trúng độc, lúc độc phát ta liền bị người kia khống chế!”
(Kg có độc cũng có chạy được đâu, đùa hoài :)) )
Thánh cô mang đôi mắt tím vươn ra bàn tay ngọc, bắt lấy cổ tay Hề Hề, hàng mi ngưng động nói: “Toái tâm chi độc !?”
Hề Hề sửng sốt, không phải vì loại độc này hiếm thấy mà là vì thuốc giải của nó.
Khi chế ra toái tâm độc phải dùng máu tươi của người để dẫn độc, nếu muốn giải độc, thì phải đi tìm chính người đã dùng máu dẫn độc ấy, dùng máu của hắn pha vào thuốc giải.
Cho dù tìm được thuốc giải, nhưng không tìm được máu của người ấy, thì cũng vô ích.
Hoàn Nhan Liệt Phong quả nhiên rất tàn nhẫn, dùng cả toái tâm độc, xem ra hắn đang muốn khống chế nàng.
Vốn Hề Hề nghĩ sẽ quay về Tuyết Sơn tìm người giải độc cho nàng, nhưng giờ xem ra chỉ có thể đi tìm Hoàn Nhan Liệt Phong.
Mấy bóng trắng còn lại cuối cùng cũng đã thoát khỏi bàn tay của Lãnh Nguyệt, hợp mặt lại đây.
Thánh cô mắt tím giúp Hề Hề lưu thông lại nội lực, thật lâu sau nói, “Quay về Tuyết Sơn đi!”
“Thánh cô, ta còn có một chuyện quan trọng phải làm! Ta không thể về Tuyết Sơn lúc này.”
“Chuyện gì?” Thánh cô mắt tím sắc bén nhìn chằm chằm Hề Hề.
“Ta muốn đi tìm thuốc giải!” Hề Hề thấp giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Túc Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.