Khanh Thật Hung Hãn: Thái Tử Phi Đào Hôn
Chương 1: Trời giáng mĩ nhân một cước bay đến
Mê Hoặc Giang Sơn
05/03/2017
Edit: yến tứ phương
“Phật tổ a, thỉnh ngài nhất định phải phù hộ ông chủ của ta bị sét
đánh chết!” nữ tử mặt trái xoan, lông mi lá liễu, ngũ quan tinh xảo, tóc dài đến thắt lưng quỳ gối giữa chùa, dáng vóc tiều tụy cầu nguyện với
tượng phật! Phía sau nàng, một nữ tử tuổi bằng nàng không nói gì!
hít một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua miếu Thương Sơn , nhìn sau một
lúc lâu, bỗng nhiên có một loại xúc động rơi lệ! Người ngồi trước đang
nguyền rủa ông chủ, là đồng nghiệp của nàng, cũng là người nàng ngầm bảo vệ, Đại tiểu thư, truyền nhân của cổ võ thế gia hàng đầu Phượng Khuynh Hoàng. Chính là, ai có thể nói cho nàng, vì sao đầu năm nay bảo vệ một người lại gian khổ, phải cải trang thành đồng nghiệp đi theo
nàng cùng tan tầm thì thôi, cuối tuần còn muốn cùng nàng đến đi lên
núi nguyền rủa ông chủ? ! Đang lúc nàng ở trong lòng hỏi trời xanh là lúc, người
nọ rốt cục nguyền rủa xong, đứng dậy, hai tay tạo thành chữ thập, đem ba cây hương vái ! Sau đó quay đầu, đã không thấy dáng vóc tiều tụy vừa
rồi, cười mở miệng nói: “Tử lăng, chúng ta đi thôi!” Mục Tử Lăng ai oán hít một hơi, mở miệng khuyên nhủ:
“Khuynh hoàng, chúng ta thật sự không cần cuối tuần đều đến nguyền rủa
ông chủ, ngươi có biết không đi lên núi mệt mỏi quá a!” Nói xong, nàng
lại là một trận rơi lệ đầy mặt! Nữ nhân này, lái xe đi lên còn không đáp ứng, muốn đích thân đi, nói như vậy mới có thể biểu đạt thành ý cầu
phật! Phượng Khuynh Hoàng nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn trời, thật dài hít một hơi, mở miệng: “Nhưng là không nguyền rủa hắn, ta thật sự
trong lòng khó chịu. Hơn nữa gần đây, đã đến nông nỗi không thể nhịn
được!” Ông chủ chó chết, không có việc gì chạy tới tìm nàng thổ lộ, nàng còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị vợ hắn hất một cốc cà phê! Mà
kết quả nàng cắn răng hành hung vợ ông chủ, chính là bị ông chủ giáng
cấp trừ tiền lương! như vậy sao? Hoàn toàn không phù hợp khoa học! “Chính là Khuynh Hoàng, ngươi như vậy không ngại cực khổ đến nguyền rủa, thật sự có ích sao? Chúng ta đều nguyền rủa ba tháng , ngươi xem ông chủ có một chút dấu hiệu bị sét đánh sao?” Mục Tử Lăng
thập phần thực sự cầu thị mở miệng. Phượng Khuynh Hoàng quét ngang nàng liếc mắt một cái: “Ta đương nhiên biết nguyền rủa là vô ích !” “Vậy ngươi còn. . .” Mục Tử Lăng kinh ngạc há mồm, nàng
nguyên vốn tưởng rằng đối phương là não tàn nghĩ đến nguyền rủa thật sự hiệu quả, cho nên mới đến. Nhưng, biết rõ vô dụng còn. . . Đây là càng thêm não tàn sao? “Hắn là lãnh đạo của chúng ta. Xin hỏi, ta có thể đánh hắn sao?” Phượng Khuynh Hoàng thản nhiên mở miệng hỏi. Mục Tử Lăng lắc đầu: “Không thể!” Lần trước đánh chủ
tịch phu nhân còn suýt bị khai trừ rồi, còn đánh chủ tịch, đây không
phải là không muốn đi làm nữa? “Nếu như không có công việc này, trong vòng ngắn hạn ,
ta có thể tìm được công việc rất tốt sao?” Phượng Khuynh Hoàng hỏi
tiếp. Khách quan nói đến, công việc hiện nay của các nàng,
tương đối mà nói đãi ngộ vẫn là rất tốt, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó
có thể tìm được việc tốt hơn. Vì thế Mục Tử Lăng lại lắc lắc đầu! “Kia, oán hận trong lòng nên như thế nào biểu đạt?” Phượng Khuynh Hoàng rốt cục đã hỏi tới trọng điểm Vì thế, Mục Tử Lăng hiểu được ! Đại tiểu thư là vì biểu
đạt oán hận! Chính là, hiểu được là hiểu được , hiểu được nàng trong
lòng bi thương cũng càng sâu , vẻ mặt cầu xin nói: “Biểu đạt oán hận
không thể dùng biện pháp khác sao? cuối tuần trèo non lội suối, không
xa ngàn dặm, ngàn dậm xa xôi tiến đến nguyền rủa, thật sự mệt chết đi
a!” Phượng Khuynh Hoàng nghe vậy, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép nhìn nàng một cái, xoay người, đang muốn mở miệng giải
thích: “Nhưng. . .” Chỉ nói ra một chữ, bỗng nhiên cảm giác ngực một trận
đau nhức! Cúi đầu vừa thấy, một con dao xuyên qua ngực, Phượng Khuynh
Hoàng quay đầu lại, nhìn dao của nam tử xa lạ, thập phần bình tĩnh
nói: “Vì sao muốn giết ta?” Cơ hồ không có người ngoài biết nàng là người của cổ võ
thế gia, nàng cũng không kết thù kết oán. Cho nên cảm giác có người từ
sau đi tới, vẫn chưa nghĩ nhiều, nào biết. . . Mục Tử Lăng cũng không dám tin trừng lớn mắt! nam hài tử thoạt nhìn còn chỉ là một đứa nhỏ mới vừa lên đại học, nàng hoàn
toàn thật không ngờ hắn sẽ ra tay giết người, cho nên. . . Mà nam hài bị Phượng Khuynh Hoàng hỏi, nhìn mặt Phượng
Khuynh Hoàng lúc sau, lộ ra thất kinh biểu tình, hé ra gương mặt vặn
vẹo, đè ép, rốt cục trong miệng nghẹn ra thanh âm: “Thực xin lỗi, tôi
giết sai người! Tôi. . . Tôi nghĩ đến ngươi là bạn gái của tôi, bạn gái
của tôi nàng . . .” “. . .” Phượng Khuynh Hoàng thật sự rất muốn chửi ầm
lên, nàng bất quá là đến nguyền rủa lão bản, thế nhưng phải tham gia một hồi án hãm hại giết người tình! Cư nhiên bị nhận sai! ? nam hài tử hiển nhiên cũng chưa từng giết người, nhìn
nàng cả người đầy máu, còn có sắc mặt khủng bố, lại nhìn một chút chính mình còn nắm trong tay dao nhỏ, tựa hồ là rốt cục hiểu được cái gì, nhảy từng bước, sau đó cầm lấy tóc, thét chói tai chạy như điên! Mục Tử Lăng rốt cục phản ứng lại, chạy nhanh tiến lên
giúp đỡ Phượng Khuynh Hoàng, thất kinh mở miệng: “Khuynh hoàng, ngươi
chống đỡ, tôi lập tức đưa ngươi đi bệnh viện!” Mà nhìn về phía nam hài
tử ánh mắt lạnh lẽo như băng, tràn đầy sát khí! Phượng Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua lồng ngực mình, cầm
lấy tay mục tử , dặn dò: “Về sau, nguyền rủa lão bản liền giao cho
ngươi !” (chết cười J)) Nói vừa xong, liền mất tri giác. Bên tai mục tử lăng vội vàng gào thét. . . . . . Trong cung điện nguy nga, đứng đầy cung nhân, sắp xếp
đến ngoài cửa, thành đường cong thẳng tắp. Mà các cung nữ, trên mặt mang theo nét cười, không nhiều cũng không ít. Mỗi người xinh đẹp, là một tuyệt sắc mỹ nhân. Nhưng, lại không ai dám vì mỹ mạo mà kiêu ngạo, bởi vì
trong phòng, có một nam tử, tựa vào tháp thượng, nhàn nhã chọn lựa quần áo sắp mặc sau khi tắm rửa. Người nọ, nằm nghiêng trên nhuyễn tháp,thân hình thon
dài như ngọc. Ngón tay ngọc, hé ra gương mặt tinh mỹ tuyệt luân, mi mục như kiếm, trong mắt mang mị, thần hình thi triển hết sức hoàn mỹ. Để
cho người lấy làm kỳ lạ chính là, giữa mi tâm hắn có chu sa, phương hoa tuyệt đại, như đốt sáng lên ngàn dặm núi sông, mà lại chiếm hết thiên
địa chi huy, xinh đẹp đến làm cho người ta không dám nhìn gần, mang nhiều điểm mị hoặc, kinh động lòng người. Người này, chính là Thái tử điện hạ Bắc Minh tôn quý vô cùng, Quân Kinh Lan! Giờ phút này, hắn cả người đều lộ ra một loại lười biếng hương vị, mắt xếch hẹp dài hơi hơi nhếch, nhìn mỹ nhân cầm quần áo
từng bước từng bước trước mặt đi qua. Mà trong điện mỗi người, , cũng không dám phát ra nửa
điểm thanh âm. Sợ phá hỏng tâm tình tốt của gia chọn lựa quần áo , bởi
vì bọn họ không ai có dũng khí gánh vác hậu quả! Mỹ nhân thứ bốn mươi ba bưng khay,mâm đi qua, nam tử
rốt cục không hờn giận nhíu mi, thanh âm cũng chậm rãi vang lên: ” 100
tú nương Tô Châu xuất sắc nhất, thế nhưng cũng chế không ra quần áo gia thích. Tiểu mầm, ngươi nói, gia có phải rất kén chọn ?” Lời này vừa ra, trong điện mọi người sắc mặt tái nhợt, nhanh quỳ xuống: “Gia, thỉnh ngài bớt giận!” Mà bốn mươi ba vị tú nương, còn có 57 vị tú nương chưa
kịp bưng thành phẩm đi qua trước mặt hắn, vừa nghe lời ấy, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, trong tay khay,mâm cũng đã càm không xong. Chân mềm
nhũn, liền quỳ rạp xuống đất, phía sau đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.”Gia,
chúng ta đã cố hết sức, thỉnh ngài cho chúng ta một ít cơ hội!” Tiểu mầm liếc mắt nhìn các tú nương, cung kính mở miệng trả lời: “Gia, đều không phải là ngài kén chọn, mà là các nàng vô
năng!” Lời này, tự nhiên là cực hợp tâm ý Quân Kinh Lan. Hắn
chầm chập vặn thắt lưng, động tác cũng là mây bay nước chảy lưu loát
sinh động hoa lệ tao nhã, rồi sau đó, lơ đãng nói: “Người vô năng,
còn sống làm cái gì?” Giọng nói rơi xuống, bóng đen chợt lóe, mấy trăm Hắc y
nhân xuất hiện ở trong điện. Tú bà còn chưa kịp thét chói tai, đã bị
những hắc y nhân này che miệng mang đi, biến mất trong tầm mắt Quân Kinh Lan. Đương nhiên, cũng vĩnh viễn biến mất ở thế giới này! Thái tử điện hạ, chưa bao giờ lưu người vô năng! Mà phòng trong cung nhân thấy vậy, lại không có người nào lộ ra khác thường biểu tình, tựa hồ họ đã nhìn quen. Cũng ngay tại lúc này, một thanh y nam tử chậm rãi bước
vào, cung kính cúi đầu: “Gia, nước đã xong, thỉnh ngài tắm rửa!” Lời này vừa ra, Quân Kinh Lan nhíu mi, mặt mang chần
chờ. Thanh y nam tử ngẩn ra, nhanh mở miệng bổ sung nói: “Gia, thỉnh
ngài yên tâm, thùng tắm đã tẩy trừ quá bốn mươi chín lần, không có nửa
điểm không sạch.” Ai cũng biết, Bắc Minh Thái tử điện hạ, có khiết phích nghiêm trọng. Mỗi ngày chắc chắn tắm rửa mấy mươi lần, mà mỗi lần tắm
rửa, đều ở ôn tuyền từ Thiên Sơn chảy xuống, nhưng lúc này đây, bọn hắn
rời Bắc Minh, đến Đông Lăng dự lễ đăng cơ của Đông Lăng tân đế Hoàng
Phủ Hiên (chắc anh này là con Hoàng Phủ Hoài Hàn á) , tự nhiên cũng sẽ
không có phương tiện như ở Bắc Minh. Nghe đối phương vừa nói như thế, Quân Kinh Lan lúc này
mới vừa lòng. Chậm rãi đứng dậy xuống giường, thân hình thon dài, lâm
phong ngọc thụ. Mà mới vừa rồi kia một thân lười biếng nháy mắt biến
mất không thấy, ngược lại thập phần sắc bén mà cuồng tứ, đi nhanh vào
sau bình phong, cởi áo tháo – thắt lưng, hoa phục rơi xuống đất. Chân dài bước vào thùng tắm, nhàn nhã mà ngồi. Trên nóc nhà, Phượng Khuynh Hoàng đau đầu mở mắt ra, tứ phía một mảnh trống trải, mà nhìn xuống vừa thấy, nàng giắt ở giữa
không trung ! Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy quần áo mắc vào nhánh
cây. Cúi xuống, là một tòa phòng ốc, nàng còn không có kịp phản ứng đây
là tình huống gì, nhánh cây bỗng nhiên gãy! Mà nàng cả người rơi xuống nóc nhà ! “Phanh!” một tiếng, nóc nhà bị nàng phá một lỗ lớn! Lọt vào trong tầm mắt, đó là mỹ nam tử ngồi ở bên trong thùng tắm, thấy
nàng như vậy từ trên trời giáng xuống, hắn cũng chỉ là ngửa đầu, dù bận
vẫn ung dung nhìn nàng, gợn sóng không nổi, không sợ hãi. Phượng Khuynh Hoàng lúc này quát to một tiếng: “Anh đẹp trai, phiền toái tiếp ta một chút!” đồng thời, giữa không trung xuất hiện một Hắc y nhân,
bay lên một cước, đem Phượng Khuynh Hoàng đạp đi ra ngoài! Khiến nàng cả người giống như một quả cầu tròn , theo cửa sổ bắn ra, lại treo trên
ngọn cây! Mông một trận đau nhức! “Mẹ kiếp!” Phượng Khuynh Hoàng nhịn không được chửi,
không tiếp nàng coi như xong, còn để người ta cho nàng một cước, không muốn sống nữa hả! Nam tử trong thùng tắm, coi như còn có chút bất mãn,
nhìn thủ hạ một cước kia đem người bay ra, còn có cửa sổ hư hao, miễn
cưỡng mở miệng: “Lực đạo nhẹ chút, còn có cửa sổ !” Một câu nói kia, lại làm Phượng Khuynh Hoàng hộc máu! Hung hăng tốn hơi thừa lời, trong mắt đằng đằng sát khí. . . Hắc y nhân kia bay nhanh, đem vải vóc chặn ngói, tro bụi rớt xuống ở giữa không trung, mới vừa rồi rơi xuống đất, đối với Quân
Kinh Lan cung kính mở miệng: “Gia! Nếu có lần sau, thuộc hạ ổn thỏa chú
ý!” Quân Kinh Lan gặp phòng ốc hư hao, cũng không có tro bụi rơi xuống, vừa lòng câu thần, cũng không tính toán trách phạt. Nhưng,
rất nhanh, khóe môi cứng lại rồi. Bởi vì trong thùng tắm, trên nước
trong, nổi lơ lửng một sợi tóc, mà tóc dài , hiển nhiên không có khả
năng là của mình . là của người đàn bà kia! Cung nhân theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nháy mắt, mọi
người đều cứng ngắc , cả người như nhũn ra! Bọn họ gian nan nuốt nước
miếng, nhìn chằm chằm sợi tóc phiêu bạt . Thái tử điện hạ khiết phích, khắp thiên hạ cũng biết chuyện tình, này. . . Xong rồi! Bọn họ mọi
người trong lòng đều chỉ còn lại có hai chữ —— xong rồi! Mà Quân Kinh Lan kịp phản ứng, mắt hẹp dài bỗng dâng lên một trận tức giận, hung hăng trừng mắt. Rồi sau đó, một trận nước gợn
theo thùng tắm bắn nhanh ra, hình thành một đạo nước đem thân thể hắn
che khuất, thùng tắm cũng đồng thời vỡ tan! Dương tay một vòng, quần áo Tử Sắc đã mặc trên người, chỉ là một ánh mắt hướng hắc y nhân đảo
qua, hắc y nhân kia liền bị người dẫn xuống! Làm cho tóc rụng trong thùng tắm, đó là biểu hiện vô
năng! Mà ai cũng biết, Thái tử điện hạ, chưa bao giờ lưu người vô năng!
Bất luận là tú nương, hay là ám vệ. Tiếp theo, ánh mắt lãnh liệt nhìn đến cửa sổ bị phá hủy
một nửa, còn có trên ngọn cây kia phập phềnh bóng người, khóe môi mang
cười, ngữ khí lại như băng: “Mang nàng vào cho Gia!” —— lời nói với người xa lạ —— Tính cách Tiểu Kinh Lan. . . Khụ, vẫn là rất giống Quân mỹ nhân ha! Quân Kinh Lan: chào đón gia đi! Chào đón gia đi! Chào đón gia đi! Quân Lâm Uyên: chào đón con ta đi, chào đón con ta đi, chào đón con ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.